Cả sân trong và sân ngoài của pháo đài Peshawar, được bao quanh bởi những bức tường đá sa thạch đỏ, đều chật ních người và ngựa chuẩn bị xuất chinh.
Chỉ huy bọn họ là tướng hộ thành Peshawar, marzban Kishward. Anh mau chóng ra lệnh điều quân trên lưng ngựa. Quân lính tuy vội vã nhưng không hề hoang mang.
Mặc giáp cưỡi trên lưng chiến mã, Dariun và Narsus vừa quan sát cảnh tượng vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Không phải ngươi luôn nói, lấy ít địch nhiều là cách dụng binh sai lầm, không phải sao? Nay lại đổi ý rồi à?"
"Không, đâu có gì thay đổi. Dù sao điều kiện cơ bản để thắng trận là tập hợp được lực lượng đông đảo hơn kẻ thù. Nhưng ta nghĩ lần này nên cố ý dùng quân số ít hơn. Lý do là như thế này." Narsus giải thích với người bạn thân.
Mục đích của họ là công bố cho toàn xứ Pars biết sự hiện diện của thái tử Arslan ở đây. Cách hữu hiệu nhất là kết hợp sự thật với lời đồn. Để nâng cao danh tiếng, họ nên tạo ra một chiến công tiêu diệt quân chủ lực của địch chỉ với quân số nhỏ. Một khi gây được tiếng vang, các đồng minh sẽ nghe danh mà tìm đến.
"Lần này chúng ta sẽ phải vượt qua biến giới và đánh sang tận lãnh thổ Sindhura. Dẫn đông quân theo cũng phiền phức. Hơn nữa...." Một biểu cảm vừa ranh mãnh vừa ác độc hiện ra trên gương mặt thông minh của Narsus. "Cứ để chúng tin lực lượng của ta không có bao nhiêu. Mà này Dariun, ta muốn ngươi bắt sống hoàng tử Rajendra về đây."
"Ta nhận nhiệm vụ, dù lấy đầu hắn thì dễ cho ta hơn."
Đội quân Sindhura đến xâm lược có số lượng lên tới 5 vạn. Các trinh sát báo cáo rằng hoàng tử Rajendra đích thân chỉ huy cuộc chinh phạt. Kishward vẫn luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này với tư cách là người bảo vệ biên giới phía đông, chứ không chỉ là một hiệp sĩ biết vung song kiếm trong các trận chiến.
Narsus cưỡi ngựa đến bên cạnh anh ta.
"Ngài Kishward, có thể phiền ngài cho ta mượn khoảng 500 kỵ binh không. Ngoài ra, ta cần một người thông thuộc địa hình nơi này."
"Được thôi, nhưng 500 liệu có đủ không? Ta có thể cho ngài mượn gấp 10 lần."
"Không, 500 là đủ. Dù vậy, nhờ ngài phòng thủ chặt chẽ vào thời điểm này và không đưa quân rời thành. Ngay khi quân Sindhura bắt đầu rút lui, ta sẽ gửi tín hiệu. Khi ấy ngài chỉ việc truy quét thôi mà thôi, giành được chiến thắng mà không có khó khăn gì."
Sắp xếp Farangis và Gieve ở lại làm cận vệ cho Arslan, Narsus tập hợp binh sĩ, thu xếp lên đường.
Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị, Narsus giải thích sơ lược tình hình cho Arslan và xin sự chấp thuận được tiến hành kế hoạch.
Hoàng tử đáp, "Nếu ngài Narsus đã vạch ra kế hoạch thì ta không phản đối. Ngài không cần lúc nào cũng phải xin phép ta đâu."
Vị quân sư trẻ tuổi, cựu lãnh chúa Dailam mỉm cười với hoàng tử, người đã hết lòng tin tưởng và phó thác cho mình.
"Thưa điện hạ, dù hoạch định chiến lược là nhiệm vụ của thần, nhưng phán xét và đưa ra quyết định cuối cùng là trách nhiệm thuộc về người. Dù khiến người mệt mỏi, nhưng từ giở trở đi thần vẫn tiếp tục xin sự cho phép, dù là điều nhỏ nhất."
"Ta hiểu rồi. Tuy nhiên, đêm nay sau khi ra khỏi thành, ngài và Dariun hãy cứ hành động sao cho thuận tiện là được."
Nghe vậy, Narsus liền gọi người hầu nhỏ của mình, Elam. Khi anh giải thích và chỉ dẫn cho cậu bé, một cô gái chừng 16 17 tuổi với mái tóc đỏ được quấn bởi chiếc khăn xanh cũng mon men đến gần. Đó là vị hôn thê tự nhận của Narsus, tên Alfarid.
"Nếu chuyện Elam làm được thì tôi cũng làm được. Anh cứ ra lệnh cho tôi đi."
"Đồ đàn bà tọc mạch!"
"Im đi ! Tôi đang nói chuyện với Narsus cơ mà!"
"Được rồi, ta sẽ nói với cả hai." Narsus cười gượng gạo, cố gắng xoa dịu trận khẩu chiến trẻ con của hai cô cậu bằng một mẩu giấy da cừu viết chữ Sindhura, tuy nhiên lại được phiên âm sang tiếng Pars và thậm chí còn được trộn thêm bột huỳnh quang để nhìn được trong bóng tối.
Narsus rất bận rộn. Sau khi cô cậu nhóc kia phấn khởi cầm tờ giấy đi, anh lại quay sang nhờ cậy Gieve và Farangis.
"Tiểu thư Farangis, xin hãy để mắt tới mọi lời nói và hành động của lão Bahman. Có thể ông cụ sẽ tìm đến cái chết."
Đôi mắt đẹp như ngọc lục bảo của nữ tư tế lấp lánh sáng.
"Ý ngài nói, bí mật mà ngài Bahman đang cất giữ có tầm quan trọng khủng khiếp đến vậy sao? Tới mức ông ấy định dùng cái chết để chôn giấu nó vĩnh viễn?"
"Ít ra với ông ấy là như vậy."
Gieve mỉm cười đầy giễu cợt.
"Nhưng mà ngài thấy đấy, Narsus, chẳng phải đó cũng là một kết quả như mong muốn của ngài hay sao? Ông lão đó đang che giấu một bí mật đen tối và nguy hiểm. Một khi tiết lộ ra ngoài sẽ dẫn đến vô số rắc rối. Sao không để ông ta yên? Ông ấy sẽ tự tìm nơi kết thúc đời mình và như vậy thì chẳng còn rắc rối nào nữa. Ta nghĩ vậy đấy."
Farangis vẫn im lặng, nhưng dường như không phản đối ý kiến có phần gay gắt của Gieve.
"Ấy là nếu ông ta không hé răng nửa lời thôi. Chứ chẳng may có bất cứ thông tin nào lọt ra ngoài, hoặc ông cụ công bố mọi thứ mình biết, khi ấy để ông ta sống lại là gốc rễ của tội ác."
"Cũng có thể xem là vậy."
"Đến lúc ấy, có hối tiếc cũng đã muộn, nên khi xét thấy thời cơ thích hợp, có thể ta sẽ phải xin phép ngài ra tay."
Narsus cưỡi ngựa đi qua đám quân lính đang bận rộn tới lui, đến trước cổng thành, nơi Dariun đã tập hợp các kỵ binh và chờ sẵn.
"Ta hỏi ngươi chuyện này, Dariun. Chỉ là giả sử thôi nhé. Nếu Arslan điện hạ không mang trong mình dòng máu hoàng tộc, ngươi sẽ làm gì?"
Hiệp sĩ trẻ trong bộ chiến giáp đen trả lời kiên quyết, không chút do dự.
"Dù thế nào đi nữa, ta cũng chỉ thề trung thành với một mình Arslan điện hạ. Hơn nữa, điện hạ đâu có tội lỗi gì cho trong những chuyện này."
"Ra vậy. Thứ lỗi, xem ra ta đã hỏi một câu thừa thãi rồi."
"Đâu có gì phải xin lỗi. Quan trọng là ngươi đó Narsus. Ngươi cũng hết lòng phụng sự điện hạ nhưng rốt cuộc ngươi đánh giá tài đức của người thế nào? Nếu được, ta rất muốn nghe nhận định của ngươi."
"Dariun, theo ta thấy, Arslan điện hạ thực sự sở hữu những phẩm chất hiếm có của một đấng quân vương. Ta tin ngươi cũng thấy được điều này. Người luôn tôn trọng các thuộc hạ của mình mà không chút ghen ghét hiềm tị."
"Ồ...."
"Một kẻ nông nổi quá đỗi tự tin vào sức mạnh quân sự hay đầu óc chiến lược của mình kiểu gì cũng sinh lòng đố kị với những thuộc hạ có tài dưới quyền. Sau cùng, hắn sẽ vì chính sự nghi ngờ hay sợ hãi ấy mà tiêu diệt họ. Nhưng Arslan điện hạ không có khiếm khuyết này."
Dưới chiếc mũ giáp đen, gương mặt cương nghị của Dariun thoáng vẻ bối rối.
"Nghe ngươi nói thì cứ như cái tuyệt vời của Arslan điện hạ chính là nhận thức được sự kém cỏi của bản thân ấy nhỉ...."
"Không phải đâu Dariun."
Narsus lắc đầu cười, hất khẽ mái tóc. Nếu như tóc Dariun cũng đen thẫm như một phần của chiến giáp thì tóc Narsus lại mang màu sắc tươi sáng ôn hòa hơn. Từ xa xưa, dân cư mang nhiều sắc tộc khác nhau ở cả phía đông và tây đều dồn về định cư trên đất Pars nên vương quốc này đa dạng cả về màu tóc lẫn màu mắt.
"Dariun, cứ xem như chúng ta là lũ ngựa. Kiêu ngạo một chút thì cũng có thể tự xưng là ngựa quý. Arslan điện hạ thì giống như kỵ sĩ cưỡi ngựa vậy. Để thuần phục ngựa quý, kỵ sĩ đâu cần phải chạy nhanh hơn ngựa, có đúng không?"
"....Ta nghĩ ta hiểu rồi."
Dariun toét miệng cười, gật đầu.
Không lâu sau, hai người dẫn 500 kỵ binh nhẹ rời thành trong đêm. Arslan đứng trên ban công nhìn theo bóng dáng họ. Chiếc mũ giáp hoàng kim của chàng lấp lánh dưới ánh sáng của những ngọn đuốc và cả những vì sao.
"Dưới sự chỉ huy của ngài Dariun và ngài Narsus, 500 kỵ binh ấy chắc chắn có thể thắng được 5000. Xin người hãy yên tâm ở lại đây chờ tin tốt lành của họ, thưa điện hạ."
Marzban Kishward nói, và Arslan gật đầu đồng ý, nhưng không hiểu sao chàng vẫn cảm thấy bồn chồn. Chàng nghĩ tại sao cứ luôn đẩy Dariun và Narsus vào chốn nguy hiểm trong khi bản thân mình an toàn chờ đợi. Chàng là thái tử, chẳng phải nên nhận lấy trách nhiệm đi đầu hay sao?
"Người vẫn nên ở lại đây đi, điện hạ. Không thì ngài Dariun và ngài Narsus biết chốn nào mà về?"
Farangis tươi cười nói. Arslan hơi đỏ mặt, gật đầu. Thay vì tự mình liều lĩnh xông trận, chàng có thể giao việc cho những người thành thạo như Dariun và Narsus, họ chắc chắn mang lại kết quả tốt hơn. Tuy nhiên, thật buồn khi chàng đứng trên tất cả những con người xuất chúng ấy mà bản thân lại chưa đủ trưởng thành để gánh vác trách nhiệm.
Farangis để Arslan lại trên ban công hướng mặt ra cổng thành, chuẩn bị đến chỗ Kishward để thảo luận về việc bố trí phòng thủ, cô tình cờ bắt gặp Gieve trên hành lang.
"Anh đã đi đâu vậy? Không ở bên cạnh Arslan điện hạ, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao hả?"
"Tôi sẽ đến đó ngay. Nhưng mà nàng biết đấy, tôi đã lén thăm dò phòng ngủ của ông già."
"Anh muốn tìm lá thư mà eran gửi lúc trước?"
"Nàng đoán đúng rồi."
Vị đồng sự lớn tuổi của Kishward, marzban Bahman từng là chiến hữu lâu năm với eran Vahriz, người tử trận ở Atropatene cách đây ít lâu. Trước trận chiến, Vahriz đã gửi cho ông bạn già của mình một lá thư và có vẻ như trong đó, ông tiết lộ một bí mật vô cùng hệ trọng của hoàng gia Pars. Dù Gieve không nói tới thì ai cũng quan tâm đến bức thư này. Rốt cuộc ông cụ giấu nó ở đâu.
"Ông lão ấy đem thiêu hủy nó cũng không sao, nhưng lỡ may để lọt vào tay kẻ đáng ngờ thì mọi chuyện sẽ rắc rối lắm."
Bản thân Gieve mới luôn bị người khác coi là "kẻ đáng ngờ", nhưng anh vẫn hồn nhiên không biết gì cả.
Đang đi về phía ban công nơi Arslan vừa mới chào tạm biệt Farangis, Gieve bất chợt dừng chân giữa hành lang. Anh đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, nhìn quanh các bức tường. Bốn phía không một sinh vật sống.
"....Mình tưởng tượng à?"
Sau khi Gieve lẩm bẩm rồi bỏ đi, một hiện tượng lạ thường diễn ra trong hành lang tăm tối.
Tiếng cười trầm thấp đầy ác ý khẽ vang lên giữa các khối đá. Trong một góc sâu nhất của lối đi, hai con chuột đang gặm mẩu bánh mì cũ, nhưng chúng bất chợt phát lên tiếng kêu chít chít chói tai, dựng thẳng thân mình, đầy cảnh giác. Tiếng cười vẫn vọng ra từ trong tường đá, thậm chí còn ung dung chạy dọc hành lang.