"Tên thành chủ tráo trở này đã chết. Các ngươi định chiến đấu cho một người chết sao?"
Narsus hét lớn khi Dariun giơ cao đầu của lãnh chúa. Những người lính lần lượt buông vũ khí. Khoảng 20 người chết và số người bị thương còn lớn hơn nhiều. Dù nhiều người trong số họ thực ra đã chết bởi chính đồng đội của mình khi hoảng loạn và vung kiếm bừa bãi trong bóng tối.
Mất hết lòng trung thành và nhuệ khí, họ chỉ muốn xua đuổi những tên ác thần này đi càng sớm càng tốt. Binh lính ngoan ngoãn mở cổng thành theo Narsus yêu cầu.
Có nên lấy pháo đài Kashan thành căn cứ hoạt động không? Không phải Narsus chưa từng cân nhắc, nhưng khi thấy Arslan đi đến một chuồng ngựa trong góc cung điện, anh ta hơi nhướn mày.
"Thần mạn phép hỏi, điện hạ định làm gì vậy ạ?"
"Dù sao chúng ta cũng đã làm đến nước này rồi, ta nghĩ nên giải phóng các nô lệ của Hodir. Không biết bọn họ bị nhốt ở đâu nhỉ?"
Hoàng tử cưỡi trên con ngựa của mình, năm người còn lại đi theo sau. Tuy nhiên trên gương mặt họ không có bao nhiêu sự đồng thuận.
Tới trước một căn phòng xây bằng bùn đất, hoàng tử nhảy xuống, dùng kiếm phá khóa và mở toang cánh cửa ra, đánh thức những nô lệ còn đang say giấc bên trong.
"Mọi người, mau dậy đi. Các ngươi tự do rồi."
Những nô lệ nhìn chằm chằm vị hoàng tử thiếu niên với cặp mắt nghi ngờ, chẳng một ai di chuyển.
Mãi một lúc lâu sau, một người đàn ông cao cỡ Dariun khàn giọng hỏi : chủ nhân của họ, lãnh chúa Hodir có biết về việc này không.
"Hodir đã chết, cho nên giờ các ngươi tự do rồi."
"Chủ nhân chết rồi ư?"
Trước sự ngỡ ngàng của Arslan, những tiếng hét phẫn nộ và hoảng loạn nổi lên rần rần.
"Lũ khốn các ngươi đã giết ngài ấy phải không!"
"Phải báo thù cho chủ nhân ! Đừng để chúng thoát!"
Những người nô lệ cầm cuốc thuổng xông ra.
Dariun vội chạy tới, cúi xuống ngựa và nhấc bổng hoàng tử lên. Gieve dắt ngựa của Arslan tới. Sau khi chàng đã ngồi vững trên yên cương, cả bọn lập tức ra khỏi thành. Nếu còn ở đó, không nghi ngờ gì Arslan sẽ bị đánh chết dưới tay đám nô lệ.
Sáu người cùng phi nước đại ra khỏi cổng. Elam đi cuối hàng, quay nhìn một đám nô lệ đông nghìn nghịt đang không ngừng hò hét.
Thế là họ rời pháo đài, băng băng xuống đường mòn xuyên núi vào lúc nửa đêm.
Dù nô lệ đuổi theo nhưng bọn họ chỉ đi bộ, lại xách theo cuốc thuổng gậy gộc nên không cần lo lắng, họ sẽ sớm kiệt sức và bỏ cuộc thôi.
Arslan ngồi thẫn thờ trên lưng ngựa khi lòng tốt của chàng vừa bị chối bỏ một cách cay đắng. Thấy vậy, Narsus lên tiếng.
"Có lẽ đối với các nô lệ kia, Hodir là một ông chủ tốt bụng. Trong tình cảnh này, điện hạ và tất cả chúng thần đều là kẻ thù đối với chủ nhân họ."
Arslan đáp lại Narsus bằng ánh nhìn từ đôi mắt lấp lánh màu của bầu trời đêm không mây.
"Sao ngài không cho ta biết trước ? Như vậy thì chuyện ban nãy đã không xảy ra."
"Kể cả thần có nói với người, chắc chắn người cũng không tin. Trên thế gian này, người ta không thể hiểu cho đến khi đích thân trải nghiệm, cho nên thần mới không ngăn cản."
"...Vậy có nghĩa là, chính ngài cũng đã từng trải qua sao, Narsus?"
Câu hỏi của Arslan hoàn toàn trúng trọng tâm. Sắc thái vui buồn lẫn lộn hiện ra trên gương mặt Narsus.
"Thần tin điện hạ đã từng nghe về việc thần trả tự do cho nô lệ ở lãnh địa của mình năm năm trước."
Quả thật Arslan đã từng nghe từ Dariun dù không rõ chi tiết.
Năm năm trước, sau khi dùng kỳ mưu đẩy lui quân xâm lược của liên minh ba nước Sindhura, Turk và Turan, Narsus quay về lãnh địa của mình. Tại đó, anh phát hiện ra 80% số nô lệ mình thả đi trước kia đã quay trở lại.
Họ không có khả năng cũng nhưng mục đích để sống độc lập như một người tự do. Lúc thả họ đi, Narsus đã ban cho mỗi người một khoản tiền đủ để sinh hoạt trong 1 năm, nhưng họ lại không biết làm thế nào để chi tiêu hợp lý. Chẳng mấy chốc, họ đã sử dụng hết sạch số tiền và quay về xin được làm việc như trước.
"Ông chủ cũ tốt hơn, không đuổi mình đi như chủ nhân hiện giờ."
Lời chỉ trích của những nô lệ là đòn giáng nặng nề cho vị lãnh chúa trẻ tuổi Narsus. Và năm năm sau, Arslan cũng rơi vào chính xác tình cảnh đó.
"Nếu được làm việc cho một chủ nhân hào phóng, với nô lệ mà nói thì chẳng hạnh phúc nào bằng. Họ không cần phải suy nghĩ mình phải làm gì, đau đầu về cái ăn cái mặc, hàng ngày chỉ nhận lệnh và làm theo. Năm năm trước, thần đã không hiểu điều đó."
Elam lo lắng nhìn chủ nhân của mình.
Arslan lại hỏi, "Nhưng không phải ngài đã hành động theo niềm tin của mình sao? Chẳng lẽ điều ấy là sai?"
Narsus thở dài, "Thưa điện hạ, cái người ta gọi là chính nghĩa không giống như mặt trời mà giống các vì sao hơn. Mà sao trên trời thì nhiều vô kể, chúng tranh đua để tỏa sáng, thậm chí tiêu diệt lẫn nhau. Người chú đáng kính của Dariun luôn nói : lũ các ngươi đứa nào cũng tự cho mình là đúng."
Nghe lời này, vẻ mặt Dariun cũng trở nên phức tạp.
"Thế thì Nasus, chẳng lẽ con người thật sự không cần đến tự do sao?"
"Không đâu, điện hạ. Về bản chất, con người là sinh vật luôn tìm kiếm tự do. Việc những nô lệ thà tìm hạnh phúc trong xiềng xích còn hơn hướng tới tự do là hệ quả của xã hội này...." Narsus vội lắc đầu, "Không không, dù sao đi nữa, điện hạ đừng để những lời nhảm nhí của thần ảnh hưởng. Người đang đi trên con đường chân chính, nhất định phải tiếp tục tiến lên."
Lúc này, Dariun vẫn luôn im lặng nãy giờ, mới lên tiếng.
"Điện hạ, giờ chúng ta nên đi về hướng nào đây?"
Về phía nam, qua những vùng đất khô cằn rộng lớn, dẫn đến thành phố cảng Gilan. Hay về phía đông, chờ đợi họ ở biên giới xa xôi, nơi đội quân của marzban Bahman và Kishward canh giữ, nơi tiếp giáp với Sindhura và Turk? Nếu về phía tây, họ sẽ gặp được các đội tuần tra đóng ở biên cương, chủ yếu là bộ binh....
Nên đi hướng nào?
Arslan dừng ngựa, và năm người còn lại cũng dừng theo. Con trai vua Andragoras đệ tam của Pars, một thiếu niên 14 tuổi, người được dự tính sẽ trở thành vị vua thứ 19 của xứ này, quay nhìn các thuộc hạ.
Bỗng nhiên, trong lòng chàng nảy sinh suy nghĩ. Năm người ấy sẽ theo ta bao lâu? Rồi bao lâu nữa họ sẽ mất hết lòng kiên nhẫn? Trước đó, ta nhất định phải trở thành bậc quân vương xứng đáng.
"Về phía đông." Hoàng tử nói.
Chàng phải giành lại kinh đô và cả cha mẹ đang mất tích của mình, những người bị quân Lusitania giam giữ. Để làm được điều đó, chàng cần sức mạnh quân sự, và hiện giờ, quân lực mạnh nhất của Pars tập trung ở biên giới phía đông.
Không lâu sau, những tia sáng đầu ngày ló rạng.
--------------
Lời editor : Có ai tò mò "đôi mắt như màu của màn đêm không mây" của Arslan trông như thế nào không?
Bài hát cuối anime Arslan senki có tên là Lapis Lazuli, cũng chính là màu mắt của Arslan luôn đó.
Lapis Lazuli là loại đá quý màu xanh biếc với những vân trắng lấp lánh như sao trời, thường được gọi là "trời đêm Ai Cập". Các nước Ba Tư coi màu xanh ấy là màu xanh của hoàng gia, viên đá của sự sáng suốt.