Ở gần Bolton, Blossom đang khoác tay Bryce Nadon. Cô ấy mặc một chiếc váy lụa màu ngà, phồng lên duyên dáng nhờ phần pannier bên trong. Trái ngược với Bolton, cả cô ấy và Nadon đều không buồn liếc nhìn tôi lấy một cái. Bolton có phản ứng khi nghe tiếng tôi, nên lẽ ra hai người sát bên cậu ta lẽ ra cũng nên phản ứng tương tự, nhưng có vẻ họ đã quyết định hoàn toàn lờ tôi đi.
Khi tôi gọi tên cậu ta lần nữa, Bolton nheo mắt lại như đang cố nhớ điều gì. Và ngay lúc đó, Blossom giơ tay gõ vào không trung ngang tầm mắt – chính là động tác cô ta đã làm trong nhà ăn hôm chuyển trường. Tôi nhớ lại chuyện Illestia bỗng nhiên biến thành một người hoàn toàn khác, và Bolton cũng vậy. Cậu ta nhìn Blossom bằng ánh mắt trống rỗng, không, nói đúng hơn là trong mắt cậu ta chỉ có cô ấy. Trái ngược với người mà được cả Fitzsimmons ca tụng là thánh kỵ sĩ lạnh lùng, giờ đây cậu ta không còn một chút phòng ngự nào.
- Này, Marqiss Bolton! Bốn mắt đáng ghét! Quần lót đỏ!
Tôi gọi cả tên lẫn những biệt danh mà cậu ta ghét nhất, nhưng trời ạ, ít nhất cũng phải giả vờ là nghe thấy đi chứ. Chưa hết, như muốn dội thêm xô nước lạnh vào đầu tôi, cậu ta cài chiếc corsage– rất có thể là cái của tôi – lên mái tóc của Blossom. Dù thiếu vắng hoa hồng, những bông hoa không có bùa bảo quản cúc, loa kèn, thủy tước vẫn tươi tắn bất chấp trên mái tóc vàng óng ả ấy một cách khó chịu.
Chẳng bao lâu sau, đám người coi Ariel Dalton như không khí mà lướt qua tôi. Tôi bàng hoàng đứng đó, mặc chiếc váy mang màu bầu trời đêm do bạn nhảy tặng cho và bị bỏ rơi dưới bầu trời cùng sắc ấy. Lần này, không có con rùa khổng lồ nào chia buồn với tôi.
Tôi lê bước nặng nề về phía phòng tiệc. Dù bạn nhảy có phản bội đi nữa, cũng không có lý do gì để tôi không tham dự bữa tiệc. Phía trước hội trường khá vắng – hình như ai nên vào đã vào cả rồi. Từ khe cửa, tiếng ồn ào và tiếng cười nói vọng ra không ngớt. Âm thanh ấy khiến tôi hơi do dự. Ít nhất, tôi không muốn Walsh biết mình mặc đồ đôi với Bolton rồi bị bỏ rơi. Nếu được thì cả Krista Edwards cũng đừng hay biết thì hơn. Nhưng như người ta nói, dù có vặn cổ gà, trời vẫn sáng, tôi đành phải lấy hết dũng khí đối mặt với cơn thẹn sắp tới và nghĩ ra mấy câu bào chữa cho mình.
Tôi hít một hơi thật sâu và kéo tay nắm cửa. Nhưng mãi vẫn không mở được. Tôi nhìn kỹ thì thấy một bàn tay to đang giữ chặt cánh cửa ấy. Khi nhìn lên dọc theo cánh tay, tôi thấy khuôn mặt lạnh như băng của Spencer.
- Marquise đâu rồi?
- Vào trong rồi. Cùng với Rosemary Blossom.
Tôi chỉ về phía cánh cửa vang vọng thứ âm nhạc lãng mạn và bầu không khí cũng tình tứ không kém. Một nếp nhăn sâu hằn lên giữa trán Spencer.
- Tại sao thế?
- Nếu tôi biết thì đã không đứng đây như thế này.
Tôi đã cố gắng kiềm chế, nhưng vì tâm trạng tồi tệ nên đã vô tình trút giận lên người chả liên quan. Spencer hoảng hốt khi tôi bùng lên cơn giận, cậu ta lục lọi túi áo và lấy ra một viên sôcôla ngọt ngào. Vị ngọt luôn làm con người ta dịu đi trong chốc lát, nên đó là một lựa chọn tuyệt vời.
- Xin lỗi.
Tôi thật lòng nói lời xin lỗi. Spencer chỉ khẽ lắc đầu – như thể đang nói không sao. Cậu ấy mặc quân phục màu be với cầu vai, khoác thêm áo choàng đỏ – đúng kiểu của Đội kỵ sĩ Hoàng gia Milua. Thường thì người có bạn nhảy sẽ mặc đồ phối hợp, như Bolton đã làm, nên kiểu ăn mặc này khá lạ. Ngoài ra, phần ngực áo Spencer trống trơn. Đột nhiên, tôi nảy ra ý tưởng, gài chiếc boutonniere của Bolton – thứ tôi vẫn cầm theo – lên đó.
- Cậu hợp hơn hẳn đấy.
Thật ra, áo choàng đỏ với hoa màu xanh lam chẳng hợp nhau chút nào, nhưng tôi cố ý nói vậy.
- Cái này đắt lắm đấy, giữ cẩn thận.
Bolton đã bỏ không biết bao nhiêu đồng vàng cho thợ thủ công ở phố Finnegan chỉ để tìm ra được chiếc lông vũ trắng hoàn hảo. Jayden Spencer nhẹ nhàng vuốt lấy chiếc hoa cài mà tôi gài cho. Cậu ấy không biểu lộ cảm xúc gì, khiến tôi không rõ có thích hay không.
Một lát sau, cậu ấy bắt đầu đảo mắt tìm quanh. Tôi hỏi cậu ta đang tìm gì, nhưng cậu ta không trả lời, mà đi về phía bụi hoa ven đường. Chẳng bao lâu sau, cậu ấy quay lại với mấy bông hoa dại nhỏ xíu trong tay. Không rõ đã chui vào bụi nào mà tóc cậu ấy vướng đầy lá cây. Tôi không nhịn được cười, một người to con như Spencer, với tóc tai đầy lá, lại nâng niu vài bông hoa nhỏ hơn ngón tay, trông thật buồn cười mà.
- Sao lại cười?
Giọng Spencer, hiếm hoi thay, có vẻ không vui.
Tôi ra hiệu cho cậu ta cúi xuống để tôi có thể gỡ lá khỏi tóc cậu ta. Dù có nhón chân tôi cũng chỉ chạm đến cằm Spencer, nên cậu ta phải cúi người xuống thật thấp. Sau khi tôi gỡ hết lá ra, cậu ta hơi ngượng, vuốt lại tóc, rồi bắt đầu đan mấy bông hoa nhỏ thành vòng đeo tay. Ngón tay to mà lại khéo bất ngờ.
Chẳng mấy chốc, một chiếc corsage hoa dại nằm gọn trên cổ tay tôi. Dù không đẹp bằng cúc, thủy tước hay loa kèn, nhưng tôi thấy cảm động hơn gấp bội. Nhìn vòng hoa, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ – có nên nói hay không? Tôi lén quan sát ánh mắt Spencer. Nhưng đôi mắt màu rêu trầm ấy không để lộ cảm xúc gì, nên tôi quyết định cứ nói đại. Dù sao thì tôi có gì ngoài mặt dày đâu.
- Này Spencer, cậu có muốn... giải cứu Ariel Dalton tội nghiệp này không?”
Ngay lập tức, cậu ta nắm lấy tay tôi. Không phải kiểu rụt rè như lúc chỉ dám kéo nhẹ vạt áo tôi trong phòng Hội học sinh – lần này, bàn tay cậu ấy rất chắc chắn.
***
Dạ tiệc Khai niên suýt chút nữa thành thảm họa, cuối cùng cũng kết thúc êm đẹp. Vào cuối tuần, khi Brianna rời khỏi phòng để đi hẹn hò với Walsh, cô ấy đột nhiên dừng lại như thấy điều gì đó ngoài cửa. Rồi quay đầu nhìn tôi đang nằm ngửa đếm hoa văn trên trần nhà nói.
- Ariel, BẠN NHẢY của cậu đến rồi.
Cái cách cô ấy cố tình nhấn mạnh từ “bạn nhảy” đầy mỉa mai khiến tôi hiểu ra ngay đó không phải Spencer mà là Bolton.
- Bri yêu dấu à, nếu không phiền, cậu bảo tên đó cút đi giùm tớ nhé.
- Nghe rồi chứ? Cậu ấy bảo cậu cút đi đấy.
Giọng Bri nghiến răng nghiến lợi rồi xa dần, tiếp theo là tiếng cửa đóng sầm. Tôi nhìn đôi giày thấp thoáng qua khe cửa một lúc, rồi lại quay đầu. Tôi không muốn để gã “bạn nhảy” phá hỏng cảm giác thư thái khi cuộn mình trong chăn sạch sẽ và lim dim giữa ranh giới tỉnh và mơ – khoảnh khắc tôi yêu thích nhất mỗi ngày nghỉ.
Không rõ đã bao lâu, do tôi không còn lim dim nữa mà là ngủ thật, tôi đoán là tầm một tiếng trôi qua vì tôi tỉnh dậy bởi cơn đói. Khi chuẩn bị mặc đồ ra ngoài thì tôi phát hiện một bức thư bị nhét qua khe cửa. Có vẻ Bolton đã để lại.
Tôi thấy khó tin, nhưng vẫn mở thư ra xem. Đúng như dự đoán – một bức thư xin lỗi dài ngoằng. Cậu ta viết rằng ngay cả bản thân cũng không hiểu sao lại làm chuyện ngu ngốc như thế, đến nỗi muốn tự tát vào mặt mình. Những nét chữ ấn sâu xuống mặt giấy đầy họa tiết, thể hiện rõ sự thành khẩn.
Nhưng cậu ta biết lỗi là một chuyện, tôi có tha thứ hay không là chuyện khác. Tôi lè lưỡi và mở cửa ra. Bolton đang tựa vào tường hành lang lập tức bật dậy.
- Cái gì đấy? Còn đứng đây làm gì?
- À… thì… Dalton…
Cậu ta ấp úng. Có vẻ vừa muốn giữ thể diện vừa không muốn bỏ cuộc nên mới ra nông nỗi đó. Có là “Thánh kỵ sĩ của Illestia” đi nữa, dù gì thì cậu ta cũng mới mười chín tuổi. Còn tôi, tính cả chín tháng lùi lại năm lần thì tôi đã quá hai mươi tuổi rồi. Mẹ hay Maddie mà nghe chắc sẽ mắng tôi vì lại hơn thua tuổi như người lùn hơn thua chiều cao vậy, nhưng tôi thấy thế thật.
Tôi nhìn xuống bức thư trong tay. Thấy cậu ta tự tát vào mặt cũng có thể thú vị, nhưng tôi nghĩ ra trò còn vui hơn. Tôi gấp thư thành máy bay giấy, rồi ném xuống cầu thang. Những câu chữ xin lỗi đầy tha thiết rơi xuống cầu thang xoắn ốc và nằm trên sảnh của ký túc xá.
- Này! Cậu làm cái gì vậy!
Bolton tròn mắt hét lên. Có lẽ câu đó không nằm trong số những lời cậu ta chuẩn bị để xin tha thứ. Tôi cười đến đau bụng khi thấy mái tóc dài màu xám của cậu ta bay tán loạn khi lao xuống nhặt thư vì không muốn ai đọc được (bình thường cậu ta buộc tóc kiểu đuôi ngựa, nhưng hôm nay có vẻ buộc vội vàng, còn đánh rơi dây buộc lúc tới cầu thang tầng một nữa chứ) Vì tôi cười đến chảy nước mắt nên chắc tôi đã ném thư thêm ba lần nữa.
Dù phải lên xuống cả trăm bậc cầu thang bốn lần, Bolton vẫn nhặt thư lên và đưa lại cho tôi. Có lẽ vì sự kiên trì đó, tôi không ném lần thứ năm. Ngoài ra, có khi những câu cậu ta tuyệt vọng lẩm bẩm "Không biết tại sao lại làm thế" là thật.
Việc cậu ta cư xử như đã quên mất mình là bạn nhảy của tôi, tôi nghĩ mãi cũng không thấy hợp lý. Và tôi nghĩ, nguyên nhân có thể là từ động tác kỳ lạ của Blossom.
Một số ma thuật sư xuất sắc có thể dùng phép mà không cần vẽ vòng tròn ma thuật. Tôi không cho rằng Blossom lại giỏi đến thế, nhưng xét việc cô ta đều làm động tác đó ngay trước khi Illestia và Bolton thay đổi – tôi bị lung lay rồi. Còn Kyle nữa, cứ hành xử như thể bị mê hoặc bởi Blossom vậy, cậu ta còn bảo là tồn tại vì cô ta. Có khi Blossom thật sự biết loại ma thuật nào đó điều khiển người khác cũng nên.
Tôi bắt đầu thấy tò mò về thân phận thật sự của cô ấy. Ngay cả rồng – sinh vật mạnh nhất – cũng không thể thao túng ý chí của các dạng sống thông minh khác, điều mà chỉ có chúa mới có thể làm được.
____________________________________
Ảnh minh họa