Mascot Killer
" Sụt sịt ... Hu hu... Đại dương thật đáng sợ ... Sụt sịt ... "
Miledi đang khóc nức nở trong một nhà hàng nằm ở một góc yên tĩnh của thành phố cảng Epona. Oscar và Naiz nhìn cô với ánh mắt ấm áp.
" Vui lên đi, Miledi. Chỉ là hôm nay không phải ngày của cô thôi. Tôi chắc chắn lần sau cô đi bơi, mọi thứ sẽ khá hơn nhiều. "
" Cậu thực sự nghĩ vậy sao, Oscar? "
Trước khi Oscar kịp trả lời, Naiz xen vào.
" Đã bao nhiêu lần cô cố gắng bơi ra chỉ để bị lũ thủy quái nuốt chửng và phun ra? Không thể nào chỉ là trùng hợp đâu, Miledi. "
" Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah! "
Tiếng nức nở của Miledi ngày càng lớn và cô ngồi phịch xuống bàn và nhớ lại tất cả những trải nghiệm kinh hoàng vừa rồi trên biển. Giống như Naiz mới nói, mỗi lần cô xuống nước, quái vật lại đổ xô về phía cô. Chúng xé toạc đồ bơi của cô, nuốt trọn cô và phủ toàn bộ cơ thể cô bằng thứ chất lỏng dinh dính. Đối với Miledi, người đã mong chờ được chơi đùa trong đại dương hơn bất cứ ai, đây là một vố rất đau.
" Theo tôi thì anh đúng đấy Naiz, nhưng mà ... "
Oscar lẩm bẩm. Mặc dù anh không phản đối Naiz, nhưng anh vẫn muốn an ủi Miledi theo cách nào đó. Nói thêm, lý do khiến anh tuyệt vọng an ủi cô là vì tiếng rên rỉ của Miledi khiến họ không thể gọi món, và anh đang cực kỳ đói. Anh không quan tâm việc đó đang trông như thế nào, anh chỉ muốn Miledi ngừng khóc đi cho lành.
" Đừng lo lắng, Miledi. Lần tới Naiz và tôi sẽ để mắt đến lũ quái vật. Chúng tôi sẽ xử chúng trước khi lại gần cô, để cho cô bơi thoải mái luôn. "
" Sụt sịt ... Nếu vậy mọi chuyện sẽ thực sự ổn chăng? "
" Tất nhiên rồi. Cứ tin tưởng chúng tôi. "
" Cậu chắc chứ? "
Miledi hỏi trong khi cư xử trong bi quan không hề giống thường ngày. Đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc, và cô thiếu sự tự tin vô căn cứ mọi khi. Cô cứ lo lắng liếc nhìn Oscar, kiểu vẫn không tin nó sẽ ổn. Thông thường, bất kỳ chàng trai nào cũng sẽ cảm thấy một niềm khát khao che chở quá mức cho cô khi họ thấy một cô gái hành động quá yếu đuối như này, nhưng Oscar không thuộc tập hợp bất kỳ chàng trai nào ấy.
" Oi, dẹp xừ cái kiểu đấy đi Miledi! "
Đôi mắt của Miledi mở to ngạc nhiên và những giọt nước mắt không ngớt của cô chảy ngược lại tuyến lệ. Oscar chỉnh cặp kính của mình và nói thêm:
" Đừng cố tỏ ra dễ thương nữa! Chuyện gì đã xảy ra với sự phiền phức ngu ngốc mọi khi của cô vậy!? Tất cả những gì xảy ra là cô suýt chết vài lần, thì làm sao mà phải chán nản như này!? Đồ thất bại! Cô có hiểu rằng sự phiền phức nó đã là cốt lõi của cô rồi không!? Không có nó, cô không còn là Miledi nữa! "
" O-kun? "
Miledi nói khi đôi mắt cô nheo lại vì tức giận, và một đường gân nổi trên trán cô. Những người khác trong nhà hàng đều trừng mắt nhìn Oscar.
Sao hắn dám nói cô ấy phiền phức khi cô ấy vừa mới thoát chết trong gang tấc!?
" Giờ, ra, khiến tôi phiền phức đi. Nếu không gây phiền phức, cô không phải là cô. Thực ra, tên của cô đồng nghĩa với sự phiền phức. "
" Này Oscar, nếu cậu—" Miledi bắt đầu sử dụng tên của Oscar, vì vậy cô ấy rõ ràng đang bực mình. Tuy nhiên, Oscar không hề để tâm. Anh không ngại giơ nắm đấm lên và sốt sắng đưa ra kết luận cho phát biểu của mình.
" Quay trở lại làm người tạo bầu không khí phiền phức của chúng ta nào. Tôi muốn thấy nụ cười kiêu căng ngu ngốc đó của cô một lần nữa. Không có nó, cô không phải là Miledi. Cư xử hiền lành và chán nản như một cô gái bình thường không hề hợp với cô chút nào."
" Thiên Giáng! "
Oscar ré lên khi một bức tường trọng lực nghiền nát anh. Anh ngã khỏi ghế và nằm bẹp xuống đất do không thể chống lại áp lực. Miledi phớt lờ Oscar và quay sang Naiz với một nụ cười ngọt ngào.
" Tôi đói rồi! Nacchan, chúng ta hãy gọi gì đó thôi! "
" C-Chắc chắn rồi. Nhân tiện, Miledi, Oscar bắt đầu mất ý thức kìa. Cậu ta sùi bọt mép và đang trở nên ... "
Naiz cố gắng đề nghị Miledi bình tĩnh lại, nhưng cô không hề chịu nghe. Mạng sống của Oscar chỉ được vớt lại bởi một trong những nữ phục vụ bắt đầu la hét khi cô nhìn thấy cơ thể sấp mặt đất của anh trên sàn nhà. Nhưng dù Miledi đã giải phóng Thiên Giáng, Oscar vẫn bất tỉnh.
" A-Anh không sao chứ!? " Cô phục vụ trẻ hét lên khi chạy đến chỗ Oscar.
" Kệ cậu ta đi, hắn vẫn ổn thôi, " Miledi lẩm bẩm.
" A-Anh ấy trông không ổn chút nào! Anh ấy còn đang sùi bọt mép! Á, anh ấy co giật kìa! Hãy quay trở lại đi, thưa ngài! "
Người phục vụ nâng đầu Oscar lên và đặt vào lòng. Thật là một cô gái tốt bụng. Mái tóc nâu sẫm của cô ấy được búi lên bằng dây buộc tóc, và cô ấy trông như hình mẫu của một thiếu nữ trẻ đứng đắn. Thêm nữa, cỡ ngực của cô khá lớn. Khi cô quỳ xuống để chăm sóc cho Oscar, hai quả dưa của cô đung đưa, thu hút ánh nhìn của mọi người đàn ông trong phòng.
" Hự, đây là đâu ... "
" Ah, cảm ơn trời, anh tỉnh rồi! Tôi có nên gọi trị liệu sư không? "
Oscar đứng hình một giây khi anh nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, bị che khuất bởi bộ ngực, đang nhìn anh lo lắng. Nhưng ngay sau đó, anh nắm bắt tình hình và thả lỏng tinh thần.
" Ồ, xin lỗi vì đã làm cô lo lắng. Tôi không sao đâu. Cảm ơn cô rất nhiều vì đã chăm sóc tôi ... "
Oscar nói cùng lúc anh đứng dậy, phủi bụi trên người và cúi chào cô hầu bàn. Cách hành xử hoàn hảo của anh khiến cô hầu bàn trẻ bối rối.
" O-Oh, tôi đã không thể làm gì nhiều ... "
" Quí cô không cần phải khiêm tốn. Tôi rất cảm kích trước lòng tốt của cô. Cho phép tôi gửi lời cảm ơn tới cô. Người đẹp như quí cô đây chắc phải là linh hồn của nhà hàng này? "
" Tôi-tôi không ... thực sự ... "
Oscar nở nụ cười rạng rỡ với cô hầu bàn. Cô vẫn đang ngồi trong khi lấy tay che má và một màu đỏ rực lan khắp mặt cô. Oscar đưa tay ra giúp cô đứng dậy. Cô hầu bàn trẻ nắm lấy tay Oscar và duyên dáng đứng dậy, cô cảm thấy như một nữ quý tộc được hộ tống đến sảnh khiêu vũ vậy. Oscar sau đó cố gắng rút tay anh lại, nhưng cô hầu bàn không buông ra. Đó là lúc Oscar nhận ra mọi người trong nhà hàng đang nhìn chằm chằm vào anh. Hai đồng đội của anh đang chòng chọc nhìn anh.
Huh? Sau một khoảnh khắc bối rối ngắn ngủi, Oscar nhận ra khung cảnh này nhắc anh nhớ lại điều gì đó. Quay trở lại Velnika, bầu không khí thường như thế này mỗi khi anh đưa cô gái hầu bàn tại nhà hàng anh ưa thích, Aisha, ra ngoài làm gì đó. Oscar khó xử kéo mạnh tay lại. Quả nhiên, cô phục vụ vẫn không chịu buông tay, và kết quả là anh kéo cô lại gần cô hơn, khiến cô càng thêm bối rối.
" Ừm ... Có gì không ổn sao? "
" À-À, không! Tên tôi là Meenu. Tôi mười chín tuổi và chưa có bạn trai! Ngoài ra, ca làm của tôi kết thúc sau một giờ nữa! "
Không ai hỏi cô điều đó! Oscar nghĩ. Và tất cả những khách hàng khác, bao gồm Miledi và Naiz, đều nghĩ giống như vậy.
Meenu ngước nhìn Oscar, đôi mắt lấp lánh vì cầu xin. Cô ấy rõ ràng muốn Oscar mời cô đi hẹn hò. Tuy nhiên, Oscar im lặng và anh nghe thấy một số người tặc lưỡi trong đám đông.
" Này, Nacchan, tại sao O-kun lại trở nên nổi tiếng ngay cả sau khi vừa bất tỉnh trong một nhà hàng? "
" Tôi đoán là bởi ngoại hình cộng với thái độ? "
Trang phục của Oscar khiến anh trông như một quý ông trẻ tuổi, và việc anh lịch sự với mọi người, ngay cả với những cô hầu bàn bình thường, khiến anh có vẻ dễ gần và tốt bụng. Trên hết, anh trông vừa thông minh vừa đẹp trai.
" Thật ra, bất cứ khi nào chúng ta ở nhà trọ mà có một thiếu nữ làm việc ở đó, cô ấy luôn yêu cầu tôi chuyển lời nhắn cho Oscar. "
" Cái gì cơ, tôi chưa bao giờ nghe gì đó như vậy trước đây cả! "
" Thì họ luôn cố gắng giữ bí mật về điều đó. Tôi nghĩ trước khi tôi gia nhập nhóm của hai người, họ chỉ cần lên phòng cậu ấy để gửi thẳng lời nhắn đến cậu ta. Mọi người đều khá cảnh giác với cô, cô biết chứ Miledi? Tất cả đều nghĩ rằng cô đã khẳng định chủ quyền với Oscar, vì vậy họ chỉ hành động khi cô không chú ý. Rất nhiều người trong số họ đã hỏi tôi về mối quan hệ của hai người cùng với nhiều thông tin hơn về cả hai. "
" Wow, tôi thậm chí chưa bao giờ nhận ra đấy! Hơn nữa, tại sao tất cả mấy cô hầu bàn nhà hàng và quán trọ này đều biết thực hiện mấy chiến lược cao cấp vậy!? O-kun hơi quá nổi tiếng rồi đó! "
Meenu dường như đã tình cờ nghe thấy Miledi, khi cô quay sang lãnh đạo của Giải phóng quân kèm theo những giọt nước mắt. Dường như trong khi Naiz và Miledi đang có cuộc thảo luận bí mật, Oscar đã kiên quyết từ chối Meenu. Nhận thấy mình không có cơ hội, Meenu tập trung sự ghen tị và thất vọng của cô vào Miledi, người mà cô tin là phải chịu trách nhiệm cho thất bại của mình.
" Waaah, tôi không thể tin rằng cô lại thân thiết đến mức gọi anh ấy bằng biệt danh như O-kun ... Tôi nên biết rằng tôi không bao giờ có cơ hội! Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah! Đầu bếp, họ muốn ba suất đặc biệttttttttttttttttttttttt! "
" Ôi trời, tôi cảm thấy có chút deja-vu! "
Có vẻ như Oscar đã đặt món, và anh tỏ ra lãnh đạm như hồi còn ở Velnika. Thấy cảnh tương tự diễn ra một lần nữa, Miledi lặng lẽ lẩm bẩm: " Từ giờ trở đi, tôi sẽ gọi cậu là Mascot Killer. "