Vào ngày tổ chức lễ hội Luân thần, người người hầu trong dinh thự Elgrandark cũng được đối đãi tận tình.
Mỗi nằm, những đĩa thức ăn chuẩn bị bởi các đầu bếp được bày biện trải khắp đại sảnh, và những người hầu sau khi hoàn thành công việc của mình có thể tham gia buổi yến tiệc. Bởi vì gia đình chủ nhà sẽ tham gia tiệc chào đón năm mới tại cung điện hoàng gia, đây sẽ là sự kiện dành riêng cho các người hầu.
Miễn sao căn dinh thự được dọn dẹp sạch sẽ và từng ánh đèn được thắp lên khắp ngôi nhà cho đến sáng, thì Dismayer, Elise, hay vị quản gia Waynes Palais Pantle sẽ chẳng phàn nàn gì cả.
Những phần thức ăn có thể được gói ghém mang về nếu người hầu đó muốn đón giao thừa cùng gia đình mình. Tất nhiên, những người hầu với tầng lớp xã hội thấp sẽ từ chối khéo việc đó và đến những gian hàng quanh thành phố để kiếm đồ ăn.
Những người hầu đều háo hức với sự kiện này và họ cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể để chuẩn bị cho nó, bầu không khí xung quanh căn dinh thự trở nên tấp nập lạ thường.
Bầu không khí ấy lan truyền đến những đứa trẻ, trong đó có Diana, người chẳng có gì để làm cả.
Cánh cửa phòng được gõ nhẹ, và khi Ilvalino bước ra mở cửa, vị quản gia nói rằng Cain được Tirnoa tặng cho một món quà và để lại trước cửa một chiếc hộp lớn.
Khi cậu mở chiếc hộp ra cùng Diana, bên trong xuất hiện một vài viên đá với hình thù khá đẹp.
Kèm theo một tờ giấy ghi chú với dòng chữ “Đặt lên tay và truyền ma lực vào”, vậy nên cậu cầm viên đá lên và từ từ truyền ma lực qua những đầu ngón tay.
“Wow! Nó phát sáng kìa!”
Trong bàn tay Cain, Diana hét lên thích thú trước viên đá phát sáng lấp lánh.
Đây là một món quà từ Tirnoa, Cain đã lo sợ rằng thứ gì đó kỳ quặc sẽ xảy ra, nhưng có vẻ như nó thực sự phát sáng được.
Cậu lấy trong hộp ra một viên đá khác và đặt vào lòng bàn tay Diana, và cô bé cũng cố gắng hết sức để truyền ma lực vào nó với cặp lông mày co rúm lại. Và rồi, viên đá nhỏ ấy hơi chuyển thành màu hồng và phát sáng.
“Như một ngôi sao vậy.”
“Đây là loại đá phát quang rất nổi tiếng gắn liền với lễ hội Luân thần. Nó thực sự trông như một ngôi sao nhỉ.”
Ilvalino cũng nắm lấy một viên và đặt trong lòng bàn tay, tuy rằng ma lực của cậu yếu hơn Cain và Diana, nhưng viên đá cũng dần dần chuyển màu lục nhạt.
Nhờ vào công sức của Tirnoa, người đã lấp đầy những viên đá ma pháp này bằng quang ma thuật, cả ba có thể vừa học cách tập trung ma lực vào một điểm vừa có thể chơi đùa thỏa thích.
Cain treo những viên đá lên màn giường mình và đóng rèm cửa sổ lại để trông nó như thể một dải ngân hà thu nhỏ.
Diana thì bật cười thích thú, nói rằng, “Đây sẽ là căn cứ bí mật mới,” nhưng cuối cùng cô bé lại ngủ gật mất.
“Diana, em ngủ gật kìa.”
“Cô bé đã thức đêm được mấy ngày rồi bởi vì cậu đấy. Rồi đến cùng thì lại không thể thức giấc vào ngày quan trọng nhất…”
“Thế liệu con bé có thể thức dậy đêm nay nếu cho em nó nghỉ từ giờ đến tối không?”
“Có lẽ. Trước hết cứ để cô bé ngủ một lúc đã.”
Diana tựa đầu mình lên đùi Cain và ngáp ngắn ngáp dài trong lúc cầm trên tay một viên đá phát quang. Trong lúc khẽ chải tóc cho cô bé bằng một tay, Cain vỗ nhẹ vào lưng cô bằng tay còn lại.
Sau khi Ilvalino bước xuống giường, cậu trở lại với một tấm chăn.
Diana nằm ngủ ngon lành ở trên giường, vậy nên Cain chẳng dám thay thế đùi mình bằng một chiếc gối. Khi cậu khẽ đắp tấm chăn mỏng lên trên, Diana quay mình lại, lẩm bẩm “Mun.”
“Thế còn Ilvalino thì sao? Dành thời gian với mọi người tại đại sảnh tối nay? Hay trở về cô nhi viện? Hay đến cung điện hoàng gia với gia đình tôi?”
“Tôi chỉ là một thường dân thôi, và Serenosta cũng đã về cô nhi viện để trợ giúp mọi người. Nếu số lượng người tăng lên, thì suất ăn của mỗi người sẽ giảm xuống. Vậy nên tôi nghĩ mình sẽ ở về phòng mình sau bữa tối.”
“Oh, vậy là Serenosta quay lại à.”
“Đúng vậy. Tôi nghe nói rằng tận dụng cơ hội mọi người mở một gian hàng, cậu ấy cũng muốn bán những món đồ trang sức mình đã làm ra trong lúc học việc nữa. Có lẽ cậu ấy muốn thách thức kỹ năng của mình một lần xem sao.”
“Tôi cũng muốn xem chúng nữa. Chỉ tiếc là hôm nay tôi không thể đến cô nhi viện được.”
Cain và Ilvalino thì thầm đủ nhỏ để không đánh thức Diana dậy.
Cain cảm thấy an tâm khi Ilvalino sẽ yên vị trong căn dinh thự đêm nay. Lũ trẻ thường dân sẽ thi nhau đến quảng trường lớn vào đêm nay để rung chuông. Và có khả năng cao nữ chính trong game cũng sẽ đến. Không có flashback nào về việc “Mình đã gặp anh ấy trong một lần tham dự lễ hội” hay gì cả, nhưng cẩn tắc vô ưu vẫn hơn.
***
Quảng trường lớn tại lâu đài đêm hôm đó.
Những viên đá phát quang được gắn vào đèn đường và những chiếc cây xung quanh, cùng với những đám lửa trại được thắp sáng quanh những bức tường khiến cho cả khu quảng trường sáng như ban ngày. Không có gian hàng đồ ăn nào được bày biện tại đây. Nhưng cũng không vì thế mà mất đi không khí lễ hội, khi mọi người cười đùa vui vẻ trong lúc dạo chơi xung quanh.
Diana vẫn đang xếp hàng để chờ đến lượt mình rung chuông, trong khi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh trong sự háo hức.
Cùng với đó là Cain và Ilvalino.
Ilvalino đáng lẽ ra sẽ dành đêm nay bên trong dinh thự, nhưng Diana nói rằng, “Em cũng muốn đi với anh nữa!” Vậy nên Cain buộc lòng phải kéo theo người hầu riêng của mình.
Kể cả nếu Ilvalino có gặp nữ chính ở đây, thì đó cũng chẳng phải kỷ niệm ấm áp duy nhất của cậu.
Cain tự tin về điều đó.
Ilvalino trong game phải sống một cuộc đời gắn liền với việc giết chóc trong thế giới ngầm thì khoảnh khắc cậu gặp được nữ chính chắc chắn sẽ trở thành kỷ niệm đáng nhớ duy nhất của cậu.
Nhưng Ilvalino đứng đây không còn là Ilvalino đó nữa. Vậy nên sẽ không sao hết. Cain tự nhủ với bản thân.
Sau cùng thì, Cain vẫn bật cười cay đắng, nghĩ rằng nếu là để thực hiện mong ước của Diana thì chẳng còn cách nào khác.
“Anh trai, em muốn đi vệ sinh.”
Diana nhìn lên trong khi kéo kéo vạt áo của Cain. Cô bé đang đeo một chiếc mũ tai thỏ, vậy nên lúc cô lắc lư, đôi tay cũng ve vẩy theo trông rất đáng yêu.
Có vẻ như còn một chút thời gian nữa mới đến giao thừa, nhưng khi cậu nhìn lại phía sau, hàng đã trở nên khá dài.
“Cain-sama. Tôi sẽ giữ chỗ cho, vậy nên hãy cứ đi đi. Nhưng nhớ quay lại trước khi hàng bắt đầu di chuyển đấy.”
Khi Ilvalino nói vậy và nhích người đôi chút, sao cho có đủ khoảng trống để hai người họ ra khỏi hàng. Cain gật đầu, trong lúc khẽ xin lỗi người đứng trước và đứng sau, trước khi rời hàng với Diana tay trong tay. Cậu bước đến cánh cửa dẫn vào cung điện hoàng gia và nói chuyện với người lính canh đang trực tại đó trong khi cho anh ta thấy bộ quần áo quý tộc dưới lớp áo choàng.
Người lính canh gật đầu và mở cửa, để Cain và Diana đi qua, cùng lúc nói cho họ biết vị trí nhà vệ sinh gần nhất.
“Anh trai, đứng im tại đó nhé! Cấm được di chuyển! Em sẽ ghét anh đến cuối đời nếu anh làm trái lời đấy!”
“Được rồi mà. Anh sẽ không đi đâu cả vậy nên hãy xong sớm nhé.”
Cậu mỉm cười để trấn an Diana, trong khi nghe thấy tiếng trò chuyện to nhỏ của một đám đông cách đây không xa.
Cain mừng vì giao thừa năm nay hai anh em họ có thể cùng nhau đến quảng trường rung chuông. Tưởng tượng Diana sẽ vui sướng nhường nào khi tiếng chuông vang lên, khuôn mặt cậu dần giãn ra.
“Nhóc có biết ý nghĩa của lễ hội Luân thần không?”
Đột nhiên, Cain nghe thấy một giọng nói không ngờ tới phát ra từ khoảng cách không xa.
Không hề có tiếng cửa mở hay tiếng bước chân. Đáng ra ở đây lúc này chỉ có Diana và cậu mà thôi.
Cain đảo mắt về phía bên cạnh mình, và đứng đó là một người phụ nữ cao lớn.
Cô ấy mặc trên mình một chiếc váy một mảnh đen đơn giản kèm theo một chiếc áo choàng có mũ chùm đầu, cả tóc và mắt của cô ta đều một màu đen tuyền.
Người phụ nữ trong bộ đồ đen lúc đầu nhìn thẳng về phía trước, nhưng sau khi nhận thấy ánh mắt của Cain đang dõi thẳng vào mình, cô cũng nhìn xuống Cain.
“Trong lễ hội Luân thần, vị thần cũ sẽ trở về với thần giới trong khi vị thần mới sẽ đến cai trị nhân giới trong năm sau. Đúng chứ?”
“Đúng vậy, những đứa trẻ ngày nay đều được dạy như thế.”
Người phụ nữ ấy mỉm cười.
“Chưa ai từng trông thấy thần thánh. Vậy mà nhóc cũng tin sao? Những vị thần đến từ một thế giới khác và đến nơi đây.”
“Ừm thì…?”
Tín ngưỡng không quá phổ biến tại vương quốc này.
Cain nghĩ rằng lễ hội Luân thần tại nơi đây cũng tương tự với Phật giáo ở Nhật Bản.
Tuy nhiên, dù sao thì đây cũng là một thế giới ma thuật, thần thánh có thể tồn tại lắm chứ. Nhất là khi Cain vốn từng là người Nhật từ một thế giới khác trong tiền kiếp.
“Nhóc có tin rằng có một thế giới khác ngoài nơi đây không?”
Cain muốn tự khen chính mình khi sắc mặt cậu đến giờ vẫn không đổi. Cảm ơn rất nhiều, ông Cyrus! Cậu cúi đầu ba lần trong tim.
Với biểu cảm không đổi, cậu khẽ nghiêng đầu, tỏ ra rằng mình không hiểu nội dung của câu hỏi.
“Có một thế giới khác với nơi đây. Nơi đó… ừm, cứ tạm gọi nó là vùng đất linh hồn đi. Nếu nhóc có thể đi đến đó và trở về… liệu nhóc có tin không?”
Cô ta đang ám chỉ đến những ký ức từ tiền kiếp của Cain? Hay đây là đang tiếp diễn câu chuyện về những vị thần?
“ví dụ nhé…”
Khi người phụ nữ trong bộ đồ đen định mở miệng để nói gì đó, cánh cửa nhà vệ sinh mở ra với một tiếng rầm.
“Anh trai. Đưa cho em khăn mùi xoa.”
Bị đánh lạc hướng bởi tiếng cửa mở, Cain quay đầu nhìn lại, Diana đang đứng đó với đôi bàn tay sũng nước.
Cain chạy đến chỗ Diana với chiếc khăn mùi xoa trong túi áo mình. Khi cậu quay đầu lại và nhìn ngó xung quanh, không còn ai ở đó nữa.
“Diana thật tuyệt vời mà. Em đã không lau tay bằng quần áo hay áo choàng phải chứ. Diana đúng là tiêu chuẩn của một quý cô mà.”
Cain khen ngợi cô bé hết mức khi cô dù cho không có khăn tay nhưng không nóng vội mà làm bẩn quần áo của mình.
Cậu lau bàn tay ướt của Diana bằng chiếc khăn mùi xoa vừa mới lấy ra, trước khi đeo lại chiếc găng tay vào cho cô bé để giữ ấm.
“Anh trai, chiếc khăn mùi xoa ấy.”
Trước mắt Diana là chiếc khăn mùi xoa Cain lấy ra từ túi áo cậu để lau tay cho cô. Chiếc khăn mùi xoa được thêu với hình thánh kiếm Ariad.
“Không như em nghĩ đâu. Anh đã mua nó một cách chính đáng đấy. Anh đã đưa tiền cho Ilvalino trước khi cậu ấy đặt nó lên gian hàng! Anh nghĩ rằng mình sẽ là người mở hàng cho Diana. Tiền! Đúng rồi, tiền tiêu vặt từ Tirnoa! Thế nên anh đã dùng tiền túi của mình mà!”
Diana nhìn vào vẻ mặt bối rối của Cain với một ánh mắt dịu dàng.
Cô bé khẽ vỗ nhẹ vai Cain hai tiếng pompom bằng đôi bàn tay đeo găng.
“Không sao đâu. Em biết là anh trai thích Di mà.”
“Diana…”
Diana nắm lấy bàn tay của Cain và giữ chặt nó, trước khi tiến lên phía trước và bắt đầu bước đi.
“Ilu-kun đang đợi đấy, vậy nên cùng đi thôi. Anh trai.”
Cain vì một lý do nào đó muốn đổ lệ trước tấm lưng duỗi thẳng của em gái mình khi cô bé bước đi phía trước cậu.