Cuộc quyết đấu được tổ chức ngay trước cổng vào thành.
Đấu trường là một vòng trón bán kính khoảng 7 gaz tính theo đơn vị đo lường xứ Pars, được bao bọc xung quanh bởi một rãnh sâu chất đầy củi và tưới đẫm dầu. Trước khi trận đấu diễn ra, người ta sẽ đốt số củi đó tạo nên một vòng tròn lửa nhằm ngăn các đấu thủ bỏ trốn. Ngoài ra, còn có hơn mười chiếc cọc lớn đóng ở ven sàn đấu, xích những con sói bị bỏ đói lâu ngày.
Bị chắn bởi lửa và bầy sói, cả hai đấu sĩ đều không thể chạy thoát.
Dariun mặc chiến giáp đen tuyền đứng giữa vòng tròn tử thần ấy, chống tay lên thanh trường kiếm, chờ đối thủ của mình xuất hiện.
Ghế ngồi cho khán giả được sắp xếp xung quanh đấu trường. Bên trái vua Karikala là Gadhevi cùng người của hắn, bên phải là Rajendra cùng các đồng minh. Arslan, Narsus, Gieve, Farangis, Elam, Alfarid, Bahman cùng 50 lính Pars cũng ngồi ở đó. Ban đầu, Gadhevi phản đối cho người Pars đặt chân vào thành, nhưng dưới sự cầu xin của Rajendra, vua Karikala đồng ý. Đương nhiên với điều kiện Pars không được phép đóng quân gần kinh đô.
Bahadur cuối cùng cũng xuất hiện. Cơ thể hắn chỉ có thể mô tả ngắn gọn bằng hai chữ : khổng lồ, vượt xa Dariun cả về chiều cao lẫn cân nặng. Gã cao đến 2 gaz, cơ bắp cuồn cuộn. Dù hắn mặc áo giáp xứ Sindhura nhưng không hiểu sao lại tạo ấn tượng như một con thú mặc quần áo con người. Tóc hắn đen, dài, rối bù và đôi mắt nhỏ sáng rực.
Nhìn Bahadur, Arslan không khỏi ớn lạnh sống lưng. Chàng tin tưởng tuyệt đối vào sức mạnh và lòng dũng cảm của Dariun, nhưng khi Bahadur xuất hiện, chàng tự hỏi có phải mình đang giao cho Dariun một nhiệm vụ quá sức nguy hiểm hay không? Chàng nhìn qua khán đài, thầm gọi người chiến binh quan trọng nhất của mình.
“Dariun….”
Không hiểu sao âm thanh ấy lại có thể vượt qua mọi tiếng hô hào huyên náo của đám đông và lọt đến tai Dariun. Anh nhìn lên hàng ghế khán giả. Arslan và những người bạn đồng hành vẫn luôn cổ vũ anh. Anh nở nụ cười kiên cường, cúi đầu chào, sau đó quay lại đối mặt Bahadur, giơ cao kiếm, chờ tín hiệu bắt đầu trận đấu.
Tiếng trống trận của Sindhura vang lên từ một góc tường thành.
Nửa dưới của vầng dương đã chạm tới đường chân trời phía tây.
Cuộc đấu sắp bắt đầu.
Dariun cầm một tấm khiên hình chữ nhật cùng một thanh trường kiếm. Bahadur, gã khổng lồ người Sindhura lại không mang khiên mà chỉ nắm một cây rìu lớn bằng cả hai tay. Khuôn mặt gã hoàn toàn vô cảm.
Arslan rùng mình mà không rõ lý do. Chàng quay đầu hỏi Rajendra.
“Hoàng tử Rajendra, kẻ tên Bahadur đó khá mạnh đúng không?”
“Không sao đâu. Dù sao đi nữa hắn cũng không thể đánh bại ngài Dariun.”
Dù đưa ra câu trả lời một cách rất tự tin nhưng vẻ nao núng lại hiện rõ trên khuôn mặt Rajendra. Arslan đưa mắt nhìn xa hơn, lại thấy nụ cười cực kỳ ngạo nghễ của Gadhevi. Sau đó, Gadhevi lại quay sang nhìn Arslan, chế nhạo một cách trắng trợn.
Cảm giác bất an lẫn ân hận len lỏi trong tâm trí Arslan. Azrael đậu trên vai chàng dường như cũng cảm nhận được tâm trạng ấy, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Dariun từng nói chàng là bậc chủ nhân anh ta yêu quý nhất. Chàng cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm này.
Elam thì thầm động viên Arslan.
“Xin điện hạ đừng lo lắng. Ngài Dariun chắc chắn sẽ không thua, bởi vì ngài ấy là chiến binh dũng mãnh nhất trên đời này.”
Nửa bên mặt trái của Elam bừng sáng màu đỏ đồng. Củi đã được đốt lên.
Ngọn lửa phát ra âm thanh dữ dội khi nó lan xung quanh vòng tròn, tạo thành một rào chắn đỏ rực.
Mahendra đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Cuộc quyết đấu trước thần linh để định ra vị vua kế tiếp của Sindhura sắp bắt đầu. Kết quả cuộc đấu là thiêng liêng và bất khả xâm phạm, không kẻ nào được phép phản đối.”
Vì vua Karikala không thể đứng lên nên Mahendra đã thay ông phát biểu. Rajendra hướng ánh nhìn chế giễu và ngờ vực về phía vị tể tướng nhưng không nói ra miệng. Giờ đây, anh ta còn bắt đầu chán ghét cả cha mình.
Bỗng nhiên, Bahadur mở cái miệng khổng lồ của gã, phát ra một âm thanh kinh khủng.
Giọng của gã lấn át cả tiếng hô hào của khán giả lẫn tiếng hú của bầy sói. Bốn phía xung quanh bỗng im bặt trong giây lát.
Khi tiếng vang dần biến mất, cuộc quyết đầu bắt đầu. Bahadur tiến thân mình to lớn về phía trước. Đây là trận đấu sẽ quyết định cả số phận của gã lẫn đất nước này.
Ngọn lửa phản chiếu trên lưỡi rìu khổng lồ khi nó bổ về phía Dariun.
Dariun lùi lại, giơ khiên lên đỡ. Anh cảm thấy cổ tay trái tê rần nhưng vẫn vung trường kiếm lên tấn công. Đó là một nhát chém toàn lực, nhưng bị chặn lại bởi chiếc rìu của kẻ thù.
--------
Lời editor:
1. Trận chiến giữa Dariun và Bahadur được vẽ rất hay trong manga. Các bạn nên xem nó thay vì anime.
2. Theo manga, Bahman chết vì che chắn cho Arslan khỏi mũi giáo của Gadhevi. Có lẽ ông thừa nhận Arslan làm vua dù biết cậu không thuộc dòng dõi hoàng gia.
3. Chắc nhiều bạn đoán được Sindhura lấy cảm hứng từ nước nào phải không? Nếu chưa biết thì tra xem thần Shiva là vị thần trong tín ngưỡng nào nhé?
Sức mạnh của Bahadur quả thực không thể hình dung nổi. Ngay khi vũ khí chạm nhau, Dariun mất trọng tâm và lảo đảo, đế giày của anh phát ra âm thanh chói tai do ma sát với sàn đấu. Sau khi ổn định lại tư thế, ánh rìu của đối thủ lại lóe lên trong mắt anh, lần này là từ phía bên phải, và Dariun phải cố gắng chống đỡ.
Chợt có tiếng kim loại vỡ.
Lưỡi kiếm của Dariun bể làm đôi. Những mảnh vỡ màu bạc bắn tung lên, chỉ còn lại chuôi kiếm gãy. Arslan gần như nín thở trên khán đài, nhìn thấy rìu trong tay Bahadur lại lần nữa vung lên.
Chiếc mũ giáp của Dariun bị đánh bay, nứt toác và rơi vào vòng lửa. Mái tóc đen thẫm của anh cũng xõa ra, cả đầu và chân đều không còn gì che chắn.
Chiếc rìu lại bổ xuống Dariun khi anh còn đang loạng choạng.
Tiếng la hét của người Sindhura ầm vang bốn phía.
Ở nơi những người Pars ngồi quan sát cuộc đấu, Alfarid kêu lên hốt hoảng. Arslan hoàn toàn không thể phát ra âm thanh nào, chỉ biết mở lớn cặp mắt màu trời đêm mà quan sát trận chiến.
Dariun vung chiếc khiên trong tay lên.
Chiếc rìu đập nứt tấm khiên thép, giáng xuống vai Dariun. Cũng may, nhờ có khiên cản bớt nên đòn đánh không quá nặng. Dariun nghiêng người né, dùng cạnh của tấm khiên, giáng một cú vào sườn mặt Bahadur.
Đáng lẽ cú đánh ấy phải đập vỡ xương gò má của một người đàn ông lực lưỡng, ấy thế mà Bahadur vẫn đứng vững, không ngừng vung rìu chém Dariun.
Dariun nhảy lùi lại, khiến đối phương đánh hụt. Cùng lúc ấy, anh cũng vung một đường bằng thanh kiếm đã gãy của mình. Lưỡi kiếm ngắn quét qua cổ tay Bahadur, máu bắn ra tung tóe. Nếu kiếm còn nguyên vẹn, hẳn là bàn tay ấy đã đứt lìa.
Bahadur gầm lên, vung chiếc rìu lên cao quá đầu, chém xuống cổ Dariun.
Lần này, lá chắn phát ra tiếng nổ lớn, hoàn toàn vỡ đôi. Dariun đánh vào mũi Bahadhur bằng cạnh hẹp của phần khiên còn dư lại. Bahadur chỉ lùi nửa bước, đúng vào chỗ một con sói đói đang giằng xé dây xích, đớp vào chân gã. Gã dùng tay trái nắm lấy hàm trên của con sói, nhấc bổng nó lên không.
Ngay sau đó, đầu con sói bị xé làm đôi.
Máu và chất nhờn của não bộ bắn văng khắp nơi, chỉ còn cái xác sói đẫm máu lủng lẳng trên tay Bahadur. Những tiếng la kinh hãi vang vọng khắp khán đài. Bahadur cười điên dại, vứt cái xác ấy xuống trước mặt những con sói khác. Chúng lập tức vây quanh đồng loại của mình, rồi tiếng xương thịt bị cắn xé vang lên rợn tóc gáy.
“Gã đó thậm chí không phải con người. Dù gã đứng bằng hai chân, nhưng gã không phải người!”
Gieve lẩm bẩm, Farangis cũng đưa tay lau mồ hôi trên vầng trán tái xanh.
“Bọn súc sinh đội lốt người thì ở đâu cũng có, nhưng gã này đơn giản là một con thú thực sự. Nếu là quyết đấu giữa con người với nhau, ngài Dariun chắc chắn không thua, nhưng....”
Cô không dám nói tiếp vì sợ Arslan thêm khó chịu. Thấy hoàng tử trẻ dường như không thở nổi, Farangis vội đưa tay, vỗ về tấm lưng đang run rẩy của chàng.
“Bahadur, chiến đấu đi! Xé xác tên Pars đó thành tám mảnh như con sói đó đi!”
Gadhevi hò hét cổ vũ tên khổng lồ, sự tàn bạo không tưởng cháy rực trong mắt hắn. Rajendra hoảng hốt nhìn Narsus như muốn hỏi : Ngài có thể làm gì không?”
Narsus lúc này cũng bó tay. Chẳng những thế, người đàn ông khôn ngoan bậc nhất xứ Pars lúc này đang lo sợ mình phải trơ mắt nhìn bạn thân chiến đấu đến chết.
Alfarid nắm lấy tay Narsus như muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh, nhưng Narsus lại không để ý thấy. Chỉ có mỗi Elam nhận ra, và cậu ta liên tục hắng giọng cảnh cáo.
“Ồ!” Những người quan sát trận chiến lại lần nữa thốt lên kinh ngạc. Dariun lao đến trước mặt Bahadur với lòng dũng cảm phi thường, trong tay chỉ còn một thanh kiếm gãy. Lưỡi kiếm ngắn đâm vào má hắn, thọc sâu đến tận xương, xuyên cả vào vòm miệng, Máu phun ra. Tiếng hò reo từ những người lính Pars vang vọng trên khán đài. Tuy nhiên, âm thanh phấn khích ấy mau chóng chuyển thành tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn lo sợ.
“Chết tiệt ! Sao nó còn chưa gục!”
Farangis và Gieve đồng thanh kêu lên. Dù tên dã thú kia không ngã xuống, đáng lẽ ra chuyển động của gã phải chậm đi đáng kể vì cơn đau thấu xương. Ấy thế mà Bahadur chỉ lắc lư một chút. Ngay cả một chiến binh dũng cảm như Dariun cũng phải ngạc nhiên trước tình huống bất thường này. Ban đầu, anh nghĩ ít gì Bahadur cũng sẽ đổ gục trong giây lát. Nhưng dự đoán của anh đã sai. Bahadhur vẫn hung hãn đánh trả Dariun với một nhát chém nghiến răng nghiến lợi. Áo giáp của anh nứt toác. Dù tránh được đòn tiếp theo, anh vẫn phải lùi lại vài bước và bị con sói cắn vào ủng. Dariun xoay người, chém con sói bằng thanh kiếm gãy. Mắt nó lồi ra và ngã vật xuống, lăn lộn vì đau đớn. Những con sói khác cũng vây lấy cơ thể nói.
Bahadur thậm chí còn không quan tâm đến lũ sói đang tranh giành thức ăn. Gã ta giơ chiếc rìu lên, bổ nó xuống. Thứ vũ khí khổng lồ ấy như mang theo cả cuồng phong. Dariun quay người, chạy vào giữa đấu trường. Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt sắc bén của chàng hiệp sĩ bất khả chiến bại xứ Pars.
Trên khán đài, Rajendra thấy ánh mắt đáng sợ của Arslan, biết mình không giấu được nữa, lúc này mới miễn cưỡng thú nhận.
“Bahadur không phải người bình thường. Nó giống như một con cá mập, không có cảm giác đau đớn. Cho nên dù có bị thương nặng đến mấy, nó vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu, đến chết mới thôi. Mục tiêu của nó là giết chết bất cứ sinh vật sống nào trước mắt.”
Đôi mắt màu trời đêm trong trẻo của Arslan như rực cháy trên khuôn mặt. Chàng bỗng nhiên đứng dậy, đối mặt với Rajendra.
“Ngài....Ngài biết trước như vậy nhưng vẫn cố tình chọn Dariun làm người đại diện thay mình đấu trận này ? Ngài để Dariun chiến đấu với một con quái vật như thế sao?”
“Hoàng tử Arslan, xin hãy bình tĩnh.”
“Hãy bình tĩnh?!”
Arlan quát lên, đặt tay lên chuôi kiếm, nhìn thẳng vào mắt Rajendra.
“Nếu Dariun chết dưới tay con quái vật đó, thề có các vị thần xứ Pars, ta sẽ treo đầu nó và cả ngài lên trước cổng thành này. Ta thề nhất định sẽ làm thế !”
Đây là lần đầu tiên trong đời Arslan đe dọa kẻ khác. Rajendra không khỏi rùng mình, nhất thời không thể đưa ra lời bào chữa nào cả. Hắn ta chỉ có thể ngồi im, tránh né cuộc xung đột.
“Xin đừng kích động, vị khách xứ Pars.”
Vua Karikala ngăn chàng thiếu niên lại bằng một giọng nói nghiêm nghị và đầy uy lực, không hề giống giọng của một người bệnh lâu ngày.
“Gadhevi đã chọn người đại diện cho trận quyết đấu sau Rajendra. Có lẽ biết rằng vị chiến binh của ngài có sức mạnh và lòng dũng cảm không ai sánh bằng nên Gadhevi mới dốc hết sức chọn ra một đối thủ xứng đáng. Với tư cách là chủ nhân, ngài nên tin tưởng vào thuộc hạ của mình mới phải.”
Arslan im lặng, đỏ mặt cúi chào rồi ngồi xuống. Gadhevi thì nở nụ cười tự mãn khi chứng kiến cảnh đó. Hắn thì thầm với cha mình.
“Phụ vương, không ngờ thái tử xứ Pars lại phát hoảng lên và hành động lỗ mãng như vậy!”
“Gadhevi!”
Vẻ mặt vua Karikala ẩn chứa nỗi thống khổ thoáng qua.
“Nếu con quan tâm đến thuộc hạ của mình chỉ bằng một nửa cậu ta thôi, ta đã phong con làm thái tử từ lâu rồi. Một người không thể làm vua một mình. Phải có thần tử thì vua mới tồn tại!”
“Vâng, con hiểu rồi.”
“…..Tốt.”
Vua Karikala mệt mỏi thở dài, lại đưa mắt nhìn về phía vòng lửa.
Nếu chỉ là một trận đấu tay đôi thông thường, Bahadur đã bại trận từ lâu, và phần thắng thuộc về Dariun một cách thuyết phục. Tuy nhiên, không còn kiếm và khiên, Dariun chỉ có thể không ngừng nhé tránh những đòn tấn công dồn dập của kẻ dịch.
Narsus hít một hơi thật sâu rồi ngồi vững. Cuộc trò chuyện của Arslan và vua Karikala phần nào khiến anh bình tĩnh lại. Anh bắt đầu khoanh tay trước ngực, đăm chiêu quan sát.
Anh lẩm nhẩm theo thói quen.
“Sắp kết thúc rồi.”
Từ đánh giá của Narsus, Dariun thực ra chiếm ưu thế, nhưng có lẽ chỉ mình anh nghĩ vậy thôi. Còn trong mắt người khác, Dariun dường như đang bất lực trước sức mạnh khủng khiếp của Bahadur. Gadhevi thậm chí còn tỏ ra tự mãn trong khi Rajendra che miệng như thể buồn nôn.
Dariun dùng một tay cởi nút áo choàng. Anh vung nó ra sau, quét qua vòng lửa. Chiếc áo choàng bén lửa, lập tức bốc cháy.
Dariun quăng chiếc áo choàng cháy rực ấy đi, biến nó thành một tấm màn lửa phủ lên đầu Bahadur. Bị ngọn lửa khổng lồ quấn quanh trong giây lát, gã khổng lồ gầm lên, túm lấy tấm vải, giật nó ra khỏi đầu mình. Lúc này, khăn xếp trên đầu lẫn quần áo gã cũng bén lửa. Nhưng dù nửa thân trên bốc cháy ngùn ngụt, gã vẫn vung rìu chém về phái Dariun.
Bất chợt, tia sáng của một thanh đoản kiếm lóe lên trên tay phải của Dariun.
Mọi người đều quên rằng ngoài thanh trường kiếm đã gãy ở đầu trận, Dariun vẫn còn một thanh đoản kiếm dắt bên lưng. Họ cho rằng anh bỏ trường kiếm đi vì nó đã trở nên vô dụng, nhưng không, thực ra Dariun đã cố tình khiến đối thủ lẫn người xem tưởng thế.
Anh tính toán thời cơ chính xác một cách hoàn hảo để rút đoản kiếm bên hông ra. Ngay khoảnh khắc ấy, thắng bại đã định.
Yết hầu Bahadur bị cắt đôi. Máu đỏ và đen bắn ra như suối, tạo thành một vũng lớn dưới chân. Cái đầu to lớn vô cảm của gã rơi vào biển lửa, lăn lóc hết bên này tới bên khác như thể không biết đi hướng nào.
Cơ thể to lớn kia cũng bị sức nặng của chính nó kéo đổ. Sau một tiếng ầm lớn, Bahadur ngã sõng soài giữa đấu trường.
Sự im lặng bao trùm khán đài. Không một ai có thể phát ra âm thanh.
Dariun thở gấp, hướng mắt lên khán đài, cúi đầu chào Arslan một cách trịnh trọng. Sự im lặng nổ tung khi những tràng pháo tay và tiếng tung hô rộ lên một cách cuồng nhiệt.
Arslan cũng không ngoại lệ. Chàng đứng dậy vỗ tay đến tận khi cả hai lòng bàn tay đau rát, vừa lớn tiếng gọi tên Dariun như thể đang nằm mơ.
“Dariun chiến thắng, cũng có nghĩa Rajendra thắng. Dưới sự chứng kiến của các vị thần Shiva, Indra, Agni và Varuna....Vị vua tiếp theo của Sindhura là Rajendra!”
Trước sự cổ vũ của khán giả, vua Karikala tuyên bố. Giọng của ông lan rộng như một làn sóng, rồi tiếng hoan nghênh lại vang lên, “Rajendra ! Tân quốc vương !”
Đúng lúc này.
“Ta không chấp nhận! Ta không chấp nhận!”
Gadhevi đứng bật dậy. Hai mắt hắn nóng bỏng, sục sôi như dung nham, giọng nói lớn nhưng run rẩy. Toàn thân hắn đung đưa như một cái cây trước bão.
“Ai lại tin một phán quyết ngớ ngẩn như vậy? Đấu lại đi! Ta phản đối!”
Rajendra cũng đứng lên, nhưng giọng lại đầy phấn khích.
“Gadhevi, tên hỗn xược ! Ngươi dám không đồng ý với phán xét của thần linh ư?”
“Thần linh sai rồi!”
Nghe những lời của Gadhevi, đám đông người Sindhura trở nên hỗn loạn bởi lo sợ cơn thịnh nộ của các vị thần. Gieve cười khẩy.
“Tay hoàng tử đó dường như cuối cùng đã nhận ra các vị thần chẳng sáng suốt gì cho cam, chỉ có con người là phải gánh hậu quả.”
Một số người Sindhura đứng dậy trong khi những người khác ngửa mặt khấn trời. Tể tướng Mahendra nghiêm khắc cảnh cáo con rể mình.
“Gadhevi điện hạ, người không thể phản đối kết quả cuộc quyết đấu trước thần linh. Hơn nữa đây còn là mệnh lệnh của đức vua.”
“Câm miệng!”
Gadhevi gầm lên.
“Lão già khốn kiếp ! Ông dám phản bội ta! Chắc chắn ông đã bí mật thông đồng với tên Rajendra đó rồi đúng không? Ông không muốn mất cái chức tể tướng chứ gì?”
“Điện hạ, người nói gì vậy?”
“Câm mồm! Ta không tin ngươi nữa ! Ngai vàng Sindhura thuộc về ta!”
Cặp mắt Gadhevi điên dại như đã hoàn toàn mất lý trí, như thể máu và lửa sắp phun ra từ đôi con ngươi. Hắn trừng trừng nhìn cha mình.
“Phụ vương, hãy truyền ngôi cho con ! Không thì đừng trách thanh kiếm này!”
“Gadhevi, ngươi điên rồi!”
Rajendra quát lên, nghe như phẫn nộ nhưng lại khó giấu được niềm vui chiến thắng. Gadhevi đã tự biến mình thành kẻ tạo phản trắng trợn bằng cách phản đối phán quyết của thần linh và đe dọa nhà vua ngay trước mắt dân chúng.
“Quân lính của ta, mau giết Rajendra đi!”
“Bảo vệ đức vua ! Giết Gadhevi!”
Khán giả trên đấu trường bỏ chạy trong hỗn loạn.
Xung quanh vua Karikala bùng lên những tia lửa khi đao kiếm va chạm nhau. Hai hoàng tử giao tranh quyết liệt để kéo người cha về phía mình, chẳng phải vì lòng hiếu thảo mà để hợp pháp hóa ngai vàng.
“Điện hạ, đừng để bị kéo vào chuyện này. Chúng ta mau đi thôi!”
Narsus đi trước dẫn đường, còn Farangis và Gieve ở hai bên, đưa Arslan rời khỏi đám đông hỗn loạn. Bahman hộ vệ ở phía sau, còn Azrael dang rộng đôi cánh bay trên không. Hoàng tử Pars cùng các thuộc hạ dần tách xa trung tâm khán đài quanh đấu trường.
Một nhóm lính Sindhura chặn họ lại, đương nhiên đều là người của Gadhevi.
Càng lúc càng đông quân lính kéo đến vây quanh nhóm Arslan. Narsus, Gieve và Farangis vung kiếm chém mở đường.
Mặt trước còn chưa xong, mặt sau cũng bị lính đuổi tới.
“Hoàng tử Arslan, xin nhanh chân lên!”
Trước khi nói hết câu, Bahman đã rút kiếm chém những tên lính Sindhura vừa lao đến.
Dù năm nay ông đã ngoài 60 tuổi nhưng kiếm thuật điêu luyện không hề có dấu hiệu giảm sút. Tuy nhiên, khi ông chém hạ được vài ba kẻ địch, Gadhevi nhặt được một ngọn giáo, ném nó về phía vị tướng già.
Ngọn giáo phát ra âm thanh xé gió khi nó bay đến, đâm thẳng vào giữa vai trái và lồng ngực của Bahman. Bahman chỉ kịp thốt lên một tiếng ngắn ngủi rồi ngã xuống.
“Bahman!”
Arslan hét lên, cố gắng chạy tới giúp đỡ, nhưng Gadhevi đã nhặt được một ngọn giáo khác, định lần nữa tấn công chàng. Binh lính Sindhura lập tức lui lại. Sau khi dập lửa, vượt qua sàn đấu, Dariun đã cướp lấy thanh kiếm trong tay một tên lính khác, xông lên khán đài.
Thanh kiếm như gào thét khi anh quét hạ từng tên địch.
Khói và máu phun lên phủ kín bầu trời nhá nhem tối. Lính Sindhura không cách nào thoát được uy lực của thanh kiếm, lần lượt ngã xuống. Một khi đã chứng kiến sức mạnh của vị hiệp sĩ áo đen, không một ai dám cản đường anh ta nữa.
“Mãnh hổ tướng quân!”
Quân lính Sindhura kêu lên kinh hãi. Dariun, người được gọi là marde-e mardan, chiến binh của các chiến binh xứ Pars, nay lại có thêm một danh hiệu mới ở nước ngoài.
Mờ mắt vì thất vọng và giận dữ, Gadhevi lần nữa giơ giáo lên. Mahendra giang rộng tay, chắn trước mặt ngăn hắn tấn công người khác, nhưng hắn đã không còn phân biệt được ai bạn ai thù. Mũi giáo ấy đâm thẳng vào bụng Mahendra.
Dây cung của Farangis kêu chói tai, mũi tên xé toạc bầu trời u ám. Cổ tay Gadhevi bị đầu mũi tên xuyên qua, khiến hắn đánh rơi mũi giáo. Hắn rút tên ra bằng bàn tay trái. Farangis định bắn thêm một mũi nữa, nhưng lần này Gadhevi đã biến mất trong đám đông.
“Gadhevi dám hạ nhục những vị thần đáng kính. Ai theo hắn sẽ bị khép vào tội làm phản ! Mau hạ vũ khí xuống đầu hàng!”
Sau khi xác nhận vua cha vẫn an toàn, Rajendra hét lên. Trận hỗn loạn dần lắng xuống. Lính của Gadhevi buông kiếm, quỳ xuống cúi đầu trước vua Karikala.
Mahendra sắp trút hơi thở cuối cùng. Thật khó tin khi bị ngọn giáo đâm xuyên cơ thể mà ông ta chưa chết ngay lập tức. Trong cơn hấp hối, ông thì thầm với Jaswant, người đang ngồi bên cố gắng cứu chữa một cách tuyệt vọng.
“….Đừng buồn, Jaswant. Ta đáng chịu kết cục này. Ta đã thờ nhầm chủ, cũng chọn sai chồng cho con mình. Đây là cái giá xứng đáng mà kẻ ngu ngốc như ta phải trả. Ôi Jaswant, ta lại chẳng có gì cho cậu hết…”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc ở đó khi Mahendra lìa đời.
Jaswant cuối cùng vẫn không thể hỏi điều anh muốn biết nhất : cha anh là ai. Anh vẫn luôn tự hỏi liệu Mahendra có phải cha mình hay không, nhưng nay ông đã chết, anh vĩnh viễn không bao giờ có được câu trả lời.
Bahman cũng đang thoi thóp. Ngọn giáo ấy đâm sâu vào ngực ông. Dù là một kẻ khốn kiếp trên mọi khía cạnh nhưng dường như Gadhevi lại có khả năng vượt trội trong việc ném giáo.
“……Hoàng tử Arslan, xin hãy trở thành vị vua tốt!”
Nói xong những lời này, Bahman hộc máu và nhắm chặt hai mắt. Phổi của ông bị thương quá nặng.
Narsus tương đối am hiểu y học va nói Bahman vẫn còn ý thức. Arslan vô cùng hoảng sợ, nắm lấy vai vị tướng già và cố gọi.
“Bahman, cho ta biết đi ! Ngài ít nhất phải cho ta biết, ta là ai? Rốt cuộc ta là ai?”
Những thuộc hạ của chàng trao đổi ánh mắt với nhau, không biết phải nói gì. Bahman chỉ nhìn vào mắt hoàng tử trẻ, không trả lời.
Áo giáp của Arslan sáng lên trong giây lát khi tia sáng cuối ngày biến mất khỏi đường chân trời. Đôi mắt Bahman cũng khép lại vĩnh viễn.
-----------
Lời editor:
1. Trận đấu giữa Dariun và Bahadur được vẽ rất hay trong manga. Các bạn nên đọc manga thay vì xem anime nhé.
2. Theo manga, Bahman chết vì bảo vệ Arslan.
3. Chắc nhiều bạn đoán được Sindhura lấy cảm hứng từ nước nào rồi nhỉ? Nếu chưa biết thì tra xem thần Shiva là thần trong tôn giáo nào nhé.