Arslan Chiến ký

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Tập 06 : Gió cát quay cuồng - Hồi 3 : Tai họa của nhà vua (5)

Đêm đó, cung điện Pars, nơi bị người Lusitania chiếm đóng, đầy những vị khách không mời mà đến.

Một người lính đang tuần tra trong sân, chợt thấy buồn đi tiểu nên rời vị trí của mình. Hắn trốn đến một tán cây rậm rạp dưới bức tường cao và vạch quần tiểu tiện. Lúc này, một bóng đen từ trên tường nhảy xuống.

Tên lính giật mình, vội vàng tìm cây thương nhưng chỉ nghe “cạch” một tiếng rồi ngã xuống. Bị cái bóng đen kia ném một hòn đá thẳng vào mũi, hắn lập tức ngã lăn ra bất tỉnh trên chính bãi nước tiểu của mình.

Cái bóng thì thầm:

“Dám đi tiểu tiện bừa bãi trong cung điện. Người Lusitania có vẻ vô học y như lời đồn.”

Khuôn mặt dưới ánh trăng trông trẻ trung và cau có lạ thường. Anh ta là con trai Haldash, thủ lĩnh tộc Zot, tên là Merlane, cũng chính là chàng trai người Pars đã đi cùng đoàn của công chúa xứ Maryam.

Trong khi vườn nơi Merlane lẻn vào có một dòng suối nhân tạo chảy qua cụm hoa nhài. Dưới ánh trăng, mặt suối tỏa sáng như pha lê, có lẽ trước kia đã từng là một công trình tuyệt đẹp. Lúc này, chợt có tiếng nói ồn ào phát ra từ đám lính đằng xa, đều nói tiếng Lusitania. Bọn họ hối hả như đang truy tìm ai đó. Rồi đột nhiên, bụi hoa lay động, một bóng người nhỏ nhắn như đứa trẻ trốn đến ngay bên cạnh Merlane. Đối phương phản ứng rất nhanh, nói một câu tiếng Lusitania, rồi lặp lại bằng tiếng Pars.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi là ai?”

Đó chính là Estelle, vừa mới trốn khỏi các hiệp sĩ. Chàng trai người Pars và cô gái người Lusitania nhìn nhau bằng ánh mắt kém thân thiện. Bọn họ đề phòng là chuyện đương nhiên, bởi chỉ vừa nhìn đã biết đối phương cũng đang lẩn trốn binh lính trong cung điện. Khi họ vừa định nói chuyện thì lại một tiếng hét vang lên.

“Không hay rồi ! Bệ hạ bị công chúa Maryam ám sát ! Người đâu ?! Mau lại đây!”

Họ hét bằng tiếng Lusitania. Estelle hiểu nhưng Merlane thì không. Tuy vậy, phản ứng của anh không hề chậm chạp. Ngay khi Estelle chạy về phía người ta đang hô hoán, Merlane cũng lập tức bám theo cô.

“Có chuyện gì rồi!” Tiếng kêu vang vọng trên trần và các bức tường cung điện. Có tiếng chân vội vã cùng tiếng áo giáo loảng xoảng. Estelle và Merlane chạy trốn trong lúc hỗn loạn. Về phần Merlane, anh thậm chí khong thể nhìn rõ đường đi trong cung điện vì đây là lần đầu anh bước vào.

…Chuyện xảy ra cách đó không lâu.

Công chúa Irina của Maryam bị nhốt vào một căn phòng trong cung điện, tách biệt với các binh sĩ bị bắt cùng cô. Ngay cả Joanna, chưởng cung nữ mà cô tin tưởng nhất không biết đã xảy ra chuyện gì. GIọng nói của con người rất xa, như nổi lềnh bềnh trong không khí ban đêm nhẹ nhàng.

Chắc họ bị giết cả rồi, Irina thầm nghĩ. Cô hiểu rõ về sự tàn ác, vô nhân tính của lũ người Lusitania. Còn bản thân cô có lẽ cũng sẽ bị xử tử, hoặc tra tấn hay làm nhục một cách dã man? Nếu thật là vậy thì….Đang nghĩ vậy, Irina chợt thấy không khí trong phòng lay động, rồi tiếng vật cứng va chạm vào nhau. Cánh cửa vừa mới mở ra rồi khép lại, có ai đó bước vào phòng. Khi tiếng chân trên thảm nhung đến gần, cô công chúa lưu vong cứng đờ cả người. Rồi giọng nói ngờ vực của một người đàn ông trung niên vang lên.

“Ta là vua của Lusitania, Innocentius đệ thất. Cô làm gì ở đây?”

Bàn tay Irina lạnh toát vì kinh ngạc. Ta đang nghe tiếng nói của ai? Người đàn ông đang đến gần cô tự xưng là vua Lusitania? Sao một chuyện tốt đẹp như thế có thể xảy ra được? Kẻ thù xâm lược Maryam, tàn sát gia đình cô lại tự mò đến trước mặt?

Tay phải của Irina run lên. Cô mò dưới lớp quần áo, nơi giấu một con dao găm lưỡi cong kiểu Maryam. Con dao đó để tự sát. Trong trường hợp bị kẻ thù bắt giữ, có nguy cơ chịu tra tấn hoặc làm nhục, cô sẽ dùng nó kết liễu cuộc đời mình. Khi bị tống giam vào đây, Irina đã thở phào nhẹ nhõm vì quân lính không phát hiện ra con dao này. Nhưng cô không biết rằng không phải họ không phát hiện ra, mà sở dĩ Guiscard đã bí mật chỉ thị họ không tịch thu nó.

Irina nhấc tay lên, lưỡi dao cong tỏa ra ánh sáng tựa vầng trăng. Tia sáng ấy lóe lên trên đôi má nhợt nhạt của vua Lusitania, rồi một vệt máu chảy xuống.

“Cô làm gì vậy…”

Innocentius hét lên, đưa tay ôm má và thấy máu đỏ lòm, vô cùng khủng khiếp. Irina biết mình đâm trượt. Cô lại dung con dao lên.

Xét về sức mạnh, Innocentius cũng không hơn công chúa là bao. Nhưng thứ ẩn dưới lớp da của nhà vua không phải lòng dũng cảm hay ý chí chiến đấu, mà chỉ là đống mỡ thừa.

Vừa tránh được cú đâm thứ hai, Innocentius bị vướng chân vào nhau, ngã xuống đất. Ông ta cố hết sức bò ra cửa, gọi bảo vệ.

“Lạy chúa Yadabaoth ! Hãy cứu con!”

Tiếng hét của vua Lusitania bị át đi trong tiếng hét của công chúa Maryam.

“Lạy chú Yadabaoth ! Xin cho con sức mạnh. Hãy giúp con giết tên mạn rợ Lusitania này, kẻ phá hủy đất nước Maryam và bôi nhọ tên chúa!”

Cả kẻ ám sát lẫn bị ám sát đều bỏ qua sự thật rằng chúa chỉ có một, nhưng chúa không hồi đáp một ai. Như thể cảm thấy có gì không ổn, các hiệp sĩ phụ trách canh gác gọi lớn ngoài cánh cửa.

“Bệ hạ, có chuyện gì vậy?”

Âm thanh này khiến nhà vua cảm thấy được cứu rỗi.

“Ôi, đến rồi, các hiệp sĩ trung thành của ta ! Mau cứu vua của các ngươi!”

“Vâng, chúng tôi tới ngay.”

Các hiệp sĩ hết lời trấn an vua Innocentius, nhưng họ không hề đến cứu nhà vua, chỉ cố tình rung cửa tạo tiếng ồn.

“Các ngươi làm gì vậy ! Mau đến cứu ta!”

Vua Innocentius khổ sở kêu, các hiệp sĩ liền nói.

“Bệ hạ, bệ hạ, xin dựa vào cánh cửa ! Chúng tôi sẽ tới cứu ngài ngay đây!”

Vua Innocentius loạng choạng làm theo chỉ dẫn. Ông ta dựa người vào cửa, hét lên, “Ta đang ở đây.” Như thế chẳng khác nào chỉ chỗ cho cô công chúa mù. Ngoài ra, tựa vào cánh cửa cũng khiến ông ta không thể chạy trốn được.

“Bệ hạ, xin đừng rời khỏi đó.”

“Ta biết rồi, mau lên, cứu ta!”

Ngay sau đó, Innocentius cảm thấy có thứ đó dựa vào mình, một cơ thể phụ nữ mềm mại. Rồi kế tới, cơn đau như thiêu đốt nhói lên từ một nơi nào đó trong cơ thể. Nhà vua hét lớn.

Guiscard lúc này đang cố gắng hết sức kìm nén cơn phấn khích. Tên anh trai phiền phức của hắn đã bị công chúa xứ Maryam sát hại. Không ngờ kế hoạch lại diễn ra suôn sẻ như thế. Tuy nhiên, đầu xuôi nhưng đuôi chẳng lọt. Vị bác sĩ hoàng gia rời khỏi phòng của nhà vua sau khi chẩn đoán, thì thầm vào tai Guiscard.

“Vết thương của bệ hạ rất nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, do chỉ đâm vào bụng….”

Irina đã đâm vào bụng trái vua Lusitania. Vì nằm ngay phần dày nhất của lớp mỡ dưới da nên dù vết thương sâu và chảy nhiều máu nhưng nội tạng không bị tổn thương.

Guiscard kêu khổ trong lòng. Âm mưu được hắn tính toán cẩn thận ấy thế mà bị phá hủy chỉ vì anh trai hắn quá béo? Sao có thể nực cười như thế được? Suy nghĩ một hồi, Guiscard quyết định đành phải xứ lý nốt công việc còn lại.

Dù sao hắn vẫn phải giết công chúa Maryam, kẻ ám sát nhà vua. Kẻ đưa công chúa vào phòng của nhà vua cũng phải bị trừng phạt. Tội này cứ đổ lên đầu cô gái tên Etoile kia là được. Guiscard ra lệnh giam giữ công chúa Maryam rồi bắt Etoile, khi ấy đang ở gần hiện trường. Hắn tuyên bố không cần xét xử, công chúa phải bị thiêu sống trước tiên. Nhưng ngay khi hấn chuẩn bị tuyên án cho Etoile thì một giọng nói tiếng Pars vang lên trên cửa sổ phòng nghị sự.

“Đừng di chuyển, em trai vua Lusitania. Nếu dám di chuyển một bước, dưới cằm sẽ thủng một lỗ lớn đấy.”

Những người khác giật mình nhìn về phía phát ra tiếng nói. Đó là một thanh niên người Pars đang quỳ một chân trên bậu cửa sổ cao bằng ba người, giương cung đe dọa. Bọn họ không biết đó là Merlane, người tự nhật là cung thủ giỏi thứ hai ở Pars.

“Ngươi nói vớ vẩn gì vậy, tên đột nhập kia!”

Hiệp sĩ đứng nên trái Guiscard hét lớn. Ngay khi hắn đặt tay lên chuôi kiếm và rút ra được một nửa thì động tác đó đã dang dở mãi mãi. Mũi tên bay tới đâm xuyên cổ họng hắn ta. Hiệp sĩ đó thậm chí không kịp kêu một tiếng đã chết dưới chân em trai nhà vua.

“Sao nào, công tước? Ngươi là người dũng cảm, định bắt chước tên cấp dưới ngu xuẩn đó sao?”

Merlane hùnh hồn nói.

Đương nhiên Guiscard không cử động, dù rằng tim đập thình thình trong lồng ngực. Đang lúc hắn nghĩ xem phải làm thế nào xử lý tên Pars khốn kiếp này thì lại có tiếng chân dồn dập khác đến gần xen lẫn tiếng đao kiếm loảng xoảng. Một hiệp sĩ mặt tái mét chạy đến chỗ Guiscard.

“Mặt nạ bạc cùng quân của hắn đang xông vào cung!”

Sự hỗn loạn cứ liên tục xảy ra trong đêm, chẳng ai rảnh rỗi mà nghĩ xem sự kiện nào bắt đầu trước.