Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

64 7681

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

57 751

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

187 2851

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

78 970

Tập 08: Pizza Nướng Lò Đá Và Tiên Dược Trường Sinh! - Chương 1-1: Trước Khi Bắt Đầu Công Việc

Để duy trì và bảo vệ dinh thự mà tôi đã mua ở Karelina, tôi cần phải mua một vài nô lệ. Ban đầu, tôi khá bất ngờ khi ngài Lambert nói rằng "Mua nô lệ là lựa chọn tốt nhất," nhưng có vẻ như luật pháp về nô lệ ở quốc gia này được viết rất rõ ràng, đảm bảo một môi trường làm việc an toàn hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.

Vậy là, tôi đã ký hợp đồng với gia đình Tony, gia đình Alban, cùng với năm nhà thám hiểm. Tôi cũng chuẩn bị đồng hồ báo thức và hướng dẫn mọi người cách sử dụng, nên sáng hôm sau, tất cả đều tập trung lúc tám giờ, đúng như tôi yêu cầu.

Tốt lắm, tôi rất thích khi mọi người tuân thủ đúng lịch trình của tôi.

[Được rồi, cùng ăn sáng thôi.]

Tôi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Thực đơn bao gồm súp consommé rau củ, trứng ốp la, bánh mì trắng nướng nhẹ, nước cam nguyên chất 100% và sữa chua. Thành thật mà nói, tôi không thể ăn thịt ngay từ đầu ngày như Fel và hai linh thú, nên bữa sáng của tôi lúc nào cũng thế này.

Nếu chỉ có một mình, tôi thường dùng súp đóng gói ăn liền, nhưng hôm nay tôi tự tay làm mọi thứ từ đầu. Dù vậy, tất cả đều rất đơn giản.

Đầu tiên, cắt thịt xông khói, bắp cải, cà rốt và hành thành từng miếng vuông nhỏ khoảng 1cm. Sau đó, cho vào nồi đã phết dầu và xào đều. Tiếp theo, đổ nước vào và đun sôi, thêm một vài viên consommé bouillon và nấu nhỏ lửa cho đến khi rau củ mềm. Cuối cùng, chỉ cần nêm muối và tiêu cho vừa miệng là hoàn thành món súp consommé rau củ.

Món này rất đơn giản – hoàn hảo cho bữa sáng.

Tôi nếm thử và cảm nhận rõ hương vị tươi ngon của rau củ. Thật sự rất ngon.

Sau đó, tôi nhờ mọi người giúp bưng thức ăn ra bàn ăn.

Cả gia đình Tony và Alban đều có vẻ rất hào hứng khi được ăn trứng vào buổi sáng. Năm nhà thám hiểm cũng không giấu nổi sự phấn khích, trông họ như thể đang chờ đợi từng giây để bắt đầu bữa ăn.

Trứng có thể là một nguyên liệu đắt đỏ trong thế giới này, nhưng thông qua Siêu thị online của tôi, giá lại cực kỳ rẻ. Chắc chắn họ sẽ rất ngạc nhiên nếu biết rằng tôi chỉ cần 2 đồng xu đồng để mua một hộp mười quả trứng.

Tôi định sẽ để mọi người tự chuẩn bị bữa ăn sau một hoặc hai ngày nữa, khi họ đã có đủ mọi thứ cần thiết. Vì vậy, tôi muốn chắc chắn rằng mình sẽ để lại thật nhiều trứng, cùng với các thực phẩm khác mà tôi sẽ cung cấp cho họ.

[Được rồi, cùng ăn thôi.]

Tôi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho các linh thú của mình. Như thường lệ, đó là thịt.

Sáng nay, tôi nấu cơm xào với thịt và rau, thêm sốt miso mặn ngọt. Nhìn cách họ ăn ngấu nghiến và trông đầy vẻ thích thú, tôi đoán món ăn rất hợp khẩu vị.

Giờ thì đến lượt tôi ăn thôi.

Tôi nghĩ rằng vì bữa sáng hôm nay có bánh mì, nên chắc chắn phải có trứng ốp la và một ít sốt ăn kèm...

Nhưng lạ thay, không một ai trong số các nô lệ để ý đến việc cho gì lên trứng, mặc dù tôi đã cẩn thận bày sẵn muối, tiêu và sốt Worcestershire trên bàn.

[Trên bàn có tiêu và sốt Worcestershire đấy, mọi người có thể dùng bao nhiêu tùy thích.]

"Cái... cái gì?! Tiêu sao? Được ăn trứng vào bữa sáng đã là xa xỉ lắm rồi, vậy mà còn có tiêu nữa... Chuyện này có thực sự ổn không, chỉ cho một bữa sáng thôi ạ?"

Barthel trông đầy ngạc nhiên khi nghe tôi nói về tiêu, và các nhà thám hiểm khác cũng có phản ứng tương tự.

Những nhà thám hiểm trước đây có lẽ từng kiếm đủ tiền để thỉnh thoảng trải nghiệm một chút xa xỉ, và không giống như gia đình Tony hay Alban, họ hẳn đã từng nếm thử tiêu vài lần. Họ hiểu giá trị của nó ở thế giới này.

[À, tiêu rất đắt ở đây, nhưng với kỹ năng của tôi, tôi có thể mua nó với giá rẻ.]

Ngay khi tôi vừa nói xong, hai anh em sinh đôi đã lấy một lượng lớn tiêu rắc lên trứng của mình.

Này, như thế nhiều quá rồi đấy! Chắc chắn sẽ làm hỏng vị ngon của trứng mà...

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của tôi, hai anh chàng này vẫn ăn ngấu nghiến đĩa trứng và liên tục khen ngon.

"Anh Mukohda ơi, Lotte có thể thử không?"

[Đương nhiên rồi. Đây là muối và tiêu, còn đây là sốt Worcestershire. Anh khuyên dùng sốt này, nhưng có lẽ em chưa từng thử qua bao giờ, nên nếu muốn nếm thử, hãy dùng một ít trước.]

"Vâng ạ!"

Lotte rót một chút sốt Worcestershire lên trứng.

Sau đó, cô bé dùng nĩa cắt một miếng trứng ốp la và đưa vào miệng.

"Ngon tuyệt!!" Lotte vừa nhai vừa cố gắng nói, giọng đầy hào hứng.

Có vẻ như cô bé rất thích sốt Worcestershire.

Sau khi nhìn phản ứng của Lotte, các đứa trẻ khác – Kosti, Selja, Oliver, và Erik – cũng làm theo, rót sốt Worcestershire lên trứng của mình.

Tôi hiểu mà, bọn trẻ sẽ luôn tò mò với những hương vị mới mà chúng chưa từng thử qua. Và quả thật, sốt Worcestershire rất hợp khẩu vị với bọn trẻ, tất cả đều ăn một cách vui vẻ và không ngừng khen ngon.

"Nhìn ngon đấy nhỉ?"

"Ừ, đúng vậy."

Hai anh em sinh đôi tỏ ra quan tâm đến sốt Worcestershire, nhưng họ đã lỡ cho muối và tiêu lên trứng trước rồi.

[Ôi trời, các cậu ăn nhanh thế? Đã xong trứng rồi sao?]

"Mình sẽ thử sốt này." Tabatha nói rồi rót một ít sốt Worcestershire lên phần trứng của mình.

...............

6c495aec-2a8b-4946-9a77-0b36902c57a1.jpg

"Ừ, ngon thật đấy. Vị mặn, chua và ngọt hòa quyện hoàn hảo."

"Trông ngon thế. Chị Tabatha, cho em một miếng!"

"Em nữa!"

"Gì cơ? Các em đã ăn hết phần của mình rồi mà."

Tabatha hoàn toàn phớt lờ lời đòi hỏi của hai tên ngốc sinh đôi.

"Grrr..."

"Tch!"

..........Này, đừng có nhìn tôi như thế, mấy tên ngốc. Tôi không còn trứng dư nào cho các cậu đâu.

Không chỉ hai tên đó, Barthel và Peter cũng đã ăn xong và vẫn trông như muốn ăn thêm.

Tôi đã chuẩn bị mỗi người năm lát bánh mì rồi còn gì.

Không còn cách nào khác, tôi đành lấy thêm ba túi bánh mì trắng và thịt nguội. Những người chưa no nhanh chóng nhào tới.

[Được rồi, mọi người ăn xong cả rồi chứ? Chúng ta sẽ ra ngoài bây giờ.]

Chúng tôi đã giải quyết xong hai nhu cầu cơ bản để sống: "đồ ăn" và "nơi ở." Giờ đến "quần áo."

Cả gia đình Tony và Alban chỉ có đúng bộ quần áo trên người. Năm nhà thám hiểm thì có vũ khí và giáp trụ cần thiết cho công việc, nhưng ngoài ra, họ cũng chẳng khá hơn là bao. Quần áo của họ không rách nát hoàn toàn, nhưng cũng sờn cũ, có chỗ đã rách, giày thì gần như hỏng hẳn. Những thứ họ mặc không thể gọi là đẹp, ngay cả khi tâng bốc.

Tình trạng này cũng dễ hiểu, nhưng vì họ sẽ làm việc ở nhà tôi từ giờ, tôi muốn họ trông gọn gàng hơn một chút.

"Chúng ta đi đâu vậy, ngài Mukohda?"

[Chúng ta sẽ đi mua quần áo và giày.]

"Quần áo và giày sao?! Ngài sẽ mua đồ mới cho tụi em thật ạ?"

[Đúng vậy. Vì quần áo các em giờ bẩn quá rồi.]

"Yeahhh!"

Nghe nói được mua quần áo mới, Lotte nhảy lên vì vui sướng.

"Q-Quần áo đắt lắm, ngài Mukohda. Ngài có chắc không?"

[Mọi người sẽ làm việc ở nhà tôi, nên tôi muốn mọi người trông gọn gàng hơn một chút. Dĩ nhiên, điều này cũng áp dụng cho cả nhà thám hiểm các cô, Tabatha,] tôi nói. Tabatha không thể cãi lại, vì cô biết rõ ngoại hình hiện tại của họ không hề gọn gàng.

[Được rồi, đi thôi.]

Với ba linh thú làm vệ sĩ và 14 người theo sau, tôi dẫn cả đoàn đi mua sắm.

..........

"Chào ngài Lambert."

Tôi dẫn cả 14 nô lệ đến cửa hàng của ngài Lambert.

"Ồ, Mukohda đây mà? Hửm, cậu đã mua nô lệ rồi à?"

[Đúng vậy. Cảm ơn ông vì lời khuyên trước đó. Xin lỗi vì đã làm phiền khi ông đang bận mà còn dẫn theo nhiều người thế này.]

Tôi vẫn còn lưỡng lự vì gần đây xuất hiện vài kẻ khả nghi quanh khu vực kinh doanh của ngài Lambert. Tuy nhiên, không nơi nào thích hợp hơn cửa hàng của ông ấy để mua giày.

"Ồ, không sao đâu. Xem ra cậu đã mua những nô lệ có khả năng chiến đấu. Trông họ có vẻ đáng tin cậy đấy."

[Đúng vậy. Nhờ lá thư giới thiệu của ông mà tôi đã tìm được vài nô lệ rất tốt, từng là nhà thám hiểm.]

Tabatha và Barthel đều hạng B. Dù hơi ngốc, hai anh em sinh đôi vẫn là hạng C, còn Peter dù chỉ hạng D nhưng được đánh giá là có tiềm năng.

"Tốt rồi. Có vẻ như đám người kia đã biết về cậu, nên việc cho họ thấy cậu sở hữu nô lệ có khả năng chiến đấu là một ý hay. Nếu biết cậu có người bảo vệ, chắc họ cũng sẽ cẩn thận hơn."

Đúng là vậy, nhất là với những nhà thám hiểm dày dặn kinh nghiệm như Tabatha.

"Vậy, hôm nay cậu cần gì?"

[À, tôi muốn đặt mua giày cho 14 người này.]

Không thể để họ làm việc với bộ dạng hiện tại được...

Ngài Lambert nhìn xuống tình trạng giày dép của cả nhóm, nhanh chóng hiểu ra.

"Hiểu rồi. Tôi cũng thấy ngại nếu để họ bước vào nhà trong tình trạng giày thế này."

Thế là ngài Lambert bắt đầu chọn giày cho từng người.

"Đôi này làm từ da lợn rừng đỏ. Giá hơi cao một chút, nhưng bền, chống nước tốt và dùng được rất lâu. Ngoài ra, chúng còn được xử lý bóng, nhìn rất đẹp, hợp với mọi loại trang phục."

Ngài Lambert đưa ra một đôi giày da buộc dây màu nâu sẫm, bóng loáng. Chúng trông rất đẹp mắt.

Tôi thích đôi này. Mua một thứ đắt hơn nhưng bền tốt vẫn hơn là mua đồ rẻ mà nhanh hỏng.

[Được, tôi lấy đôi này.]

"Hiểu rồi. Còn đôi này dành cho các nhà thám hiểm thì sao? Cũng làm từ da lợn rừng đỏ, nhưng có thêm tấm sắt bảo vệ ở mũi giày. Chúng không chỉ bền mà còn có thể dùng để tấn công khi người dùng bị tước vũ khí." Ngài Lambert gõ vào phần mũi giày, phát ra tiếng kêu rỗng bằng kim loại.

Năm nhà thám hiểm chăm chú lắng nghe, ánh mắt dán vào đôi giày.

Trông chúng đúng là chắc chắn. Thêm tấm sắt nữa thì cú đá sẽ đau ra trò.

[Tôi sẽ lấy những đôi giày này cho cả năm nhà thám hiểm.]

Tôi mua giày vừa size cho từng người. Với bọn trẻ, tôi chọn giày hơi lớn hơn một chút để chúng có thể dùng khi lớn lên.

Việc được mua giày mới có vẻ hiếm hoi, nên ai cũng vô cùng cảm kích.

Giày da buộc dây giá 1 vàng 6 bạc mỗi đôi, còn đôi bốt mũi sắt thì 2 vàng 4 bạc mỗi đôi. Tổng cộng tôi tốn 26 vàng 4 bạc.

Nhưng ngài Lambert làm tròn cho tôi còn 26 vàng, coi như bạn bè giúp nhau. Thật biết ơn ông ấy.

[Tôi định nhờ họ giúp với xà phòng và dầu gội, nên có lẽ sẽ phiền ngài Lambert giao hàng tận nhà.]

"Được thôi. Cứ để tôi lo."

Ngài Lambert nói ông sẽ gửi xe ngựa từ cửa hàng đến nhà tôi khi cần bổ sung hàng.

Tôi có lo liệu đám người kia sẽ tấn công, nhưng đường từ cửa hàng của ngài Lambert đến nhà tôi đều qua khu đông người, nên có lẽ chúng sẽ không dám manh động với nhiều nhân chứng như vậy.

[Nếu có chuyện gì xảy ra, ngài Lambert...]

Tôi nhờ ngài Lambert che chở cho 14 người này, và ông ấy vui vẻ đồng ý.

Ngài Lambert giúp đỡ tôi rất nhiều. Lần tới phải tặng ông ấy thứ gì đó để cảm ơn mới được.

[Được rồi, cảm ơn ông vì đã giúp đỡ. À, tôi muốn hỏi một chút. Ông có biết cửa hàng nào bán quần áo không?]

"Nếu vậy, cậu đi thẳng từ đây rồi rẽ trái ở góc đầu tiên. Sẽ thấy Martin's Boutique ở đó. Chỗ đó có nhiều lựa chọn, tôi rất khuyến khích."

Sau đó, chúng tôi rời cửa hàng của ngài Lambert để đi mua quần áo.

...........

"Vậy đây là thứ cậu tìm phải không?"

Chủ cửa hàng chỉ vào một chiếc váy đen dài tới mắt cá chân, bên ngoài là tạp dề trắng. Nói cách khác, đó là một bộ đồng phục hầu gái theo phong cách thời Victoria.

Martin's Boutique, đúng như ngài Lambert đã nói, thực sự có nhiều lựa chọn. Chủ cửa hàng, xuất thân từ thị trấn Krehl mà tôi từng ghé qua, tận dụng mối liên hệ của mình để nhập về những bộ quần áo chất lượng.

Khi chúng tôi vừa bước vào, ông chủ đã nhanh chóng tiếp đón và hỏi nhu cầu của tôi. Tôi giải thích rằng phụ nữ trong gia đình Tony và Alban sẽ quản lý việc nhà, đàn ông làm việc ngoài trời để bảo trì khu đất, còn năm cựu nhà thám hiểm sẽ phụ trách an ninh.

Những bộ đồ hầu gái mà ông chủ giới thiệu là dành cho các phụ nữ làm việc trong nhà.

"Đây chắc chắn là lựa chọn phù hợp cho nô lệ làm việc trong dinh thự. Không chỉ mang lại vẻ trang nhã, mà vải màu đen còn che vết bẩn tốt. Nếu tạp dề dính bẩn thì chỉ cần thay là được."

Tôi gật gù. Đúng là quần áo hầu gái khá thực tế.

Tôi mua ba bộ váy cho mỗi người để có đồ thay đổi. Còn tạp dề, tôi mua sáu cái mỗi người vì chúng sẽ cần thay thường xuyên hơn.

Tôi định mua quần áo bình thường cho Lotte vì con bé mới năm tuổi, nhưng chính Lotte lại nói, "Lotte cũng muốn bộ này!" Tôn trọng ý muốn của con bé, tôi mua cho Lotte một bộ đồng phục hầu gái cỡ trẻ em. Cửa hàng này quả thật có đủ loại kích cỡ, kể cả đồ cho trẻ nhỏ.

"Với đàn ông, đây sẽ là lựa chọn tốt nhất."

Ông chủ gợi ý bộ quần yếm màu ô-liu.

Vải có vẻ dày dặn và bền. Tôi hỏi Tony, người từng làm nghề làm vườn, và ông ấy bảo đây chính là loại trang phục ông thường mặc khi làm việc.

Nếu vậy, thì những bộ này là phù hợp.

Tôi mua ba bộ yếm cho mỗi người và sáu chiếc áo sơ mi vì họ sẽ đổ mồ hôi nhiều khi làm việc.

"Với các nhà thám hiểm, đây sẽ là lựa chọn tuyệt vời."

Ông chủ chỉ vào một chiếc quần xám dày, được dệt bằng sợi từ loài nhện thép, nên cực kỳ bền. Chúng có thể chống lại lưỡi dao nhỏ và cũng thoáng khí, rất được ưa chuộng bởi các nhà thám hiểm.

Hả? Tôi cũng muốn vài cái. Chúng hơi đắt, nhưng vì họ sẽ bảo vệ nơi ở của tôi, đáng để đầu tư.

Tôi mua ba chiếc quần cho mỗi người, kèm sáu chiếc áo sơ mi. Và tất nhiên, tôi mua ba chiếc quần cho chính mình nữa.

Về đồ lót, tôi để mỗi người tự chọn năm cái vì không muốn áp đặt sở thích cá nhân, đặc biệt là với phụ nữ.

"Tổng cộng là 77 vàng." Quần áo quả thật không rẻ chút nào.

Tôi trả tiền và rời cửa hàng ngài Martin.

Người lớn có vẻ hơi bối rối trước sự đối đãi hào phóng này, nhưng tôi muốn họ trông sạch sẽ và gọn gàng, dù có tốn kém.

[Tôi đã mua thêm đồ để mọi người có thể thay đổi. Hãy luôn giữ sạch sẽ nhé.]

Mọi người đều gật đầu đồng ý. Mua quần áo mới có vẻ là chuyện hiếm hoi, nên ai nấy đều cảm động khi thấy trang phục mới của mình.

Với đồ lót và tất của đàn ông, tôi dự định sẽ đưa cho họ loại mà tôi thích từ siêu thị online của mình, vì đồ đó vừa rẻ vừa thoải mái hơn.

Giờ thì nhu yếu phẩm hàng ngày đã ổn thỏa. Từ ngày mai, họ có thể bắt đầu làm việc và tự nấu ăn.

Về thức ăn, tôi định chia phần thịt mình có sẵn, còn rau củ thì sẽ mua thêm ở chợ. Vì vậy, điểm đến tiếp theo của chúng tôi là chợ.

Sau khi cất đồ vào ItemBox, tôi dẫn cả đoàn đi.

...............

[Tôi nghĩ mọi thứ cần thiết cho mọi người đã đầy đủ, nên từ mai mọi người sẽ bắt đầu làm việc, được chứ?] Không ai phản đối.

[Tốt. Ngoài ra, từ ngày mai mọi người cũng sẽ tự nấu ăn. Gia đình Tony và Alban chắc không gặp vấn đề gì rồi. Còn các nhà thám hiểm thì sao?]

Năm cựu nhà thám hiểm nhìn nhau.

"Tôi vô dụng trong việc nấu nướng."

"Tôi cũng vậy..."

"Nhìn tôi giống có thể nấu ăn không."

"Tôi cũng thế."

Barthel, Peter, Luke và Irvine lần lượt lên tiếng. Đúng là tôi chẳng kỳ vọng gì vào bốn người họ.

[Uhhh, còn cô thì sao, Tabatha?]

"Chị ấy trông có giống biết nấu ăn không, ngài Mukohda?"

"Đúng đấy, đừng trông mong gì ở chị đại của chúng tôi."

Luke và Irvine tiếp tục nói, phấn khích kể lại, "Cái món canh mà chị đại nấu lần trước dở tệ, đúng không?" Nhưng trong lúc đó, một bóng đen đã lặng lẽ áp sát cặp song sinh ngốc...

*Gong!* *Bonk!*

Tabatha tung cú đấm vào cả hai.

Mấy tên này chẳng bao giờ rút kinh nghiệm cả.

[Nếu vậy, mọi người cứ dựa vào Aija và Thereza cho việc nấu ăn. Hai người có thể lo được không?]

""Vâng.""

May mắn thay, cả Aija và Thereza đều từng làm nội trợ trong một thời gian dài, nên rất đáng tin cậy trong chuyện bếp núc. Vì vậy, việc nấu ăn cho cả nhóm, bao gồm năm cựu nhà thám hiểm, được giao cho hai người họ.

Theo gợi ý của Aija và Thereza, tôi mua chủ yếu những loại rau củ bảo quản được lâu ở chợ, như bắp cải, cà rốt, hành tây và khoai tây. Tôi mua ba bao lớn mỗi loại.

Ngoài ra, tôi còn mua thêm một ít rau giống cà chua, bông cải xanh và vài loại nấm khác nhau, dù chúng không để được lâu.

Tôi đã nói với họ rằng không cần lo về thời gian bảo quản, nhưng với bản chất của những người nội trợ, họ không muốn phí phạm, nên chúng tôi vẫn chọn mua những thứ để được lâu.

Thật ra, tôi đang định đưa cho họ một chiếc túi ma pháp để dùng. Tôi có một chiếc túi ma pháp (cỡ lớn) lấy từ hầm ngục của Aveling và một chiếc túi ma pháp (cỡ vừa) từ lần thứ hai vào hầm ngục ở Dolan.

Chiếc lớn thì cần để Fel và hai linh thú dùng khi đi săn, nhưng chiếc cỡ vừa thì tôi có thể đưa cho Aija và Thereza. Túi ma pháp này chứa được khá nhiều và có khả năng ngưng đọng thời gian bên trong, nên họ sẽ không cần lo thức ăn bị hỏng, và tôi cũng không phải bận tâm đến chuyện họ bị đói khi tôi đi xa.

Tất nhiên, tôi vẫn sẽ để lại một số thực phẩm dự trữ trước mỗi chuyến đi.

Sau khi mua chủ yếu rau củ ở chợ, trên đường về, tôi ghé một quầy hàng và mua xiên thịt heo rừng đỏ làm bữa trưa. Phải mua thêm phần cho Fel và hai linh thú, nên tổng số lượng không nhỏ, nhưng ông cụ chủ quầy có vẻ rất vui với khoản tiền bất ngờ này.

...............