Chương 1: Những Giải phóng quân vui vẻ
Những tảng đá màu nâu đỏ trải dài khắp tầm mắt. Chúng trông giống như những ngọn núi thu nhỏ, thon dần tới đỉnh. Bởi vị trí lộn xộn ngẫu nhiên của chúng mà khu vực này đã trở thành một mê cung đá.
Đây là mũi bắc của Xích Sắc Sa Mạc. Mặc dù nơi đây có trữ lượng tịnh thạch khổng lồ, có thể hạn chế dòng chảy ma lực, nhưng khu vực này chẳng hề đông đúc dân cư. Chính tịnh thạch cũng không có nhu cầu sử dụng cao lắm. Đặc biệt là bởi có những mỏ tịnh thạch dễ tiếp cận hơn nhiều tích tụ ở Xích Long Đại Sơn. Hơn nữa, đất đai xung quanh rất cằn cỗi, chỉ có một vài loại cỏ dại sa mạc cứng cỏi có khả năng sống sót trong khí hậu này. Để tiếp cận nơi này, đòi hỏi mọi người phải băng qua toàn bộ sa mạc, thêm một lý do nữa vào danh sách ngày càng nhiều lý do tại sao không ai muốn đến đây. Nhưng hôm nay có ba người ở vùng đất hẻo lánh này mà thông thường chỉ có ẩn sĩ mới muốn đến thăm.
Một trong số họ là một chàng trai trẻ có cặp kính còn nổi bật hơn bản thân anh ta, Oscar Orcus. Một người khác là một nữ hải nhân xinh đẹp bạo dâm, Meiru Melusine. Cuối cùng là-
“Vậy, darling. Anh có thể xử lý những thứ ở đây không?”
Một người…đàn ông cao lớn, trâu chó? Mái tóc tím của anh được cắt theo kiểu mô-hi-căng. Hơn nữa, anh ta đang mặc quần áo thậm chí còn lộ liễu hơn cả Meiru. Trang phục kiểu phô ra ngực như của Meiru.
“Tôi đã nói với cô cả chục lần rồi, Snowbell ... đừng gọi tôi là darling.”
“Ôi darling, anh quả là nhút nhát mà.”
Mặt anh ta trông như chui ra từ Bắc Đẩu Thần Quyền, và mỗi khi anh thở ra, hơi thở của anh cứ như là một cơn lốc nhỏ. Người đàn ông này(về mặt sinh học), Snowbell, không phải là ma thú của vùng đất hoang này, mà là một thành viên của Giải Phóng Quân. Hơn nữa, anh ấy là đội trưởng của đội thám hiểm, người tìm kiếm các khu vực để xây dựng thêm những ngôi làng hẻo lánh.
Ma thuật cố hữu của anh, Ảo Ảnh, cho phép anh tạo ra những ảo ảnh quy mô lớn rộng tới năm trăm mét. Những ảo ảnh đó cũng có thể được lưu trên các tinh thể ma lực cho phép chúng tồn tại cho đến khi ma lực cạn kiệt. Trong thời gian đó, Snowbell có thể rời khỏi khu vực đó và ảo ảnh vẫn sẽ tiếp tục. Sức mạnh của anh ta thật sự ấn tượng như vẻ ngoài vậy. Công việc của Snowbell không chỉ là tìm những ngôi làng ẩn mới cho Giải phóng quân mà còn che giấu họ khỏi những con mắt tò mò.
Ban đầu, anh là thành viên của một đoàn xiếc, và sử dụng ma thuật của mình để thực hiện các thủ thuật sân khấu lộng lẫy. Nhưng như mọi khi, nhà thờ đã phát hiện ra anh. Chỉ một từ của một giám mục bất mãn, người không thích hành động của anh, khiến anh và đoàn kịch của anh đã bị gắn mác dị giáo. Từ đó, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Vào thời điểm những giải phóng quân tìm thấy anh, hầu hết các đồng đội của anh đã bị giết. Đội thám hiểm hiện tại được tạo thành chủ yếu từ những người bạn đồng nghiệp còn sống của anh.
Nhân tiện, Snowbell ban đầu thẳng tắp hơn nhiều. Tuy nhiên, Giải phóng quân cứu anh đã truyền cảm hứng cho anh đi theo con đường của một công chúa lòe loẹt. Chính xác những gì đã xảy ra giữa họ, không ai biết. Nhưng Snowbell đã được trải nghiệm cảm giác bị bẻ cong. Và ngay lúc này, anh ta đang ghim một Oscar đẫm nước mắt vào bức tường của một tảng đá gần đó. Meiru cười toe toét với Oscar và,
“Ara, có vẻ tôi đang làm gián đoạn chuyện gì đó chăng?”
Cô ấy khá thích thú với cảnh tượng này.
“Tôi sẽ giết cô, Meiru!”
Oscar tuyệt vọng gào lên. Tuy nhiên, công chúa hải tặc tàn bạo sẽ không bị hù dọa bởi những thứ tầm thường như vậy.
“Fufu. Nếu vậy thì, tôi sẽ rời đi trước khi cậu có cơ hội làm vậy.”
“Tôi xin lỗi, tôi quá lời rồi. Làm ơn đừng bỏ tôi một mình.”
Oscar nhượng bộ ngay lập tức. Biến Xích của anh quấn quanh eo Meiru như thể bám lấy cô. Nụ cười của Meiru ngày càng toe toét hơn.
Khỉ thật, mình đã chọn nhầm người đi cùng! Oscar đã muốn có ai đó đi cùng vì anh sợ ở một mình với Snowbell, nhưng Meiru không giúp được gì cả. Cô là người duy nhất rảnh rỗi, nhưng cô cũng không phải là người nên nhờ giúp bảo vệ sự trong trắng của anh.
Âm thầm nguyền rủa Meiru, tuy nhiên Oscar biết rằng tốt hơn là có cô ấy bên cạnh thay vì ở một mình với Snowbell. Anh rời khỏi Snowbell, cố hết sức để lờ đi Snowbell đang nhìn chằm chằm vào mông mình. Khi anh được tự do, anh ta phải làm việc. Khu vực đá này giống như một phiên bản quy mô nhỏ của Hẻm núi Raisen, nhưng đó không phải là trở ngại đối với anh ở mức độ hiện tại. Anh đặt tay lên một bức tường đá gần đó và xướng lên,
“Biến Đổi”.
Anh sử dụng câu chú yêu thích dành cho Biến đổi sư, và một cái lỗ lớn mở ra bên trong tảng đá. Bước vào bên trong, anh tung ra hàng tá Biến Xích từ tay áo và buộc chúng vào các điểm khác nhau bên trong khoang mới được hình thành. Oscar sau đó quay lại và hướng tới Snowbell một ánh nhìn nghi vấn. Snowbell gật đầu và bắt đầu chuyển tiếp nhiệm vụ.
“Darling, em muốn một giếng trời ở đây. Cân nhắc hướng đi của mặt trời từ địa điểm này, chỗ đó sẽ bắt được nhiều ánh sáng nhất. Hãy cố làm cho nó càng mờ ảo càng tốt. Thêm một cầu thang dẫn đến tầng thứ hai ở đây. Các trục thông gió nên ở đây và đây, nhưng hãy coi chừng phía các góc. Vâng, đúng vậy, giống như vậy đấy. Đặt một phòng ngủ dự phòng ở đây. Em cũng cần một con dốc ở đây, để chúng ta có thể trốn thoát qua đường thủy ngầm trong trường hợp khẩn cấp.”
Bất chấp vẻ ngoài và phong thái kỳ quặc, Snowbell dừng chơi đùa khi đến giờ làm việc. Biểu hiện của anh chuyển sang chiều nghiêm túc. Đó chỉ là điều tự nhiên. Anh đang thiết kế những ngôi nhà cho một ngôi làng ẩn. Trong trường hợp khẩn cấp, các lối thoát được thiết kế tốt đến mức nào sẽ là yếu tố quyết định việc một gia đình sống hay chết. Mỗi ngôi nhà cần phải kiên cường để chống lại các cuộc tấn công, và dễ dàng thoát khỏi đó. Snowbell đã cống hiến hết mình vì anh biết mạng sống mọi người phụ thuộc vào công việc của anh.
“Này, hai người. Tôi đang cảm thấy chán lắm, vì vậy tôi có thể rời đi chứ?”
Đây là một công việc quan trọng, mười tỷ phần trăm quan trọng. Chắc chắn đó không phải là một công việc cho phép Meiru khắc bậy lên tường bằng những lưỡi dao nước của cô. Đã thế còn tệ hơn là, mĩ thuật của cô ấy thật sự kinh khủng, thậm chí còn quá khó để nói cô ấy đang vẽ gì. Và trên hết, cô cũng đang sử dụng ma thuật khôi phục cấp thần của mình để hoàn tác sự biến đổi của Oscar ở khắp nơi như một cách chơi khăm anh.
“Meiru-chan, mọi người sẽ sống ở đây đấy, vậy nên em có thể vui lòng ngừng vẽ quái vật lên tường không?”
“Quái vật? Nhưng đây là một con mèo mà. Nó không dễ thương sao?”
Ngay cả Snowbell cũng rùng mình vì điều đó. Oscar phóng ra thêm một vài Biến Xích của mình và khôi phục bức tường bị hỏng trở lại bình thường ngay lập tức.
“Meiru, tôi biết tôi là người yêu cầu cô đến, nhưng cô có thể bình tĩnh lại không?”
“Không gì tôi ghét hơn là sự buồn chán.”
“Được rồi, nhưng ngay cả khi cô quay về, cô định làm gì ở đó?”
“Hừm…gần tới trưa rồi, vì vậy có thể tôi sẽ giúp nấu bữa trưa.”
Oscar chỉnh kính và hỏi thẳng,
“Meiru, giả sử cô có một miếng thịt trước mặt. Cô sẽ nấu nó như thế nào?”
“Nướng lên.”
Thật luôn, đấy là tất cả những gì cô nghĩ ra à?
“Không phải có một vài thứ khác cô nên thực hiện với nó sao?”
“Luộc nó?”
“Không, ý tôi là kiểu như cô nên làm gì đó trước để chuẩn bị nấu.”
“Nó sẽ trở nên ăn được nếu cậu nướng hoặc luộc.”
Vậy là vẫn có giới hạn về mức độ man rợ của cô... Nếu cứ như trước, Oscar đã lo rằng cô ấy thậm chí có thể nói thịt sống cũng ăn được. Có thể thấy rõ qua câu trả lời của cô là Meiru không hề có chút gì về kỹ năng nấu nướng cả, có nghĩa là nếu cô cứ cố phục vụ món ăn của mình cho người khác, rồi thì câu chuyện sẽ kết thúc bằng việc họ thét lên kinh hãi. Giống như kiểu cô trộn lẫn thức ăn của mình với quỷ thần hay sao đó.
Đương nhiên, bất cứ ai ăn thức ăn của cô cũng sẽ được nhìn thấy hoàng tuyền. Nếu không nhờ ma thuật khôi phục của Meiru, cô đã giết hầu hết các thuyền viên hải tặc của mình hàng chục lần. Trong trường hợp của Chris, có lẽ là hàng trăm lần.
Thêm đó, Meiru cũng tệ trong khoản dọn dẹp y như nấu ăn. Theo lời cô, việc cô để mỗi đồ đạc ở những chỗ như vậy đều có một ý nghĩa riêng, nhưng thực ra là, căn phòng của cô là một mớ hỗn độn vô tổ chức. Thêm vào đó, mỗi lần cô ấy giặt đồ, cô sẽ làm hỏng quần áo, và khi cô ấy tập may, cô biến quần áo rách nhẹ thành một chiếc áo choàng rách toạc một cách có văn hóa. Mặc dù Meiru trông giống như một chị gái dịu dàng trang nhã, sự thực cô là một kẻ lười biếng bạo dâm không khả năng làm ngay cả những việc nội trợ đơn giản nhất. Điều đó có nghĩa là-
“Ngay cả khi cô quay về, cô cũng sẽ không có việc gì để làm.”
Cô sẽ lại trêu chọc Miledi nếu quay về đó, nên ít nhất điều cô có thể làm là tránh xa cô ấy ra và ở đây bảo vệ cho tôi...
Meiru phồng má và nói, “Có vẻ như gần đây cậu đang coi nhẹ tôi thì phải, Oscar-kun?”
Meiru không thích cách Oscar đối xử với cô.
“Cậu sẽ phải hối hận vì đã đánh giá thấp tôi.”
“Nghe như những gì mấy kẻ xấu hay nói nhỉ.”
Chính xác thì cô ấy là một hải tặc. Hơn nữa, là một cô công chúa hải tặc.
“Được thôi, nếu cậu đã muốn vậy thì... Thủy Thành Bích!”
Thình lình, ngôi nhà Oscar đang biến đổi bị bao phủ trong một vòm nước. Oscar và Snowbell bối rối nhìn hình dạng mái vòm.
“Cậu thấy đấy, rào chắn nước kiểu này là loại cách âm,” Meiru cười toe toét. Nhận ra điều đó có nghĩa là gì, Oscar rùng mình. Mặt khác, Snowbell nhìn anh trong khi toát lên vẻ thèm thuồng.
“Khoan đã, Meiru!”
“Vui vẻ nhé hai người!”
Meiru quay gót và cuốn mình bằng một tấm màn nước trước khi bước ra ngoài. Oscar tuyệt vọng đưa tay ra tới cô, nhưng tay anh chỉ mới đi được nửa đường trước khi Snowbell nắm lấy nó trong vòng tay tử thần.
“Hiii!” Oscar phát ra một tiếng thét thảm hại.
“Darling, hãy cùng nhau làm tốt nhất có thể nhé?”
Cô ta nói về việc xây nhà. Cô ta chắc chắn đang nói về việc xây nhà ... Chỉ vì cô ta thở hổn hển với đôi mắt đỏ ngầu và đang liếm môi, không có nghĩa là cô ta đang nghĩ bất cứ điều gì biến thái.
“Theo em nào, darling!”
“Đợi chút đã, tôi đã hoàn thành cái phòng ngủ đó rồi!”
Một lát sau, ánh chớp và lôi thanh phát ra từ cửa ra vào và cửa sổ của ngôi nhà dang dở.
“Còn lâu mới có chuyện ta để thua ở đây nhé! Corrin, Ruth, hãy tiếp cho anh sức mạnh! Uwoooooooooooooooooooooh!”
Oscar hét lên như thể anh sắp tham gia vào trận chiến khó khăn nhất đời mình.
Gần một tháng đã trôi qua kể từ ngày định mệnh đó, ngày thành phố nổi Andika đã chìm xuống đáy biển và cư dân nơi đó buộc phải sống trên sàn thuyền được xích lại với nhau. Trong số những người sống ở Andika, 600 người đã chọn rời khỏi ngôi nhà đã bị chìm và tham gia Giải phóng quân. Hầu hết bọn họ đều đã bị quyến rũ bởi sức hút rực rỡ của Miledi.
Điều này không hoàn toàn bất ngờ, vì cô ấy đã đánh bại không chỉ các thánh kỵ sĩ, mà còn cả Leviathan, con quái thú ngủ say bên dưới thành phố trong nhiều thiên niên kỷ. Chứng kiến trận chiến huyền thoại của cô hàn gắn những trái tim tan vỡ của cư dân Andika và cho họ sức mạnh để vươn lên chống lại áp bức. Số khác đã nhận ra thực tế phũ phàng và được nhắc nhở rằng ngay cả hòn đảo hẻo lánh này cũng không an toàn. Mọi người đều có lý do riêng của họ, nhưng kết cục là những người đã từng chạy trốn khỏi sự chèn ép một lần nữa được đứng lên chống lại nó.
Sau một hành trình dài, những người đó đã được đưa đến đây, đến vùng đất hoang màu rỉ sét này. Khu vực này đã được coi là địa điểm tiềm năng cho ngôi làng Giải phóng quân từ khá lâu rồi. Đó là nơi mọi người tránh né và yêu cầu mạo hiểm nhiều thứ để tới đây. Hơn nữa, những tảng đá tạo thành một mê cung phức tạp, kèm theo yếu tố ngụy trang tự nhiên cho bất cứ ngôi nhà nào được đào vào trong đá. Đó chính xác là những lý do hợp lý để đặt một ngôi làng Giải phóng quân.
Tuy nhiên, đất đai ở đây lại cằn cỗi. Cằn cỗi đến nỗi chỉ có một vài loại cỏ dại cứng đấu là những thứ duy nhất có thể phát triển ở vùng đất không có chút sinh khí này. May thay, nó nằm mũi phía bắc của sa mạc, và giáp với đại dương. Nhưng dù người dân Andika quen với hàng hải có thể kiếm sống bằng nghề đánh cá, thì cũng sẽ không đủ để hỗ trợ toàn bộ dân số. Điều đó có nghĩa là nó không đáp ứng điều kiện quan trọng nhất cho một địa điểm đặt làng phù hợp - không thể tự cung tự cấp.
Mặt khác, dù vậy, những ngôi làng khác của Giải phóng quân không có khả năng chu cấp cho tận 600 người. Nếu họ mở rộng quá lớn, khả năng che giấu họ sẽ yếu đi, do vậy mất đi mục đích để họ ở những nơi hẻo lánh. Nhóm Miledi có thể chia tách người dân Andika rải rác vào các ngôi làng khác nhau, nhưng họ không đủ tàn nhẫn để chia rẽ bạn bè và người thân họ. Đặc biệt là vì họ sẽ mất đí ngôi nhà thứ hai của họ nếu làm thế.
Cuối cùng, Miledi hoàn toàn không biết phải làm gì. Vì vậy, như mọi khi, cô quay sang cộng sự đáng tin cậy của mình, Oscar.
“Hỡi con người được giác ngộ bởi mắt kính! Làm ơn chứng minh một lần nữa rằng những chiếc kính đó của cậu không chỉ để trưng, và ban ơn cho chúng tôi bằng trí tuệ của cậu!”
Đương nhiên, Oscar bắn mù mắt Miledi vì điều đó, và cô loạng choạng như một kẻ say rượu trong vài giờ. Tuy nhiên, anh đã cho cô một câu trả lời. Rốt cuộc thì, anh biết rằng những hải tặc của Melusine đã tìm ra cách trồng trọt ngay cả trên những con tàu.
“Hmm. Mọi việc đang diễn ra suôn sẻ,” Một người đàn ông lớn tuổi xới đất lên. Mặc dù ông đã qua tuổi tám mươi, nhưng trông ông có vẻ khỏe mạnh một cách đáng ngạc nhiên. Ông có mái tóc dày bạc trắng và một nhúm râu cùng màu. Ông đánh giá vùng đất mà ngôi làng ẩn sẽ được xây dựng với đôi mắt sắc bén. Nơi từng là một vùng đất hoang cằn cỗi giờ đã trở thành một thung lũng màu mỡ, đất đai trù phú và ẩm ướt. Thậm chí còn có một vài loài cây mọc lên từ mặt đất.
“Ông nghĩ sao, ông Ben? Đủ tốt để trồng trọt chưa?”
Meiru hỏi. Cô vừa mới bỏ rơi, hay nói đúng hơn là bán đứng Oscar.
"Chuyện gì đây? Cô mới bỏ rơi thanh niên ấy à?”
“Không. Tôi bán đứng cậu ta.”
“…”
Meiru không hề cảm thấy có chút gì tội lỗi về những gì cô vừa làm. Ngay cả khi có, cô cũng sẽ không che giấu nó. Đó là tín ngưỡng của nữ hoàng hải tặc Meiru Melusine. Đầu tiên là Miledi, giờ là Meiru. Nữ nhân của tổ chức này thực sự gây khó chịu đấy. Ben hướng một ánh nhìn thông cảm tới hướng của Oscar. Ben là một thành viên của Giải phóng quân và là một pháp sư nông nghiệp. Công việc của ông là quản lý các trang trại của ngôi làng.
“Đất từ đáy biển không tệ lắm đâu, cô gái.”
“Đúng vậy nhỉ. Chừng nào đảm bảo có thể tách toàn bộ muối ra, thì nó có thể sử dụng được.”
“Một bài học sinh tồn hữu ích.”
Đất đai màu mỡ đột ngột xuất hiện trên khắp vùng đất hoang thực ra được nạo vét từ đáy đại dương. Tất nhiên, muối là chất độc cho hầu hết các loại cây trồng. Vì vậy, không gì có thể phát triển ở đây nếu nó vẫn còn đó. Tuy nhiên, Meiru và những hải tặc của cô đã tìm ra cách giải quyết vấn đề đó sau khi sống quá lâu trên biển. Hơn nữa, Meiru là một thiên tài vô song khi nói đến thủy ma thuật. Cô ấy có khả năng hút các khoáng chất có hại ra khỏi đất chỉ bằng nước. Cô đã mất nhiều năm thử nghiệm và nỗ lực để đạt đến điểm này.
Nhờ vào năng lực của cô mà ngay cả vùng đất hoang này cũng trở thành có thể định cư được. Cuối cùng mình cũng có thể hữu ích! Việc này đã đè nặng trong lòng Meiru một thời gian rồi, mặc dù gần đây đã gia nhập Giải phóng quân, cô không thể làm gì hữu ích với họ. Thêm vào đó, chỉ khi cùng sự giúp đỡ từ Rương Báu của Oscar mà Meiru mới có thể vận chuyển được nhiều đất như này. Cô đã lọc sạch đất, sau đó cất giữ tất cả trong tạo tác đa chiều của anh. Việc khiến cho đất phì nhiêu hơn Ben có thể tự làm, vì vậy sau lúc này, Meiru thậm chí không cần thiết nữa.
“Tôi không thể tin được ông có thể hoàn thành ba vụ thu hoạch trong một tháng. Không quá ngạc nhiên khi chức nghiệp của ông là một nông dân nhỉ, Ben.”
“Nịnh hót không có ý nghĩa gì đâu cô gái.”
Tại sao cô ấy còn đến đây nhỉ?...À, chắc cô ấy phải đang chán lắm. Ben thở dài trong lòng. Trước khi ông nói thêm bất cứ điều gì khác, ông bị gián đoạn bởi một giọng nói cao vút.
“Thôi nào, Miledi! Có hại gì sao? Mình hứa mình sẽ trở nên hữu ích mà! Làm ơn đi? Điii mààààààà?
“K-Kia-chan. Mình, ừm, thực sự cảm kích cảm xúc của cậu, nhưng ...”
Miledi bước ra khỏi một ngôi nhà gần đó, một cô gái tai thỏ đi sau cô ấy. Thật hiếm khi thấy Miledi trông bối rối như vậy.
“Ara, hai người đang rất vui nhỉ.”
“Cô nên kiềm lại việc trêu chọc đi, cô gái.”
Ben mệt mỏi đưa ra lời cảnh báo, nhưng cô ấy bật ngón cái với ông già và bước chân tới chỗ Miledi. Cô rõ ràng không hề có ý định làm cản trở bất cứ điều gì.
“Nhìn đây, Miledi!”
“M-Mình đang nhìn đây”
Kiara—cô gái bồi bàn của một trong những quán trọ tại Andika—nhảy khỏi Miledi và biến mất sau một tảng đá. Ngay lập tức, sự hiện diện của cô bắt đầu tan biến. Cô lao từ tảng đá này sang tảng đá khác, nhưng nhanh nhẹn và lặng lẽ đến mức những người bình thường thậm chí không thể nhìn thấy cô.
Mặc dù thố nhân tộc không thể đối chọi lại với các thú nhân khác khi nói đến sức mạnh thể chất, khả năng tàng hình và tốc độ của họ vượt xa những tộc còn lại. Đó là lý do tại sao họ là chủng tộc giỏi nhất trong việc thao túng sự hiện diện của mình. Kiara chỉ là một bán thố nhân, vì cha cô là con người, nhưng dường như điều đó đã không ảnh hưởng đến năng lực chủng tộc của cô chút nào. Không chỉ vậy, môi trường vô luật pháp mà cô sống khiến cô thậm chí còn có nhiều cơ hội để trau dồi kỹ năng tàng hình của mình hơn hầu hết những thố nhân đồng tộc. Hơn thế, cô ấy có thể làm cho bản thân trở nên vô hình. Tuy nhiên, kỹ năng của cô chỉ hoạt động với những người bình thường.
“Kiara-chaaaaan!”
“Fugyaah!”
Kiara vòng ra phía sau Miledi trong khi ẩn đi sự hiện diện của mình, nhưng cô lại thấy mình được ôm trong một vòng tay mềm mại. Đồng thời, cô cảm thấy hai tay mình bị ghim chặt sau lưng.
“C-C-C-C-Cái gì!? Meiru-neesan!?”
“Yep, là chị nè~ ”
Meiru mỉm cười ép đầu Kiara vào hai quả bưởi của cô ấy. Đôi tai của cô gái vểnh lên phẫn nộ. Nhưng điều đó chỉ khiến Meiru mỉm cười vui sướng khi càng thêm nhiều sợi lông mịn màng của Kiara cọ vào mặt cô.
“Đừng có lúc nào cũng cản đường em chứ, Meiru-neesan!”
“Chính xác thì chị đã cản trở gì nào? Có phải em đang cố làm gì đó chăng?”
Vẻ bối rối thực sự của Meiru khiến tai của Kiara rủ xuống. Mặc dù cô đã chạy với toàn bộ năng lực của mình, Meiru vẫn có thể bắt lấy cô mà không tốn một giọt mồ hôi. Kiara muốn chứng minh rằng cô sẽ không trở thành gánh nặng, rằng cô có những gì cần thiết để tham gia cùng Miledi trong cuộc hành trình của cô. Rằng cô ấy có thể hữu ích. Chưa hết, Meiru không chỉ có thể theo kịp chuyển động của cô, thậm chí cô còn có thể tóm lấy Kiara từ phía sau. Kiara khập khiễng nằm trong vòng tay của Meiru, trông cô giống như một quả bóng thỏ xì hơi.
“Kia-chan ... Ừm, cậu không sao chứ?”
Miledi hầu như không ngạc nhiên lắm khi Kiara bị bắt, nhưng cô cố tỏ ra thương cảm.
“Miledi…cậu có thể thấy mình sao?”
“…Ừ.”
“Mình hiểu rồi…”
Kiara mỉm cười yếu ớt, và Meiru cuối cùng cũng nhận ra những gì cô ấy đang cố làm. Gần đây, Kiara đã rất cố gắng để chứng tỏ rằng cô ấy rất hữu ích cho nhóm—nấu ăn cho cả nhóm, hoạt động như một người đưa tin, chăm sóc mọi nhu cầu của Miledi, v.v. Và nỗ lực thể hiện kỹ năng tàng hình của cô ấy là một cách khác để cố gắng thu hút Miledi.
“Kiara-chan, em vẫn chưa từ bỏ việc đi cùng bọn chị à?
“Ugh ... Em biết, nhưng...”
Kiara đã bị Miledi quyến rũ. Bạn của cô đã đứng lên chống lại sự bất công của thế giới, ma lực màu thanh thiên của cô là ánh hải đăng hy vọng. Nhưng đồng thời, Kiara biết Miledi đã tổn thương nặng nề như thế nào trong trận chiến chống lại nhà thờ và Leviathan. Đó là lý do tại sao cô ấy muốn giúp Miledi. Cô ấy muốn tham gia cùng cô trong cuộc hành trình và vơi bớt khó khăn cho Miledi. Nhưng, dù phải bực bội thừa nhận, Kiara biết rằng mình không đủ sức chiến đấu. Ít nhất, cô muốn trở nên đủ mạnh mẽ để bảo vệ bản thân, vì vậy cô có thể chăm sóc Miledi trong trên chuyến đi của họ. Nhưng quan trọng nhất là-
“Mình muốn dành nhiều thời gian hơn với Miledi...”
Cuối cùng, tất cả chỉ là vì Kiara quan tâm đến bạn mình. Một tháng đã trôi qua kể từ khi họ đến vùng đất đầy đá này. Kiara biết rằng Miledi sẽ không ở đây lâu hơn nữa. Miledi sụt sịt.
“Kia-chan...”
Máu tuôn ra khỏi mũi của Miledi. Điều đó cho thấy cách Kiara hành xử dễ thương đến nhường nào. Meiru nhanh chóng hồi phục cho Miledi chảy máu mũi bằng ma thuật khôi phục và nghiêm khắc nói,
“Đây là khoảnh khắc nghiêm túc đó, em biết chứ?”
Em thật là… Miledi-chan. Mặc dù Miledi luôn dành cho người khác những tình yêu vô điều kiện, cô ấy chẳng hề biết phải làm gì khi họ đáp trả lại tình cảm ấy. Cô sẽ luôn cố chuyển chủ đề, hành động gây phiền toái để quấy nhiễu bầu không khí, hoặc tẩu vi thượng sách. Mặc dù vậy, thực ra thì, cô chỉ quá xấu hổ khi đáp trả sự chân thành với sự chân thành.
Họ chỉ mới ở bên nhau được ba tháng, nhưng Meiru đã nhận thức rõ về những thói quen xấu của Miledi.
Em ấy có dư can đảm để chiến đấu với thế giới, nhưng em thậm chí không thể tự mình thẳng thắn đối mặt với bạn bè mình. Ara, quả là một cô bé vụng về mà. Nhưng mặt thảm hại đó của em thật dễ thương! Miledi yếu đuối-chan! Tuy nhiên, em cần phải làm gì đó về sự yếu lòng của em trước bạn bè mình đi. Em biết rằng chúng ta không thể mang Kiara-chan theo cùng vì vậy việc trì hoãn mọi thứ chỉ khiến mọi việc tồi tệ hơn thôi. Em phải nghiêm khắc hơn, Miledi-chan.
Nụ cười dịu dàng của Meiru biến mất, và cô nhìn chằm chằm vào Miledi. Miledi run rẩy và quay lại nhìn Meiru. Cô hiểu những gì Meiru muốn nói. Trong khoảnh khắc, Miledi toát ra vẻ chán nản, nhưng rồi cô lắc đầu và hít một hơi thật sâu. Cô nhìn thẳng vào mắt Kiara trong khi mỉm cười buồn bã.
“Cậu biết đấy, Kia-chan. Mình thực sự rất vui khi biết cậu quan tâm mình nhiều đến nhường nào.”
Cảm nhận sự nghiêm túc trong giọng điệu của Miledi, vẻ mặt của Kiara cứng đờ. Cô không muốn nghe điều gì sắp được nói ra, nhưng cô biết mình phải làm thế.
“Nhưng cậu đã chứng kiến những gì đã xảy ra ở Andika, phải không? Cậu hiểu những kẻ thù mà chúng ta đang chiến đấu lại ra sao rồi chứ?”
“…”
Kiara không nói gì. Nhưng cô hiểu rằng quyết định này là cuối cùng.
“Đâu phải chỉ có một cách để chiến đấu đâu. Cậu còn nhớ những gì mình đã nói với cậu về Giải phóng quân không? Có rất nhiều cách khác để giúp đỡ mình mà.”
Các Giải phóng quân có thể chia thành ba nhóm như sau. Nhóm đầu tiên là Chiến binh. Nhóm này bao gồm tất cả các thành viên Giải phóng quân có đủ sức mạnh chiến đấu. Mục tiêu chính của họ là bảo vệ những ngôi làng ẩn, giải cứu những người bị coi là dị giáo và tuyển mộ đồng minh. Họ đi khắp thế giới và thường là đi thành các đội nhỏ.
Nhóm thứ hai đương nhiên là Dân làng. Nhóm bao gồm những người không có khả năng chiến đấu hoặc bị thương quá nặng đến mức không thể chiến đấu. Hầu hết trong số họ là thường dân bị nhà thờ bức hại. Hoặc những đứa trẻ còn quá nhỏ cho việc chiến đấu.
Cuối cùng, những người còn lại nhóm Hỗ trợ. Họ chăm sóc dân làng, chuyển thông tin đến các căn cứ khác nhau của Giải phóng quân, chẳng hạn như ở Hẻm núi Raisen nơi nhóm Corrin đang sinh sống, và phát hiện và phát triển các địa điểm đặt làng mới. Snowbell và Ben đều là thành viên của nhóm này. Ngoài ra còn có một vài gián điệp trong nhóm hỗ trợ sống ở các thành phố lớn trên khắp lục địa và để mắt đến các sự kiện thế giới. Một số đóng giả làm thương nhân và cũng có những mạo hiểm giả. Số khác sống dưới vỏ bọc bình thường hơn, như y sĩ, quản gia hoặc nông dân.
Họ không thực hiện bất kỳ công việc thực sự nguy hiểm nào, ví dụ như xâm nhập vào các lâu đài. Họ chỉ đơn giản sống cuộc sống bình thường của họ và thu thập những thông tin họ có thể. Tất yếu là, họ không hề gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, thông tin họ thu thập được khá hữu ích. Tin đồn, sự kiện lớn trong thành phố, giá cả hàng hóa và dòng người là những chi tiết hữu ích dành cho những Giải phóng quân.
Tất nhiên, không phải tất cả thông tin họ thu thập được đều có ý nghĩa và họ đã mất rất nhiều thời gian lãng phí cho việc sàng lọc tất cả chúng. Tuy nhiên, họ vẫn là nền tảng của mạng lưới thông tin rộng lớn của Giải phóng quân và là những anh hùng vô danh của tổ chức. Đó là lý do nhóm Miledi dành toàn bộ tôn trọng cho sự giúp đỡ của đội Hỗ trợ.
“Kia-chan, cách tốt nhất để cậu có thể giúp mình là tham gia nhóm Hỗ trợ.”
“Và làm việc trong một quán trọ?”
“Đúng. Mình muốn cậu làm việc tại một quán trọ.”
Ngay cả khi họ xa nhau, Miledi và Kiara vẫn sẽ là bạn. Khoảng cách sẽ không làm suy yếu mối liên kết giưa họ. Miledi rút một cái hộp nhỏ ra khỏi túi và nhìn chằm chằm vào Kiara.
“Thứ này dành cho cậu, Kia-chan.”
Kiara bối rối nhận lấy chiếc hộp. Cô liếc nhìn hết chiếc hộp đến Miledi vài lần trước khi ngần ngại mở nắp ra.
“Đ-Đây là gì? Trông nó thật đắt tiền...”
Bên trong cái hộp là một chiếc vòng cổ tuyệt đẹp. Kiara chưa từng thấy thứ gì xa xỉ như vậy trong cuộc đời mình. Nó được làm bằng bạc và khảm đá ngọc bích. Hình ảnh chiếc vòng cổ lung linh gợi nhớ đến ánh sáng mặt trời phản chiếu xuống làn sương buổi sớm.
“Mình…”
“Đó là một Tạo tác mình nhờ O-kun làm cho cậu.”
Miledi thúc giục Kiara thử nó, nhưng cô đã choáng váng đến mức bất động. Nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, Meiru bước tới và giúp Kiara thắt dây chuyền. Khoảnh khắc đó, tai và đuôi của Kiara biến mất, và mái tóc màu xanh nước biển của cô ấy chuyển thành màu vàng ánh. Từ mọi góc độ, cô trông hệt như một cô gái bình thường. Đây là một tạo tác ngụy trang được Oscar tạo ra để Kiara có thể hòa nhập với con người.
“Ngay cả một đại thụ cũng cần được hỗ trợ bằng cành và lá.”
Không có chúng, cây sẽ bị thương bởi các yếu tố bên ngoài, không thể tự bảo vệ mình khỏi những trận mưa lớn hoặc giông tố. Hơn nữa, chim chóc sẽ không có chỗ để đậu. Và cây càng lớn thì càng cần nhiều sự hỗ trợ. Chính dòng suy nghĩ này giúp Miledi nghĩ ra cái tên cho Tạo tác “Giọt sương trên nhành cây”. Cô muốn có thể nhìn thấy một buổi sáng đẹp đẽ cùng với tất cả các đồng đội hỗ trợ cô, không chỉ là những người chiến đấu với cô.
“Nhân tiện, theo như O-kun, nó sẽ cạn kiệt ma lực sau nửa năm nữa. Thì, bất cứ khi nào việc đó sắp xảy ra, mình sẽ quay lại để đích thân sạc nó cho cậu. Thật tuyệt phải không?”
Miledi cười, và nước mắt hình thành nơi khóe mắt của Kiara.
“Waaah ... Điều này thật không công bằng. Miledi, cậu là đồ ngốc!”
Ngay cả khi nói vậy, Kiara vẫn ôm chặt người bạn mình. Biểu hiện của cô là sự pha trộn kỳ lạ giữa bĩu môi và vui sướng. Khoảnh khắc biểu hiện của một tình bạn tuyệt vời, đẹp đẽ giữa họ dường như có thể kéo dài mãi mãi.
“Chếttttt điiiiiiiiii connnnnnn quáiiiiii vậttttttttttttttt.”
“Anh nghĩ anh đang gọi ai là quái vật khó coi, kinh tởm hảảảảảảảả?”
Nhưng than ôi, nó đã bị gián đoạn bởi một tiếng sét từ trên cao. Ngay lập tức, thứ gì đó rơi xuống đất với lực đủ mạnh tạo nên một cái hố nhỏ. Đó là Snowbell, ngực anh ta bị xiên bởi một chiếc ô màu đen tẩm trong sét. Oscar nhảy xuống sau anh ta cùng lúc thở gấp. Không cần phải nói, khoảnh khắc tình bạn đẹp đẽ của Miledi và Kiara đã bị hủy hoại.
Oscar rút chiếc ô của mình ra khỏi ngực Snowbell và giơ nó lên cao. Quần áo của anh tả tơi, và khắp người anh là những vết trầy xước.
“Nhìn đi, Miledi! Tôi làm được rồi! Tôi đã thắng! Tôi đã đánh bại nguồn cơn của mọi tội lỗi!”
Oscar thét lên một tiếng gầm chiến thắng. Anh run lên vì cả nhẹ nhõm và vui sướng khi biết rằng mình đã bảo vệ thành công phẩm giá và trinh ass của mình. Nhưng cả Miledi và Kiara đều không hiểu chuyện gì mới xảy ra để đánh giá cao chiến thắng của anh nên họ chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
“Tôi nhận ra lỗi của viêc này nằm ở tôi, nhưng ... Oscar-kun. Cậu đến đúng vào thời điểm tuyệt đối tệ nhất.”
Meiru thở dài bực tức.
Tại trung tâm của ngôi làng này, Oscar tạo một phòng họp bên trong tảng đá đặc biệt lớn so với những cái còn lại. Nó được kết nối với mọi ngôi nhà thông qua một kênh ngầm, vì vậy đây là một nơi để đưa ra các quyết định quan trọng giữa toàn thị trấn và là một khu vực sơ tán khẩn cấp. Một giọng nói giận dữ vang vọng khắp hội trường, có thể lớn tương đương với nhà thờ lớn nhất của Giáo hội.
“Meiru, đừng nghĩ rằng tôi đã bỏ qua việc cô bán đứng tôi.”
Oscar kéo Snowbell, đã bị trói bằng vô số Biến Xích, theo sau mình. Những người đang bận rộn với các chi tiết và kiến trúc của tòa nhà nhìn vào Snowbell và lẩm bẩm, “Lại nữa à, chụy đại…”. Họ đã thấy Snowbell tấn công Oscar quá nhiều lần đến mức giờ họ đã quá quen với cảnh tượng này. May thay cho Oscar, anh luôn thành công trong việc chống lại Snowbell.
“Thôi nào, tôi đã xin lỗi rồi, phải không?”
Meiru nháy mắt vui vẻ với Oscar. Rõ ràng từ nụ cười của cô, cô không hề cảm thấy chút xíu hối hận.
“Tôi không chắc cô hiểu nghĩa của từ này đâu, Meiru. Khi cô xin lỗi, cô phải cúi đầu trước người khác.”
“Cậu biết không, Oscar-kun?”
Nụ cười của Meiru trở nên rộng hơn, khiến Oscar phải cảnh giác.
“Tôi không ghét gì hơn là cúi đầu trước người khác.”
“Vậy thì nhân phẩm của cô là một sự thất bại...”
Vai của Oscar chùng xuống, và Miledi chen vào tung cú dứt điểm.
“Này, O-kun! Quí ngài nổi-tiếng-với-phái-mạnh! Cảm giác thể nào khi biết rằng đàn ông còn đổ gục trước cậu nhiều hơn cả các cô gái? Huh? Cậu giận à?"
Oscar lườm Miledi đang vui vẻ nhảy quanh anh.
“O-Oscar-niisan, mông của anh…không sao chứ?”
“Như tôi mới nói, Tôi đã đánh bại nguồn gốc của mọi tội lỗi.”
Kiara bồn chồn lo lắng. Mặc dù cô lớn lên trong một thành phố vô luật pháp và mạnh mẽ hơn rất nhiều người đàn ông trưởng thành, cô cũng là một kẻ biến thái, có thói quen mơ mộng về mọi người. Thực sự là, khi nhóm Oscar trọ tại Quán trọ Wanda, cô thường đu dây xuống từ mái nhà để nhìn trộm Miledi. Cô cũng từng trốn bên dưới giường của Miledi, hoặc ngụy trang thành một phần của bức tường. Đầu cô chứa đầy những ảo tưởng đen tối về mối quan hệ của Oscar, Miledi và Naiz. Tất nhiên, không có bất cứ điều gì như thế về mối quan hệ giữa họ.
"Em hiểu mà! Anh không cần phải nói thêm gì đâu! Giờ em đã tường tận mọi thứ rồi!
“Tôi nghĩ cô chẳng hiểu gì cả đâu.”
“Nhưng hãy để em nói điều này thôi!”
Kiara nhảy về phía Oscar. Đôi tai thỏ của cô dựng đứng lên như thể cô chuẩn bị bảo vệ người bạn thân nhất của mình.
“Hãy đảm bảo rằng anh cũng sẽ làm Miledi thỏa mãn nữa!”
“Kia-chan!?”
“Ít nhất thì hãy cho cậu ấy chơi threesome với anh và Snowbell-san! Thực ra thì, đó có vẻ là giải pháp tốt nhất!”
Có lẽ là tốt nhất cho cô thôi.
Oscar nghĩ cùng lúc thở dài khi nhìn Kiara gục xuống vì chảy máu mũi. Bởi họ đang ở trong một tòa nhà rộng rãi được chạm khắc hoàn toàn bằng đá, giọng nói của Kiara vang đi khá xa. Xung quanh, có thể nghe thấy các công nhân lẩm bẩm những điều như “V-vậy ra đây là những gì cần có để trở thành lãnh đạo của Giải phóng quân,” hay “Cô bé còn quá nhỏ... Mình rất lo về tương lai của cô bé,” hay “Miledi-chan ! Em có thể tự do làm những gì mình muốn, nhưng hãy nhớ giữ mọi thứ ở mức độ vừa phải, hoặc “Oi, bốn mắt! Sao mi dám động tay lên Miledi-san! Ta sẽ khiến mi phải trả giá cho điều này!,” Kiara là một trong những người bạn thân nhất của Miledi, nhưng đôi khi Miledi ước mình có thể đấm cô ấy. Kiara không chỉ hiểu sai về mọi tình huống, mà cô ấy còn có kỹ năng đặc biệt trong việc truyền bá thông tin sai lệch của mình ra xung quanh với tốc độ nhanh như chớp.
“Ara, Kiara-chan! Sao em có thể nói những điều tàn nhẫn như thế?”
“Meru-nee!”
“Meiru!”
Miledi và Oscar quay sang vị cứu tinh của họ, một hy vọng mong manh quay trở lại đôi mắt họ.
“Em quên mất chị rồi kìa.”
Nhưng hy vọng của họ ngay lập tức bị tan vỡ.
“N-Nhưng thế thì là 4-some... Awawawah...Miledi, cậu thật tuyệt—”
Tai và đuôi của Kiara lắc lư qua lại một cách hào hứng, nhưng trước khi cô kết thúc dòng suy nghĩ thì ai đó đã nắm lấy cổ của cô trong khi cằn nhằn và nhấc cô lên không trung.
“Kiara! Ngừng gây rắc rối cho mọi người đi!”
“M-Mẹ!”
Mẹ của Kiara—Vera—đặt tay kia lên hông và lườm cô con gái mình. Đằng sau cô, Marcus nhìn Kiara với vẻ mặt bối rối.
“Có một núi nhiệm vụ cần phải hoàn thành kìa! Giờ quay lại làm việc đi!”
“Aaah. Đợi đã mẹ ơi! Con vẫn cần phải hỏi Miledi—”
“Con đang khiến Miledi-chan gặp rắc rối kia kìa! Tống mấy cái suy nghĩ đen tối đó ra khỏi đầu đi, con bé thô tục này! Mẹ không biết con học chúng từ đâu, nhưng con cần được chỉnh đốn lại!”
Vera kéo cô con gái ra khỏi hội trường. Marcus cúi chào Miledi và mọi người trong hối lỗi sau đó theo sau Vera. Khi ông ta rời đi, họ có thể nghe thấy ông lẩm bẩm, “Anh chắc chắn rằng con bé học chúng từ em đấy.” Miledi và Oscar ôm đầu và xoa xoa thái dương còn Meiru thì cười nắc nẻ. Ngay lúc đó—
“Hử? Có chuyện gì om sòm vậy?
Naiz xuất hiện từ một cánh cổng, kéo theo một chiếc xe chở đầy gà phía sau. Nhiệm vụ của anh là đưa gia súc từ các vùng khác nhau đến khu vực này để họ bắt đầu chăn thả chúng. Và dường như anh ấy vừa mới trở về.
“Nacchaaaaaan!”
“Naiz!”
Oscar và Miledi lao tới chỗ người đồng đội đáng tin cậy của họ. Sự trở lại của anh là hy vọng duy nhất của họ trong việc thoát khỏi sự hỗn loạn này. Nhưng trước khi họ đến được với anh, Naiz đã bị lũ trẻ vây quanh.
“Mừng anh về, Naiz-sama!”
“Naiz-niichan! Sao anh đi lâu vậy?”
“Naiz-san! Cảm ơn anh vì những con vật anh mang tới ạ!”
Hầu hết những đứa trẻ vây quanh anh đều là gái. Chúng trèo lên vai anh, treo lên cánh tay anh và ôm lấy chân anh. Không lâu sau, Naiz trông như thể đang lội qua một biển loli. Tất nhiên, khung cảnh dễ thương đến nỗi ngay cả Miledi cũng phải ngừng hờn dỗi.
“Meru-nee!”
“Để đó cho chị.”
Miledi dùng ma thuật trọng lực lên Oscar để ghim anh xuống trong khi Meiru cướp lấy kính của anh và đeo nó vào. Vào lúc Oscar hét lên “Á!” Meiru đã kích hoạt năng lực mà cô ấy cần. Một tiếng click vang lên.
“Khoan đã! Tại sao cô lại chụp ảnh?”
“Tôi không thể chờ đến lúc được gặp lại Susha-chan.”
“Sao cô lại đề cập đến em ấy vào lúc này!?”
Các bé gái đột nhiên bắt đầu làm ồn xung quanh Naiz trong khi thảm họa biết đi Miledi và bậc thầy bạo dâm Meiru đập tay đằng sau họ. “Ai là Susha vậy ạ!?” “Anh đã gặp bạn ấy ở đâu thế!?” “Naiz-sama, sao anh không chọn em thay vì cô ấy!?”
Khi Andika đang chìm xuống, chính Naiz đã đi khắp nơi để cứu mọi người bằng ma thuật không gian của mình. Kết quả là, người dân Andika rất ngưỡng mộ anh. Đặc biệt là các cô gái. Phụ nữ và bé gái ở mọi lứa tuổi đã cứ sấn tới anh mỗi khi họ có cơ hội. Bởi chỉ có bọn trẻ là những người thực sự có thời gian rảnh, Naiz thường bị các bé gái quấy rối. Trong khi sợ hãi về những gì Susha sẽ làm nếu cô bé nhìn thấy bức ảnh đó, Naiz hướng tới Oscar, đồng minh duy nhất của anh, một ánh nhìn van nài. Vì đó là kính của Oscar, anh có khả năng xóa bỏ bằng chứng phạm tội.
“Hmph!”
“Cái!? Cô đã tỉnh rồi à!?"
Snowbell đã hồi sinh. Anh ta uốn cong đống cơ bắp đồ sộ của mình để thoát khỏi Biến Xích của Oscar. Bắp tay của anh phình to gấp đôi kích thước ban đầu cùng lúc anh xông tới Oscar. Có gì đó hoang dại trong ánh mắt của anh ta. Oscar không còn có thời gian để giúp Naiz nữa. Trận chiến của anh với Snowbell được tiếp tục, và Naiz bị bỏ lại để tự mình chống lại Miledi và Meiru. Tuy nhiên, sự hỗn loạn dừng lại nhanh chóng như cách nó bắt đầu.
“Oi, thủ lĩnh! Chúng ta đã nhận được một tin nhắn từ một chi nhánh khác!”
Một trong những thuộc hạ của Snowbell chạy vào phòng họp và vẫy một lá thư trong không trung.
“Tôi hiểu rồi…Vậy là đến lúc rồi.”
Thời gian khởi hành đã tới.
Sau khi ăn trưa, nhóm Miledi tập trung tại phòng hội nghị trong cùng của phòng họp. Chiếc bàn tròn ở giữa là một phiến đá lớn được chạm khắc từ một tảng đá. Miledi ngồi xa nhất đối với cánh cửa, kèm theo Oscar bên trái, rồi Naiz, rồi Meiru. Trực tiếp đối diện với cô nàng là Snowbell và Ben, cùng với các thành viên quan trọng khác của Giải phóng quân. Bên phải cô, gia đình của Kiara cũng như đại diện của từng khu vực kinh tế của Andika.
“Được rồi, hãy bắt đầu nào.”
Sau những lời của Miledi, bên phía Kiara trở nên căng thẳng. Đây là lần đầu tiên họ ngồi trong một cuộc họp chính thức của Giải phóng quân. Ngay cả những người đại diện từ Andika cũng cảm thấy hơi lo lắng, vậy nên mọi chuyện đều hợp lý khi Kiara và gia đình cô—chủ nhà trọ sống ở quận nghèo nhất của Andika và chưa bao giờ đứng vào bất kỳ vị trí mang quyền lực nào—cảm thấy stress. Họ ở đây để đại diện cho những công dân bình thường của Andika, nhưng thực sự thì lý do duy nhất họ được chọn làm đại diện là vì họ là bạn của Miledi. Miledi mỉm cười với ba người họ, rồi nhanh chóng bắt tay vào công việc.
“Trước hết, người đưa tin bên phía chúng tôi cho hay tất cả đều đã sẵn sàng chấp nhận những người mới.”
Tất cả các điệp viên và người cung cấp thông tin sống ở nhiều quốc gia khác nhau chuẩn bị rất nhiều thứ để đón nhận các đồng chí mới. Các thương gia mở thêm các quầy hàng mới, các thợ thủ công đã mở rộng xưởng của họ, và các chủ nhà trọ đã mua thêm đất để đặt nhà trọ mới.
“Hiện tại, chúng ta có thể gửi đi khoảng 30 người.”
Trước lời nói của Miledi, Kipson nhíu mày. Kipson từng là đội trưởng của đội bảo vệ tuần tra các quận bên ngoài Andika và giờ là đội trưởng của đội bảo vệ ngôi làng mới của họ.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Điểm khác biệt lớn nhất giữa ngôi làng ẩn này và tất cả số còn lại thuộc phe Giải phóng là phần lớn người dân sống ở đây không phải là thường dân. Họ đã rời Andika, ngôi nhà thứ hai của họ, để chiến đấu, không phải trốn tránh.
“Chúng ta cần phải cẩn trọng.”
“Chà, tôi cũng biết thế.”
“Chúng ta cũng cần phải cân nhắc nên gửi người nào đi. Nếu chúng ta gửi đi toàn bộ các chiến binh tốt nhất, khả năng phòng thủ của làng sẽ bị suy yếu.”
Mặc dù 600 người đã rời Andika để tham gia Giải phóng quân, nhưng họ chỉ đủ mạnh để câu thêm thời gian chống lại các thánh kỵ sĩ thông thường. Hơn nữa, Miledi cần phải giảm số lượng người không thể chiến đấu ở lại ngôi làng này, hoặc những người có thể nhưng thậm chí không đủ khả năng câu giờ cho những người sống ở đây trốn thoát. Nghĩa là những người như Kipson cần ở lại đây. Kipson gật đầu hiểu ý, và Miledi cũng gật đầu cảm ơn. Rồi cô quay sang Snowbell.
“Cho tôi xem báo cáo tình hình.”
“Đã rõ, ma’am.”
Snowbell kích hoạt ma thuật cố hữu của mình, Ảo Ảnh. Một hình ba chiếu ba chiều của khu vực xung quanh xuất hiện trên bàn đá.
“Như mọi người thấy đấy, hầu hết các tòa nhà dân cư đã được hoàn thành. Nhờ có sự giúp đỡ của Oscar-kun, chúng ta có thể ngay lập tức hoàn thành một nửa số nhà ở theo kế hoạch.”
Snowbell phóng to hình ba chiều và khoanh vùng một phần trong đó. Đó là khu vực đã được khắc thành các tòa nhà.
“Nhiều ngôi làng khác của chúng tôi cũng sắp đạt tới giới hạn, vì vậy một khi mọi người bắt đầu rời khỏi đây, tôi dự định sẽ đưa cư dân từ những ngôi làng khác đến để giảm bớt gánh nặng cho họ. May thay, có rất nhiều không gian cho người dân ở đây.”
“Đây là tất cả các lối thoát đã được chuẩn bị?”
"Tất nhiên. Chúng tôi đã dựng lên một mạng lưới kênh đào cực phức tạp. Và mỗi ngôi nhà đều được trang bị một chiếc bè thoát hiểm. Chúng tôi đã đặt ba chiếc tàu lớn, mỗi chiếc có sức chứa hai trăm người bên dưới phòng họp. Cuối cùng, chúng tôi dẫn một con kênh nối phòng họp với đại dương, cũng như đặt ra những cái bẫy đa dạng để làm chậm những kẻ truy đuổi.”
“Thiết bị ngụy trang vẫn đang hoạt động tốt chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Snowbell đáp lời cùng lúc gồng hết lực đống cơ bắp khủng bố của mình và Miledi mỉm cười.
“Được rồi, làm tốt lắm. Chị đã hoàn thành tốt công việc bất chấp quãng thời gian ít ỏi của chúng ta. Cảm ơn, Snow-nee. Và cảm ơn tất cả các bạn trong đội xây dựng nữa.”
“Lời khen của cô là niềm vinh dự của chúng tôi, ma’am.”
Snowbell nở nụ cười rồi ngồi xuống. Tất cả cấp dưới của anh cũng trông hài lòng với chính bản thân.
N-Này, Oscar-kun, Naiz-kun. Có chuyện gì với Miledi-chan vậy? Em ấy thực sự hành động như một thủ lĩnh có năng lực và lôi cuốn mọi người của một tổ chức bí mật! Điều có phải là sự thật không!?
T-tôi chưa bao giờ thấy Miledi như thế này cả. Mà, tôi cũng không chắc đây có đúng là Miledi không nữa!
Đúng là vậy rồi. Một Miledi không phiền phức là không có thật ... Đừng nói với tôi, cô ta có một nhân bản nhé!?
Meiru, Oscar và Naiz đều nhiệt thành thì thầm với nhau. Miledi lườm họ với ánh mắt khó chịu. Chỉ có cái nhìn ngưỡng mộ của Kiara khiến cô không làm loạn lên.
“Ô-Ông Ben. Mảng nông nghiệp tiến hành ra sao rồi?”
“Tôi muốn quan sát tình hình trong một hoặc hai tháng nữa trước khi ra một kết luận dứt khoát nhưng ... đất có vẻ trồng trọt được. Hơn cả thế là nó khá màu mỡ. Nếu có thể vận chuyển một lượng đất lớn như vậy bằng cách sử dụng Rương Báu, tôi nghĩ rằng sẽ đáng để xem xét các đề xuất định cư ven biển mà chúng ta từng phải từ bỏ trước đây.”
“Tôi hiểu rồi, thật tốt khi biết điều đó. Dạo gần đây nhà thờ đang hoạt động tích cực hơn nhiều, vì vậy sẽ cần có nhiều ngôi làng hơn. Bờ biển là một lựa chọn tốt vì mọi người có thể chạy trốn ngay lập tức.”
Miledi đặt tay lên cằm ra chiều hướng suy nghĩ
“Còn ai khác có khả năng khử muối khỏi đất biển không?”
“Tôi có thể làm được, nhưng tôi sẽ cần phải luyện tập trước.”
“Nếu vậy thì, khi ông hoàn thành công việc ở đây, tôi rút ông khỏi tất cả các nhiệm vụ đang hoạt động, Ben. Tôi muốn ông trở về trụ sở và mài giũa các kỹ năng của mình. Ông có thể làm điều đó giúp tôi không?”
“Cô thực sự biết cách tận dụng một ông già rách rưới, thủ lĩnh. Nhưng tôi cũng đã chỉ định một người kế nhiệm và đó là một yêu cầu cá nhân từ cô. Tôi sẽ làm.”
“Cảm ơn. Trông cậy vào ông nhé.”
Ben có vẻ miễn cưỡng, nhưng trong mắt ông ánh lên vẻ háo hức. Hầu hết động lực của ông đến từ mong muốn giúp đỡ Miledi.
Ôi không, cứ đà này thì Miledi sẽ không còn phiền phức nữa. Cô ta sẽ mất đi đặc điểm đáng chú ý duy nhất của mình!
Tôi có nên dùng Ma thuật khôi phục lên em ấy không?
Không, tôi khá chắc đây là đồ giả—
“Ba người! Im lặng cái coi!”
Khi đã đạt đến giới hạn của sức chịu đựng, Miledi dùng ma thuật trọng lực lên ba người đồng đội của mình. Đầu họ đập mạnh xuống bàn với một sức mạnh đáng kinh ngạc. Họ liền im lặng ngay sau đó.
Do xấu hổ bởi cách những người bạn nói về mình, khuôn mặt của Miledi chuyển đỏ trong khi vẫn cô vẫn cố duy trì phong thái của một nhà lãnh đạo. Nhưng khi cô quay lại nhìn mọi người, cô thấy họ đều cười toe toét. Đặc biệt là Snowbell.
“Vậy là ổn rồi nhé, ma’am.”
“Ý-ý chị là sao?”
Snowbell mỉm cười hàm ý và từ chối giải thích. Anh không cần nói gì cả. Mọi người đều biết anh đang đề cập đến việc Miledi cuối cùng cũng đã tìm thấy những đồng đội có thể đứng ngang hàng với cô. Đương nhiên, không có thứ bậc cụ thể nào giữa những giải phóng quân. Bởi qui tắc sống của họ là tự do đứng trên hết thảy. Nhưng ngay cả như vậy thì Miledi vẫn là một tồn tại đặc biệt. Ma thuật cổ đại khiến cho sức mạnh của cô lớn hơn nhiều so với các đồng đội khác, nghĩa là cô luôn là người bảo vệ họ. Mặc dù cô chỉ mới mười bốn tuổi.
Cô đã gia nhập Giải phóng quân năm mười tuổi và sau bốn năm chiến đấu điên cuồng, cô trở thành thủ lĩnh của họ. Ngay cả khi mọi người đều bình đẳng trên giấy tờ, có một sự thật là Miledi luôn là người bảo vệ những người khác. Nhưng bây giờ, cuối cùng cô đã tìm thấy những đồng đội mà cô tin tưởng giao phó tấm lưng cho họ. Những đồng đội có thể kề vai sát cánh chiến đấu bên cô. Những đồng đội có thể bảo vệ cô như cách cô bảo vệ họ. Những đồng đội có khả năng cứu cô nếu cô rơi vào tình huống hiểm nghèo. Đây là những đồng đội thực sự ngang hàng mà cô hằng mong muốn. Và cho dù Snowbell và những người khác có khát khao đến mức nào, họ sẽ không bao giờ có thể đạt đến cấp độ đó. Việc duy nhất họ có thể làm là hỗ trợ cô ấy từ phía sau.
“Em có thể trở nên phiền phức hơn nếu em muốn, thủ lĩnh.”
“Có vẻ như cô đang dọa khiếp bạn bè mình do việc trở nên quá nghiêm túc. Hãy là chính mình đi, cô gái.”
“M-Miledi! Mình nghĩ cậu thật tuyệt khi hành động như một nhà lãnh đạo, nhưng mình thích một cậu bình thường và phiền phức hơn!”
“Ngài không cần phải cố gắng thể hiện trước mặt chúng tôi đâu, thủ lĩnh!”
“Hãy cho chúng tôi thấy ngài có thể phiền phức đến mức nào!”
“Đúng vậy, chúng tôi muốn thấy sự phiền phức tột cùng!”
“Tới đi, Milediphiềnphức-san!”
Với bầu không khí dịu dàng đến ngạc nhiên, mọi người trong phòng họp bắt đầu kêu gọi Miledi trở nên phiền phức. Cô ấy nắm chặt gấu váy bằng cả hai tay và run rẩy bối rối.
“Các người đang bắt nạt tôi, phải không!?”
Nước mắt tụ lại nơi khóe mắt cô. Buổi họp trở nên nhiệt hơn sau đó, nhưng cuối cùng, bọn họ đã xác nhận rằng ngôi làng này sẽ ổn thôi ngay cả khi nhóm Miledi rời đi. Gia đình của Kiara cũng được xác nhận là một phần của nhóm 30 người sẽ tạo nên làn sóng gián điệp đầu tiên thâm nhập vào nhiều điểm khác nhau trên lục địa.