Cơn hỗn loạn chưa hoàn toàn lắng xuống nhưng số phận vương quốc Sindhura dường như đã được định đoạt.
Vị vua kế tiếp là hoàng tử Rajendra. Gadhevi, đối thủ tranh ngai vàng với hắn ta thì bị truy nã vì tội chống lại phán quyết của thần linh và sát hại cha vợ của mình, tể tướng Mahendra.
Giới quý tộc và quan lại ở kinh đô Uraiyur đều thề trung thành với vị vua mới. Còn về phần những người theo phe Gadhevi, họ rời quê hương, trốn sang bên kia biên giới. Sau này, họ có thể bị gán cho cái danh phản đảng. Hiện giờ ở Sindhura, Rajendra là hiện thân của công lý.
Vua Karikala đệ nhị lại bệnh nặng liệt giường và yếu đi nhiều sau cú sốc. Một ngày nọ, ông gọi Rajendra đến phòng mình.
“Con có thể tha mạng cho Gadhevi không, Rajendra?”
“Con hiểu suy nghĩ của phụ vương, nhưng hắn ta đã coi thường kết quả cuộc quyết đấu, không tuân theo sự phán xét của thần linh, chống đối mệnh lệnh của nhà vua. Chẳng những thế, hắn còn giết tể tướng Mahendra dù ông ấy là cha vợ hắn. Dù con có muốn tha cho hắn, công lý và pháp luật cũng không tha!”
Thái độ của Rajendra vô cùng quả quyết, hắn không có cách nào ngoài từ chối lời cầu tình của người cha già. Nhưng hồi lâu, Rajendra cũng cảm thấy khó xử. Cuối cùng, hắn và nhà vua đã nhượng bộ lẫn nhau.
Hắn hứa sẽ cho Gadhevi một con đường sống. Chỉ cần Gadhevi an phận đầu hàng thì sẽ được tha mạng, thay vào đó sẽ bị giam lỏng trong tu viện đến cuối đời. Còn các lãnh chúa quý tộc từng ủng hộ Gadhevi, nếu chiu quy phục cũng sẽ được miễn tội. Mục tiêu trước mắt là ổn định nội bộ chứ không phải trả thù lẫn nhau….
Lời hứa của Rajendra khiến vua Karikala yên tâm phần nào. Ông không còn khả năng phục hồi sau những tổn thương cơ thể vì dùng thuốc kích thích quá mức. Chẳng qua ông vẫn cố gắng thực hiện nhiệm vụ cuối cùng của đấng quân vương trước khi qua đời. Ông viết chiếu truyền ngôi, chính thức trao ngai vàng cho Rajendra, một lá thư thuyết phục Gadhevi đầu hàng cùng một bài văn tế bi thương để tưởng niệm tể tướng Mahendra.
Xong xuôi tất cả, Karikala dường như đã dốc cạn sức mình. Nhà vua chìm vào giấc ngủ say.
Khi màn đêm buông, Karikala đệ nhị trút hơi thở cuối cùng.
Dù là một quốc vương nước ngoài nhưng cái chết của ông vẫn khiến Arslan chấn động.
Vua Karikala dẫu có vài tật xấu trụy lạc liên quan đến đời sống cá nhân, nhưng trên hết ông vẫn là một vị vua, một người cha xứng đáng. Nhất là với tư cách người cha, thái độ công bằng của ông khi đối xử với Gadhevi và Rajendra bất chấp xuất thân của họ thật đáng ghi nhận. Arslan không khỏi nghĩ đến mối quan hệ với cha mình, vua Andragoras.
Trước sự ra đi của cha, Rajendra hết sức đau buồn. Hắn quỳ bên linh cữu, nước mắt ướt đẫm ngực áo, luôn miệng nức nở rằng về sau biết nương tựa vào ai.
“Đúng là nước mắt cá sấu!”
Dariun khá ngạc nhiên trước phản ứng của Rajendra nhưng Narsus sửa lại.
“Không, hắn không giả vờ đâu.”
“Ý cậu là tay hoàng tử bảnh choẹ đó thực lòng xót thương ư?”
“Cũng không hẳn. Phải nói Rajendra tự thuyết phục bản thân rằng mình rất đau buồn trước cái chết của cha, cho nên mới khóc bi thương như thế.”
Narsus hoàn toàn nhìn thấy được những nét tính cách đặc biệt của Rajendra. Đó là một kẻ dối trá điêu luyện, diễn sâu đến mức thậm chí đánh lừa được cả chính bản thân mình.
Quân Pars cũng tổ chức lễ tang cho tướng Bahman. Bên cạnh Arslan chỉ còn hai marzban là Dariun và Kishward. Rốt cuộc còn ai sống sót sau trận Atropatene nữa hay không, chàng cũng không biết rõ.
Dù Bahman chết nhưng 1 vạn kỵ binh dưới quyền ông vẫn còn đó. Đội quân của Pars trong cuộc viễn chinh Sindhura mạnh đến mức nào, thiện chiến ra sao? Sau bao trận chiến lớn nhỏ, con số tử trận còn chưa đến hai trăm người. Chỉ cần nhìn vào kết quả đó là hiểu được.
“Khar năng chỉ huy của tướng quân Bahman quả thật rất tài tình. Ông ấy xứng đáng là vị tướng lão luyện nhất trong các marzban.”
Ngay cả Narsus, người không hòa hợp với Bahman cho lắm cũng phải thẳng thắn thừa nhận.
Tuy nhiên, Bahman chết rồi thì phải đối mặt với một vấn đề nữa. 1 vạn kỵ binh Pars do Bahman chỉ huy cần có một người lãnh đạo mới. Arslan nghĩ rằng Dariun là người phù hợp nhất cho vị trí này.
“Không ai có thể xứng đáng hơn ngài Dariun được nữa. Cố tướng quân Bahman cũng sẽ không phản đối cháu trai người chiến hữu lâu năm tiếp nhận các thuộc hạ của mình. Hơn nữa, nếu thái tử điện hạ đã yêu cầu thì chuyện này không thành vấn đề.”
Các phó tướng dưới quyền Bahman nói thế và chấp nhận Dariun làm thủ lĩnh mới của họ.
Arslan xin Rajendra cấp cho họ một mảnh đất núi gần thủ đô Uraiyur. Chàng dùng nơi đó làm nghĩa trang chôn cất thi hài Bahman cùng các binh lính Pars đã hy sinh trong trận chiến. Họ được an tang ở sườn tây ngọn núi, nơi vong linh những người quá cố có thể nhìn về quê hương.
Do đang ở ngoại quốc nên lễ tang chỉ diễn ra đơn giản với sự có mặt của thái tử Arslan cùng sự chủ trì của nữ tư tế Farangis.
Sau tang lễ, Dariun được thái tử chính thức bổ nhiệm làm chỉ huy 1 vạn kỵ binh.
“Mãnh hổ tướng quân, sau này hãy giúp đỡ nhau nhé.”
“Đừng có chế giễu ta, Narsus.”
Dariun nhăn mặt, mỉm cười cay đắng.
“Tuy nhiên, ngài Bahman vẫn không nói gì về bức thư mà chú ta đã gửi. Có phải vậy là những khó khăn của hoàng tử Arslan không còn nữa, đúng không?”
“Mong là thế, nhưng ta không chắc đâu, Dariun….”
Có một số câu hỏi mà ngay cả Narsus cũng không rõ ràng. Bí mật về xuất thân của Arslan cũng là một trong số đó.
Dù Narsus tính toán trước được Bahman sẽ tìm đến cái chết nhưng vẫn không kịp khai thác thông tin từ ông ta. Đó là một thất bại đáng tiếc, mà cũng bởi trong thâm tâm anh do dự không dám chắc bí mật ấy có nên được nói ra không.
Trong lúc hành quân đến Sindhura, Narsus cũng có cơ hội hỏi ý kiến Gieve về thân phận Arslan.
“Với ta thì thế nào mà chẳng được.”
Gẩy cây đàn oud vu vơ bằng những ngón tay dài, Gieve, người tự xưng là kẻ hát rong, cất giọng du dương với đôi mắt xanh thẳm lấp lánh sáng.
“Không, nếu hoàng tử không mang huyết thống hoàng gia thì còn tốt hơn nhiều. Ta sẵn sàng cống hiến hết mình vì hoàng tử Arslan nhưng ta chẳng có ý định trung thành với hoàng tộc Pars. Hoàng tộc Pars thì liên quan gì đến ta đâu chứ?”
Gieve chỉ hứng thú với một mình Arslan. Trong thời gian đồng hành với vị hoàng tử trẻ này, anh được trải nghiệm vô số điều mới mẻ.
“Ta hiểu suy nghĩ của anh rồi, Gieve.”
Narsus đồng ý, bởi chính anh cũng cảm thấy vậy. Kể cả Arslan không phải con cháu hoàng tộc thì điều đó có sao? Vua Andragoras đệ tam đã chính thức phong Arslan làm thái tử rồi mà.
Bỗng nhiên, Narsus nhớ đến Andragoras, người đến nay còn chưa rõ tung tích.
Dù Andragoras có vô số khuyết điểm mà một vị vua không nên có, nhưng ông ta chắc chắn không phải kẻ hèn nhát hay bất tài. Chí ít, Narsus đánh giá cao việc ông ta không hề mê tín.
Khi triều đại của Andragoras bắt đầu, một tên tự gọi mình là nhà chiêm tinh đã chen ngang khi nhà vua đang phân công lại chức vụ trong triều. Gã đó trước giờ luôn xu nịnh vua Gotarzes và Osroes để kiếm phần thưởng, cho nên cũng dùng cách tương tự với Andragoras.
“Theo chiêm tinh học, bệ hạ là người có số trường thọ. Ngài sẽ sống ít nhất 90 năm, quả là phúc đức cho Pars.”
“Thế bản thân ngươi thì sống được bao năm?”
“Thần có sự che chở của các vị thần nên có thể sống đến 120 tuổi.”
“Ồ, thế nhưng ngươi trông rất trẻ. Chẳng lẽ ngươi đã 120 tuổi rồi ư?.”
Chế nhạo xong, vua Andragoras bất ngờ rút kiếm chém nhà chiêm tinh.
“Quả là một vị vua anh minh. Lũ lừa bịp đó sao có thể qua mặt ngài.”
Người dân Pars hết lòng ca ngợi. Hai đời vua Pars trước đó là Gotarzes đệ nhị và Osroes đệ ngũ đều vô cùng mê tín. Thời đó, các pháp sư, nhà tiên tri, nhà chiêm tinh thường xuyên ra vào cung điện. Ai có tâm với triều chính đều đau đầu trước cảnh này. Mặt khác, Andragoras lại mạnh mẽ xóa bỏ mọi thói xấu mê tín dị đoan chỉ trong một lần.
Dưới thời trị vì của ông, những kẻ đó đều bị đuổi ra khỏi cung. Nhiều pháp sư và nhà tiên tri ghét Andragoras, nhưng nhà vua chẳng thèm để ý.
Arslan liệu có được ý chí mạnh mẽ ấy không? Tương lai vẫn còn nhiều thử thách.
“Tên Gadhevi này rốt cuộc trốn lên trời hay chui xuống đất vậy? Dù sao đi nữa, ta cũng phải tìm ra hắn. Chưa giải quyết xong việc này thì không thể nào an tâm đươc.”
Trong lúc chuẩn bị cho đám tang người cha quá cố, Rajendra vẫn không ngừng truy lùng Gadhevi.
Dù đã thỏa thuận với vua cha nhưng Rajendra không có ý định giữ lời hứa. Hắn nhận được sự ủng hộ của hầu hết thế lực trong kinh đô Uraiyur nhưng nhiều quý tộc địa phương vẫn trung thành với Gadhevi. Nếu Gadhevi trốn được đến chỗ họ, tình thế có thể đảo ngược, cho nên hắn vẫn phải ráo riết truy bắt.
Chỉ khi tiêu diệt hoàn toàn địch thủ, Rajendra mới có thể chính thức lên ngôi vua. Sau đó hắn sẽ chinh phục những quý tộc chống lại mình, ổn định bốn phía bờ cõi trong vương quốc, tổ chức lễ đăng quang hoành tráng, lập hậu nạp phi…. Những việc đó có nhanh đến mấy cũng mất đôi ba năm.
Mà đồng thời, hắn cũng không thể để quân Pars loanh quanh ở đây mãi.
Hắn có bộn bề bao thứ phải lo. Dẫu là một kẻ xảo quyệt như Rajendra cũng không tin rằng mọi chuyện đã được định đoạt, cứ an tâm ngủ quên trên chiến thắng.
Lúc này, lại có một người mất đi hoàn toàn ánh sáng tương lai.
Jaswant, nô bộc cũ của Mahendra bị bắt vì là đồng phạm với Gadhevi nhưng lại được Arslan yêu cầu trả tự do. Anh đến gửi lời cảm ơn tới người cứu mạng mình không chỉ một lần. Vị thái tử Pars nhìn anh đầy lo lắng.
“Jaswant, sau này ngươi định thế nào?”
“Tôi….”
Trước kia, Jaswant đã nghĩ sẽ phụng sự cả đời cho người anh từng tin là cha ruột, Mahendra, cũng có nghĩa sẽ phò tá Gadhevi, nhưng nay tất cả bọn họ đều đã chết. Anh không muốn phục vụ kẻ chiến thắng là Rajendra. Rajendra càng không muốn Jaswant thành thuộc hạ của mình vì hắn từng làm gián điệp của Mahendra. Ở Sindhura đã không còn nơi nào cho anh nữa.
“Jaswant, có muốn theo ta không?”
Jaswant sửng sốt trước lời đề nghị đó, nhưng anh nhất thời không thể trả lời được. Thấy vẻ mặt lưỡng lự của anh, Arslan nói tiếp.
“Bản thân ta cũng không biết mình thực sự là con ai. Ta cứ nghĩ mình là con trai vua Andragoras nhưng dường như không phải vậy. Thậm chí có khi ta cũng chẳng xứng với cái danh hiệu hoàng tử của Pars hay gì đâu.”
Jaswant lặng lẽ nghe Arslan bộc bạch.
“Cho nên sau khi xây dựng lại Pars với sự giúp đỡ của Dariun, Narsus và những người khác, ta muốn tìm hiểu về thân phận thực sự của mình. Nếu ngươi muốn thì có thể đi cùng ta. Con đường rất chông gai, ta không muốn ép buộc, chỉ mong rằng ngươi có thể cân nhắc….”
Arslan nghiêm túc nói.
“Tôi không thể trả lời ngài ngay bây giờ. Có lẽ tôi quá thiếu quyết đoán, nhưng quả thật trong lòng tôi bây giờ đang rối bời….”
“Không sao, anh có thể dành thời gian suy nghĩ thêm về điều đó.”
Arslan đứng dậy rời đi, nhưng nụ cười nhân hậu của chàng đã in sâu vào tâm trí Jaswant.
Thói quen của Arslan là không bao giờ ra lệnh cho ai đó khi muốn người ấy đi theo phò trợ mình. Chàng luôn đặt bản thân ở thế khiêm nhường để thuyết phục họ. Chàng làm điều đó một cách tự nhiên mà chính chàng không cũng không ý thức được, và đó là điểm mạnh của Arslan. Narsus đã từng nói với Hilmes điều này.
Quân Pars mau chóng bắt đầu chuyến khải hoàn.
Họ không định ở lại Sindhura quá lâu, Rajendra không cần lo lấng. Tất nhiên mục đích chung của quân Pars đã đạt được. Từ giờ trở đi, họ chỉ cần tập trung xử lý mối nguy trong nước mà thôi.
“Tình hình đã được giải quyết nên bây giờ chúng ta nên quay lại Pars. Tuy chưa nhìn thấy kết cục của Gadhevi nhưng thế cũng không sao. Chỉ cần điện hạ ra lệnh, tướng sĩ có thể khởi hành bất cứ lúc nào.”
Dù Dariun nói có lý nhưng Narsus vẫn muốn bình định phía đông vương quốc. Anh nói với người bạn thân.
“Gadhevi mà bị tiêu diệt hoàn toàn, Rajendra sẽ lộ nanh vuốt với chúng ta. Thực ra, ta đang chờ xem mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào….”
Con gái tể tướng Mahendra, cũng là vợ Gadhevi tên là Salima. Nếu chồng cô trở thành vua, đương nhiên cô sẽ là hoàng hậu. Nhưng thần may mắn đã không đứng về phía cô. Lúc này, cô bị giam lỏng trong một dinh thự gần cung điện. Rajendra từng ngỏ lời cầu hôn cô trước đây, hắn không có ý định tự làm hỏng thanh danh mình bằng việc ngược đãi phụ nữ. Cho nên dù bền ngoài Salima bị quản thúc tại gia nhưng cô vẫn có thể sống sót và tự do trong khuôn khổ nhất định.
Mặt khác, Rajendra nghĩ nếu Salima bí mật liên lạc với Gadhevi, hấn có thể lần theo cô để tìm ra nơi Gadhevi ẩn náu.
Thế là Rajendra cử người theo dõi hành tung của Salima. Tuy nhiên, suốt 5 ngày, cô chỉ ở trong phòng chứ chẳng hề đi đâu, trừ một nơi duy nhất.
Có một ngọn tháp nhỏ gần phòng ở của cô, nơi đặt bàn thờ cúng tổ tiên. Cô thường tới tới đó mỗi ngày một lần để tỏ lòng thành kính. Và lần nào cô cũng không cho ai đi cùng.
Rajendra đã cử người lục soát khám thờ và cả bên trên nóc nhà nhưng chẳng tìm thấy gì cả, cho nên hắn không sai người canh gác.
Tuy nhiên, thực chất Gadhevi đang trốn trong một chiếc lồng lớn treo trên nóc tòa tháp. Các dầm phía trên tháp được xây dựng với kết cấu phức tạp nên từ dưới nhìn lên sẽ không trông thấy. Salima ngày ngày đều mang đồ ăn đến cho chồng. Một lần nọ, cô đã trộn thuốc ngủ vào rượu mía mà hắn ta uống.
Sau khi chắc rằng Gadhevi đã ngủ say, Salima gọi người hầu. Hầu gái chạy ra ngoài, và khi quay lại thì dẫn theo một thuộc hạ của Rajendra.
Lúc Gadhevi mở mắt, hắn bị xách cổ ra khỏi lồng với hai ya bị trói chặt ra sau lưng. Bất kể hắn có tài thiện xạ cao siêu cỡ nào cũng chẳng thể làm gì trong tình huống này nữa, chỉ biết gầm gừ hằn học với vợ mình.
“Salima, chuyện gì thế này?”
“Là như vậy đó. Chàng là một kẻ tội nghiệp bị thần linh ruồng bỏ và người đời coi khinh. Ta vốn tưởng chàng hợp với lầu son gác tía, nhưng cuối cùng chàng vẫn rớt xuống trần gian, trở thành kẻ tội đồ.”
Giọng Salima quá đỗi lạnh lùng. Gadhevi lăn lộn trên sàn, lớn tiếng mắng.
“Ngươi dám phản bội chồng mình. Con đàn bà vô liêm sỉ!”
“Thiếp không phản bội chồng. Thiếp chỉ trả thù cho cha.”
Gadhevi há hốc miệng, không thể thốt ra lời nào. Hắn cắn môi, mặt tái mét.
Arslan có mặt khi tù nhân được giải đến cho Rajendra. Chính Rajendra mời chàng tới.
Gadhevi nở nụ cười với người em cùng cha khác mẹ, người mới đây thôi còn là kẻ thù một mất một còn với mình. Arslan chưa từng thấy nụ cười nào đau khổ và gượng ép hơn thế. Gadhevi từng là kẻ có địa vị cao nhất và thái độ cũng kênh kiệu chẳng kém. Vậy nên khi hắn tỏ vẻ khiêm nhường cầu xin mới tủi nhục làm sao.
“Rajendra, ta và ngài vốn là anh em một nhà. Chẳng qua do số phận đưa đẩy nên mới phải tranh đoạt lẫn nhau. Nay thắng thua đã định, ngài thắng rồi.”
“Ồ, ngươi thừa nhận ư?”
Rajendra nhếch môi với vẻ giễu cợt tột độ. Gadhevi vờ như không thấy, tiếp tục cầu xin.
“Ta bằng lòng quy phục ngài. Ta thề sẽ trung thành với ngài. Cho nên ngài có thể tha mạng cho ta không?”
Rajendra cố ý thở dài. Sau khi liếc nhìn Arslan, hắn mới tỏ vẻ khó xử.
“Gadhevi à, anh em ta đánh cược mạng sống của bản thân và tương lai đất nước đẻ giành lấy ngai vàng. Nếu một trong hai thua, chúng ta đều biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ta sẽ để ngươi chết đàng hoàng, đừng cầu xin lòng từ bi một cách khó coi như vậy.”
“Ra….Rajendra….”
“Anh em ta mới bất hạnh làm sao. Nếu không có quan hệ máu mủ, có khi chúng ta đã là bạn tốt của nhau rồi.”
Vẻ u buồn thoáng qua trong mắt Rajendra, nhưng chỉ trong giây lát. Sau đó, hắn lập tức dửng dung như không.
“Đêm nay là đêm cuối cùng của ngươi. Hãy thỏa sức tận hưởng. Ta đã chuẩn bị rượu ngon cùng cao lương mỹ vị tiếp đãi ngươi rồi.”
Uống vô số rượu mạnh đến bất tỉnh nhân sự và chết không đau đớn, đó là cách xử tử một thành viên hoàng tộc của Sindhura.
Gadhevi được cở trói. Rượu, thức ăn và trái cây la liệt bày trước mặt hắn. Xung quanh là vô số binh lính và đao phủ. Các thị nữ rót đầy rượu vào ly của hắn ta.
Nhìn quanh với đôi mắt đỏ ngầu, Gadhevi bất chợt trông thấy Arslan. Hắn giật lấy bình rượu từ tay một hầu gái.
“Thằng nhãi người Pars. Tất cả là tại ngươi mà ra cả!”
Với một tiếng hét giận dữ, âm thanh chói tai vang lên.
Gadhevi quăng vỡ chiếc mình, chộp lấy một mảnh sứ sác nhọn, phi về phía cổ họng Arslan.
Các cô hầu hét thất thanh.
Arslan phản ứng rất nhanh, cầm lấy một chiếc đĩa trên bàn, đưa lên che chắn cho bản thân. Mảnh sứ vỡ đâm vào đó.
Azrael vỗ cánh, mổ thẳng vào mắt Gadhevi.
Gadhevi gào lên tuyệt vọng, đưa tay bưng lấy gương mặt đầy máu. Azrael trả thù cho người bạn của mình xong thì bay lên, quay về đậu trên vai Arslan.
“Ta chưa từng thấy ai cố chấp như ngươi. Gadhevi, ngươi không có tư cách làm vua. Cút sang thế giới bên để cha trừng phạt ngươi đi!”
Theo hiệu lệnh của Rajendra, ba tên đao phủ từ từ tiến đến. Một người cầm rìu trên tay, hai người kia ghì chặt Gadhevi xuống sàn trong khi hắn vẫn đang quằn quai vì đau đớn và tức giận.
Arslan không muốn chứng kiến cảnh tượng bi thảm đó. Nhưng chàng đã can thiệp vào lịch sử nước này, nên phải tận mắt nhìn thấy kết quả.
Chiếc rìu giơ cao, rồi bổ xuống một cách nặng nề.
Tiếng hét cũng tắt ngấm.
-------------------------
Lời editor :
Dù bản anime của Arslan senki khá được yêu thích ở Việt Nam, nhưng tớ rất không thích bản đó, và khuyến khích các bạn đọc tiểu thuyết nguyên tác, hoặc manga của Arakawa sensei chứ đừng xem anime. Để chê nó thì có mà chê đến sáng mai. Cái tệ nhất của bộ anime này là ở khoản xây dựng và phát triển nhân vật.
Các bạn nghĩ anime được làm phỏng theo manga chuyển thể của Arakawa sensei ư? CÁC BẠN NHẦM. Thời điểm anime ra mắt, manga mới viết được khoảng 40 chương, tức là nội dung anime dẫn trước manga rất nhiều. Vậy anime tuân theo kịch bản nào? Tiểu thuyết gốc ư? KHÔNG NỐT !
Về các chi tiết chính của câu chuyện, anime vẫn trung thành với nguyên tác. Chỉ là cái đặc sắc nhất truyện : sự trưởng thành của Arslan thì chẳng thấy đâu. Thay vào đó, anime chỉ tập trung xây dựng một Arslan ngoài dễ thương ra thì….hết. Arslan của anime vừa yếu, vừa lóng ngóng vụng về, vừa có vẻ rất rụt rè trước đám đông.
Ngay ở tập 1 anime đã có cảnh Arslan lúng túng thẹn thùng khi đứng trên lầu cao, nghe quân lính tung hô. Cảnh này không có ở bất cứ đâu, kể cả trong nguyên tác lẫn manga. Rốt cuộc thì mục đích của nhà làm phim là gì vậy? Arslan CHƯA BAO GIỜ rụt rè ở cương vị một hoàng tử. Cậu ta nhận thức rõ địa vị của mình và đón nhận sự phục tùng của người khác một cách rất thản nhiên. Cử chỉ, phong thái, lời nói của Arslan tuy khiêm nhường nhưng luôn thể hiện rõ vai vế bề trên.
Ngoài ra, Arslan trong anime bánh bèo vô dụng đến khó hiểu. Đành rằng Arslan không phải một cỗ máy chiến đấu như Dariun, không có kiếm thuật thượng thừa như Narsus hay tài bắn cung thiện nghệ như Gieve và Farangis, nhưng cậu ta chiến đấu không tồi. Ấy vậy mà trong anime, mỗi lần Arslan gặp nguy hiểm là y như rằng lại có ai đó xông ra cứu mạng, bản thân thì tròn mắt đứng ngây ra.
Ví dụ như trong chương này đi. Lúc bị Gadhevi dùng mảnh sứ để ám toán, Arslan đã tự bảo vệ mình mà không cần thuộc hạ ra tay. Manga cũng thể hiện rõ điều đó. Ấy thế mà lên anime, Arslan hoàn toàn ngơ ngác, bất lực khi Gadhevi xông đến. Người cứu cậu ta là con chim ưng Azrael. Được những người bạn động vật dễ thương bảo vệ, công chúa Disney hay gì? Sau này còn vô số ví dụ khác, mình sẽ liệt kê dần dần.
Vậy nên, những ai hỏi mình “xem anime rồi thì nên đọc tiếp từ đoạn nào?”, mình sẽ không cho các bạn câu trả lời đâu. Với mình, đánh đồng anime với nguyên tác là hạ thấp nguyên tác đấy.
À nhưng ở phần 2 của anime thì các nhà làm phim đã rút kinh nghiệm được một chút rồi nhé, dù vẫn phèn !