Trong lúc Guiscard đang tranh đấu gay gắt với hoàng huynh của mình, tổng giám mục cùng chỉ huy hiệp sĩ thì Hilmes đã rời khỏi dinh thự dành cho quý tộc Pars mà hắn ta được cung cấp, tới một căn nhà dân bình thường ở khu đất phía sau. Hắn ghé thăm một người bệnh.
Người nằm dưỡng thương ở đó là marzban Sam của Pars.
Người đàn ông này đã chiến đấu anh dũng đến phút cuối cùng trước khi kinh đô Ecbatana sụp đổ và nhận về những vết thương chí mạng. Nếu không nhờ sự chỉ huy phòng thủ sáng suốt của ông, có lẽ Pars đã rơi vào tay giặc sớm hơn rất nhiều. Hơn nữa, nếu như đề xuất giải phóng nô lệ và cho phép họ tham gia chiến đấu giữ thành được hoàng hậu Tahamine chấp thuận thì sự tồn tại của hoàng gia vẫn còn có thể kéo dài lâu hơn nữa.
Chẳng phải vô cớ mà vua Andragoras lệnh cho ông ta ở lại trấn thủ.
Dừng ở cửa phòng bệnh, Hilmes quan sát Sam qua tấm mặt nạ.
Sam cũng trông thấy hắn. Cơ thể ông ta quấn đầy băng gạc nhưng tinh thần không suy giảm chút nào.
Sau một hồi đọ mắt ngắn ngủi, Hilmes lên tiếng trước, "Ngài không quỳ xuống nghênh đón ta sao?"
"Ta là một marzban xứ Pars. Marzban của Pars chỉ cúi đầu trước các vị thần trên thiên đàng và một người duy nhất trên trần thế, đó là vua của Pars." Đôi mắt Sam rực cháy dữ dội, "Vì sao? Cớ gì ta phải quỳ gối trước một kẻ đã bắt tay với lũ man rợ Lusitania? Nếu ngươi muốn ta quỳ thì hãy giết ta. Một khi giết ta rồi, ngươi có thể thử bắt cái xác của ta quỳ xuống đấy."
Sam nhăn mặt, vết thương lại nhói lên dưới lớp băng.
"Sự chính trực của ngài thật đáng nể." Hilmes đáp với giọng chân thành rồi bước vào phòng. Đôi giày hắn đặt lên hình thêu loài chim bất tử trên tấm thảm.
"Nhưng ta e rằng ta đủ tư cách để ngài quỳ bái."
"....Đủ tư cách. Ý ngươi là sao?"
"Vì sao à, Sam? Vì ta là vua đích thực của Pars."
"....Ngươi mất trí rồi?"
"Ta hoàn toàn tỉnh táo, và ta sẽ chứng minh cho ngài thấy ngay bây giờ. Cha ta là vua Osroes đệ ngũ, chú ta là kẻ soán ngôi Andragoras."
Sam hít sâu một hơi, ngước nhìn tấm mặt nạ bạc. Trên gương mặt sắc bén của ông ta hiện lên thứ cảm xúc bàng hoàng chưa từng thấy trước kia.
"Ngài đã biết tên ta rồi đúng không?"
"Hoàng tử Hilmes....? Không thể nào. Không thể nào. Lẽ ra hoàng tử đã qua đời trong vụ hỏa hoạn mười sáu năm trước rồi mà. Ngài ấy sao có thể...."
Sam im bặt khi Hilmes tháo khóa tấm mặt nạ, để lộ gương mặt thật của mình. Nửa bên trái trắng trẻo nhã nhặn, và nửa bên phải đỏ sẫm với những vết bỏng tàn khốc.
Ánh mắt của vị marzban chỉ tập trung vào nửa trái gương mặt Hilmes, tìm kiếm vài nét của cố vương Osroes đệ ngũ.
"Hoàng tử, ngài còn sống ư...."
Sam thốt lên. Người đàn ông được coi là một trong những chiến binh hùng mạnh nhất xứ Pars run rẩy nhưng không phải vì vết thương. Từ trước đến giờ, ông ta vẫn quả quyết tin rằng kẻ đeo mặt nạ chỉ là một con tốt của quân Lusitania.
"Không, không phải, bằng chứng đâu?"
"Bằng chứng? Khuôn mặt bị lửa tàn phá này, sự căm thù của ta dành cho Andragoras. Ngài còn cần bằng chứng gì nữa?"
Giọng Hilmes không quá lớn nhưng nó ầm vang trong căn phòng tựa sấm sét. Sự kháng cự cuối cùng cua Sam tan vỡ. Ông gục đầu, hai vai rũ xuống.
Khi ông ngẩng lên lần nữa, đối phương đã đeo mặt nạ lên và rời đi. Sam nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khép, choáng váng hồi lâu, "Giờ thì ta sẽ phục vụ ai trong số họ đây?"
.
Một đoàn người ngựa phi nước đại qua cổng thành Ecbatana.
Nếu họ là quân Lusitania thì không quá ngạc nhiên. Thế nhưng những kỵ sĩ ấy mang loại mũ giáp làm từ đá xứ Maryam lấp lánh dưới nắng và áo choàng bằng lụa Serica, rõ ràng là những người Pars.
Quân lính Lusitania hét lên thách thức, yêu cầu báo danh. Họ giương giáo ngăn đường các kỵ sĩ.
Với một cái búng nhẹ, người kỵ sĩ trẻ tuổi dẫn đầu ném một đồng xu mỏng bằng đồng cho lính gác. Người lính vội vàng bắt lấy nó và nhận ra đây là giấp phép thông hành do hoàng tử Guiscard cấp. Thế là những con ngựa đang gõ móng lách cách trên đường đá cuội được phép tiếp tục hành trình của mình.
Tuy nhiên, đích đến của họ không phải dinh thự của Guiscard.
Hilmes vừa trở về sau chuyến thăm Sam, lặng lẽ nhìn chằm chằm đoàn người ngựa đã bu đông nghịt trước cửa nhà mình. Người thanh niên xuống ngựa, quỳ trước mặt hắn một cách cung kính.
"Thưa đức ngài, thật hân hạnh cho thần khi được trình diện lần đầu tiên. Thần tên Zandeh, cha thần là marzban Kharlan của Pars. Lần này, thần đến đây để bày tỏ lòng kính trọng và thay người cha quá cố của mình tiếp tục phụng sự ngài.
Hilmes thoáng ngạc nhiên.
"Hóa ra là con trai của Kharlan."
Chàng trai trẻ này chừng 19 tuổi hoặc cùng lắm là 20. Trông hắn ta không có vẻ nghiêm chỉnh của người cha quá cố nhưng lại có sự máu chiến hiện rõ trên gương mặt.
Có lẽ bàn về lòng can đảm, hắn còn hơn cả người cha nổi tiếng. Ấn tượng Zandeh tạo ra trong cái nhìn đầu tiên là như vậy đấy.
Hilmes nhớ tới lời hứa của mình. Hắn đã nghĩ mình nên có trách nhiệm với gia quyến của Kharlan. Hilmes ra hiệu cho thanh niên kia đứng dậy và chào đón vào dinh thự của mình. Cấp dưới của Zandeh có khoảng ba mươi người cũng được cấp chỗ nghỉ ngơi. Hilmes khoanh chân ngồi xuống thảm, mời khách dùng trà.
"Ta sẽ hạ bệ kẻ soán ngôi Andragoras đáng nguyền rủa, quét sạch lũ mọi rợ Lusitina và khôi phục lại vương quyền chính thống. Sau đó ta đã định bổ nhiệm cha ngươi là Eran, chỉ huy tối cao và duy nhất của quân đội Pars. Nhưng thật đáng tiếc, ông ấy đã qua đời, cho nên vị trí ấy không thể trao cho ai khác ngoài ngươi."
Cậu trai trẻ tên Zandeh vô cùng xúc đông, niềm tin vào sự hợp pháp của Hilmes càng quyết liệt hơn.
"Thần vô cùng biết ơn, và cha thần chắc chắn cũng vui mừng ở thế giới bên kia. Thần nhất định sẽ báo đáp ân đức của điện hạ. Với tư cách là một người con, thần cũng muốn trả thù cho cha. Thần hứa trước lúc sương giá mùa đông tan đi, sẽ mang cái đầu của ba tên phản tướng Arslan, Dariun và Narsus về trình diện trước điện hạ."
"Ta trông cậy ở ngươi."
Bên dưới tấm mặt nạ, Hilmes mỉm cười có vẻ vừa lòng. Tuy nhiên, nếu con trai Kharlan mà có được sự lão luyện của cha mình thì sẽ nhận ra ngay một chút nghi ngại trong nụ cười ấy. Hilmes biết rõ rằng Diriun không phải đối thủ dễ xơi. Cháu trai của eran Vahriz là người đầu tiên có thể đấu ngang tài ngang sức với hắn.
Còn nói tới đồng phạm của Dariun là Narsus thì Hilmes không quá rõ.
"Ban nãy ngươi có nhắc tới Narsus, hắn là người thế nào?"
Nhờ vậy, Hilmes đã được nghe về tiểu sử của nhân vật có tên Narsus này. Quả nhiên đó chính là tên tự nhận mình là "họa sĩ cung đình" mà hắn từng đụng độ mười ngày trước.
"Vậy sao? Hắn đã buộc liên minh ba nước lui quân chỉ bằng vài tin đồn?"
Giọng hắn nghe như bị bóp nghẹt sau tấm mặt nạ.
Thật không công bằng, Hilmes nghĩ.
Đứa con trai đáng nguyền rủa của Andragoras, một thằng nhóc chỉ mới 14 tuổi mà được cả Dariun và Narsus phục tùng, những nhân tài mà bất cứ vị vua của bất cứ vùng đất nào cũng thèm muốn. Ấy thế mà Hilmes, vị vua hợp pháp của Pars, lại chỉ có một cấp dưới trẻ tuổi với kinh nghiệm non nớt.
Ít nhất, Hilmes muốn có sự phò tá của Sam. Một khi đã thề nguyện trung thành, với lòng dũng cảm và trí tuệ của mình, ông ta sẽ là thuộc hạ xuất sắc và đáng tin cậy nhất. Tuy nhiên, hiện giờ chỗ dựa duy nhất của Hilmes vẫn là cậu thanh niên này.
"Ta đã ra lệnh cho người cha quá cố của ngươi tìm kiếm tung tích của con trai kẻ soán ngôi. Tuy nhiên, dù đã nỗ lực hết sức nhưng Kharlan vẫn không đạt được kết quả, và ông ấy phải bỏ mạng. Ngươi có biết về chúng đi về hướng nào không?"
"Thần rất hân hạnh được báo cáo cho Hilmes điện hạ về việc này."
Đôi mắt Zandeh sáng rực lên.
Hilmes nói với cậu thanh niên rằng chừng nào mình còn đeo mặt nạ thì có nghĩa là cần phải che giấu danh tính, tuyệt đối không được phép gọi tên. Rồi hắn cũng phải căn dặn Sam điều tương tự, dù khó lòng nói ra một cách nhẹ nhàng.
"Thần tuân lệnh. Còn về nhóm của Arslan, thần được biết bọn họ đã đi về phương nam."
Zandeh tiếp tục mô tả hàng trình của Arslan và đồng bọn với độ chính xác khá cao.
Hilmes lẩm bẩm trong lúc suy nghĩ, "Đúng là vậy. Có một tòa thành trong núi do shahdaran tên là Hodir trấn giữ. Chắc hẳn ông ta đã giao chiến với tên Arslan chết tiệt đó rồi."
"Về chuyện này, có vẻ như trái lại, ông ta lại rơi vào tay quân Arslan."
"Vì sao lại thế?"
"Thần không rõ chi tiết, nhưng theo những gì được nghe, Hodir đã cố hạ bệ Dariun và Narsus để giành vai trò giám hộ Arslan, nhưng gậy ông đập lưng ông..."
Hilmes gật đầu. Tấm mặt nạ của hắn rung lên bởi tràng cười lạnh lùng.
"Một cái chết đích đáng cho một tên ngu xuẩn. Đã tham lam vô độ lại không biết người biết ta."
"Như lời ngài nói, cha thần cũng không đánh giá cao Hodir. Nhân tiện, thưa điện hạ..."
"Không được gọi điện hạ."
"Thưa....vâng. Vậy thần nên xưng hô với điện hạ thế nào đây.?"
"Cứ gọi ta là ngài Mặt nạ bạc. Dù đó không phải một cái tên nhưng giờ ta cũng không có tên gọi nào phù hợp hơn."
Chủ đề của cuộc trò chuyện thay đổi. Tin đồn về con quái vật dưới lòng đất ở kinh đô giết chết các tướng lĩnh Lusitania đã đến tai Zandeh. Đương nhiên nhà vua cũng ban hành lệnh phong tỏa tin tức nhưng không có tác dụng gì.
"Nghe có vẻ rắc rối rồi. Người ta còn bảo đó là ma thuật."
"Ta đã nghe về thuật độn thổ, cho phép người ta di chuyển trong lòng đất. Ta dám chắc chính alf nó." Hilmes thản nhiên nói. Zandeh giật thót, vội vàng kiểm tra tấm thảm trải sàn.
"Đừng bận tâm, chúng ta sẽ không bị hại đâu."
Hilmes đã đoán được kẻ đứng sau mọi chuyện. Ẩn mình trong căn phòng dưới lòng đất mà quân Lusitania không hề hay biết, chỉ biết lui cui trong bóng tối ghê tở, tay trưởng lão mặc áo choàng xám. Chỉ có thể do gã gây ra.
"Kẻ đó rốt cuộc đang có âm mưu gì, một tên thầy phù thủy gớm ghiếc nào chăng? Chỉ chắc chắn rằng trên đời này không có chỗ cho hắn." Hilmes lẩm bẩm, bên trong những lời khinh bỉ ấy có chút, chỉ một chút, nghi ngờ và khó chịu. Tuy nhiên, Zandeh vẫn chưa đủ kinh nghiệm để nhận ra.
-------------------
Lời editor :
Đoạn Hilmes tiết lộ danh tính với Sam hơi bị khiên cưỡng. Khi Sam hỏi bằng chứng đâu, Hilmes nói bằng chứng là khuôn mặt bị hủy hoại và lòng căm thù của anh ta là bằng chứng. Nghe có thiếu thuyết phục quá không? Thế mà Sam cũng tin ngay được ư?
Nhưng manga đã giải quyết sự khiên cưỡng này bằng một câu nói. Thay vì khai thẳng toẹt lai lịch của bản thân, Hilmes chỉ cởi mặt nạ và nói với Sam : "Nhìn mặt ta đi Sam. Ông chắc chắn biết ta là ai."
Điều đó có nghĩa Sam biết Hilmes khi cậu ta còn là hoàng tử, chỉ cần tháo mặt nạ xuống là sẽ nhận ra. Truyện không nói rõ Sam phục vụ trong quân có phải từ thời Osroes đệ ngũ không, nhưng chắc chắn thời gian phụng sự hoàng tộc lâu hơn những tướng trẻ như Dariun hay Kishward. Việc Sam biết mặt Hilmes là có khả năng. Ngoài ra, manga cũng cho thấy mối quan hệ khá thân thiết giữa Sam và Kharlan. Có thể điều này cũng ảnh hưởng đến quyết định theo phò tá Hilmes của Sam sau này.