Jan Suk (Tháng 7 năm 2001; Prague)
Sự việc đầu tiên diễn ra ở Cộng hoà Czech là vụ giết người bằng súng vào năm 1997 của Mikhail Ivanovic Petrov…tên thật là Reinhart Biermann. Biermann bị truy nã bởi chính phủ Đức về vi phạm nhân quyền ở Đông Đức, với tư cách là giám đốc của Cô nhi viện 511. Ông ta là nhà tâm lý học về trẻ em và nhà tư vấn tâm lý làm việc ở Bộ Nội Vụ Đông Đức, với tính cách quy củ đặc trưng của ông… nói theo cách khác, một chuyên gia tẩy não. Ông ta có liên quan sâu đậm với sự phát triển của cô nhi viện, nhưng vào thời điểm Johan đã đốt cháy nó, ông ta đã rời vị trí giám đốc. Biermann đã trốn thoát tại Tiệp Khắc sau sự sụp đổ của bức tường Berlin.
Biermann đã mở một cô nhi viện trái phép ở Prague để tiếp tục cuộc thí nghiệm của mình, nhưng những cuộc điều tra về sau đã không tìm ra dấu hiệu của lạm dụng tinh thần. Thực tế là, ông ta được yêu quý bởi những nạn nhân của ông. Sau vụ giết người đó, những trẻ mồ côi đã khai nhận là đã thấy một người phụ nữ tóc vàng óng xinh đẹp rời khỏi cô nhi viện nơi tội ác được thực hành, nhưng cảnh sát thành phố Prague đã nhận diện một nhà báo tự do Wolfgang Grimmer, người đã tới thăm Biermann ngày hôm đó, là nghi phạm hàng đầu ở trong vụ án. Vụ án thứ 2 diễn ra ở trong ngày.
Những thi thể của Thanh tra Zeman, người đang điều tra Grimmer như một phần của vụ án trước, và hai người khác, một người đàn ông không xác định danh tính đã được tìm thấy ở một nhà máy bỏ hoang ở quận Prague 5. Sau này nó được phát hiện là những người đàn ông khác là cựu sĩ quan của cảnh sát mật thuộc chính quyền cộng sản Tiệp Khắc khét tiếng, những người đã nhận những công việc nhàm chán từ sau sự sụp đổ chính phủ. Một nghi phạm đã được làm chứng là đã ra khỏi hiện trường, diện mạo giống với Grimmer. Cảnh sát đã liệt anh ta vào danh sách truy nã với tư cách là nghi phạm của vụ án này.
Nhưng cộng sự thân thiết với Zeman, Mật vụ Jan Suk, đã đưa ra quyết định khác. Liệu động cơ của tên sát thủ này có liên quan tới nhiệm vụ bí mật mà bản thân Zeman đã thực hiện—điều tra những cựu thành viên cảnh sát mật ở trong sân ga? Anh ấy đã tìm thấy một khoản tiền lớn ở trong tủ đồ riêng của Zeman, và đã báo cáo mối quan hệ của Zeman với các cựu sĩ quan cảnh sát mật Tiệp Khắc trong lực lượng, sự tham những của ông ta, và những đồng tiền bẩn thỉu ông ta đã chấp nhận để giữ im lặng về nó.
Nhưng một ngày sau bản báo cáo của Suk đã được đưa ra, trưởng đồn cảnh sát và hai sĩ quan cảnh sát đã bị tố cáo giết cựu cảnh sát mật Tiệp Khắc bằng cách cho ăn kẹo tẩm thuốc giãn cơ. Trung tâm của chuỗi vụ án giét người này là một thứ gì đó thâm sâu hơn và phức tạp hơn những nạn nhân sống sót của những lệnh giết người cũ có liên hệ với lệnh giết người mới.
Hành động một cách đơn độc, Mật vụ Suk đã liên lạc với Grimmer, người gần nhất với vị trí trung tâm của sự kiện. Không thể tin rằng Grimmer chịu trách nhiệm cho vụ án, Suk đã làm bạn với Grimmer và đã nhận chìa khoá cây ngân hàng được bỏ lại bởi Biermann, nạn nhân chủ chốt của vụ án. Cảnh sát đã bắt đầu bí mật lần dấu Suk, nghi ngờ hành tung của anh ta, nhưng Suk đã đi theo lương tâm của anh ta và đã lấy được một đoạn cassette thu âm từ cây ngân hàng ở Ngân hàng Prochazka. Giọng nói được phát ở đoạn thu âm thuộc về Johan bị thôi miên thành đứa trẻ—một công trình tuyệt mật về thông tin vật lý mà Biermann đã phát hiện ra từ Cô nhi viện 511.
Sau đó, những tên sát nhân giết cả mật vụ được gửi đi để theo dõi Suk, và đã gần như làm tổn thương thể chất Suk, khi anh ta cuối cùng đã khám phá ra sự thật. Nó được bắt đầu khi một nhân vật quyền lực trong ngành cảnh sát mật đã được thuê bởi một người Đức để thu thập dữ liệu thông tin của Johan, nhưng khi các cá nhân có liên quan tới cuộc điều tra bị sát hại, vụ án đã bắt đầu rẽ sang hướng khác. Thật thừa thãi để nói rằng bản thân Johan đã đứng sau mọi chuyện, nhưng cảnh sát Prague đã lảng tránh bất cứ thông cáo chính thức nào về vụ án.
Hiện tại, có vài bí ẩn cần được giải đáp cho vụ án. Tôi đã đề nghị một cuộc phỏng vấn với Mật vụ Suk. Trong khi anh ta đã làm rõ rằng do có nhiều chỗ nhạy cảm mà anh ta không thể tiết lộ hết thông tin, anh ấy đồng ý nói về vụ án này.
Khi Mật vụ Suk đã xuất hiện ở quán cafe Oriental ở trên đồi gần toà lâu đài Prague, tôi đã nghĩ anh ta là một viên thanh tra cảnh sát cực kì trẻ trung và bảnh bao. Anh ta phối đồ rất hài hoà, với một bộ vest và áo trong màu xanh nước biển và cái cà vạt hơi có màu xanh hải quân. Mái tóc thẳng màu vàng óng nằm ở trên đôi mắt nhân từ của anh ta. Chúng tôi đã bắt tay, và anh ta đã đặt một tách trà hoa nhài.
—Anh đã phá những vụ án giết người đã xảy ra ở sở cảnh sát Prague. Những tin đồn về sự dính líu của Johan là sự thật phải không?
“Đầu tiên, cho tôi nói là tôi đã không phá được vụ án đó. Giờ, để tiếp tục với câu hỏi của ông….Từ những manh mối của vụ án, tôi tin rằng nó là thích hợp để nghĩ rằng những tội ác đó là do Johan gây ra. Nhưng như hắn ta đang hôn mê, không có cách nào chúng tôi có thể lấy lời khai hay lời thú tội, nên sự thật không may là chúng tôi không thể chứng minh là hắn ta, dù chúng tôi có muốn làm rõ đến mấy.”
—Có nhiều vụ án rõ ràng đã được chứng minh mà không cần lời thú tội của người phạm nhân. Tại sao vụ án này lại khác biệt hơn so với những vụ án trên?
“Ờ….Nếu chúng tôi xét xử hắn ta với tư cách là người bị hại và dùng những suy luận của tôi về vụ án này…..Tôi nghi ngại rằng toà án sẽ thấy điều đó là đầy đủ.”
—Đó là một câu trả lời khá là mơ hồ.
“Ummm……Ờ…….Ông có quen thuộc với cảnh một người được làm chứng ở nhiều hiện trường khác nhau không?”
—Có, người đàn ông cao to với cái ba lô lớn…..Đấy là ngài Grimmer, đúng chứ? Có một lời khai đến từ một người phụ nữ tóc vàng óng xinh đẹp.
“Giờ, những điều tôi sẽ nói với ông là chính xác những gì tôi đã trải nghiệm, mặc kệ bất cứ ý kiến phán xét. Tôi sẽ nhường lời giải thích cho ông….. Người phụ nữ tóc vàng óng luôn có mặt ở mọi hiện trường của vụ án. Cô ấy chắc chắn có trách nhiệm với vụ án giết người đó. Biermann, Thanh tra Zeman, những tên cảnh sát mật ông ta chơi thân cùng, hai người mật vụ đã theo dõi tôi…cô ấy đã giết hết bọn họ. Bỏ qua chuyện đó một bên, tôi đã gặp một người phụ nữ ở quán bar mà tôi hay ghé tới sau giờ làm. Tôi bị cô ấy lôi cuốn, và tôi đã nghĩ cô ấy cũng đã thích tôi. Đấy là khoảng thời gian mà tôi bị cuốn vào đống lộn xộn này. Cô ấy có mái tóc vàng óng, và tên cô ấy là Anna. Anna Liebert.”
—Và đó có phải là Anna thật….Nina Fortner không?
“Bất kì người nào nhìn vào bức ảnh của cô ấy sẽ nghĩ cô ấy là Nina. Cô ấy ở Prague một mình…..Nhưng vào thời điểm Anna và tôi gặp mặt, cô ấy ở nơi khác trong thành phố, và đã được ghi âm ở một nơi khác nữa. Anna mà tôi biết trùng khớp với Nina, trừ việc có thể cô ấy cao hơn một chút.”
—Sau đó….
“Ông có hiểu điều đấy khó khăn như thế nào để kìm hãm những cảm xúc đó ở trong toà án? Dù vậy, nó là sự thật.”
—Có, tôi hiểu. Đó là một câu chuyện cần sự dũng cảm từ người kể để thổ lộ ra.
“Đúng. Khi một người đã bảo tôi nên nghi ngờ người không muốn nghi ngờ nhất và sự thật sẽ được phơi bày, điều đó đã mở rộng tầm mắt của tôi. Nghĩ lại, nó đã có thể là khoảnh khắc khi tôi lần đầu nhận được sự tự tin để thực hiện công việc của mình.”
—Giờ, giả sử Johan là người gây ra chuyện, động lực để hắn giết những người đó là gì?
“Tôi đã tìm thấy một cuộn băng cassette ở một cây ngân hàng ở Ngân hàng Prochazka. Đó là một phần trong những tài liệu nghiên cứu của giám đốc Cô nhi viện 511 ở Đông Đức Reinhart Biermann. Cuộn băng là một bản thu âm về Johan đang nói chuyện như một cậu bé, và tôi tin rằng cuộn băng đấy là trung tâm của sự vật lộn giữa các cựu cảnh sát mật và Johan trưởng thành.
—Vậy Johan đã tấn công cảnh sát mật để phá huỷ cuộn băng đã chứng minh sự hiện diện của hắn.
“Tôi đã nghĩ đó là một phần của câu chuyện, nhưng nó có thể là bởi vì hắn muốn những tư liệu khác của Biermann…ví dụ, bản ghi danh tất cả những đứa bé trai ở Cô nhi viện. Khi tôi nghe cuộn băng, bản thân Johan đã làm giả nó và đã giấu bản ghi danh.”
—Anh nghĩ gì hắn ta sẽ làm gì với bản ghi danh của Cô nhi viện 511? Chắc chắn là hắn không tổ chức buổi họp lớp rồi, tôi cho là như vậy.
“Hắn có lẽ muốn liên lạc với họ, và kiểm soát họ. Đó là loại người của Johan.”
—Tiếp theo, hãy nói cho tôi về ngài Grimmer. Điều đó quan trọng rằng chúng ta hiểu được ông ấy, nếu chúng ta hy vọng vén màn bí ẩn về Johan.
“Khi tôi đang đặt câu hỏi về những đứa trẻ mồ côi từ cô nhi viện của Biermann, tôi đã nhận ra rằng tất cả chúng đều gần như tôn thờ ngài Grimmer. Tôi đã tự hỏi rằng có một người đàn ông như vậy mà có thể thực hiện một vụ giết người, như các sếp tôi đã nói với tôi. Nên tôi đã gặp và nói chuyện với anh ta, và đã quyết định giúp đỡ anh ta. Anh ta là một người có phần rụt rè và hiền hậu, và rất khôn ngoan. Anh ấy là một người ga lăng, và tôi đã nợ anh ấy cuộc đời của tôi.”
—“Siêu nhân Steiner” có nghĩa là gì?
“Tôi không muốn nói về vấn đề đó.”
—Có nguồn nói rằng những sự kiện ở Cộng hoà Czech, Grimmer đã tự mình điều tra Johan và Franz Bonaparta. Đó là những tin đồn về một bản báo cáo anh ấy đã nói về vấn đề đấy. Anh đã nhìn thấy nó bao giờ chưa?
“Tôi chưa nhìn thấy nó. Sau khi tôi bị bắn và đã thú nhận ở bệnh viện, tôi không bao giờ thấy ông ấy một lần nào nữa. Nhưng luật sư người Đức Verdemann có thể biết điều đó. Tôi đã nghe thấy rằng ông ấy là người đã thu xếp những bài báo về ngài Grimmer sau cái chết của ông ấy.”
—Anh vừa đề cập tới Verdemann. Hai người đã thẩm vấn những thành viên của hội nghị đọc sách ở dinh thự Hoa hồng Đỏ.
“Đúng. Đấy là điều gì đó mà mới chập đến với tôi khi tôi đang điều tra những vụ án được gây ra bởi các cựu cảnh sát mật và quân nhân….Nhưng chúng tôi không thể truy tố những vụ án đó. Chúng tôi hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra ở dinh thự đó. Trong số tất cả những thành viên đã tham dự, chúng tôi khó có thể khiến cả 5 nói chuyện với chúng tôi, và kể cả khi họ đã không nhớ về những gì đã xảy ra từ trước. Có một điểm chung duy nhất, dù vậy, là khi từng người họ có công việc ổn định và đã kết hôn, tất cả bọn họ trừ một người đều có những cuộc hôn nhân chìm trong thảm hoạ, và đa số họ trừ một người đã trải qua cái chết của con cái họ…”
—Cảnh sát đã dùng cách gì để lần dấu những người tham gia buổi đọc sách ở Dinh thự Hoa hồng Đỏ?
“Không có bất cứ một giấy tờ đăng kí cụ thể nào về toà dinh thự đó. Không có tài liệu về mối quan hệ giữa toà nhà đó với chính phủ, không có các bản báo cáo về những buổi thí nghiệm đã được tổ chức ở đó, không có văn kiện kê khai chi tiết nguồn gốc của những khoản tiền đó. Những gì còn lại của Dinh thự Hoa hồng Đỏ hoàn toàn trống rỗng. Ờ, chúng tôi biết cảnh sát mật đã đốt nhiều rất, rất nhiều tài liệu….Thủ thuật duy nhất chúng tôi có thể làm là phương thức truyền thống: tới hiện trường và đi hỏi những người xung quanh. Chúng tôi đã ghé thăm nhà người dân ở gần toà dinh thự đó, và đã hỏi họ rằng những ai hay tới đó, họ có nhận ra mặt của những người tới toà dinh thự không, liệu họ còn nhớ bất kì điều gì không…..Sau đó chúng tôi đã tới thăm các cựu cảnh sát mật, cựu thành viên đảng cộng sản, cựu quan chức chính phủ, nhà báo của các hãng truyền thông, nhân viên chăm sóc trẻ mồ côi, nhân viên của Bộ Nội Vụ….chúng tôi đã hỏi tất cả những người đó hết sức kĩ càng. Sau đó chúng tôi đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ một nhóm người đang nhận tổn thương từ những hành động của cảnh sát mật, và cuối cùng đã tìm ra một vài người mà chúng tôi đang cần.”
—Vậy toà dinh thự đó có lịch sử như thế nào?
“Tôi sẽ nói với ông những gì mà tôi biết. Nó được xây dựng vào hơn một thế kỉ trước, và nó từng là nhà của một nhà quý tộc người Czech. Những bông hoa hồng đã được trồng từ lúc đấy. Vào năm 1930, chủ toà dinh thự đó là thành viên của Quốc hội Tiệp Khắc, đã là một nhân tố mạnh mẽ cho sự độc lập của Czech, và đã mở toà dinh thự cho việc nghiên cứu và phát triển dân tộc Czech. Sau hiệp định Munchen, ông ấy đã đi du lịch Châu Âu, truyền đạo về những kế hoạch tàn ác của Hitler và mối nguy hiểm của hắn cho người dân Czech, cố gắng tạo ảnh hưởng để huỷ bỏ hiệp định. Nhưng vào một năm sau đó, ông ấy đã bị ám sát….Người tiếp theo làm chủ dinh thự là một người Sudetendeutsch(người Czech gốc Đức) người đã di chuyển từ Bohemia. Ông ta là một chính trị gia người Czech gốc Đức người đã không tốn thời gian trong việc tham gia đảng Quốc xã đầy hùng mạnh vào lúc đó, nơi ông ta đã có được sự tin tưởng của Hitler để đi thu thập và nhốt tù những thành phần chống-Đức. Ông ta cảm thấy điều đó là thú vị rằng ngôi nhà của ông trước đó đã được dùng để đấu tranh cho nền độc lập của Czech, và đã quyết định tổ chức những cuộc họp để “cải tiến” những thành phần chống-Quốc Xã……Như ông có thể tưởng tượng, đấy không phải là một nhóm bàn thảo công việc bình thường mà đơn giản là tra tấn. Theo như một người đàn ông chúng tôi đã nói chuyện trước đó người đã sống ở trong khu vực đó trong hàng thế kỉ, nó từng được gọi là “Dinh thự của sự tra tấn”, rằng mọi người sẽ bị đưa vào trong đó và không bao giờ được ra ngoài, và rằng những tiếng gào thảm thiết có thể được nghe từ toà dinh thự vào ban đêm. Một người đàn ông khác đã nói rằng vào thời điểm đó, đám trẻ trong khu phố đã tin một con quái vật đã ngủ ở tầng hầm của Dinh thự Hoa hồng đỏ. Con quái vật đã từng là người Czech, nhưng giờ đã căm ghét cả người Czech và người Đức. Mang trên mình 10 cái sừng và 7 cái đầu, đó là một thứ kinh hãi để đối đầu, và nếu nó được đánh thức, nó sẽ yểm tà pháp lên Prague khiến người Czech và người Đức giết hại lẫn nhau. Kiểu như một truyền thuyết được lan miệng ở trong thành phố vậy, nếu ông có thể tin…”
—Ai đã làm chủ toà dinh thự vào thế chiến thứ 2?
“Ngày mà người Đức đã đầu hàng, tên Czech gốc Đức người chủ của toà dinh thự đã bị giết. Sau đó, một vài quan chức chính phủ đã ở đó trong chế độ cộng sản, nhưng họ đều dọn ra ngoài sớm. Vào những năm 50, không ai ở toà dinh thự đó, khi Bộ Nội Vụ và cảnh sát mật đã dùng nó là cơ quan gặp mặt bí mật và hơn thế. Tôi dám chắc rằng Bonaparta lần đầu tới nơi đó vào đầu những năm 60.”
—Và ông ta đã làm gì ở đó?
“Như tôi đã nói từ trước, chúng tôi không thật sự biết về điều đó. Những gì mà chúng tôi biết là một nhà tư vấn tâm lý trẻ trung và tài năng đã lấy được sự tin tưởng vững chãi với những lãnh đạo của đảng cộng sản, những bộ trưởng Bộ Nội Vụ, trưởng ban cảnh sát mật và những tướng lĩnh quân sự, tạo nên một phòng thí nghiệm để chế tạo ra một tâm hồn con người từ ban đầu, phù hợp với ý tưởng của ông ta…..Theo như một người đã nói, ông ta có thể tẩy não các nhà hoạt động chính trị được kính trọng nhất trong vài tiếng đồng hồ, để làm gián điệp hai mang. Theo như một nguồn tin nữa, ông ta có thể giúp những thành viên cấp cao của đảng triệt tiêu những quan chức không hài lòng với bộ máy nhà nước bằng cách bắt ép họ tự tử. Từ cuối những năm 70 cho đến những năm 80 là thời kì đặc trưng của những trận chiến ngầm với các phong trào vì hoà bình như Hiến chương 77 đã suýt lật đổ chính quyền…..Nhà nước lúc đó sẵn sàng chi tiền vào những cuộc thí nghiệm hay những người có khả năng kiểm soát tâm trí người khác.”
—Có báo cáo nói rằng một số lượng lớn bộ xương người đã được phát hiện từ ở phần còn lại của toà dinh thự.
“Đó là sự thật. Chúng tôi ban đầu đã tìm ra bộ xương của 45…không, 46 người.”
—Ban đầu?
“Đúng, Sau đó, chúng tôi tiếp tục đào lên nhiều bộ xương hơn. Những bộ xương đó còn lâu hơn cả những bộ đầu tiên ….Chúng tôi đoán chúng có thể từ thời đảng Quốc Xã nắm quyền.”
—Điều gì có thể đã xảy ra ở đó? Tôi đang nói về 46 bộ xương gốc.
“Thật ra, một vài bộ xương bị khiếm khuyết hoặc đã bị tổn hại. Một bản phân tích khoa học cho thấy những tổn thương có thể xuất phát từ axit nitric. Có nghĩa là họ đã bị tẩm độc…”
—Liệu những bộ xương đó là của những thành phần chống phá chính phủ không?
“Thì, điều đó là đúng rằng có người đã bị nhốt ở trong Dinh Thự Hoa hồng Đỏ, nhưng nó có thể là của người khác. Trong số 46 bộ xương được khai quật, 40 bộ là của đàn ông, 4 bộ là của phụ nữ, và 2 bộ là của trẻ em, và nhờ có vài miếng vải được bảo quản kém trên cơ thể người, chúng tôi biết được rằng họ chết trong khi đang mặc vest.”
—Vậy, họ có thể đã là nhân viên làm ở trong dinh thự.
“Tôi tin là những người nhân viên đã được tính vào trong tổng số bộ xương đó. Theo như nghi vấn của chúng tôi, chúng tôi đã được báo là có vài nhà tâm lý học và nhà tư vấn tâm lý thường hay tới dinh thự đã biến mất ở trong một khoảng thời gian…..”
—Ai có thể tẩm độc lên những bộ xương đấy?
“Tôi không biết. Vào thời điểm này, tôi không nghĩ là tất cả mọi người sẽ biết.”
—Anh có thể cho tôi biết về những gì anh đã được biết về hệ thống của buổi đọc sách, thông qua những nghi vấn của anh?
“Số lượng thành viên mà tôi có thể tìm kiếm là 7 người. Nhưng như tôi đã nói ở trên, chúng tôi chỉ có thể lấy 5 trong số họ để phỏng vấn thôi….Người lớn tuổi nhất ở trong độ tuổi 40, người nhỏ tuổi nhất ở trong độ tuổi 30. Dường như buổi hội thảo được tổ chức vào giữa những năm 60 đến khoảng năm 1981. Vào thời điểm đó, những cậu bé đó có thể rơi vào tầm 5-10 tuổi…..Chúng đã bị ép tham gia vào một lần một tuần, vào 3 giờ chiều thứ sáu. Sẽ có 5 tới 6 người có mặt ở đó. Và chúng sẽ đọc một cuốn sách trẻ em.”
—Những cậu bé đó được chọn như thế nào?
“Chúng tôi cũng đã phỏng vấn với bố mẹ họ, nhưng kì lạ thay, không ai có những ký ức rõ ràng về nó. Tất cả những gì họ có thể hiểu được là họ đã cho phép những đứa con trai của họ để tham gia vào chương trình giáo dục được tài trợ của chính phủ, và kể cả như thế, nó như thể họ đã không bao giờ biết tại sao những đứa con trai của họ được chọn ngay từ lúc đầu. Và để cho ông biết, cha mẹ họ không phải là những phần tử cấp tiến chống chính phủ, cũng không phải là thành viên quốc hội kiên định, mà là những người dân rất đỗi bình thường.”
—Có bao nhiêu đứa bé trai có thể đã tham gia vào buổi hội thảo cùng nhau?
“Ờ, dựa vào tất cả những thông tin đã được nêu ở trên bởi 5 người phỏng vấn, chúng tôi có thể xác định là có thể rơi vào 200 người.”
—Ai là người đã đốt toà dinh thự đó? Điều đó được nói là do phóng hoả?
“Tôi nghĩ đó là Johan. Ông có cho là như thế không?”
—Liệu rằng có thể hắn ta có thể đã lấy một điều gì từ dinh thự chăng? Khi hắn ta đã đốt nó.
“Ý ông là gì?”
—Ví dụ, giả sử như có một bản ghi dữ liệu về những thành viên trong hội thảo đó, nó vẫn được giấu kín ở trong dinh thự….
“Oh, tôi không bao giờ nghĩ về điều đó. Nếu hắn ta đang nhìn vào danh sách từ Cô nhi viện 511, nó chắc chắn là có thể rằng hắn ta có thể làm tương tự ở đây. Nhưng nếu tôi có cảm giác rằng kể cả khi nó là một bản ghi dữ liệu có thật đi nữa, Johan có thể không quan tâm tới điều đó. Hắn ta đã thay đổi cuộn băng đó ở trong hộp bảo vệ, để gửi thông điệp cho Bác sĩ Tenma vào lúc cuối. Hắn ta đã nói là hắn ta cuối cùng đã biết về nơi anh ta đang đi. Hắn sẽ đi theo những ký ức. Nên ngay lập tức hắn ta đã có mặt ở Dinh thự Hoa hồng Đỏ và đã hiểu ra cá tính của bản thân., hắn ta đã mất hứng thú trong việc kiểm soát người khác… hoặc là do tôi nghĩ thế.”
—Câu hỏi cuối, anh cảm thấy như thế nào về những chuỗi sự việc đã xảy ra?
“…Tôi cảm nhận rằng cái ác không hề tồn tại. Chỉ như là một quả cầu tuyết lấy đà quán tính phát triển lớn dần lên, cái ác cất bước phản ứng dây chuyền. Johan chỉ thả rông cái ác một chút ở thành phố, và nó đã trở thành một con quái vật không thể kiểm soát. Vụ án lớn dường như đã được phá án, nhưng có thể nó chỉ là cái ác đã rời khỏi thành phố. Có thể một quả cầu tuyết lớn của cái ác vẫn đang lăn dần, ở đâu đó…Tôi chỉ có cơn ác mộng này kể cả bây giờ.”
Tôi chỉ muốn biết thêm về Dinh thự Hoa hồng Đỏ. Ít nhất, đó là nguồn gốc của tính cách của Johan. Tôi đã nói Mật vụ Suk rằng, anh ấy đã đưa ra 3 cái tên. Một là thành viên của buổi hội thảo, người khác là một luật sư đang làm đại diện một nhóm thực hiện những tội danh của cảnh sát mật đã được đưa ra ánh sáng và đã truy tố ở toà án, và người đàn ông cuối cùng là một thành viên cấp cao của cơ quan cảnh sát mật. Mật vụ Suk đã cười và đã nói rằng anh cũng cần sự dũng cảm để gặp mặt. Có thể ý anh ấy là tôi không đảm bảo là sống sót qua một cuộc gặp mặt như vậy. Nhưng tôi đã chấp nhận lời hoà giải của Mật vụ Suk.
Tôi đã sẵn sàng rồi.