Không như Arslan, Andragoras chẳng có chút phiền não nào. Có lẽ bởi 8 tháng sau thất bại của Atropatene, cuối cùng ông ta đã lấy lại được quyền lực của mình. Sau một giấc ngủ ngắn, người đầu tiên Andragoras cho gọi là quản sự Lucian. Yêu cầu ông báo cáo chi tiết mọi hoạt động của quân đội, sau đó triệu tập marzban Kishward.
Thấy “Song đao tướng quân” đến gặp mình mà không có đôi chim ưng nổi danh không kém gì cặp song kiếm, Andragoras bâng quơ hỏi.
“Kishward, ngươi là bề tôi của Arslan hay của Pars?”
Kishward không khỏi bối rối khi nghe câu hỏi này, bởi đó không phải câu mà một vị vua rộng lượng nên hỏi, nhưng dù sao anh vẫn phải trả lời.
“Gia tộc thần đã thề trung thành với Pars nhiều đời, thần đương nhiên là bề tôi của đức vua, tuyệt đối không dám quên địa vị của bản thân.”
“Vậy thì quỳ xuống ! Người duy nhất ngươi nên quỳ ở đây là ta, Andragoras đệ tam, hậu duệ của vua anh hùng Kai Khosrow, và là vị vua duy nhất cai trị xứ Pars.”
Những lời này ầm vang như sấm sét. “Song đao tướng” vội quỳ môt chân xuống, cung kính cúi đầu. Kishward hoàn toàn không phải kẻ hèn nhát hay xu nịnh, mà vì sinh ra trong một gia tộc nhà binh đã nhiều đời phụng sự triều đình, cả thể xác lẫn linh hồn anh ta đều dâng cho nhà vua. Hơn nữa, anh không thể chọc giận Andragoras như Narsus và Dariun, hay chống đối nhà vua về chính sách cai trị.
Về hình thức, thái tử có thể xem như phó vương dưới một người trên vạn người, nhưng một khi Andragoras trở lại, sự tồn tại của Arslan trở nên vô nghĩa. Chỉ là, Kishward không khỏi thấy bối rối. Sáu tháng qua, lòng trung thành cá nhân của anh đối với thái tử lớn dần. Nhà vua đã để ý chú chim ưng Azrael của Kishward nay lại đậu trên vai Arslan, điều này khiến ông ta càng thêm cảnh giác.
Giờ Kishward chẳng còn cách nào ngoài gạt bỏ cảm xúc cá nhân và hoàn thành sứ mệnh của một cận thần, tận trung với đức vua.
Khi mặt trời sắp lặn về tây, vua Andragoras triệu tập mọi tướng lĩnh lẫn quan chức ở quảng trường để duyệt binh. Mọi thuộc tướng ở cấp đội trưởng trở lên đều quỳ trên nền đá. Thái tử Arslan cũng được truyền triệu. Chàng cởi mũ giáp vàng, ôm trên tay trái, cung kính cúi đầu.
“Ở Pars, quyền chỉ huy quân đôi chỉ thuộc về quốc vương. Bất cứ ai khác tự ý mộ quân thì đều là hành vi tạo phản.”
Trước giọng nói lạnh lùng tựa như trách tội, Arslan đặt mũ giáp xuống, quỳ gối lắng nghe lời chỉ trích của cha mình.
“Con biết chuyện đó chứ, Arslan!”
“Vâng, thưa bệ hạ…”
“Bệ hạ, thần xin thất lễ!” Dariun lên tiếng chen ngang, “Chính bệ hạ đã phong hoàng tử Arslan làm thái tử. Đức vua vắng mặt, thái tử thay quyền, không hề trái với pháp luật. Xin cho hỏi thái tử phạm tội gì?”
Andragoras chỉ im lặng nhìn chằm chằm anh ta.
“Dairun ! Không được nói năng vô lễ trước bện hạ. Lui xuống đi!”
Arslan thấp giọng mắng. Dù rất cảm kích Dariun đã lên tiếng thanh minh cho mình nhưng chàng buộc phải ngăn cản, nếu không nhà vua sẽ trút giận lên Dariun, mâu thuẫn hai bên lan nhanh như cháy rừng. Tất nhiên, Dariun biết điều đó nên chỉ đàng cam chịu.
Andragoras không quan tâm đến suy nghĩ phức tạp của Arslan và những người khác, hoặc ông ta biết nhưng cố tình làm ngơ. Dù thế nào đi nữa, các thuộc hạ của thái tử vẫn phải ngoan ngoãn im lặng mà thôi.
“Ta ra lệnh cho con!”
Giọng nói của đức vua vang dội như đánh thẳng vào lồng ngực, điều mà Arslan không thể bắt chước. Đó là thứ sức mạnh mang áp lực ngột ngạt khiến người ta khó chịu. Dù có những khuyếtd diểm khác, nhưng sự uy nghiêm cả Andragoras là không thể chối bỏ.
“Ta ra lệnh cho con đi tới vùng biển phía nam, chiêu mộ quân lính để chiếm lại đất nước. Con không được phép quay về gặp nhà vua cho đến khi tập hợp đủ 5 vạn quân.”
Cả triều đình náo động như đám sậy trước trận gió lớn. Đó có khác gì tội lưu đày? Dù các cận thần không nói nhưng ai nấy đều có vẻ mặt như nhau.
Toàn bộ binh lính có thể chiêu mộ được đều tụ tập ở đây, sao có thể tuyển thêm 5 vạn quân nữa? Nếu không triệu tập đủ chừng ấy thì không được phép quay về, đó là mệnh lệnh đức vua ban cho thái tử. Arslan cảm thấy toàn thân cứng đờ, trong lòng như có một tảng băng lớn đè nặng, cổ họng nghẹn cứng, không thể phát ra âm thanh.
Đúng lúc này, tiếng thì thầm của cựu lãnh chúa Dailam vang lên phía sau lưng.
“Điện hạ, nhận lệnh đi.”
Giọng Narsus rất thấp và khẽ. Anh chỉ yêu cầu Arslan đồng ý chứ không giải thích vì sao, nhưng ý nghĩa lời này vô cùng rõ ràng đối với thái tử trẻ. Chàng liếc nhìn vị quân sư mình hết lòng tin tưởng, cảm thấy bình tâm hơn.
“Con xin tuân lệnh phụ vương.”
Chỉ cần thay đổi cách nghĩ thôi mà, Arslan tự nhủ. Chàng không bị lưu đày mà được ban cho quyền tự do hành động. Chỉ cần nghĩ thế, chàng sẽ không còn căm hận cha mình nữa. Có lẽ người cha chỉ muốn cho đứa con bất tài của mình một cơ hội rèn luyện mà thôi.
Arslan biết rằng nghĩ thế chỉ là một cách trốn tránh hiện thực mà thôi. Thực tế là gì? Thái độ của người cha không dịu dàng, cũng chẳng nghiêm khắc, mà rõ ràng là ghét bỏ. Thậm chí, cả người mẹ cũng không yêu thương chàng, chàng đã cảm nhận thấy từ khi vào cung 3 năm trước.
“Con là hoàng tử của Pars, và hoàng tử phải cư xử như hoàng tử. Ta không kỳ vọng gì hơn.”
Đó là điều vị hoàng hậu xinh đẹp ấy từng nói với Arslan. Chàng có thể cảm nhânj được sự ân cần, dịu dàng từ vợ chồng người bảo mẫu đã từng nuôi nấng mình, nhưng những lời nói của Tahamine lại vô cùng lạnh lẽo. Đối với Arslan, cung điện nguy nga chỉ như nhà của một ai khác, không liên quan đến mình.
Tất cả những điều đó phải chăng đều có chung một nguyên nhân?
Rằng chàng trai tên Arslan này hoàn toàn không phải con của vua Andragoras và hoàng hậu Tahamine?
“Sao con còn ở đây? Mệnh lệnh đã ban ra, tốt nhất là hãy thu dọn đồ đạc và lên đường ngay lập tức!”
“Thưa phụ vương, con có một yêu cầu.”
“Gì vậy? Nói đi.”
“Trước khi đi, con có thể gặp mẫu hậu được không? Con rất muốn nói chuyện với người.”
Dariun và Narsus quỳ sau lưng Arslan lén trao đổi ánh mắt. Câu trả lời của nhà vua quá đỗi thờ ơ.
“Hoàng hậu vẫn đang nằm trên giươngf nghỉ ngơi vì lo lắng và mệt mỏi suốt nhiều ngày nay. Thay vì gọi bà ấy dậy để tâm tình, sao con không lập tức làm theo mệnh lệnh và quay về trong vinh quang? Lo chuyện của mình đi, không cần gặp hoàng hậu.”
“…..Dariun!”
Narsus phải gằn giọng ngăn bạn bình, bởi Dariun gần như bùng nổ, suýt thì đứng bật dậy trước sự gay gắt đến mức quá đáng của nhà vua. Hiệp sĩ áo đen miễn cưỡng kìm nén cảm xúc, ngoan ngoãn quỳ trong im lặng. Narsus kính cẩn thưa.
“Thái tử sẽ tuân theo mệnh lệnh của đức vua, đó là bổn phận của bề tôi. Tuy nhiên, dù chúng thần tài hèn sức mọn nhưng vẫn mong bệ hạ cho phép theo phò thái tử. Chúng thần sẽ dốc hết tâm sức để hoàn thành nhiệm vụ người giao phó. Thần chân thành khẩn cầu sự chấp thuận của bệ hạ.”
Tuy nhiên, mong muốn của Narsus đã bị bỏ qua. Andragoras lạnh lùng nhìn vụ lãnh chúa trẻ tuổi.
“Dariun và Narsus sẽ ở lại doanh trại của ta. Ta không cho phép các ngươi đi cùng Arslan. Tài năng của hai ngươi là tài nguyên không thể thiếu của triều đình.”
Một bầu không khí khó tả bao trùm quảng trường. Ai ai cũng biết Dariun và Narsus là cánh tay phải của thái tử Arslan. Họ là những tướng lĩnh dũng mãnh và khôn ngoan nhất xứ Pars. Nhìn bề ngoài, họ được mời ở lại vì tài năng, nhưng thực chất chỉ để tách họ ra khỏi Arslan. Hành động của vua Andragoras nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
“….Ông ta là loại cha gì vậy?”
Gieve, người tự xem mình là nhạc sĩ cung đình tương lai, không khỏi kinh ngạc nhận xét. Trên danh nghĩa, anh là bạn của Arslan chứ không có chức vụ chính thức nào, không cần quỳ trước mặt vua Andragoras. Anh chỉ đứng trên lầu, tựa vào cửa sổ quan sát mọi chuyện. Gieve không muốn xung đột với hoàng thất, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Arslan, anh nghĩ thái tử thật đáng thương. Trong lòng anh cũng dâng trào cảm giác phẫn nộ y như Dariun vậy.
“Thật may mắn, ta muốn theo ai thì theo, người khác phản đối gì cũng mặc. Nếu ngài Dariun và Narsus phải chịu kiếp cá chậu chim lồng thì để ta gánh thay phần trách nhiệm của họ đi.”
Người mang quan tước trên người không thể có tự do. Tự do ở đâu khi ngay cả quyền chọn lựa chủ nhân cũng chẳng có. Gieve nhớ lại chuyện kỳ lạ mình từng trải qua ở núi Demavant chỉ vài ngày trước. Tên mặt nạ bạc, tức là hoàng tử Hilmes chỉ lấy được thanh Rukhnabad chứ không thể sử dụng. Thế chẳng phải thanh kiếm có quyền lựa chọn chủ nhân hay sao?
“Hoàng tử Arslan mới thích hợp sở hữu thanh gươm báu.”
Dù lúc ấy Gieve chỉ cố ý nói vậy để chọc giận Hilmes nhưng đó cũng phần nào là suy nghĩ của riêng anh ta. Hay là các vị thần đã truyền đạt lời nhắn nhủ này thông qua một người nhạc sĩ? Quả là câu hỏi đáng suy ngẫm/ Tuy nhiên, Gieve có linh cảm sức mạnh của gươm báu Rukhnabad khi đó còn chưa phát huy hết. Có khả năng nó còn ẩn chứa quyền năng to lớn và huyền bí hơn.
Mặt khác, cũng một người không có tự do nữa là marzban Kishward, đã bị vua Andragoras tra hỏi vì sao đôi chim ưng mà anh rất tự hào không còn đội trên vai anh nữa, thay vì nói đã tặng Sứ giả thần chết Azrael cho thái tử, Kishward chỉ đơn giản đáp:
“Chim ưng dù gì cũng là dã thú, có lẽ nó đã quên đi người chủ tốt bụng từng hết lòng nuôi nấng nó rồi. Cuộc đời thật quá nhiều chuyện nhẫn tâm.”
Vua Andragoras nhìn Kishward bằng ánh mắt mỉa mai nhưng không nói gì.
Ngay cả quản sự Lucian, Isfan, Tus và những người khác đều, mỗi người nhìn Arslan với cảm xúc khác nhau. Lucian bình tĩnh, Isfan bất an, Tus lại âm thầm quyết định.
Những người tị nạn sau khi nghe tin chiến thắng liên tiếp gần đây của quân Pars sẽ lần lượt đến tìm vua Andragoras xin tòng quân. Đó là chuyện đương nhiên, còn rất nhiều người sẵn sàng phục tùng đức vua. Bởi nhiều nơi vẫn còn bất an và phản ứng gay gắt trước “Lệnh bãi bỏ chế độ nô lệ” của Arslan nên việc chiêu mộ quân lính khi ấy mới khó khăn như vậy.
Tối hôm đó, Arslan một mình rời thành Peshawar, chỉ mang theo một con ngựa và một chú chim ưng. Hoàng hôn buông xuống, bóng người cô đơn dong ngựa về phía tây nam.
Dariun và Narsus thậm chí còn không được phép tiễn thái tử, bị quản thúc trong một căn phòng. Dù họ được phép giữ vũ khí nhưng bên ngoài vẫn có lính canh gác, chẳng khác nào giam lỏng.
Narsus ngồi vào bàn, không ngừng suy nghĩ. Dariun thì đi đi lại lại trong phòng, ngồi phịc xuống trước mặt Narsus như không thể chịu nổi sự im lặng nữa.
“Narsus, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Dariun sốt ruột thì thầm. Anh không nghĩ người bạn thông minh của mình lại không nhìn thấu tâm can vua Andragoras. Chắc chắn anh ta đã có kế hoạch gì đó rồi, chẳng qua chỉ đang giả vờ bất lực mà thôi.
Narsus nở nụ cười khi nghe câu hỏi của bạn. Sở dĩ hai người cố tình nói khẽ là bởi lo sợ mật thám của vua Andragoras đang rình rập đâu đây. Sau đó, Narsus lớn tiếng nói.
“Ngươi đừng có lo lắng quá mức. Hoàng tử Arslan sẽ không gặp phải kẻ địch hay thú dữ gì đâu. Dù ngươi không đi theo bảo vệ, điện hạ cũng lo được hết mà.”
Trong lúc nói chuyện, Narsus di ngón tay lên mặt bàn. Anh đang viết chữ. Mắt Dariun nhanh chóng đảo qua nội dung.
….Lý do vua Andragoras cố tình tách bọn họ khỏi Arslan là bởi ông ta đã có một kế hoạch xảo quyệt khác. Vua Andragoras đang chờ đợi Dariun và Narsus chống lại mệnh lệnh của nhà vua. Như thế, ông ta có thể xử tử cả hai vì tội làm phản. Andragoras biết rõ Dariun và Narsus trung thành với thái tử hơn với quốc vương nhiều, nên thà rằng giết họ còn hơn để họ theo Arslan.
Dariun không khỏi rùng mình. Anh chưa từng nghĩ nhà vua có thể căm ghét thái tử đến vậy. Nhưng suy cho cùng điều đó cũng hợp lý. Với Andragoras, Arslan là kẻ thù tiềm năng và ngược lại, việc làm suy yếu sức mạnh của địch là đương niên.
Narsus tiếp tục viết lên bàn.
“Đừng lo, ta đã giải thích với Elam và Alfarid rồi. Bọn họ đều là những người thông minh, sẽ biết phải làm gì ngay thôi. Trường hợp xấy nhất, chúng ta phải đột phá vòng vây trốn ra.”
Dariun cũng viết câu trả lời bằng ngón tay.
“Vậy cứ giao cho ta. Vòng vây nào ta cũng không cản được ta. Nhưng nếu ta liều lĩnh trốn đi như vậy thì sẽ gây thêm mâu thuẫn giữa điện hạ và phụ vương của người.”
Trong lúc bàn chuyện chính sự bằng chữ viết, bọn họ cũng không quên nói những câu chuyện ồn ào vô nghĩa để cho lính canh bên ngoài nghe thấy.
“Dù sao cũng đã mâu thuẫn rồi, chúng ta có tránh cỡ nào kết cục cũng thế mà thôi. Khi mọi chuyện đã thành ra thế này, thật ngu ngốc khi cứ ở đây rồi rơi vào bẫy.”
“Ngươi nói đúng, giờ chưa phải lúc lo chuyện này. Nhân tiện, Gieve và Farangis thì thế nào? Có cần báo tin cho họ không?”
“Không cần” Narsus đáp, “Gieve và Farangis không thể theo phò vua Andragoras, họ có thể theo thái tử hoặc trở thành người tự do. Cứ để họ hành động theo ý muốn. Nếu ta liên lạc với họ bây giờ thì sẽ khiến bệ hạ nghi ngờ, đe dọa đến sự an toàn của họ. Cứ coi như không biết gì. Nếu có cơ hội, ta sẽ gặp lại họ bên cạnh hoàng tử Arslan.”
“Ngươi có vẻ đánh giá cao Gieve và Farangis nhỉ, Narsus?”
“Đúng vậy, quen biết họ quả là một duyên phận diệu kỳ. Dù sao đi nữa, họ cũng có giá trị khiến người ta trân trọng số phận này.”
Dariun gật đầu đứng dậy, nhìn ra khoảng sân lát đá đối diện cửa cổ. Đám lính canh bên ngoài cũng vô thức căng thẳng, vào vị trí chiến đấu, bởi vì bọn họ đang chị trách nhiệm canh giữ “chiến binh của các chiến binh.”
“Vất vả cho họ. Những người này cũng chỉ làm theo lệnh thôi.”
Dariun quay lại bàn, nói khẽ.
“Một con tàu lớn cần đại dương mênh mông để tung hoành ngang dọc. Hoàng tử Arslan tuy vẫn chỉ là một cái hồ nhỏ nhưng sau này có thể thành biển lớn. Ở người đó có những già trị đáng để chúng ta mong đợi.”
Narsus không nói cho Jimsa về ví dụ về con tàu và biển cả, vì vị tướng trẻ xứ Turan chưa thấy biển bao giờ, có lẽ anh ta sẽ không hiểu. Jimsa và Jaravant đều đang bị thương nằm liệt giường nên không cách nào trốn thoát. Một khi anh chàng đó khỏe lại, chắc chắn anh ta sẽ tìm cách trốn đi thôi. Narsus từng hai lần cứu anh ta thoát chết, nhưng giờ thì không có thời gian để tâm nữa.
----------------
Lời Editor :
Chi tiết sáng tạo của Arakawa sensei.
Khi Andragoras hỏi Jaswant : "Ngươi có phải nô lệ không?" Arslan đã lần đầu chen ngang và phản bác cha mình. Cậu ta bảo vệ Jaswant, cũng như bảo vệ chính lý tưởng của bản thân, không để một ai bị coi là nô lệ.