V4 Câu chuyện V
-----
Ngày xửa ngày xưa, có một con cáo.
Từ rất, rất là lâu trước đây, con cáo chọn sống gần con người.
Con cáo giả vờ là con người và kết bạn với hai người.
Nhưng mà, cáo là thú nên chúng sẽ không thể nào sống chung với con người.
Con cáo đẩy một người tới bên bờ vực, làm người kia có thai rồi biến mất.
Tuy nhiên, câu chuyện chưa kết thúc ở đó.
Con cáo vẫn sống tới tận ngày hôm nay, vẫn lợi dụng người khác.
Câu chuyện đã xảy ra từ rất, rất là lâu trước đây rồi.
Và, câu chuyện vẫn đang tiếp diễn tới tận ngày hôm nay.
Nhưng mà, câu chuyện này cũng sẽ sớm đến hồi kết…
-----
Đinh, đoong, đinh, đoong, đinh, đoong, đinh, đoong.
Tiếng chuông vang lên.
Thình, thịch, thình, thịch, thình, thịch, thình, thịch.
Tim tôi đập dồn dập.
Đinh, đoong, đinh, đoong, đinh, đoong, đinh, đoong.
Tiếng chuông lại vang lên.
Kêu tôi thức dậy.
Tôi từ từ mở mắt ra. Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào má tôi. Cảm thấy hơi đau, tôi nhấc người lên. Dưới cơ thể có một cảm giác ấm áp kỳ lạ, giống như tôi đang nằm trong một biển thịt. Tôi chưa từng nằm trên một thứ gì đó mềm mại đến mức này.
Tôi nhìn xung quanh và cảm thấy ngạc nhiên.
Trước mắt tôi là một màu đỏ rực trải dài vô tận.
Màu đỏ thẫm bao phủ không gian xung quanh dường như vừa tĩnh lại vừa có nhịp đập.
“Đây… Đây là đâu?”
Tôi đang ở trong bụng mẹ.
Đó là mô tả gần nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Tôi nhìn đi đâu cũng chỉ thấy màu thịt. Tôi cảm giác mình như một bào thai ở trong tử cung. Tôi thậm chí còn không thể biết được chính xác nơi này rộng đến mức nào. Nơi này có vẻ vừa vô cùng nhỏ bé lại vừa vô cùng rộng lớn.
Tôi cẩn thận đứng dậy. Cơn đau ở bụng đã lắng xuống. Tôi cúi đầu và nhìn thấy vết thương hở miệng đã hình thành vảy, chẳng có tí máu nào chảy ra. Tôi hầu như không cảm nhận được cơ thể của chính mình hay là nhịp tim, giống như cơ thể của chính tôi không phải là một cơ thể thực sự.
Nhưng mà, tôi có vẻ vẫn chưa chết.
Tôi bước về phía trước một bước, giẫm lên thứ trông như thịt.
Một gợn sóng mềm mại có màu đỏ hình thành dưới chân tôi, lan ra xung quanh rồi đông cứng như mặt kính. Gợn sóng đã đông cứng lại mà không biến mất.
Tôi không thể biết được liệu mặt đất mềm hay là cứng.
Tôi bối rối nhìn xung quanh. Đột nhiên, tôi cảm thấy hơi ấm của một con mèo con đang bám vào chân tôi. Cúi đầu xuống, tôi thấy một bé gái trần truồng đang bò dưới chân mình. Tôi bế Uka lên bằng cả hai tay.
Papa.
Con bé nặng quá. Uka âu yếm tựa đầu vào người tôi.
Tôi xoa cái đầu nhỏ của con mình và tiếp tục bước về phía trước.
Tôi cứ tiếp tục bước, tạo ra những gợn sóng dưới chân. Mỗi bước tôi đi đều phát ra âm thanh như khi đang bước trên mặt kính.
Cảm giác giống như đang bước đi trên thịt hoặc lớp băng mỏng.
Thế giới màu đỏ này kéo dài vô tận, quang cảnh đơn sắc không thay đổi.
Chúng tôi phải đi đâu? Đây không phải lĩnh vực chuyên môn của tôi. Thế giới linh hồn là nơi mà chỉ Mayuzumi mới có thể đến.
Thế giới này không phải là nơi dành cho con người.
Và, còn một điều nữa làm tôi bận tâm hơn tất thảy.
Con cáo đâu rồi?
Ngay khi câu hỏi đó xuất hiện trong đầu, tôi nghe thấy âm thanh mà tôi đã nghe thấy khi đang nửa tỉnh nửa mê.
Đinh, đoong, đinh, đoong, đinh, đoong, đinh, đoong.
Tiếng chuông vang lên.
Papa.
Uka giật tóc tôi và dùng ngón tay trắng nhợt chỉ về phía trước. Mái tóc đen của con bé tung bay.
Một làn gió thổi qua thế giới màu đỏ.
Giống như một làn gió trong lành thổi qua một cửa sổ ở đằng xa.
Cơn gió là thứ duy nhất dẫn đường cho chúng tôi. Tôi đi về hướng phát ra âm thanh nghe giống như tiếng tim đập. Lạ cái là, tôi không cảm thấy sợ. Tôi bước đi trên thế giới linh hồn, trên tay bế một con quỷ.
Một suy nghĩ trong quá khứ hiện lên trong đầu tôi.
Tôi có lẽ đã không còn là một con người bình thường nữa.
Tuy nhiên, tôi không quan tâm. Kể cả khi tôi biến thành một con quái vật thì tôi vẫn là tôi.
Tôi chỉ phải làm những gì tôi cần phải làm.
-----
Thế giới màu đỏ trải dài vô tận. Tôi có thể cảm thấy gió đang lướt qua má mình, song tôi không biết gió thổi từ hướng nào. Cảm giác như thể chúng tôi đang đứng yên, không hề di chuyển dù chỉ một bước. Dẫu vậy, âm thanh mà tôi đang nghe thấy chắc chắn có sự thay đổi. Tiếng chuông đang ngày càng to hơn.
Tiếng chuông vang lên.
Sau đó, tiếng chuông biến thành tiếng tim đập.
Rồi lại biến lại thành tiếng chuông.
Tôi đột nhiên dừng lại, phía sau tôi là những gợn sóng do bước chân tôi tạo ra. Uka vỗ tay vui mừng. Tiếng chuông vang vọng từ khắp các phía, vang tới từ bức tường dày bao quanh tôi từ mọi hướng. Tiếng chuông dần to lên, đến mức không thể chịu đựng được nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu. Mùi máu lấp đầy xoang mũi.
“Asato?”
Đinh, đoong.
Tiếng chuông trở nên to hơn để đáp lại tiếng gọi. Mặt đất màu đỏ biến đổi. Những gợn sóng tan chảy và vỡ vụn, bột thủy tinh bay khắp nơi trong không trung rồi biến thành những quả cầu.
Tách.
Mặt đất bỗng nhiên biến thành chất lỏng. Những giọt chất lỏng lơ lửng trên không trung đồng loạt rơi xuống mặt nước. Cùng lúc đó, một số vật thể trồi lên từ dưới biển đỏ.
Những cánh tay trẻ con.
Với về phía quần áo tôi như đang khao khát rồi bám lấy.
Chẳng thể chống cự, chân tôi chìm xuống nước. Nước màu đỏ không thấm vào da tôi mà chỉ có hơi ấm bao quanh chân tôi. Tôi cảm giác như thể mình đang đi ngược ống sinh. Tôi từ bỏ việc chống cự và ôm chặt Uka, giữ lấy cái đầu nhỏ để chúng tôi không bị chia cắt.
Và rồi, chúng tôi rơi xuống biển đỏ.
-----
Đoong.
Hãy đến xem đi!
Đến đây, tất cả hãy đến đây!
Cô gái trẻ ở đằng kia. À, ngài nữa. Cả quý bà ở đây luôn.
Mọi người không muốn lỡ mất đâu. Nếu đến xem, ta sẽ có một câu chuyện để kể với thế hệ tương lai.
Thưa quý ông và quý bà, hãy lại đây và nhớ tập trung xem nhé. Những gì ta sắp được chứng kiến là một câu chuyện kỳ lạ nhất trên đời, một câu chuyện nực cười chứa đầy ham muốn xấu xí.
Đây là câu chuyện kể về một con cáo.
Đoong, đoong, đoong.
Đoong.
Tiếng chuông vang lên. Giọng nói chói tai, điên rồ kể chuyện.
Tôi chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Một làn gió ấm lướt qua má tôi. Tôi đứng im, ánh nắng chói chang chiếu xuống người mình. Tôi có thể nghe thấy tiếng ve sầu ở đâu đó đằng xa. Uka có vẻ tò mò. Lưng tôi từ từ toát mồ hôi. Tôi có thể cảm nhận được mặt đất cứng ở dưới chân mình.
Chiếc ao gần đó phản chiếu bầu trời mùa hè trong xanh.
Sau khi rơi xuống biển, chúng tôi nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Thế giới màu đỏ đã biến đổi, trở thành một quang cảnh đầy hoài niệm.
Trước mặt tôi là một khu vườn anh đào. Trên cành không có hoa mà chỉ có màu xanh tươi. Những cánh hoa trong khu vườn này đáng lẽ phải là màu trắng. Đáng tiếc thay, không có cái xác nào được chôn dưới gốc cây cả.
Mayuzumi đã từng nói với tôi về nơi này. Khu vườn trang nghiêm và đẹp đẽ của gia tộc Mayuzumi.
Có một bóng người lạ lẫm đang đứng trong khu vườn. Một đứa trẻ mặc kimono của nữ giới cúi đầu thật sâu, một tay giơ sang bên.
Cậu đeo một chiếc mặt nạ cáo. Chiếc mặt nạ màu trắng đã hòa vào với làn da.
Đứa trẻ ngẩng đầu lên với một động tác khoa trương. Cái miệng của chiếc mặt nạ sơn đỏ chuyển động, cong lên thành một nụ cười.
Đến đây, tất cả hãy đến đây. Hãy đến xem đi!
Ở giữa khu vườn có hai chiếc ô màu xanh đặt cạnh nhau. Họa tiết hình những bông hoa trắng xoay tròn rồi lại xoay tròn.
Sau đó, chiếc ô xoay tròn. Một đứa trẻ xinh đẹp gác chiếc ô lên vai. Có một người phụ nữ đứng bên cạnh đứa trẻ. Với đôi mắt như đại bàng, cô cũng đang gác chiếc ô lên vai giống như đứa trẻ.
Tôi đã từng nhìn thấy hai người này rồi. Hồi đó, những cảnh tượng mà tôi nhìn thấy có màu đen trắng.
Bây giờ, thế giới mang những màu sắc rực rỡ. Những tông màu tuyệt đẹp tràn ngập toàn bộ tầm nhìn của tôi.
Hai người đó là Asato khi còn nhỏ và mẹ hắn.
Đôi môi đỏ của người phụ nữ nở một nụ cười. “Đẹp lắm”, cô nói. “Mày có vẻ ngoài phù hợp với Mayuzumi Azaka kế nhiệm. Mayuzumi Azaka có thể kết nối với thế giới linh hồn bằng một chiếc ô. Mày đi đâu cũng phải mang ô theo, vì chiếc ô là biểu tượng của Mayuzumi Azaka. Bất kể ngày nào, nắng, mưa hay gió, mày phải cầm ô với vẻ kiêu hãnh như thể chiếc ô là một phần của cơ thể”.
Đứa trẻ xoay chiếc ô. Mái tóc đen dài ngang tai tung bay. Đứa trẻ trông như một con búp bê Nhật Bản trong bộ kimono của nữ giới. Cậu nhìn mẹ mình với ánh mắt buồn chán.
Sau vài giây im lặng, cậu lạnh lùng trả lời, “Vâng, thưa mẹ”.
Cảnh tượng đứng hình. Tóc đứa trẻ bất động trên không, chạm vào má cậu. Mọi thứ trở nên lặng im và bất động. Chỉ có mỗi đứa trẻ đeo mặt nạ cáo là di chuyển.
“Chiếc ô chỉ là phương tiện”, đứa trẻ đeo mặt nạ cáo hờ hững nói khi cậu bước đi một cách kỳ lạ.
Giọng cậu nghe như giọng của người kể chuyện đang dẫn chuyện một vở kịch.
“Chiếc ô là biểu tượng. Thực ra, chiếc ô chỉ là phương tiện. Bản thân chiếc ô chẳng có gì quan trọng. Chiếc ô chỉ cần thiết để chuyển sang trạng thái ý thức là Mayuzumi Azaka. Bọn họ không hiểu điều đó. Khi cầm chiếc ô, Mayuzumi không còn là Mayuzumi Azaka nữa. Nếu không hiểu một điều đơn giản đó, ta sẽ không bao giờ có thể trở thành Mayuzumi Azaka”.
“Nhưng mà, chuyện lại thành ra như này đây”.
Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo cười khúc khích. Nụ cười của cậu đột nhiên biến mất. Đứa trẻ đặt tay trái lên ngực, quỳ một bên đầu gối xuống và giơ tay phải lên chào.
“Một chiếc ô màu xanh”, đứa trẻ lẩm bẩm với vẻ khinh bỉ.
Tách.
Tầm nhìn của tôi đột nhiên thu hẹp lại và thay đổi. Khu vườn đã thu hẹp lại thành một hình vuông, mặt đất ở dưới có màu đỏ. Sau đó, màu sắc lại quay trở lại, giống như một dải phim được tráng. Không gian được nhuộm đỏ bắt đầu thay đổi từ các cạnh của hình vuông.
Chẳng biết từ bao giờ, tôi đã đang ở trong một dinh thự. Căn phòng tatami tối om; có lẽ bây giờ đang là buổi tối. Cánh cửa shoji chia căn phòng thành hai. Bên kia cánh cửa có ánh sáng màu cam, tôi có thể thấy hai cái bóng đang đung đưa.
Hai cái bóng có hình dáng kỳ lạ đang nhảy múa.
Hai cái bóng di chuyển như thể đang đang săn đuổi nhau. Những chi dài quấn lấy nhau và thi thoảng tách ra. Tôi có thể nghe thấy tiếng thịt vỗ vào thịt, theo sau là âm thanh nghe như tiếng rên rỉ của một con thú. Hai cái bóng tiếp tục nhảy múa.
Tôi nghe thấy những tiếng rên.
Ở bên này, đứa trẻ mặc kimono của nữ giới đang ngồi ôm đầu gối với vẻ mặt lạnh lùng. Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo ngồi bên cạnh cậu. Chúng ngồi trên tấm chiếu tatami với tư thế giống hệt nhau, nhưng chỉ có đứa trẻ đeo mặt nạ cáo là đang mỉm cười thích thú.
“Người phụ nữ đó chắc hẳn muốn có một đứa con gái”, đứa trẻ đeo mặt nạ cáo cười nói.
Không khó để hình dung ra bên kia cánh cửa đang diễn ra chuyện gì.
Quan sát hai cái bóng đang không ngừng quấn lấy nhau, đứa trẻ đeo mặt nạ cáo chế giễu, “Bà ta chắc hẳn muốn có một đứa con gái. Bà ta đã giao cấu với anh trai ruột của mình để giữ cho dòng máu được thuần khiết, cơ mà đứa trẻ bà ta sinh ra lại là con trai. Bà ta đáng lẽ phải hài lòng rồi, nhưng bà ta lại không từ bỏ việc có một đứa con gái”.
Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo nhún vai khinh bỉ. Đứa trẻ ngồi bên cạnh cậu vẫn hoàn toàn bất động. Khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng.
“Bà ta đã liên tục giao cấu với anh trai ruột cho tới khi bị chính con mình giết chết. Người phụ nữ ám ảnh với địa vị của mình. Người đàn ông thì có ham muốn thể xác. Aaa, những gì động vật làm là hoàn toàn ngu ngốc. Ngày qua ngày, chuyện gì sẽ diễn ra?”
Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo cúi đầu, ngừng nói. Đứa trẻ bên cạnh đột nhiên từ từ đứng dậy, bỏ lại đứa trẻ đeo mặt nạ cáo ở phía sau, lặng lẽ mở cửa trượt, rời khỏi căn phòng và biến mất vào trong hành lang. Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo vẫn đang cúi đầu, đôi môi màu đỏ nhếch lên thành một nụ cười.
“Một con thú sẽ sinh ra một con thú. Anh có nghĩ vậy không?”
Tôi nghe thấy tiếng thở nặng nhọc. Hai cái bóng tách khỏi nhau và người phụ nữ đặt tay lên cánh cửa shoji.
Bên kia căn phòng mở ra.
Tách.
Cánh tay trắng xuất hiện trong một khoảnh khắc rồi biến mất. Màu trắng biến thành nhiều mảnh nhỏ bay tứ tung trên không trung. Chẳng biết từ lúc nào, làn da con người đã biến thành những cánh hoa anh đào. Những cánh hoa trắng uốn lượn dưới bầu trời xanh nhạt. Mũi tôi tràn ngập hương thơm dịu nhẹ của mùa xuân. Mỗi lần gió thổi qua, một cơn lốc hoa anh đào bay lên, tô điểm cho khu vườn bằng những sắc màu tuyệt đẹp.
Hai đứa trẻ đứng giữa khung cảnh lộng lẫy đó.
Một đứa cầm một chiếc ô màu đỏ và đứa còn lại cầm một chiếc ô màu xanh.
Chúng đứng đối mặt nhau dưới những bông hoa anh đào rung rinh như những bông tuyết.
Đứa trẻ cầm chiếc ô màu đỏ mỉm cười như mèo. Một nụ cười đầy thú tính, đáng ghét.
Tôi biết rõ đứa trẻ đó là ai.
Mayuzumi Azaka.
Tách.
“Những thành viên khác trong gia tộc có vẻ không nhận ra”, cô bé nói, “nhưng anh là người đã giết chết Mayuzumi Azaka tiền nhiệm, phải không? Và anh cũng cố giết tôi nữa”.
Giọng cô bé không hề có chút trách móc. Đứa trẻ cầm chiếc ô màu xanh vẫn im lặng. Cả hai đứa trẻ im lặng đối mặt nhau và xoay ô.
Màu sắc rực rỡ xoay tròn rồi lại xoay tròn.
Mayuzumi không đợi đứa trẻ kia trả lời mà nói tiếp. “Tôi sẽ không phán xét tội lỗi của anh. Dù anh có cảm thấy hận thù hay cay đắng, hài lòng hay vui sướng thì tôi cũng chẳng hề quan tâm. Tôi không muốn anh giết tôi. Chết như thế thì ngu ngốc lắm và tôi không muốn chết như vậy”.
Đứa trẻ cầm chiếc ô màu xanh mỉm cười để đáp lại, đôi mắt nheo lại trông như mắt của một con cáo. Ẩn chứa trong đôi mắt đó là một thứ cảm xúc kỳ lạ đang sục sôi. Thật khó để diễn tả ánh mắt lạnh lùng, bừng lửa giận đó—có vẻ ánh mắt đó hoặc là đang ẩn chứa ý định giết người hoặc chỉ đơn giản là tức giận. Tuy nhiên, ánh mắt đó không phải ánh mắt của một con người.
Ánh mắt đó là ánh mắt của một con thú đang nổi cơn thịnh nộ.
“Những gì anh làm chỉ là giết chết mẹ của mình”.
Gió thổi mạnh. Chiếc ô màu đỏ xoay tròn như cối xay gió.
“Chỉ vì anh đã giết Mayuzumi Azaka không có nghĩa là anh đã trở thành Mayuzumi Azaka”, cô nói thẳng thừng. “Mong ước của anh sẽ không bao giờ thành hiện thực. Từ khi sinh ra thì cái tên đó đã thuộc về tôi rồi. Bỏ cuộc đi”, cô bé nhẹ nhàng nói.
Tuy vậy, đứa trẻ cầm chiếc ô màu xanh vẫn im lặng. Mayuzumi Azaka mỉm cười như mèo. Cô bé tàn nhẫn tuyên bố với anh trai kế của mình, “Đáng tiếc là, anh chỉ là hàng bắt chước mà thôi”.
Tách.
Những cánh hoa trở nên bất động. Gió ngừng thổi và nụ cười trên khuôn mặt của hai đứa trẻ đứng hình. Có một bóng người thứ ba đứng giữa chúng. Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo đang đứng giữa chúng với hai tay dang rộng.
Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo nghiêng đầu. Ánh mắt của cậu lướt qua hai đứa trẻ để đánh giá chúng.
“Đây là hàng bắt chước”.
Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo chỉ vào chiếc ô màu xanh rồi chỉ vào chiếc ô màu đỏ với một động tác cợt nhả.
“Đây là hàng thật”.
Cái miệng sơn màu đỏ nở một nụ cười tươi. Ngửa lòng đôi bàn tay như hai bên cán cân, đứa trẻ đeo mặt nạ cáo nói tiếp.
“Giờ thì, hàng thật nói rằng mong ước của hàng bắt chước sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Hàng thật nói như thế là hoàn toàn có lý. Xét cho cùng, mong ước của hàng bắt chước là vô nghĩa. Mong ước đó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực, nhưng mà…”
Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo lại nghiêng đầu một cách cường điệu và khoanh tay một cách khoa trương. Cậu nghiêng đầu sang bên này rồi lại sang bên kia.
“Liệu hàng bắt chước có thực sự ham muốn gì không?” Cậu tò mò hỏi.
Tách.
Những cánh hoa lại bắt đầu di chuyển và gió thổi mạnh hơn như một cơn bão. Những cánh hoa trắng uốn lượn trên không trung dần dần thay đổi màu sắc. Màu trắng biến thành màu đỏ như thể cánh hoa đã được ngâm trong nước màu. Màu sắc của những bông hoa anh đào làm tôi nhớ tới câu, “Có những xác chết được chôn dưới những cây anh đào”. Tầm nhìn của tôi nhuộm màu đỏ máu.
Chúng tôi đang bị mắc kẹt trong một thế giới màu đỏ thẫm. Tôi điên cuồng di chuyển cơ thể như một bào thai đang cố gắng chui ra khỏi bụng mẹ. Bế Uka trên tay, tôi lội qua biển máu và tới một lối đi hẹp. Tôi đi qua lối đi hẹp giống như thể đang đi xuống một ống sinh.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy âm thanh gì đó vọng tới từ xa.
Một âm thanh quen thuộc.
Tiếng chuông vang lên, theo sau đó là tiếng mưa nặng hạt.
Không biết từ bao giờ, tôi đã đang đứng dưới cơn mưa. Nước mưa ấm làm tôi ướt nhẹp, làm giảm nhiệt độ cơ thể tôi. Áo sơ mi của tôi dính chặt vào người. Uka khẽ hắt hơi.
Tôi cảm giác như mình sắp phát điên. Khung cảnh xung quanh đã thay đổi thành một khung cảnh khác hoàn toàn. Ôm chặt Uka, tôi nhìn xung quanh. Nếu không có sức nặng của con bé thì tôi đã phát điên rồi.
Khuôn viên trường quen thuộc ướt đẫm nước mưa. Tôi thấy tòa nhà trường học màu xám ở đằng xa. Một cô gái đang chạy ra từ phía tòa nhà. Cô vấp phải bùn và ngã ra đất, nhưng cô nhanh chóng đứng dậy và chạy tiếp, chạy như thể đang trốn khỏi thứ gì đó. Cô ấy lại một lần nữa vấp ngã. Cô đứng dậy mà không thèm kiểm tra vết thương.
Cô ấy chạy và ngã, chạy và ngã, cứ thế lặp đi lặp lại.
Chân cô bị thương, má bị rách và tay bị trầy xước. Máu chảy xuống.
Cô ấy trông như thể đã bị đánh ngã ra đất liên tục.
Cô ấy lại ngã tiếp. Người dính đầy bùn, cô cố gắng trong tuyệt vọng để đứng dậy, song đôi chân không chịu nghe lời. Cô nằm dưới đất và nhìn lên bầu trời. Mưa trút xuống đôi mắt mở to. Khuôn mặt cô nhăn nhó như một đứa trẻ.
Và rồi, cô bật khóc.
Cô ấy gào thét về phía bầu trời. Cô ấy dùng toàn bộ thân xác và linh hồn để thể hiện nỗi buồn của mình.
Tôi biết cô ấy là ai.
Tôi biết đây là đâu và chuyện này xảy ra lúc nào.
Tên cô ấy là Miyama Shizuka, cô ấy là người phụ nữ mà tôi đã giết.
Chuyện này chắc hẳn đã xảy ra ngay sau khi tôi đẩy cô ấy ra ở thư viện.
Ngày hôm đó trời cũng mưa rất lớn.
Cô ấy tiếp tục khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi, song sự giúp đỡ mà cô mong ước đã không xuất hiện. Người mà cô thực sự muốn bám víu đang ngơ ngác trong thư viện.
Không có vòng tay nào ở đây để ôm lấy cô ấy.
Ngày hôm đó tôi đã không đuổi theo cô ấy.
Shizuka ôm chặt lấy mình, nhưng cơ thể cô càng lúc càng run rẩy nhiều hơn. Cô lại ngửa cổ lên trời và bật khóc.
Bõm.
Bỗng, có ai dó giẫm lên vũng nước. Một âm thanh lạc lõng xen vào tiếng mưa lớn.
Âm thanh đó là tiếng mưa dội xuống chiếc ô như tiếng trống.
Shizuka mở to mắt nhìn về phía trước.
“…Asato-senpai?” Cô bối rối nói.
Con cáo đang nhìn xuống cô, tay cầm chiếc ô màu xanh.
Sự im lặng lạnh lẽo bao trùm. Con cáo không nói lời tử tế nào với cô ấy, nhưng trong mắt hắn cũng chẳng hề có vẻ gì là khinh thường. Trong mắt hắn chỉ có sự lạnh lùng mà thôi.
Họ nhìn nhau.
Con cáo từ từ mỉm cười.
Shizuka ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt con cáo.
Hắn gật đầu như thể đã hiểu ra mọi chuyện.
“E-Em chỉ muốn anh ấy thích mình thôi mà!” Shizuka hét lên.
Lời của cô ấy nghe như một lời tỏ tình, cắt ngang tiếng mưa.
Tiếng hét của cô vừa thật lòng vừa điên loạn.
Những ngón tay thon dài cắm xuống đất.
Sỏi đá cào xước da của cô. Cô ấy hét lên, “Em muốn anh ấy yêu em. Em muốn anh ấy thích em. Em thích anh ấy. Em yêu anh ấy. Em muốn bảo vệ anh ấy. Em muốn ở bên cạnh anh ấy mãi mãi. Em thích anh ấy. Em thích anh ấy rất nhiều. Em muốn anh ấy cũng yêu em. Em muốn anh ấy cũng yêu em. Em muốn Tsutomu-senpai cũng yêu em!”
Tiếng mưa át đi tiếng hét của cô. Shizuka thở hổn hển và nhấc bàn tay lên khỏi mặt đất, để lại dấu ngón tay in sâu trên nền đất ướt.
Shizuka đưa bàn tay đầy bùn đất và máu ra.
“Em chỉ muốn vậy thôi”, cô nhẹ nhàng nói.
Mong ước của cô ấy thật nặng nề.
Cô ấy khua tay trên không trung, như thể đang cầu xin sự tha thứ.
Và rồi, con cáo nắm lấy bàn tay run rẩy của cô.
Tách.
“Câu chuyện đầu tiên tới đây là hết”.
Những giọt mưa bất động trên không trung như những hạt thủy tinh. Hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn quả cầu nhỏ lơ lửng trên không trung. Một đứa trẻ đeo mặt nạ cáo đứng giữa vô số hạt thủy tinh. Cậu nhìn chằm chằm vào tôi với hai tay đút túi.
“Mong ước của cô ấy là được yêu thương. Cô ấy chỉ muốn vậy thôi. Cô ấy yêu thương người kia, nên cô ấy mong ước được người kia yêu thương. Hai vế giống nhau, nhưng lại hoàn toàn khác nhau”.
Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo nhún vai và quay đầu lại. Những hạt thủy tinh chạm vào chiếc mặt nạ vỡ tan. Đứa trẻ nghiêng đầu, xung quanh cậu là những mảnh vỡ sắc nhọn như kim.
“Thế thì, mong muốn thực sự của con cáo là gì?”
Tách.
Giây tiếp theo, tất cả các hạt thủy tinh vỡ tan. Vô số cây kim bay qua không khí và đâm vào võng mạc của tôi. Cảm giác như có một luồng điện chạy qua mắt của tôi. Máu chảy ra và thế giới một lần nữa lại chuyển sang màu đỏ. Sau đó, xung quanh dần trở nên tối tăm. Tôi nghĩ rằng mắt mình đã bị hỏng.
Tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. Ánh sáng từ thiết bị chiếu rọi bóng tối, từ từ thắp sáng khung cảnh xung quanh.
Có người đang nằm trên một chiếc giường. Một đống ống dẫn cắm vào một cơ thể mảnh mai. Một người phụ nữ mắt nhắm nghiền, bao quanh cô là những thiết bị duy trì sự sống. Tiếng bíp của máy điện tâm đồ nghe vô cùng yếu ớt. Đột nhiên, mắt người phụ nữ mở ra. Miệng cô há ra rồi lại ngậm lại.
Cô ấy mấp máy miệng như một con cá. Ống thở mờ đi vì hơi nước.
Cô ấy không có ý thức.
Tất cả những gì còn lại ở đây chỉ là thân xác của cô. Linh hồn của cô không có ở đây.
Cô ấy đã để lại linh hồn của mình trong một tòa nhà bỏ hoang cách xa nơi này.
Linh hồn của cô vẫn còn trên đỉnh tòa nhà nơi em gái cô đã đẩy cô xuống, chờ đợi khoảnh khắc cô có thể tự tử.
Nhãn cầu của cô chuyển động và cô nhìn thấy ai đó đang đứng đằng sau tấm rèm nhựa. Cô đưa tay ra như thể đang khao khát thứ gì đó. Cánh tay trắng bệch run rẩy. Những ngón tay cong queo nắm lấy tấm rèm rồi kéo mạnh.
Ngay khi tấm rèm rơi xuống, con cáo đã nắm chặt lấy bàn tay đưa ra.
Bàn tay trắng bệch bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ.
Con cáo đang nắm lấy một bàn tay dính đầy máu. Bàn tay nhuộm đỏ thò ra từ dưới gầm một chiếc xe tải. Một cô gái đang tuyệt vọng đưa tay ra từ dưới gầm xe. Phần thân dưới mặc một chiếc váy trắng cũng nhuộm đỏ. Từ dưới đùi trở xuống chẳng có gì cả. Đôi chân của cô đã bị nghiền nát bởi những lốp xe lớn và in xuống mặt đường.
Một ẩn dụ ghê tởm hiện lên trong đầu.
Đôi chân đã không còn, nàng công chúa tiên cá cần thứ để thay thế đôi chân nếu muốn sống.
Kể cả khi nếu không đáp ứng được các điều kiện thì nàng sẽ nổ tung như bọt biển.
“…Cứu”, cô cầu xin.
Một lời cầu xin đơn giản nhưng cũng thật đau lòng. Một lượng lớn máu đọng lại thành vũng trên đường. Mạng sống của cô đang trong tình trạng nguy hiểm, cô cầu xin.
“Cứu tôi với”.
Chai đã vỡ rồi thì rượu sẽ không thể quay trở lại.
Nhưng mà, con cáo vẫn nắm lấy tay cô ấy.
Đột nhiên, kích thước bàn tay trở nên lớn hơn.
Con cáo đang nắm lấy tay một người đàn ông. Bàn tay của anh ta không có móng và những đầu ngón tay đã bị cắn nát. Người đàn ông có vẻ không nhận ra sự hiện diện của con cáo.
“Mình… Mình đã giết cô ấy”, anh nói, đôi mắt hiện rõ vẻ điên loạn.
Anh liên tục lặp lại những lời này với không khí.
“Misaki… Misaki…” Anh gọi tên cô ấy, ngay cả khi việc gọi tên cô ấy giờ chẳng còn ý nghĩa gì.
Người đàn ông thở hổn hển. Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên mặt anh, người đàn ông có trái tim đã tan vỡ thì thầm mong ước duy nhất của mình.
“Xin em hãy quay lại đi”.
Tay người đàn ông run rẩy. Con cáo nắm chặt lấy bàn tay của anh.
Đột nhiên, tay của người đàn ông thu nhỏ lại.
Con cáo đang nắm lấy bàn tay trẻ con. Một bàn tay trẻ con nắm lấy tay hắn. Một cô gái gầy gò đang ngồi trước một chiếc tủ quần áo.
“Anh có nhìn thấy không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Giọng cô nghe có vẻ không tin. Đằng sau cô là một chiếc tủ quần áo mở hé cửa. Bên trong tủ có nhét một cái xác. Cái xác đã thối rữa hết, như thể đã được chôn trong một chiếc quan tài. Trong tủ chỉ còn lại đống xương.
Đó là xác của một người bạn mà cô đã nhét vào tủ khi cô vẫn còn là một đứa trẻ.
“Anh cũng có thể nhìn thấy cậu ấy sao?”
Những giọt nước mắt lớn liên tục chảy xuống từ đôi mắt của cô ấy. Cô ấy chỉ tay vào tủ quần áo. Thường thì sẽ chẳng ai có thể nhìn thấy cái xác. Chẳng ai có thể thấu hiểu cô ấy cho tới tận bây giờ.
Không một ai tin cô ấy khi mà cô ấy nói rằng mình đã giết người.
Không một ai trừng phạt cô ấy. Không một ai khóc cùng cô ấy.
Tuy nhiên, con cáo lại gật đầu với cô. Cô gái muốn nói gì đó nhưng lại ngậm lại lời. Cô mở miệng vài lần. Con cáo nhìn cô với ánh mắt thoạt nhìn có vẻ đang động lòng thương.
Cô gái ngồi phịch xuống sàn.
“…Cứu”, cô ấy lẩm bẩm, chính cô cũng không hiểu mình vừa nói gì.
Bạn của cô ấy đã chết rồi.
Cô ấy dùng dao giết người bạn đó rồi.
Người chết thì không thể sống lại.
Cô ấy biết rõ điều đó, nhưng cô ấy vẫn không khỏi thốt lên.
“Cứu cậu ấy với”.
Con cáo chấp nhận. Hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ.
Đột nhiên, bàn tay được quấn băng.
Con cáo đang nắm lấy một bàn tay được quấn băng. Cô gái gần như mất đi ý thức tuyệt vọng nắm lấy bàn tay trước mặt mình. Cô ấy đang nằm trên mặt đất, máu chảy ra từ cái bụng nhỏ. Những giọt mưa trút xuống cơ thể của cô. Đằng sau cô có một chiếc xe đang bốc cháy dữ dội, phía trên là một phần rào chắn bảo vệ bị vỡ.
Ngọn lửa sáng rực xé toạc màn đêm đen.
Khuôn mặt cô nhăn nhó dưới ánh lửa.
“Cứu… Cứu Higasa với…”
Bên trong chiếc xe đang cháy có một người đàn ông. Đầu của anh thò ra khỏi cửa sổ xe, lắc lư vô định. Cổ của anh đã bị cứa thành hình lưỡi liềm. Anh đã chết rồi.
“Là… Là tại tôi”, cô gái nói. Đôi mắt của cô trống rỗng. “Tất cả là tại tôi”.
Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên khuôn mặt của cô.
Và thế là, cô cầu xin con cáo. Cô cầu xin điều mà không nên cầu xin.
“Tôi xin anh”.
Con cáo chấp nhận rồi nêu ra các điều kiện.
Bàn tay lại biến đổi. Lần này thì nhanh hơn trước.
Bàn tay nắm lấy tay con cáo thu nhỏ, to lên, sưng phù, đẫm máu, biến thành bàn tay trẻ con, nhăn nheo, biến thành bàn tay của người lớn. Vô số khuôn mặt cầu xin con cáo. Những giọng nói chồng lên nhau thành tiếng ồn chói tai nghe như tiếng côn trùng vo ve.
Những khung cảnh xuất hiện trước mắt tôi với tốc độ ánh sáng.
Cảnh tượng cứ lặp đi lặp lại, con người nói với con cáo mong ước sầu khổ của họ.
Trong những khung cảnh tua nhanh, tôi thoáng thấy cảnh một gia đình nằm gục trên bàn ăn. Cảnh tượng Haruhiro sững sờ với đôi mắt mở to biến mất, bị thay thế bởi cảnh tượng của một người nào đó khác.
Màu sắc tan biến, bàn tay tan rã và vỡ vụn. Không thể theo kịp tốc độ chuyển đổi khung cảnh, mắt tôi bắt đầu đau vì áp lực. Một tiếng động sắc nhọn đột nhiên vang lên, ngăn chặn sự điên cuồng.
Tách.
Tầm nhìn của tôi tối sầm lại, như thể tấm màn đã được thả xuống.
Mọi thứ đều chìm trong bóng tối. Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo đang đứng trước mặt tôi. Không gian xung quanh bị bóng tối bao trùm. Mọi thứ đều đã biến mất.
Duy nhất đứa trẻ là vẫn còn ở đây.
“Những cái giá quá đắt. Những điều kiện quá đáng. Cán cân không cân bằng”.
Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo không còn mặc kimono nữa mà mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần bò mỏng. Cậu nhìn tôi.
Một chiếc ô màu xanh gác trên vai cậu.
“Song, người được chọn sẽ là người hạnh phúc nhất”, đứa trẻ nhẹ nhàng thì thầm. “Bởi, dù giấc mơ có ngắn ngủi đến đâu thì giấc mơ đó vẫn vô cùng đẹp đẽ”.
Cái miệng sơn màu đỏ nhếch lên thành một nụ cười.
Nụ cười đó có vẻ dịu dàng, nhưng đồng thời cũng có vẻ là đang chế giễu.
Tôi nghe thấy tiếng rắc. Chiếc mặt nạ cáo bị tách làm đôi. Nửa dưới của chiếc mặt nạ rơi xuống rồi bất động. Đứa trẻ nói và miệng chiếc mặt nạ mở ra rồi ngậm lại.
“Bây giờ anh đã hiểu chưa? Những mong ước, những trò hề đó. Tất cả chẳng phải đều là mong muốn của người khác hay sao?
Nghe giống như cậu đang hỏi tôi. Chiếc ô màu xanh xoay tròn. Những họa tiết hoa trắng mất đi màu sắc và biến mất khỏi tầm mắt.
“Đứa trẻ đã không có ham muốn gì kể từ khi sinh ra. Cậu được sinh ra bởi ham muốn của mẹ mình và cũng được nuôi dưỡng bởi ham muốn đó. Vì vậy, đứa trẻ đã trở thành người đáp ứng mong ước của người khác. Cậu được trời ban cho năng lực siêu nhiên. Cậu là một con quái vật khác với Mayuzumi Azaka. Cậu dùng năng lực của mình để biến ham muốn của người khác thành hiện thực, nhưng năng lực đó có một hạn chế. Cậu có thể biến tất cả các mong ước thành hiện thực, cơ mà chỉ khi mong ước đó là của người khác. Ôi, ngu ngốc thật, nực cười thật, lố bịch thật”.
Đứa trẻ đeo mặt nạ cáo vỗ tay thật to. Chiếc ô gác trên vai cậu vẫn đang xoay nhanh. Đứa trẻ dang rộng vòng tay.
Cậu tuyên bố bằng giọng vang dội, “Nếu họ không ước thì sẽ không có ai phải chết”.
Một số lượng lớn xác chết lăn trên mặt đất như những con rối bị hỏng.
Máu chảy ra từ những nạn nhân của con cáo, từ từ nhuộm đỏ mặt đất.
Thế giới lại một lần nữa chuyển sang màu đỏ.
“Những mong ước quá đáng sẽ hủy hoại ta. Con cáo ngay từ ban đầu đã không có ham muốn gì cả. Anh ta không có ham muốn bẩn thỉu như Mayuzumi Azaka đã tuyên bố”.
Mayuzumi đã từng nói rằng sự ám ảnh của con cáo với cái tên Mayuzumi Azaka xuất phát từ chính hắn. Tuy nhiên, đứa trẻ đeo mặt nạ cáo lại phủ nhận lời của cô.
“Một cuộc sống mà không có ham muốn gì thì rất nhàm chán. Sống mà không có mong ước thì thật vô nghĩa. Vậy nên là, con cáo đã lợi dụng ham muốn của người khác để giải trí. Có gì sai khi thực hiện những mong ước không thể thực hiện?”
Cạch.
Cái miệng của chiếc mặt nạ cáo khép lại. Sự im lặng bao trùm. Chúng tôi im lặng đối mặt với nhau. Trong thế giới màu đỏ này, màu xanh nổi bật rõ rệt.
Chiếc ô vẽ một vòng tròn tuyệt đẹp.
Quan sát đứa trẻ kỹ hơn, tôi nói, “Tôi có điều muốn hỏi”.
Cạch.
Cái miệng của chiếc mặt nạ cáo lại mở ra.
“Anh có thể hỏi bất cứ điều gì”.
Bên trong cái miệng sơn màu đỏ là bóng tối đen kịt.
Tôi không thể nhìn thấy gì bên trong cái miệng đó cả.
“Cậu là ai?”
Cạch.
Cái miệng của chiếc mặt nạ ngậm lại. Cậu nhẹ nhàng cúi chào. Khuôn mặt của cậu đã hòa làm một với chiếc mặt nạ.
Khuôn mặt của con thú sẽ không bao giờ có thể tháo xuống được nữa.
“Tôi là người kể chuyện và đây là câu chuyện kể về anh ta”, đứa trẻ nói. Cậu cao giọng, nghe giống như tiếng hú của một con thú. “Cuộc sống là một câu chuyện và ham muốn của một người chỉ là một phần câu chuyện. Ta sẽ không thể sống cuộc đời của mình mà không tin điều đó. Sống mà không có niềm vui thì chẳng khác gì đã chết”.
Giọng nói của đứa trẻ chất chứa sự tức giận. Cậu dang rộng tay và ưỡn ngực. Bỗng, đầu ngón tay của cậu tan chảy và cơ thể cậu sụp đổ như chất nhờn.
“Sống là phải tận tâm và tận hưởng trọn vẹn từng phút từng giây”.
Tách.
Đến cuối cùng, tôi nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Tiếng chuông hoài niệm vang lên.
Đoong.
Đến đây, tất cả hãy đến đây. Hãy đến xem đi!
Cô gái trẻ ở đằng kia. À, ngài nữa. Cả quý bà ở đây luôn.
Mọi người không muốn lỡ mất đâu. Nếu đến xem, ta sẽ có một câu chuyện để kể với thế hệ tương lai.
Thưa quý ông và quý bà, hãy lại đây và nhớ tập trung xem nhé. Những gì ta sắp được chứng kiến là một câu chuyện kỳ lạ nhất trên đời, một câu chuyện nực cười chứa đầy ham muốn xấu xí.
Đây là câu chuyện kể về một con cáo.
Đoong, đoong, đoong.
Đoong.
Cơ thể của đứa trẻ đeo mặt nạ cáo tan chảy thành một vũng chất lỏng màu đỏ. Thế giới lại biến lại thành màu đỏ thẫm. Tôi đã quay lại tử cung. Tuy vậy, lần này có điều gì đó khác. Ban đầu nơi đây là một không gian trải dài vô tận, song giờ nơi đây lại có ranh giới rõ ràng. Những bức tường màu đỏ tạo ra một nơi trông giống như một căn phòng bí mật.
Ở giữa căn phòng, một chiếc ô màu xanh đang nở rộ.
Có một đứa trẻ mặc váy trắng cựa quậy dưới chân hắn.
Chúng tôi nhìn nhau.
Mayuzumi Asato mỉm cười.
-----
Sinh vật đầu tiên hành động là đứa trẻ mặc váy trắng. Những ngón chân đẫm máu cắm xuống đất và nó nhảy tới. Cùng lúc đó, Uka nhảy ra khỏi vòng tay tôi và không do dự lao thẳng về phía đứa trẻ mặc váy trắng. Hai đứa trẻ lăn lộn trên mặt đất như hai con mèo con.
Tuy nhiên, hai đứa trẻ không chơi với nhau. Chúng đang cố giết nhau.
Những bàn tay nhỏ đưa ra để cào xé thịt đối thủ. Uka điên cuồng né tránh đôi bàn tay vươn tới phía mình còn đứa trẻ mặc váy trắng thì đuổi theo con bé.
Chúng tôi đứng im trong khi hai đứa trẻ chạy xung quanh như hai con thú. Dưới chân chúng tôi, những gợn sóng lan rộng. Asato nhìn căn phòng màu đỏ với ánh mắt buồn chán.
Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Chắc là anh đã nhìn thấy thứ gì đó rất ngu ngốc, phải không?” Hắn nhìn tôi và lẩm bẩm.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con thú, tôi hỏi, “Những khung cảnh đó là sao?”
“Thế giới linh hồn đôi khi sẽ thay đổi không gian để phản ứng lại với những thứ đã nuốt. Thế giới này phản ánh ký ức và ham muốn từ trong tiềm thức của con người. Có vẻ lần này thế giới linh hồn đã biến thành một không gian thực sự rõ ràng, đúng không?”
Lời hắn nói cho thấy rằng hắn đã nhìn thấy thứ gì đó về tôi, song tôi không hỏi hắn đã nhìn thấy gì. Tôi cũng không muốn biết, biết thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi nắm chặt thứ tôi giấu sau lưng.
“Này, Odagiri. Anh không thấy tôi đáng thương sao?” Asato hỏi với giọng buồn bã.
Tim tôi đập thình thịch trong giây lát. Asato đưa tay lên trời như thể để xem trời có đang mưa hay không.
“Mẹ tôi đã áp đặt mong ước của mình lên tôi”, hắn nhắm mắt nói. “Vậy nên tôi chẳng có bất kỳ mong ước nào của riêng mình”.
Nghe như hắn đang nói chuyện phiếm, giọng mang chút buồn bã. Tôi cảm thấy khát một cách kỳ lạ. Cảm giác nguy hiểm khiến tim tôi đập nhanh hơn.
Tôi không được nghe hắn nói.
“Mọi người đều áp đặt mong ước của họ lên tôi. Nếu tôi nói rằng tôi ghét họ làm vậy, nên tôi chà đạp lên mong ước của họ, anh có còn chỉ trích tôi không?
Con cáo lặng lẽ nhìn tôi. Những lời mà người kể chuyện nói hiện lên trong đầu.
“Đây là câu chuyện kể về một con cáo”.
“Có gì sai khi thực hiện những mong ước không thể thực hiện?”
Tôi nghĩ lại những gì Asato vừa mới nói. Thế giới linh hồn phản ánh ký ức và ham muốn từ trong tiềm thức của con người. Thế thì tại sao người kể chuyện đeo mặt nạ cáo lại kể cho tôi nghe câu chuyện về con cáo?
Người kể chuyện là ai?
Cậu không phải một phần của Asato sao? Không phải bản tính thích quan sát của hắn cuối cùng đã trở thành một thực thể riêng biệt sao?
Tại sao cậu lại liên tục tự gọi mình là người kể chuyện?
Không phải vì Asato muốn chia sẻ ký ức của hắn với một người khác sao?
Không phải vì hắn muốn một người nào đó thấu hiểu được hắn sao?
Tôi đáng lẽ phải rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể. Tôi không nên nghe giọng của con cáo. Dù biết là thế, cơ mà tôi lại chẳng thể di chuyển được.
Trong ký ức của hắn, hắn chỉ là một đứa trẻ.
Đứa con của quái vật đã trở thành quái vật.
Ai có thể đổ lỗi cho hắn vì đã trở thành quái vật?
“Anh đã bao giờ nghĩ đến điều này chưa, Odagiri?”
Cây kim cảm xúc mà tôi tưởng mình đã tránh được đã quay trở lại. Tôi hít thở nhanh vài lần. Tiếng hét của tôi vang lên trong tâm trí.
Đừng mà, đừng nói nữa! Câm miệng lại!
Nếu tôi không còn tức giận với hắn, tôi sẽ không còn có thể chịu đựng được nữa.
“Sẽ ra sao nếu tôi nói rằng chúng ta giống nhau? Rằng cuộc sống của tôi cũng khổ sở giống như anh?”
Hắn giơ tay lên.
Tách.
Chiếc ô màu xanh gập lại, di chuyển nhẹ nhàng.
Một cơn đau nhói đâm xuyên bụng tôi. Con cáo đang đứng trước mặt tôi, trên mặt hắn vẫn là nụ cười buồn bã đó.
Cơn đau khiến tôi nhìn xuống. Máu đang nhỏ giọt xuống từ chiếc ô màu xanh.
Một chiếc ô đã đâm vào cái lỗ trên bụng tôi.
Tôi cẩn trọng ngẩng đầu lên. Vẫn đang nở nụ cười đó, con cáo gật đầu.
“Đùa tí”, hắn nói.
Đầu chiếc ô đang chạm vào nội tạng của tôi. Hắn xoay chiếc ô rồi rút ra. Tôi rên rỉ vì đau đớn và quỳ gối xuống nền đất màu đỏ. Một gợn sóng lớn hình thành. Tiếng cười chói tai vang lên trong khi tôi cố gắng trong tuyệt vọng để hít thở.
Con cáo đang cười điên cuồng.
“Mẹ tôi đã hủy hoại đời tôi là nói dối đấy”.
Chiếc ô xoay tròn. Màu xanh xoay tròn.
“Sống một cuộc sống khổ sở như là hàng bắt chước là nói dối đấy”.
Xoay tròn rồi lại xoay tròn, màu sắc rực rỡ vẽ nên một vòng tròn.
“Cuộc sống mà không có ham muốn gì thì thật trống rỗng là nói dối đấy”.
Con cáo cười khúc khích. Che mặt bằng lòng bàn tay, hắn nhìn tôi qua các kẽ ngón tay. Đôi mắt đầy thú tính của hắn lóe lên.
“Sống là phải tận tâm và tận hưởng trọn vẹn từng phút từng giây. Người khác chỉ là con tốt để tôi lợi dụng. Nhưng mà, anh không chỉ diễn sai kịch bản, anh còn kéo tôi vào sâu trong thế giới linh hồn. Anh đang chế nhạo tôi sao? Anh là thằng cặn bã, anh biết không?”
Con cáo giẫm lên những ngón tay trái của tôi. Xương kêu răng rắc dưới đôi giày da. Mắt tôi mở to khi tôi rút tay phải lại.
Con cáo dùng nhiều lực hơn, những ngón tay của tôi đang từ từ cong lại.
“D-Dừng lại…”
“Cái kiểu tỏ vẻ mình có đạo đức của anh đáng ghét lắm”, hắn nói. “Tôi vừa nãy thấy rồi. Anh đã thỏa mãn bản thân bằng ảo tưởng rằng Shizuka đã tha thứ cho anh. Cô ấy đã ra đi với một nụ cười sao? Cô ấy đã bớt cô đơn sao? Nực cười thật. Người chết không thể tha thứ. Anh đang nuôi dưỡng niềm tin sai lầm, liếm vết thương của mình trong khi nói về tầm quan trọng của cuộc sống. Anh biết gì không?”
Tiếng răng rắc trở nên to hơn. Tôi nghiến răng.
Tôi sẽ không hét.
Con cáo giẫm đạp lên ngón tay tôi.
“Tôi ghét cái tính đó của anh”.
Rắc.
“Ư”.
Tôi kìm lại tiếng hét. Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Uka chạy về phía tôi. Con bé há miệng ra như một con hổ và định cắn vào chân con cáo, nhưng hắn chỉ cần lùi lại một bước là đã né được đòn tấn công của Uka. Đứa trẻ mặc váy trắng bám vào lưng Uka và Uka ngã xuống đất với một tiếng hét. Cả hai đều lăn ra đất.
Tuy nhiên, nhờ có Uka mà tay tôi đã thoát khỏi chân con cáo.
Miệng chảy dãi, tôi lăn lùi lại để giữ khoảng cách. Tôi đứng dậy, che tay trái của mình lại. Bụng tôi bị tấn công bởi những cơn đau dữ dội. Máu thẫm đẫm áo tôi. Có thứ gì đó ấm áp chảy xuống chân tôi.
Con cáo mở chiếc ô dính đầy máu của tôi ra.
Và rồi, hắn gác chiếc ô lên vai giống như Mayuzumi.
“Còn một điều quan trọng nữa, Odagiri. Anh có nhận ra không? Ham muốn cứu người của anh đã ăn sâu vào anh rồi. Kể từ cái ngày anh thụ thai một con quỷ, anh đã cố gắng rất nhiều để không tỏ ra cảm thông với người khác. Anh đã kìm nén cảm xúc của mình để không nuôi dưỡng cảm xúc với bất kỳ ai. Tuy nhiên, khi anh thừa nhận sự tồn tại Uka, xiềng xích đã không còn. Và sau đó, anh bị cuốn vào sự cố của gia tộc Minasa. Trong vụ đó, anh đã thành công cứu được tộc trưởng. Đối với anh, đó hẳn là một trải nghiệm sung sướng sau một thời gian rất dài”.
Trong mắt mọi người, hành động cứu giúp người khác là một hành động cao cả.
Đối với những ai đã rơi xuống hố sâu tuyệt vọng đen tối nhất, trải nghiệm sung sướng như vậy là sợi dây kéo họ lên.
Đó cũng là bằng chứng đơn giản để chứng minh cho sự tồn tại của họ.
“Anh chỉ muốn được trải nghiệm thêm cảm giác đó thôi”, con cáo kết luận.
Một khi con người được nếm trải sự sung sướng, họ sẽ cố gắng để được nếm trải thêm.
Ham muốn cứu người của tôi chẳng qua chỉ là một cách để tôi có thể trải nghiệm sự sung sướng đó thêm một lần nữa.
Con cáo mỉm cười, nụ cười đó rất giống với nụ cười của Mayuzumi Azaka.
Nụ cười của một con thú đang vờn mồi.
Tôi cắn chặt môi. Tôi có thể nếm được vị máu trong miệng, song tôi vẫn cắn chặt môi hơn.
Tôi nhổ ra một miếng thịt cùng với nước bọt.
Chịu đựng cơn đau, tôi nói, “Câm mồm”.
Con cáo có vẻ ngạc nhiên. Sau đó, hắn cau mày khó chịu.
Tôi trừng mắt nhìn hắn.
Bố đã biết rồi.
“Tao đã biết rồi”, tôi nói. “Tao biết bản thân mình như thế nào. Tao chỉ muốn sống. Mày từng nói điều tương tự rồi. Mày chẳng cần phải nói lại lời của mày đâu. Điếc hết cả tai”.
Chịu đựng cơn đau, tôi nhếch đôi môi đầy máu của mình. Asato nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.
Cái vẻ mặt như đang đeo mặt nạ đó của hắn thật đáng ghét.
“Mày nói đúng, Asato”, tôi trầm giọng. “Nhưng mà, chắc chắn việc cứu lấy một người không phải vô nghĩa và vô giá trị”.
Phải, tôi có lẽ chỉ đang ảo tưởng.
Số người tôi đã giết lớn hơn nhiều so với số người tôi đã cứu. Tuy nhiên, việc cứu người không phải việc vô nghĩa.
Vậy thì tôi ích kỷ thì có sao? Tôi tự thỏa mãn bản thân thì có sao?
Có gì sai khi đấu tranh trong tuyệt vọng để sinh tồn?
Nếu không đấu tranh, tôi sẽ không thể sống tiếp được.
“Muốn thì cứ sủa. Mày không có quyền chỉ trích tao”.
Lời mày nói đối với tao là lời vô nghĩa.
Đừng có nói với tao thêm lần nào nữa.
Asato trưng ra vẻ mặt giống hệt với đứa trẻ đeo mặt nạ cáo. Khuôn mặt của hắn từ từ chuyển động và hắn thở dài mệt mỏi.
“Trời ạ, chán thế”, hắn nói, đôi mắt lạnh lùng hướng về phía tôi. Khuôn mặt của hắn giống như khuôn mặt của một đứa trẻ cáu kỉnh. “Anh nhạt thế, Odagiri. Anh cứ thế phát điên đi được không?”
Đứa trẻ mặc váy trắng bật cười đáp lại lời hắn nói. Nó chạy xung quanh với tốc độ của một con thú. Cách nó chạy bằng cả tứ chi chẳng phải cách chạy của người. Uka đang chảy rất nhiều máu. Con bé sẽ không chiến đấu được lâu hơn nữa.
Ngay khi Uka chết thì mạng tôi cũng sẽ chẳng còn.
Đứa trẻ mặc váy trắng sẽ ăn thịt tôi.
“Tao sẽ không để bị giết trong trò chơi của mày!”
Tôi đưa tay ra sau lưng, rút ra một khẩu súng từ bao súng đeo vào thắt lưng rồi chĩa súng về phía Asato. Đây chính là khẩu súng tôi tìm thấy trong nhà Higasa.
Mắt con cáo mở to, song ngay lập tức nheo lại.
“Ra vậy”.
Giọng nói của hắn có chút ngưỡng mộ. Đây chính là thứ được giấu bên trong chiếc đồng hồ. Bên trong chiếc hộp đựng súng và bao súng thậm chí còn chẳng có lấy một lá thư. Tôi không biết Higasa đã nghĩ gì khi anh ấy để lại cho tôi khẩu súng này, cơ mà tôi có biết rằng anh ấy để lại cho tôi chiếc hộp đó trong trường hợp hai người họ không đạt được các điều kiện.
Một thứ vũ khí có thể giết chết cả một người có năng lực siêu nhiên.
Và giờ, con cáo đang đứng trước mặt tôi.
Tôi nhắm bắn bằng đôi bàn tay run rẩy. Tôi mở chốt an toàn và nghiêng khẩu súng. Tôi đã từng thử bắn một phát ở nhà của Higasa. Biết thêm một chút không bao giờ là xấu. Chỉ cần tôi bóp cò bây giờ là mọi chuyện sẽ kết thúc.
Con cáo không phản kháng như tôi dự đoán. Chẳng hiểu sao hắn lại mỉm cười nhìn cái chết đang đến gần.
“Vậy thì, tôi thú nhận một lời nói dối cuối cùng của mình được không, Odagiri?”
Hắn nở một nụ cười chân thành đến nỗi làm tôi lạnh sống lưng.
Ngón tay đang đặt lên cò súng run rẩy. Nói chuyện là vô nghĩa. Tôi phải bắn hắn ngay lập tức như cắt dây máy chém, song tôi không thể ngắt lời hắn nói.
“Mọi người đều nói với tôi mong ước của họ”, hắn thản nhiên nói tiếp. “Nhưng mà, anh là trường hợp ngoại lệ. Anh là người duy nhất không muốn gì từ tôi”. Giọng hắn vô cùng lạnh lùng. “Thế nên là… Tôi muốn giết anh, chẳng vì lý do gì cả”.
Tôi không thể hiểu hắn vừa mới nói gì.
Những gì hắn vừa nói là thật hay không thì bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Nên là, tôi cho hắn câu trả lời của mình.
“Đếch bao giờ có chuyện đấy nhé!”
Tôi phớt lờ sự mệt mỏi ẩn chứa trong lời nói của hắn.
Sau đó, tôi từ chối hắn một cách dứt khoát nhất.
Tiếng súng vang lên rất to.
Âm thanh chói tai làm màng nhĩ của tôi tê liệt.
-----
Máu bắn tung tóe, loang lổ tới chân tôi.
Máu lan ra dưới nền đất đỏ và từ từ bị hấp thụ.
Tôi thở hổn hển. Khẩu súng tuột khỏi tay phải của tôi. Những ngón tay của tôi bị tê liệt. Ngón tay bóp cò súng run rẩy dữ dội.
“Lựa chọn của anh là đúng đấy”, hắn nhẹ nhàng nói.
Giọng nói của hắn run rẩy vì đau đớn. Tôi chưa bao giờ nghe thấy hắn nói bằng giọng như này. Con cáo nằm dưới đất ngước lên nhìn tôi. Cổ của hắn tắm trong máu.
“Nhưng mà, anh phạm một sai lầm rồi. Anh quên mất mình là người mềm yếu”.
Trên vai hắn có một cái lỗ. Máu chảy ra từ vết thương do viên đạn gây ra.
Tuy nhiên, chỉ mỗi vậy thôi. Vết thương không phải vết thương chí mạng.
“Anh thậm chí còn không thể giết được tôi”, con cáo lẩm bẩm với vẻ khó tin.
Khẩu súng rơi ngay trước mặt tôi. Tôi chỉ cần nhặt súng lên và bắn thêm lần nữa, song tôi lại không thể di chuyển.
Cơn tức giận vẫn còn đọng lại trong lòng, nhưng tôi không nghĩ tôi có thể nhặt vũ khí lên thêm lần nào nữa.
Tôi không thể giết hắn. Đó là sự thật không thể chối cãi.
Cơ thể tôi không ngừng run rẩy. Không thể chịu được cơn chóng mặt, tôi quỳ xuống. Mặt tôi túa mồ hôi. Tôi chỉ cần nhắm và bắn, song lại không làm được. Tôi nhận ra rằng có một phần trong tôi sẽ nhẹ nhõm khi thấy hắn vẫn còn sống.
Cố tình giết người là một việc làm đáng sợ.
“Giờ thì sao, Odagiri? Có vẻ như trận chiến của hai đứa trẻ sắp kết thúc rồi. Aaa, chán quá. Kết thúc đột ngột và thất vọng quá đi”.
Con cáo lại hành xử như hắn vẫn thường. Che đi vết thương trên vai, hắn đứng dậy, nhặt chiếc ô màu xanh và gác lên vai. Như những gì con cáo vừa mới nói, đứa trẻ mặc váy trắng đã đè Uka xuống đất. Uka cố gắng chống trả, nhưng đứa trẻ mặc váy trắng chỉ bật cười.
Tôi tuyệt vọng nhìn chúng. Kể cả khi giết Asato, tôi cũng chẳng thể rời khỏi nơi này. Uka sẽ chết, sau đó tôi cũng sẽ gặp kết cục tương tự. Sự thật đó sẽ không bao giờ có thể thay đổi.
Tôi nói rằng tôi không muốn Asato lấy đi thêm bất kỳ sinh mạng nào nữa, tuy vậy tôi thậm chí còn chẳng thể giết hắn.
Tôi thậm chí còn không thể trả thù cho cô ấy.
“Xin lỗi, Mayu-san”, tôi lẩm bẩm, nắm lấy bàn tay đau nhức của mình.
Nước mắt lăn dài trên má. Cơn giận lắng xuống, lòng tôi tràn ngập nỗi buồn. Những giọt nước mắt đã bị lãng quên lại bắt đầu trào ra.
Tôi nhớ lại cái cách cô ấy cắn sô cô la. Cô ấy sẽ không bao giờ muốn tôi trả thù cho cô ấy. Trên thực tế, cô ấy sẽ tức giận vì tôi đã lấy cái chết của cô để làm động lực. Tôi tiếp tục xin lỗi cô ấy.
Xác của cô ấy ở trong tủ lạnh.
Mayuzumi Azaka đã chết rồi.
Sự thật đó sẽ không bao giờ thay đổi, dù có chuyện gì xảy ra. Tôi chẳng thể làm gì cho cô ấy.
Tôi chỉ muốn làm điều gì đó cho cô ấy thôi.
Asato cười thành tiếng. “Hóa ra anh cũng đã bị nguyền rủa, Odagiri. Anh cần gì phải xin lỗi, phải không?”
Con cáo cười chế giễu. Tôi ngước đôi mắt ướt đẫm lệ lên và trừng mắt nhìn hắn. Tôi chắc chắn không cần phải xin lỗi. Mayuzumi sẽ thấy khó chịu khi tôi xin lỗi.
Nhưng mà, con cáo không có quyền nói thế.
“Asato, mày…”
“Anh bị em gái tôi bỏ rơi, đúng không? Thế nên anh mới một mình tới chỗ tôi. Anh muốn bị em gái tôi ràng buộc mãi sao? Anh là một món đồ chơi bị vứt bỏ. Anh thực sự đã bị nguyền rủa rồi”. Giọng hắn có chút thương cảm.
Lúc này, tôi cảm giác có gì đó sai sai.
Mắt tôi mở to. Con cáo trước mặt tôi đang mỉm cười.
Lời hắn nói có gì đó sai sai.
Bộ não của tôi không còn bị cơn thịnh nộ chiếm giữ nữa bắt đầu hoạt động nhanh hơn. Tầm nhìn của tôi trở nên rõ ràng đến khó tin.
Căn hộ ngổn ngang những chi bị xé đứt, được trang trí bằng cái xác giống như bài đồng dao của Mẹ ngỗng đã miêu tả. Trên bàn có một tờ giấy và dòng chữ chế giễu được viết trên rèm.
“Welcome back”.
Đồ trang trí ghê tởm hẳn phải do con cáo làm.
Nhưng mà, tại sao hắn lại bất ngờ quyết định giết chết Mayuzumi Azaka?
Hắn đặc biệt muốn tôi đích thân giết chết Mayuzumi Azaka.
Tôi ngẫm lại về một giả định.
Nhưng nếu giả định đó là đúng thì cái xác đó là của ai?
Và rồi, tôi nhận ra một điều. Tôi mở to mắt và che miệng lại. Asato nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, nhưng tôi có chuyện quan trọng hơn để nghĩ tới. Tôi suy nghĩ đi suy nghĩ lại về kết luận mà tôi đã đưa ra.
Có một cái xác.
Có một cái xác lý tưởng để dùng làm vật thay thế.
Tiếng tường bật ra khỏi miệng tôi. Tôi vỗ đầu gối và cười phá lên. Bụng tôi đau và tầm nhìn của tôi nhuộm đỏ, song tôi vẫn tiếp tục cười mặc cơn đau. Con cáo nói gì đó tôi không nghe thấy. Tôi chỉ cười và cười. Cười xong, tôi lau đi nước mắt.
Thì ra là vậy.
Cô ấy đã lừa được tôi rồi.
Tôi quay ra nói với không khí. “Cô ở đó, đúng không, Mayu-san?”
Con cáo nhíu mày. Sự im lặng nặng trĩu bao trùm. Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là tiếng bọn trẻ đánh nhau thi thoảng vang lên. Chốc sau, con cáo nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Dẫu vậy, tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không với sự tự tin tuyệt đối.
Rồi đột nhiên, tôi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào. Lọt vào tai tôi là một âm thanh quen thuộc.
Tách.
“Đương nhiên là tôi có ở đây rồi, Odagiri-kun”.
Một giọng nói quen thuộc.
Một con cá vàng màu đỏ xuất hiện trước mắt tôi.
-----
Một con cá vàng chui lên từ nền đất đỏ, đung đưa vây đuôi một cách duyên dáng. Sau đó, cơ thể của nó tan rã, một giọt máu rơi xuống đất tạo ra nhiều gợn sóng trong suốt như thủy tinh. Những gợn sóng đó ngay lập tức đông cứng.
Đột nhiên, tâm của những gợn sóng đã đông cứng khẽ rung động. Giống như một vết thương bị rách, mặt đất phun một lượng lớn thứ có màu đỏ lên không trung. Những cục màu đỏ ngọ nguậy và biến hình.
Một chiếc ô màu đỏ được tạo ra. Tay chân mọc ra và một khuôn mặt có hình dạng hoàn hảo hình thành.
Một màu khác hòa lẫn với màu đỏ.
Giống như một con búp bê đất sét được tô màu.
Chiếc váy gothic lolita màu đen nhẹ nhàng tung bay.
Mayuzumi Azaka đã xuất hiện thành công.
Bóng hình của cô ấy mờ nhạt, như một hình ảnh phản chiếu từ một nơi nào đó xa xôi.
Tách.
Cô ấy cắn một miếng sô cô la trên tay và nhìn tôi với ánh mắt thờ ơ.
Cô ấy trông vẫn như vậy.
Mayuzumi Azaka sẽ không bao giờ thay đổi.
“Làm tốt lắm, Odagiri-kun”, cô thản nhiên nói và mỉm cười.
Tôi thở dài. Có vẻ người trước mặt tôi không phải người đã chết.
Tôi nhìn chằm chằm vào nụ cười như mèo của cô ấy. “Cô lừa được tôi rồi”, tôi cay đắng rên rỉ.
Mayuzumi nhanh chóng gật đầu. “Phải. Mãi anh mới nhận ra. Tôi xin lỗi vì đã lợi dụng cảm xúc của anh, nhưng mà mong anh hiểu rằng việc tôi lừa anh là một phần quan trọng trong kế hoạch”.
Tách.
Cô ấy cắn một miếng sô cô la. Dù lời cô ấy nói nghe chân thành thật, song tôi khá chắc cô ấy không cảm thấy có lỗi. Tôi thở dài. Tôi đáng lẽ phải nhận ra mình đã bị lừa sớm hơn. Nếu suy nghĩ kỹ hơn, tôi đã có thể dễ dàng biết cô ấy đang lừa mình.
Giết chết Mayuzumi Azaka rất dễ dàng.
Tuy vậy, Mayuzumi Asato sẽ không giết Mayuzumi Azaka dễ dàng như vậy.
Trước khi giết cô, hắn sẽ chuẩn bị nhiều tiết mục dành cho cô ấy.
“Odagiri… em gái… Chuyện gì đang diễn ra thế?”
Tôi lờ con cáo đi và hỏi, “Cái xác đó là thành viên gia đình Haruhiro à?”
Cô ấy có một cái xác lý tưởng để sử dụng. Miếng thịt có hình dạng của chị gái Haruhiro có thể không phải là thịt người, nhưng thế là đủ để làm giả xác chết của Mayuzumi.
Khi nhìn nụ cười của Mayuzumi, một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ dâng lên trong lòng tôi. Tôi cảm thấy tức giận vì đã bị lừa, cơ mà cảm giác nhẹ nhõm đã lấn át cơn tức.
Mayuzumi Azaka vẫn còn sống.
Cô ấy chưa chết.
“Đúng rồi”, cô trả lời. “Chuyển xác của chị gái cậu ta ra khỏi ngôi nhà đó và phân xác tốn nhiều công sức lắm. Các thành viên trong gia tộc đã giúp tôi. Chúng tôi đã làm tốt, đúng không? Mặc chiếc váy gothic lolita cho cái xác đó không dễ dàng đâu. Đừng nhìn tôi như vậy, Odagiri-kun. Tôi mong anh tức giận với tôi. Anh đang làm tôi mất hứng đấy”.
Mayuzumi cau mày, lâu lắm rồi tôi mới thấy cô ấy trưng ra vẻ mặt như vậy. Nhưng mà, tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh của mình.
Mà nghĩ lại thì, còn một điểm đáng ngờ trong căn hộ của cô ấy.
Tại sao con cá vàng được tạo ra từ máu của Mayuzumi lại không có ở đó?
Bởi vì, cô ấy đã mang nó đi trốn cùng mình.
“Tôi cần Uka-kun mạnh hơn để chiến đấu với đứa trẻ mặc váy trắng. Như tôi đã nói rồi đấy, việc báo thù sẽ không giới hạn hành động của ta và để giáng một đòn mạnh vào con cáo đang sở hữu một con quỷ, kéo anh ta vào thế giới linh hồn là việc cần thiết. Tôi đã chán ngấy khi phải chơi mấy trò chơi ngu xuẩn của anh ta rồi. Thế giới linh hồn là cõi của tôi. Một khi anh ta ở thế giới này, anh ta đã nằm gọn trong lòng bàn tay tôi”.
Mayuzumi nở một nụ cười xinh đẹp với con cáo. Đôi môi dính sô cô la của cô nở một nụ cười tàn nhẫn.
Khi tôi kể về tòa nhà, cô ấy đã chìm trong suy nghĩ của mình. Chắc hẳn lúc đó cô ấy đã nghĩ xong kịch bản rồi.
Kịch bản là tôi mang theo một con quỷ có thể chiến đấu với đứa trẻ mặc váy trắng, kéo Asato tới thế giới linh hồn.
Mặt Asato cứng đờ, hắn nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn Mayuzumi đầy căm thù.
“Em gái”, hắn nói. “Em xuất hiện muộn quá và em nói lắm thế. Theo anh thấy, cơ thể thực của em không có ở đây. Thế thì em có thể làm gì?”
Con cáo khịt mũi, chỉ tay vào bóng hình mờ nhạt của cô ấy.
Phải. Mayuzumi không có cơ thể ở dạng vật chất. Cô ấy dường như đang dùng máu để chiếu hình ảnh của mình vào thế giới linh hồn từ một nơi khác.
Trong tình huống này, cô ấy chẳng thể làm gì được.
Tách.
Tuy vậy, Mayuzumi cười khúc khích và cắn thêm một miếng sô cô la.
“Ô, anh vẫn chưa hiểu à, anh trai?” Giọng cô ấy chứa đựng sự thương hại thật lòng. “Tôi là Mayuzumi Azaka và Mayuzumi Azaka là một con quái vật có thể ra vào thế giới linh hồn. Đây là cõi của tôi. Anh có lẽ có thể bước đi trên bề mặt, nhưng anh chưa bao giờ chìm xuống dưới, đúng chứ? Đó là sự khác biệt giữa anh và tôi. Đây là lãnh địa của tôi chứ không phải của anh”.
Mayuzumi cười tươi. Cô ăn hết thanh sô cô la và vứt bỏ tờ giấy gói. Tờ giấy rơi xuống mặt đất đỏ và biến mất. Mayuzumi cầm ô bằng cả hai tay.
“Với lại, tôi muốn đưa Odagiri-kun về. Tất nhiên, anh ấy đã tự mình nhảy xuống thế giới này, nhưng tôi là một con người giàu lòng trắc ẩn. Tôi sẽ kéo anh ấy lên lại. Hãy nhìn đây”.
Cô ấy xoay chiếc ô.
Mặt đất màu đỏ dưới chân cô ấy đột nhiên rung chuyển, nhẹ nhàng gợn sóng. Mỗi lần Mayuzumi xoay chiếc ô, mặt đất lại rung chuyển và ngọ nguậy, sau đó tự định hình như thể đang tạo ra một bức tượng đất sét. Ngay sau đó, phần đất trồi lên biến hình.
Một chiếc ô màu đỏ.
Một chiếc ô màu đỏ được tạo ra bên dưới chân cô ấy. Dù chiếc ô được tạo ra từ nền đất đỏ, song chiếc ô lại có dạng vật chất.
Chiếc ô đung đưa và bật mở.
“Đến đây, tất cả hãy đến đây. Hãy đến xem đi”, Mayuzumi lẩm bẩm. “Mọi người không muốn lỡ mất đâu. Nếu đến xem, ta sẽ có một câu chuyện để kể với thế hệ tương lai. Thưa quý ông và quý bà, hãy lại đây”.
Mặt đất màu đỏ lại rung chuyển. Đất trồi lên và biến thành một chiếc ô. Chiếc ô dựng thẳng đứng trên mặt đất.
Một bông hoa màu đỏ khác nở rộ. Thêm một chiếc ô nữa được vật chất hóa bên cạnh.
“Giờ thì, xin hãy tập trung xem nhé”.
Những bông hoa màu đỏ nở rộ bên trong thế giới màu đỏ. Những chiếc ô dựng thành một hàng. Một chiếc ô, hai chiếc ô, ba chiếc ô, số lượng dần tăng lên. Tách. Tách. Tách. Những chiếc ô xuất hiện ngày càng nhanh hơn, tạo thành một hình xoắn ốc. Bắt đầu từ Mayuzumi, những chiếc ô vẽ nên một hoa văn màu đỏ trên mặt đất trông giống như lốc xoáy.
Bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp.
Bụp.
Âm thanh dừng lại.
Hàng trăm, hàng ngàn chiếc ô xếp thành hàng trong thế giới tĩnh lặng. Mayuzumi cầm chiếc ô của mình bằng một tay và nhắm mắt lại. Viền chiếc váy gothic lolita xòe ra. Bông hồng trên mũ đội đầu của cô khẽ rung động.
“Đây là Mayuzumi Azaka”, cô tuyên bố.
Bụp.
Tất cả những chiếc ô đồng loạt gập lại rồi lại mở ra.
Bụp.
Và rồi, thế giới tan vỡ.
-----
Những con sóng màu đỏ cuồn cuộn, những bức tường tan vỡ.
Bức tường thịt bị rách ra, một khe nứt xuất hiện ở thế giới linh hồn. Hình như tôi nghe thấy tiếng hét của một người phụ nữ. Đó là tiếng hét của thế giới linh hồn. Tiếng hét vang vọng khắp khu vực như tiếng khóc của con người. Một làn gió nóng thổi qua khe nứt trông giống như vết thương của con người.
Tôi có thể thấy bầu trời trong xanh ở phía bên kia khe nứt.
Tôi ngửi thấy mùi hương của mùa hè. Ánh nắng chói chang làm tôi chói mắt.
Có người đang đứng dưới bầu trời mùa hè. Đôi cánh tay trắng trẻo vẫy gọi tôi.
“Mở rồi. Đến đây nào, Odagiri-kun”.
Một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi. Mayuzumi Azaka đang đứng ở phía bên kia khe nứt. Hình bóng của cô diện trên mình chiếc váy mang phong cách gothic lolita thật lạc quẻ dưới bầu trời mùa hè. Chiếc váy đen làm tôn lên cánh tay trắng nõn.
Tôi chạy về phía cô ấy rồi dừng bước và quay về sau.
Thế giới màu đỏ đang mất đi trật tự cơ bản nhất.
Hàng trăm, hàng ngàn cánh tay nhô ra từ mặt đất, bộc lộ sự thống khổ của chúng bên trong thế giới linh hồn. Những cánh tay đưa ra và những ngón tay cố với lấy thứ gì đó trông như những con sóng. Những tiếng hét vang vọng. Một đống cánh tay xuất hiện trong những con sóng rồi tan rã, trở lại thành thịt.
Nơi đây là địa ngục.
Đứa trẻ mặc váy trắng điên cuồng cắn cánh tay vươn về phía nó. Những ngón tay túm lấy tóc nó. Từng cánh tay méo mó kéo cơ thể nhỏ bé của nó xuống.
“…Gừ… Aaaaaaaa!”
Tiếng hét của đứa trẻ biến mất khi nó bị những con sóng màu đỏ nhấn chìm. Mặt đất dưới chân Uka rung chuyển dữ dội, con bé co rúm lại như một con thú bị thương. Đôi mắt sợ hãi của con bé nhìn xung quanh.
“Uka!” Tôi hét lên. “Đến đây”.
Papa.
Uka ngước đôi mắt ngấn lệ lên, chạy bằng cả tứ chi, luồn lách qua những con sóng đang sắp nhấn chìm mình rồi nhảy vào vòng tay tôi. Con bé vùi mặt vào áo tôi và khóc. Những ngón tay trái bị gãy của tôi rất đau, song tôi vẫn ôm con bé thật chặt.
Tôi quay lại nhìn khe nứt. Thế giới thực ở phía bên kia khe nứt.
Tôi ngoái đầu lại.
Asato đang đứng im giữa biển.
Chiếc mặt nạ cáo nằm ở dưới chân hắn. Dây đeo mặt nạ đã bị bung ra.
Vô số cánh tay kéo quần áo hắn, cơ mà hắn không di chuyển. Chân của hắn bắt đầu chìm xuống biển thịt màu đỏ, song hắn không cố gắng thoát ra. Hắn chỉ ngơ ngác nhìn xung quanh, quan sát thế giới màu đỏ thẫm. Hắn quay sang nhìn Mayuzumi và chiếc ô màu đỏ vẫn còn ở biển.
Và rồi, hắn nhìn chiếc ô bị hỏng của mình.
Chiếc ô màu xanh đậm.
“…Thì ra là vậy”, hắn thờ ơ lẩm bẩm.
Hắn gật đầu như thể đã hiểu ra điều gì đó và từ từ nhắm mắt lại. Cơ thể mảnh khảnh chìm xuống nền đất đỏ. Trông như thể hắn đang bị thế giới linh hồn săn đuổi. Thịt đỏ nuốt chửng con cáo. Khi quan sát, chân tôi run rẩy. Đầu óc tôi rối bời. Tôi cắn môi và di chuyển.
“Dừng lại, Odagiri-kun!” Mayuzumi hô to. “Đừng tỏ ra quá cảm thông”.
Tôi quay lại và thấy Mayuzumi đang lạnh lùng lườm mình.
“Hãy nghĩ lại về những gì anh ta đã làm với anh”.
Phải. Tôi đã thụ thai một con quỷ là do Asato. Hắn đã hủy hoại đời tôi. Nếu không có hắn, tôi đã có thể sống một cuộc sống bình thường. Dù tôi có giết chết hắn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng chẳng thể bù đắp lại cho những gì đã mất. Tôi có thể xé xác hắn thành từng mảnh, song việc đó chẳng là gì so với những gì hắn đã làm.
Nhưng mà, tôi…
“Cút đi, Odagiri”, một giọng nói đầy thù hận vang lên. “Tôi không cần anh thương hại”.
Tôi quay đầu lại và bắt gặp một ánh mắt hình viên đạn đang nhìn tôi. Ánh mắt bừng lửa hận thù.
“Cút đi và sống cuộc sống phải bò trên mặt đất đi”, hắn cay đắng thốt lên. “Hy sinh người khác vì lợi ích của mình và nói đó là việc làm đúng đắn đi”.
Hắn đã từ chối tôi thẳng thừng và dứt khoát.
Sau đó, một cánh tay khổng lồ tóm lấy hắn và hắn biến mất khỏi tầm mắt. Tất cả những gì còn ở đó chỉ là chiếc mặt nạ cáo.
Tôi nuốt lại tiếng hét.
Tôi sẽ không gọi tên hắn. Tôi sẽ không bao giờ nói ra tên hắn thêm lần nào nữa.
Tôi quay lại và phóng thẳng về phía khe nứt.
Đôi bàn tay trắng nõn vẫy gọi tôi dưới nền trời trong xanh.
“Nhanh lên, Odagiri-kun. Khe nứt sắp đóng lại rồi. Anh có thể chạy nhanh hơn một chút được không?”
Cô ấy đang lên giọng dù cô ấy là người đã lừa tôi. Đúng là Mayuzumi mà.
Tôi nghĩ thầm và nắm lấy tay cô ấy.
Cô ấy nắm chặt lấy tay tôi mà không chút do dự.
Bàn tay của cô ấy vẫn mềm mại và ấm áp như ngày hôm đó.
-----
Khi tỉnh dậy, ánh nắng mặt trời làm chói mắt tôi.
Dưới bầu trời trong xanh là những cây anh đào xanh tươi. Tiếng ve kêu inh ỏi.
Tôi có thể cảm thấy cát khô dưới lưng mình. Ánh nắng gay gắt thiêu đốt làn da của tôi; cảm giác như có một chiếc kính lúp đang bay trên đầu tôi. Cây cối xào xạc. Cảnh tượng trước mắt chính là cảnh tượng mà tôi vừa nãy đã nhìn thấy bên trong thế giới linh hồn.
Tôi đang ở trong khu vườn của gia tộc Mayuzumi.
Bỗng, có thứ gì đó che đi ánh nắng. Tôi ngửi thấy mùi sô cô la ngọt ngào.
Một khuôn mặt quen thuộc nhìn tôi. Đôi mắt mèo chớp chớp.
Tôi nhìn sang bên và thấy một lượng lớn ô màu đỏ trên bãi cát trắng, màu đỏ thẫm giống như tàn tích của thế giới linh hồn. Số lượng ô ở đây có vẻ bằng số lượng ô mà tôi thấy trong thế linh hồn. Có lẽ những chiếc ô có liên quan tới việc mở ra khe nứt vừa nãy. Tôi giơ tay lên và định nói gì đó thì có thứ gì đỏ nhỏ giọt từ những ngón tay xuống mặt tôi.
Tôi có thể ngửi thấy mùi sắt. Tôi nhìn xuống và thấy máu đang chảy ra từ bụng.
Tôi rên rỉ vì đau đớn. Bàn tay trắng trẻo của Mayuzumi nhẹ nhàng vuốt má tôi.
“Đừng có cử động”, cô ấy nói. “Nếu cử động là anh sẽ chết thật đấy. Tôi sẽ khiến bụng anh lành lại, nên cứ nằm yên đi”.
Nếu mất tập trung dù chỉ một giây, tôi chắc chắn sẽ ngất đi. Mayuzumi bảo tôi nhắm mắt lại.
Nhưng mà, tôi phải hỏi cô ấy.
Tôi ép lưỡi mình cử động. “Shirayuki-san đâu rồi? Yuusuke nữa?”
“Đừng lo. Cả hai đều an toàn. Tuy Yuusuke có chút ồn ào, cơ mà cả hai đều còn sống”.
Nghe thấy câu trả lời từ cô ấy, sức lực rời khỏi cơ thể và tôi nhắm mắt lại. Cái nóng mùa hè bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi. Tiếng ve kêu vọng tới tai tôi.
Tôi thực sự cảm thấy mình đã quay lại thế giới thực. Thế giới này khác hoàn toàn với thế giới ấm áp, máu me như tử cung đó. Tôi hít một hơi thật sâu, không khí trong lành lùa vào phổi.
Người mà tôi đã bỏ lại ở thế giới linh hồn hiện lên trong tâm trí.
Tôi không được nghĩ về hắn. Tôi không được nhớ về hắn.
Tuy vậy, tôi vẫn không thể kìm lại được.
Con cáo đã bị bỏ lại một mình ở thế giới đó.
Hắn đã cảm thấy như thế nào?
“Odagiri-kun… Khoan đã, Odagiri-kun?”
Mayuzumi đang nói gì đó, song giọng cô ấy nhỏ dần.
“Anh đang khóc à?” Cô ấy tò mò hỏi.
Tôi chẳng có gì phải khóc cả.
Nên là cô ấy chắc hẳn đã nhìn nhầm rồi.
-----
Ngày xửa ngày xưa, có một con cáo.
Từ rất, rất là lâu trước đây, con cáo chọn sống gần con người.
Con cáo giả vờ là con người và kết bạn với hai người.
Nhưng mà, cáo là thú nên chúng sẽ không thể nào sống chung với con người.
Con cáo đẩy một người tới bên bờ vực, làm người kia có thai rồi biến mất.
Tuy nhiên, câu chuyện chưa kết thúc ở đó.
Con cáo vẫn sống tới tận ngày hôm nay, vẫn lợi dụng người khác.
Câu chuyện đã xảy ra từ rất, rất là lâu trước đây rồi.
Và, câu chuyện vẫn đang tiếp diễn tới tận ngày hôm nay.
“Tuy nhiên, câu chuyện đó bây giờ đã đến hồi kết rồi”, một đứa trẻ đeo mặt nạ cáo nói.
Chúng tôi nhìn nhau.
Tôi không thể nhìn thấy đôi mắt bên dưới lớp mặt nạ.
“Và rồi, họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau”, cậu buồn chán lẩm bẩm.
Và, câu chuyện kết thúc ở đây.
Độc giả thân mến nghĩ sao?
-----
Bất kỳ ai đều cũng sẽ thấy câu chuyện đó là một bi kịch đau lòng.
Tôi từ từ mở mắt và ngửi thấy mùi sô cô la. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Mayuzumi đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa và uống sô cô la nóng. Một viên sô cô la hình hoa hồng nằm trên đĩa.
Tôi nhận ra mình đã được đưa trở lại căn hộ của cô ấy. Gia tộc Mayuzumi có vẻ vẫn đối xử với con người như đồ vật. Ít nhất thì, bụng tôi đã lành lại và bàn tay trái bị gãy đã được băng bó.
Căn hộ trông vẫn như cũ, ngoại trừ tất cả đồ nội thất đã được thay mới. Rèm cửa là rèm mới, chiếc bàn tôi hất văng đã được đặt trở lại chỗ cũ. Sàn nhà dính đầy máu cũng đã được dọn sạch sẽ.
Chẳng còn mùi sắt nữa.
Chắc hẳn cái xác đã được đưa đi đâu đó cùng với chiếc tủ lạnh.
“Anh tỉnh rồi à”, Mayuzumi mỉm cười nói.
Nhớ lại trạng thái tinh thần của mình khi nhặt những bộ phận cơ thể lên, tôi cảm thấy tức giận. Tôi đáng lẽ phải có quyền đấm vào mặt cô ấy, song cơ thể của tôi lại không chịu nghe lời. Mayuzumi hờ hững đưa cho tôi một miếng sô cô la có dấu răng trên đó.
Cô ấy muốn tôi ăn sô cô la.
Tôi lắc đầu, thở dài rồi nhìn quanh.
Tôi đã quay lại nơi mà tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Tôi cứ ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Trước khi anh lại nổi giận thì để tôi nói lời xin lỗi đã”, Mayuzumi nói. “Xin lỗi nhé”.
Tách.
Mayuzumi cắn một miếng sô cô la.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn vào mắt cô ấy. “Tôi muốn đấm cô, nên cô làm ơn có thể lại gần hơn được không?”
“Xin lỗi nhé, nhưng mà tôi không muốn dùng cơ thể của mình để xin lỗi đâu”, cô ấy trả lời mà không biết xấu hổ.
Cô ấy ăn sô cô la. Tôi lại thở dài.
Nổi giận với Mayuzumi Azaka là vô ích. Mắng mỏ cô ấy chỉ là lãng phí thời gian.
Tôi nên vui vì mọi chuyện đã qua rồi.
Bởi vì, những gì tôi nghĩ mình đã mất đã quay trở lại.
Tôi kìm nén cơn tức giận và hỏi về điều muốn hỏi nhất.
“Shirayuki-san đâu rồi?”
“Cô ấy đã quay trở về nhà rồi. Cô ấy hẳn đang hồi phục sức khỏe. Tôi không biết là anh có thể gặp cô ấy không, cơ mà anh nên thử liên lạc với Yukihito-kun”.
Tôi gật đầu và Mayuzumi nói thêm.
Khi mà tộc trưởng trở về với tình trạng bị thương, toàn bộ gia tộc họ đã hoảng loạn. Tuy nhiên, họ vẫn chăm sóc cô ấy rất chu đáo. Có lẽ tôi sẽ không thể gặp cô ấy trong một thời gian.
Tuy vậy, tôi phải đích thân cảm ơn cô ấy. Nếu không có cô ấy thì tôi đã chết rồi.
Có rất nhiều người tôi cần phải gặp. Yuusuke và Nanami. Nếu không nhờ họ giúp thì tôi đã không thể tìm tới chỗ của con cáo. Sau đó, tôi nhớ tới một người nữa.
“Còn… Còn Shiraki Aya thì sao?”
Mayuzumi nhìn mông lung và nhún vai. “Anh có thể hỏi Nanami-kun về cô ấy sau. Hỏi em ấy thì sẽ nhanh hơn”.
Chuyện gì đã xảy ra với Aya?
Nghĩ đến câu hỏi đó làm bụng tôi quặn lại.
Uka cử động tay; con bé hẳn đang mơ.
Tôi nhẹ nhàng xoa cái bụng đã lành lại của mình. Đứa trẻ này vẫn còn trong bụng tôi, cơ mà người đã làm cho tôi thụ thai nó sẽ không bao giờ xuất hiện thêm lần nào nữa. Tim tôi đau nhói. Tôi nhớ lại lúc nhìn thấy hắn lần cuối.
Cả chiếc mặt nạ cáo lẫn chiếc ô màu xanh đều nằm trên mặt đất.
Chẳng phải hắn chỉ là một chàng trai trẻ bình thường lúc đó sao?
“Là nói dối đấy”.
Hắn đã thực sự cảm thấy như thế nào?
“Tôi khuyên anh, Odagiri-kun”, Mayuzumi lạnh lùng nói và nghiêm túc nhìn tôi. “Đừng có cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm”.
Cô ấy không nói rõ chịu trách nhiệm cho điều gì.
Tôi cũng không hỏi.
Tôi chỉ im lặng ngắm nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ.
Tôi không nghĩ hắn sẽ được nhìn thấy màu xanh này thêm lần nào nữa.
Bầu trời trong ký ức của tôi luôn luôn xám xịt giờ đây lại trong xanh và thoáng đãng.
Như thể chưa từng có một cơn mưa nào rơi.
-----
Lách, cách, lách, cách.
Tiếng kích chuột vang vọng trong căn phòng tối tăm. Một cô gái đang ngồi trước màn hình phát ra ánh sáng trắng xanh. Mái tóc đen dài che đi tấm lưng. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào màn hình như thể bị ma ám.
Không lâu sau, cô ấy quay đi với vẻ mặt buồn chán. Trong mắt cô có chút thất vọng. Cô ấy thở dài và chuẩn bị rời đi.
Bíp.
Và rồi đột nhiên, màn hình tối đen. Cô gái cau mày quay người lại.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình đen.
Màn hình bỗng bị nhiễu trong giây lát rồi hiện lên một hình ảnh kỳ lạ.
Màu đỏ thẫm trông giống như nội tạng lấp đầy màn hình và ở giữa màn hình xuất hiện một bóng người màu trắng mờ nhạt. Đột nhiên màn hình rung chuyển rồi lại trở lại màu đen ban đầu. Cô gái im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, đưa mắt lại gần hơn, chờ đợi màn hình lại chuyển sang màu đỏ. Dẫu thế, màn hình vẫn có màu đen. Cô gái lắc đầu cam chịu.
Tuy nhiên, một lúc sau, cô bắt đầu gõ.
──────Anh?
Những chữ màu trắng xuất hiện trên màn hình đen. Màn hình vẫn chẳng thay đổi gì. Cô gái lại thở dài và đưa tay về phía nút nguồn.
Và rồi, giây tiếp theo, cô nhận được phản hồi.
──────Bây giờ cô có thể thấy rồi chứ?
Cô gái tỏ vẻ vui mừng.
Nụ cười của cô lộ rõ vẻ vui sướng.
Như thể cô đã gặp được thần.
Cô ấy lại gõ bàn phím.
Một câu trả lời xuất hiện lên trên màn hình.
──────Có, bây giờ tôi có thể thấy rồi.
Tạch, tạch, tạch, tạch, tạch, tạch.
Một lúc sau, mất điện.
Chẳng còn âm thanh nào vang lên nữa.
Và, chẳng còn gì có thể thấy nữa.
B.A.D. [4] Mayuzumi không nắm lấy bàn tay đưa ra.
Cửa trượt