Chương 2: Một người sử dụng ma thuật cổ đại mới
Một con thú đơn độc rình rập trong bóng tối mà không thèm che giấu sự khát máu của mình. Đó là một con sói, nhưng nó lớn đến mức đứng cao như một con người. Nó đánh hơi các bức tường và sàn nhà như thể tìm kiếm một mùi hương cụ thể gì đó. Sau một lúc, mũi nó có phản ứng.
“Grrrr...”
Một tiếng gầm nhẹ và tràn đầy niềm vui sướng ngây ngất. Nó nhìn lên bức tường ngay trước mặt nó. Đôi mắt đỏ thẫm phát ra sát ý và nó vồ lên. Ngay khi chân trước của nó chuẩn bị tiếp cận con mồi ngốc nghếch kia…
“Ánh sáng của sự phán xét, hãy ban phước cho thanh kiếm của ta - Thánh Nhận!”
Con sói không có cách nào né tránh. Căn đúng thời điểm phòng vệ của nó là thấp nhất, lúc nó tấn công con mồi, và lưỡi kiếm đâm vào bụng nó bất ngờ bật ra khỏi mặt đất. Nó không chỉ đến từ một góc độ rất khó chịu, mà còn đã được tăng cường bởi ma thuật hỗ trợ cường hoá. Lưỡi kiếm nhẹ nhàng cắt xuyên qua thân sói, cắt nó làm hai. Cả hai nửa con ma thú xoay tròn trong không trung, đáp xuống mặt đất với tiếng bịch. Máu tràn ra từ cái xác bị cắt đôi của con sói và ánh sáng mờ dần khỏi đôi mắt của nó.
Mặt đất bắt đầu quằn quại, và một cánh tay bật ra theo sau thanh kiếm. Trông giống như một thây ma đang trỗi dậy khỏi ngôi mộ.
“Được rồi. Tấn công bất ngờ thành công.”
Giọng nói vang vọng trong bóng tối tràn đầy sự tự tin. Nó thuộc về một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ và nghiêm nghị ở tuổi bốn mươi. Cùng là người vừa mới chui lên khỏi mặt đất.
Ông phun ra bụi cát trong miệng và nhìn xung quanh. Mặc dù mang bầu không khí của một chiến binh cứng rắn, ông ấy cũng có vẻ dễ mến và dễ tính. Ông vỗ nhẹ mái tóc hoa râm của mình, phủi đi những bụi bẩn ra khỏi đó, và quay sang bức tường nơi sói tấn công. Giống như con sói, ông biết có gì ở đó.
“Này, mấy đứa. Giờ ra được rồi đấy.”.
Phần của bức tường ông đang nhìn chằm chằm vào đổ xuống, như vỏ trứng vỡ ra. Bên trong là một cậu bé.
“Bleh...”
Cậu nhảy ra khỏi nơi ẩn náu của mình, trông hết sức mệt mỏi.
“Uh, này Ruth? Nhóc có ổn không thế?"
Ruth không trả lời. Cậu phải sử dụng cả 4 chi để giữ thăng bằng và nhìn chẳng hề ổn chút nào.Một cô gái bước ra khỏi bức tường sau lưng cậu và thông cảm vỗ lưng cậu.Cô có làn da màu nâu sôcôla, mái tóc vàng và đôi mắt xanh ngọc bích-Susha.
“Cậu ấy đã sử dụng ma thuật trong Hẻm núi Raisen. Không có gì ngạc nhiên nếu cậu ấy kiệt sức.”
“Ừ, đúng thế.”
Người đàn ông lớn tuổi, Chỉ huy Chiến đấu Marshal Diamond, mỉm cười đáp lại Susha và nhìn xuống Ruth.
“Nhóc có phải một đứa trẻ không thế? Ngụy trang của nhóc đúng là hoàn hảo.”
“Thật khó để tin rằng cậu bé chỉ mới mười một tuổi. So với nhóc ấy, tôi thực sự đúng vô dụng...Than ôi.”
Những phần của bức tường bên cạnh và đối diện nơi ẩn náu của Ruth liên tiếp sụp xuống và hai người khác bước ra. Một là chàng trai trẻ với mái tóc nâu ở độ tuổi hai mươi, trong khi người kia là một thú nhân mảnh khảnh với cái đuôi khỉ dài và có tính cách bi quan. Tên của người đầu tiên Tony Owen và người còn lại là Abe Morgan. Họ là thuộc hạ của Marshal và là một phần của tiểu đội phòng vệ làng Raisen.
Ruth mệt mỏi bật ngón cái trước hai người kia cho thấy cậu rất cảm kích trước lời khen ngợi của họ. Việc đó khiến cho cậu không còn có thể dựa vào tay để giữ vững bản thân rồi ngã nhào xuống đất, mông chổng ngược.
Tất nhiên, có lý do chính đáng để năm người họ làm việc này. Đơn giản mà nói, họ đang tiêu diệt những ma thú đang trên đường tiến vào trong làng. Ngôi làng ẩn đặc biệt này là nơi Miledi sử dụng như một cơ sở hoạt động trước khi gặp Oscar. Nó nằm sâu trong Hẻm núi Raisen, gần nơi biên giới của Velka và Grandort. Bởi vì hẻm núi Raisen phân tán ma lực ngay khi thoát ra khỏi cơ thể sinh vật, khiến cho Snowbell và các công nhân xây dựng khác không thể xây dựng bất cứ thứ gì bên trong nơi này. Hơn nữa, ban đầu Giải phóng quân thậm chí không dự định xây dựng căn cứ tại đây. Tuy nhiên, hẻm núi là lãnh thổ quen thuộc của Miledi. Rốt cuộc thì cô ấy là một Raisen.
Cô đã đích thân xây dựng căn cứ này và đặt nó làm trụ sở của mình. Sau tất cả, bất kỳ kẻ nào dự định đột kích cũng sẽ không thể sử dụng ma thuật, trong khi Miledi vẫn có thể dùng ma thuật của cô. Trong hẻm núi, cô là bất khả chiến bại. Vì vậy, cô đã sử dụng ma thuật trọng lực để tạo một hang động tại nơi những vách đá dựng đứng. Tất nhiên, bây giờ Oscar đã gia nhập Giải phóng quân, anh đã gửi tất cả mọi người sống trong hẻm núi, bao gồm Ruth, tạo tác cho phép họ sử dụng ma thuật dù bị hạn chế ở đây. Nhờ vào vị trí xa xôi, ngôi làng chưa bao giờ bị tấn công bởi nhân loại, và thậm chí cả ma thú cũng hiếm khi mạo hiểm tiến vào trong.
“Marshal-san, cảm ơn vì đã để cho chúng cháu tham gia cùng mọi người.”
Susha cúi đầu cảm ơn Marshal, những sợi tóc vàng óng rũ xuống quanh đầu cô.
“Đừng bận tâm. Kế hoạch của cháu rất ổn. Nên đúng ra bọn ta mới là người phải cảm ơn.”
Marshal đáp lời với một nụ cười cay đắng. Cấp dưới của ông cũng mang biểu hiện tương tự. Susha là người đã nghĩ ra kế hoạch cho trận chiến trước đó của họ. Việc cô bé sẵn sàng làm mồi nhử đã khiến nhóm Marshal phải kinh ngạc.
Tất nhiên, mọi người sống trong làng đều biết rằng Susha và Ruth được đi theo cùng với Marshal khi ông ra ngoài để tiêu diệt ma thú và rằng chúng đã học được rất nhiều điều, nhưng lòng can đảm và tốc độ trưởng thành của chúng đã làm người lớn thực sự bất ngờ.
“Rồi, ta không cảm thấy bất cứ con ma thú nào xung quanh đây cả. Được rồi, Ruth, lên lưng của ta nào."
Marshal quay lưng lại với Ruth và ngồi xổm xuống. Tuy nhiên, Ruth không trả lời vì lý do nào đó. Cậu không hề bất tỉnh, điều đó có thể thấy rõ nếu nhìn vào mắt của cậu bé.
“Chỉ huy…Hãy nhìn kìa.”
“Hm?”
Ruth đang nhìn tới lối ra hang động. Marshal hướng theo ánh mắt của cậu.
“Một con chuột, à?”
Marshal bắt gặp thoáng qua một thứ gì đó nhỏ với bộ lông trắng trước khi nó phóng ra sau một tảng đá. Mặc dù ông ấy không thể nhìn kỹ nhưng chắc chắn nó giống như một con chuột.
“Làm sao nó tới được đây nhỉ? Đúng là hiếm thấy thật nhưng...”
Susha nghiêng đầu thắc mắc. Với bao nhiêu ma thú nguy hiểm rình mò trong hẻm núi Raisen, rất ít động vật tự nhiên sống dưới nơi này. Chúng sẽ không thể sống sót ở đây. Tất nhiên, hẻm núi không phải hoàn toàn không có động vật mà không phải ma thú. Chuột, dơi và thằn lằn,… những con như thế. Chúng có xu hướng trốn trong các vết nứt của những bức tường hoặc trong các hang động. Ngôi làng có tỷ lệ động vật lớn hơn bất kỳ nơi nào khác trong Hẻm núi cũng vậy, vì nó an toàn hơn nhiều. Vì vậy không có gì ngạc nhiên khi Susha không thấy điều gì đặc biệt về con chuột Ruth đã chỉ ra.
“Chà... có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi, nhưng...”
Do dự một chút, Ruth giải thích những gì cậu thấy lạ về con chuột.
“Tôi cảm thấy như tôi đã nhìn thấy nó trước đây.”
“Con chuột đó á?”
“Ruth-kun, cậu có thể phân biệt chúng dựa trên vẻ ngoài à?”
Tony và Abe nhìn Ruth theo kiểu ‘Này này, thật đấy á?’
“Không, đó không phải là ý tôi. Nó chỉ...”
“Đừng có vòng vo nữa và nói cho chúng ta đi nào.”
“Đ-Được rồi, nhưng đừng có mà cười tôi đấy, Chỉ huy. Mấy người còn lại nữa, tốt nhất là đừng có cười”
“Đừng lo. Chúng tôi đã có thể giữ mặt nghiêm trong suốt thời gian vừa rồi cậu nằm chổng mông lên trời. Tôi hoài nghi việc cậu có thể làm hỏng vẻ mặt tỉnh bơ lúc này của chúng tôi đấy.”
“Vậy ra mấy người đã cười nhạo tôi suốt từ nãy đến giờ, và mấy người chỉ đang che giấu điều đó!?”
Dù không hề hài lòng, Ruth vẫn hắng giọng. Kể từ khi cậu chia tay từ người anh trai yêu dấu của mình, Ruth đã dần học cách giữ mình lạnh lùng trong mọi hoàn cảnh.
“Khi tôi nhìn con chuột đó, tôi cảm thấy như ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Lần vừa rồi cũng thế.”
“À, có thể đó chỉ là…”
Marshal muốn nói với Ruth rằng đó chỉ là sự trùng hợp, nhưng ánh mắt nghiêm túc của cậu bé khiến ông phải nuốt những lời đó xuống.
“Con chuột đó có ý chí. Tôi chắc chắn thế.”
Lần đầu tiên Ruth nhìn thấy nó là khi cậu đi mua sắm. Cậu đã nhìn thấy nó ngay trước khi cậu đi xuống cầu thang bí mật nối từ đỉnh hẻm núi vào làng. Nó đang nhìn cậu chăm chú từ bóng của một tảng đá gần đó. Khi nhận thấy ánh mắt của Ruth, nó quay lại và chạy đi, nên cậu chỉ coi nó như một sự trùng hợp. Nhưng bây giờ...
“Được rồi, ta hiểu rồi. Ta sẽ thông báo điều này với những người khác. Ai mà biết chắc được chứ, có thể có những người khác ở ngoài kia như Tim, có thể nói chuyện và cường hóa cho động vật.”
“Chỉ huy... nhưng nếu tôi thực sự chỉ đang tưởng tượng ra mọi thứ thì sao?”
Marshal âu yếm xoa tóc Ruth.
“Nhóc có đôi mắt sắc bén nhất trong số chúng ta ở đây. Ít nhất việc đó đáng để lưu tâm.”
Ruth cười toe toét trước lời khen ngợi của Marshal.
“Được rồi, hãy ra khỏi đây nào.”
Marshal ngồi xổm xuống, giục Ruth đứng dậy. Ngay khi Ruthvươn tay nắm lấy vai của Marshal
“Xin hãy đợi đã.”
Susha đưa tay ra ngăn cậu lại.
“Chúng ta vẫn không thể chắc chắn mình an toàn.”
Không chỉ việc Ruth nói rằng ở con chuột đó có thứ kỳ lạ hơn việc ánh mắt bắt gặp, còn có khả năng có những con ma thú hoàn toàn che giấu sự hiện diện, giống như những con giun khổng lồ, đang ẩn náu gần đó.
“Marshal-san, ngài cần sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Cháu sẽ mang theo Ruth-kun.”
Ruth co giật và quay sang Susha trong sự hoài nghi. Nhưng cô ấy đã sử dụng ma thuật cường hóa cơ thể mà cô vừa mới học và xắn tay áo lên. Có vẻ như cô bé nghiêm túc về việc này. Ruth cố chạy trốn. Thật không may, cậu vẫn còn quá yếu để đứng vững, và tất cả những gì cậu có thể làm là bò trên mặt đất.
“Chà, ta nghĩ cháu nói đúng, nhưng...”
Marshal, Tony và Abe đều trao đổi ánh mắt. Tất cả họ đều nghĩ đến điều tương tự nhau. Nhưng khi họ thấy Susha quyết tâm trở nên hữu ích thế nào, họ không thể tự mình bảo cô dừng lại. Kết quả là Ruth bị bắt. Susha nâng cậu lên trong vòng tay và bế cậu theo kiểu công chúa.
“D-Dừng lại!”
“Đây không phải là lúc để phàn nàn, Ruth-kun.”
“Ít nhất là mang tôi trên lưng chứ!”
“Marshal-san, cháu nghĩ cháu đã cải thiện ma thuật cường hóa cơ thể rất nhiều, nhưng ngài nghĩ sao?”
“Ừm, à... Ừ, cháu đang làm rất tốt.”
Biểu hiện của Marshal rất chi là cứng nhắc. Trong khi đó, Tony và Abe cho Ruth những ánh nhìn thương hại. Cả nhóm bước đi trong im lặng trong vài phút, cho đến khi họ tới gần khu dân cư của làng.
“Aaaaaaaaaah! Ruth đang được bế theo kiểu công chúa!”
Khi đến nơi, họ được chào đón bởi một Yunfa hào hứng. Đôi mắt của em ấy, cùng một màu xanh ngọc bích như chị gái của em, trở nên lấp lánh khi em ấy nhảy lên nhảy xuống trong vui sướng. Hai bím tóc của em ấy cũng nảy lên xuống theo người. Trên tay em là cây vĩ cầm mang theo bên mình liên tục kể từ bắt đầu chức nghiệp Nhạc Pháp Sư. Có thể thấy rằng em ấy đang ở giữa giờ luyện tập.
"Huh? Ru-oniichan?
Corrin, đang nghe những bản nhạc của Yunfa, có vẻ ngạc nhiên khi cô bé nhìn thấy Ruth trong vòng tay của Susha. Ruth, mặt khác, trông giống như linh hồn của cậu đang khỏi cơ thể mình.
“Ôi trời, Ruth, con tự làm mình bị thương à?”
Moorin chạy đến chỗ họ, tỏ vẻ lo lắng. Marshal gãi đầu lúng túng và nói, “Không, cậu nhóc vẫn ổn. Thứ duy nhất bị tổn thương là nhân phẩm của nó.”
“Umm, ngài có chắc là nó vẫn ổn không?”
Moorin vẫn có vẻ hơi lo lắng khi kiểm tra Ruth. Bởi vì bản chất tốt bụng của cô và sở thích chăm sóc trẻ em, cô ấy giống như người mẹ đỡ đầu của cả ngôi làng. Cô thở phào nhẹ nhõm khi không thấy vết thương nghiêm trọng nào trên người cậu. Moorin rồi vỗ hai tay vào nhau và quay sang Corrin.
“Corrin, Yunfa. Giờ thì nhóm của Marshal-san đã trở lại, chúng ta bắt đầu bữa tối thôi nhỉ? Con có thể gọi tất cả những người khác giùm ta không?”
“Vâng, thưa Mẹ Moorin.”
“Vâng, chúng con sẽ đi gọi tất cả mọi người!
Yunfa gói cây vĩ cầm lại trong khi Corrin nghiêm chào Moorin. Cả hai sau đó chạy đi tụ tập những người dân làng khác.
“Moor—Ý con là Mẹ.Con có thể giúp gì khôngạ?”
Susha thì đang ngập ngừng, bối rối.
“Ara, cảm ơn lời đề nghị của con nhé, Susha. Con có thể giúp ta lấy súp ra được không?”
“Đ-Được ạ!”
Mặc dù Susha bình thường lạnh lùng và bình tĩnh, cô cư xử hợp với tuổi của mình khi ở quanh Moorin. Khi được Moorin vỗ đầu, cô bé nở cười rạng rỡ.
Cha mẹ của Susha đã mất khi cô còn nhỏ, và kể từ đó cô làm việc tại quán bar của người quen của gia đình họ để kiếm sống và bảo vệ em gái mình. Môi trường sống đã buộc cô bé phải nhanh chóng trưởng thành, nhưng bản chất làm mẹ của Moorin cho phép Susha trở lại hành xử như một đứa trẻ. Dù vậy Susha vẫn cảm thấy hơi xấu hổ về việc gọi Moorin là Mẹ. Cô cảm thấy có chút ghen tị với việc Yunfa có thể dễ dàng gọi cô ấy là Mẹ như thế nào.
Khi dân làng được tập hợp, bữa tối bắt đầu. Đó là bữa ăn sôi nổi, với tất cả mọi người có mặt ngoại trừ những người canh gác hoặc coi sóc người bệnh.
“Vậy, Ruth, được Susha bế cảm giác thế nào?”
“Ôi thôi nào.”
Ruth trừng mắt nhìn người phụ nữ đang trêu chọc mình, một nữ nhân trẻ tuổi với tóc màu xám hoang dã. Cô mặc một chiếc áo hở vai, quần cạp ngắn và một đôi xăng đan đơn giản. Cô ấy ngồi khoanh chân trên ghế và tựa khuỷu tay lên mặt bàn bàn. Từ cái cách cô ấy chĩa nĩa vào Ruth, rõ ràng cô chẳng hề có tý văn hóa bàn ăn nào. Đôi tai và chiếc đuôi sói mịn màng của cô lắc lư qua lại mỗi khi cô cười khúc khích. Tên cô ấy là Shushu Corthea, và cô ấy là thuộc chủng tộc bán sói bán nhân. Dù vậy, quan trọng hơn, cô là chiến binh mạnh thứ hai tại căn cứ Raisen.
“Susha có ngực khá lớn so với tuổi của mình đó, nhóc biết chứ? Nhóc có tận hưởng cảm giác được ấn vào chúng không?”
Cách cô chọc ghẹo mọi người gợi nhớ đến thủ lĩnh của phe Giải phóng quân.
“Em không để chúng chạm vào cậu ta đâu. Em không bao giờ cho phép điều đó.”
Susha mỉm cười với Shushu, nhưng đôi mắt cô bé lạnh như băng.
“Su-nee và em—”
“Rồi, rồi, chị biết, chị biết. Bọn em thuộc về ‘Naiz-sama’, phải không? Chị đã nghe điều đó cả ngàn lần rồi.”
Marshal và những người khác nhận ra cuộc trò chuyện này đã đi vào một hướng nguy hiểm, và tất cả đều cứng đờ lo lắng. Đồng thời, Corrin đỏ mặt và nhìn thẳng xuống thức ăn của mình. Em giả vờ tỏ ra vô cùng thích thú với những món rau rải rác trên đĩa của mình.
“Shushu. Nhoằm, nhoằm... Cô đang... Măm, Măm... gây ảnh hưởng xấu đến Corrin đấy, nên... Ực... ngừng nói lại đi.”
Mikaela Eifield đưa ra lời khuyên cho Shushu trong khi miệng vẫn còn đồ ăn. Mặc dù cô ấy bị khiếm thị, ma thuật cố hữu Thấu Thị giúp cô có tầm nhìn rộng và cô ấy có thể để mắt đến toàn bộ ngôi làng ngay cả khi đang ăn.
“Chọn một là ăn hai là nói đi, đồ tham ăn.”
Mikaela có thức ăn ở cả hai tay, và miệng đầy đến nỗi má cô bị phồng lên như một chú sóc. Một con sóc đặc biệt háu ăn.
“Tôi không… Ực… phải đồ tham ăn nha.”
Những lời của cô ấy chẳng hề thuyết phục khi phát ra từmột miệng đầy thức ăn. Mặc dù cô có ngoại hình của một nữ tu sĩ xinh đẹp, thói quen ăn uống làm hỏng vẻ ngoài ưa nhìn của cô. Shushu vẫy tay bất đắc dĩ với Mikaela, sau đó quay lại với Ruth. Cô cắn một miếng đùi gàtrong tay và bắt đầu trêu chọc cậu một lần nữa.Cô khá thích cậu bé nghiêm túc, quyết đoán và bất khuất này.
Tuy nhiên, có một phần tính cách của Ruth mà Shushu không thích.
“Thôi đi nào, Shushu! Chị là phụ nữ nên đúng ra chị không nên đùa cái kiểu đấy! Ngoài ra, tôi không quan tâm đến việc kiếm bạn gái đâu! Tôi cần mau lên và trở thành một Biến đổi sư tài năng như anh trai tôi!”
“Trời ạ, lại anh trai nữa à. Mỗi khi cậu mở miệng ra là lại ‘anh trai này, anh trai nọ!’ Cậu là một tên brocon hay sao hả, đồ biến thái?”
“Chị nói sao? Việc tôi tự hào về anh trai mình thì có gì không được?”
“Anh tôi nói thế này. Anh tôi làm thế kia. Tôi muốn được như anh trai tôi. Tôi muốn giúp đỡ anh trai tôi... Trời đất, tôi phát ốm khi nghe điều đó rồi, có phải anh cậu đã tẩy não cậu không thế?”
“Anh ấy sẽ không bao giờ làm gì đó như vậy! Anh ấy người tuyệt vời! Tôi chỉ-”
Vì vô số lý do, Shushu luôn tức giận vô cớ mỗi khi Ruth bắt đầu ca ngợi Oscar. Lớn nhất trong số đó là vì Shushu không quá thích Oscar.
Chậc... tên đó thì có gì đặc biệt cơ chứ? Cả Miledi và Ruth lúc nào cũng huyên thuyên về tên đó.
Lý do Shushu không thích Oscar phải nói tới Miledi. Shushu không chỉ thích trêu chọc Miledi, người trong sáng một cách đáng ngạc nhiên, cô cũng nợ lãnh đạo của Giải phóng quân một mạng sống của mình.
Nhà thờ vẫn đang cố xâm nhập Bạch Chi Đại Hải Thụ, và chúng vẫn sử dụng những người lính thú nhân bị tẩy não làm trinh sát của mình. Và Shushu đã từng là một trong những trinh sát đó.
Gia đình cô đã bị giết bởi nhà thờ, và ý chí của cô đã bị chà đạp. Bởi vì cô đã bị tẩy não, những đồng đội cũ của cô đã bị buộc phải giương nanh của họ về phía cô. Mặc dù điều đó cần thiết mà chẳng ai muốn, bị tấn công bởi những người bạn cũ của mình đã phá hủy những gì còn sót lại trong trái tim của Shushu.
Chính lúc đó, cô thức tỉnh ma thuật cố hữu của mình, Cự Tuyệt. Nó là ma thuật phát ra sóng xung kích theo mọi hướng, ngăn chặn bất cứ thứ gì lại gần người dùng. Shushu đã không thể tự mình tắt đi ma thuật đó, và đang ở rìa cái chết vì lạm dụng ma lực cho đến khi Miledi xuất hiện.
Cách cô sử dụng là… áp đảo nó. Cô không quan tâm đến sự cự tuyệt của Shushu mà cưỡng bức ngắt bỏ ma thuật phát cuồng đó bằng chính ma lực của bản thân. Sau đó, Miledi đã đưa được Shushu trở lại và tới với Giải phóng quân.
Theo tự nhiên, lang nhân bị thu hút bởi những người mạnh mẽ, vì vậy không thể tránh khỏi việc Shushu sẽ say mê Miledi. Dù vậy gần đây, những lá thư duy nhất cô nhận được từ Miledi là những cái nói về “O-kun”.
“Ừ đúng, chị không thích hắn ta.”
“Cái-cái gì!? Chị bị làm sao thế!?"
Ruth không thể chịu đựng được việc Shushu luôn hành động quá khích bất cứ khi nào cậu bắt đầu nói về Oscar. Bàn ăn trở nên căng thẳng khi Ruth và Shushu lườm nhau.
“Ruth, Shushu. Không cãi nhau trên bàn ăn.”
Giọng nói bình tĩnh của Moorin mang sức nặng đáng ngạc nhiên. Ruth khô héo trước ánh mắt trách móc của Moorin và xin lỗi một cách nhu mì.
“T-Tôi không làm gì sai-”
“Shushu?”
“Ugh-Ugh, đ-đ-đượcc rồi...”
Ngay cả Shushu cũng không thể phản lại Moorin. Đuôi cô rũ xuống và cô ngồi xuống ghế của mình. Những khung cảnh như thế này đã trở nên bình thường gần đây và những dân làng chỉ mỉm cười. Sự im lặng theo sau cũng lập tức dừng lại bởi Mikaela.
“Hm? Nhoằm nhoằm... Tim quay về rồi.”
Cô ấy xử lý xong nguyên một ổ bánh mì khi nói điều đó. Bởi Tim là thủ lĩnh của bộ phận thông tin, cậu không thể để bất cứ căn cứ nào thành nơi thường trú của mình. Nhưng bởi cậu ấy thường xuyên chuyển tiếp thư đến và từ Miledi, do đó cậu luôn sống ở ngôi làng Raisen này. Mọi người đã ngừng sử dụng ‘Tim đã tới này’ và đổi thành ‘Tim quay về rồi’.
Khuôn mặt của Susha và Yunfa sáng lên, trong khi Corrin và Ruth mỉm cười với nhau. Thông thường, Tim mất khoảng mười lăm phút kể từ khi Mikaela thông báo ‘Tim đã đến’ để tới khu dân cư trong làng. Nhóm Ruth bắt đầu bỏ thức ăn xuống, háo hức mong đợi tin tức mà Oscar, Naiz, và Miledi cho họ.
Chính xác mười lăm phút sau thông báo của Mikaela, Tim bước vào tầm mắt họ.
“Oa, mùi thơm quá.”
Cậu bước tới bàn ăn, trông có vẻ mệt mỏi. Ngồi trên vai cậu là Creme, những chú chim đưa thư khác của Tim, cũng như chú ngựa yêu quý Tart, đang nghỉ ngơi trong một chuồng ngựa đặc biệt được chế tạo riêng cho những con thú của Tim.
“Tim! Creme! Chào mừng trở lại!”
“Tim-oniichan, Creme-chan, cả hai đã về rồi.”
Tim mỉm cười khi Ruth và Corrin chạy đến bên anh. Crème hú lên vui vẻ.
“Mừng anh trở về, Tim-san. Cảm ơn anh vì đã luôn chuyển tin cho mọi người Anh có lá thư nào cho chúng em không?”
“Chào mừng anh quay lại, Tim-oniisan. Anh có mang quà lưu niệm nào không?”
Mặc dù Susha và Yunfa mỉm cười khi họ chào Tim, nhưng áp lực trong giọng nói của họ làm anh sợ. Ngay cả Creme cũng sợ đến mức dừng hú. Nỗi ám ảnh của họ với những lá thư của Naiz đúng điên rồ. Tim tôi vội vàng rút một lá thư ra khỏi chiếc cặp da của mình và nói rằng “C-Có, của em đây."
“Cảm ơn anh rất nhiều, Tim-san!”
Nụ cười của Susha đồng thời rạng ngời và đáng sợ. Tim nhớ lại những khi Naiz luôn hỏi liệu Susha có đột nhiên thức tỉnh một ma thuật cố hữu nào đấy khiến cô bé có thể nhìn thấy những gì anh đang làm hay không mỗi lúc họ gặp nhau.
Tôi xin lỗi, Naiz-san. Tôi không muốn làm điều này, nhưng tôi không còn lựa chọn...
Tim đưa cho Susha và Yunfa một lá thư thứ hai, sau đó chuyển sang đưa cho Ruth và Corrin thư của Oscar. Cuối cùng, anh đưa cho Marshal và những người khác lá thư của Miledi.
“Oooh, nhìn này! Corrin, Mẹ ơi! Anh sắp về rồi!”
Giọng nói phấn khởi của Ruth vang vọng khắp hang động. Bức thư của Oscar mô tả chi tiết việc họ đã rời Andika và đang tìm một ngôi nhà mới cho tất cả những người Andika đã chọn tham gia Giải phóng quân. Anh cũng đề cập đến việc một khi họ giúp cư dân Andika ổn định tại nơi ở mới họ sẽ trở về Raisen một khoảng thời gian.
Lá thư trước của anh ấy đã đề cập đến việc họ gặp Meiru và cách cô ấy có thể hồi phục cho Katy và Dylan, vì vậy Ruth và Corrin đều đang mong chờ gặp cô ấy Những lá thư của Tim lần này đã mang đến tin tức tuyệt vời.
“Anh ấy nói họ sẽ quay lại trong vòng hai tháng... Hic... Cảm ơn trời... Dy-oniichan, Katy. Hai người sớm bình thường trở lại thôi...”
Corrin bật khóc, vỡ òa trong cảm xúc. Không ai trêu chọc cô bé. Mọi người đều biết cô bé đã dành toàn bộ thời gian rảnh của mình để chăm sóc Dylan và Katy, cũng như những linh hồn bất hạnh khác đã bị hôn mê sau đó bị biến thành những người lính vô trí của nhà thờ.
“Hehe, tôi đã biết chắc chính anh ấy sẽ tìm ra cách để mang Dylan và Katy trở lại mà.”
“Em luôn tin rằng onii-chan sẽ làm được.”
“Đồ ngốc, anh cũng thế!”
Những giải phóng quân khác mỉm cười, như được sưởi ấm bởi niềm hạnh phúc của Ruth và Corrin.
“Ôi Naiz-sama, anh đúng là... hư hỏng nha.”
Đột nhiên, bầu không khí ấm áp đóng băng. Mặc dù giọng nói của Susha mang âm hưởng nhẹ nhàng, nó dường như đóng băng linh hồn của tất cả những người nghe thấy.
"Lại nữa à. Chết tiệt Naiz, lại nữa à…”
Mặc dù ông đang mắng Naiz, giọng nói của Marshal chứa đầy sự thương hại. Mikaela rụt rè lên tiếng hỏi, “L-Lần này có chuyện gì vậy, Susha?”
Yunfa, người đang đọc bức thư cùng với chị gái, trả lời thế chỗ của cô ấy
“Naiz-sama rất nổi tiếng. Meiru-oneesan đã kể cho bọn em tất cả mọi thứ.”
Mọi người nhìn vào hai lá thư trong tay cặp chị em. Sau đó họ quay về phía Tim. Anh nhìn đi chỗ khác, cố hết sức để tỏ vẻ không quan tâm. Tất nhiên rồi, anh
không thể nói với mọi người rằng anh vừa trao bản báo cáo bí mật của Meiru về Naiz cho hai người họ.
Mặc dù không ai trong số họ đã gặp cô, nhưng các Giải phóng quân đều có thể tưởng tượng ra tiếng cười của Meiru vang vọng khắp hang động. Họ chắc chắn rằng đồng đội mới của Miledi rất...thú vị, ít nhất có thể nói như thế.
Susha cuối cùng cũng hồi phục đủ để nói chuyện tiếp, khiến cho sự nhẹ nhõm lan tỏa giữa những giải phóng quân kỳ cựu đã chiến đấu với những thứ còn đáng sợ hơn cả cô bé mười hai tuổi mà chẳng hề nao núng.
“Được rồi.”
Cách nói kiêu căng mà cô bé sử dụng tạo cảm giác như thế cô bé sẽ tự mình loại bỏ những con nhặng dám bu quanh Naiz. Nhưng sau đó-
“Chúng ta sẽ gặp lại anh ấy sớm thôi, Yunfa.”
“Vâng.”
Susha đỏ mặt và nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay với đôi mắt lấp lánh. Cô bé trông giống như một người vợ đáng yêu đang chờ đợi sự trở về của người chồng yêu dấu. Mà lại là một vấn đề theo hướng khác. Mọi người đều nghĩ có gì đó không đúng với cảnh tượng này, nhưng không ai có đủ can đảm lên tiếng. Mặc dù vậy, bỏ qua nỗi ám ảnh của Susha, các thành viên của chi nhánh Raisen đều tràn đầy hy vọng. Họ sẽ sớm được đoàn tụ với bạn bè và gia đình của họ. Hơn nữa, họ sẽ có thể gặp đồng đội mới của Miledi, Oscar và Naiz. Có cảm giác rằng mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn từ nay trở đi.
Tuy nhiên, thế giới này không đẹp như vậy, nó luôn dìm ta xuống ngay những lúc ta cảm thấy hy vọng nhất. Đột nhiên-
"Chạy đi."
Một hình ảnh bán trong suốt của một chàng trai xuất hiện ở giữa căn phòng. Tên anh ấy là Forest. Và anh là người chịu trách nhiệm canh gác tối nay. Ngay bây giờ anh đang ở một tháp canh được ngụy trang thành một tảng đá gần bề mặt. Ma thuật cố hữu của anh cho phép anh tách rời linh hồn mình khỏi cơ thế, đó là cách anh liên lạc với mọi người hiện tại. Anh ta mở miệng để tiếp tục cảnh báo của mình, nhưng-
“Gah!”
Linh hồn anh biến mất.
“Mikaela!”
“Ah... Không đời nào!”
Tiếng thét đau đớn của cô quét khắp căn phòng.
“Chúng ta bị tấn công! Tôi không biết có bao nhiêu, hoặc ai đang tấn công! Chúng sử dụng cách thức nào đó để che giấu sự hiện diện của bản thân! James và Forest... đã bị giết."
Cả hai người họ đã đủ mạnh để tự mình đương đầu với một vài Thánh Quang Kỵ Sĩ, và họ đã bị đánh bại ngay lập tức.
Cú sốc khiến mọi người sững sờ cho đến khi Mikaela hét lên, “Ngh, mọi người, chuẩn bị chiến đấu! Những người không thể chiến đấu hãy tới trạm xá! Đem theo những người bị thương và chuẩn bị di tản!”
Người đầu tiên hồi phục lại cảm nhận là Shushu. Cô tát vào má mình và lao ra ngoài. Tai và đuôi của cô ấy dựng đứng, răng nanh nhe ra gầm gừ cùng sự tức giận. Ngay lập tức, Tony, Abe và các chiến binh khác theo sau cô ấy.
Khi họ rời đi, Marshal hét lên, “Ta không nghĩ chúng thực sự có thể che giấu sự hiện diện của bản thân ở dưới này đấy, nhưng hãy cẩn thận! Giữ bình tĩnh và tập trung vào việc câu thêm thời gian!”
Nếu Shushu và những người khác trở nên quá hung hăng, có thể một số kẻ thù sẽ lướt qua họ và tiếp cận những thường dân không được bảo vệ phía sau. Đó là điều phải được ngăn chặn bằng mọi giá.
“Chỉ huy, tôi cũng sẽ giúp.”
Ruth rũ bỏ Moorin, người đang cố giữ cậu lại và chạy về phía Marshal.
“Không, nhóc sẽ chỉ cản đường thôi!”
"Ah..."
Lời nói của Marshal thật khắc nghiệt, nhưng nó là vì mạng sống của Ruth.
“Bên cạnh đó, nhóc có việc quan trọng hơn phải làm đúng không? Nhóc đã quên anh trai mình đã nói gì khi rời đi rồi à?”
“Chết tiệt! Được rồi, tôi sẽ đi!”
Một lần nữa, Ruth không thể chiến đấu cùng với những người khác. Một lần nữa, cậu buộc phải chạy trốn, bỏ lại những người cậu quan tâm phía sau. Nó khiến cậu bực bội đến mức phát khóc. Nhưng Ruth không rơi nước mắt. Không có thời gian để than thở vì sự bất lực của bản thân. Cậu quay gót và nắm lấy tay người em quý giá của cậu, Corrin
"Đi nào. Chúng ta phải tới chỗ Dylan và Katy.”
"Vâng ạ."
Oscar đã giao nhiệm vụ cho cậu và Corrin là bảo vệ hai anh chị nằm liệt giường của họ. Mặc dù Corrin đang run rẩy vì sợ hãi, ánh mắt cô bé tràn ngập sự quyết tâm.
“Ruth-kun. Tôi hiểu cảm giác của cậu lúc này. Tôi cũng thất vọng lắm.”
“Nhưng rồi chúng ta sẽ không cần chạy trốn nữa.”
Bây giờ họ vẫn là trẻ con. Nhưng miễn là họ sống sót, sẽ còn có lần tới. Và nếu lần sau họ không đủ mạnh, thì họ có thế trở nên mạnh mẽ hơn vào lần tới nữa. Đó là những gì Susha và Yunfa cố gắng truyền đạt với Ruth khi họ chạy cùng cậu.
“Đúng, đây sẽ là lần cuối cùng.”
Ruth chạy đi, cố hết sức để lờ đi những âm thanh chiến đấu đến từ phía sau lưng. Âm thanh chiến đấu dữ dội phía sau như dính chặt vào lưng cậu, trách móc cậu vì chạy trốn trong khi những người khác chiến đấu.
Mặt khác những Giải phóng quân đang chiến đấu gần lối vào.
“Chết tiệt, sức mạnh của mấy tên này đúng lố bịch!”
Tony hầu như không thể chống đỡ được các đòn tấn công của đối thủ. Có tổng là 6 tên tất cả. Chúng mặc áo choàng xám đi kèm chiếc mặt nạ cùng màu, vì vậy không thể biết được chúng là ai. Tuy nhiên, sức mạnh thể chất của chúng vượt trội hơn bất kỳ thứ gì những Giải phóng quân từng thấy. Hơn nữa, chúng cũng cực kỳ nhanh nhẹn và khéo léo trong việc di chuyển ba chiều, sử dụng những bức tường và trần nhà làm chỗ đứng. Tuy nhiên trái với những chuyển động nhẹ nhàng ấy, thậm chí những cú đâm nhẹ nhất của chúng cũng mang sức nặng của một cây búa.
Dù kiếm thuật của anh có tuyệt vời đến đâu, Tony cũng khó lòng cản chúng lại. Mặc dù anh không có chức nghiệp hay ma thuật đặc biệt nào, anh đã luyện tập kiếm thuật dưới sự hướng dẫn của Marshal trong nhiều năm. Phong cách phòng thủ đơn giản của anh đã được mài giũa cẩn thận đến mức được coi là bất khả xâm phạm bởi các Giải phóng quân khác. Nhưng lần đầu tiên, dường như ngay cả phòng thủ của anh cũng sắp bị phá vỡ.
Bị choáng ngợp bởi các đòn tấn công phối hợp của đối thủ, Tony bị thổi bay. Anh đâm sầm vào bức tường phía sau và thét lên đau đớn. Trước khi anh phục hồi, một tên khác lao từ trần xuống phía anh.
“Không có chuyện đó đâu!”
Abe đạp vào trần nhà và đuổi theo sau tên đó. Chức nghiệp của anh là Khúc Vân Sư, và anh ta đã quen với việc sử dụng các bức tường và trần nhà để chiến đấu như những kẻ tấn công bí ẩn. Anh ném con dao găm vào lưng của kẻ địch trước khi thanh kiếm của hắn chạm tới Tony. Chấn động khiến đòn tấn công của kẻ địch sượt qua mục tiêu ban đầu, chỉ lướt qua má Tony thay vì thẳng qua đầu anh. Abe sau đó nhảy lùi lại, trong khi Tony tung cước vào đối thủ đã không thể phòng vệ.
Anh lấy lại tư thế ngay khi Abe đáp đất. Chẳng hề mảy may trước cái chết cảu đồng đội, những tên khác lao về phía Tony và Abe. Nhưng trước khi chúng tiếp cận họ-
“Chết đi!”
Sóng xung kích lan tỏa trên mặt đất. Shushu đã kích hoạt ma thuật cố hữu của cô, Cự Tuyệt. Sóng ma lực màu xám tro làm rung chuyển hang động, thổi bay kẻ địch của họ. Chúng đâm sầm vào các bức tường và trần nhà gần đó, bị đè ép bởi ma thuật của Shushu. Tony và Abe rời xa khỏi tầm ảnh hưởng của ma thuật, nhưng một số Giải phóng quân khác gần quanh cô cũng bị thổi bay.
Marshal, Shushu, Tony và Abe là những chiến binh mạnh nhất của chi nhánh Raisen, và thậm chí họ còn gặp rắc rối với những kẻ địch này. Nhóm Giải phóng quân còn lại chẳng có chút cơ hội nào chống lại những kẻ tấn công bí ẩn, Vì vậy, Shushu đã thực sự cứu họ bằng cách đẩy lùi họ ra. Họ vật vã thốt ra lời cảm ơn cô ‘Xin lỗi, Shushu, cô đã cứu bọn tôi rồi.’ Tuy nhiên, cô không trả lời. Cô không thể trả lời. Bởi vì những kẻ đã bị đánh bật bởi ma thuật của cô đứng dậy như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô không thể rời mắt khỏi chúng dù chỉ một giây.
“Haaah, haaah... Cái quái gì thế này!? Lũ quái vật!”
Shushu bực mình hét lên. Mặc dù lối nói năng thô lỗ và bản năng ham muốn chiến đấu, cô lại cực kỳ quan tâm đến những đồng đội của mình. Cô ấy muốn phanh thây tất cả những kẻ tấn công đã hạ sát Forest và James.
Thật không may, chúng mạnh đến nỗi cô không thể làm điều đó. Có năm chiến binh khác có mặt ngoài Shushu, Tony và Abe. Họ có lợi thế về số lượng, và hầu hết các chiến binh của phe Giải phóng quân có thể một mình chiến đấu với một Thánh Quang Kỵ Sĩ. Tuy nhiên, họ đã bị đẩy lùi.
Marshal đã dặn họ tập trung vào việc câu giờ, nhưng ông không cần phải lo lắng về việc đó. Câu thêm thời gian là việc duy nhất trong khả năng của họ lúc này. Shushu thậm chí không có thời gian để nguyền rủa kẻ thù trước khi chúng tấn công lần nữa.
Một hình bóng mặc chiếc áo choàng nặng nề đeo găng tay thép lao về phía cô với một tốc độ khủng khiếp. Shushu lập tức khoanh tay trước mặt để phòng thủ. Mặc cho thân hình mảnh khảnh, cô ấy được thừa hưởng dòng máu của lang nhân tộc. Cô ấy sức mạnh thể chất vượt xa nhân tộc và quỷ tộc. Nhưng ngay cả vậy-
“Khốn nạn!”
Cô đã bị đánh bay bởi cú đấm của kẻ địch. Chấn động xuyên qua cả lớp phòng ngự của cô. Và tiếng kêu răng rắc khe khẽ đến từ hai cánh tay của cô. Shushu đâm sầm vào bức tường phía sau kèm theo âm thanh bộc phá. Vết nứt lan ra từ điểm va chạm, và nửa cơ thể cô bị chôn vùi trong đá. Cô cũng không phải là người duy nhất.
“Gaaah!”
Cách đó không xa, Tony nắm chặt cạnh sườn trong khi run rẩy cầm lấy thanh kiếm bằng một tay. Ngay cả khi anh bị chém, anh phản đòn bằng một nhát cắt xuyên qua bụng đối thủ. Nhưng kẻ địch của anh tiếp tục tiến về phía trước mặc dù máu tràn ra từ nội tạng. Như thể hẳn chẳng cảm thấy chút đau đớn. Tony cố xoay người né tránh, nhưng thanh kiếm của đối thủ vẫn đâm được vào vai anh.
Nhận thấy tình huống nguy hiểm của người đồng đội, Abe rời khỏi đối thủ của mình và lao về phía Tony. Khi anh quay đi, thanh kiếm của kẻ địch sượt qua má anh.
“Những tên này hồi phục quá nhanh! Chúng là thú nhân hay sao vậy!?”
Abe tung một cú đá vòng vào đối thủ của Tony và đáp xuống cạnh người đồng đội. Kẻ đã đâm Tony cũng chính là tên mà Abe mới đâm vào lưng chỉ vài giây trước. Ngay cả lúc này, vết thương Tony mới gây lên đã hồi phục.
Shushu hét lên, “Ý anh tất cả chúng đều là những thú nhân với ma thuật cố hữu cho phép tự hồi phục!? Anh đùa đấy à!”
Khả năng thể chất của chúng ngang hàng với những thú nhân. Tuy nhiên, thú nhân được biết tới là chủng tộc không thể sử dụng ma thuật. Có những trường hợp ngoại lệ hiếm hoi có thể sử dụng ma thuật cố hữu, nhưng chỉ thế thôi. Việc sáu người nhóm Shushu đang phải đối mặt cùng sở hữu một loại ma thuật cố hữu là hoàn toàn bất khả thi. Quả đúng là một trò đùa tồi tệ mà. Thật không may cho nhóm Shushu, dường như đó mới chỉ là khởi đầu.
"Hả?"
Shushu đập nát bức tường xung quanh mình để thoát ra và kiểm tra xung quanh. Đột nhiên những kẻ tấn công mặc đồ xám ngừng di chuyển.
“Còn cả viện quân?”
Sâu bên trong lối đi, có những cái bóng màu đen đang tiến lại gần. Khi hình bóng của chúng trở nen rõ ràng hơn, Shushu nhận ra tất cả chúng đều mặc đồ đen, thay vì xám. Đôi tay đeo găng gắn cà nhắc vào hai bên, và đầu của chũng rũ xuống. Chúng như những con rối hoạt động mà không cần thợ khiển rối. Hơn nữa, không giống như những kẻ mặc đồ xám, miệng của chiếc mặt nạ chúng đeo mở ra, để lộ hàm răng trông như quái thú.
Chúng cực kỳ đáng sợ. Bản năng của Shushu vang lên tiếng chuông cảnh báo liên hồi. Dòng máu thú nhân chảy trong huyết quản đang nói với cô rằng những sinh vật kia vô cùng nguy hiểm.
“Hừm, cứ tới đây.”
Cô dùng mu bàn tay quẹt đi những giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán. Shushu âm thầm quát bản năng của mình phải im lặng. Miễn là còn những người đồng đội để bảo vệ, Shushu sẽ không bao giờ bỏ chạy. Bỏ lại bạn bè và chạy trốn còn tồi tệ hơn cả cái chết.
“Này, Tony? Anh vẫn có thể chiến đấu chứ?”
“Tất nhiên là có. Tôi vẫn còn những ống thuốc mà Oscar-san đã cho chúng ta.”
Tony cười toe toét và lấy hai ống thuốc ra khỏi túi và tự tiêm vào vai và sườn. Các ống tiêm chứa đầy những chất lỏng với khả năng hồi phục nhanh hơn nhiều so với thuốc thông thường. Chúng chỉ là một trong nhiều công cụ Oscar tạo ra và giao cho tất cả các chi nhánh của Giải phóng quân.
“Các người đã sẵn sàng rồi, đúng chứ?”
Dù tất cả đều bị thương nặng, giọng nói đáp trả từ những người bạn của Tony đều tràn đầy sức mạnh.
“Oookkk.”
Shushu trừng mắt nhìn kẻ mặc đồ đen mới tới và hét lên với những người đồng đội, “Miễn là ông chú Marshal còn ở với họ, mọi người sẽ ổn thôi. Mấy tên kia, đã chuẩn bị chết rồi chứ!?”
Cô biết tất cả bọn họ sẽ chết ở đây, nhưng họ cần câu đủ thời gian cho trẻ con và người bệnh trốn thoát.
“Tấn công!”
Tất cả giải phóng quân đồng thanh hét lên. Ngay tức khắc, một âm thanh lẩm bẩm khe khẽ--Đột Phá Giới Hạn.
"A?"
Shushu nghiêng đầu bối rối. Bằng cách nào đó, kẻ thù đã ngay trước mặt cô. Và cô cảm thấy gì đó kỳ lạ tại bụng mình.
Oh. Mình vừa bị đánh phải không? Shushu đột nhiên cảm thấy một cơn đau sau gáy cùng lúc ngạc nhiên vì chính sự bình thản của mình.
“Shushu!”
“Tránh xa cô ấy ra, đồ quái vật!”
Ở nơi khóe mắt, cô thấy Abe ném hàng loạt con dao về phía kẻ địch. Nhưng tất cả đều dễ dàng bị đánh bật ngay trên không trung.
“Đừng... coi thường ta, tên khốn...”
Shushu kích hoạt Cự Tuyệt, sóng xung kích tạo bởi ma lực xám lan tỏa khắp không giản. Kẻ địch lập tức lui lại. Cô lảo đảo, ôm lấy bụng và gáy.
“Các người...?”
Những kẻ mặc đồ đen lặng lẽ đứng đó như thể sóng xung kích chẳng có ý nghĩa gì với chúng. Miệng của chúng nhuộm đỏ. Bởi máu của Shushu.
“Này, không thể nào…”
Trước khi Shushu kịp nói ra danh tính của chúng, một áp lực vô hình bắt đầu tăng vọt. Do đặc tính của Hẻm núi Raisen, cô thực sự không thể thực sự nhìn thấy nó, nhưng cô chắc chắn rằng chúng đang tỏa ra một lượng lớn ma lực. Nếu là trên mặt đất, nó sẽ có dạng một vòng xoắn ốc đâm thẳng lên trời.
Kẻ địch đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt. Tốc độ của hắn vượt qua cả khả năng nhận thức vượt trội của Shushu.
“Gah!”
Đòn tấn công mạnh đến mức cô phải vất vả lắm mới giữ được tỉnh táo. Cô thậm chí còn không biết mình đâm vào tường, sàn hay là trần nữa. Cát bụi và đất đá lấp đầy miệng cô. Cho dù cô cố gắng thế nào, cô cũng không thể di chuyển.
Chết tiệt... Shushu bất lực nhìn đồng đội của mình bị thổi bay hết người này tới người khác, máu bắn tung tóe từ khắp vết thương của họ.
Kiếm thuật vững chắc của Tony cho phép anh ta chặn được một vài đòn tấn công, nhưng cuối cùng, một nắm đấm thép đánh bay thanh kiếm của anh và một tên chém xuống từ phía trên. Rồi nắm đấm đó biến mất và cánh tay của Abe bay lên không trung.
Cử động! Cử động đi, chết tiệt! Shushu tuyệt vọng cào xuống đất, nhưng cô không thể làm gì hơn thế. Cơ thể cô không chịu nghe lệnh của cô.
Sau đó, Tony cũng ngã xuống. Abe bị ghim vào chính thanh kiếm của anh, cánh tay anh vẫn đang chảy máu.
Chạy! Tất cả mọi người, chạy đi! Mọi người cần phải nói cho Miledi! Bóng tối dần bao phủ tầm nhìn của cô. Tất cả những gì Shushu có thể làm là cầu nguyện, điều cô ghét hơn bất cứ thứ gì khác. Khi ý thức của cô mờ dần, cô nghe thấy tiếng lạo xạo của ủng đi trên sỏi tới gần cô. Có vẻ như thần chết đang tới đưa cô đi.
Phải vậy không...? Thứ cuối cùng cô nhìn thấy trước khi mọi thứ tối đen... là một cái bóng nhỏ màu trắng.
Chúng ta hãy quay ngược thời gian về một vài phút trước khi nhóm Shushu đụng độ những kẻ mặc đồ đen.
“Mikaela, mọi chuyện ra sao rồi?”
“Nhóm Shushu đang chiến đấu tốt. Nhưng... kẻ địch lần này có gì đó khá kỳ lạ.”
“Lại thứ gì đó kinh tởm của đám nhà thờ à?”
Có thể thấy rõ qua biểu hiện của Mikaela rằng nếu mọi thứ kéo dài quá lâu, Shushu và mọi người sẽ gặp nguy hiểm. Khuôn mặt nhăn nhó của Marshal đang hướng tới những người không thể chiến đấu đang lao tới hầm sơ tán. Không giống những chi nhánh khác, nơi này chứa đựng rất nhiều bệnh nhân trong trạng thái hôn mê, nên tốc độ di chuyển khá chậm.
Marshal muốn đi giúp đỡ cấp dưới của mình, nhưng ông không thể để thường dân không ai bảo vệ cho đến khi họ sơ tán.
“Được rồi, chúng ta cần phải nhanh lên. Tim, làm ơn.”
“Cứ để đó cho tôi.”
Miễn là mọi người có thể tới kịp căn phòng trong cùng, họ sẽ có thể lên đến mặt đất trong vài giây. Bằng cách cắt dây ở góc căn phòng, một cặp tạ sẽ rơi xuống, họ sẽ phóng thẳng lên đến đỉnh của hẻm núi. Căn phòng đó cũng là nơi chú ngựa yêu quý của Tim và nhóm đại bàng đưa thư đang nghỉ ngơi. Và nó cũng dự trữ xe ngựa và những chú ngựa khác, vì vậy sẽ thuận tiện cho việc di chuyển những người không thể cử động. Bao gồm Tart, tất cả những chú ngựa của Tim đã được tăng cường để chúng có thể phi nước đại nhanh hơn cả ma thú.
“Sensei... Trên mặt đất có an toàn không ạ?”
Susha ngước nhìn Mikaela, đang cõng một trong những đứa trẻ hôn mê trên lưng cô. Khuôn mặt cô bé thể hiện rõ sự lo lắng.
“Tới lúc này mặt đất sẽ an toàn. Nhưng kẻ thù của chúng ta có cách để che dấu sự hiện diện, vì vậy chúng ta không thể hạ thấp cảnh giác được.”
“Có phải chúng đang sử dụng quang ma thuật cao cấp, Khúc Quang?”
"Có khả năng. Chúng cũng có thể đang sử dụng một tạo tác nào đó. Dù là gì, chúng cũng không phải những kẻ địch bình thường.”
Ngay cả khi chúng sử dụng tạo tác, điều đó cũng không thay đổi sự thật rằng chúng là một mối đe dọa. Nhưng nếu chúng không sử dụng tạo tác, thì điều đó nghĩa là chúng có thể sử dụng ma thuật cao cấp ngay cả ở dưới đáy của Hẻm núi Raisen. Chúng sở hữu lượng ma lực khổng lồ và là những pháp sư điêu luyện.
Đồng thời, khả năng thể chất của kẻ địch vượt xa bình thường. Chúng không chỉ là những pháp sư thành thạo, mà còn là những chiến binh thành thạo.
Mặc dù Mikaela cố gắng giữ bình tĩnh, giọng cô lại đang run rẩy. Ruth, đang cõng Dylan trên lưng, nghiến răng.
“Tại sao chúng lại tới đây chứ!?”
“Ruth. Ưu tiên cao nhất của chúng ta là trốn thoát và tụ họp với những đồng minh khác. Đó là tất cả những gì cậu nên suy nghĩ vào lúc này.”
Ruth gật đầu trước những lời của Marshal. Đằng sau cậu, Moorin đang bế Katy, trong khi Corrin chạy bên cạnh cậu. Khuôn mặt của cả hai đều tái nhợt, nhưng tràn đầy sự quyết tâm.
Những thành viên phi chiến đấu khác của Giải phóng quân cũng đang mang theo người bị bệnh hoặc bất tỉnh. Trong vòng mười giây, mọi người đã tới được phòng sơ tán. Nhưng ngay lúc đó-
“Marshal-san!”
May thay, Mikaela nhận ra kịp lúc. Dường như những kẻ tấn công bí ẩn này không hoàn toàn miễn nhiễm với ảnh hưởng của Hẻm núi Raisen. Trong khoảnh khắc, nguồn cung ma lực cho ma thuật bị cắt đứt và chúng không còn kiểm soát được ma thuật che giấu sự hiện diện.
“Các người đứng lại đó!”
Trước lời cảnh báo của Mikaela, Marshal quay lại ngay lập tức. Ông rút ra thanh đại kiếm khổng lồ buộc sau lưng và dựng nó trước mặt như một cái khiên. Âm thanh va chạm khủng khiếp tức thì vang lên.
“Gwooooooh!?”
Marshal, người phải nặng hơn cả tạ, đã bị đẩy lùi về phía sau, đôi chân để lại những đường thẳng hằn xuống mặt đất. Không khí phía trước thanh kiếm rung động. Ma thuật che giấu tiêu tan, lộ ra một kẻ mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ hàm thú. Một thanh đoản kiếm nhô ra khỏi tay áo của hắn; một con dao găm sát thủ.
“Raaaaaaaaah!”
Marshal rống lên, và cơ bắp của ông phình ra. Sức mạnh phi nhân loại của ông, thành quả của nhiều năm rèn luyện không ngừng, giúp ông tự do vung vẩy thanh đại kiếm khổng lồ. Nhận thấy có vẻ như mình không thể đánh bại Marshal trong cuộc chiến về sức mạnh, hình bóng màu đen kia nhảy lùi lại về phía sau.
"Chạy ngay đi!"
Marshal hét lên, và chỉnh lại thế đứng. Ông sử dụng chính thân mình như một chiếc khiên thịt để bảo vệ những người còn lại.
“Đi nào mọi người!”
Tim giục Ruth và những người khác tiến lên. Tuy nhiên, đã quá muộn.
“Đột phá giới hạn.”, tiếng lẩm bẩm nhẹ tới mức không có âm thanh nào phát ra.
“Ngh! Kim Cang!”
Cảm nhận được nguy hiểm, Marshal nhanh chóng kích hoạt ma thuật cố hữu của mình, Kim Cang. Ngay cả với sự giúp đỡ từ tạo tác của Oscar, niệm ma thuật đó dưới đây rút đi một lượng ma lực không hề nhỏ. Tuy nhiên, bản năng của ông cảnh báo rằng nếu không làm thế, ông sẽ chết. Bản năng của ông đã đúng.
“Gah!?”
Thân hình to lớn của Marshal dễ dàng bị thổi bay như một chiếc lá trong gió. Ông đâm vào Mikaela và Tim, và ba người họ lăn trên mặt đất. Họ lao vào Ruth, do đó cũng ngã xuống. Trong khi đó, các cô gái đều hét lên.
Cùng lúc đó, “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!” Mikaela rú lên đau đớn. Nhìn qua đó Marshal thấy rằng tên mặc đồ đen đang cắn vào cổ Mikaela. Cô cố gắng thoát ra, nhưng dường như chân của cô đã bị nghiền nát khi nó bắt được cố. Cô ấy đã không còn đủ sức để chống cự.
“Mikaela!”
Marshal phớt lờ cơn đau rát ở xương sườn và vung thanh kiếm của mình vào tên đó. Ông vung kiếm dữ dội đến mức dường như ông định cắt đôi cả tên mặc đồ đen lẫn Mikaela. Nhưng hắn lập tức đá vào bụng Mikaela để tách khỏi cô và nhảy ra xa. Mikaela đâm vào bức tường phía sau và ho ra máu.
“Sensei!”
Susha lao đến chỗ cô. Cô bé lấy ra một trong những ống thuốc hồi phục của Oscar và đổ nó xuống cổ họng của Mikaela. Nhưng dù thuốc của Oscar có tác dụng nhanh đến mức nào cũng không đủ để kịp thời hồi phục cho Mikaela. Ngay khi Susha đổ nốt những giọt cuối cùng xuống cổ họng của Mikaela, xung kích lan ra như áp lực của một thác nước chảy xiết. Hơi thở nghẹn lại và da ngứa râm ran. Cô bé bất giác cứng người.
“Nằm xuốnggggggg!”
Ngay khi Marshal hét lên, một luồng sáng chói lóa chiếu sáng bóng tối trong hang. Theo sau là lôi thanh đinh tai nhức óc.
Sự quá tải trong nhận thức khiến các giác quan của Susha mất phương hướng. Cô bé chỉ mơ hồ nhận ra mình đã bị thổi bay và đã nhanh chóng mất ý thức. Cảm giác đau đớn dữ dội trên vai do va chạm đột ngột khiến cho ý thức mơ hồ của cô quay lại thực tại.
"Ah..."
Susha nhận ra cơ thể không còn cử động được nữa. Và toàn thân đau nhói chứ không chỉ mỗi vai. Tai cô vẫn ù, nhưng cô có thể yếu ớt nghe được âm thanh của những tiếng rên rỉ đau đớn.
Mình phải đứng dậy. Mình không thể dừng lại. Nếu chúng ta dừng lại chúng ta sẽ chết. Cử động đi! Mở mắt ra!
Sau vài giây, cơ thể cô bé tuân lệnh và mí mắt của Susha mở to. Tình hình thật thảm khốc. Tất cả những giải phóng quân đều đang nằm trên mặt đất, và trong khi một số ít vẫn có thể di chuyển, không ai còn có thể đứng vững. Hầu hết đều bất tỉnh hoặc kêu la thảm thiết. Tim, đã bị văng vào tường, Yunfa, Corrin, Dylan và Katy đỡ hơn so với những người khác, nhưng không nhiều lắm. Lý do duy nhất Dylan và Yunfa vẫn ổn là vì Ruth đã trở thành một bức tường trước mặt họ và sử dụng cơ thể của chính mình như một lá chắn. Đối với Katy và Corrin, Moorin đã bảo vệ hai người họ
Dù vậy, kết cục là, Ruth và Moorin thậm chí còn bị thương nặng hơn những người khác. Chân và lưng của họ đầy những vết bỏng.
Lôi thuật cao cấp… Không, nếu tính đến việc ma thuật này đã bị suy yếu đáng kể bởi đặc tính của Hẻm núi Raisen, có khả năng nó là một trong những lôi thuật mạnh nhất. Nếu ma thuật này đánh trực tiếp vào bất cứ ai, họ sẽ chết ngay lập tức. Bất cứ ai, trừ Marshal.
“Marshal-san.”
Nếu ông tập trung toàn bộ ma lực của mình để phòng thủ với Kim Cang, ông sẽ đủ cứng cáp để có được biệt danh “Bất Tử Chi Thuẫn”. Ông đứng ở trung tâm vụ nổ, với khói trắng bốc lên trên người. Ông đã hấp thụ hầu hết các tác động của ma thuật đó. Tất nhiên, với cái giá không hề rẻ.
“Gah...”
Marshal khuỵu gối xuống, sử dụng thanh kiếm của mình như một cái nạng để giữ bản thân không nằm xuống. Tổn thương từ vết bỏng và chấn động là cực kỳ nghiêm trọng
“C-Các người là thứ quái quỷ gì vậy?”
Ông hỏi câu đó với giọng khàn khàn. Mục tiêu của ông là câu thời gian cho đến khi mình có khả năng di chuyển trở lại. Tuy nhiên, tên mặc áo đen thậm chí còn không liếc nhìn Marshal lấy một lần. Bởi vì mặt nạ của hắn, thật khó để biết hắn đang nhìn chính xác ai, nhưng tầm mắt hắn đang hướng tới những thường dân bất tỉnh…
Đợi đã, hắn nhìn ai vậy? Marshal biết điều ngu ngốc nhất là rời mắt khỏi kẻ thù trong một trận chiến, nhưng chắc chắn kẻ mặc đồ đen đang tìm kiếm một ai đó.
Đây không chỉ là một cuộc đột kích thông thường, phải không? Chúng muốn ai vậy? Marshal rất bực bội. Nếu tàn sát mọi người không phải là mục tiêu của kẻ thù, thì điều đó có nghĩa hắn ta đã biết Marshal sẽ chặn phần lớn đòn tấn công của hắn. Và hắn lợi dụng mục tiêu bảo vệ mọi người của Marshal như một cách để giữ cho họ sống sót.
Sau khi quét mắt khắp căn phòng, tên mặc áo choàng đen bước tới trước Marshal. Cánh tay nắm chặt dao găm sát thủ như mũi tên chuẩn bị rời cây cung.
“Vậy ra, không... phải là ta, đúng không? Vậy thì... ít nhất hãy nói cho ta biết... mục tiêu của các người là ai... ta muốn mang thứ gì đó làm quà lưu niệm về thế giới bên kia.”
“—”
Marshal vẫn không thể di chuyển. Đối phương thì không trả lời. Không còn gì Marshal có thể làm được nữa. Nhưng ngay khi ông đã cam chịu số phận của mình-
“Biến…Đổi…!”
“Ah!”
Ông nghẹn thở khi nghe được một giọng nói trẻ con vang khắp căn phòng. Ánh sáng xanh tràn ngập không gian, lan rộng nhanh như lôi thuật trước đó. Marshal quay lưng khỏi nguồn sáng để mắt không bị chói, nhưng kẻ địch thì không. Hắn che mắt bằng tay áo và lùi về phía sau. Marshal mỉm cười khi nhận ra rằng Ruth chắc hẳn đã kích hoạt lựu đạn phát sáng cậu luôn mang theo bên mình.
Không thể tin được ta đã nói là nhóc ấy sẽ chỉ là kẻ cản đường. Ta phải xin lỗi nhóc sau rồi. Ruth cũng không phải là người duy nhất hành động.
“Ban ân sủng cho những chiến binh không sợ hãi cái chết bằng hào quang thần thánh---Dũng Tấu Ca!”
Marshal có thể cảm thấy sức mạnh tràn trề trong người. Ma thuật hỗ trợ đã tăng cường thể chất của ông. Đồng thời, một giai điệu nhẹ nhàng được vang lên trên khắp chiến trường. Nhạc Pháp Sư, chức nghiệp không chỉ thể hiện năng khiếu về âm nhạc, mà còn là thiên phú về ma thuật hỗ trợ. Hơn nữa, hiệu ứng từ ma thuật hỗ trợ tăng lên đáng kể khi đi kèm với âm nhạc. Đây là thế mạnh của chức nghiệp của Yunfa, một cô bé chỉ mới mười tuổi trên người đầy vết thương, vẫn tiếp tục chơi violin để hỗ trợ Marshal.
“Thật là. Ta đúng là không thể nào sánh được với những đứa trẻ này mà.”
Marshal tập trung sức mạnh của mình và vung thanh đại kiếm. Tên mặc áo choàng đen không lường được sức mạnh đột ngột tăng lên bởi Marshal và đã lao về phía trước để tấn công ông. Thanh đại kiếm găm sâu vào người hắn, và rồi hắn bị thổi bay cùng máu văng tung tóe. Ông vội tiến lên để tung ra đòn kết liễu, nhưng-
“Thật luôn đấy…?”
Ông dừng lại khi thấy vết thương của kẻ địch khép lại trong giây lát. Marshal vẫn còn đầy vết thương. Ma thuật của Yunfa đã hỗ trợ cho Marshal, nhưng không phải là phục hồi. Tình hình ngày càng tồi tệ hơn.
Ở đằng xa, Marshal có thể cảm nhận được một lượng lớn áp lực mạnh mẽ. Dường như kẻ địch mạnh mẽ một cách kỳ lạ này không chỉ có một mình. Chẳng mấy chốc, nỗi tuyệt vọng tràn ngập tâm trí Marshal.
“Tim.”
“C-Chuyện gì vậy?”
Tim, người đang đổ thuốc xuống cổ họng của Mikaela, đáp lại. Ngay cả hành động đơn giản đó cũng cần kha khá nỗ lực, cho thấy anh cũng bị thương nặng như thế nào.
“Trốn đi một mình mau.”
“Gì...? Ngài đang đùa, phải không?"
“Cậu có nghĩ ta sẽ đùa giỡn trong tình huống như thế này không?”
Đây không phải là trò đùa. Marshal cần ít nhất một người để trốn thoát. Nhóm Miledi cần được biết về những gì đang xảy ra. Người nhanh nhất trong số tất cả họ là Tim. Và cách duy nhất anh có thể trốn thoát là trốn thoát một mình.
Tim mở miệng cãi lại. Nhưng trước khi anh nói bất cứ điều gì, vết thương của tên mặc đồ đen đã hồi phục. Hắn lao đi nhanh đến mức để lại dư ảnh. Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm của Marshal khiến cơ thể ông hành động và bước sang ngang như thể phản xạ. Nhưng không phải để né tránh. Mà để ngăn chặn kẻ thù vượt qua mình. Đúng như dự đoán, hắn ta va vào ông.
Marshal thả thanh kiếm của mình ra và nắm lấy cả hai cánh tay của hắn để ghim hắn xuống đất, nhưng sau đó bị tấn công bởi một tia sét dữ dội. Máu phun ra khỏi miệng ông. Tuy nhiên Marshal vẫn không nới lỏng sự kìm kẹp. Ông đổ tất cả ma lực của mình vào Kim Cang, quyết tâm trì hoãn kẻ địch càng lâu càng tốt. Ma lực của ông cạn kiệt với tốc độ phi thường khi ông liên tục sử dụng ma thuật. Ông nghiến răng hét lên, “Đi đi! Cậu phải nói cho Miledi! Cô ấy cần biết việc này!”
“Ngh!”
“Cậu là một người đàn ông, phải không, Tim Rocket!? Chứng minh điều đó và đi điiiiiii!”
Tim chật vật đứng dậy. Cậu hướng ánh mắt đau đớn tội lội về phía Ruth và Yunfa.
“Bọn em nhờ cả vào anh, Tim!”
“Anh hãy cùng Naiz-sama trở lại nhé!”
Dù chỉ là một cô bé 10 tuổi và cậu bé 11 tuổi, nhưng trên mặt chúng không có dấu hiệu của sự tuyệt vọng, ngay cả trong tình huống vô vọng này. “Đấu tranh cho đến tận cùng”. Đó là phương châm của Giải phóng quân, và hai đứa trẻ là hiện thân chính xác của điều đó. Creme ríu rít mạnh mẽ để đáp lời bọn trẻ, rồi bay lên vai Tim.
“Tôi xin lỗi mọi người.”
Giọng nói của Tim run lên. Bỏ lại mọi người khiến cho trái tim anh như thể bị xé toạc. Nhưng dù vậy, anh nghiến răng và chạy, không một lần quay đầu lại. Điều duy nhất anh nghĩ tới lúc này là làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Khi anh rời đi, Ruth bò về phía Corrin và vươn tay ra. Sau kích nổ quả lựu đạn đó, cậu thậm chí không đủ sức để đứng vững. Tuy nhiên, vết thương của em gái cậu nhẹ hơn rất nhiều. Nếu cậu có thể đánh thức cô bé dậy, em ấy cũng có thể trốn thoát.
Yunfa cũng đã gần đạt đến giới hạn ma lực của mình, nhưng cô bé vẫn tiếp tục hỗ trợ Marshal, mặt em đã tái nhợt. Susha, mặt khác, chạy đến bên Mikaela, phớt lờ cơn đau nhức ở vai. Những người có thể di chuyển đến sự giúp đỡ những người không thể. Không ai bỏ cuộc. Thật không may, cho dù họ có cố gắng thế nào, thời gian vẫn bỏ rơi họ.
“Gah!”
Cuối cùng, Marshal cũng bị thổi bay. Đứng đó là một tên mặc áo choàng đen khác. Trong trạng thái vừa vung kiếm. Một vết thương lớn kéo dài từ vai đến bụng của Marshal. Mặc dù Kim Cang đã cứu ông khỏi cái chết tức thì, nhưng vết thương vẫn rất nghiêm trọng.
Chưa đâu, ta vẫn có thể chiến đấu. Marshal tự ép buộc bản thân tiếp tục, đốt cháy đến giọt sức lực cuối cùng trong cơ thể. Ngay cả khi máu đang chảy ra từ vết thương, Marshal đứng dậy và giơ kiếm lên. Hơn cả kỹ năng, là ý chí kiên cường đã mang lại cho ông biệt danh Bất Tử Chi Thuẫn.
Tuy nhiên, tại thời điểm này, ông hầu như không còn sức để đứng nữa. Tệ hơn, thêm nhiều kẻ địch ra khỏi đường hầm. Nghĩa là nhóm Shushu đã bị đánh bại. Những Giải phóng quân đã bị ‘checkmate’(chiếu hết). Nhưng có gì đó xảy ra-
"Cái gì?"
Marshal lẩm bẩm. Những kẻ mặc áo đen dường như thiếu kiên nhẫn một cách kỳ lạ, mặc dù không ai trong số những giải phóng quân có thể đưa ra bất hành động kháng cự nào được nữa. Chúng chăm chú nhìn vào Ruth, Corrin, Susha và Yunfa. Chúng nhanh chóng tiếp cận bọn trẻ, thậm chí không thèm kết liễu Marshal.
Chúng tới đây để bắt cóc bọn nó sao? Marshal một lần nữa di chuyển tới giữa những đứa trẻ và kẻ địch. Ông chỉ có thể đứng đó. Dù vậy, ông biết đây chỉ là hành động vô nghĩa. Do đó,
“Gwah!?”
Chẳng hề ngạc nhiên khi một trong số chúng bình thản đâm vào ngực ông mà không hề chậm lại. Marshal suýt soát tránh bị đâm xuyên qua tim, nhưng vết thương vẫn gây tử vong. Marshal lại bị ném vào tường, nhưng lần này ông không còn có thể cử động dù chỉ một ngón tay. Mặc dù biết chẳng có ích gì, Marshal trừng mắt nhìn những kẻ thù ngay cả khi máu của ông lênh láng trển sàn nhà.
Ruth đứng che chắn trước mặt Moorin và Corrin trong khi những kẻ mặc đồ đen tiếp cận. Marshal không thể không mỉm cười khi nhìn thấy một Ruth tràn đầy khí phách. Ngay khi một trong bọn chúng giơ tay đánh gục Ruth-
Roaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaar! Một bầy sói trắng đột nhiên xuất hiện. Đôi mắt đỏ thẫm của chúng cho thấy chúng rõ ràng là ma thú. Tuy nhiên, dường như chúng không phải những ma thú bình thường. Chúng hoàn toàn phớt lờ Ruth và Marshal, sát ý của chúng chỉ tập trung vào những kẻ tấn công.
Đúng như dự đoán, những kẻ mặc đồ đen đã hạ gục tất cả, nhưng chúng lại vượt trội hơn về số lượng. Hơn nữa, những đàn ma thú khác bắt đầu tràn ra ngoài hành lang, tạo nên một cơn sóng đẩy lùi kẻ tấn công. Trông như một cơn lũ ma thú. Ngay cả những con ma thú đã bị giết cũng tạo thành một bức tường xác thịt, ngăn cản chúng tiến về phía trước. Những con ma thú không gây sát thương lên kẻ địch, mà khiến chúng không thể vượt qua và tiến về phía nhóm Marshal.
Chuyện quái quỷ đang diễn ra thế này? Trước tầm nhìn mơ hồ, Marshal nhìn thấy một con ma thú dạng khỉ đột bốn tay nhấc Ruth, Corrin, Dylan và Katy lên. Cùng lúc đó, một con báo đen với những xúc tu mọc ra từ lưng chộp lấy Moorin, Susha và Yunfa.
Lũ ma thú không chỉ chộp lấy Moorin hay những đứa trẻ. Trong khi những con sói trắng giữ những kẻ mặc áo đen bên ngoài thì những ma thú còn lại tóm lấy tất cả những giải phóng quân và mang họ vào căn phòng phía sau. Ấn tượng nhất trong tất cả là đôi mắt của đám ma thú. Bên dưới ánh mắt đỏ thẫm là một quyết tâm cháy bỏng. Những con sói, và thậm chí cả ma thú, chộp lấy những giải phóng quân dường như đã sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của họ vì nhiệm vụ mà chúng đang thực hiện
Khi ý thức của Marshal bắt đầu mờ dần, ông nhận ra cũng có một ma thú vác lấy mình. Ông nhìn vào ma thú đang đưa mình đi và nghĩ,
Ta không quan tâm dù các ngươi có là ma thú... làm ơn đi, cứu lấy những đứa trẻ đó...
Đó là những dòng suy nghĩ cuối cùng của ông trước khi bất tỉnh.