Julius Reichwein (Tháng 6 năm 2001; Munchen)
Bác sĩ Rechwein là chủ nhân của một cuộc đời rất lạ thường. Được sinh ra vào năm 1937, gần đường Alpen ở Kaufbeuren, Bavaria. Sau khi tốt nghiệp Trường Y Munchen—nơi ông học chuyên ngành giải phẫu thẩm mỹ—ông đã đi nhập ngũ và đã tham gia vào ngành cảnh sát. Từ khi nhận chứng nhận ở ngành y pháp cảnh sát, ông đã trở thành một bác sĩ phẫu thuật quân sự cho Bộ đội biên phòng Đức, dành 12 năm phục vụ ở trên biên giới Tiệp Khắc. Ông ấy đã rời ban Biên Phòng vào năm 40 tuổi, theo học khoa tâm lý học ở trường y khoa thuộc đại học Düsseldorf, và đã trở thành giảng viên ở đó. Đó là nơi ông ấy lần đầu gặp Kenzo Tenma và Rudi Giller.
Cái chết của bố ông ấy ở tuổi 50 đã thúc đẩy ông trở về Munchen để nhận quyền thừa kế từ bố ông, thứ ông dùng để mở một phòng khám tư nhân mà vẫn tồn tại cho đến nay. Tôi đã ghé thăm Bác sĩ Reichwein ở trung tâm tư vấn của ông ấy ở khu chung cư ở phía bắc của quảng trường Marien. Vị bác sĩ là một người vui vẻ với nụ cười thân thiện, và ông ấy trao cho tôi cái bắt tay hồ hởi, mạnh mẽ đến bất ngờ. Ông ấy nhanh nhẹn mời tôi ngồi xuống ghế, và ngồi xuống cái ghế phía sau bàn làm việc của ông ấy.
—Đầu tiên, hãy bắt đầu với bản thân ông. Ông có một cuộc đời rất thú vị. Tại sao ông quyết định chọn trở thành cảnh sát?
“Ah, vâng….bố tôi là một cảnh sát. Một quan chức cấp cao trong ngành. Tôi cảm thấy cả sự thách thức và sự ngưỡng mộ cho ông. Đó là sự khát khao để đấu tranh với ông ấy, điều ước trong sáng được giúp đỡ mọi người, và nhu cầu kỉ luật bản thân đã đưa tôi đến ngành cảnh sát.”
—Và thời gian ông làm bác sĩ ở lực lượng biên phòng đã diễn ra như thế nào?
“Đó thật sự là khoảng thời gian khó khăn nhưng tốt đẹp. Những ký ức tươi đẹp. Đấy không phải là chiến tranh, nhưng tôi đã thấy nhiều trận chiến ở thời của tôi.”
—Ông rời khỏi lực lượng sau năm 40 tuổi, và quay lại trường học.
“Tôi thấy hứng thú với khoa tâm lý học. Tất cả những thời gian tôi đã nhìn thấy con người phá bỏ luật lệ….Tôi cảm thấy như tôi sẽ cần phải hiểu cách tâm lý con người vận hành để có thể hiểu được những việc họ đã làm và tại sao họ làm điều đó.”
—Sau đó ông đã quyết định ở lại trường đại học và nhận chức vị giảng dạy. Đây là nơi ông đã gặp Bác sĩ Tenma và Bác sĩ Gillen.
“Đúng. Gillen là học trò của tôi, nên tôi đã giữ mối quan hệ với cậu ta sau khi tốt nghiệp. Tôi nhớ Tenma đa số vì bảng điểm xuất sắc của cậu ta, nhưng tôi có lẽ sẽ quên nhớ cậu ta, nếu cậu ta không chạy trốn khỏi vòng pháp luật.”
—Và nhắc tới anh ta, làm thế nào mà ông liên quan tới chuỗi sự kiện này?
“Đấy là một trận chiến của sự hận thù cho vị khách quá cố của tôi, cựu thám tử tên là Richard Braun….Anh ấy đã bị tổn thương bởi một vụ án mà anh ta đã tham gia, và anh ấy hạ mình xuống thành một tên nghiện đồ uống có cồn, sau đó đã rút khỏi lực lượng cảnh sát. Anh ấy tới chỗ tôi để lấy lại thăng bằng trong cuộc sống. Anh ấy đã hồi phục sự tự tin và đã trên bờ vực tiêu diệt những điểm yếu của anh ấy cho xong. Công việc mới của anh ấy diễn ra ổn thoả. Anh ấy được thuê là thám tử tư cho Hans Schuwald. Nhưng đó là công việc mà dẫn lối gặp tử thần cho anh ta.”
Richard Braun là một thám tử chuyên điều tra tội phạm chất cấm ở phân khu Án Mạng thuộc đồn cảnh sát Bavaria. Richard đang trên đường săn lùng tên sát nhân hàng loạt gây ra chuỗi khủng bố quanh Munchen, và cuối cùng đã tìm ra thủ phạm: Stefan Jost. Hắn ta đã được buộc tội với từ một mũ trượt tuyết đã được bỏ lại ở hiện trường của một trong những vụ án của hắn. Richard đã theo đuổi Jost ở Ga Thesresienstrasse và cuối cùng đã giết hắn sau loạt đấu súng sợ hãi.
Mật vụ Braun đã được gọi là anh hùng ở trên các mặt báo cùng với chiến công vang dội của anh ta, nhưng đấy chỉ là lá thư được đăng lên một tờ báo đã lật ngửa cuộc đời anh ấy như đồng xu được tung trước một trận bóng đá. Lá thư ẩn danh đã được gửi bởi một nhân chứng của vụ xả súng đã xác nhận là Jost đã bị bắn sau khi hạ súng đầu hàng (Danh tính của người viết lá thư đó, dù vẫn chưa được biết, được đồn đoán rộng rãi hoặc là Johan, hoặc là người cộng sự ghen tị của Braun). Cảnh sát đã tổ chức một phiên điều trần công khai và đã mở lại vụ án đánh đổi cho sự từ chức của Richard Braun khỏi lực lực lượng, và sự thật một lần nữa trở nên mơ hồ.
Nhưng bản thân Richard đã chấp nhận những cuộc phỏng vấn với nhiều trang báo, tiết lộ rằng bản thân anh ta đã không có ký ức về cách anh ta bắn Jost, và rằng anh ta không thể kiểm chứng hay bác bỏ lá thư đó. Sau đó, một ấn phẩm đã đưa ra tuyên bố từ nhân viên đồn cảnh sát rằng bên cạnh là một thám tử cực kì tài năng, Braun cũng đã có vấn đề về sự nghiện đồ uống có cồn, và rằng có thể là anh ta đã bị chuốc say kể cả khi anh ta theo đuổi Jost và đã bắn anh ta ở phía sau trạm tàu. Phản ứng của Mật vụ Braun về thông cáo đó, bỏ qua việc xác nhận chứng nghiện đồ uống có cồn của anh ta, là không có ý kiến—một lần nữa, vì anh ta không có ký ức về vụ việc.
Cuối cùng, vài cảnh sát đóng vai nhà báo đã viết những bài viết để bảo vệ Richard Braun—tán dương phẩm chất công tư liêm minh, tuyên bố đầy cảm thông rằng anh ta không phải là “Dirty Harry” (cụm từ xuất phát từ series phim hành động hình sự Dirty Harry chỉ những viên cảnh sát hay thanh tra tự ý xử lý tội phạm bất tuân luật lệ, hay có những quyết định khó hiểu, và có liên quan tới các vụ xả súng) người sẽ giết một người đàn ông không có khả năng bảo vệ, phạm nhân hay không…Cuối cùng, bị bão hoà với chủ đề của Richard Braun, người dân Bavaria đã bắt đầu bỏ lơ tới vụ án, và sự thật, vẫn chưa được biết, không bao giờ được công bố. Nhưng bản thân Richard vẫn đánh mất sự nghiệp và gia đình, và đang chìm trong đau đớn với chứng nghiện đồ uống có cồn của anh ta, một trận chiến mà đã đe doạ mạng sống của anh ta.
Đó là Bác sĩ Reichwein người đã bước vào cứu sống anh ta. Vị bác sĩ đã khuyên Richard không nên né tránh sự thật, mà hãy đối mặt với nó.
—Làm thế nào ông chắc chắn rằng Richard Braun trở nên dính dáng với Johan?
“Bởi vì Ngài Schuwald đã thuê anh ta. Ông ta hẳn phải quen thuộc với kĩ năng điều tra của Richard. Ông ta muốn Richard đi tìm đứa con ngoài giá thú của ông. Đối tượng đầu tiên trong cuộc điều tra của anh ta là Edmund Fahren….Richard đã cảm thấy nghi ngờ về vụ tự sát của Fahren. Và mặc dù sự mất hứng thú của Schuwald về việc tiếp tục vụ án này đã cho anh ta linh cảm rằng có điều gì đó to lớn và rất đen tối ở phía sau tất cả.”
—Và Johan đã tìm kiếm anh ta.
“Đó không hề đơn giản như thế. Richard có thể cảm nhận rằng có người chỉ đạo Fahren. Anh ta chỉ không thể nhận ra đó là ai ngay lập tức thôi. Nhưng anh ta đã để ý vài điều….Rằng 3 vụ án giết người từ khi anh ta gia nhập lực lượng đều liên hệ tới Schuwald…..Nói cách khác, cả 3 nạn nhân đều là những người mà Schuwald đã thân thiết…Thêm nữa, hai trong số những số vụ án đó liên quan tới Johan….và cái tên đó đã được đưa ra bởi Bác sĩ Tenma như là người đàn ông đứng phía sau những chuỗi vụ án các cặp đôi trung niên bị sát hại….và cuối cùng, một người đàn ông trẻ tên là Johan đang có liên quan tới dinh thự của Schuwald…khi tất cả những điều đó đã tập hợp lại, chúng đặt Richard vào tình thế cực kì nguy hiểm.”
—Suy nghĩ của ông sau khi nghe tin về cái chết của anh ta?
“Cảnh sát đã nói rằng anh ta đã nhảy lầu tự vẫn sau khi bị xỉn….nhưng tôi không tin vào điều đó. Tôi đã biết có điều gì đó, tôi thề là tôi sẽ tìm ra sự thật. Và cùng thời điểm đó tôi đã hành hạ bản thân, bởi vì tôi đã không thật sự cứu Richard một chút nào. Tôi chỉ ngồi ở bàn làm việc và lắng nghe những vấn đề của anh ta, không hề quan tâm tới thế giới bên trong anh ta.”
—Sự thật đằng sau đó là gì, theo ý kiến của tôi? Johan đã giết Mật vụ Braun?
“Sự thật là, tôi chỉ không biết. Nhưng tôi tin tưởng rằng Johan đã đẩy Richard tới vực thẳm tâm hồn của anh ta bằng ngôn từ. Johan là người có thể giết người bằng ngôn từ. Richard luôn cảm thấy có tội về những gì đã xảy ra với Stefan Jost…và tôi nghĩ Johan đã có thể kích động anh tta từ đó.Không, cậu ta chắc chắn đã làm thế.”
—Ông có biết rằng Jost đã từng ở Cô nhi viện 511?
“Có, tôi đã biết được sau cùng. 10 tháng trước khi nơi đáng khinh đó đã bị phá hoại, hắn đã được thả ra để được nhận làm con nuôi. Sau đó, hắn chuyển tới nhiều nơi cho đến khi hắn định cư ở Munchen. Tôi nghĩ hắn có thể biết tới Johan.”
—Và đấy là lúc ông đã bàn bạc với Bác sĩ Gillen?
“Đúng, và sau đó Tenma đã cứu mạng tôi. Một trong những thuộc hạ của Johan…..không, giống như, một trong những học trò của cậu ta. Dù sao thì tên đó đã cố giết tôi. Tuy nhiên, tôi cũng khá là bất cẩn. Vào thời điểm đó, tôi không được thông báo rằng Tenma đang cố tự mình giết Johan.”
Bác sĩ Reichwein sẽ tiếp tục là người bảo hộ và là bạn tâm giao của Tenma cho tới khi mọi chuyện chấm dứt. Không chỉ có thế, ông ấy còn cung cấp các liệu pháp chăm sóc tâm lý cho Nina Fortner, Eva Heinemann, Karl, Schuwald và những nạn nhân khác của Johan. Bác sĩ Gillen đã nói với tôi rằng tất cả mọi người ngoại trừ Tenma, hoàn toàn đối lập với Johan. Anh ta là một người đàn ông hoà hợp với bản thân.
—Ông đã suy nghĩ gì về những cuốn sách thiếu nhi được bàn tán?
“Ah vâng, đó là một thứ gì đấy kì lạ. Câu chuyện có chút gì đấy ghê tởm. Cuốn sách đó cảm giác như một thứ nào đấy mà có thể ảnh hưởng một cậu bé nếu nó được đọc cho cậu ta ở trong hoàn cảnh nhất định. Câu hỏi là, cách buổi đọc truyện này được thực hiện… Kể cả với một nhà tâm lý học và bệnh nhân của ông ấy, có những giới hạn nhất định mà ông ấy không được vượt qua. Cách duy nhất chúng tôi được phép đi vào tâm trí của bệnh nhân là giúp họ hiểu được bản thân, bằng cách xuất hiện ở chính xác kích cỡ người sống, không lớn hơn hay nhỏ hơn bản thân chúng ta. Nhưng người đàn ông này, tên Bonaparta này, đã phá quy luật đó. Hắn đưa một bóng ma khổng lồ vào tâm trí những cậu bé ấy, và đã khiến những bóng ma đó có thể điều khiển chúng.”
—Và suy nghĩ của ông về Johan tên quái vật, sau tất cả những gì được nói và làm?
“Quái vật…? Không có thứ gì là quái vật. Johan là một con người…Sau khi vụ cháy ở thư viện trường đại học Munchen, cậu ấy đã dành thời gian cố gắng trở thành con người….đó là những gì tôi nghĩ. Và trong khi chúng tôi gọi những người thực hiện hành vi giết người không chớp mắt là ‘quái vật’, chúng ta không thể đánh mất hành vi sát nhân. Chúng ta phải nhìn nhận lại về họ, và đánh giá họ như con người. Chúng ta phải nhớ rằng họ không phải là quái vật, mà là con người với tên tuổi đàng hoàng như tất cả mọi người…….Đó chính xác là chìa khoá cho sự thấu hiểu về hành động của Johan.”
Mặc dù là người tư vấn tâm lý cho Nina và Eva, Bác sĩ Reichwein đã không đề cập cụ thể tới hai người phụ nữ trên. Cảm thấy rằng ông ấy không muốn nói thêm gì nữa, tôi đã quyết định chấm dứt cuộc phỏng vấn. Tôi đã cảm ơn Bác sĩ Reichwein về sự hợp tác của ông, và rời văn phòng của ông ấy.