Ngày 10 tháng 3, quân Pars do Hilmes chỉ huy đã khai chiến với các hiệp sĩ Dòng đền.
Thành Zabul nằm cách đường mòn khoảng nửa farsang, trên đỉnh một ngọn núi và hai bên là những vách đá gần như dựng thẳng lên từ mặt đất, không thể trèo lên được. Giữa ngọn núi là một đoạn cầu thang dài và con đường xoắn ốc nối với vùng đất bằng. Hai cánh cổng sắt nặng nền án ngữ lối vào.
Vì vậy, bất cứ kẻ địch nào tấn công cũng phải bao vây toàn bộ pháo đài nếu người trong thành quyết tâm cố thủ. Tuy nhiên, ngay từ Hilmes đã không có ý định đánh lâu dài. Hắn định dùng một mưu kế dụ đám hiệp sĩ Dòng đền ấy chui ra.
Khi binh đoàn hiệp sĩ Dòng đền thấy quân Pars kéo đến trước cổng thành, họ cũng thấy ngay một lá cờ được trưng ngay hàng đầu. Đó là cờ thánh thiêng liêng của Yadabaoth với biểu tượng tôn giáo màu bạc thêu trên nền đen. Trước sự chứng kiến của các chiến binh đồng thời là giáo sĩ, quân Pars châm lửa. Lá cờ hừng hực cháy, một cú sốc khủng khiếp với người Lusitania.
“Lũ ngoại đạo khốn kiếp ! Chúng dám đốt cờ thánh ! Mau băm vằm chúng ra!”
Một khi những kẻ cuồng tín nổi giận, chiến lược hay kế hoạch nào cũng chẳng còn ý nghĩa. Tất cả những gì còn lại trong đầu họ là tống quân dị giáo xuống địa ngục. Ngay khi tổng giám mục Bodin ra lệnh, các tướng lĩnh lập tức mặc áo giáp, kỵ sĩ leo lênh ngựa và lao nhanh ra cổng thành trong khi bộ binh đổ xuống các bậc thang. Hai cánh cổng sắc nặng nề mở, quân lính ồ ạt xông ra.
Đương nhiên Hilmes vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc này.
Hắn chia quân thành ba nhóm cánh trái giao cho Sam, còn bản thân và Zandeh lo cánh phải. Kubard mắt chột hỗ trợ ở cánh trái với Sam. Họ quen biết đã lâu, hợp tác cũng dễ dàng.
“Ngài sẽ được chiến đấu sớm thôi, còn tạm thời cứ kiên nhẫn đã.”
“Hình như ta vẫn chưa đủ say để đánh nhau.”
Người đàn ông một mắt đáp. Anh ta chỉ mặc một bộ giáp tạm bợ nhưng riêng vẻ ngoài vốn có đã khiến các kỵ binh thường khiếp sợ rồi.
Tiếng kèn vang lên, và trận chiến bắt đầu.
Các hiệp sĩ Dòng đền giơ cao ngọn thương, lao về phía trước. Cuộc tấn công của các kỵ binh hạng nặng vô cùng mạnh mẽ và di chuyển có tính toán.
Quân Pars chống trả bằng đội cung tên. Tuy nhiên, ngay cả những con ngựa trong đội tiên phong của các hiệp sĩ Dòng đền cũng được mặc giáp. Mũi tên thông thường không gây được bao nhiêu sát thương cho họ. Rất nhanh, họ đã xông vào hai bên sườn quân Pars.
Hàng phòng ngự được triển khai.
Những âm thanh hỗn loạn tràn ngập chiến trường. Mũi tên của cả hai phe đan nhau giữa không trung, dưới đất ngổn ngang xác chết. Các nhánh quân tiếp tục đâm chém nhau cho đến khi bốn phía sặc mùi máu.
Bộ binh Pars không chống lại được các hiệp sĩ Dòng đền và phải lui chừng 20 bước, càng lúc càng bị dồn ép. Các hiệp sĩ đuổi theo đến cùng. Họ hô vang tên thần Yadabaoth, đức tin của họ, rồi quất ngựa truy đuổi. Cát bụi bay mù mịt.
Lúc này, cánh phải do Hilmes chỉ huy xông vào bên sườn của nhóm hiệp sĩ đang tiến lên, tựa như dòng chảy của hai con sông cắt qua nhau.
Một trong những hiệp sĩ ngẩng lên, chỉ kịp thấy cây thương lẫn tấm mặt nạ bạc của Hilmes lóe sáng. Cơ thể anh ta bị mũi thương xuyên thủng và chết trước khi kịp kêu lên tiếng nào. Ngay sau khi tước đi một tính mạng, mũi thương ấy tiếp tục lao đi, đâm vào bụng một hiệp sĩ khác.
Hilmes hạ thương xuống, rút kiếm chém vào bên hông một người đang lao tới. Kỵ sĩ nọ lăn khỏi yên ngựa, vùi mặt xuốn cát.
“Giờ thì thoải mái chém giết đi, Kubard !”
Sam hô lên. Vị chiến binh mắt chột trong bộ áo giáp tầm thường gật đầu.
Các hiệp sĩ Lusitania đã xuyên qua được trung tâm của đội hình quân Pars. Vó ngựa của họ hất tung cát đỏ và đất nâu khi lao về bên sườn núi. Hai kỵ sĩ đi đầu nhảy lên đỉnh đồi, hét lớn, “Vì vinh quang của Yadabaoth!”
Đúng lúc này, thanh trọng kiếm của Kubard vung lên.
Một âm thanh chói tai khi đầu của cả hai kỵ sĩ bay khỏi cổ. Chúng rơi xuống đất và lăn vài vòng trên cát. Người Lusitania kêu lên sợ hãi và căm giận.
Kubard đá vào bụng ngựa, xông pha giữa trận địch, chém khắp hai bên trái phải. Không thể tin anh ta có thể vung thanh kiếm nặng ngàn cân kia với tốc độ đáng kinh ngạc như thế, chẳng khác chi hóa thân của một vị thần.
Sau khi mở ra con đường máu trên chiến trường, Kubard quay ngựa, lại lần nữa lao vào phòng tuyến kẻ thù. Với mỗi một nhát kiếm, một đường máu mới lại được mở ra. Sức mạnh của anh phá toan tác rào chắn của người Lusitania, cũng như đâm xuyên cả áo giáp của bọn họ, máu đổ ra rồi mau chóng ngấm vào lòng đất.
Đội quân dưới sự chỉ huy của Sam lập tức tiến hành phản công ngay khi quân Lusitania có dấu hiệu chùn bước,
Chiến mã hí vang trời trong khi đao kiếm chạm nhau loảng xoảng. Tiếng gầm của người chiến thắng lẫn tiến khóc than của kẻ bại trận cứ thế vang lên cho đến khi người Lusitania cuối cùng bị chém gục.
Các hiệp sĩ Dòng đền buộc phải bỏ lại hơn 2000 xác chết, bỏ trốn vào trong thành, khép chặt cánh cổng sắt.
“Có vẻ trong thời gian tới, chúng sẽ không tấn công nữa đâu. Chúng ta cũng không có ý định công kích chúng, mà có mưu đồ riêng. Làm tốt lắm, Kubard.”
Toàn thân Sam lúc này đã nhuốm đỏ máu của kẻ thù, mở lời khen ngợi Kubard. Kubard tra thanh kiếm của mình vào vỏ, đang định trả lời thì Hilmes và Zanded cưỡi ngựa đi tới. Cặp mắt sắc bén bên dưới tấm mặt nạ nhìn thẳng vào Kubard.
“Ngươi là Kubard?”
“Vâng?”
Nghe câu trả lời cộc lốc này, Zandeh trừng mắt tức giận.
“Phép tắc của ngươi để đâu? Trước mắt ngươi là hoàng tử Hilmes, vị vua đích thực của Pars!”
“Nếu là vua thì chẳng phải ngươi nên gọi ngài ấy là bệ hạ hay sao?”
Zandeh không thể phản bác lời chế nhạo này. Kubard nhìn chằm chằm tấm mặt nạ của Hilmes, sự nghi hoặc hiện lên trong con mắt duy nhất của anh ta.
“Hoàng tử Hilmes, nếu mà ngài thật sự là hoàng tử Hilmes, tại sao còn phải giấu mình sau tấm mặt nạ?”
Đó là một câu hỏi quá sức thô lỗ mà ngay cả người hỏi cũng tự nhận thức được. Thấy được cơn thịnh nộ đang bùng cháy đến mức lan cả trên tấm mặt nạ bạc, anh mỉm cười nói tiếp.
“Ta chỉ có một mắt thôi nhưng chưa từng cảm thấy hổ thẹn vì điều đó. Chắc ngài nghĩ như ta phải không? Phẩm chất của một vị vua không nằm ở vẻ bề ngoài.”
“Kubard….!”
Sam thì thầm. Ông biết Kubard đang cố tình khiêu khích. Anh ta là kiểu người như vậy, bất kể đối phương là ai, cách hành xử của anh chưa bao giờ thay đổi. Anh nhiều lần khiến vua Andragoras phật lòng nhưng lần nào cũng được gọi về triều phụng sự bởi những công lao hiển hách trước kia.
“Ngươi là bạn của Sam nhưng thật không biết phép tắc. Ngươi cố tình xúc phạm nhà vua sao?”
Kubard cố ý thở dài rồi quay sang người bạn cũ.
“Sam à, ta phải cáo lỗi với ngài thôi. Có vẻ như ta không hợp với tính khí của vị này. Hơn nữa, sau khi thoát khỏi trận Atropatene và tìm lại được tự do, ta thấy yêu thích cuộc sống lang bạt hơn. Thôi, tạm biệt nhé.
“Kubard, đừng nói vội !”
Nhưng giọng của Sam bị át đi trong tiếng quát giận dữ của Hilmes.
“Để hắn đi, Sam. Lẽ ra sự xấc xược của hắn sẽ phải trả giá bằng cái chết, nhưng nể mặt ngài, ta tha cho hắn. Đừng để ta trông thấy hắn một lần nào nữa.”
“Cảm ơn sự độ lượng của ngài, hoàng tử Hilmes. Đồ mồ hôi và máu cho đồng bào Pars đúng là niềm vinh hạnh.”
Nói rồi, Kubard xuống ngựa và cởi áo giáp. Anh ta vứt loảng xoảng từng miếng mà chẳng buồn quan tâm. Sau đó, anh nhỏ giọng hỏi Sam.
“Ngài định thế nào? Thực sự muốn phò trợ hoàng tử Hilmes lâu dài ư?”
“Hoàng tử Arslan có Dariun và Narsus. Nếu ta không đi theo ngài Hilmes, chẳng phải sẽ bất công hay sao? Dù rằng với sức của ta thì….”
Kubard treo lại thanh kiếm bên hông và nhảy lên lưng ngựa.
“Ngài đã tận tụy hết lòng rồi. Hoàng tử Hilmes thì sao cũng được, ta chỉ cầu cho ngài gặp nhiều may mắn. Tuy nhiên, ta không thờ thần thánh nào cả nên chưa chắc cầu đã linh ứng đâu.”
Nở nụ cười hờ hững và gật đầu chào Hilmes xong, Kubard kéo cương ngựa rời đi. Anh biết có ở lại đây nữa cũng không ích gì.
Sau khi đi được chừng 1 farsang, Kubard ngoái nhìn. Không ai đuổi theo, có lẽ Sam đã ngăn họ lại.
“…..Hay là mình thiếu kiên nhẫn quá nhỉ? Mà thôi, chắc gì ta đã hợp với cả hoàng tử Arslan.”
Anh ta lấy một chiếc bình da, đưa lên miệng, mỉm cười.
“Mặc kệ đi. Cứ lang thang thế này cũng được. Cuộc đời ngắn ngủi thế, có gì đáng chán hơn việc phụng sự một vị quân chủ mà mình không không ưa.”
Người chiến binh một mắt tay cầm bình rượu, thong dong cưỡi ngựa hát vang. Tiếng hát và tiếng võ ngựa vang vọng trong hẻm núi hoang sơ, tiến dần về phía đông.
---------------------
Lời editor : Chắc ai cũng dễ dàng đoán được, sau này Kubard sẽ đầu quân cho Arslan. Điều đó nghĩa là gì? Cả Hilmes và Arslan đều có cơ hội nhận được sự phò tá của anh ta, nhưng chỉ Arslan giữ được người. Đó là cái giỏi của cậu thiếu niên nhà ta đấy.