Khi tin thái tử về đến Peshawar, marzban Kishward, tướng phụ trách chỉ huy phòng thủ pháo đài đã dẫn 500 kỵ binh ra ngoài thành nghênh đón.
Azrael nhảy từ vai Arslan sang cánh tay Kishward, gửi lời chào nồng nhiệt, xong lại quay về với Arslan, cứ như thể nó không nỡ rời khỏi bất cứ ai trong hai vị chủ nhân của mình.
“Azrael ! Mi thích hoàng tử hơn ta sao? Đúng là nuôi con cho tu hú rồi ! Đau lòng quá!”
Kishward mỉm cười nói đùa. Nhưng khi hay tin marzban Bahman qua đời, ông lập tức nghiêm chỉnh, nói lời cầu nguyện an nghỉ cho Bahman.
“Hy sinh thân mình để phụng sự thái tử điện hạ cũng xem như ngài ấy đã hoàn thành tâm nguyện rồi. Thứ cho thần bất kính, nhưng xin điện hạ chớ đau buồn, hãy trân trọng mạng sống mà ngài Bahman đã hy sinh để bảo vệ.”
“Kishward nói phải. Để cảm ơn Bahman, ta càng phải cố hết sức giành lại kinh đô, giải cứu phụ vương và mẫu hậu.”
“Thế mới là phong độ của thái tử xứ Pars. Dù chúng thần tài hèn sức mọn nhưng nguyện dốc toàn lực phò trợ người.”
“Ta trông cậy vào các vị.”
Arslan khẽ mỉm cười.
Cuối ngày hôm ấy, Arslan bắt đầu lịch trình học bắn cung với Farangis. Sức cánh tay của chàng không đủ để kéo một cây cung siêu hạng như của Dariun nên chàng phải học từ Farangis trước, mọi người đề xuất như vậy.
Nhìn Arslan trên sân tập với Azrael trên vai, Kishward đi về phía phòng làm việc của Narsus.
Giờ đây, Narsus đã có thể yên tâm giao quyền luyện binh cho Kishward và Dariun, còn bản thân thì bận rộn với việc nghiên cứu chiến lược và chính sách trị quốc.
Đầu tiên, anh phải tiến hành giải phóng nô lệ cho những người lính bộ binh Sindhura như đã công bố trước chuyến viễn chinh sang bờ tây sông Kaveri. Tiếp theo, cần nhân danh Arslan, kêu gọi các lãnh chúa mọi miền trên cả nước hội quân nhằm đánh đuổi giặc Lusitania. Cuối cùng, để làm rõ quan điểm cải cách chính trị của Arslan, phải viết một bản tuyên ngôn xóa bỏ chế độ nô lệ.
Dù luôn mồm nói rất bận nhưng trông Narsus lại vui phơi phới, bởi anh có thể bắt tay vào gây dựng chính quyền trong sạch cho một vị vua anh minh như ước nguyện lâu nay.
Khi Kishward tới, Narsus đang nghỉ ngơi uống trà. Kishward nhận lòng hiếu khách của Narsus, ngồi xuống cùng thưởng trà. Hai người chuyện phiếm đôi câu rồi Kishward mở lời vào đề tài chính.
“Ngài Narsus, có vài điều ta cần làm rõ. Kể cả nếu hoàng tử Arslan không mang trong mình dòng máu hoàng tộc Pars, lòng trung thành của ta với người cũng không hề thay đổi.”
Về chuyện này, Narsus hoàn toàn tin tưởng Kishward. Tuy nhiên, vẫn có vài điểm anh còn lấn cấn. Gõ ngón tay lên chén trà gốm chỉ còn lại cặn, vị quân sư hỏi.
“Đương nhiên rồi, hoàng tử Arslan vô cùng coi trọng lòng trung của ngài. Nhưng sau khi giải cứ vua Andragoras, e rằng giữa ngài ấy và hoàng tử sẽ xảy ra mâu thuẫn. Lúc đó ngài sẽ đứng về phía ai đây, ngài Kishward?”
“Ý ngài là sao?”
“Ta không nghĩ vua Andragoras sẽ đồng tình với việc bãi bỏ chế độ nô lệ đâu. Ngài Kishwars sẽ làm gì nếu đức vua và thái tử xung đột lẫn nhau về vấn đề chính trị?”
Kishward là một marzban xứ Pars xuất thân từ dòng dõi quân nhân đã phụng sự hoàng gia qua nhiều thế hệ. So với những người như Gieve hay Jaswant, anh phải gánh một trách nhiệm hoàn toàn khác, nhưng địa vị lại không cao đến mức như Dariun hay Narsus để chọc giận nhà vua một cách tùy tiện. Nên dù trong lòng mioosn ủng hộ Arslan nhưng nếu ở thế đối đầu với vua Andragoras khì không dễ dàng cho anh một chút nào.
“Ngài Narsus lo lắng là phải, nhưng chúng ta cứ tạm gác lại vấn đề này đã. Chiếm lại kinh đô Ecbatana rồi giải cứu bệ hạ xong hẵng bàn được không.”
“Có lẽ vậy.”
Narsus cũng gật đầu đồng ý.
“Lần tới, xin miễn cho ta nhiệm vụ ở lại trấn thủ thành trì. Ta cũng muốn ra tiền tuyến, góp sức trong công cuộc giành lại kinh đô.”
“Phải chăng ngài Kishward, vị anh hùng tung hoành trận mạc nhiều năm, bắt đầu cảm thấy bức bối khi ở trong thành trì?”
“Chuyện này….”
Không hiểu sao Kishward thoáng do dự.
“Thực ra ở trong thành ba tháng cũng có chút nhàm chán, nhưng gần đây có sự lạ xảy ra.”
“Sự lạ?”
“Nói thật thì….ghê rợn thì đúng hơn….”
“Ồ? Ngay cả người như ngài Kishward cũng thấy sợ hãi ư?”
Mazban tahir, song đao tướng quân chỉ biết cười khổ vuốt râu.
“Ta không sợ con người, nhưng theo lời binh lính nói, kẻ thù lại là một thứ gì đó khác. Nó có thể tự do đi xuyên tường hoặc trần nhà. Nó trộm đồ ăn, nước uống, thậm chí tấn công binh lính.”
“Có ai thiệt mạng không?”
“Đã có ba người bị giết rồi, nhưng không có bằng chứng nào là do cái bóng đó gây ra. Ta nghĩ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, nhưng binh lính không nghĩ thế. Thật là khó xử.”
“Để xem nào…”
Narsus trầm ngâm, vẻ nghiêm trọng của anh khiến Kishward cũng phải hoang mang.
Sau khi thảo luận về vấn đề kỵ binh, Kishward rời đi, Narsus gọi Elam đến phòng mình.
“Elam, đây là lá thư bí mật mà eran Vahriz đã gửi cho ngài Bahman. Ông ấy đưa cho ta trước lúc qua đời. Ta đã giữ nó lâu nay nhưng gần đây bận rộn quá. Ngươi hãy giấu lại nó vào phòng ngài Vahriz được không?”
Được tin tưởng giao nhiệm vụ quan trọng như vậy, Elam cực kỳ phấn chấn. Cậu gói chặt lá thư trong giấy dầu không thấm nước, quấn dây da rồi mang tới phòng Bahman. Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng cậu thấy bên cạnh cửa sổ có một bể cá với lớp bùn dày bên dưới đáy. Elam quyết định vùi là thư đó xuống dưới bùn.
Đêm đó, Gieve đến thăm Narsus. Nghe đồn về cái bóng đang ám ảnh binh lính trong thành này, Gieve chợt nhớ đến một chuyện lạ anh gặp phải ba tháng trước trên hành lang nọ. Hai người quay lại đó, tìm kiếm khắp các vách tường và sàn nhà nhưng không thấy gì.
Lúc Narsus cùng Gieve quay về phòng, Alfarid thấy anh thì vội chạy đến. Elam cũng ở đó.
“Narsus, anh ở đâu thế? Tôi tìm anh mãi.”
“Chuyện gì vậy?”
Cô đưa cho Narsus một mảnh giấy, trên đó viết vài dòng chữ Pars. Nội dung khiến Narsus khá bất ngờ.
“Hỡi những kẻ ngu ngốc theo chân hoàng tử Arslan, lá thư của eran Vahriz mà các ngươi cố công che giấu đã rơi vào tay ta. Hãy ghi nhớ bài học này và đừng bất cẩn như thế nữa nhé.”
“Sau đó thế nào?”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Narsus, Elam vội trấn an anh ta.
“Tôi đã đi kiểm tra rồi. Thư của eran Vahriz vẫn được giấu kỹ trong…..”
Giọng của Elam nhỏ dần rồi biến mất như ngọn nến bị gió thổi tắt. Narsus lập tức lao đi như đuổi theo con mồi. Gieve cũng bám sát dù không hiểu chuyện gì xảy ra.
Phía bên kia hành lang, Narsus đạp tung cửa phòng Bahman. Cánh cửa ken két mở ra, kéo theo một âm thanh lớn.
Trước mắt là cảnh tượng khó tin.
Trên trần nhà chỉ có một đôi tay người thò xuống, một bên nắm lá thư bí mật, bên kia cầm thanh đoản kiếm. Bàn tay cầm lá thư lặng lẽ chui vào trong, còn canh tay cầm kiếm thì vung vẩy như đe dọa.
Narsus rút kiếm khỏi vỏ, vung lên cao.
Bàn tay cầm đoản kiếm bị chém đứt lìa khỏi khuỷu, rơi xuống, máu tuôn ồ ạt. Cùng lúc đó, Gieve cũng đâm xuyên thanh kiếm vào những thớ gỗ dày trên trần nhà.
Có một âm thanh khe khẽ vang lên bên trong. Gieve rút kiếm lại. Đầu kiếm nhỏ máu, nhưng xem ra không gây thiệt hại được bao nhiêu.
“Hắn sẵn sàng hy sinh một cánh tay. Xem ra đối phương không phải người bình thường.”
Gieve lẩm bẩm, lau máu trên lưỡi kiếm.
Elam đứng ở cửa, vẫn choáng váng không thôi.
“Ngài Narsus, chuyện quái gì xảy ra vậy? Tôi thật sự không….”
Gieve tra kiếm vào vỏ, nhìn Narsus.
“Ta hiểu rồi. Cậu đã thành mồi nhử cho hắn.”
“Ngài nhạc sĩ nói đúng đấy.”
Narsus gạt mớ tóc trước trán, bực bội nhìn cánh tay rơi trên mặt đất.
“Nghĩa là Elam, đối phương vốn không biết cậu giấu lá thư bí mật của eran Vahriz ở đâu. Vậy nên hắn mới viết một lá thư và cố tình để cho cậu tìm thấy. Đương nhiên ngay sau đó, cậu tức tốc đến phòng của ngài Bahman kiểm tra xem lá thư còn không. Hắn chỉ việc đi theo cậu và….”
……
“Ah!”
Elam kêu lên. Cậu nhận ra chính mình là người đã chỉ chỗ giấu bức thư cho tên trộm. Thật là một sai lầm không thể tha thứ.
Cậu bé vô cùng tuyệt vọng. Narsus vừa định mở miệng nói gì đó thì không ngờ Alfarid lại đứng chắn trước mặt Elam.
“Không phải tại Elam đâu, tôi cũng có lỗi mà. Narsus, đừng trách cậu ấy.”
Được người lúc nào cũng gây sự với mình lên tiếng bảo vệ, Elam chẳng biết phải phản ứng thế nào. Narsus cười khổ, nhẹ nhàng giơ tay ngăn cô gái tóc đỏ.
“Không, Alfarid, cô có thể nghe ta nói….”
“Elam có thể bù đắp sai lầm mà. Tuy lần này làm hỏng việc nhưng trách mắng cậu ấy chỉ vì một lỗi sai thì thật không công bằng.”
“Nghe ta nói đã. Là lỗi của ta ! Elam, đừng lo, bức thư bị lấy đi chỉ là giả thôi.”
“Hả?”
Alfarid hét lớn, Elam trợn tròn mắt. Narsus bối rối gãi đầu.
“Xin lỗi nhé Elam, thật ra ta cũng đâu biết lá thư của ngài Vahriz ở chỗ nào. Còn chuyện vừa rồi chỉ là cái bẫy thôi.”
Gieve đã tra kiếm vào vỏ, rời mắt khỏi trần nhà.
“Đúng vậy, nhưng ngài Narsus, rốt cuộc hắn là ai mà có thể trốn thoát không dấu vết như thế?”
“Ta không biết.”
Narsus lắc đầu, anh không thích nói ra suy đoán của mình khi chưa chắc chắn. Dù anh là người thông minh nhưng không phải thần thánh.
Vốn dĩ anh bày ra màn kịch vừa rồi để bắt kẻ đột nhập vì anh tin mục đích hắn lẻn vào thành chính là bức thư đó. Thế nhưng đối phương lại không phải người thường. Hắn chẳng những lấy được thư, mà còn dễ dàng trốn thoát. Nếu có thể bắt hắn, Narsus hy vọng sẽ moi được chút thông tin, thế nhưng giờ thì quá muộn rồi.
Dù bức thư bị đánh cắp là đồ giả, không gây ra tổn hại nào, nhưng nỗi lo ngại trong lòng Narsus chẳng thể xua tan. Sau đây, anh cần báo cáo tình hình cho Arslan và tiến hành khám xét nghiêm ngặt toàn bộ pháo đài.
……
Trong lúc đó, kẻ đã hy sinh một cánh tay để lấy được lá thư bí mật đã trốn khỏi Peshawar. Hắn quấn vải quanh vết thương, thì thầm trong bóng tối.
“Chủ nhân à chủ nhân…..Sanjeh đã hoàn thành mệnh lệnh của ngài. Tôi sẽ mang lá thư bí mật của tướng Vahriz về Ecbatata cho ngài ngay đây….”