“...Ừm, nãy chị bảo chúng ta sẽ đi mua quần áo mùa hè mà, không phải à?”
“Ừ, thì chị nói vậy mà.”
“Đồ bơi mà là quần áo mùa hè à?”
“Nó là quần áo mùa hè vì nó là đồ để mặc vào mùa hè đấy thây.”
“Đúng thế nào được.”
Vừa tới khu mua sắm, tôi đã bị lôi tới chỗ bán đồ bơi cho phụ nữ rồi, và giờ tôi đang nói về việc đó với chị Kano đây nè.
Nếu chấp nhận được cái logic ngớ ngẩn về việc mặc đồ mùa hè vì nó là đồ để mặc vào mùa hè thế này thì, mặc gì cũng như nhau cả à.
“Có vẻ cũng Yuito đồng ý rồi mà, nên chị nghĩ bây giờ chị sẽ nhờ em chọn đồ bơi giúp chị luôn.”
“Không, không ,không, em giải thích kiểu đó chẳng làm em hài lòng tí nào đâu. Đừng bảo là, chị muốn em giúp chị lựa đồ đấy?”
“Ừ, chị cũng muốn ý kiến của bên thứ ba nữa.”
“Em nghĩ bình thường nên nhờ bạn bè hoặc ai đó khác chứ.”
Chị nghĩ gì mà lại bắt em chọn đồ bơi cho chị thế hả?
“A, có phải em muốn nói chị là đứa con gái nhàm chán đến nỗi không có một mống bạn nào hả?”
“Má thở ra câu gì đấy, em chưa quen ai có nhiều bạn bè như chị Kano đâu.”
Vì hồi chị Kano đã là người luôn được bạn bè vây quanh rồi nên chị ấy là kiểu người không thấy cô đơn bao giờ cả. À mà, tôi cũng không phủ nhận được khả năng chị ấy không coi người khác là bạn mình mà nhể.
“Dù sao đi nữa, để trả đũa cho vụ nói dối, việc Yuito giúp chị chọn đồ bơi đã được định sẵn rồi.”
“Vâng vâng, đằng nào từ đầu em cũng có chối gì đâu.”
“Em hiểu chuyện đấy.”
Anh trai và tôi đã quen chị Kano từ lúc bé rồi, nên từ lâu tôi cũng đã rõ nhân cách của chị ấy như nào rồi.
Tôi bắt đầu giúp chị ấy chọn đồ bơi trong lúc vẫn còn đang nghĩ linh tinh. Tôi muốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt vì bị mấy khách hàng với nhân viên nhìn chả thoải mái gì sất.
“Chị đang tính mua một bộ bikini, em nghĩ màu nào hợp với chị, đỏ hay đen?”
“Hmm, thực lòng thì, em thấy cả hai đều ổn cả, nên khó chọn lắm, nhưng nếu phải chọn thì, em chọn đen nha.”
“Sao em chọn vậy?”
“Màu đen là màu sẽ tạo ra vẻ ngoài ngầu lòi trưởng thành hơn màu đỏ, màu trông khá chói mắt, và em nghĩ trông nó cũng sẽ hợp với chị Kano, một chị gái trưởng thành thôi.”
Tôi lịch sự giải thích lý do tôi chọn màu đen thay vì đỏ. Sau đó chị Kano trưng ra một khuôn mặt hạnh phúc khi vừa nghe tôi nói vậy.
“Hể, em nghĩ kỹ thật đấy nhỉ. Chị ấn tượng lắm đó.”
“Em biết thừa chọn không nghĩ kỹ thì chị sẽ lại kêu cho mà coi.”
Nếu tôi chọn bừa một trong hai màu mà trả lời không quyết đoán chút nào thì, chắc chắn sẽ làm chị Kano buồn cho xem.
Tôi rất muốn tránh việc đó vì tôi có thể tưởng tượng ra rằng nếu việc đó xảy ra thì sẽ phải lâu la ở khu đồ bơi cả buổi mất.
“Thế thì, em thấy cái nào đẹp hơn, bikini tam giác hay bikini ruy băng?”
“Rồi thì…”
Sau đó, tôi lại tiếp tục trình bày quan điểm của tôi về mấy bộ đồ bơi chị Kano mang tới, và cuối cùng thì chị ấy cũng chốt bộ bikini ruy băng màu đen.
“Em cứu chị rồi đó Yuito, cảm ơn nhé.”
“Không, không, em chỉ nói ý kiến của em thôi mà. Thế thì, chúng ta hòa rồi nhé.”
“Ờm, chị phạt em thế cũng đủ rồi, nên chị tha đấy, đặc biệt cho lần này thôi đó. A, đằng nào cũng đi xa như này rồi, chị nghĩ ta nên đi mua sắm thêm chút.”
“Em hiểu rồi. Em đành đi theo đến khi chị vừa lòng vậy.”
Sau khi rời khỏi cửa hàng đồ bơi, chúng tôi tiếp tục đi mua sắm cùng nhau thêm một chút, và sau đó dừng chân ở khu vui chơi giải trí. Đột nhiên chị Kano nói chị ấy muốn chụp ảnh.
“Em hơi thắc, nhưng mà đúng như mình nghĩ nhỉ, khu chụp ảnh toàn con gái.”
“Con trai thường sẽ không chụp ở khu chụp ảnh đâu.”
“Ờ thì,nếu em đi với con gái thì cũng không sao, nhưng nếu em đi với mấy thằng con trai, em còn lâu mới chụp mấy kiểu ảnh như này .”
Quanh khu chụp ảnh đầy rẫy nữ sinh sơ trung và cao trung trong bộ đồng phục, và chẳng có thằng đực rựa nào cả.
“Em không biết máy chụp ảnh này dùng như nào cả, làm ơn, chị Kano à.”
“Biết rồi, cứ để đó chị lo.”
Vừa nói chuyện với nhau, chúng tôi vừa vào buồng chụp ảnh, sau đó tôi xem chị Kano, người đang điều khiển máy chụp như thể đã quá quen với nó.
Ngay lập tức, mặt tôi đã xuất hiện trên màn hình. Thời gian đếm ngược để máy chụp hình lập tức bắt đầu, trong lúc tôi đang cố tạo dáng cho hợp thì chị Kano đột nhiên ôm tôi.
“Này !?”
Tôi rất bất ngờ về cái sự kiện xảy ra đột ngột này, ngay lúc đó đồng hồ đếm ngược cũng đếm đến số không và tiếng chụp lập tức vang lên. Sau khoảng năm tiếng kêu chụp ảnh, thì mấy tấm ảnh chụp chúng tôi đã được chiếu lên màn hình.
“Yuito, mặt em trông hề thật đấy.”
“Nếu đột nhiên được người khác ôm thì, ai mà chẳng phản ứng kiểu đó chứ.”
“Chị thường không được thấy biểu cảm như này của Yuito bao giờ, nên bức ảnh này khiến cho chuyến đi lần trở nên rất đáng giá mà.”
Đáp trả ánh mắt không đồng tình của tôi, chị Kano liền giả vờ đang huýt sáo. Sau đó, chị ấy dùng bút rồi bắt đầu nguệch ngoạc mấy đường lên bức ảnh chiếu trên màn hình.
“...Chị có cần phải chỉnh mắt chị to ra thế không? Em thấy nó giống người ngoài hành tinh phết đấy.”
“Đây là thú vui chính của buồng chụp ảnh đó.”
Tôi chẳng hiểu cái gì sất, nhưng có vẻ với các cô gái thì việc này là bình thường.
“Chị Kano siêu đẹp luôn mà, nên thực lòng em nghĩ chẳng phải chỉnh sửa gì cả đâu…”
“...Yuito đột nhiên tấn công bất ngờ chị nè.”
“E-em xin lỗi. Em không nghĩ em lại nói thành tiếng.”
Tôi khá hối hận vì tôi buột miệng nói ra suy nghĩ của mình, nên tôi ngay lập tức xin lỗi.
“Hmm, vậy ra Yuito nghĩ về chị như vậy.”
“Em chỉ lỡ miệng chút thôi, nên làm ơn quên nó đi.”
“Tất nhiên chị sẽ luôn nhớ, đừng lo nha.”
Chị Kano nhìn tôi rồi cười nhăn nhở. Tôi đoán chốc nữa tôi lại bị trêu cho mà xem.
ko rõ lắm