Gã đàn ông chạy xuyên qua khu rừng.
Khu rừng ngổn ngang như thể vừa có một trận chiến ác liệt diễn ra. Trận chiến hẳn đã vô cùng khốc liệt, bởi khung cảnh giờ đây khác một trời một vực so với vẻ tràn đầy sức sống trước kia, chỉ còn lại những thân cây khô khốc, những tảng đá vỡ vụn, và cả những hố sâu khổng lồ thỉnh thoảng lại xuất hiện.
Vào thời buổi thế gian hỗn loạn vì quân đoàn Ma Vương, chỉ có một nguyên nhân duy nhất có thể để lại tàn tích như thế này.
Hẳn một trận chiến vô cùng tàn khốc đã diễn ra trong khu rừng này.
Thế nhưng, gã đàn ông đang đi trong khu rừng đó lại có vẻ ngoài sạch sẽ đến lạ thường.
Hơn nữa, trang phục của gã là một bộ lễ phục mỏng nhẹ, chẳng hề phù hợp với thời buổi chiến loạn, một bộ đồ trông thật kỳ quặc khi đi qua khu rừng chỉ vài giờ trước còn là một bãi chiến trường.
Cánh tay phải của gã đã bị xé toạc gần một nửa, máu nhỏ giọt xuống đất. Dù vậy, gương mặt gã không hề có chút dao động nào.
Thậm chí còn không có dấu hiệu mệt mỏi.
Cũng không có vẻ gì là đau đớn.
“Thằng chó phản bội… Kế hoạch của ta, tất cả…!”
Gã chỉ đang nổi giận.
Vì kế hoạch đã đổ bể.
Nhưng, dù kế hoạch có đổ bể đi chăng nữa, có mấy ai có thể vừa tức giận vừa cận kề cái chết với một cánh tay bị chặt đứt như thế.
Điều kỳ lạ không chỉ dừng lại ở đó.
Cánh tay của gã đang mọc lại với tốc độ chóng mặt.
Da thịt mới đang đâm chồi từ vết cắt.
Cảnh tượng kỳ quái đó dường như đang nói rằng gã không phải là con người.
Trên chiến trường không biết khi nào sẽ có một cuộc đột kích bất ngờ ập đến, gã lại chẳng thèm mặc giáp nhẹ, mà lại diện một bộ lễ phục vô dụng. Gã di chuyển mà không hề bận tâm đến vết thương chí mạng. Gã sở hữu sức mạnh có thể hồi phục từ bất kỳ vết thương nào.
Trong thời đại mà Ma tộc lộng hành, những đặc điểm đó chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất.
Ma tộc.
Thân phận của gã là một Ma tộc.
“Nếu cứ thế này mà bỏ lại Mailuman thì…”
Nơi gã vừa trốn thoát là Mailuman, một thành phố lớn chỉ vài giờ trước vẫn còn nằm dưới sự cai trị của Ma tộc.
Lý do có thêm vế “chỉ vài giờ trước” rất đơn giản.
Vì nó vừa được Anh hùng và đồng đội giải phóng khỏi tay Ma tộc.
Vùng đất chiếm được nhờ gieo rắc kẻ phản bội, giờ lại bị chính kẻ phản bội cướp mất. Một thất bại nhục nhã.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, kế hoạch vĩ đại còn chưa kịp thực hiện thì mọi thứ đã tan thành mây khói.
“Đáng lẽ, mình phải giết hắn cùng với vợ hắn mới phải.”
Trong lúc băng qua khu rừng với cơn giận ngùn ngụt, gã chợt cảm nhận được một luồng khí kỳ lạ.
Một cảm giác đầy điềm gở từ phía trước.
Quen thuộc, nhưng lại là một cảm giác không nên quen thuộc, cùng với đó, một con quái vật hiện hình.
“…Tìm thấy rồi.”
Thứ xuất hiện trước mắt gã là một con quái vật, chính xác hơn là một thứ giống như quái vật. Đó là Anh hùng.
“Đúng như lời Flan nói… vẫn còn một con cá lớn nữa.”
Gã rùng mình.
Cơn rùng mình còn chưa kịp tan, Anh hùng đã vào thế. Khi gã vừa rút vũ khí ra cũng là lúc Anh hùng chuẩn bị đạp đất lao tới.
Gã không thể động đậy. Nếu gã di chuyển, thứ chạm đất sẽ là đầu chứ không phải lòng bàn chân.
Dù khả năng tái tạo có mạnh đến đâu, một khi đã bị kiếm của Anh hùng chạm vào, cái chết là không thể tránh khỏi.
Chết chắc rồi.
Gã chỉ có thể nghĩ như vậy.
Nhưng không hiểu vì sao, Anh hùng lại không di chuyển.
“Ngươi có biết gì về cái chết của Anh hùng không? Hoặc thông tin liên quan đến sự thật về Nữ Thần cũng được.”
Thay vào đó, hắn chỉ thốt ra những lời khó hiểu.
“……?”
Anh hùng lộ vẻ đăm chiêu.
Rốt cuộc hắn có ý đồ gì khi nói những lời đó.
Gã điên cuồng vận dụng trí óc. Gã cố gắng giải mã ý nghĩa ẩn sau câu nói đó để đưa ra một câu trả lời hợp lý khiến Anh hùng hài lòng, nhưng nhìn dáng vẻ của Anh hùng như thể sẽ lao vào tấn công ngay nếu gã chần chừ dù chỉ một giây, gã đành nói ra điều đầu tiên nảy ra trong đầu.
“Theo như ta biết, tất cả Anh hùng đều chết dưới tay Nữ Thần.”
“……Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Đó là một lựa chọn tuyệt vời.
“Tất cả những kẻ bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của Nữ Thần đều trở thành nô lệ của bà ta. Nếu Ma vương chết, Anh hùng cũng không sống được bao lâu đâu. Ta đã thấy kết cục của những tên ngốc chấp nhận thứ sức mạnh méo mó đó không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Nói nhảm.”
“Chắc ngươi cũng biết mà? Rằng trong các tài liệu lịch sử không hề có ghi chép chi tiết nào về kết cục của Anh hùng. Mà… nhìn cái luồng khí kinh tởm tỏa ra xung quanh ngươi, có vẻ ngươi đã bị ăn mòn khá nặng rồi đấy.”
Tuy nhiên, như vậy vẫn chưa đủ để giữ mạng.
Dù có được thông tin mình muốn, Anh hùng vẫn là Anh hùng, hắn sẽ không dễ dàng tha cho một Ma tộc như vậy.
Nghĩ vậy, gã tiếp tục nói không ngừng.
“Ta đề nghị một giao dịch. Ta không ưa cả Nữ Thần lẫn Ma vương. Chắc ngươi cũng vậy. Nếu hợp tác, ta sẽ giúp ngươi báo thù.”
Gã nói một cách tự tin.
Như thể toàn thân gã đang chứng minh rằng mình có thể cho Anh hùng thứ hắn muốn.
Dù đó hoàn toàn chỉ là một canh bạc.
“Ta muốn nói thêm rằng đây không phải là một giao dịch tồi đâu.”
Nếu chiến đấu với Anh hùng, gã sẽ chết.
Đó là một sự thật hiển nhiên đối với Ma tộc.
Vì vậy, gã không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Dù cho đó là một canh bạc hoàn toàn dựa vào vận may.
“…Nói nội dung trước đi.”
Và canh bạc đã thành công.
“Ta sẽ cung cấp thông tin về quân đoàn Ma Vương. Ngươi hãy tìm một người đáng tin cậy để giao phó sức mạnh, sau đó giết Ma vương và các cán bộ chủ chốt rồi tự sát. Chừng nào sức mạnh của Anh hùng còn tồn tại trên thế giới này, Ma vương sẽ không thể hồi sinh. Nữ Thần không biết sức mạnh đã đi đâu cũng sẽ không thể can thiệp sâu. Trong khoảng thời gian trống đó, nếu ta chiếm được ngôi vị Ma vương, Nữ Thần cũng sẽ không thể làm gì được.”
“…Nếu, không thể giao phó sức mạnh thì sao?”
Anh hùng chùn bước.
“Theo dự đoán của ta, kế hoạch sẽ thất bại. Trừ khi đi đến một thế giới khác, nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.”
Dù vậy, Anh hùng lại tỏ ra tích cực hơn gã tưởng.
Gã đã nghĩ rằng nếu giao dịch không suôn sẻ, ít nhất cũng phải mất hai cánh tay, nhưng Anh hùng lại không nói gì thêm và lặng lẽ lắng nghe.
Có lẽ vì vậy, gã đã tiết lộ nhiều hơn những gì định nói lúc đầu.
Lẽ ra không cần phải để lộ tham vọng muốn trở thành Ma vương.
Nhưng không có thời gian để tự trách. Ngay lúc này, khi Anh hùng đang do dự mà không vung kiếm, gã phải thuyết phục được hắn mới có thể sống sót.
“Mà, dù ngươi không tự sát cũng được. Không giao phó được sức mạnh cũng chẳng sao. Hơn nữa, ngươi không cần phải lo ta phản bội, dù Ma vương có chết, chừng nào ngươi còn sống, Ma tộc sẽ không thể thống trị loài người. Và nếu ngươi nghi ngờ ta, chỉ cần không tin vào thông tin của ta là được. Dù kế hoạch cuối cùng có thất bại, chắc chắn vẫn có thể giáng một đòn mạnh vào Nữ Thần.”
Dù có chấp nhận giao dịch cũng không có gì tổn hại.
Dù giao dịch thất bại cũng không phải là mất mát.
Kể cả khi gã phá vỡ lời hứa và phản bội, đối với Anh hùng cũng không phải là vấn đề lớn.
Đây là một giao dịch chỉ có lợi cho Anh hùng.
Gã đã lèo lái câu chuyện như vậy.
“……”
“…Ma tộc có thể gây nhiễu loạn sức mạnh của Nữ Thần, không bị ảnh hưởng bởi nó. Và ta là một Ma tộc cấp cao… nên dù chúng ta có nói chuyện gì cũng không ai có thể nghe lén được. Vậy nên, trả lời đi. Ngươi sẽ đấu với ta ở đây? Hay sẽ hợp tác để báo thù.”
“…Một khi đã vào lãnh địa của Ma vương, không có đủ thời gian để giết hết tất cả các cán bộ.”
“Chỉ cần giảm bớt số lượng, dù chỉ vài tên, cũng đủ rồi. Nếu không có Ma kiếm, những kẻ còn lại chỉ là một đám ô hợp. Hơn nữa, nếu không có Ma vương, tất cả Ma tộc cấp cao đều sẽ trở thành kẻ phàm trần. Chỉ cần có thời gian để lập mưu, ta hoàn toàn có thể giết chết những kẻ sẽ phản đối khi ta lên ngôi Ma vương.”
Chỉ cần thêm một chút nữa, thuyết phục thêm một chút nữa là hắn sẽ xiêu lòng.
“Nếu đã giải đáp được thắc mắc rồi thì lần này hãy trả lời đi. Hợp tác chứ? Nếu hợp tác, ta sẽ cho ngươi biết kế hoạch chi tiết hơn.”
Gã tung đòn quyết định.
Nói thông tin một cách mập mờ để thu hút sự quan tâm của Anh hùng.
Sau khi nhận được lời đồng ý hợp tác, gã sẽ có thời gian để sắp xếp lại thông tin.
Những việc chi tiết hơn, sau này gã sẽ tự mình suy tính.
Gã đã dùng hết mọi con bài tẩy.
Việc duy nhất có thể làm bây giờ là chờ đợi lựa chọn của Anh hùng.
“Ta────”
* * *
“──Thế nên, tôi đã bận rộn như vậy mà ngài còn cố tình gọi tôi đến đây, để rồi lại ngủ gật là sao? Một đại tham mưu mà lại thế à.”
Gã tỉnh giấc bởi giọng nói sắc bén của một người phụ nữ. Gã đang ngồi trên ghế, như thể đã ngủ quên trong lúc làm việc.
“À, không. Ta chỉ đang mải suy nghĩ một chút thôi. Chúng ta đã nói đến đâu rồi?”
“Động thái của Ma tộc cấp cao đã sống sót sau cuộc đối đầu với Anh hùng. Và việc triệu tập các cán bộ còn lại. Ai là người ra lệnh điều tra mà giờ lại không nhớ gì thế?”
Đã một thời gian khá dài trôi qua kể từ cuộc gặp gỡ với Anh hùng.
Dù đối với Ma tộc, đó không phải là một khoảng thời gian quá dài.
“Ngay từ lúc ngài phản đối việc lan truyền tin tức về cái chết của Anh hùng, tôi đã nghĩ ngài có chút không bình thường rồi.”
“…Nói tiếp đi, trước hết là xử lý đám đã đi về phía nam.”
Gã vẫn đang làm việc mỗi ngày để thực hiện giao kèo.
*
“Hôm nay đến đây thôi. Nói chuyện thế là đủ rồi.”
Cuộc nói chuyện với người phụ nữ sắp kết thúc.
Gã chợt liếc nhìn người phụ nữ.
Là vì mùi hôi thối mà gã liên tục cảm nhận được trong suốt cuộc trò chuyện.
Ở hướng gã nhìn có một thứ gì đó. Có lẽ đó là nguồn gốc của mùi hôi.
“Vậy, cái………… hừm…… Elf bên cạnh cô là gì vậy.”
‘Thứ đó’ đứng sau người phụ nữ mang hình dạng con người, nhưng phải mất một lúc gã mới xác định được danh tính của nó.
Vì thứ duy nhất có thể dùng để suy đoán hình dạng ban đầu của nó chỉ là đôi tai.
Miệng bị rạch dọc, và nơi đáng lẽ là mắt phải lại có ba con ngươi. Cánh tay chỉ còn da bọc xương và phần bụng dưới xương sườn đã bị khoét sạch, trống rỗng. Nó không có phần thân dưới, và nơi đáng lẽ là chân lại được thay thế bằng một cặp lưỡi dao. Không chỉ vậy, nó còn phát ra những tiếng kêu òng ọc như thể đang gào thét rằng mình vẫn còn sống. Ba con ngươi không ngừng đảo qua đảo lại.
Thêm cả mùi hôi nữa.
Đến mức này rồi mà vẫn còn sống sao, mùi hôi thối của sự phân hủy nồng nặc.
Nó đã bị cải tạo một cách thực sự kỳ dị.
Nếu không có đôi tai dài đặc trưng của Elf, có lẽ ngay cả gã cũng không thể nhận ra nó là gì.
Người phụ nữ nhận thấy ánh mắt của gã và đặt tay lên ‘thứ đó’.
“À, cái này.”
Rồi cô ta đập mạnh vào đầu ‘thứ đó’.
Một chất lỏng sền sệt chảy ra từ ba con ngươi.
Chứng kiến cảnh tượng đó, gã nhíu mày quay mặt đi.
“Nói ra thì phức tạp lắm… gọi là đồ chơi, hay là vũ khí bí mật nhỉ.”
‘Thứ đó’ là một cô gái đã bị người phụ nữ cải tạo.
Sau khi bị đối xử như một món đồ chơi, cô đã bị cải tạo triệt để để phục vụ cho mục đích trả thù của người phụ nữ.
Để cải tạo đồng đội của kẻ mà cô ta căm ghét nhất và biến thành kẻ thù gửi đến cho hắn. Kẻ đáng ghét đó có vẻ sẽ không bị lung lay bởi bất cứ điều gì, nhưng nếu người đồng đội đã biến mất của hắn xuất hiện với bộ dạng này, chắc chắn hắn sẽ phát điên lên. Ít nhất thì người phụ nữ nghĩ vậy.
“Trong tình trạng đó mà vẫn sống được sao. Thật kinh tởm.”
Nhưng đối với gã, kế hoạch vớ vẩn đó chẳng quan trọng.
Một Elf bị cải tạo theo cách đó chẳng thể gây ảnh hưởng gì đến kế hoạch của gã cả.
Gã xua tay.
“Cuộc nói chuyện kết thúc rồi. Mau mang cái thứ bốc mùi đó đi cho khuất mắt ta, Nerati.”
“……A, chán thật.”
Thấy phản ứng khô khan của gã, người phụ nữ─── Nerati, cảm thấy chán nản và cùng ‘thứ đó’ rời khỏi phòng làm việc của gã.
“……”
Khi Nerati rời đi, phòng làm việc lại trở về với sự yên tĩnh.
Dù mùi hôi thối vẫn chưa tan hết.
Mà thôi, so với đại nghiệp sắp thành, chút mùi hôi thối này có đáng là gì.
Gã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những đám mây đen điềm gở của Lục địa Ma giới đang bao phủ bầu trời.
‘Thời cơ sắp đến rồi.’
Khi Anh hùng biến mất, sự hồi sinh của Ma vương sẽ bắt đầu.
Kế hoạch của gã cũng sẽ bắt đầu.
Và đó sẽ là câu chuyện của một tương lai không xa.
