Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bản chức là nhân viên kiểm soát nhập cảnh!

(Đang ra)

Bản chức là nhân viên kiểm soát nhập cảnh!

Chuột xanh lá

Xin hãy trình bày tên, quê quán, và lý do nhập cảnh. Bạn sẽ có năm phút.

2 7

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

146 4721

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

208 24656

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

56 317

Tập 13: Thịt Viên Sốt Đậm Đà và Nghề Nhà Thám Hiểm! - Chương 8-1: Không Gì Tuyệt Bằng Một Bồn Tắm Thư Giãn

Tôi thực sự đã rất đắn đo về việc có nên kể cho mọi người nghe về lời truyền sấm vô lý và không may mắn của Ngài Demiurge hay không. Cuối cùng, tôi quyết định tạm gác nó lại. Dù sao thì ông ta cũng đã nói rằng tôi có thể xử lý chuyện này khi nào có thời gian rảnh, nên rõ ràng nó chẳng phải ưu tiên hàng đầu đối với ông ta. Hơn nữa, bây giờ tôi cũng đang khá bận rộn. Tôi nghĩ rằng mình sẽ lo xong tất cả các việc cần làm trước, rồi mới suy nghĩ nghiêm túc xem phải xử lý yêu cầu của ông ta như thế nào.

Nói ngắn gọn, tôi quyết định trì hoãn.

Dù sao thì, tôi vẫn còn một đống việc khác cần giải quyết trước mắt!

Trước tiên là việc mở rộng phòng tắm. Hôm nay là ngày người của thương hội xây dựng sẽ đến để khảo sát nhà của tôi. Tabatha và Peter đang làm nhiệm vụ canh cổng, nên tôi đã giải thích tình hình cho họ và dặn rằng nếu một người thợ xây dựng tên Bruno đến, thì hãy đưa ông ta thẳng đến chỗ tôi.

Sau đó, tôi ăn sáng cùng với các linh thú, rồi đang thưởng thức một tách cà phê sau bữa ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Mukohda! Ngài có nhà chứ? Bruno đến rồi này!" Peter gọi từ bên ngoài.

[Tuyệt! Tôi ra ngay!] Tôi đáp lại.

Khi mở cửa, tôi thấy Tabatha, Peter, cùng với ba người lùn râu rậm, thân hình rắn chắc đứng bên ngoài.

[Chào!] Tôi lên tiếng. [Tôi là Mukohda. Cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay.]

"Không có gì." Một trong số họ lên tiếng. "Tên tôi là Bruno, và cảm ơn ngài đã tin tưởng bọn tôi. Hôm nay bọn tôi chỉ đến để khảo sát thôi, nhưng tôi có dẫn theo vài người để hỗ trợ đánh giá."

[Không sao! Mời mọi người vào trong.] Tôi nói, dẫn Bruno và các đồng nghiệp của ông ta vào nhà.

"Vậy thì bọn tôi sẽ quay lại vị trí canh gác." Tabatha bảo tôi.

[Được rồi.] Tôi đáp.

"Đi thôi, Pete." Cô ấy nói với người đồng đội của mình.

"Ừ." Peter gật đầu, rồi cả hai quay lại cổng chính.

Hmm? Tôi nghiêng đầu nhìn theo họ rời đi. Có phải mình tưởng tượng không, hay hai người đó trông... khá là thân thiết nhỉ? Tôi thấy tò mò lắm, nhưng Bruno và các thợ xây dựng vẫn đang đợi tôi, nên tôi không có thời gian để bận tâm về chuyện đó.

[Được rồi! Tôi sẽ dẫn mọi người đến phòng tắm.]

"Rõ." Bruno gật đầu, rồi đi theo tôi.

Khi bước vào phòng tắm, ông ta huýt sáo một tiếng đầy thán phục.

"Ngài đã có một phòng tắm khá rộng rồi đấy, nhỉ? Mà vẫn muốn mở rộng nữa à?" Ông ta hỏi, trông có vẻ hoàn toàn không thể hiểu nổi mong muốn của tôi.

Ừm, cũng đúng thật. Phòng tắm hiện tại của tôi vốn dĩ đã rất rộng rãi—ít nhất là đối với một người bình thường. Nhưng tôi có hoàn cảnh đặc biệt, và tôi nhanh chóng giải thích điều đó cho Bruno cùng đồng đội của ông ta. Rồi tôi quyết định rằng cứ để họ tận mắt thấy vấn đề thì sẽ dễ hiểu hơn, nên tôi dẫn họ đến phòng khách, nơi cả bốn linh thú của tôi đang thoải mái nằm dài.

Người lùn vốn nổi tiếng với sự can đảm bẩm sinh, nhưng không ai trong số họ có thể giấu nổi vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Fel và Gon.

"Ngài tắm chung với linh thú của mình hả? Và còn mở rộng phòng tắm chỉ để phục vụ chúng?" Bruno lẩm bầm. "Quả nhiên, nhà thám hiểm hạng S đúng là có cách sống xa hoa ghê..."

Xem ra, danh tiếng của tôi đã lan rộng rồi.

Tôi không thể phủ nhận rằng tôi có rất nhiều tiền, nhưng các linh thú của tôi mới là những kẻ kiếm ra số tiền đó, nên trong lòng tôi cảm thấy chuyện này cũng có phần gì đó sai sai. Với lại, lý do chính khiến tôi làm việc này là vì Gon quá mê tắm rửa! À, và cũng vì việc có một phòng tắm rộng hơn sẽ tiện lợi hơn nhiều, nhất là trong những lần hiếm hoi tôi lôi kéo được Fel đi tắm cùng.

Dù ông ta ghét tắm, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn có thể kéo ông ta vào bồn.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu bàn bạc chi tiết về việc cải tạo.

Trước tiên, chúng tôi phải thảo luận về thiết kế bồn tắm. Ở thế giới này, bồn tắm là thứ vô cùng đắt đỏ. Chúng được tạo ra thông qua một quá trình phức tạp, trong đó đá ma pháp được nghiền nhỏ rồi chế tác thành một loại vật liệu giống như gốm sứ, khiến chúng trở thành một món hàng xa xỉ thực sự. Một số bồn tắm còn được trang trí công phu với màu sắc rực rỡ và những bức tranh tinh xảo, khiến giá thành của chúng lại càng tăng vọt. Trong trường hợp xấu nhất, chỉ mỗi cái bồn tắm nó có thể còn đắt hơn cả chi phí cải tạo!

Vì tất cả những lý do đó, cộng với việc sở thích cá nhân đóng vai trò quan trọng, nên thông thường, chủ nhà sẽ tự lựa chọn bồn tắm theo ý thích của mình. Nghe cũng hợp lý, nên tôi quyết định đi theo hướng đó và dự định đến Thương hội Illario vào ngày mai.

Lần trước, tôi đã mua cái bồn tắm đầu tiên của mình từ họ, sau khi Lambert giới thiệu cho tôi.

Chúng tôi tiếp tục thảo luận chi tiết về việc thi công. Đặc biệt, Bruno hỏi tôi muốn dỡ bỏ một bức tường bên ngoài và xây rộng ra, hay phá bỏ một bức tường bên trong để tận dụng không gian của một căn phòng lân cận.

Việc xây mở rộng ra bên ngoài sẽ giúp tôi không phải thay đổi bố cục của cả căn nhà và không làm mất đi bất kỳ không gian nào hiện có. Tuy nhiên, mở rộng tường ngoài sẽ mất nhiều thời gian hơn và sẽ tạo ra một phần nhô ra mất thẩm mỹ, phá vỡ sự vuông vắn gọn gàng của ngôi nhà. Về mặt thẩm mỹ mà nói, không đẹp chút nào.

Ngược lại, dỡ bỏ một bức tường bên trong sẽ khiến diện tích tổng thể giảm đi, nhưng đẩy nhanh tiến độ xây dựng đáng kể.

Tóm lại, tôi phải chọn giữa diện tích và tốc độ thi công.

Cuối cùng, tôi quyết định ưu tiên tốc độ, và bảo họ dỡ bỏ tường trong. Theo Bruno, nếu làm theo cách này, chỉ cần bốn ngày là hoàn thành xong việc cải tạo. Hơn nữa, tôi cũng không sử dụng căn phòng bên cạnh phòng tắm quá nhiều, nên chẳng tiếc gì không gian đó.

Sau khi chốt lại kế hoạch, chúng tôi định ngày khởi công vào ngày kia.

Nhưng tôi vẫn còn một chuyện khác cần bàn với Bruno.

[Tôi có một việc nữa muốn trao đổi với ông, Bruno.]

Sau đó, tôi giải thích rằng tôi đang cân nhắc thuê thêm nô lệ/nhân viên, và tự hỏi liệu thương hội của ông ta có thể xây thêm nhà cho họ hay không.

Tôi đã có một mảnh đất để dành cho việc xây dựng. Tôi dẫn Bruno ra phía sau toà nhà chính trong dinh thự. Ở đó hiện tại đã có ba toà nhà, còn khoảng trống phía sau chúng thì bị chiếm bởi một cụm cây cối.

Gần đây, tôi nhận ra rằng nếu dọn sạch hết cây, khu vực đó sẽ trở thành một khoảng đất trống khá rộng, đủ để tôi xây thêm ba đến bốn căn nhà mới. Tôi nghĩ rằng dự trù trước cho tương lai thì số lượng đó cũng hợp lý.

"Ngài phải tìm người khác để chặt cây đi đã," Bruno nói. "Bọn tôi là thợ xây, không phải tiều phu. Nhưng nếu ngài dọn sạch được khu đất, thì xây ba, bốn căn nhà ở đó chắc chắn không thành vấn đề."

Nghe vậy tôi cũng thấy khả quan hơn, nhưng rồi Bruno nói tiếp rằng thương hội của ông ta đang rất bận, nên không thể nhận dự án này trong thời gian tới.

Không giống như việc mở rộng phòng tắm, xây dựng nhà mới từ con số không sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức, nhất là vì loại nhà tôi yêu cầu cũng không phải kiểu bình dân.

Tình cờ lúc đó Alban đang làm việc trên cánh đồng, nên tôi tranh thủ hỏi xin phép đưa Bruno đi tham quan nhà ông ấy, hy vọng Bruno có thể xây một kiểu nhà tương tự.

Khi bước vào trong, Bruno sửng sốt.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một nô lệ sống trong một căn nhà có cả bồn tắm!" Ông ta thốt lên, gần như sửng sốt đến khó tin.

Sau đó, Bruno giải thích rằng nếu lắp bồn tắm trong các căn nhà mới, thì chúng sẽ cần được kết nối với hệ thống cấp thoát nước của toàn khu, dẫn đến thời gian thi công kéo dài hơn và chi phí tăng cao.

Theo lời Bruno, các hợp đồng hiện tại của thương hội ông ta sẽ mất khoảng hai tháng nữa để hoàn thành. Nói cách khác, việc xây nhà mới trong dinh thự của tôi sẽ phải đợi sau thời gian đó.

Trong thời gian chờ đợi, ông ta dặn tôi lo việc dọn sạch cây cối và giải phóng mặt bằng trước.

Đốn cây và dọn đất, huh? Không biết linh thú của mình có thể dùng ma pháp giúp được không nhỉ? Mình phải suy nghĩ thêm về chuyện này mới được.

Với điều đó, cuộc trao đổi với Bruno về xây dựng cũng gần như kết thúc.

Nhưng tôi vẫn còn một chuyện cuối cùng cần làm—hoặc đúng hơn, cần tặng.

Tôi biết rất rõ người lùn cực kỳ thích rượu, nên tôi đã tặng cho Bruno và mỗi người thợ đi cùng ông ta một chai whiskey mang về làm quà... hoặc thực chất, là hối lộ.

Và điều đó đã mang lại kết quả vượt ngoài mong đợi của tôi.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy những chai whiskey, ánh mắt của Bruno bỗng lóe lên một vẻ điên cuồng.

"Cái đó!" Ông ta thốt lên. "Đó là rượu của Cửa Hàng Rượu Huyễn Ảnh!"

Ồ? Xem ra ông ta biết về nó rồi nhỉ.

"Cẩn thận nào, Bruno! Không ai nói cho ông biết là không được nhắc đến chuyện này nơi công cộng à?" Tôi nhắc nhở ông ta.

Bruno há hốc mồm, vội lấy tay che miệng. Sau đó, ông ta quay sang hai người lùn đi cùng.

"Hai cậu ra cổng đợi tôi một lát! Tôi sẽ ra ngay!"

Sau khi họ rời đi, Bruno bước ngay đến trước mặt tôi.

"Ghé sát vào!" Ông ta thì thào đầy bí ẩn sau khi chắc chắn xung quanh không còn ai.

[Hả? Có chuyện gì thế, Bruno?] Tôi hỏi, cũng hạ giọng theo.

"Tôi nghe đồn rằng chủ nhân của cửa hàng đó là một nhà thám hiểm hạng S... nhưng không ngờ, đó chính là ngài, phải không?"

[...Ừ, đúng là tôi.] Tôi thú nhận. [Mà ông nghe chuyện này từ ai vậy?]

"Hả? Từ em trai tôi. Nó nói nó kiếm được một loại rượu ‘dành cho thần linh’ đấy! Nó còn gửi tôi một chai và kèm cả thư kể về nó nữa."

Cái gọi là Cửa Hàng Rượu Huyễn Ảnh thực chất chỉ là một thú vui của tôi trong những chuyến hành trình.

Mỗi khi có thời gian rảnh ở một thị trấn nào đó, tôi lại bí mật mở một tiệm rượu di động. Tôi đã đặt ra hàng loạt quy tắc để giữ mọi chuyện trong tầm kiểm soát. Vì thời gian và địa điểm mở hàng đều ngẫu nhiên, nên cửa hàng này dần trở thành một huyền thoại trong giới người biết đến nó.

Tại sao người lùn lại là nhóm khách hàng duy nhất của tôi?

Đơn giản thôi. Vì không một chủng tộc nào có thể so bì với họ về độ cuồng rượu.

Dù tôi chưa bao giờ có chủ trương chỉ bán rượu cho người lùn, nhưng ngoài họ ra, chẳng có ai đủ kiên trì và nhẫn nại để theo đuổi nguồn rượu này cả.

Tóm lại, Bruno chỉ là một trong những kẻ có đủ may mắn và mối quan hệ để nghe được tin đồn mà thôi.

"Vậy... ngài có định mở tiệm ở Karelina không?" Bruno hỏi, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Thành thật mà nói, tôi không hề muốn bị một ông già râu ria xồm xoàm nhìn chằm chằm với ánh mắt đó chút nào.

Nhưng quan trọng hơn cả...

[Tiếc là tôi đang khá bận rộn vào lúc này.]

Cứ như thể tôi vừa thông báo ngày tận thế đến nơi vậy. Đầu Bruno gục xuống, vẻ tuyệt vọng tột độ hiện rõ trên mặt.

Khoan đã, có cần phải suy sụp đến mức đó không?! Tự dưng tôi lại cảm thấy có lỗi rồi này!

[Ư-ừm, nhưng tôi có thể đưa cho ông vài chai nữa giống loại vừa rồi.]

Ngay lập tức, Bruno ngẩng phắt đầu dậy.

"Thật sao?!"

[Ừ... được thôi, không vấn đề gì.]

"Woohoo!" Ông lùn hét lên đầy phấn khích. "Xem như phòng tắm của ngài được ưu tiên hạng nhất rồi nhé! Bọn tôi sẽ hoàn thành nó trong vòng hai ngày, chờ mà xem!"

[Hả? Khoan đã, tôi nhớ ông bảo là mất bốn ngày mà? Tôi thà ông làm chắc chắn còn hơn làm nhanh, đừng gấp gáp quá nếu như—]

"Nói linh tinh gì đấy! Người lùn chúng tôi không bao giờ làm ăn cẩu thả! Bọn tôi có thể làm nhanh, nhưng không bao giờ làm ẩu!"

[...Vậy thì tôi tin ông vậy.] Tôi thở dài. [Nhưng nghiêm túc đấy, ông chắc chứ?]

"Dĩ nhiên! Mà này, không phải tôi muốn thương lượng lại giữa chừng hay gì đâu, nhưng... nếu bọn tôi hoàn thành đúng hạn, ngài có thể cho thêm vài chai rượu nữa không?"

[Chuyện đó thì đơn giản thôi.]

"Tuyệt! Vậy là thỏa thuận nhé! Tôi xem đó là lời hứa rồi đấy, đừng có quên!"

Bruno phấn khởi chạy ra ngoài, trông cứ như đang nhảy chân sáo vậy.

Hành động đó khiến hai người đồng hành của ông ta nhìn đầy nghi hoặc, nhưng Bruno chẳng quan tâm, cứ thế vui vẻ rời đi.

Quả nhiên, với người lùn, rượu là trên hết nhỉ?

Dù gì thì tôi cũng vô tình khiến phòng tắm của mình được hoàn thành sớm hơn, thế nên cũng đáng mừng thôi.

Ban đầu, khi Bruno bảo mất bốn ngày để thi công, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ phải lôi bồn tắm du lịch trong ItemBox ra dùng tạm.

Nhưng nếu chỉ mất hai ngày, thì tôi có thể chờ được.

..................

Tiếng đập búa lách cách vang vọng khắp nhà. Công trình mở rộng phòng tắm đang được tiến hành suôn sẻ.

Đây đã là ngày thứ hai kể từ khi bắt đầu thi công.

Dĩ nhiên, các linh thú của tôi chẳng thích ồn ào chút nào.

Ngay khi những người thợ bắt đầu làm việc, Fel, Gon, Dora-chan và Sui đều trốn ra vườn. Giờ thì họ đang nằm dài trên bãi cỏ, tận hưởng ánh nắng trưa mà ngủ ngon lành.

Còn tôi thì ở lại phòng khách, để Bruno có thể gọi tôi bất cứ lúc nào nếu cần quyết định gì.

Tôi đã mua một cặp nút tai từ Siêu thị Online, và chúng cực kỳ hữu dụng, giúp tôi tránh khỏi sự tra tấn âm thanh từ công trình.

Bruno không hề nói quá về tốc độ làm việc của ông ta và đội thợ. Công trình diễn ra vô cùng suôn sẻ, và Bruno khẳng định sẽ hoàn thành trước khi ngày hôm nay kết thúc.

Sáng nay, tôi cũng đã giao bồn tắm mới mua từ Thương hội Illario cho ông ta, hiện tại nó đang đặt trong phòng thay đồ.

Hay đúng hơn là chiếm hết phần lớn không gian phòng thay đồ.

Chiếc bồn tắm này sẽ là bước lắp đặt cuối cùng. Vì nó là một công cụ ma pháp, nên về cơ bản chỉ cần kiểm tra khả năng tạo nước nóng và hệ thống thoát nước là xong.

Chiếc bồn tôi chọn lần này có thiết kế khá hợp với cái cũ, đó cũng là lý do chính khiến tôi quyết định mua nó.

Bồn tắm hiện tại của tôi cực kỳ đắt đỏ.

Nó có dạng tròn, làm từ sứ, với viền ngà bao quanh bên ngoài. Trên mép bồn còn vẽ hoa văn nhiều màu sắc, tạo nên một vẻ đẹp tinh tế.

Tôi không nghĩ rằng mình sẽ tìm được một cái có thiết kế tương tự với giá hợp lý, cũng như không biết cửa hàng sẽ có bao nhiêu lựa chọn ngay từ đầu.

Tôi chỉ cần một cái có tông màu trắng để không quá lệch tông với cái cũ, nhưng ưu tiên lớn nhất vẫn là đủ rộng để Gon có thể nằm thoải mái.

Nếu không có lựa chọn nào phù hợp, tôi đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận một cái bồn xấu xí, miễn là đủ rộng.

Thật may, tôi đã tìm thấy một cái gần như hoàn hảo ở cửa hàng.

Nó hơi ngả màu kem vàng nhạt, được vẽ hoa đỏ và hồng, và là kích thước lớn nhất trong số các bồn tắm.

Tôi lập tức mua nó ngay.

Chi phí? 540 đồng vàng.

Theo nhân viên cửa hàng, đó là một mức giá ưu đãi đặc biệt.

Khi tôi hỏi lý do, họ giải thích rằng không ai muốn mua một cái bồn tắm khổng lồ như vậy, và nó đã nằm trong kho hàng suốt một thời gian dài.

Thực tế, họ còn vui mừng vì cuối cùng cũng tống khứ được nó.

Còn tôi? Tôi quá hài lòng vì đã tìm được đúng thứ mình cần.

Đúng là một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi.

Vậy là xong phần tìm mua bồn tắm.

Nếu phải chỉ ra điểm không hoàn hảo duy nhất trong chuyện này, có lẽ là thiết kế của bồn hơi dễ thương quá mức cho một thứ dành riêng cho Gon.

Nhưng dù sao thì nó cũng hợp với cái bồn của tôi, thế nên dù Gon có không thích thì cũng phải chịu thôi.

Giờ thì chỉ còn chờ đội thợ hoàn tất công trình nữa là xong.

Mà nghĩ lại, chờ đợi có khi là phần khó nhất đấy...

.............

Bruno xuất hiện trong phòng khách vào lúc chạng vạng.

"Cảm ơn vì đã chờ nhé," ông ta nói. "Bọn tôi vừa hoàn thành xong."

Tôi lập tức chạy ngay vào kiểm tra phòng tắm mới.

[Oooh, to quá trời luôn!] Tôi há hốc mồm trước căn phòng.

Điều này nghe có vẻ hiển nhiên, vì đó chính là mục đích của công trình, nhưng phòng tắm đã rộng gấp đôi so với trước.

Chiếc bồn mới của Gon được đặt ngay cạnh cái bồn cũ của tôi.

"Hệ thống thoát nước cũng không có vấn đề gì cả," Bruno nhận xét. "Thấy sao?"

[Hoàn hảo luôn!] tôi trả lời.

Quả nhiên không ai có thể sánh được với người lùn khi nói đến mấy vụ thủ công, xây dựng như thế này.

"Đương nhiên rồi," Bruno nói. "Với rượu hảo hạng làm phần thưởng, đương nhiên bọn tôi sẽ dốc hết sức!"

Thực tế thì, tối qua tôi đã đưa cho họ một ít whiskey sau khi họ hoàn thành ngày làm việc đầu tiên.

Dù sao thì tôi cũng không có ý định keo kiệt trong hôm nay.

[Đây là số rượu tôi đã hứa! Hôm nay có nhiều hơn hôm qua một chút, nên nhớ chia cho mọi người nhé.]

Tôi đưa cho Bruno một thùng chứa hai mươi chai whiskey, cùng loại với hôm trước.

"Ôi chà, vậy thì không khách sáo nhé! Cảm ơn nhiều!" Bruno hào hứng nhận lấy thùng rượu.

Ông ta cùng đám thợ đều cười tươi roi rói, đôi mắt lấp lánh khi nhìn whiskey trong tay.

...Người lùn quả nhiên cuồng rượu thật.

Tổng cộng có khoảng mười người tham gia vào công trình, phần lớn là người lùn.

Có một nhân loại và một thú nhân, nhưng tôi đã sớm nhận ra rằng cả hai cũng là những kẻ nghiện rượu thứ thiệt.

Chính vì vậy, hôm qua tôi cũng đã cho họ một ít whiskey.

Tôi biết chắc chắn họ sẽ cần một lượng đáng kể, nếu không thì sẽ chẳng thể trụ nổi.

Hôm qua, tôi đã đưa cho họ mười chai, và như dự đoán, họ đã dùng nó để tổ chức một bữa tiệc ăn mừng ngay trong văn phòng của Bruno sau khi kết thúc công việc.

Hôm nay? Hiển nhiên là họ cũng định mở một bữa tiệc nữa.

Bruno thậm chí còn mời tôi tham gia, nhưng tôi đành lịch sự khước từ.

Tôi cũng thích uống rượu đôi chút, nhưng vẫn thuộc dạng tửu lượng yếu.

Nếu cố gắng đua chén với đám người lùn và mấy tên bợm rượu này, tôi e là mình sẽ không còn toàn thây.

Hơn nữa, tôi đã có kế hoạch riêng cho tối nay:

Thưởng thức phòng tắm mới tinh của mình cùng với các linh thú!

.................

Trước khi rời đi, tôi và Bruno đã bàn bạc về kế hoạch xây dựng nhà mới.

Chúng tôi thống nhất rằng tôi sẽ tự lo phần dọn dẹp và khai hoang, sau đó đến văn phòng của ông ta để sắp xếp lịch thi công.

Trong lúc đó, đám thợ của ông ta đã bắt đầu mở tiệc ngay bên cạnh, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.

Cuối cùng, Bruno và đội thợ rời đi, tay ôm thùng rượu, miệng cười hớn hở.

Lúc ấy, tôi mới chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng.

[Bruno, đợi đã! Tôi chưa trả tiền công sửa nhà mà!] Tôi vội vàng chạy theo ông ta.

"Ồ!" Bruno ngạc nhiên. "Suýt nữa thì tôi quên mất! Nếu mà không thanh toán, vợ tôi chắc xử đẹp tôi luôn quá!" Ông ta nói với giọng như vừa trút được gánh nặng.

Tổng chi phí công trình là 270 đồng vàng.

Bruno không ngại nhận tiền lớn, thế nên tôi thanh toán bằng hai đồng bạch kim và bảy đồng vàng lớn.

"Lâu lắm rồi mới thấy lại đồng bạch kim," Bruno nói. "Mấy nhà thám hiểm hạng S đúng là kiếm bộn tiền ha?" Ông ta đùa.

Nhưng xét đến số tiền ông ta vừa kiếm được chỉ trong hai ngày làm việc, tôi nghĩ ông ta không có tư cách chọc tôi đâu.

Vậy là chúng tôi hoàn tất giao dịch, và Bruno cùng đội thợ chính thức rời đi.

Vừa lúc đó, các linh thú của tôi cũng quay trở vào nhà.

Fel là người đi vào đầu tiên.

[Cuối cùng cũng xong rồi sao?]

[Ừ,] tôi nói. [Giờ phòng tắm rộng hơn hẳn rồi đấy! Gon, từ giờ ông có thể thoải mái ngâm mình trong bồn tắm mà không lo chật nữa.]

[Tuyệt vời!] Gon vui vẻ đáp, trong khi Dora-chan và Sui vẫn đang bám trên lưng lão ta.

[Ta quen tắm mỗi ngày rồi, tối qua bỏ lỡ nên thấy thiếu thiếu ghê.] Dora-chan nói. [Dù gì đi nữa, tối nay ta nhất định phải tắm!]

[Sui cũng muốn tắm~!]

Dora-chan nói không sai.

Từ khi về Karelina, chúng tôi đều tắm mỗi ngày, và việc bỏ lỡ ngày hôm qua khiến tôi cảm thấy khá khó chịu.

[Vậy thì chờ gì nữa? Đi tắm ngay thôi!] Tôi hào hứng nói.

[Khoan đã!] Fel đột nhiên chặn lại.

[Giờ không phải lúc để bàn chuyện tắm rửa!]

[Lại gì nữa đây, Fel?] Tôi thở dài.

[Ăn trước đã!]

[À đúng rồi!] Gon gật đầu tán thành.

[Ờ ha! Dĩ nhiên là phải ăn trước chứ!] Dora-chan thêm vào.

[Ănnnnn~!] Sui kêu lên phấn khích.

À, đúng rồi.

Tôi đã quên béng mất.

Dù có chuyện gì xảy ra, đám hấu ăn này luôn luôn đặt cái bụng của mình lên trên hết.

Thế nên, tôi hối hả chạy vào bếp để chuẩn bị bữa tối.

............

Sau khi ăn xong, tôi, Gon, Dora-chan và Sui thẳng tiến đến phòng tắm.

Nhân tiện thì, bữa tối của chúng tôi là cơm bát thịt minotaur vị miso—tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước và cất trong ItemBox.

Tôi xới đầy cơm vào bát, đặt một lớp rau xà lách lên trên, rồi rải thịt minotaur sốt miso, cuối cùng là rắc mè rang để hoàn thiện.

Tự khen món mình nấu có hơi kỳ cục, nhưng thật sự là chúng rất ngon!

Gon thậm chí còn thích đến mức bảo tôi làm lại vào lần sau.

............

Sau khi nghỉ ngơi đôi chút sau bữa ăn, chúng tôi cùng nhau hướng về phòng tắm!

Tôi cũng ngỏ lời mời Fel, nhưng như thường lệ, ông ta từ chối thẳng thừng với vẻ mặt khó chịu, bảo rằng cứ đi tắm mà không cần đến ông ta.

Vậy là chỉ còn bốn chúng tôi tận hưởng căn phòng tắm mới.

[Thấy sao? To lắm đúng không?] Tôi hào hứng nói khi bước vào.

[Ôi trời, đúng là siêu rộng luôn!] Dora-chan vừa bay lượn quanh bồn tắm vừa cảm thán.

[Toooo quá~!] Sui cũng tung tăng nhảy nhót theo sau Dora-chan.

[Ta có thể vào đây mà vẫn dư chỗ.] Gon vui vẻ nói, có vẻ rất hài lòng với không gian rộng rãi.

Tôi đã bật nước chảy vào cả hai bồn tắm từ trước bữa tối, và giờ chúng đã đầy ăm ắp.

[Được rồi! Trước tiên, Gon, để tôi tắm sạch cho ông đã. Sui, giúp ta dội nước đi nào!]

[Okaaay~!]

Sui hút nước từ bồn tắm vào một xúc tu, rồi xịt lên người Gon như vòi hoa sen.

[Này, Dora-chan, cầm cái này đi.] Tôi đưa cho Dora-chan một chiếc bàn chải cứng, thứ mà tôi đã mua trước khi vào phòng tắm.

[Dùng nó để cọ sạch những chỗ khó chạm tới trên vảy của Gon đi!]

[Ừ thì... cũng được.] Dora-chan nhận bàn chải với vẻ hơi miễn cưỡng.

[À, nhân tiện thì, cậu cũng có thể tranh thủ tự kỳ cọ luôn đấy!]

[Đùa đấy à?! Nếu ta cọ bằng cái này chắc đau chết mất! Da ta nhạy cảm lắm đó!]

Tôi phì cười.

[Ờ đúng rồi ha, quên mất cậu mong manh thế nào. Vậy thì, đây, lấy miếng bọt biển như mọi khi của cậu nè.]

[Đúng rồi, phải vậy chứ! Chà...]

[Khoan đã!] Gon đột nhiên lên tiếng.

[Sao các người cứ làm như thể ta không nhạy cảm vậy?! Đó là sai hoàn toàn! Ta chỉ không phải là một giống loài nhỏ bé, yếu ớt như Dora thôi! Ta là một rồng cổ đại vĩ đại, miễn nhiễm với tất cả những đòn tấn công thông thường!]

[Ai yếu ớt chứ?!!]

[Sự thật là thế còn gì?]

[Yếu ớt~!]

[Này! Đến cả Sui cũng nói theo là sao?!]

[Thôi thôi,] tôi can thiệp.

[Dora-chan, ai cũng biết cậu mạnh rồi. Đừng có cãi nhau nữa, được chứ?]

.............

Trong khi họ cãi nhau, tôi vẫn tiếp tục cọ sạch lớp vảy của Gon bằng bàn chải chuyên dụng.

Cảm giác kỳ cọ cho một rồng cổ đại trong khi chỉ quấn mỗi chiếc khăn quanh hông, thật sự là quá sức kỳ lạ.

Mà Gon lại rất biết cách hành hạ người khác, cứ liên tục chỉ chỗ này chỗ kia:

[Ôi, chà! Mạnh hơn chút đi!]

[Khoan, chỗ đó chưa sạch đâu! Quay lại cọ thêm đi!]

...Làm sạch một con rồng kén chọn đúng là lao động khổ sai!

Cọ cọ, cọ cọ!

Cọ cọ, cọ cọ!

[Phù! Xong rồi! Sui, xả nước đi!]

[Okaaay~!]

Sui lại dùng xúc tu làm vòi sen, xả nước để rửa sạch toàn bộ bọt xà phòng trên người Gon.

Cuối cùng, bốn chúng tôi cũng được ngâm mình trong bồn tắm.

[Aaaaaahhhhhhhhh...]

Tôi thở ra một hơi dài sảng khoái, chẳng khác gì một ông già khó tính.

Sau những nỗ lực kỳ công để làm sạch Gon, được thả mình trong làn nước ấm quả là cực kỳ sảng khoái.

Trước khi tắm, tôi còn thả muối tắm hương yuzu vào nước, khiến nó sủi bọt nhẹ.

Cảm giác như từng thớ cơ trên người tôi đang được thư giãn hoàn toàn.

[Tắm đúng là phê thật.] Dora-chan thả mình trên mặt nước và lẩm bẩm.

[Sướng quá~.] Sui cũng trôi nổi cạnh đó.

[Thế nào, Gon?] Tôi hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời.

[Ơ, này? Lão Gon?]

Tôi quay sang nhìn, và thấy Gon đã ngủ say sưa trong bồn tắm.

Có vẻ nước ấm đã làm lão ta thoải mái đến mức ngủ luôn.

[Haizz...] Tôi thở dài lần nữa.

[Rồi, vậy là rõ. Không gì tuyệt vời hơn một bồn tắm thư giãn cả.]

[Chuẩn luôn!]

[Đúng đấy!]