Một đàn chim sơn ca bay ngang vầng trăng, tiếng hót của chúng nghe như những nốt nhạc phát ra từ chiếc sáo pha lê.
Trên đường mòn ngập tràn ánh trăng, sáu kỵ sĩ vẫn phi ngựa băng băng với tốc độ chẳng khác ban ngày. Đó là nhóm của hoàng tử Arslan.
"Hỡi thần Hadid ! Nguy rồi!"
Chất giọng trầm nhưng sắc bén thốt ra từ đôi môi thanh tú của nữ tư tế Farangis.
Những tinh linh náo động trong đêm. Người thường không thể nghe thấy chúng nhưng một nữ tư tế được nuôi dạy trong đền thờ như Farangis thì cảm nhận được rõ ràng.
Cô có thể đọc thần chú khiến chúng im lặng, nhưng cùng một câu ấy, nếu Gieve đọc ra thì không có tác dụng gì.
"Dường như các tinh linh đang hỗn loạn. Họ thậm chí không đáp lại lời gọi từ tiếng sáo pha lê của thần. Thần cho nghĩ có một kẻ cực kỳ khát máu gần đây, khiến tinh linh bị ảnh hưởng bởi sự ác độc của chúng."
Nữ tư tế xinh đẹp giải thích với hoàng tử.
Vẫn còn 60 farsang nữa mới đến thành Peshawar. Kể từ khi rời thành Kashan, họ đã đi liên tục hai ngày ba đêm. Trên đường, họ gặp phải sự truy đuổi của quân dưới quyền lãnh chúa Hodir quá cố. Với những chiến binh dũng mãnh và thiện chiến nhất cả nước như bọn họ, nhiêu đó không đáng trở thành mối nguy. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, họ vẫn tiếp tục men theo đường mòn trên núi để tránh gặp phải kẻ thù khác. Hai thiếu niên trong đoàn bấy giờ đã thấm mệt.
Dù vậy, họ vẫn ráng giữ vững tinh thần để những người khác không lo lắng. Nghe Farangis giải thích, Elam chuyển sang chỗ Narsus rồi phi nhanh lên phía trước dò đường.
Không lâu sau, Elam quay lại báo nguyên nhân khiến các tinh linh hỗn loạn. Đó là bởi những kẻ truy đuổi đang đến gần.
"Chúng khá đông, và cả...."
"Cả ai cơ?"
"Một người đàn ông đeo mặt nạ bạc."
Dariun, Narsus và Gieve liếc nhìn nhau. Đối với họ, cái tên đó đúng là một điềm gở. Họ không thể không nghĩ thế sau khi chính bản thân đã trải nghiệm qua.
"Chúng ta phải nhanh lên thôi." Dariun nói và rồi mọi người đồng loạt làm theo. Tuy nhiên, chưa đi được 1 farsang thì âm thanh náo động của các tinh linh lớn đến mức Farangis không thể chịu nổi. Cô quay nhìn trên lưng ngựa và thấy một đoàn người với hàng trăm ngọn đuốc đang áp sát. Từ đêm sâu, tiếng vó sắt rền lên như sấm.
"Dừng lại đã." Narsus quả quyết ra lệnh.
Chắc chắn phải có lý do nào những kẻ truy đuổi mới cố tình đốt đuốc như thể muốn vị trí của họ bị phát hiện, Narsus trầm ngâm phân tích, rồi rút ra kết luận. Chắc chắn là để dồn Arlan và các thuộc hạ đến một nơi nào đó không có ánh sáng. Nói cách khác, vẫn còn quân mai phục nằm dọc những con đường xuyên núi này.
Narsus khảo sát địa hình, biết rằng khoảng 3 amaj phía trước có một ngã ba. Đúng lúc này, một nhóm kỵ sĩ khác đột nhiên xuất hiện trước mặt, ào ào xông tới. Sáu người trao đổi nhanh, lặng lẽ đưa ra kết luận.
"Hẹn gặp lại ở Peshawars."
Họ chia thành ba nhóm, thề đoàn tụ cùng nhau ở thành Peshawars, rồi chia nhau chạy theo ba hướng đông, nam và bắc.
.
Khi nhận ra người cưỡi ngựa song hành bên trái mình là Farangis, Dariun cảm thấy hơi thất vọng. Tất nhiên anh không phải muốn tránh mặt cô, mà không muốn bị tách khỏi hoàng tử Arslan. Có lẽ bản thân Farangis cũng cảm nhận được điều đó.
Dariun và Farangis buộc phải vượt qua một vòng vây phong tỏa dày đặc. Đó là thảm kịch khủng khiếp, đối với những kẻ bao vây họ.
Với một tiếng choang, tên đầu tiên trong số các kỵ sĩ bị Dariun bổ đôi đầu, từ mũ giáp đến hàm và bay khỏi ngựa. Cũng với một chiêu duy nhất, tên thứ hai vĩnh viễn giã từ cánh tay phải, hét lên trong đêm và ngã xuống.
Thanh kiếm của Dariun tả xung hữu đột giữa làn địch như một cơn lốc, trong khi ấy kiếm của Farangis lại như tia sét đâm xuyên, gây ra những vết thương nhỏ nhưng chí mạng với độ chính xác cao trên khe hở giữa những tấm áo giáp của quân lính.
Dariun cuồng vũ trên lưng chiến mã màu đen, cả người lẫn ngựa của kẻ thù đều ngã rạp.
Nỗi sợ hãi chiến thắng cả sự can đảm, quân địch chìm trong hỗn loạn, không thể giữ được vòng vây. Một vài mũi tên nhắm vào Dariun nhưng đều bị chẻ đôi, hoặc trúng mục tiêu nhưng không cách nào xuyên qua áo giáp. Đã đến nước này, binh lính nhận ra có kháng cự cũng vô ích. Họ vứt bỏ cung tên, quất ngựa chạy càng xa càng tốt.
Dariun và Farangis không bận tâm đến những tên bỏ trốn, tiếp tục một đường xông thẳng đến Peshawar. Nếu mọi thứ cứ diễn ra như vậy, có lẽ việc phá vây cũng không đến nỗi khó khăn.
Tuy nhiên, một tiếng quát giận dữ xuyên qua bóng tối, ngăn bước chân của những tên lính bỏ chạy.
"Thật nhục nhã. Ta sẽ chém hạ bất cứ kẻ nào đào thoát. Quay lại và chiến đấu ngay!"
Người mới tơi dẫn theo vài chục quân, tiếng vó ngựa lại vang vọng bao vây họ.
"Ngươi là Dariun?" Kẻ đó gầm lên. Một kỵ sĩ cưỡi trên con ngựa đốm xám, đội mũ giáp xứ Mariam, áo choàng thêu phong cách Serica tung bay lồng lộng xuất hiện trước mắt Dariun. Khuôn mặt trẻ trung của hắn ta lóe lên sự mạnh mẽ, dữ dội.
Đó là Zandeh, con trai Kharlan. Đương nhiên Dariun chưa biết điều này, nhưng anh sẽ nhận ra sớm thôi. Zandeh đá vào hông ngựa, hét lên và vung một thanh đao khổng lồ.
"Ta là Zandeh, con trai marzban Kharlan. Ngươi đã giết cha ta, vì vậy ta sẽ hoàn tất những gì người bỏ dở. Hãy nhận lấy thanh kiếm chính nghĩa của ta!"
Đòn đánh vô cùng tàn khốc, ngay cả một kỵ sĩ vang danh như Dariun cũng không né được. Với một tiếng động nặng nề, ngựa va vào ngựa, yên cương chạm yên cương.
Hai con mắt đỏ rực ngập tràn sát khí nhìn chằm chằm Dariun. Cánh tay vạm vỡ của đối phương giơ cao, gió nổi cuồn cuộn.
Trong chiêu dầu tiên, hai người phóng ngựa vượt qua nhau. Zandeh đã phóng được hơn 30 gaz, đang định quay lại thì một lưỡi kiếm mảnh phi thẳng vào mắt hắn. Zandeh cúi cười né chiêu, nhưng mũi kiếm cắt vào mũ giáp, phát ra âm thanh chói tai.
"Con đàn bà chết tiệt!" Zandeh gầm lên, rủa người cầm kiếm là Farangis.
Thanh kiếm khổng lồ của hắn lại vung lên lần nữa, tấn công nữ tư tế.
Farangis ngửa ra sau, né được đòn này, thanh kiếm của đối thủ không hạ được mục tiêu. Nhưng thứ vũ khí vừa nặng vừa sắc bén của Zandeh vẫn theo đà cắt gió, chém phăng đầu con ngựa Farangis.
Nữ tư tế buộc phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng khi thú cưỡi của mình bị cắt làm đôi.
Con ngựa hí lên lần cuối rồi đổ xuống, chết trước khi chạm đất.
Mái tóc đen dài tung bay như một mảnh cắt ra của màn đêm. Farangis không bất cẩn đến mức ở yên trên lưng ngựa tới khi nó ngã quỵ. Cô nhảy khỏi yên cương, lộn vòng trên không. Động tác của cô gái thanh thoát như một nhánh cây bách mềm dẻo uốn mình trong gió, kỹ thuật hoàn hảo không thể bới móc. Cô đứng trên cát trắng, tắm bình dưới ánh trăng.
Zandeh vươn cao thanh kiếm vấy máu của mình, định tấn công nữ tư tế đã mất đi con ngựa. Nhát kiếm lần này lại nhắm vào đầu Farangis.
Nếu cú đánh này thật sự trúng đích, không nghi ngờ gì chiếc đầu duyên dáng ấy sẽ bị bổ nát như một trái dưa hấu. Tuy nhiên, một đòn đánh khác đã chen ngang ở khoảng cách 5 gaz, khiến thanh đại đao của Zandeh bật sang bên với tiếng rít dữ dội.
"Dariun!" Zandeh gầm lên với chất giọng đầy thù hằn. Hắn quay ngựa lại đối mặt với kẻ thù của cha mình.
Kiếm của họ lại lao vào nhau, chiếu sáng gương mặt hai chiến binh bằng những tia lửa. Trong chiêu thứ hai, chuôi kiếm họ chạm nhau. Chiêu thứ ba, chiến mã xông tới, hai nhát kiếm đều chỉ chém vào không trung. Chiêu thứ tư, kiếm chạm kiếm, lửa lại bắn tóe lên.
Mười chiêu, hai mươi chiêu, ba mươi chiêu, cuộc đọ sức giữa những lẻ gan lì nhất, không phân định được bên mạnh bên yếu.
Dariun không thể không thừa nhận, lòng quả cảm của Zandeh thậm chí còn vượt xa người cha quá cố Kharlan của hắn ta. Tất nhiên điều đó cũng không có gì đáng sợ. Bản thân anh chính là marde-e mardan, chiến binh của mọi chiến binh. Xét về cả tài năng lẫn kinh nghiệm, Zandeh không xứng làm đối thủ.
Nhưng nếu nói ở Zandeh có gì đáng ngại thì chính kà ý chí chiến đấu của hắn. Đến lúc này, trên người Dariun không có vết thương nào, còn cơ thể lực lưỡng của Zandeh đã ngang dọc năm sáu nhát chém. Nhưng bất chấp thương tích, những nhát chém của hắn không hề suy giảm cả về tốc độ hay sức mạnh. Trái lại, chúng ngày càng hung tợn hơn, dồn ép Dariun sát hơn. Lưỡi kiếm rộng, dày của hắn sượt qua áp giáp của Dariun hết lần này đến lần khác.
Trong khi người hùng trong bộ giáp đen tập trung đối phó Zandeh thì nữ tư tế xinh đẹp lại giao đấu với một kỵ sĩ. Kẻ này dễ dàng bị hạ gục. Với sự nhanh nhẹn vốn có, cô nhảy thoắt lên mình ngựa, biến nó thành vật cưỡi mới. Chộp lấy cây cung trên yên ngựa, quắp lấy bụng ngựa bằng hai chân, cô bắn một mũi tên.
"Đáp lễ cho ngươi đây!"
Mũi tên bay chính xác như được kéo bởi một sợi chỉ vô hình, xuyên thẳng vào mắt phải con vật cưỡi của Zandeh.
Chú ngựa đốm xám loạng choạng lùi lại như bị gió quật rồi ngã nhào ra.
Cơ thể khổng lồ của Zandeh vẫn nắm chắc kiếm, bị hất văng xuống đất. Hắn tiếp đất khá chật vậy, lưng đập xuống cỏ, rên rỉ mấy hồi.
Dariun ngập ngừng trong thoáng chốc. Anh không đếm được đã hạ bao nhiêu địch trong cuộc đời chinh chiến của mình. Nhưng xưa nay, anh chưa bao giờ nhân cơ hội chém đối phương khi kẻ đó ngã ngựa và còn chưa đứng vững.
Sự do dự này cứu mạng Zandeh. Kiếm của Dariun giáng xuống nhưng chỉ gõ vào đỉnh đầu hắn. Nếu dứt khoát hơn, rất có thể lưỡi kiếm đã bổ đôi mũ giáp, đánh nát hộp sọ hắn ta rồi.
Dẫu vậy, cái gõ nhẹ này vẫn khiến đầu Zandeh ong lên, hai mắt nổ đom đóm.
Dariun không còn cơ hội tung đòn kết liễu. Người của Zandeh đã nhanh chóng chắn trước, tạo một bức tường bằng gươm và giáo để bảo vệ thủ lĩnh trẻ tuổi của họ.
Farangis gọi to. Dariun gật đầu, sau đó quay ngựa rời trận chiến.
Khi bóng lưng hai người họ mờ dần phía xa, Zandeh cuối cùng mới loạng choạng đứng dậy được.
"Mau đuổi theo, đừng giết hắn. Cái đầu và quả tim Dariun là của ta!"
Zandeh quăng mạnh mũ giáp xuống đất quà quát lên, mái tóc hắn rối bù như một chiếc bờm sư tử.
"Ta sẽ tặng con ả tóc dài đó cho con chó săn xứng đáng nhất ở đây. Ai muốn người đẹp nào? Tùy vào sự thể hiện của các ngươi đấy!"
Những người lính hô vang. Zandeh lại đội mũ giáp lên, cưỡi một con ngựa đã mất chủ, liếm máu chảy xuống từ vết thương trên trán.
.
Với kỹ năng cưỡi ngựa bậc thầy, Dariun và Farangis phóng băng băng trên trên đường núi đầy sỏi đá.
Zandeh cùng đồng bọn kiên trì đuổi theo nhưng khoảng cách chỉ càng lúc một dài thêm.
Không lâu sau, những tia nắng đầu ngày len lỏi qua khe núi trên con đường trước mặt. Dariun nhận ra vài ngọn núi thân quen. Anh nhớ lại lúc lên đường đi xứ ở Serica, cũng như khi tham gia trận chiến đánh đuổi tàn quân liên minh ba nước, anh từng trông thấy bức tranh toàn cảnh những dãy núi kéo dài đến tận cùng phía đông của Đại lục vương lộ.
Farangis đưa cho Dariun một chiếc bình da. Hiệp sĩ mặc giáp đen nhận lấy, đưa lên miệng uống. Nữ tư tế hỏi.
"Ngài đã do dự khi vung kiếm đánh hạ gã Zandeh đó phải khônh?"
"Ừ...."
"Ngài hơi nhân từ quá rồi."
Dù cất lời quở trách nhưng một nụ cười thoáng qua gương mặt Farangis. Dariun cũng lắc đầu cười gượng gạo.
"Ta cũng nghĩ vậy."
Lúc này, Dariun cũng nhận thức được thanh niên tên Zandeh kia là một con quái vật hung ác khoác áo giáp từ đầu đến chân, một kẻ thậm chí còn nguy hiểm hơn cả thú dữ. Đáng lẽ khi đối phương ngã ngựa, anh không được do dự mà phải kết liễu ngay để ngăn ngừa hậu họa.
"Cả hắn và tên đeo mặt nạ bạc đều là những mối nguy hại cho Arslan điện hạ."
Dariun hiểu rõ hơn ai hết, nếu không thể bảo vệ điện hạ....anh sẽ thất hứa với người chú Vahriz quá cố của mình. Mà khoan, nhất định chú của anh đã biết điều gì đó về thân thế hoàng tử Arslan rồi.
Farangis trầm tư nhìn khuôn mặt góc cạnh của Dariun nhưng không nói lời nào.