B.A.D.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

80 2299

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

(Đang ra)

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

Antai (安泰)

Tác phẩm đạt giải thưởng trong giải "MANGA BANG X Avex Pictures - Giải thưởng Web Novel lần thứ nhất" và đang trong quá trình chuyển thể thành Manga.

56 1292

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

(Đang ra)

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

Sinnoa (신노아)

Đây không phải một câu chuyện của sự thành công, mà là chuyện kể về những thất bại. Cuốn tự sự của một người đàn ông đã trải qua 1183 vòng lặp, xin được phép bắt đầu.

49 1139

Giao ước của Hiệp Sĩ là tôi với một Ác Quỷ

(Đang ra)

Giao ước của Hiệp Sĩ là tôi với một Ác Quỷ

Hơn nữa, khi họ tiếp tục sống cùng nhau, họ khám phá ra những bí mật của nhau…

1 6

Ta là chúa tể độc ác của đế chế liên thiên hà

(Đang ra)

Ta là chúa tể độc ác của đế chế liên thiên hà

Yomu Mishima

Đến từ tác giả của Sevens và The World Of Otome Games Is Tough For Mobs!Liam Sera Banfield là một người chuyển sinh.Cậu được tái sinh vào một vũ trụ giả tưởng gồm kiếm và ma thuật, nhưng vào thời điểm

2 10

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

49 9004

Tập 01 - Câu chuyện I - Phần 05

Câu chuyện I – Phần 05

-----

“Cô ấy đã không thanh toán được một lon nước giải khát. Thậm chí không thể mua lon nước nào cả, dù có rất nhiều loại để chọn. Cá nhân tôi, tôi sẽ chọn ca cao. Tôi tự hỏi cô ấy sẽ mua gì”. Cô ấy suy ngẫm về vấn đề này. Đôi mắt cô ấy phản chiếu ánh sáng từ máy bán hàng tự động, chúng sáng lên như mắt mèo. “Mọi người có xu hướng bị ràng buộc bởi những lý do đơn giản. Và chính những lý do đơn giản là những lý do khiến ta bị giết”.

"Gì cơ?" Tôi hỏi lại.

Mayuzumi nở một nụ cười gian xảo. Tôi hối hận vì đã hỏi cô ấy, nhưng đã quá muộn.

“Đó là lý do tại sao cô ấy vẫn ở đây”.

Mayuzumi vung chiếc ô gấp của mình. Với một tiếng tách, một bông hoa đỏ nở rộ. Cảnh tượng trước mắt tôi biến mất, như thể sân khấu đã chuyển cảnh, một người phụ nữ với mái tóc đen dài xuất hiện trước máy bán hàng tự động. Khuôn mặt cô ấy quen thuộc nhưng không giống như trong ảnh, đường nét toàn bộ cơ thể cô ấy đang dao động yếu ớt. Cô ấy cúi xuống, lấy đồng xu một trăm yên ra từ khe trả tiền và nhét nó vào máy. Nhưng đồng xu lại lại bị trả lại. Cô lại cúi xuống và lặp lại hành động đó… hết lần này đến lần khác.

“Đây là thứ gì vậy?” Tôi hỏi.

“Thật thô lỗ”, Mayuzumi đáp. “Thứ này có tên, là Yamashita Yukiko. Cô ấy đã trở thành linh hồn chưa siêu thoát. Cô ấy đã ở đây khi chúng ta tới lần đầu. Nhưng, có vẻ như anh không để ý. Bây giờ anh đã hiểu chưa, Odagiri-kun? Cô ấy ở đây vì một lý do rất đơn giản và rõ ràng”.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được những gì Mayuzumi nói.

Mọi người bị ràng buộc bởi những lý do đơn giản. Cô ấy không thể rời khỏi máy bán hàng tự động vì không thể mua một lon nước.

Về mặt logic thì điều này có lý. Cô đứng trước máy bán hàng tự động để mua đồ uống, vì vẫn chưa hoàn thành mục đích nên không thể rời đi.

Nhưng đồng thời, nó lại nghe vô lý.

“Khoan đã. Cô ấy bị ở đây chỉ vì lý do đó thôi sao? Không, trước đấy, nếu Yamashita Yukiko thực sự ở đây, vậy, những cơ quan nội tạng đó là gì? Nếu cô ấy ở đây, thì những thứ đó là của ai?”

“Những nội tạng đó cũng là của Yamashita Yukiko luôn”, cô trả lời một cách thẳng thừng và hất cằm về phía Yukiko. “Đây là phần linh hồn, và những thứ đó là phần xác thịt”.

Yukiko lại cúi xuống khe trả tiền. Không báo trước, Mayuzumi gập chiếc ô lại và vung nó xuống lưng Yukiko. Một vệt đỏ đập trúng sau đầu Yukiko. Nhưng, chiếc ô lại xuyên qua người và đập mạnh vào máy bán hàng tự động.

“Cô ấy bị tấn công như thế này và làm rơi đồng xu một trăm yên. Cú đánh đã đẩy linh hồn ra và khiến cô ấy ngưng hoạt động. Cơ thể không có hồn của cô ấy sau đó được đưa lên đỉnh tòa nhà và ném xuống. Thân xác cô bị thương nặng, nhưng linh hồn vẫn ở lại đây”.

Cổ hướng đầu chiếc ô đỏ lên bầu trời. Khi tôi nhìn lên, tôi nghĩ mình đã nhìn thấy một bóng đen dưới nền trời xanh trong giây lát. Có người đang nhìn xuống, nhưng hình bóng của họ nhanh chóng trở nên mờ nhạt và biến mất.

Có thể đó chính là thân thể mà chúng ta được yêu cầu tìm kiếm không?

“Chính xác”, Mayuzumi nói. “Cơ thể cô ấy đang lang thang trong một cõi nằm giữa thế giới này và thế giới bên kia. Cơ thể vô hồn rời khỏi bệnh viện để trở về với linh hồn của nó. Tuy nhiên, nó đã thất bại. Kết quả là, cơ thể cô ấy đang dần trở lại từng bộ phận”.

Thân thể biến mất quay trở lại dần dần. Nó rơi từng phần cơ thể một để trở về với linh hồn của nó.

“Làm sao điều này có thể xảy ra được?”

“Một người bình thường sẽ không thể làm được điều này. Cơ thể trống rỗng của cô ấy sẽ chết, linh hồn sẽ bị bỏ lại đây mãi mãi. Nhưng, ai đó đã hỗ trợ cơ thể cô ấy, trao cho nó sức mạnh để làm những gì nó mong cầu”.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Sử dụng ham muốn của một người để gây ra một hiện tượng không thể xảy ra. Cảm giác quen thuộc. Nhưng, trước khi tôi kịp hỏi, Mayuzumi đã tiếp tục.

“Dẫu vậy, vì nó bị ép phải làm một điều được cho là không thể, nên cơ thể đó thất bại khi trở về với linh hồn đúng cách. Đó là lý do tại sao nó quay lại từng phần. Đây đáng lẽ phải là một vụ tự sát bình thường mà giờ lại biến thành mớ hỗn độn này. Bây giờ, vấn đề ở đây là, Odagiri-kun. Cô ấy đã định làm gì trước khi mất đi linh hồn? Đoán thử xem”, cô thúc giục.

Nhưng tôi không thể nào biết được, tôi giơ tay lên để đầu hàng.

Mayuzumi mỉm cười. “Yamashita Yukiko muốn tự tử”.

“Hả?”

Cô ấy đã bị giết, nhưng vẫn quay lại để tự sát sao?

“Đó hẳn là lý do tại sao khách hàng lại muốn giết cô ấy lần nữa. Cô ấy biết rằng chị gái mình đã xa lánh cô. Một người sống càng ký sinh, họ càng nhạy cảm hơn, sợ khoảnh khắc vật chủ của họ sẽ rời bỏ mình. Trong thời gian đó, chị gái cô ấy đã phạm sai lầm trong công việc. Tất nhiên, những tin đồn đã đến tai cô. Đó là lúc cô ấy nhận ra, đây chính là cơ hội duy nhất và hoàn hảo để cô ấy hạ sát chị gái mình và khiến cho nó trông giống như một vụ tự tử”.

Hình ảnh Kazue hiện lên trong tâm trí tôi. Cô ấy đang che giấu điều gì đó đằng sau vẻ mặt ngây thơ—một mặt man rợ của cô ấy, một kẻ độc ác chế nhạo người khác cùng sự đe dọa.

“Khách hàng của ta đã theo dõi Yamashita Yukiko và đập vào đầu cô ấy ngay khi cô cúi xuống để lấy một đồng xu một trăm yên từ máy bán hàng tự động. Sau đó, cô ấy ném Yukiko từ trên sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang và che đậy nó trông giống như một vụ tự tử. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp ngoài mong đợi. Thực tế là quá tốt”.

Thật vậy. Theo lẽ thường, đó đáng nhẽ không thành công. Nếu không có những tình tiết xung quanh cái chết của Yukiko thì giả thuyết tự sát sẽ bị phủ nhận.

“Sắp xếp chuyện cá nhân, chia tay bạn trai, một email tuyệt mệnh chưa gửi. Và yếu tố quyết định: Yamashita Yukiko vào trong một tòa nhà bỏ hoang để làm gì?”

Tại sao cô ấy lại phải đi cả chặng đường dài đến nơi này khi mà cô ấy chẳng có việc gì ở đây?

Mayuzumi nói thêm: “Cô ấy định nhảy lầu tự sát”.

Tiếng leng keng khi đồng xu rơi xuống, Yukiko với đôi mắt trống rỗng, lại cúi xuống.

“Người em chỉ đẩy nhanh cái chết đó. Nhưng giờ, cô ấy không thể chết. Chính vì không thể chấp nhận cái chết của mình nên một hiện tượng kỳ lạ như vậy mới xảy ra. Cơ thể Yamashita Yukiko biến mất khỏi bệnh viện và cố gắng trở lại tòa nhà bỏ hoang. Tuy nhiên, linh hồn vẫn chưa nhận ra rằng nó đã bị tách khỏi cơ thể. Mất đi la bàn, thân xác không thành công khi quay về. Nói cách khác, việc này đã thất bại”. Mayuzumi lắc đầu tiếc nuối.

“Liên quan đến vụ việc này, đây hẳn là tác phẩm của anh ta”, cô tiếp tục. “Anh ta là loại sinh vật sẽ cho mọi người thứ họ muốn nếu thấy thú vị. Thật không may, không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào nữa. Cũng giống như trường hợp của chính anh vậy. Liệu anh còn nhớ không?”

Tôi nuốt nước bọt. Đột nhiên, bụng tôi bắt đầu đau. Tôi khom người xuống, cố kìm cơn buồn nôn. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Tiếng mưa rơi vang lên trong tai tôi. Tôi đấm vào bụng mình để bình tĩnh lại nhưng ảo giác vẫn không biến mất.

Trong tầm nhìn mờ nhạt của tôi, Mayuzumi nói, “Không, quên điều tôi đã hỏi. Không đời nào anh quên được”.

Cô ấy vẫy tay. Nhìn bàn tay nhợt nhạt của cô ấy rung rinh như một con bướm, tôi đứng dậy. Sự im lặng bao trùm.

“Tôi có thể hỏi cô một câu không?” Tôi hỏi, cố gắng bỏ qua sự khó chịu. Tôi không muốn cô ấy nhìn thấy bất kỳ sự yếu đuối nào từ tôi.

“Tất nhiên rồi. Anh có thể hỏi tôi bao nhiêu câu tùy thích. Câu hỏi rất có giá trị. Cho dù chúng có ngớ ngẩn đến đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ nói rằng nó vô nghĩa”.

“Tại sao cô ấy không thể siêu thoát? Đúng là người này đã phải chịu một cái chết bất ngờ, nhưng thật khó tin là một người muốn tự tử lại có thể kiên trì đến vậy”.

Cho dù cô ấy tự nguyện nhảy xuống hay bị đẩy khỏi tòa nhà thì kết quả cuối cùng vẫn như nhau – cô ấy sẽ chết.

Mayuzumi mỉm cười. “Vậy thì để tôi hỏi anh, Odagiri-kun. Anh có mong muốn chết khát không? Riêng tôi, tôi muốn ăn một ít sô cô la trước khi chết”.

Tôi vắt óc suy nghĩ. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh của cô ấy thì tôi sẽ làm gì? Tôi muốn chết trong căn hộ an toàn, nếu không muốn nói là thoải mái, rẻ tiền của mình sau khi nhâm nhi một điếu thuốc. Quên sô cô la đi, hơn nữa, nếu mà tôi nhìn thấy một chiếc ô màu đỏ ở khóe mắt, tôi sẽ không thể rời trần thế.

Trường hợp nào thì tôi cũng thấy khó mà tin được.

Người phụ nữ đi bộ trên đường vào mùa hè. Đầu giờ chiều, khi nhiệt độ lên đến mức đỉnh, cô đứng trước máy bán hàng tự động, cảm thấy khát nước. Cô nhét đồng hai mươi yên trước, rồi tiếp đó một trăm yên, nhưng nó được trả lại. Bực bội vì không thể mua được đồ uống, cô ấy nhặt đồng xu lên, rồi đột nhiên bất tỉnh.

“Đúng vậy. Cô ấy vẫn chưa kịp uống lon nước cuối cùng”, Mayuzumi nói.

Chỉ vì lý do đó thôi sao?

Chiếc ô xoay tròn. Mayuzumi lấy một thanh sô cô la từ trong túi ra rồi xé lớp vỏ bọc bằng răng.

“Cô ấy chỉ muốn tự sát, nhưng kế hoạch của cô đã bị phá hỏng một cách bi thảm”, cổ nói khi đưa kẹo vào miệng. “Và đúng vào thời điểm tệ nhất có thể. Làm sao cô ấy có thể ra đi được chứ? Cô không thể chấp nhận cái chết bất ngờ này, bị ai đó giết chết. Đó là lý do tại sao người đó cứ quay trở lại, cố gắng tự tử hết lần này đến lần khác”.