Jimsa trầm ngâm một lúc. Giờ anh phải suy nghĩ cẩn thận về quá khứ, hiện tại và tương lai.
Việc Jimsa còn sống, thậm chí dưỡng thương trong thành trì của địch đúng là phép lạ. Quân đội Turan quê hương anh đã thua trận, vua Tokhtomysh bị giết, còn hoàng tử Ilterish cũng bặt tăm. Trớ trêu làm sao. Jimsa cũng bị hai người đó coi là kẻ phản bội, suýt chết dưới tay đồng đội của mình.
Bây giờ hai người này đều đã chết, có lẽ anh nên trở về quê nhà. Nhưng câu hỏi là “Mặt mũi đâu mà về?” Anh có gia đình, có anh chị em, nhưng không nghĩ mình sẽ còn được chào đón.
Thực ra, anh không mất quá nhiều thời gian để quyết định. Nếu không trốn, anh sẽ bị hiến tế trước khi quân Pars ra trận. Thật nực cười, tính mạng này được thái tử Arslan cứu mà cha của cậu ta lại muốn tước nó đi.
“Được rồi, ta muốn sống ! Ta phải trốn khỏi đây, cho bọn chúng thấy!”
Jimsa tự nhủ. Dù sao Turan cũng đã gần như diệt vong rồi, quốc vương cũng vậy. Cho nên lần này anh sẽ chiến đấu cho chính mình.
Một khi đã hạ quyết tâm, Jimsa hành động rất nhanh nhẹn. Màn đêm vừa buông xuống, đến giờ quân lính đi nghỉ, anh liền rời khỏi giường. Dù cửa sổ có gắn song sắt nhưng trong những ngày dưỡng bệnh ở đây, anh đã bí mật dùng một mảnh vỡ của áo giáp sắt mài đi từng tí một, ở vị trí mà ít ai nhìn thấy, mỗi ngày một chút, đến khi nó yếu đi và có thể bẻ bằng tay. Anh tháo chiếc song sắt ấy xuống, lấy ga giường và chăn buộc và thanh song còn nguyên vẹn. Chỉ một lúc sau, Jimsa đã đáp đất bên ngoài cửa sổ.
“Tối om như cái tiền đồ của mình vậy. Chẳng nhìn thấy gì hết.”
Jimsa lẩm bẩm, bắt đầu rón rén đi về phía trước. Anh không có vũ khí nào trong tay ngoài thanh song sắt vừa bẻ ra ban nãy. Tránh những nơi có tiếng trò chuyện của binh lính và tiếng hý của lũ ngựa, anh tiếp tục lần mò trong đêm tối. Bất chợt, anh giật mình nhảy dựng lên. Một người lính cao lớn mang vũ khí xuất hiện ngay sau lưng.
“Ai?”
“Ta đây.”
“Làm sao ta biết ngươi là ai? Kẻ khả nghi, mau khai tên ra!”
Jimsa hung hăng hỏi, nhưng anh không nhận ra kẻ khả nghi nhất thành này chỉ có mình. Người kia trả lời với giọng bực bội.
“Ta là Jaravant, bề tôi của thái tử.”
Đến khi quen dần với bóng tối, Jimsa liền nhận ra khuôn mặt người kia. Anh không biết Jaravant là ai nhưng anh biết người này. Chính là vị tướng Pars mà anh từng dùng tiêu độc bắn bị thương. Sau khi về được thành, anh ta đã được cứu chữa và may mắn qua khỏi. Lúc Arslan bị cha mình lưu đày, Jaravant vẫn còn trên giường bệnh nên không làm gì được.
Lần này, vết thương của anh vẫn chưa bình phục hoàn toàn và không giúp được gì nhiều. Vốn dĩ anh từng là đồng đội sát cánh với Tus và Isfan nhưng anh không thể rời phòng bệnh trong thời gian ấy nên không biết chuyện xảy ra. Jaravan kể, trong lúc anh dưỡng thương, thái tử thường đích thân tới thăm bệnh, nhưng nhà vua thì chẳng hề đoái hoài.
“Là hiệp sĩ của Pars, đáng lẽ ta phải phụng sự Andragoras bệ hạ. Nhưng sau khi thấy cách bệ hạ đối xử với thái tử, ta không dám tin vào mắt mình. Nghĩ kỹ lại, có lẽ ta vẫn nên đi theo thái tử.”
Thế nên Jaravant quyết định lén rời thành. Thực ra, anh có thể chờ đến khi vua Andragoras xuất chinh rồi mới lên đường, nhưng như thế thì hèn quá. Anh quyết định đi luôn hôm nay để thẳng thắn bày tỏ sự phản đối với quốc vương.
“Dù ngươi sinh ra ở đâu, miễn ngươi hết lòng trung thành với một vị quân vương là được. Ta nhớ rõ chuyện của tên người Sindhura đó. Trong lúc ta bất lực nằm đây thì anh ta đã chiến đấu hết mình để bảo vệ điện hạ. Ta muốn gặp và xin lỗi anh ta.”
Jaravant không phải người giỏi ăn nói cho nên khó khăn lắm mới giải thích được tâm trạng của mình. Tuy nhiên, Jimsa có thể hiểu. Nghĩ đi nghĩ lại, dù thái tử Arslan có vẻ bất tài nhưng dường như ở cậu ta có thứ sức hút nào đó khiến vô số chiến binh dũng cảm sẵn lòng phục vụ.
“Hoàng tử Arslan đã cứu mạng ta. Vì ta còn sống nên ta sẽ chọn đấu tranh để sống tiếp. Có vẻ con đường của ta giống với ngươi.”
Nói rồi, Jimsa đề nghị.
“Thế chúng ta hãy cùng hợp tác để rời thành Peshaward.”
Hai chiến binh từng muốn giết lẫn nhau, nay lại chung một mục đích : trốn khỏi pháo đài của quân Pars.
Jaravant nghĩ ra một cách đơn giản nhưng hiệu quả. Anh ta nói dối rằng đã được nhà vua ra lệnh rời thành làm nhiệm vụ cùng một hiệp sĩ dưới quyền. Sau khi chuẩn bị ngựa và vũ khí, nửa đêm họ đã thành công được lính gác cổng thành cho qua. Họ cũng biết mọi chuyện sẽ không suôn sẻ. Quả nhiên, không lâu sau đó, mọi chuyện bại lộ.
“Tên tù nhân Turan trốn thoát rồi!”
Tiếng hô vang vọng trong tường thành.
Jaravant và Jimsa quất ngựa chạy thục mạng, khiến vó ngựa cọ vào đá sỏi bắn ra tia lửa.
Ngay khi phát hiện ra tù binh trốn thoát, quân Pars lập tức đuổi theo. Chẳng bao lâu sau, họ cũng biết được vị tướng có quyền hành khá lớn là Jaravant chính là người đã giúp gã Turan kia đào tẩu. Việc này khiến binh lính cả thành náo loạn. Ngay cả Kishward cũng chỉ biết ôm trán đau đầu.
“Rốt cuộc còn được bao nhiêu người chịu trung thành với Andragoras bệ hạ đây? Thật không thể tưởng tượng nổi.”
Dù vậy, Kishward vẫn phải thực hiện bổn phận, dẫn quân đuổi theo. Màn truy đuổi căng thẳng kéo dài đến tận khi trăng lên cao. Nghe tiếng vó ngựa đằng sau, Jaravant nói với cộng sự của mình.
“Đi trước đi, tên Turan. Ta sẽ chặn bọn chúng.”
Jaravant giơ chân đạp mạnh vào mông ngựa của Jimsa. Con ngựa hí lên, vươn cao vó trước. Sau khi đáp xuống, nó ầm ầm lao đi như một cơn bão. Jimsa phải bám chặt vào bờm ngựa, không có cơ hội phản đối.
Jaravant giấu ngựa của mình ra sau một tảng đá lớn, đặt kiếm lên đầu gối và ngồi lên chính tảng đá đó. Đúng lúc này, bóng những kỵ sĩ truy đuổi anh ta cũng xyất hiện trong màn đêm. Biết sự dũng mãnh của Jaravant, không ai dám liều lĩnh lại gần. Marzban Kishward tiến lên nói chuyện với kẻ bỏ trốn.
“Jaravant, cậu bị tên Turan kia ép buộc có đúng không?”
Kishward cố ý bao che để Jaravant được giảm nhẹ tội. Dù ở quốc gia nào, chỉ cần lấy cớ bị uy hiếp thì có phạm sai lầm cũng tha thứ được.
Tuy nhiên, Jaravant không hề sợ hãi, đáp.
“Tôi, Jaravant, không phải kẻ hèn nhát. Tôi sẽ không tuân theo mệnh lệnh của kẻ khác kể cả khi bị uy hiếp. Tôi chỉ nghĩ rằng, đem một người đã nỗ lực sinh tồn ra làm vật hiến tế là trái với tinh thần hiệp sĩ, cho nên tôi mới làm vậy.”
“Vớ vẩn ! Tên nhãi ranh!”
Một giọng nói giận dữ vang lên, theo sau đó là bóng người sừng sững đi tới.
Kishward vội cúi chào. Hóa ra vua Andragoras đệ tam cũng đích thân đuổi theo.
“Nhãi ranh ! Ngươi tự cho là mình xứng đáng với danh hiệu hiệp sĩ, vậy có dám dùng thanh kiếm đó mà đối đầu với ta không?”
“Thần không có ý đối đầu đức vua.”
“Vậy thì tránh đường ra. Đi lấy đầu tên Turan đó về đây, rồi ta sẽ tha tội cho ngươi.”
“Thần đã hứa với anh chàng Turan đó là sẽ để anh ta đi. Thần không thể thất hứa.”
“Nói nhảm. Ngươi cũng bị tên Narsus đó mê hoặc rồi.”
Andragoras vươn tay, chộp lấy một cây thương do lính hầu dâng lên. Sát khí ngùn ngụt tức khắc bao trùm.
“Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ để cho ngươi được chết vinh quang.”
“Bệ hạ!”
Kishward lên tiếng.
“Thần hiểu bệ hạ vô cùng tức giận. Nhưng vua của Pars không nên giết hiệp sĩ Pars và vấy bẩn tay mình. Như thế sẽ càng khiến quân Lusitania hả hê.”
Ý Kishward là nếu nhà vua thẳng tay giết tướng lĩnh dưới quyền ngay trước giờ xuất chinh thì sẽ ảnh hưởng đến tinh thần quân sĩ, e rằng càng có thêm nhiều người chống đối. Tuy nhiên, những lời này quá sỗ sàng, khiến Andragoras không vui.
“Kishward, ý ngươi là nhà vua không có quyền giết những kẻ nổi loạn?”
“Bệ hạ hiểu lầm ý của thần rồi. Thần chỉ muốn nói, trước đây Jaravant đã cống hiến rất nhiều thành tích.”
“Thành tích cũ có đền bù được tội lỗi mới không?”
Andragoras nhếch miệng cười, rồi vung tay phóng cây thương đi.
Mũi thương đâm thẳng vào tấm giáp trên ngực Jaravant với sức mạnh khủng khiếp. Âm thanh nứt vỡ vang lên, rồi Jaravant ngã ngửa ra sau tảng đá.
Không một ai di chuyển.
“Nể Kishward cầu xin, ta đã nương tay một chút. Nếu gặp may, hắn sẽ sống sót.”
Nói rồi, Andragoras quay ngựa, Kishward cũng theo sau, phất tay ra hiệu cho binh lính quay về thành. Hơn một ngàn vó ngựa làm rung chuyển mặt đất. Quân lính đuổi theo hai kẻ chạy trốn xếp hàng trên con đường dẫn về thành Peshawar. Kishward che giấu nụ cười dưới hàng râu. Jaravant đúng là không thể xem thường, anh ta đã tính hướng gió có lợi cho mình nhất.
Còn Jimsa thì đang bực bội với bản thân khi chạy trốn trên con đường tăm tối.
“Không thể tin được ! Ta là người Turan mà lại được người Pars cứu sống hết lần này đến lần khác.”
Chẳng lẽ tên người Pars kia định hy sinh bản thân để cứu hắn. Thế này thì Jimsa mang món nợ quá lớn rồi.
“Nếu ai đó cho bạn một giọt nước, hãy trả bằng cả dòng suối.”
Đó là một câu tục ngữ trên thảo nguyên Turan, lúc này Jimsa mới thấm thía một cách sâu sắc. Anh phải tìm gặp thái tử Arslan, thông báo về cái chết của Jaravant. Quả nhiên là vận đổi sao rời, cuộc sống không thể nào lường trước được. Nhưng nếu số phận đã vậy thì cứ theo vậy đi.
Đang giữa đêm, lại cưỡi ngựa trên địa hình mình không quen thuộc nên Jimsa không thể phóng nhanh như mọi khi. Trước lúc bình minh, anh nghe tiếng vó ngựa đằng sau. Anh đặt tay lên chuôi kiếm thì chợt phát hiện người đuổi theo chính là Jaravant.
“Ngươi còn sống ư?”
“May thay, vẫn còn sống, dù suýt bị tử thần túm cổ lôi đi.”
Jaravant phủi bị trên tấm áo giáp. Mảnh giáp trước ngực nứt toác bởi mũi thương của Andragoras. Ngọn giáo ấy phá vỡ giáp sắt, xuyên qua áo vải, thậm chí còn đâm một chút vào da thịt Jaravant. Nếu anh không chọn đúng hướng ngược gió thì có khi xương ức cũng gãy rồi.
“Thôi, ở đây lâu hơn cũng vô ích, chúng ta mau đi thôi.”
Thế là hai chiến binh Pars và Turans với mối quan hệ lạ lùng, đã tiến trên đại lộ về hướng tây. Đến một điểm thích hợp, họ lại băng qua dãy núi Nimruz, dự định hội quân cùng thái tử Arslan.