Lúc này, kẻ thù sát hại cha của an hem Merlane và Alfarid đang ở cách Gilan chừng 150 farsang về hướng bắc.
Hilmes dẫn người của mình về phía tây, âm thầm băng qua một con đường bộ và một con đường rừng. Tử tước Jericho rời khỏi kinh đô và đuổi theo Hilmes với 1 vạn kỵ binh, lao đi như gió, chẳng biết từ lúc nào đã bám gần sát nút.
Tình hình trở nên nghiêm trọng hơn khi mà quân của tử tước đông gấp mấy lần quân Hilmes.
Thật ra, bọn họ vốn không cần cẩn thận đến mức điều động cả 1 vạn kỵ binh, tiến hành cuộc truy đuổi kinh thiên động địa như vậy. Lúc này trời đã tối, khiến họ khó nhận ra sự tồn tại của kẻ khác.
Nhưng khi bắt đầu nghi ngờ, họ thấy một lượng quân lớn đang di chuyển nhanh trong bóng tối. Cuối cùng, họ đã đuổi kịp Mặt nạ bạc rồi.
“Quân của Mặt nạ bạc chỉ có khoảng 2 đến 3 nghìn tên. Phe ta đông hơn rất nhiều. Cứ thế xông thẳng lên mà tiêu diệt chúng.”
Tử tước Jericho cực kỳ tự tin. Mệnh lệnh của hắn ta là đúng, nhưng sự thật mà hắn nắm được lại sai. Quân Pars trước mặt hắn thực ra đông gấp ba lần quân Lusitania.
Quân Lusitania lại không phát hiện ra. Đúng hơn là quân Pars đã cố tình ngăn không cho chúng nhận ra. Chỉ huy quân Pars quả thực là một chiến lược gia xuất sắc. Sau vài cuộc đụng độ ban đầu, quân Pars dần rút lui, rồi lại chống trả, rồi lại rút lui, cứ thế vài lần. Jericho tin rằng họ không thể chống cự nổi. hắn ra lệnh toàn quân tiến lên tiêu diệt kẻ thù. Đến khi bang hoàng nhận ra thì quân Luisitania đã bị địch bao vây ở cả phía trước, bên trái và bên phải. Bóng các kỵ binh đen ngòm nhảy tới trước mặt Jericho đang hoảng hốt.
“Ngươi có phải chỉ huy quân Lusitania?”
Jericho biết đây là giọng thủ lĩnh quân Pars. Người đó đều đều nói tiếp.
“Ngươi không có cơ hội thắng. Nếu quay về Ecbatana thì sẽ toàn mạng.”
“Câm mồm, quân dị giáo ! Các ngươi đều là quỷ dữ!”
Jericho gầm lên.
“Chúng ta được chúa che chở, tuyệt đối không thua các ngươi ! Ta sẽ treo đầu các ngươi trước tế đàn, hoàn thành sứ mệnh của một tông đồ.”
Jericho vunh kiếm xông lên với sự quyết tâm không cách nào ngăn cản.
Hắn vốn không phải kẻ yếu đuối, nhưng vô cùng liều lĩnh. Tiếc rằng đối thủ của hắn lần này lại là một trong 12 vị tướng chỉ huy kỵ sĩ khét tiếng sứ Pars, marzban Sam.
Hai bên giao chiến ba hiệp, dường như là một lễ nghi mà chiến binh phải có. Thanh kiếm của Sam xuyên qua áo giáp Jericho, lưỡi kiếm trắng toát xuyên từ gốc vai phải sang sườn bên trái, xẻ Jericho ra làm đôi. Vị quý tộc Lusitania dũng cảm nhưng ngu ngốc ngã khỏi yên ngựa, máu phun khắp người.
Khi xác Jericho rơi xuống đất, binh lính liền hoảng sợ. Dưới sự bao vây áp sát của quân Pars từ ba phía, bọn họ bỏ chạy tán loạn. Sam không sai quân đuổi theo truy quét nhưng địch vẫn chết tới 3000 tên.
Sam tổ chức lại đội hình một lần nữa, hoàn thành nhiệm vụ và quay về hội quân với Hilmes. Hilmes lại đang tấn công quân Lusitania bỏ chạy về phía họ, giết tới hơn 2000 quân.
“Mùa thu sang cũng là lúc chúng ta chiếm lại kinh đô.”
“Thật vinh dự cho thần khi có thể cống hiến vì sự nghiệp vĩ đại của điện hạ.”
Giọng Sam vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí không khoe khoang chiến tích lấy đầu tử tước Jericho.
“Guiscard sẽ làm gì khi biết chuyện đêm nay nhỉ? Hay là hắn sẽ án binh bất động? Ta rất muốn chờ xem.”
Hilmes tra thanh trường kiếm dính máu vào bao, hỏi Sam đã xảy ra chuyện gì ở phía tây trong thời gian ông giữ thành Jabul.
Sam tổng hợp lại tin tức, báo cáo rằng tình hình quê hương công chúa Irina có vẻ không tốt lắm. Tổng giám mục Bodin đang tìm cách biến Maryam thành chế độ thần quyền. Trong khi đó, lão ta lấy danh nghĩa các vị thần để mở rộng quyền lực, liên tục xử ký các đối thủ cạnh tranh và củng cố địa vị của mình.
“Gã Bodin này có lẽ đang định sử dụng quân đội Maryam chống lại công tước Guiscard. Nếu lão thay được vị trí của công tước thì có thể độc chiếm quyền hành, thống trị bằng tư tưởng của đạo Yadabaoth.”
“Điều đó có khả năng không?”
“Dù sao lão cũng chỉ là một con khỉ điên thôi, như Guiscard đã nói.”
Hilmes cười nhạo Bodin, còn Sam cẩn thận khuyên nhủ.
“Dù lão có tài hay không, lão cũng rất tham vọng. Bây giờ Maryam đã rơi vào bàn tay bẩn thỉu của lão, xin điện hạ đừng chủ quan.”
“Ừ, ta hiểu. Tuy nhiên ta đã quá bận rộn ứng phó với Guiscard và Andragoras rồi. Sau khi giải quyết xong hai tên này, chúng ta sẽ xử lý lão Bodin kia sau.”
Nghe Hilmes nói, Sam chỉ lặng lẽ cúi đầu. Đến khi ông rời đi, Hilmes lẩm bẩm sau tấm mặt nạ.
“Bodin, lão khỉ điên. Chúng ta phải diệt trừ hắn mới đưa được công chúa Maryam về cố quốc.”
Sau khi cứu được công chúa Maryam khỏi tay quân Lusitania, Hilmes luôn tránh gặp mặt cô vì sợ nó sẽ làm suy yếu khát vọng trả thù luôn dâng trào lâu nay. Tuy nhiên, nếu hai nước Pars và Maryam có thể phục quốc và cả hai người họ có thể thống nhất cai trị thì cái tên Hilmes sẽ là tia sáng vĩnh viên lưu danh trong sử sách.