Farangis nghe thấy tiếng nói của các tinh linh vào một đêm cuối tháng 6. Khi bầu trời cao chiếu một tia sáng trắng tinh như lụa xuống mặt đất, Farangis đã chuẩn bị đầy đủ võ trang, cưỡi con ngựa quý của mình chuẩn bị rời thành phố. Đi được một đoạn, nữ tư tế xinh đẹp nghe giọng nam gọi lại từ đằng sau.
“Quý cô Farangis xinh đẹp, nàng định đi đâu?”
Người cất tiếng gọi là chàng trai trẻ hào hoa không ai sánh bằng ở cảng Gilan này. Anh ta vừa mới rời kỹ viện, quay lại cung điện của thái tử.
Nữ tư tế không đáp nên chàng hát rong lại tiếp tục nói.
“Dù có đi đâu, chỉ cần thấy bóng dáng tiểu thư Farangis, ta cũng không màng. Bất cứ lúc nào ta cũng sẵn lòng đồng hành cùng nàng, nhưng sao nàng nỡ nhẫn tâm không cho ta một lời chào hỏi?”
“Đừng lải nhải nữa. Tôi tưởng chuyện ôm ấp các cô gái mỗi đêm đủ khiến anh bận rộn rồi.”
“Nào có. Dù sao chuyện ban đêm cũng chỉ là ảo mộng. Với ta, tình yêu chân thành duy nhất đã dành cho tiểu thư Farangis rồi.”
Farangis hoàn toàn thờ ơ trước lời tang bốc của Gieve nhưng không chịu được sự lắm mồm của anh ta, cô liền đổi chủ đề.
“Các tinh linh cho ta biết, nếu đi về phía bắc sẽ gặp một vị khác bất ngờ. Ta muốn đi xem để giết thời gian.”
“Vị khách bất ngờ là sao? Người quen cũ à?”
“Tôi không rõ. Dù sao họ cũng không giống như anh, cả ngày đi loanh quanh làm phiền người khác.”
Thật ư? Gieve có chút nghi hoặc nhưng anh không nói thẳng, dong ngựa đ ingang hàng với Farangis.
Bởi đang trên đường quay về phủ thái tử sau một đêm ăn chơi nên Gieve mặc trang phục rất giản dị, chỉ đeo một thanh kiếm trên thắt lưng.
Bên ngoài thành phố, Gieve thấy một cửa hàng nhỏ bán đồ cho ngựa. Đó là nơi chuyên bán những vật dụng dành cho khách lữ hành như thức ăn cho ngựa, đồ cưỡi ngựa, chăn, vũ khí tự vệ. Ở đó, anh ta mua một cây cung, mũi tên cùng bao đựng tên. Cây cung đơn giản nhưng khá mạnh, có tính ứng dụng cao.
Farangis và Gieve tiếp tục đi về phía bắc. Hơi nóng làm cho bầu không khí khô khan không có cảm giác quá khó chịu. Bằng chứng chứng minh sự văn minh của Pars làn hững hàng cây hai bên trái phải con đường. Những cơn gió thổi qua bóng cây xanh rì khiến du khách vô cùng thoải mái.
“Tiểu thư Farangis, nhìn kìa!”
Gieve kêu lên, đúng lúc mặt trời bắt đầu khuất dần sau đường chân trời.
Không cần anh chỉ, Farangis cũng trông thấy. Trên cánh đồng hoang cách khá xa con đường, có vài bóng người cưỡi ngựa đang di chuyển, khiến bụi đất mịt mù. Khoảng cách càng lúc càng gần, thấy được hai du khách đang bị một đám người đông hơn họ của chục lần đuổi theo sau. Quan sát một hồi, nữ tư tế hỏi chàng hát rong.
“Này Gieve, anh đứng về phe nào?”
“Phe nào ấy hả? Đương nhiên là phía tiểu tư Farangis yêu quý rồi.”
Làm ngơ thái độ của Gieve, Farangis thúc ngựa phi nước đại, lao nhanh như gió. Chỉ một lúc sau, Gieve đã đuổi kịp.
Estelle và Merlane đã trốn thoát khỏi kinh đô Ecbatana, tiếp tục hành trình về phía nam.
Nếu hỏi vì sao họ lại đi về phía nam thì ấy là bởi họ không còn hướng nào khác để đi cả. Phía đông và phía tây đang có chiến tranh. Ngoài ra, họ cũng nghe tin thái tử Arslan đang mộ quân tại cảng Gilan ở phía nam.
Merlane và Estelle mỗi người có một lý do riêng nhưng họ đều muốn gặp Arslan. Nói đúng hơn, mục tiêu của Merlane là cô em gái đang đồng hành với thái tử. Hai người cố hết sức phi nhanh, dọc con đường từ kinh đô dẫn đến Gilan.
Lúc này, chưa có lực lượng hợp pháp nào đủ sức thống nhất toàn bộ lãnh thổ xứ Pars.
Quân Lusitania chiếm đóng kinh đô, biên giới phía đông là nơi quân của vua Andragoras trấn giữ, còn bờ biển phía nam dưới sự ảnh hưởng của thái tử Arslan. Ngoài những khu vực này, các nơi khác đều chìm trong tình cảnh hỗn loạn.
Có vài kẻ thích dùng bạo lực để kiếm lợi ích, và du khách chỉ có thể dựa vào sức mình để bảo vệ bản thân.
Merlane và Estelle nhiều lần đụng độ kẻ cướp trên hành trình.
Mỗi khi chuyện như vậy xảy ra, họ sẽ phi nước đại bỏ trốn. Đồng thời, Merlane luôn tặng cho những kẻ đuổi theo vài mũi tên.
Bằng cách này, mối quan hệ kỳ lạ giữa chàng trai người Pars và cô gái Lusitania duy trì được trong hơn 10 ngày. Nhưng giờ đây, khi họ chỉ còn cách cảng Gilan nửa ngày hành trình nữa thôi, thì bất ngờ đụng độ băng cướp đông và hung hãn nhất vùng.
Vừa chạy trốn vừa bắn tên, Merlane không khỏi phẫn nộ. Nếu thế lực của tộc Zot vẫn còn như xưa thì lũ trộm vặt chuyên tấn công du khách yếu thế này đã không dám làm liều.
Sau khi bắn hạ ba tên, Merlane còn chưa kịp lắp mũi tên tiếp theo lên đây cung thì kẻ thứ tư đã hét lên rồi ngã ngựa. Một người đàn ông và một cô gái đột nhiên xuất hiện và giúp đỡ họ.
Cả hai người đều là những cung thủ cừ khôi với kỹ năng đáng kinh ngạc. Cứ mỗi khi dây cung phát ra mâ thanh như đàn hạc, mũi tên xé toạc không khí, lại có một người văng khỏi yên ngựa. Không có một mũi nào trượt mục tiêu.
Những tên cướp hoảng loạn tản ra tránh cung tên, cố gắng bao vây kẻ thù mới. Tuy nhiên, cả hai người đó đã thể hiện tài bắn cung và khiển ngựa một cách tuyệt vời như thể cười nhạo đối thủ. Toán cướp dần cảm thấy chiến đấu tiếp chỉ tổ tăng số người hy sinh vô ích. Dù sao họ cũng không phải những cung thủ hay kỵ sĩ chuyên nghiệp.
“Xem ra ta lại thành cung thủ giỏi thứ ba ở Pars rồi.”
Merlane thừa nhận sự yếu kém của mình. Anh bắn thêm vài mũi tên, hạ thêm vài kẻ địch, nhưng cuối cùng quyết định từ bỏ để có thể chiêm ngưỡng tài năng của hai người trước mặt. Dù là một thanh niên luôn mang gương mặt cau có và nói năng không mấy ôn hòa nhưng anh có thể thẳng thắn bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình trước sự vượt trội của người khác.
Lũ cướp cũng rất nỗ lực.
Ngay cả khi rơi vào tầm ngắm của các cung thủ bậc nhất xứ Pars, chúng vẫn vung kiếm chống trả. Tuy nhiên, dẫu so tài bằng kiếm thì cũng chỉ là tránh cho bản thân bỏ mạng trước mũi tên mà thôi.
Cuối cùng, lũ cướp bắt đầu bỏ chạy. Sau khi hy sinh hơn nửa đồng dội, họ chia nhau chạy tứ tán, vừa sợ hãi vừa nhục nhã. Hai cung thủ nổi danh thong thả quay ngựa, lại gần Merlane và người đi cùng.
“Cảm ơn các vị đã trợ giúp. Nhưng các vị là ai?”
Merlane chào hỏi Gieve trước. Không ngờ người lên tiếng trước lại là cô gái. Nữ tư tế xinh đẹp với mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt xanh lục mỉm cười với Estelle.
“Cô chẳng phải là hiệp sĩ tập sự năng nổ nhất ở Lusitania sao? Cô vẫn khỏe chứ?”
“Farangis?”
“Quả là một vị khách bất ngờ. Các tinh linh không bao giờ nói dối.”
Farangis mỉm cười, nhưng Estelle liền sốt ruột hỏi.
“Cảm ơn chị rất nhiều. Nếu chị ở đây thì thái tử cũng ở gần đây thôi đúng không?”
“Ở thành phố Gilan, chỉ cách đây nửa ngày đường.”
“Alfarid cũng ở đây à?”
“Đương nhiên. Cô muốn gặp cô ấy sao?”
Farangis trêu đùa hỏi.
Nhưng Estelle chỉ vào Merlane và giới thiệu rằng đây chính là anh trai của Alfarid, vẫn luôn tìm kiếm em gái mình.
Chuyện này khiến cả nữ tư tế lẫn chàng hát rong đều ngạc nhiên. Họ thôi đùa giỡn và quan sát chàng trai trẻ này một lúc.
Sáng hôm sau, tức ngày 2 tháng 7, một nhóm người đông gấp đôi lúc khởi hành quay về thành phố cảng Gilan. Khi họ về tới dinh thự của thái tử, những người bạn đồng hành liền ra đón."A! Anh trai!"
“Hả? Anh ?”
Tiếng kêu của Alfarid khiến mọi người giật mình, nhìn cô chằm chằm.
“Alfarid, em đang làm cái quái gì ở đây.”
Giọng nói của Merlane như cao lên hẳn một quãng.
“Này, đừng có chạy ! Anh có chuyện phải nói với em!”
“Em không có gì để nói hết!”
Thay vì chống cự, tốt nhất là biện minh. Dù Alfarid nói vậy nhưng giờ cô chỉ muốn trốn biến đi thôi.
Cả nhóm người ngồi trong sảnh, thưởng thức trà hoa hồng ướp lạnh và trò chuyện về những tin tức gần đây. Sau khi nghe anh trai lể lại, Alfarid từ chối trở thành tộc trưởng.
“Em không muốn là tộc trưởng. Anh làm cũng được mà. Anh lớn hơn em, còn là con trai nữa.”
“Nhưng di nguyện của cha đã chỉ thị em làm tộc trưởng đời tiếp theo, không thể làm trái được.”
“Đấy chẳng qua chỉ là lời của người chết, mà họ thì chỉ quan tâm đến những gì mình muốn chứ có cần biết người sống muốn gì đâu. Có lẽ vì mối quan hệ giữa cha và anh xưa nay không tốt. Anh đừng có quan tâm ông ấy nói gì.”
Thấy hai anh em bất đồng quan điểm, Dariun nở nụ cười tinh quái với Narsus.
“Này, ngươi nói gì đi chứ? Đây đâu phải chuyện của người ngoài.”
“Không liên quan đến ta.”
Câu trả lời của Narsus hoàn toàn là để trốn tránh. Nếu Alfarid không trở thành tộc trưởng đời tiếp theo của tộc Zot thì anh sẽ vẫn phải dây dưa với cô. Còn nếu cô thành tộc trưởng thật thì anh lại thấy khá phiền lòng.
Narsus làm như mình vô can. Anh chỉ nghĩ cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, anh sẽ chấp nhận kết quả sau cùng.
Trong lúc anh mải mê suy nghĩ thì cuộc cãi vã của hai anh em vẫn diễn ra, và cái tên Hilmes được đề cập đến.
“Hilmes?”
Alfarid trợn tròn mắt.
“Anh, có phải là gã Hilmes đeo mặt nạ bạc không?”
“Ừ, là một kẻ luôn đeo mặt nạ bạc, nhìn đến khó chịu. Em biết hắn à?”
“Hắn chính là kẻ giết cha đấy!”
Alfarid hét lên, Merlane kinh ngạc nhìn em gái mình.
Alfarid vội giải thích mọi chuyện xảy ra khi đó. Merlane căm giận nghiến răng.
“Khốn kiếp ! Giá mà anh biết sớm hơn thì đã không để hắn sống….”
Giọng anh lạc đi khi nhớ ra người đàn ông đeo mặt nạ chính là tình nhân mà công chúa xứ Maryam chờ đợi đã lâu.
Cảm xúc trong lòng Merlane hơi phức tạp, tuy nhiên hoàn toàn không phải là lo lắng cho kẻ đeo mặt nạ bạc kia.
Lần tới gặp nhau, hắn nhất định phải chết.
“Nhân tiện, anh đã đồng hành với cô gái đó mấy ngày rồi à? Có xảy ra chuyện gì không đấy?”
Sở dĩ Alfarid đổi chủ đề vì cô không muốn nhắc đến chuyện trở thành tộc trưởng nữa. Cô biết tính cách anh trai mình nên câu trả lời đúng như cô mong đợi.
Merlane cáu kỉnh đáp.
“Anh không làm gì trái với lương tâm.”
Thực ra, gu của Merlane là kiểu con gái trầm lặng, thùy mị. Anh không hứng thú với những cô nàng sôi nổi, nói nhiều, không bao giờ giữ cho tay chân mồm miệng được yên.
“Đúng lắm đúng lắm ! Một trai một gái đi riêng với nhau mấy ngày thì đâu xảy ra chuyện gì được ! Ta tin Merlane.”
Narsus háo hức bày tỏ nỗi lòng. Nhìn anh ta, Dariun ra vẻ cạn lời, không bình luận thêm.
Về vấn đề này, Estelle quả quyết xác nhận.
“Tôi là một tín đồ Yadabaoth. Nếu thân thể tôi bị những kẻ ngoại đạo làm ô uế, tôi thà không sống nữa còn hơn.”
Vì nghĩ điều này sẽ khiến anh bạn đồng hành gặp rắc rối, cô bổ sung thêm.
“Tôi khẳng định rằng dù Merlane là người ngoại đạo nhưng là một chàng trai chính trực thánh thiện. Chúng tôi không làm gì đáng xấu hổ hết.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Narsus thu lại vẻ mặt ban nãy, nói với Arslan.
“Theo cô nàng hiệp sĩ tập sự này, dường như kinh đô đang khá hỗn loạn. Quân Lusitania có tới 20 vạn quân nhưng có lẽ sức mạnh đã suy giảm. Theo thần, chúng ta nên chuẩn bị thôi.”
Anh đang nói về việc chỉnh đốn lực lượng. Không chỉ Arslan mà cả những người khác đều đồng ý.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Narsus duỗi lưng, đi lên sân thượng. Sau khi anh em tộc Zot đoàn tụ, cơn mưa rào bất chợt bên ngoài cũng ngừng. Cái nóng khiến những phiến đá bị bao phủ bởi làn hơi nước ẩm ướt.
“Ngài Narsus, nhìn trời kìa.”
Elam chỉ lên bầu trời xanh. Một chiếc cầu vồng rực sáng hình bán nguyệt vắt ngang trên đầu họ. Bảy sắc lung linh như đang cầu chúc cho tương lai của thái tử cùng các thuộc hạ. Narsus ngước lên, dõi mắt nhìn đăm đăm.