Khuya hôm đó, một góc thành Peshawar bốc cháy. Ngọn lửa bắt nguồn từ kho lương gần chuồng ngựa. Khói bốc ngùn ngụt, khiến lũ ngựa hoảng loạn, và binh lính cũng cuống cuồng tìm cách dập lửa. Lũ ngựa sợ khói, chạy như điên.
“Có vẻ như họ làm hơi quá rồi.”
Dariun giờ đã mặc lên mình bộ giáp đen quen thuộc, tay cầm trường kiếm, cười khổ khin nhìn đám đông hỗn loạn. Không nghi ngờ gì, thủ phạm chính là Elam và Alfarid. Bọn họ cố ý tạo hoàn cảnh thích hợp cho Dariun và Narsus thừa cơ trốn đi. Nếu không làm gì thì pha chơi lớn của họ sẽ uổng phí.
Dairun chạy vào chuồng ngựa đầy khói, tháo dây buộc chú ngựa ô yêu quý của mình rồi nhảy lên lưng. Anh xua đuổi những người lính canh gác, nhân lúc cổng thành mở để chạy ra….
“Định đi đâu vậy, ngài Dariun?”
Kishward đã lên ngựa chờ sẵn ngoài cổng với hai thanh kiếm trong tay và một toán lính sau lưng. Anh đã sớm đoán được kiểu gì Dariun và Narsus cũng tìm cách trốn theo thái tử nên bố trí người mai phục ngoài thành.
“Ngài Kishward, ta không có ý định đấu với ngài. Xin thu kiếm lại đi.”
Dariun quát.
“Ngài quá ngây thơ rồi, ngài Dariun.”
Giọng Kishward có chút khổ sở. Đôi song kiếm trong tay anh ta lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ ngọn đuốc, tựa như ánh tà dương.
“Với một chiến binh Pars, mệnh lệnh của nhà vua là tuyệt đối. Ngài cũng là một marzban do đích thân nhà vua sắc phong. Ngài định từ bỏ cả vạn thuộc hạ để theo đuổi lý tưởng ích kỷ của mình sao?”
“Ngài nói hoàn toàn đúng, nhưng ta không có lựa chọn nào khác. Ta nhất định phải bảo vệ thái tử điện hạ.”
“Vì đó là di nguyện của chú ngài, eran Vahriz sao?”
“Một phần là như thế. Nhưng giờ nó là lựa chọn của riêng ta.”
Dariun quả quyết. Kishward chỉ có thể cúi đầu thở dài.
“Ta hiểu rồi.”
“Vậy ngài sẽ để ta qua chứ?”
“Không. Ta là bề tôi của nhà vua, không thể để ngài đi được. Muốn rời khỏi thành này, ngài phải phải bẻ gãy đôi song kiếm của tahir Kishward ta!”
Ngựa của Kishward hý vang, vươn hai vó trước. Thấy song kiếm của đối phương rực sáng, Dariun cũng nhận ra mình gặp phải một đối thủ mạnh chưa từng có, và người này mới vài phút trước đây thôi còn là đồng đội của anh. Dariun đặt tay lên chuôi trường kiếm.
Đúng lúc đó, tiếng dây cung vang lên, kèm tiếng ngựa hý thê lương. Con ngựa của Kishward bị tên bắn vào cổ, lảo đảo ngã xuống. Dariun cũng bỏ tay khỏi chuôi kiếm, quay đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tư tế đang cầm cung.
“Tiểu thư Farangis, cô cũng đi theo sao?”
“Thật là bi kịch cho những con người sống trong cung điện kia. Chỉ vì lòng trung thành trên hình thức mà phải dùng lý trí gạt bỏ đi lý tưởng vốn có của mình.”
Nữ tư tế xinh đẹp nói một câu rất giống Gieve.
“Ngài định làm gì đây? Có định kết liễu vị song đao tướng quân đã ngã ngựa kia không, ngài Dariun? Không đâu, ngài không phải người như vậy.”
“Cô nhìn thấu rồi. Nhưng cô nói đúng, muốn cười nhạo ta thì cứ việc.”
“Ta sẽ chế nhạo ngài sau. Giờ thì tốt hơn là trốn đi. Gieve và Jaswant cũng trốn ra rồi. Nếu ngài đến muộn hơn bọn họ thì mới bị chê cười đấy.”
Hiệp sĩ áo đen và nữ tư tế bắt đầu cưỡi ngựa phi nước đại, tiến vào màn đêm đen thẳm.
Lúc này, Kishward bị ngã ngựa đã đứng dậy. Một vị thuộc tướng lo lắng cho anh ta, liền chạy đến dìu. Kishward lớn tiếng ra lệnh.
“Các ngươi còn làm gì ở đây? Kệ ta, mau đuổi theo bọn họ!”
“Thật sự phải đuỏi theo ư, ngài Kishward?”
“Đương nhiên. Đây là ý chỉ của bệ hạ!”
Sau khi nghe mệnh lêngj nghiêm khắc của cấp trên, vị phó tướng vội cùng đồng đội đuổi theo Dariun. Nhìn màn đêm trước mặt, Kishward tra kiếm vào vỏ, thầm cười trong lòng.
“Đúng là bảo các ngươi đuổi, nhưng có cố cũng chẳng đuổi kịp đâu. Nếu bọn họ mà dễ tóm như vậy thì chẳng giúp ích được gì cho thái tử điện hạ hết.”
Sau khi Dariun và Farangis phá được vòng vây của Kishward, Narsus, cựu lãnh chúa Dailam, người được mệnh danh là chiến lược thông thái nhất xứ Pars ẩn mình trong bãi cỏ. Không may mắn như người bạn, ngựa của Narsus bị quân lính bắn hạ. Anh lăn một vòng trên đất, vừa đứng dậy thì lính đuổi tới. Anh đá ngã một người, dùng bao kiếm hạ một người khác rồi bỏ chạy.
“Đừng giết hắn ! Bắt sống hắn đưa tới gặp đức vua!”
Anh nghe tiếng họ quát tháo đằng sau khi chạy được 50 bước.
“Narsus ! Narsus ! Ở đây !”
Giọng nói mạnh mẽ gấp trăm lần vang lên, là giọng một cô gái. Sau đó, một bóng người cưỡi ngựa phi tới bên cạnh Narsus. Cựu lãnh chúa Dailam nắm lấy nửa sau yên ngựa, dùng sức nhảy lên, cầm lấy yên cương bên người Alfarid. Tình trạng của họ lúc này giống với lần đầu họ gặp nhau, chỉ có vị trí là ngược lại. Narsus dùng bao kiếm hạ gục một tên lính đang cầm thương đuổi theo. Đúng lúc này, một người khác cũng xuất hiện bên cạnh.
“Ngài Narsus, ngài ổn chứ?”
“Elam? Đi thôi, ngươi theo kịp không?”
“Đương nhiên rồi, đến tận cùng trái đất cũng được.”
“Nói hay lắm!”
Narsus mỉm cười, Alfarid ngồi trước anh cũng cười theo. Lúc này, vẻ mặt Elam có chút phức tạp nhưng cậu biết không phải lúc tranh cãi. Elam nắm cương một con ngựa không người cưỡi, dắt nó đến chon Narsus. Ba người cưỡi ba con ngựa khác nhau, cùng phi nước đại, thoát khỏi vòng vây.
Một người đàn ông nhìn cảnh hỗn loạn trong và ngoài thành qua một ô cửa sổ. Vài vị tướng cũng muốn trốn đi, vài người muốn ở lại, vài người chỉ bàng quan theo dõi, và đó chính là Kubard.
“Ta cứ tưởng cuối cùng cũng được sốn gyên ổn, nhưng không ngờ cả ta và Pars đều còn cả chặng đường dài phải đi.”
Vươn người một cái, anh ta ngửa mặt nhìn trăng, lẩm bẩm.
“Thôi kệ đi. Dù sao ta cũng sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào ta muốn. Chỉ là bỏ mặc Kishward với mớ lộn xộn này thì thật tội nghiệp. Dù sao cũng phải có ai giúp anh ta chứ.”
Trong lúc thế sự xoay vần, Kubard chỉ nhàn nhã uống rượu, hát ngâm nga.
Ngày 17 tháng 6, không khí lạnh lẽo buổi sớm mai vuốt ve Arslan bằng bằng bàn tay cứng rắn. Arslan rùng mình, mở mắt thức dậy dưới tang cây. Thuộc hạ duy nhất của chàng cất tiếng chào buổi sáng.
“À, chào nhé, Azrael.”
Arslan trả lời chú chim ưng. Chàng cảm thấy khát nước, bèn nhặt túi da trâu lên. Bất chợt, chàng nheo mắt nhìn về phía xa thấy vô số chấm đen đang tiến lại gần. Toàn thân Arslan căng thẳng, sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào. Nhưng rồi vai chàng xuôi xuống. Chàng há miệng reo lên.
“Dariun ! Narsus!”
Nếu âm thanh có thể dùng từ “lấp lánh ánh sáng” để miêu tả thì giọng nói của Arslan lúc này chính là như thế.
“Còn có Farangis, Gieve, Elam, Alfarid, Jaswant…”
Bảy người mà Arslan lần lượt gọi tên xuống ngựa, quỳ trước mặt thái tử. Dariun thay mặt họ lên tiếng.
“Điện hạ có ngăn cũng vô ích, chúng thần đã sẵn sàng đối mặt với cơn thịnh nộ của bệ hạ và lời trách mắng của điện hạ rồi. Chúng thần quyết sẽ đi theo lý tưởng của bản thân, mong điện hạ chấp thuận.”
Sáu người còn tươi cười gật đầu. Thấy khuôn mặt rạng rỡ của họ, Arslan cũng mỉm cười.
“Khi ta đứng lên khởi nghĩa, chỉ có các vị theo ta.”
Arslan nhắc lại chuyến đi tới Peshawar cuối mùa thu năm ngoái. Chú chim ưng trên vai chàng liền đập cánh phản đối.
“À quên, còn có thêm hai người và một con chim ưng nữa.”
Arslan nhìn Azrael, Alfarid và Jaswant, sửa lời. Như thế Azrael mới chịu rủ rỉ mấy tiếng, có vẻ hài lòng. Nói một cách nào đó, chú chim này có thể coi là mật thám của Kishward, nhưng có vẻ chú không vừa ý khi bị xem là người ngoài.
“Sao ta nỡ trách cách vị chứ? Nếu ta làm vậy, thần linh sẽ phạt ta mất. Các vị đã tới đây, ta vô cùng cảm kích. Vô cùng, vô cùng cảm kích.”
Arslan nắm tay từng người, đỡ họ đứng dậy.
Đồng ý để họ đi theo sẽ khiến phụ vương phật lòng, phải không? Nhưng Arslan cũng biết, để họ quay về, thứ chờ đợi họ sẽ là cơn thịnh nộ của vua Andragoras cùng một cái án tử. Họ đã rời bỏ nhà vua, nên chàng sẽ dẫn dắt họ cùng lập nên công trạng, đủ để thương lượng với vua. Ngoài cách này ra, Arslan không còn lựa chọn khác. Dù sao, với Arslan, họ là những cấp dưới, à không, những đồng đội đáng tin cậy.
Giờ đây, chàng thái tử không còn cô đơn nữa. Để hoàn thành nhiệm vụ tàn nhẫn mà cha mình giao phó, chàng cần tập hợp thêm 49.993 binh sĩ, nhưng Arslan cảm thấy chẳng hề khó khăn.
Vậy là trên xứ Pars đầy nắng, 8 người cưỡi ngựa và một chú chim ưng cùng tiến về phương nam. Đích đến là Gilan, một thành phố cảng ở phương nam.
Tháng 6 năm 321 lịch Pars, một mùa hè chói chang nữa đang về. Một nửa sức nóng đến từ thiên nhiên, nửa còn lại cháy rực trong lòng người.