V6 Câu chuyện II
-----
Ta ghét thịt. Ta thấy mỡ thật kinh tởm. Ta coi cơ thể phụ nữ là thứ ghê tởm.
Ta nghi ngờ não, tâm trí, hoặc có lẽ là mắt ta có khiếm khuyết.
Ta không có ham muốn thể xác. Bộ phận sinh dục của ta không phản ứng. Ta không cảm thấy sự quyến rũ của cơ thể con người.
Tay và chân là những bộ phận chức năng cần thiết để duy trì hoạt động sống.
Đối với ngực và mông, ta còn không hiểu những bộ phận đó tại sao lại cần thiết.
Nếu những bộ phận đó hữu dụng trong việc nuôi dưỡng trẻ con thì ta ít nhất cũng có thể hiểu được.
Tuy nhiên, ta không biết tại sao con người lại thèm muốn những cục thịt và mỡ đó.
Sư phụ của ta cười, nói rằng ta và ông ấy giống nhau. Ông vui vẻ vỗ đầu gối.
Sư phụ của ta không thể làm tình với phụ nữ.
Ông có khuôn mặt sắc sảo và thân hình được coi là hấp dẫn, song ông không thể lên giường với phụ nữ. Ông không thấy hứng thú. Ông còn không thấy xấu hổ vì điều đó.
“Ngươi cũng giống như ta, nhóc à. Giống như ta, ngươi sẽ chết trong cô đơn”.
Đó là lời sư phụ ta nói. Quả thật, ông sống trong cô đơn và chết trong cô đơn.
Sau những gì ông nói với ta, ta thấy mình rất may mắn khi có thể yêu. Nàng là một trong những đứa trẻ mà sư phụ cho ta. Ngay khi nhìn thấy nàng, ta đã ngay lập tức bị thu hút.
Đó là tình yêu sét đánh và là định mệnh.
Ta không có ý tự phụ; nàng là người bạn đời hoàn hảo.
Những ngày ta sống với bạn đời của mình rất hạnh phúc. Tuy nhiên, những ngày đó rồi cũng sẽ tới hồi kết.
Vậy nên là, ta cầm bút lên. Có một cách thích hợp để ta ra đi.
Đối với người khác, có lẽ lá thư này kỳ quặc và họ có thể sẽ vứt nó sau khi đọc.
Tuy nhiên, ta tin rằng cô ta sẽ chấp nhận. Cô ta là loại con gái như thế.
Cô ta sẽ đọc lá thư của ta với đôi mắt lạnh lùng và thở dài khó chịu.
Mayuzumi Azaka. Một cô gái sở hữu năng lực siêu nhiên.
Cô ta nợ ta một ân huệ.
-----
Những ngón tay thon thả chạm vào mí mắt của tôi. Thịt từ từ tách ra, để lộ nhãn cầu.
Tầm nhìn của tôi xám xịt. Tôi cảm thấy khó chịu khi giác mạc tiếp xúc với không khí. Mí mắt tôi giật giật, gần như nhắm lại liên tục.
Sau vài giây, Mayuzumi rút tay lại. Cô ấy giữ lấy má tôi và nhìn gần vào mặt tôi.
Tôi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào. Hơi thở của Mayuzumi lướt qua má tôi. Khuôn mặt trắng trẻo của cô ấy mờ ảo trong bóng tối, đôi môi đỏ giống như một bông hoa tươi.
Thị lực của tôi đang dần quay trở lại, tuy nhiên mọi thứ trông rất méo mó.
Người và vật trong tầm nhìn tối đen xuất hiện như những mảng màu, mờ như màu nước trên giấy. Kể cả căn hộ quen thuộc của tôi cũng khiến tôi có cảm giác đó như một nơi từ thế giới khác. Mắt tôi không phản ánh chính xác thế giới thực; mọi thứ đều mơ hồ.
“Đúng như tôi suy đoán, anh vẫn không thể nhìn thấy. Dựa theo những gì anh nói, có vẻ có chuyện kỳ lạ đang xảy ra. Nhãn cầu của anh đã bị chấn thương bởi ký ức bị đâm và tạm thời ngừng hoạt động. Một khi não anh hiểu rằng cơ thể anh không bị tổn thương, thị lực của anh sẽ trở lại bình thường. Nên vậy”.
Mayuzumi thở dài. Cô ấy đi qua trước mặt tôi và ngồi lên chiếc ghế đối diện. Làn da trắng như sữa của cô ấy là thứ duy nhất tôi có thể thấy mơ hồ. Thân thể diện trên mình chiếc váy đen tan biến vào bóng tối. Đôi cánh tay và chân thon dài trông như đang lơ lửng trong không khí.
“Thị lực của anh có vẻ đã gặp vài biến chứng”, Mayuzumi nói. “Tôi không ngờ chuyện này. Nhưng mà, không cần phải lo đâu. Cảnh vật có thể mờ, cơ mà những gì anh nhìn thấy không khác với hiện thực nhiều đâu. Cứ kiên nhẫn chờ cho thị lực của anh quay trở lại bình thường thôi”.
Tôi gật đầu đồng ý. Sốt ruột cũng chẳng được gì cả. Thị lực của tôi lúc này rất bất thường, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với lúc tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì. Dù chỉ là mơ hồ, song tôi vẫn có thể nắm bắt được tình hình xung quanh.
Trong những ngày bị mù, tôi đã ở lại một bệnh viện do gia tộc Mayuzumi sở hữu. Ở đó, tôi không thể làm gì nếu không có người khác giúp, song giờ tôi đã có thể tự mình xử lý ở một mức độ nào đó. Sau khi xuất viện, tôi ở lại căn hộ của Mayuzumi. Kế hoạch ban đầu là ở lại bệnh viện cho tới khi bình phục, nhưng thị lực kỳ lạ và cảm giác khó chịu ở bụng giục tôi đưa ra lựa chọn rời đi.
Tầm nhìn của tôi không hồi phục sau sự cố với kẻ móc mắt và tình trạng bụng của tôi đã trở nên tồi tệ hơn. Bụng tôi lại bắt đầu chảy máu và cơn đau âm ỉ giống như đau bụng kinh liên tục hành hạ tôi. Bụng tôi không rách ra, song tôi vẫn ở gần Mayuzumi để phòng hờ.
Chấn thương sau sự kiện đó và những nghi ngờ xung quanh lựa chọn của người đàn ông có vẻ đã ảnh hưởng tới đứa trẻ. Con bé thi thoảng sẽ quằn quại lo lắng, dù có được tôi trấn an thế nào đi nữa.
Nằm xuống chiếc ghế sofa da, tôi thở dài và lấy tay che mắt, để cho bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy mình.
“Anh định ngủ à?” Mayuzumi hỏi, cắn một miếng sô cô la. “Ngủ bây giờ thì sớm quá. Anh có thể mở mắt ra được không? Tôi có chuyện muốn nói”.
Tôi ngồi dậy và nhìn thấy cơ thể mờ mờ của Mayuzumi bị chia thành nhiều mảnh. Giống như trước, tôi chỉ thấy khuôn mặt và tứ chi của cô ấy, giống như một con rối dây méo mó. Đôi môi đỏ của cô tươi tắn trong tầm nhìn mờ ảo.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, đan ngón tay lại. “Tôi đã trả tiền đồ ăn rồi mà”.
Cô ấy lắc đầu, đôi môi cong lên và cô đặt một vật hình vuông màu trắng lên đùi.
“Bình tĩnh nào. Tôi đã nhận được mọi thứ mà tôi phải nhận được rồi. Cơ mà, tôi có cảm giác anh đang tránh nói chuyện với tôi. Lúc này quên việc chống cự vô ích đi. Đáng tiếc là, tôi có vài tin xấu. Tôi vừa nhận được một yêu cầu”.
Mayuzumi đưa cho tôi vật màu trắng đó, hóa ra đó là một tờ giấy cũ mà tôi không thể đọc được nội dung. Khi định trả lại, tôi cảm thấy kết cấu mềm và ẩm ướt. Tờ giấy này rất cũ.
“Đó là yêu cầu từ một người quen thường tránh tiếp xúc với xã hội. Ông ta có lẽ không có tờ giấy tốt nào khác. Ông ta muốn gặp tôi”.
Keng.
Mayuzumi cầm cốc lên. Chiếc cốc dao động trước bóng hình màu đen của cô. Một chiếc thìa vàng trong chất lỏng lóe sáng đáng ngại.
Tôi không biết chất lỏng đó là gì. Tôi có thể phân biệt được các vật thể mà trước đây thường thấy, song những thứ đó vẫn chỉ là những khối màu.
“Ông ta viết rằng mình sắp chết”, Mayuzumi nói thẳng thừng, giọng không hề có chút buồn bã. “Ông ta muốn tôi ghé thăm trước khi ông ta qua đời. Thế thôi. Tuy nhiên, không đời nào ông ta lại thực sự muốn gặp tôi. Ông ta đã có một cuộc đời viên mãn. Gặp lại tôi trước khi chết là không cần thiết. Ông ta chắc hẳn có lý do thuyết phục nào đó”.
Mayuzumi nghiêng cốc. Màu trắng chạm vào màu đỏ và chất lỏng chảy xuống cổ họng bao quanh bởi bóng tối. Một cảnh tượng kỳ lạ.
Tôi chạm vào bụng. Đứa trẻ đang ngủ say. Thi thoảng con bé có cựa quậy, song con bé sẽ không xé rách bụng tôi từ bên trong. Tôi sẽ ổn kể cả khi không có Mayuzumi trong vài ngày.
Có rủi ro, nhưng tôi không có quyền ngăn Mayuzumi lại nếu cô ấy muốn đi.
Hơn nữa, hiện tại tôi không có tâm trạng để giải quyết bất kỳ yêu cầu nào
“Tôi hiểu rồi”, tôi nói. “Cô đi đi. Tôi không biết chi tiết yêu cầu, nhưng xin hãy cẩn thận”, tôi cúi đầu.
“Anh đang nói gì vậy?” Mayuzumi nghe có vẻ ngạc nhiên. “Anh sẽ đi cùng tôi”.
Tôi ngẩng đầu lên, không thể hiểu cô ấy vừa mới nói gì. Thị lực của tôi vẫn kém và tôi ngã rất nhiều.
Đôi môi đỏ của Mayuzumi nhếch lên. “Tại sao tôi phải nói với anh nếu tôi đã định đi một mình?” Cô nói với giọng như hát. “Nghe này, Odagiri-kun. Tôi nói rằng đó là tin xấu. Anh đáng lẽ phải nhận ra ngay rằng nó có liên quan tới anh”.
“Nhưng tôi gần như không nhìn thấy gì mà”.
“Tôi đã quyết định rồi. Bỏ cuộc đi. Tôi muốn từ chối yêu cầu, nhưng tôi nợ ông già đó. Ân huệ đó không phải loại có thể giải quyết được khi ông ta chết”, cô nói rõ, không cho phép bất kỳ lời phản đối nào.
Tôi muốn cãi lại, song tôi nuốt lại lời.
Miễn là đứa trẻ còn trong bụng, tôi không thể làm trái lời Mayuzumi. Nếu cô ấy từ chối khâu bụng tôi lại, tôi sẽ chết.
Tôi thở dài và giơ hai tay lên. “Nói rõ này, tôi không những vô dụng mà còn không thể đi đứng đàng hoàng. Đừng trách tôi nếu có vấn đề gì xảy ra. Tôi tin là cô có thể dẫn đường được”.
“Tôi biết rõ rồi và tôi không phiền đâu. Đằng nào thì tôi cũng không trông mong gì từ một người mù”.
Mayuzumi nói rằng cô ấy sẽ đưa tôi đi cùng. Không phải tôi chỉ là gánh nặng thôi sao?
Keng.
Mayuzumi đặt cốc xuống lại chiếc đĩa trên bàn. Đôi môi của cô cong lên thành một nụ cười nham hiểm. Trong tầm nhìn mờ ảo, cô ấy trông giống như một con quái vật xinh đẹp hòa mình vào bóng tối.
“Chi tiết yêu cầu hiện không rõ”. Giọng cô ấy thật nhẹ nhàng và ngọt ngào. “Nhưng nếu định đi gặp ông ta thì có lẽ sẽ cần có anh”.
Ý cô là gì? Tôi chạm vào cái bụng đang co giật của mình.
Với một nụ cười dịu dàng, Mayuzumi với tay lấy một vật hình vuông màu xanh và mở một hộp sô cô la mới ra. Mùi hương ngọt ngào tràn ngập không khí.
Có gì đó màu hồng có hình dạng phức tạp trên đầu ngón tay cô ấy. Có vẻ đó là hai cánh hoa xếp chồng lên nhau. Hình dạng quá phức tạp so với một bông hoa. Khi quan sát hình dáng mơ hồ vài lần, tôi nhận ra đó là một con bướm.
Mayuzumi đưa con côn trùng xinh đẹp vào miệng.
“Có lẽ việc anh không thể nhìn thấy là may mắn”.
Rộp.
Cánh bướm vỡ ra.
Những mảnh mờ mờ của con bướm trông giống như xương rơi xuống.
Chúng rơi xuống bóng tối và biến mất.
-----
Mayuzumi kéo tôi ra khỏi taxi.
Trước mắt tôi vẫn chỉ có bóng tối.
Tôi bất lực nhìn xung quanh. Những gì tôi cảm thấy dưới chân không phải là một con đường trải nhựa. Chúng tôi đã đi một hồi lâu và tôi không chắc mình đang ở đâu.
Một làn gió lạnh lướt qua má tôi. Không gian thoáng đãng xung quanh khiến tôi cảm thấy bất an.
Tôi nghe tiếng chiếc xe tăng tốc chạy đi. Mayuzumi lại nắm lấy tay tôi.
Tôi nắm chặt những ngón tay trắng thon thả và ngạc nhiên như thường lệ vì bàn tay ấm áp tới mức nào.
“Anh bình tĩnh được không? Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ rơi anh đâu. Như này đỡ phiền hơn để anh bị lạc”.
Mayuzumi đang cầm một chiếc ô bên tay trái và dắt tôi đi bằng tay phải. Tôi cẩn thận từng bước, để cho cô gái nhỏ nhắn này dắt đi.
Sau một hồi, tôi giẫm lên thứ gì đó cứng. Tôi căng mắt ra và thấy một dải màu xanh lá trong bóng tối. Cây cối xào xạc. Chúng tôi hình như đã tới một con đường lát đá cuội trong một khu vườn. Mùi hương ngọt ngào của hoa mộc tê bay tới từ đâu đó. Tôi hít một hơi sâu.
Có gì đó không ổn. Một mùi khét khó chịu hòa lẫn trong không khí. Đó là mùi khói.
“Mayu-san, có gì đang cháy à?” Tôi hỏi.
Mayuzumi không trả lời. Cô ấy kéo tay tôi bước tiếp.
Tôi nhìn thấy những đốm màu cam ở hai bên con đường, vô số đốm cam tô điểm cho dải xanh lá.
Dưới đất cũng có những đốm cam, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Đó chắc hẳn là hoa mộc tê ngọt. Ở giữa những bông hoa là một lối vào ẩn.
Một cánh cửa màu trắng nằm trước mặt chúng tôi. Tôi cũng có thể nhìn thấy cánh cửa này. Một cánh cửa kỳ lạ, tỏa ra một bầu không khí không chào đón.
Két.
Mayuzumi không chút do dự đẩy cửa mở.
“Chúng tôi tới rồi”, cô ấy gọi về phía bóng tối. “Ra mặt đi”.
Không có tiếng trả lời. Trước mặt chúng tôi là một hành lang thiếu sáng, chìm trong bóng tối.
Ngôi nhà tràn ngập mùi hôi thối kỳ lạ. Bầu không khí ngột ngạt như thể nơi này đã lâu không có ai sống. Đột nhiên, đôi tai thính của tôi nghe thấy một âm thanh lạ.
Sàn nhà phát ra tiếng cót két theo nhịp, nghe không giống tiếng bước chân của người.
Mắt tôi mở to khi tôi nhìn vào trong bóng tối. Có gì đó từ cuối hành lang đang tới gần chúng tôi.
Một cổ tay trắng cùng những ngón tay xinh đẹp và móng tay dài xuất hiện ở góc hành lang.
Đó là bàn tay của một người phụ nữ, lòng bàn tay có nhiều thịt.
Bàn tay nhẹ nhàng chạm xuống sàn.
Sàn nhà lại kêu cót két. Tôi không thể tin những gì mình đang thấy. Cổ tay nổi bật giữa khung cảnh mờ nhạt, hiện rõ tới từng ngón tay. Giây tiếp theo, một người phụ nữ xuất hiện. Mái tóc đen dài giống như những sợi tơ buông xõa xuống sàn. Kỳ lạ thay, mái tóc đó không hòa lẫn với bóng tối bao xung quanh cô. Cơ thể đẫy đà của cô quyến rũ kỳ lạ.
Bộ ngực trắng đung đưa nặng nề. Đôi mắt lóe lên tia hung dữ, đôi môi to không cân xứng với khuôn mặt cong lên thành một nụ cười tà ác.
Cô đẹp đến mê hồn.
Người phụ nữ bò trên sàn bằng cả tứ chi, từ từ tiến lại gần chúng tôi.
Cót két.
Người phụ nữ bò về phía chúng tôi với tốc độ bất thường, di chuyển bằng cả bốn chi và chỉnh hướng. Dang rộng tay chân, cô bò, bụng và ngực cọ sát xuống sàn nhà.
Tôi đứng im tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kỳ lạ. Mayuzumi buông tay tôi ra, có lẽ là cô ấy đang tháo bốt. Tôi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt và cô ấy lại nắm lấy tay tôi.
“Đi đứng cẩn thận đấy, Odagiri-kun”, cô cảnh báo. “Có bậc thềm trước mặt. Đừng có vấp và kéo tôi ngã cùng”.
Tuy nhiên, tôi không thể di chuyển. Tôi nhíu mày, cố gắng để hiểu những gì mình vừa mới thấy.
Cảnh tượng người phụ nữ đang bò trong vô cùng kỳ quái. Tôi vừa thấy cái gì vậy?
“Mayu-san, người phụ nữ kia là ai vậy?” Tôi hỏi.
“…Người phụ nữ kia?” Cô có vẻ bối rối.
Khuôn mặt của Mayuzumi chỉ là một khối trắng trong mắt tôi. Tuy vậy, tôi lại có thể nhìn thấy rõ những thớ cơ và từng lọn tóc của người phụ nữ. Cô ấy là ai vậy?
Sau một thoáng im lặng, Mayuzumi mỉm cười, “À, ra thế. Anh không cần quan tâm tới cô ấy đâu”, cô cuối cùng cũng nói. “Trên đời này có đầy thứ tốt nhất là không nên biết, Odagiri-kun. Sự tò mò giết chết con mèo. Hiện giờ cứ lờ đi và đi tiếp thôi”, cô ấy trấn an.
Mayuzumi nắm chặt tay tôi và kéo tôi thô bạo khiến tôi suýt ngã. Cảm thấy bối rối, tôi cởi giày rồi đi theo cô ấy dọc theo hành lang. Một mùi hương ngọt ngào xen lẫn với mùi kỳ lạ trong không khí. Mùi kẹo tỏa ra từ Mayuzumi.
Đôi bàn tay trắng trẻo, thanh tú trông giống như những viên đường có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Tôi nắm chặt bàn tay ấy. Mayuzumi mỉm cười, song không nói gì.
Cuối cùng, chúng tôi dừng bước trước một cánh cửa shoji, gần như không thể thấy trong bóng tối. Có vẻ chúng tôi đã đi tới trung tâm của ngôi nhà.
“Ông có ở trong không, Mukai?” Mayuzumi gọi. “Có khách này”.
“Ta biết rồi. Vào đi”.
Một giọng nói trẻ trung vang lên. Âm thanh khỏe khoắn đó nghe không giống như giọng của một ông già.
Mayuzumi mở toang cánh cửa shoji, bên trong là một căn phòng có một màu xanh lá đậm, có lẽ là những tấm chiếu tatami. Một người mặc đồ màu xanh dương nhạt ngồi giữa căn phòng. Chủ nhân của giọng nói có vẻ mặc một bộ yukata hoặc một thứ gì đó tương tự. Tôi có thể thấy đôi chân và đôi tay gầy gò thò ra từ bộ đồ rộng, đôi bàn tay màu vàng hòa lẫn vào trong bóng tối.
Hơi thở của tôi nghẹn lại khi nhìn thấy ông già.
Người phụ nữ vừa nãy đang bò lên đầu gối của ông, áp cơ thể vào người ông già, ép bộ ngực trắng lại. Tay của ông liên tục xoa lưng cô, thản nhiên vuốt ve làn da mịn màng.
Dù không thể nhìn rõ khuôn mặt của ông già, tôi vẫn cảm thấy ánh nhìn sắc bén từ mắt ông.
Ông già tên Mukai trừng mắt nhìn tôi. “Kia là ai? Ta không nhớ cô có sở thích nuôi đàn ông”.
“Đương nhiên là không rồi. Nuôi Odagiri-kun sẽ không vui tí nào. Đây chỉ là trợ lý của tôi thôi. Anh ấy mang một thứ thú vị trong bụng. Anh ấy rất hữu dụng đấy”.
Mayuzumi vui vẻ nói, giọng không hề có chút ác ý. Tuy vậy, lời nói của cô cắt sâu vào ngực tôi. Tôi cấu vào lòng bàn tay cô ấy. Cô ấy không nói gì mà giẫm mạnh lên chân tôi.
Tôi buông tay cô ấy ra và rụt chân lại.
Mukai không nói gì về hành động của tôi. Ông bỏ thứ gì đó ra khỏi miệng và một làn khói trắng mỏng bay lên trong bóng tối. Xem ra ông đang hút tẩu hay là gì đó. Tôi không thể thấy rõ vì nó có màu đen. Thứ duy nhất tôi có thể phân biệt được là ống ngậm.
“Vậy ông gọi tôi tới làm gì?” Mayuzumi hỏi. “Tôi tưởng ông không thích nói chuyện phiếm giống tôi. Ông nói luôn lý do được không?”
“Thế mà cô nói lắm vậy. Cô không đọc thư à?”
Keng.
Ông già gõ chiếc tẩu. “Ta sắp chết”, ông hờ hững nói.
“Vậy à”. Giọng Mayuzumi cũng hờ hững không kém.
Họ đối mặt với nhau, cơ thể họ mờ nhạt trong tầm nhìn của tôi.
Tôi hướng mắt nhìn người phụ nữ. Cô nheo mắt lại, nép vào đầu gối Mukai. Cơ thể của cô là thứ duy nhất hiện rõ trong tầm nhìn mờ nhạt.
Cô ấy là ai vậy?
“Chà, không sao đâu”, Mukai nói. “Vấn đề là thứ này đây. Gần đây, nó đã sinh con và ngày nào cũng đói. Buổi sàng lọc đã kết thúc hôm nọ và chúng đang được nuôi ở trong nhà. Xét cho cùng, ta thấy để nó chết thì thật đáng tiếc”.
“Giờ hối hận thì đã quá muộn rồi. Nếu ông sắp chết rồi thì chết luôn đi”.
“Xem ra vẫn ác mồm như thường lệ. Ta muốn nhờ cô một việc”.
“Nếu định nhờ tôi chăm sóc thứ đó thì câu trả lời là không”, Mayuzumi trả lời thẳng thừng. “Đó là cái giá quá đắt cho ân huệ mà tôi nợ ông”.
Mukai tặc lưỡi một tiếng to. Phản ứng với sự bực tức của ông, người phụ nữ ngẩng đầu lên, đôi mắt dữ dằn đảo quanh.
“Ta để nó lại cho một con nhãi vắt mũi chưa sạch như cô để làm gì?! Xem ra cô hiểu nhầm rồi. Khi ta chết, nó cũng sẽ chết. Đó là chuyện tất yếu. Số phận của nó là chết đói từ từ sau khi ta qua đời. Thành ra là, ta muốn giải quyết một số vấn đề còn bỏ ngỏ trước khi đến lúc đó. Mỗi thế thôi”.
Mukai thở ra thêm khói, mùi hăng hắc tràn ngập trong không khí. Người phụ nữ nép chặt vào người Mukai, không muốn rời xa. Tôi nhìn vào mắt cô, song không thấy một tí lý trí nào trong cặp nhãn cầu dữ tợn đó.
Mukai đã đang nuôi người phụ nữ này. Một tình huống bất thường xét về mặt logic.
Tuy nhiên, vì vài lý do khó diễn tả nào đó, điều đó có vẻ hoàn toàn bình thường. Không thể chịu đựng được cảnh tượng méo mó thêm nữa, tôi lên tiếng.
“Cô ấy là ai vậy? Ông nói rằng nếu ông chết thì cô ấy cũng sẽ chết theo. Cô ấy có tự nguyện không?”
Tôi nhận ra câu hỏi của mình lố bịch tới mức nào.
Mukai giữ im lặng trong vài giây và rồi thở ra một làn khói. Mùi khói rất nồng.
“Cậu kỳ lạ thật”, Mukai nói.
“Kệ anh ấy đi”, Mayuzumi nói. “Anh ấy có chút đặc biệt. Đối với ông, anh ấy có vẻ điên, nhưng cứ bỏ qua lời vừa rồi đi”.
Cô ấy có lẽ đang ám chỉ tới chuyện đã xảy ra với Shizuka. Sau khi mang thai đứa con của cô ấy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tránh xây dựng mối quan hệ với người khác, nhưng giờ đây, đứa trẻ đã ổn định và xiềng xích đã được gỡ bỏ, tôi không khỏi tiếp xúc với người khác nhiều hơn mức cần thiết. Đó là thói quen xấu của tôi, một thói quen xấu đã bị con cáo chỉ ra.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, một nụ cười méo mó trên môi. Biểu cảm của cô làm tôi kinh hãi. Những suy nghĩ trước đó quay trở lại.
Cô có tự nguyện hay không cũng không quan trọng.
Tôi nuốt nước bọt.
Sau một hồi, Mukai phá tan sự im lặng. “Vậy, về yêu cầu của ta. Sau khi chết, ta muốn cô đưa xác ta cho nó”.
Rắc.
Sô cô la vỡ tan.
Mayuzumi đã lấy ra một túi màu vàng từ đâu đó. Một mùi hương ngọt ngào hòa lẫn với mùi hăng nồng.
Mayuzumi nuốt miếng sô cô la. “Tôi từ chối”, cô thản nhiên nói.
“Cô không thể từ chối. Về mặt giá trị thì bằng nhau. Cô có thể vẫn là con nít, cơ mà ta sẽ không tha cho bất kỳ hành vi láo xược nào”.
Tôi kinh ngạc. Tôi chưa từng thấy ai nói chuyện với cô ấy như thế này.
Mayuzumi lắc đầu. “Tôi biết rồi. Tôi chỉ muốn nói thế thôi. Nếu cán cân cân bằng thì tôi không có phàn nàn gì cả, cơ mà chuyện này vô lý quá, đó còn chẳng phải món nợ của tôi”.
“Có thể là như vậy. Mayuzumi Azaka. Chúng ta đều muốn là cá thể riêng, nhưng cuối cùng chúng ta lại bị ràng buộc bởi dòng dõi. Dù chúng ta được đối xử như là một vị thần bề trên hay là những kẻ thấp kém bên dưới, chúng ta vẫn bị ràng buộc như nhau. Ài, phiền phức thật. Gia tộc của cô nợ ta và ta mong cô dốc hết sức đền đáp ân huệ này”.
Mukai cười khanh khách. Tiếng cười của ông trái với sức nặng trong lời ông nói. Ông có vẻ đang làm dịu tình hình hiện tại. Mayuzumi lặng lẽ cắn một miếng sô cô la.
Đột nhiên, Mukai ho và tiếng khạc đờm vang lên. Lần đầu tiên tôi thấy ông trông như một ông già. Ông khạc liên tục rồi nhổ ra một thứ gì đó đặc xuống tấm chiếu tatami.
Thứ đó có màu đỏ và vàng.
“Ta muốn cô ở lại đây cho tới khi ta chết”, Mukai nói. “Không lâu đâu. Cứ tự nhiên nhé, đừng khách sáo”.
“Nếu ở lại quá lâu, tôi sẽ đền đáp nhiều hơn so với ân huệ phải trả. Khi nào ông chết?”
Hai người họ thản nhiên tiếp tục cuộc trò chuyện.
Mukai thở ra khói. Màu trắng từ từ tan biến.
“Sớm thôi”, ông trả lời.
Người phụ nữ rời khỏi đùi Mukai. Bò bằng cả tứ chi, cô băng qua chúng tôi và bò vào hành lang. Mayuzumi quay lại và đi theo người phụ nữ, bàn tay trắng của cô nắm lấy tay tôi. Tôi nắm chặt lòng bàn tay mềm mại đó.
Xem ra Mukai và Mayuzumi đã nói xong. Tôi đi theo Mayuzumi trong khi cô đi theo người phụ nữ đằng trước chúng tôi. Cặp mông tròn của người phụ nữ nảy lên theo nhịp. Cô dừng lại giữa hành lang và nhìn chúng tôi.
“Cảm ơn”, Mayuzumi nói. “Mi rời đi được rồi”.
Người phụ nữ gật đầu. Mayuzumi chạm vào thứ có vẻ là một bức tường trắng và một cánh cửa mở ra với tiếng kẽo kẹt. Cô bước về phía trước vài bước và ngồi xuống. Tôi đi theo và ngồi quỳ bên cạnh cô ấy. Sàn gỗ ẩm bên dưới chúng tôi kêu cót két. Ngôi nhà của ông già có vẻ như đã xập xệ lắm rồi. Tôi không thể biết được ngôi nhà này được xây bằng gì.
Tách.
Mayuzumi ngồi xuống một chiếc đệm và bắt đầu ăn sô cô la. Tôi nhìn quanh căn phòng. Thật khó để nhìn trong bóng tối, song có vẻ trong đây không có đồ nội thất nào. Đây là một nơi được xây dựng mà không suy xét tới sự thoải mái của người ở. Căn phòng này giống như phòng chứa đồ hoặc phòng giam.
“Hoàn toàn không có gì để làm cả”, Mayuzumi nói. “Mong ông ta chết sớm. Xét theo ân huệ gia tộc tôi nợ thì sẽ chỉ mất vài ngày. Giờ chúng ta không có gì để làm ngoài chờ”. Cô ấy thở dài.
Tôi cau mày. Ta không thản nhiên mong người khác chết, song với mấy người này thì đó có vẻ là chuyện bình thường.
Đối với ông già và Mayuzumi, cái chết của ông già là điều chắc chắn và đến sớm hay muộn cũng chẳng quan trọng. Số phận của ông đã được định đoạt.
“Cô nợ ông già này ân huệ gì vậy?” Tôi hỏi vì thấy có chút tò mò.
Thật hiếm khi Mayuzumi nợ ai đó. Đôi môi đỏ cong lên, cô thản nhiên giơ bàn tay thanh tú lên, đưa món đồ ngọt vào miệng.
Rắc.
“Ông ta là một người dọn xác, xuất thân từ một gia tộc sở hữu năng lực siêu nhiên”, Mayuzumi thẳng thừng nói tiếp. “Ông ta đã xử lý một số vụ dọn xác không thể được đưa ra ánh sáng cho gia tộc Mayuzumi. Đó là ân huệ gia tộc tôi đã nợ. Gia tộc ông ta đã được thuê để xử lý xác ở nhiều nơi trong nhiều thế hệ, nhưng có lẽ công việc đó sẽ theo ông ta xuống mồ”.
Cô thở dài não nề và dựa chiếc ô màu đỏ vào tường. Tôi có thể thấy màu đỏ rực nổi bật trong bóng tối.
“‘Công việc đó sẽ theo ông ta xuống mồ’ là sao?”
“Không có ai kế thừa. Khác với gia tộc Minase, năng lực siêu nhiên của gia tộc ông ta chỉ những ai có năng khiếu mới có. Những người bày tỏ mong muốn trở thành người kế thừa sẽ được nhận nuôi và trở thành người nối dõi. Tuy nhiên, gia tộc ông ta ghét những người có năng lực siêu nhiên. Dù khi đang làm công việc bẩn thỉu, họ cũng không được phép sử dụng tên gia tộc. Dẫu vậy, vẫn có những người tỏ ra hứng thú với công việc đó. Cho tới bây giờ”.
“Vậy là không ai muốn kế thừa sao?”
Thật khó để hiểu trong thời đại hiện đại này lại có những người muốn làm công việc dọn xác. Không ai sẽ đảm nhận công việc đó khi biết rằng mình sẽ bị đối xử bất công. Ít nhất là tôi nghĩ như vậy.
“Sai rồi”. Mayuzumi lắc đầu. “Có người muốn kế thừa, nhưng đứa con mà Mukai nhận nuôi đã bỏ nhà đi, không phải vì người đó ghét công việc mà do người đó không thể chịu được sự thật rằng mình sẽ không bao giờ vượt qua ông ta”.
Rộp
Một mảnh màu đen vỡ vụn giữa hai hàm răng của cô. Những mảnh vụn rơi xuống và hòa vào bóng tối, biến mất khỏi tầm mắt.
“Mukai là một người có siêu năng lực đặc biệt, một người theo chủ nghĩa khoái lạc và là một người điên. Ngay khi người con nuôi đó nghĩ về việc vượt qua ông ta thì người đó đã thua luôn rồi. Mukai không hề quan tâm gì tới chuyện đó. Ông ta chỉ sống và chết vì khoái lạc của mình. Về phần đó thì ông ta giống với tôi. Tuy nhiên, giống hay không không quan trọng. Tôi không muốn làm bạn với chính mình”.
Mayuzumi duỗi người. Cô đặt một tấm đệm lên đầu và nằm xuống. Hai tay cô chắp lại trong bóng tối. Thân thể mặc một chiếc váy đen chắc hẳn ở bên dưới.
“Tôi sẽ nghỉ ngơi chút, Odagiri-kun. Sao anh không ngủ đi? Có lẽ mắt anh đã mệt rồi”.
Thế giới rung chuyển. Tay và chân của Mayuzumi rời rạc trong bóng tối. Màu trắng tan chảy, bị bóng tối nuốt chửng. Tầm nhìn của tôi lại hoàn toàn tối đen. Cảm giác như tôi đang bị nguyền rủa. Tôi ấn vào cái đầu đang đau nhức của mình. Trên trán tôi có một vết sẹo từ sự cố gần đây.
“Mayu-san, mắt tôi…”
“À, biết ngay mà. Anh nói rằng mình nhìn thấy một người phụ nữ. Mắt anh chắc phải chịu nhiều áp lực lắm. Đừng cố quá không thì mắt anh sẽ vẫn như vậy đấy. Đừng quên là thị lực của anh không bình thường”.
Tôi nhắm mắt lại và nằm xuống tại chỗ. Tôi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt. Những ngón tay mềm mại vuốt ve má tôi. Mayuzumi vuốt ve mặt tôi như thể đang xoa một con mèo rồi bỏ tay ra. Móng tay cứng sượt qua mí mắt.
Mayuzumi ấn nhẹ vào nhãn cầu của tôi. “Một người phụ nữ sao? Đó là lý do tại sao con ông ta ghét ông ta. Đối với những người có năng lực siêu nhiên, Mukai là một đối tượng để ghen tị và thù ghét. Người khác sẽ thấy điều đó khó hiểu”. Cô bỏ ngón tay ra.
Cơn buồn ngủ ập tới. Cơn đau đầu xuất hiện có vẻ là do mắt mỏi. Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ, song tầm nhìn của tôi vẫn vậy, vẫn tối đen.
“Anh có thấy nó đẹp không?”
Giọng của Mayuzumi vang lên như tiếng chuông ở đằng xa.
Câu hỏi tu từ của cô tan biến vào bóng tối.
-----
Tôi nghe thấy tiếng sàn nhà cót két ở đằng xa. Thứ gì có thể tạo ra âm thanh như vậy?
Người phụ nữ xuất hiện, bò bằng cả tứ chi, lê bộ ngực và bụng trên sàn. Cơ thể xinh đẹp của cô trần như nhộng mà cô không thấy xấu hổ hay có lý do gì cho việc đó cả.
Một giọng nói khô khốc và giễu cợt vang lên trong đầu, đó chính là giọng nói tôi đã nghe thấy ngày hôm qua. Hình như tôi nghe thấy giọng nói đó cùng tiếng cười tràn ngập sự đố kỵ.
Tôi tỉnh dậy, ngồi lên và dụi mắt. Tầm nhìn của tôi hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối như thường lệ. Cơ thể tôi ướt đẫm mồ hôi và cổ họng khô khốc. Lau mồ hôi trên cằm, tôi cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã phịch xuống.
Mayuzumi đã biến mất. Tôi không thể thấy làn da trắng của cô ấy. Tôi chỉ có một mình trong bóng tối. Tôi chỉ lờ mờ nhìn thấy những bức tường, song phần lớn tường đều bị bao phủ bởi bóng tối. Vì không biết gì về cấu trúc ngôi nhà, tôi chỉ có thể chờ đợi cô ấy quay trở lại.
Ngay khi tôi định nhắm mắt lại, cánh cửa mở ra với tiếng kẽo kẹt. Tôi nhìn thấy màu xanh biển nhạt. Tôi ngẩng đầu lên để xem chuyện gì đang xảy ra và thấy Mukai đang đứng đó, bê thứ gì đó bằng cả hai tay.
Ông đặt thứ đó xuống. “Ta mang bữa sáng tới này. Cậu ăn được không? Tối qua cậu đã ngủ mà không ăn tối. Cậu cảm thấy thế nào?”
“Tôi khỏe, cảm ơn ông”.
Có vài chiếc đĩa chứa đầy đồ ăn trên chiếc khay đỏ. Đáng tiếc, tất cả đều chỉ là những màu sắc mờ nhạt trong mắt tôi. Tôi cầm đôi đũa màu xanh lá nhạt lên từ khay và vươn tay ra chạm vào vật màu trắng sữa đặt ở bên lề. Nhiệt độ nóng tới mức gần như làm ngón cái của tôi bị bỏng, song tôi vẫn đưa nó lên miệng, thổi nguội rồi uống một ngụm.
Trà xanh chảy xuống và làm nóng cổ họng tôi.
“Vậy là”, Mukai lên tiếng. “Không phải là cậu không thể nhìn thấy. Cậu chỉ không thể nhìn rõ”.
“Phải. Tôi không bị mù hoàn toàn. Thị lực của tôi chỉ rất kém thôi. Thực ra, mọi thứ đều trông kỳ lạ… Đáng lẽ mỗi thị lực kém thôi thì không như này”.
Thế giới trong mắt tôi là bóng tối với những tông màu. Thật bất thường.
Mukai khoanh tay lại và ngồi xuống trước mặt tôi, gật đầu vài lần. “Ra vậy. Ta hiểu rồi. Vậy thì tốt hơn hết là tắt đèn ở hành lang đi. Thế cậu tự ăn được không? Có cần ta giúp không?”
“Tôi có thể tự ăn được. Tôi chỉ không nhìn rõ thôi”.
“Được rồi. Bên phải là rau và bên cạnh là dưa muối. Cạnh đó là súp miso và ngay trước mặt cậu là cơm, bên cạnh cơm là cá hồi. Có lẽ không có xương đâu, cơ mà nếu có thì hãy trách người bán cá chứ đừng trách ta”.
Mukai đứng dậy và rời khỏi phòng. Lời của ông vang vọng trong tâm trí khi tôi nhìn chiếc khay. Bộ sưu tập những màu sắc nhợt nhạt giờ đây đã có ý nghĩa. Tôi dùng đũa gắp cá hồi và đưa vào miệng. Cá hồi đã chín quá và quá mặn, hút đi độ ẩm trong miệng tôi. Tôi lại cầm cốc trà lên và uống từ tốn.
Cánh cửa lại kêu kẽo kẹt. Khi tôi ngẩng đầu lên, Mukai đã quay trở lại. Ông ngồi xuống và nghiêng vật có màu sắt trên tay, tiếng nước róc rách phát ra bên dưới.
“Đây, đồ uống đây. Hay cậu muốn trà nóng?”
“Không đâu, cảm ơn ông”.
“Ta từng bị kêu là đồ ăn của ta quá mặn và trà thì quá nóng. Có vẻ tới giờ câu đó vẫn đúng”.
Tôi nhận lấy cốc và uống nước, cơn khát cuối cùng cũng được giải tỏa. Khi tôi đưa lại cốc, ông lại rót thêm và đặt cốc xuống lại khay.
“Gọi ta khi nào cậu ăn xong. Cứ hô to là ta sẽ nghe được. Ta cũng phải dẫn cậu tới phòng vệ sinh. Nếu cậu muốn rửa mặt thì hãy quên việc đánh răng đi, chỗ này chỉ có nhai vải thôi”.
Mukai đứng dậy và lại rời khỏi phòng. Tôi ngạc nhiên. Ông chu đáo hơn tôi tưởng.
“Cảm ơn ông rất nhiều”, tôi nói.
Không có câu trả lời. Tôi gắp rau và đưa vào miệng.
Rau luộc cũng rất mặn.
-----
Sau khi chỉ cho tôi phòng vệ sinh ở đâu, tôi được bảo ngồi xuống ở đâu đó.
“Cứ ngồi đó đi”, Mukai nói. “Mayuzumi sẽ tới sớm thôi. Thứ đó sẽ lo phần còn lại”.
Tôi vươn tay ra và cảm thấy kết cấu mịn của chiếc bàn thấp. Mukai đưa cho tôi thứ gì đó màu cam và nhanh chóng rời đi. Tôi bóc vỏ quả cam khô và bắt đầu ăn.
Tôi có thể nghe thấy tiếng rửa bát. Có vẻ Mukai không giỏi việc nhà. Tôi ngạc nhiên khi thấy ông ấy sống như vậy, xét tới việc ông có người hầu là một người phụ nữ.
“Vậy là ông tự mình làm việc nhà”, tôi nói. “Tôi xin lỗi vì nói nghe có thô lỗ, nhưng chỉ là tôi ngạc nhiên thôi. Tôi tưởng những người sở hữu năng lực siêu nhiên không thường xuyên làm những việc như này”.
“Cậu kỳ lạ thật. Có gì mà ngạc nhiên? Nếu ta không tự mình giặt giũ, nấu ăn và chăm sóc bản thân thì ai sẽ làm đây? Cậu nghĩ có ai sẽ làm thay ta à?”
Mukai cầm lấy một miếng vải và bắt đầu lau đĩa. Tôi nghe thấy tiếng sắp xếp đĩa.
“Những người giống như Mayuzumi chỉ là số ít”, ông nói tiếp. “Hầu hết những người sở hữu năng lực siêu nhiên đều có năng lực vô dụng và sở thích giống như những người bình thường. Họ không thể thoát khỏi nghĩa vụ, tình yêu, nhu cầu hàng ngày, rắc rối, bất tiện và các mối quan hệ”.
Có tiếng keng, giống như tiếng đĩa bị mẻ. Mukai tặc lưỡi và tiếp tục rửa bát.
“Nếu có tiền, ta sẽ sống với nó và không bao giờ bước chân ra ngoài”, Mukai nói tiếp. “Người bình thường nào lại muốn xử lý xác chết chứ? Nhưng mà, tiền công nhiều lắm dù tất cả số tiền ta kiếm được đều dùng để nuôi nó. Nó giống như người vợ yêu dấu của ta. Bao nhiêu tiền chi cho nó ta cũng không ngại”.
Rửa bát xong, Mukai ngồi xuống đối diện tôi. Tôi vẫn không thể nhìn rõ ông ấy. Ông ấy bắt đầu bóc vỏ quả cam ông lấy ra từ đâu đó.
Quả tròn tách vỏ như một nụ hoa mỏng manh đang hé nở.
“Ý cậu là như thế, phải không? Những người sở hữu năng lực siêu nhiên là, ừm, những kẻ kỳ quái. Từng người một trong số họ đều là những kẻ bị ruồng bỏ. Bọn ta chỉ còn cách dựa vào người khác để sống sót. Những người sở hữu năng lực siêu nhiên hay không đều giống nhau ở chỗ đó. Này, quả cam đó dở quá, đúng không?”
Mukai bỏ quả cam vào miệng. Tôi có thể nghe thấy tiếng ông ăn cam. Ông nói đúng. Cam không mọng nước. Tôi im lặng gật đầu và Mukai bật ra một tiếng cười nhạt.
“Quả ta ăn cũng dở. Thư giãn đi. Ta là một ông già sắp xuống lỗ. Mayuzumi thì là một cô gái thô lỗ với cái lưỡi sắc bén. Thế thôi. Cậu có vẻ sợ khi nhắc đến người có năng lực siêu nhiên. Cơ mà, có lẽ ta cũng là một kẻ kỳ lạ khi nuôi thứ đó. Ta có thể hiểu tại sao cậu sợ”.
Mukai có vẻ đang tự thuyết phục mình về điều gì đó. Ông nuốt quả cam rồi im lặng. Tôi nhớ lại những gì mình thấy hôm qua: cơ thể trần trụi trắng trẻo của người phụ nữ. Tôi không thể phủ nhận việc mình bị thu hút bởi cơ thể đó khi đang ngủ. Cô ấy cực kỳ kỳ lạ, song lại cực kỳ quyến rũ.
“Năng lực của ông là gì vậy?” Tôi hỏi. “Nó có liên quan tới người phụ nữ đó không?”
“Hửm? Có”, Mukai trả lời. “Năng lực của ta là nó. Cậu không nên hỏi chi tiết. Ta là người, cơ mà cũng không phải là người. May là cậu không thể nhìn thấy. Đừng tò mò về những thứ sẽ làm cậu buồn nôn”.
Mukai ngậm miệng và gãi mạnh vào da. Chúng tôi ngồi trong im lặng.
Tôi suy nghĩ về những gì ông vừa nói. Quá khứ của ông rất khác so với những người sở hữu năng lực siêu nhiên khác, như là Ashiro và Yuri. Nó làm tôi nhớ tới Higasa vật lộn để sống sót, không thể dựa vào người có năng lực siêu nhiên lẫn người bình thường. Họ cũng là con người và con người phải tìm cách để sống tiếp.
Nếu ta là người thì không cần phải coi bản thân không phải người bình thường. Ý của Mukai là vậy.
“Lúc nào thì Mayuzumi quay lại vậy?” Ông hỏi. “Cậu cần cô ấy giúp đỡ để đi lại”.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy một âm thanh ở đằng xa. Mayuzumi đang tiến về phía chúng tôi, nhưng dường như có nhiều hơn một tiếng bước chân.
Sau vài giây, đôi cánh tay và đôi chân trắng trẻo xuất hiện trong bóng tối.
“Mukai, ông có đó không? Có khách này”.
“Ta biết rồi. Vào nhanh lên”.
Tiếng sàn nhà cót két vang lên khi Mayuzumi vào phòng. Một bóng đen khác xuất hiện đằng sau cô.
Một khuôn mặt trắng dài xuất hiện trong bóng tối. Cơ thể của anh ta hòa vào trong bóng tối, có lẽ là vì mặc một bộ đồ đen giống Mayuzumi. Anh ta khá cao, khuôn mặt lơ lửng ở vị trí cao hơn nhiều so với mặt Mayuzumi.
Khuôn mặt trắng trống giống như mặt của tử thần.
Mukai tặc lưỡi. “Ta không biết là nó sẽ tới”.
Người đàn ông trông giống tử thần từ từ cúi người.
“Lâu rồi không gặp, thưa cha”.
Giọng anh nhẹ nhàng tới mức khó chịu.
Một nụ cười hình lưỡi liềm hiện lên khuôn mặt trắng.
-----
“Con nghe nói cha đã mời vị tiểu thư của gia tộc Mayuzumi tới nhà. Trời ạ, con đã ngạc nhiên khi gặp cô ấy bên ngoài. Con không nhịn được mà nói chuyện với cô ấy. Cô ấy thật tuyệt vời. Vậy, cha à, nếu cha đã gọi cô ấy tới thì chẳng lẽ lời đồn là thật sao?”
Giọng nói của người đàn ông ban đầu nghe nhẹ nhàng và vui vẻ trở nên sắc bén và lạnh lùng.
“Cha sắp chết rồi. Là con trai của cha, con không khỏi thấy buồn”, anh nói bằng giọng không hề có chút buồn bã. Anh đang nhìn xuống Mukai bằng thân hình cao ráo. Anh quay đầu sang bên cạnh. “Nó đâu rồi? Nó thế nào? Có người phải chăm sóc cho nó một khi cha chết. Con phải gặp nó”.
“Ta biết ngay mà. Mi là một thằng khốn cứng đầu”, Mukai hờ hững trả lời. “Tính kiên trì rất quan trọng, nhưng mi không nên động tới đồ của người khác. Ngay khi mi rời khỏi nhà thì chuyện đó đã không cần phải bàn tới và kể cả khi mi ở lại, ta vẫn sẽ không giao nó cho mi. Từ bỏ đi”.
Một luồng khí lạnh lẽo thổi qua hai người họ.
“Nó là báu vật quý giá mà cha không xứng đáng sở hữu”. Giọng người đàn ông chất chứa sự bực bội. “Khi chết rồi thì cha đâu cần nó nữa. Cha định mang nó theo mình xuống mồ sao?”
“Ta sẽ không giết nó. Nó sẽ chết. Số phận của nó là vậy. Nó giờ đang ở trong nhà. Đừng đánh thức nó dậy”.
Tôi quan sát hai người đàn ông trong bầu không khí nặng trĩu. Tôi vẫn chỉ có thể thấy quần áo mờ mờ và màu sắc khuôn mặt của họ, song điều này thực ra lại khiến tôi cảm nhận được rõ bầu không khí hơn. Sự bực bội, tức giận và bất mãn từ người đàn ông là rõ ràng. Trái lại, Mukai gãi da, có vẻ không quan tâm.
“Con có thể đã rời khỏi nhà, nhưng con vẫn là con trai nuôi của cha. Gia tộc không có người kế thừa. Nếu cha cứ khăng khăng thì các bô lão sẽ cho phép. Tài sản của cha cũng sẽ được phân chia. Con chỉ xin cha chia sẻ những thứ cha không cần sau khi chết”.
“Vậy nó là tài sản hả… Cơ mà, thêm người xuất hiện thì phiền lắm. Thế ra mi tới đây là để bảo ta giao nó cho mi. Câu trả lời là không. Mi không thể có nó, đồ ngu”.
Có tiếng ken két. Vài giây sau, tôi nhận ra rằng người đàn ông đang nghiến răng. Anh ta đột nhiên giơ một tay lên, một nắm đấm trắng giơ cao hơn cả khuôn mặt. Tuy vậy, anh ta lặng lẽ hạ tay xuống.
“Sao ta không nói chuyện nhỉ?” Người đàn ông nói. “Giờ cha đang tỏ ra quá bất công. Ít nhất hãy hành động như một người cha thực sự một lần. Yêu cầu đó không quá đáng đâu, phải chứ ạ?”
“Không thể quá đáng hơn được nữa, đồ ngu. Lần cuối mi hành xử như con của ta là khi nào? Thôi, sao cũng được. Con cái hay cha mẹ, không quan trọng. Nó là của ta và ta là của nó. Ta sẽ không giao nó cho ai cả”.
Mukai đứng dậy. Màu xanh biển nhạt di chuyển ra xa khỏi tôi. Khuôn mặt ông quay sang bên cạnh.
“Vào trong thôi”, ông nói. “Chuyện này không nên nói chuyện trước mặt khách. Đừng nghĩ ta sẽ nhượng bộ. Mi không định rời đi, đúng không?”
“Được. Riêng việc cha muốn nói chuyện thôi đã là cải thiện đáng chú ý rồi”.
Người đàn ông mỉm cười và bắt đầu bước đi.
“Xin cậu thứ lỗi”, Mukai nói với tôi. “Cậu sẽ phải tự mình chuẩn bị bữa trưa và tối. Có cơm và bánh mì nếu cậu muốn ăn, có cả dưa muối nữa. Cậu có thể nhờ Mayuzumi giúp đỡ. Nếu cô ấy từ chối, nói rằng cậu sẽ chết đói. Đừng e sợ. Hãy cư xử như người ngang hàng”.
Một bàn tay vỗ vào vai tôi. Tôi có linh cảm không lành. Tôi cố gắng nắm lấy màu xanh biển nhạt, song có sự khác biệt giữa tầm nhìn của tôi và vị trí thực sự của tấm vải.
Tay tôi không nắm được gì cả.
“Mukai-san!” Tôi gọi.
“Mukai”. Một giọng nói bình tĩnh cắt ngang và làm tôi im lặng. “Với ông như thế ổn chứ?” Mayuzumi hỏi.
“Mọi thứ đều đã được định sẵn. Ta đã nhận nuôi nó. Chỉ có vậy thôi”, Mukai hờ hững trả lời và rời đi.
Một bàn tay trắng vẫy. Người đàn ông đi theo.
Bóng hình của họ biến mất vào bóng tối.
Và rồi, chẳng còn gì nữa.
Tôi có thể nghe thấy tiếng sàn nhà kêu cót két liên hồi ở đằng xa.
Âm thanh tiếp tục vang lên trong một hồi và rồi dừng lại.
-----
“Không, phiền lắm. Nếu không có bánh mì thì cứ ăn kẹo đi”.
Dù tôi đã nói theo lời của Mukai, Mayuzumi vẫn từ chối chuẩn bị đồ ăn. Dù tôi sợ cô ấy hay không, cô ấy vẫn sẽ làm theo ý mình. Tôi từ bỏ và ăn sô cô la cô ấy đưa để lót dạ.
Miếng sô cô la có mùi quen thuộc ngọt tới nỗi làm tôi ợ nóng.
Chúng tôi dành cả ngày mà không có gì làm. Bất kể thời gian có trôi qua bao lâu, họ vẫn chưa từng ra khỏi phòng trong. Tôi còn không nghe thấy một âm thanh nào. Tôi ra ngoài hành lang để xem họ thế nào, song một cánh cửa khóa đã ngăn tôi tiến vào sâu hơn.
“Họ đã đi sâu hơn vào căn nhà. Sâu hơn cả căn phòng mà chúng ta gặp Mukai”, Mayuzumi nói. “Căn nhà này được chia thành ba phần. Càng vào sâu thì càng nhiều khóa. Bọn họ xử lý xác chết ở bên trong”.
Người đàn ông đó quả thực là con nuôi của Mukai.
“Anh ta không thể vượt mặt Mukai dù có cố gắng thế nào nên anh ta đã rời khỏi gia tộc”, Mayuzumi nói tiếp với vẻ buồn chán. “Nhưng có lẽ anh ta không thể bỏ cuộc. Anh ta đã sống cùng một gia tộc khác có năng lực tương tự và làm một công việc tương tự. Anh ta chắc hẳn đã nghe tin ông già đó sắp chết và tới đây vì nó. Đối với họ, nó là người phụ nữ tốt nhất. Thật đáng tiếc khi để nó đi theo người chết”.
Đôi môi đỏ cong lên. Tôi nhớ lại hình dáng của người phụ nữ. Bò trên sàn, cô ấy xinh đẹp và quyến rũ. Tôi có thể hiểu khi người đàn ông sợ rằng cơ thể đó phân hủy.
“Nhưng mà, thứ đó sẽ chỉ nghe lời ông ta. Nó là của Mukai và Mukai là của nó. Ông ta đã dành hơn tám mươi năm cuộc đời cho nó. Việc cướp nó đi là vô lý. Nghe thì kỳ lạ, cơ mà Mukai và nó giống như một cặp vợ chồng. Chia tách ông ta và nó sẽ chẳng dễ dàng gì”.
Tôi càng cảm thấy không lành. Đêm xuống mà phòng trong vẫn không mở. Mayuzumi thì ngủ sớm còn tôi thì đợi họ ra ngoài. Đêm càng lúc càng muộn và tôi vẫn không thể nghe thấy bất kỳ tiếng nói chuyện nào.
Khi tôi càng lúc càng buồn ngủ, tiếng sàn nhà cót két bắt đầu vang lên.
Người phụ nữ đang bò, lắc lư cặp mông.
Trong lúc buồn ngủ, hình như tôi nghe thấy âm thanh cót két đó tới từ trần nhà.
-----
“Mukai chết rồi. Ông ấy đã chết vì tuổi già”.
Khi anh ta nói vậy, tôi không ngạc nhiên lắm.
Chỉ có sự khó chịu và trống rỗng.
Có một người đàn ông đang đứng trước mặt tôi, đó là người vừa mới xuất hiện từ phòng trong. Bên cạnh anh ta có một mảng trắng, thi thể được bọc trong vải. Có lẽ đó là Mukai. Vải quấn chặt quanh xác chết. Tôi không thể xác định được nguyên nhân tử vong, song một cái chết tự nhiên là rất khó xảy ra.
“Chỉ để cho chắc, anh giết ông ấy à?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên là không”, người đàn ông thản nhiên trả lời. “Cha tôi nói rằng mình sắp chết. Ông ấy đã chết vì tuổi già”.
Anh ta mong tôi tin điều đó sao? Tôi rất tức giận, song anh ta chỉ gạt vấn đề sang bên. Anh ta vô cùng bình tĩnh.
“Anh đã giết ông ấy, phải không?” Tôi khăng khăng. “Chẳng phải đó là tội giết người sao?”
Tuy nhiên, tôi không khỏi cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Giống như tôi mới là người sai.
“Anh có nghe không vậy? Khám nghiệm tử thi phát thì sẽ biết sự thật. Tôi có thể gọi cảnh sát và anh…”
“Anh không hiểu sao? Là những người làm việc xử lý xác, chúng tôi không thể mong cảnh sát sẽ bảo vệ. Nhưng để đổi lại, chúng tôi sống ngoài phạm vi của chính quyền. Anh định báo cho cảnh sát cái chết của Mukai ư? Họ sẽ nói rằng ông ấy chưa từng tồn tại và không có ngôi nhà nào ở địa điểm này cả”.
Anh ta mỉm cười, đôi môi cong lên thành hình lưỡi liềm. Dần dần, tôi nhận ra bản chất thực sự của tình hình hiện tại. Tôi mới là người sai.
“Nếu tôi giết một người dân thì đó có thể sẽ thành án chính thức. Tuy nhiên, chuyện đó sẽ không xảy ra khi nạn nhân là ông ấy. Chúng tôi sống bằng việc xử lý xác. Chúng tôi không bị lên án vì việc đó, nhưng chúng tôi cũng không thể phàn nàn nếu bị giết”.
Tôi nuốt nước bọt. Nếu bị giết, ta chỉ có thể giữ im lặng. Ngược lại, nếu ta giết người, sẽ không ai lên án ta.
Không có ai trừng phạt người đàn ông đã giết Mukai.
“Anh ta nói phải”, Mayuzumi nói. “Đó là lý do nhiều gia tộc sở hữu năng lực siêu nhiên có hệ thống trừng phạt riêng. Tội nhân sẽ bị người trong gia tộc trừng phạt. Tuy nhiên, trong gia tộc của Mukai, những thành viên không muốn tiếp xúc với những người có năng lực siêu nhiên. Anh ta tới với ý định giết ông ta nếu đàm phán không thành công”.
Mayuzumi nhẹ nhàng lắc đầu. Những đầu ngón tay trắng cầm lấy một thứ có lẽ là sô cô la. Cô ném cục màu đỏ vào miệng. Trông như thể cô ấy đang ăn thịt.
“Tất nhiên là trừ khi cô bóp méo sự thật và lan truyền lời nói dối về cái chết tự nhiên của ông ấy cho phần còn lại của gia tộc”, người đàn ông nói. “Nhưng Mayuzumi Azaka sẽ không làm chuyện như vậy đâu, đúng không? Tôi vui là cha đã nhờ cô làm người lo hậu sự”.
Người đàn ông cười khúc khích, không quan tâm tới tôi. Kể cả khi siết nắm đấm lại, tôi biết. Không giống như Mayuzumi có xuất thân từ một gia tộc có tiếng tăm, lời của tôi không có giá trị gì. Kể cả khi tôi báo cáo cái chết của ông ấy cho xã hội bình thường, tôi sẽ bị đối xử như một người điên.
Đứa trẻ trong bụng tôi khóc. Bụng tôi rách ra. Máu chảy ra và tôi đưa tay xuống để chạm vào bụng mình. Lòng tôi bừng lửa giận và căm ghét trước chuyện bất công này. Tuy vậy, tôi không thể cho phép con bé ăn thịt người đàn ông.
Việc giết anh ta có thể sẽ không khiến tôi bị trừng phạt gì, nhưng tôi không được phép làm vậy.
“Phải”, Mayuzumi nói. “Nhưng anh hiểu lầm một điều rồi. Ông ta không chọn tôi làm người lo hậu sự. Tôi tới để đền đáp một ân huệ và giao xác ông ta cho nó”. Giọng cô lạnh như băng.
Tâm trạng của người đàn ông thay đổi. Bầu không khí vui vẻ tan biến. Môi Mayuzumi nhếch lên thành một nụ cười màu đỏ thẫm.
Kể cả trong tầm nhìn mờ nhạt của tôi, có một điều rất rõ ràng là Mayuzumi đang nhìn người đàn ông với đôi mắt đầy thú tính.
“Giao xác ông ta đây”, cô nói. “Tôi chỉ cần cho nó ăn xác ông ta. Tôi không quan tâm anh sẽ làm gì sau đó và tôi cũng sẽ không can thiệp”.
Cho nó ăn xác ông ấy?
Tôi há hốc nhìn Mayuzumi. Khuôn mặt cô vẫn mờ nhạt trong bóng tối. Người đàn ông im lặng.
Sau vài giây, anh ta lên tiếng với giọng nghiêm trọng. “Xác của cha tôi sẽ do gia tộc tôi xử lý. Đó là cách chúng tôi bày tỏ sự tôn trọng”.
“À, lòng ghen tị. Anh còn không thể để ông ta có cái chết viên mãn nhất có thể. Chúng tôi đã đồng ý với nhau nên tôi sẽ dâng hoa. Người chết không nhận ra hoa, nhưng anh còn không thể chấp nhận việc ông ta có được hoa. Điều đó giống như ý anh nói. Thật thảm hại. Vậy anh định để cho người đã chết níu mình lại sao? Đừng có sợ cha anh nữa”.
Xoảng.
Có gì đó vỡ. Người đàn ông bật dậy và khuôn mặt dài của anh ta xuất hiện từ bóng tối. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của anh ta. Dang rộng hai tay, tôi đứng trước Mayuzumi.
Người đàn ông trừng mắt nhìn tôi. Sau một hồi, anh ta nói bằng giọng run rẩy, “Xin hãy rời đi. Cha tôi đã chết rồi. Chúng tôi sẽ lo cho mọi chuyện. Xin đừng can thiệp vào chuyện gia đình chúng tôi nữa”.
Ông già đưa ra yêu cầu giờ đã chết và không có lý do gì để Mayuzumi ở lại lâu hơn.
“Không, cảm ơn”, Mayuzumi nói với một tiếng cười khúc khích. “Tôi đã được yêu cầu làm một việc. Ai biết lý do tại sao ông ta lại yêu cầu việc đó? Tôi sẽ hoàn thành công việc và đền đáp ân huệ. Nợ người đã chết khó chịu lắm. Tôi muốn làm cho xong nhanh”.
Người đàn ông siết chặt nắm đấm. Hai quả bóng trắng run rẩy trước mắt tôi. Đột nhiên, anh ta bắt đầu bước đi. Anh ta bê bó trắng lên và mang xác Mukai đi.
“Muốn làm gì thì cứ làm đi!” Anh ta hét to, đùng đùng rời đi vì tức giận.
“Mong chờ quá đi”, Mayuzumi nói.
Tôi không hiểu ý Mayuzumi nói là gì, song giọng nói ngọt ngào của cô ấy làm lông gáy tôi dựng đứng.
-----
Người đàn ông để cái xác ở đâu đó và quay trở lại, có vẻ đang tìm thứ gì đó trong nhà. Tôi có thể nghe thấy giọng nói cộc cằn của anh ta kể cả khi tôi đang ở trong căn phòng Mukai đã cho dùng.
“Ra đây! Chủ nhân của mày chết rồi. Chủ nhân tiếp theo của mày là tao. Mày đâu rồi? Nếu ở lại đây thì mày sẽ chỉ chết đói mà thôi, mày biết mà. Tao sẽ cho mày đồ ăn ngon! Ra đây!”
Người đàn ông đang gọi người phụ nữ. Mỗi lần anh ta di chuyển, tôi đều nghe thấy tiếng kim loại va chạm. Anh ta có vẻ đang mang theo một cái lồng làm bằng kim loại. Tôi cảm thấy máu trong người sôi sục khi tôi nghĩ anh ta định làm gì với người phụ nữ đó.
Tôi đứng dậy để định ngăn anh ta lại, song Mayuzumi đã kìm tôi lại.
“Anh định làm gì? Anh còn không thể nhìn thấy”, cô nói. “Bình tĩnh đi. Không cần phải lo lắng gì cả. Sắp kết thúc rồi. Chúng ta chỉ cần ngồi đây đợi thôi”.
“Ý cô là sao?”
“Anh có nói gì nữa thì cũng chẳng ngăn anh ta lại được đâu. Tôi cũng sẽ không ngăn cản anh ta. Lời nguyền gieo nhân nào gặt quả nấy. Anh ta sẽ gặt những gì mình đã gieo. Thật thảm hại. Chuyện xảy ra tiếp theo là do anh ta. Tôi không quan tâm”.
Đôi môi đỏ nhếch lên, in trên khuôn mặt trắng trẻo như một vết thương.
Tiếng cái lồng leng keng vang lên ở đằng xa. Tôi không nghe thấy tiếng thứ gì bò trên sàn cả.
“Đêm sắp buông rồi, Odagiri-kun”, Mayuzumi nói bằng giọng như hát. “Kết cục sẽ tự hé mở nếu anh chờ”.
Đôi môi đỏ lại cong lên thành một nụ cười.
Tông giọng của cô ấy làm tôi nổi da gà.
“Anh nên dừng lại đi!” Tôi cảnh báo. “Từ bỏ và về nhà đi. Tôi có linh cảm không lành!”
“Im mẹ mồm đi không thì tao đánh mày đấy!” Anh ta hét lên đáp lại.
Người đàn ông đấm vào bức tường ở gần và đi vào phòng trong. Tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất.
Anh ta tiếp tục tìm kiếm người phụ nữ. Giọng nói tức giận và tiếng kim loại leng keng vang lên không ngừng.
Thời gian trôi đi. Kể cả khi đêm đã muộn, người đàn ông vẫn không có vẻ gì là sẽ rời đi.
-----
Cót két. Cót két. Cót két.
Sàn nhà kêu cót két, đánh thức tôi dậy từ giấc ngủ sâu.
Cót két. Cót két. Cót két.
Tôi nhận ra rằng người phụ nữ vẫn còn ở trong nhà và đang bò ở đâu đó.
Cót két. Cót két. Cót két.
Có nhiều tiếng cót két hơn, giống như có nhiều cơ thể trần trụi đang đồng loạt nhảy múa.
Và rồi, tôi nhận ra một điều.
Tiếng cót két tới từ khắp các ngóc ngách của ngôi nhà.
“Áaaaaaaaa!”
Tiếng hét của người đàn ông xé toạc màn đêm. Tôi nghe thấy tiếng giậm chân, theo sau là tiếng nghe như tiếng khóc của một con thú. Người đàn ông chạy quanh nhà, vừa khóc vừa ngã liên tục.
“Cút đi! Cút đi! Cút điiiii!”
Tiếng hét của người đàn ông nhỏ dần, khiến tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Khi tôi định mở mắt ra, đôi bàn tay mềm mại nhẹ nhàng che lại. Hơi ấm dịu dàng chạm vào mí mắt của tôi. Mùi hương ngọt ngào tràn ngập trong không khí.
“Đừng có động đậy”, Mayuzumi cảnh báo khi che mắt tôi lại. “Không thì anh sẽ bị ăn thịt”.
Cô bỏ tay ra và hơi ấm biến mất. Vẫn nhắm mắt, tôi cố gắng hình dung chuyện gì đang xảy ra. Tôi cảm thấy nhiều sự hiện diện lấp đầy căn phòng. Mỗi lần những bức tường kêu răng rắc, đứa trẻ trong bụng lại rên rỉ. Con bé đưa tay ra, tỏ vẻ thích thú với những thứ xung quanh chúng tôi.
Không thể kìm được, tôi mở mắt ra. Và rồi, tôi kìm lại tiếng hét.
Có vô số bé gái trần truồng đang bò trên sàn.
Những cơ thể gầy bám vào tường, sàn, trần. Làn da nhợt nhạt hiện rõ trong bóng tối. Những bộ ngực xương xẩu và tứ chi gân guốc áp vào tường. Những bé gái có khuôn mặt giống hệt nhau đang nhìn chúng tôi. Những cái miệng to không cân xứng của chúng mở ra, những đôi môi đỏ từ từ di chuyển.
Tiếng hét của người đàn ông đột nhiên to hơn rồi nhỏ dần và im lặng.
Những bé gái có vẻ đang cười, song đôi mắt của chúng không hề có cảm xúc hay lý trí. Chúng lắc đầu. Mái tóc đen của chúng đung đưa khi chúng bò quanh vô định rồi đột nhiên dừng lại.
Sự im lặng nặng trĩu bao trùm. Vô số đôi mắt không chớp nhìn chúng tôi. Thân thể trần truồng của những bé gái bám vào tường, tay, chân và mông của chúng như những khối u.
Tất cả đồng loạt chớp mắt.
Cót két.
Sàn nhà kêu cót két. Bản năng cảnh báo tôi rằng chúng nhìn nhận chúng tôi như con mồi. Toàn thân tôi nổi da gà.
Ngay khi chuẩn bị hét lên, tôi nghe thấy một tiếng phập.
Một cơn đau nhói xuyên thấu bụng tôi. Cơn đau xé thịt, song dừng lại ngay trước các cơ quan nội tạng.
Tôi nhìn xuống và thấy áo sơ mi trắng của mình đang chuyển đỏ. Qua tầm nhìn mờ nhạt, màu đỏ từ từ lan tỏa, giống như một giọt máu rơi xuống nước. Một tia sáng bạc lóe lên giữa quá trình biến đổi đẹp đẽ.
Đứa trẻ khóc. Uka phản ứng với vết thương và cố gắng thò tay ra từ đó.
“Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đâm sâu hơn, đúng không?” Mayuzumi nói, cầm con dao đang đâm vào bụng tôi.
Đứa trẻ vuốt ve mũi dao, di chuyển mũi dao qua lại. Mỗi cử động đều khiến tôi đau nhói.
Những bé gái vẫn bất động. Tôi nuốt lại tiếng hét. Những giọt mồ hôi chảy xuống cơ thể tôi. Con dao run rẩy theo nhịp tim.
“Mi không muốn ăn một thứ có một con quái vật trong bụng, đúng không?” Mayuzumi nói, mặc kệ cơn đau của tôi. “Và mi nên biết lý do ta ở đây. Ta giúp giết Mukai làm gì? Giết ông ta có lợi gì cho ta? Ta sẽ bỏ qua cho hiểu lầm này. Giờ hãy ngoan ngoãn và rời đi”. Nghe như cô đang nói chuyện với ai đó.
Những bé gái vẫn bất động. Bò bằng cả tứ chi, chúng trông như những vật thể tĩnh.
Duy nhất mắt chúng là chuyển động, tất cả nhìn về một hướng.
“Ư…!”
Đột nhiên, con dao được rút ra khỏi bụng tôi và tôi kêu lên đau đớn. Màu đỏ chảy xuống sàn. Không thể chịu đựng được nỗi đau, tôi nhấc người dậy. Những bé gái đang nhìn vào một bóng người quen thuộc.
Một người phụ nữ trần truồng xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Cô đang bò trên sàn, như thể muốn nói gì đó.
-----
Sau khi Mayuzumi khâu bụng tôi lại, tôi bắt đầu bước đi.
Cái bụng đã kết hợp với máu thịt người đã chết của tôi giống như một căn phòng từ thế giới linh hồn. Một khi bụng tôi khép lại, vết thương sẽ lành. Tuy vết thương đã biến mất, cơn đau vẫn còn ở lại.
Chịu đựng cơn đau, tôi ép mình tiến tới trước trong khi nắm chặt tay Mayuzumi. Không có cô ấy giúp, tôi sẽ ngã gục. Bàn tay trắng của cô ấy ướt vì màu đỏ chảy ra từ tay tôi.
Tôi cảm thấy vô số con mắt đang theo dõi chúng tôi. Các bé gái ở khắp nơi, chúng ở trong phòng và hành lang, quan sát chúng tôi mà không di chuyển dù chỉ một li. Trông như thể tứ chi của chúng đã chìm vào tường. Trong mắt tôi, hầu hết tường và hành lang đều bị bao phủ bởi bóng tối nên là trông như cơ thể của chúng chính là những bức tường.
“Cẩn thận đừng ngã”, Mayuzumi cảnh cáo. “Đừng khiến chúng kích động. Nếu làm vậy, chuyện sẽ không tốt đẹp đâu. Chúng đang đói”.
Làm sao cô ấy có thể nói thế sau khi đâm vào bụng tôi?
Tôi kìm lại lời. Tôi có thể nói cho cô ấy suy nghĩ của mình sau. Tôi cần phải tiết kiệm năng lượng cho những gì tiếp theo.
Mayuzumi dừng lại ở căn phòng nơi tôi gặp Mukai lần đầu. Tôi nhìn kỹ hơn và thấy thứ gì đó đang nằm ở giữa phòng. Thứ gì đó có màu đỏ và trắng.
Mayuzumi chuyển chiếc ô sang tay trái và với tay ra để lấy gì đó. Tôi nghe thấy tiếng vải sột soạt và có thứ gì đó ướt bị khuấy động. Cô ấy lấy ra một vật màu bạc và quay lại mà không nói một lời.
Tôi đi theo, tay tôi vẫn nắm tay cô ấy. Tôi muốn hỏi về những gì mình vừa mới thấy, song sức nặng ánh mắt từ các bé gái kìm tôi nói ra câu hỏi.
Mayuzumi dẫn tôi ra ngoài. Một làn gió lạnh buổi đêm lướt qua da tôi. Chúng tôi rời khỏi ánh sáng từ hiên nhà và đi vào vườn. Bóng tối càng lúc càng dày đặc cho tới lúc tôi không thể thấy gì cả. Chỉ có hơi ấm từ tay Mayuzumi là giữ tôi lại thực tại.
Tôi không thể thấy tay cô ấy, song tôi biết tay cô ấy ở đó.
Tôi ép chân mình di chuyển để không bị bỏ lại. Cảm giác như nếu buông tay cô ấy ra, tôi sẽ bị lạc trong bóng tối. Tôi không biết chúng tôi đã đi bộ bao lâu rồi.
“Dừng lại”, Mayuzumi đột nhiên nói. “Anh đợi ở đây đi”.
Một âm thanh quen thuộc vang lên. Tôi lục lọi ký ức và nhận ra đó là tiếng mở cốp xe. Ngón tay tôi chạm vào kim loại lạnh. Sau khi xác định hình dáng, tôi tin chắc đó là một chiếc xe. Có lẽ đây là xe của con trai Mukai.
“Anh bê thứ này được không, Odagiri-kun?”
Mayuzumi lại nắm lấy tay tôi. Tôi bước vài bước tới trước. Tay tôi chạm vào cốp. Cảm nhận hình dáng, tôi đưa tay vào trong. Tôi cảm thấy kết cấu của vải bên dưới ngón tay mình. Tôi liên tục kiểm tra rồi cẩn thận nâng nó lên.
Tôi bê cơ thể của Mukai quá cố.
Mùi thối rữa thoang thoảng tấn công các giác quan của tôi. Xác của ông rất nhẹ. Tôi bỗng nhận ra ông đúng thực là một ông già. Tay của Mayuzumi nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi tiến về phía trước.
“Có lẽ bước đi như này rất khó, cơ mà tôi muốn anh bê cái xác tới ngôi nhà đó”, Mayuzumi hờ hững nói. “Làm xong thì chúng ta xong việc. Nếu giờ chúng ta rời đi, chúng sẽ đuổi theo chúng ta. Tôi trông cậy vào anh”.
Tôi bước vào bóng tối, song ngạc nhiên thay, không khó để định hướng.
Những cơ thể trần truồng màu trắng như những điểm đánh dấu kỳ lạ trong bóng tối, các bé gái bò bằng cả tứ chi đang xếp hàng để dẫn đường cho chúng tôi. Dáng hình giống nhau của chúng kéo dài tới ngôi nhà, một cảnh tượng kinh hoàng làm bụng tôi quặn lại. Mayuzumi và tôi bước tiếp.
Mùi hoa mộc tê ngọt tràn ngập không khí. Xung quanh có những đốm cam.
Và ở đó, giữa những cánh hoa đang rơi, cô ấy đang chờ đợi, nhìn chúng tôi với đôi mắt im lặng. Mayuzumi dừng lại và đặt Mukai trước mặt người phụ nữ. Lùi lại một bước, Mayuzumi cởi tấm vải ra. Tôi nghe thấy tiếng tấm vải rơi.
Người phụ nữ nhìn thứ bên trong tấm vải và nhắm mắt lại, cúi chào thật sâu với chúng tôi.
Đó dường như là một hành động bày tỏ lòng biết ơn. Một vài giây sau, cô lại gần xác Mukai, vừa run rẩy vừa bám vào cái xác. Tôi không nghe thấy tiếng cô khóc, song môi cô hôn khắp xác ông, tìm kiếm sự an ủi.
Mayuzumi quay lại mà không nói một lời rồi nắm lấy tay tôi. Tôi đi theo cô ấy.
Một tiếng phập vang lên từ phía sau, song chúng tôi không ngoái lại.
Các bé gái vẫn giữ nguyên đội hình, bất động và im lặng. Đột nhiên, chúng bắt đầu di chuyển và bò vào nhà, bị bóng tối nuốt chúng. Cơ thể trần truồng của chúng lần lượt biến mất vào trong bóng tối.
Mọi người đã biến mất.
Chỉ còn lại hai chúng tôi.
-----
Chúng tôi băng qua bóng tối.
Khu vực này không có đèn đường nên tôi để bàn tay mình dẫn đi. Mayuzumi có vẻ đang rời xa khỏi ngôi nhà đó. Nắm chặt tay cô ấy, tôi lặng lẽ đi theo tiếng bước chân của cô.
Cả hai chúng tôi đều không nói một lời cho tới khi Mayuzumi cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.
“Việc giết người sẽ không bị trừng phạt, nhưng nếu bị giết thì ta không thể phàn nàn. Anh ta nói đúng. Tuy nhiên, anh ta không nhận ra rằng điều đó cũng áp dụng với anh ta. Ngu ngốc thật”.
Lời của cô làm tôi nhận ra những gì tôi thấy trước đó là những gì còn lại của người đàn ông.
Anh ta đã ra sao? Các bé gái đó là ai?
Bị choáng ngợp bởi những câu hỏi, tôi lên tiếng. “Mayu-san, các bé gái đó là ai? Tại sao… Con trai của Mukai chết như nào?”
Câu trả lời của Mayuzumi là nằm ngoài dự đoán. “Anh có nhớ Mukai đã nói gì về nó… về con ông ta không?”
Cô ấy cho tôi một câu trả lời khác hoàn toàn. Tôi cau mày, cố gắng nhớ lại những gì ông già đã nói. Không phải con trai nuôi của ông mà là con ruột của ông. Mayuzumi chắc hẳn đang ám chỉ tới chúng.
“Gần đây, nó đã sinh con”.
“Buổi sàng lọc đã kết thúc hôm nọ và chúng đang được nuôi ở trong nhà”.
“Ông ta chỉ nuôi con cái”, Mayuzumi giải thích. “Vậy nên mới có buổi sàng lọc. Mukai đang nuôi dưỡng những con mạnh mẽ ở nơi sâu nhất trong ngôi nhà bằng cách để chúng ăn thịt lẫn nhau và rồi thả chúng ra. Dù có đói, chúng vẫn nghe theo con mạnh nhất”.
Tôi đã quan sát và thấy rằng các bé gái đó thực sự là con của người phụ nữ. Chúng trông rất giống nhau. Lời của cô trả lời cho câu hỏi của tôi, song đồng thời cũng không. Mayuzumi không nói thẳng.
“Odagiri-kun”, cô nói tiếp, “mắt anh đã bị phá hủy về mặt tinh thần. Hiện tại, những hình ảnh khác được chồng lên tầm nhìn của anh. Khả năng cao là đứa trẻ trong bụng đang phản chiếu những gì nó cảm nhận xung quanh. Anh thực ra là bị mù, nhưng việc chia sẻ tầm nhìn với nó tạo ra những hình ảnh mờ nhạt. Thêm nữa là khi mắt anh phản chiếu những thông tin nhận được từ đứa trẻ, tâm trí anh đã ảnh hưởng và khiến mọi thứ trở nên khó hiểu”.
Tôi kinh ngạc trước lời giải thích đột ngột của Mayuzumi về bản chất tình trạng mắt của tôi. Quả thực, đứa trẻ trong bụng có tầm nhìn riêng. Khi Shiramine tấn công dinh thự Minase, tôi đã thấy thế giới thông qua mắt đứa trẻ. Thường thì tầm nhìn của chúng tôi là riêng biệt, song vì tôi hiện tại đang gần như mù, tầm nhìn của chúng tôi đã chồng lên nhau, dù chỉ một phần.
Dẫu vậy, lúc này tôi không muốn biết điều đó. Hình bóng của các bé gái và cái chết của người đàn ông lướt qua tâm trí tôi. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong ngôi nhà đó theo cách mà tôi có thể hiểu.
“Chúng ta có thể nói về chuyện đó vào lúc khác”, tôi nói.
“Tại sao nó lại hiện rất rõ trong mắt anh? Câu trả lời rất đơn giản. Đứa trẻ rất hứng thú với nó. Hơn nữa, anh vô thức hình dung ra bản chất của nó và mắt anh phản chiếu hình ảnh của một người phụ nữ đang bò. Đó là lý do anh thấy nó là một người phụ nữ và rất có thể đó là một mỹ nhân. Tôi thấy rất phù hợp”.
Câu hỏi của tôi và lời giải thích cô ấy đưa ra có liên quan, song lời cô nói nghe rất lạ.
Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy bất an. Mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay. Tôi nhìn thấy máu đỏ.
Chắc hẳn là không dễ chịu, nhưng Mayuzumi không buông tay tôi ra. Trong bóng tối, tôi đột nhiên cảm thấy cái chạm của cô ấy kỳ lạ.
“Nó đóng vai trò quan trọng trong công việc xử lý xác của Mukai”, cô nói thẳng thừng. “Anh ngửi thấy mùi khói ở vườn, đúng không? Tất cả những gì Mukai phải làm là đốt những mảnh rác vụn trong lò thiêu. Ông ta đã dành cả đời huấn luyện thứ đó và sống cùng với tuyệt tác vĩ đại nhất của mình”.
Tôi cuối cùng cũng hiểu. Mayuzumi dường như đang lờ lời tôi nói đi, song cô ấy đang muốn trả lời câu hỏi của tôi.
Cô ấy đang nói cho tôi biết danh tính thực sự của vô số sinh vật trong ngôi nhà đó.
“Ông ta đã tạo ra một sinh vật có tuổi thọ cao, thông minh và nghe lời. Nó sẽ không chết kể cả sau khi sinh. Thuộc tính đó có thể hiếm. Giống loài được biết đến nhiều nhất là loài giăng lưới và chờ mồi. Tuy nhiên, nó lại là một con di chuyển nhiều, thường xuyên lang thang khắp nhà”.
Mayuzumi ngoái đầu lại. Điều kỳ diệu là tầm nhìn của tôi đã trở lại bình thường. Trong bóng tối, tôi nhìn thấy một khuôn mặt trắng trẻo và xinh đẹp, đôi môi đỏ cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn.
Nụ cười của Mayuzumi rất đáng ngại. Khuôn mặt cô hòa tan vào bóng tối.
“Anh hiểu chưa?”
Chỉ còn mỗi nụ cười của cô là vẫn còn trong bóng tối.
Câu trả lời của cô ấy vang vọng trong màn đêm vô tận.
“Chúng là nhện”.
Méo hiểu sao mình cứ tưởng tượng ông này giống Isshin trong Sekiro Có nghĩa là việc ông này nhờ ngang bằng với ân huệ mà gia tộc Mayuzumi nợ ông này Mưu cầu lạc thú và tránh né khổ đau Ông đang bảo đã là con người thì chỉ có lựa chọn dựa vào nhau mà sống Đoạn này mình không hiểu lắm vì Ashiro là ông lão nuôi người như cá vàng, chắc ở đây là sạn