Lần đầu tiên Cain đặt chân đến vùng lãnh thổ Nelgrandy này là vào năm cậu lên chín.
Và từ đó đến nay, cứ mỗi khi xuân về, cha Cain, người vẫn luôn đến thăm vùng lãnh thổ của mình vào khoảng thời gian này, sẽ tìm mọi cách để xách cậu theo cùng.
Thực chất lần đầu tiên mà Cain đáng ra bị kéo đến nơi đây là vào năm cậu tám tuổi, nhưng vì muốn dành thời gian bên Diana yêu quý của mình, cậu đã quỳ lạy và quỳ lạy và quỳ lạy một cách đầy thảm thiết dưới chân cha mình, trong lúc rũ bỏ đi từng cắc tự trọng còn lại. Phải đến một năm sau, Cain mới cuối cùng có cơ hội lần đầu tiên đặt chân đến Nelgrandy, sau khi cha cậu đã đề xuất ra một ý tưởng về việc mang theo Diana theo cùng như thể một chuyến đi dã ngoại ngắn ngày, thứ mà đến bây giờ ông vẫn không khỏi thắc mắc tại sao mình lại không thể nghĩ đến sớm một năm.
Bên lề một chút, Cain đã có cơ hội gặp gỡ chú dì của mình từ trước tại cung điện hoàng gia. Bởi lẽ cứ mỗi khi có sự kiện mang ý nghĩa to lớn nào diễn ra như là lễ hội luân thần hay lễ hội quốc khánh, hai người họ lại buộc phải đến ghé thăm dinh thự nhà Công tước trong vài ngày, vậy nên Cain đã có cơ hội làm quen cũng như vui đùa với họ vào những dịp hiếm hoi đó.
Tuy nhiên, phải đến khi Cain đặt chân lần đầu tiên đến vùng lãnh thổ nhà mình thì cậu mới có cơ hội gặp gỡ Kiehl và Cordelia. Lúc đó, Cain và Diana đã không quên cúi chào một cách vô cùng lịch sự trước hai người em họ của mình theo lời dạy của ông Cyrus.
“Rất vui được gặp, Kiehl, Cordelia. Tên anh là Cain Elgrandark, con trai của Dismayer Elgrandark. Từ trước, anh đã luôn muốn gặp mặt mấy đứa kể từ khi lắng nghe những câu chuyện mà dì chú kể lại. Vì thế mà giờ đây, anh đang cảm thấy vô cùng vinh dự. Vậy nên làm ơn hãy chiếu cố cho anh nhé.”
Sảnh tiếp khách của căn dinh thự có những ô cửa sổ ở trên cao, và rọi xuống qua chúng là ánh mặt trời rạng rỡ của buổi bình minh. Từng lọn tóc vàng óng của Cain như được rọi sáng dưới những tia nắng ban mai, và nụ cười dịu dàng của cậu lại càng như muốn tô điểm thêm vào bức chân dung của một thánh nữ.
Lớn lên cùng một người cha cao lớn vạm vỡ, người luôn thản nhiên đi dạo quanh nhà trong một mảnh đồ lót mỗi khi tắm xong, một tên anh trai suốt ngày lởn vởn quanh dòng sông gần nhà để tìm bắt ếch nhái và côn trùng, cùng với những đứa trẻ hàng xóm luôn luôn xuất hiện trên những ngọn cây cổ thụ to lớn thay vì mặt đất như lẽ thường. Đây là lần đầu tiên mà Cordelia bắt gặp một cậu thanh niên đẹp trai và lịch thiệp như Cain.
Lời chào hỏi của cậu vô cùng thanh tao và ngọt ngào, tô điểm vào đó là một nụ cười mỉm dịu dàng và ấm áp, như thể đang muốn khiến cho đối phương phải đổ gục vậy.
Cordelia bỗng cảm thấy ngột ngạt đến lạ thường, giống như thể trái tim nhỏ bé của cô đang bị bóp nghẹt không thương tiếc, điều đó khiến cho khuôn mặt cô không khỏi trở nên nóng rát.
Cô thậm chí còn quên mất cách chợp mắt bởi vì còn phải bận đưa mắt theo mái tóc vàng thướt tha của Cain đang đung đưa theo từng ngọn gió thoảng đầu xuân thổi qua ô cửa sổ cũng như khẽ ngó qua từng ngón tay nhỏ nhắn trắng muốt vẫn còn đang để trước ngực của cậu một cách đầy lịch lãm.
Không khó để nhận ra, đây là lần đầu tiên mà Cordelia biết yêu.
Tuy nhiên, bởi vì trái tim cô vừa mới bị lời chào hỏi của Cain đánh cắp đi đâu mất, tâm hồn cô thì còn đang mải mê mẩn trước vẻ bề ngoài lộng lẫy của cậu, còn thân thể thì đang rạo rực trong những xúc cảm đầu đời khó tả, Cordelia đã không để ý sự hiện diện của Diana, người đang cúi chào bên cạnh Cain.
Chỉ đến cái khoảnh khắc mà Cain hướng ánh mắt của mình về phía cô bé, cô mới nhận ra hai điều, đó là sự tồn tại của Diana và cái kết cho mối tình đầu ngắn ngủi của bản thân mình.
Bởi vì chênh lệch về tuổi tác và giới tính, như lẽ thường tình, Kiehl và Cain sẽ thường đi chơi cùng với nhau, để lại Cordelia và Diana một mình tự biên tự diễn.
Cordelia, người muốn nói chuyện và cười đùa cùng Cain, không thể làm ngơ trước tình trạng hiện tại, cô quyết định sẽ kiếm cho bằng được cách để ngồi cạnh Cain trong bữa trưa cũng như giờ trà chiều. Nhưng trớ trêu thay, Cain lại chỉ quyết định chỗ ngồi của mình sau khi Diana đã yên vị. Vậy nên dù có cố gắng, nhưng kế hoạch này coi như đổ sông đổ bể. Dù sau đó, khi mà Cordelia cuối cùng cũng tìm được cách sát lại gần Cain bằng cách đặt Diana vào trong lòng mình, cậu lại dành toàn bộ quãng thời gian ngắn ngủi đó để ân cần trò chuyện cũng như vui đùa với Diana, chả để cho cô chút cơ hội nào để lên tiếng bắt chuyện cả.
Người hầu trẻ tuổi của Cain đôi khi có đưa cho cô những lời khuyên kiểu “nếu như muốn tiếp cận Cain-sama, thì trước hết phải làm thân với Diana-sama đã”, nhưng Cordelia đã nghĩ rằng việc làm thân với Diana rốt cuộc cũng sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì, một phần là bởi sự ngây thơ của cô lúc đó, một phần cũng vì chút ghen tuông khó nói nên lời còn đọng lại trong lòng cô.
Cô muốn có quãng thời gian riêng tư để vui đùa cùng Cain, nhưng nếu như cô cứ thế mà cố gắng xen vào cuộc vui của Cain và Kiehl, thì như vậy chẳng khác nào cô đang thú nhận rằng mình đang muốn tham gia vào hội con trai cả. Bởi vì không muốn Cain nghĩ rằng mình là một đứa con gái “nam tính”, Cordelia cuối cùng vẫn phải nhờ cạy vào Diana, thứ mà cô có lẽ nên làm ngay từ đầu.
Như thế, với bốn đứa trẻ hai nam hai nữ chơi đùa cùng nhau, cô đã có thể đạt được mục đích ban đầu của mình. Nhưng dù có là như thế đi nữa, thì trong ánh mắt trìu mến của Cain vẫn chỉ tràn ngập hình bóng của người mà cậu quan tâm nhất mà thôi, và đáng tiếc thay, đó không phải là Cordelia. Đối với cậu, cô vẫn sẽ chỉ là một người em họ không hơn không kém, điều đó lẽ dĩ nhiên không thể đem lại cho cô sự thỏa mãn.
Nhưng dù có là vậy đi nữa, trong mắt của Cordelia, Cain vẫn vô cùng tốt bụng. Trước mặt cô, cậu luôn luôn mỉm cười ân cần, và mỗi khi cô nắm tay Diana dẫn đi thăm vườn, cậu lại lịch sử gửi lời cảm ơn cũng như tặng cho cô một cái xoa đầu, tất nhiên là sau Diana.
Cain đã luôn luôn tốt bụng như vậy. Hình ảnh của người con trai ấy càng ngày càng trở nên tuyệt vời và hoàn mỹ hơn trong ánh mắt của Cordelia theo từng năm tháng trôi qua, mỗi khi cậu có dịp đến thăm vùng lãnh thổ nơi này. Và cứ mỗi lần như vậy, cậu lại dịu dàng xoa đầu và khen ngợi cô hết lời.
Vì một lý do nào đó, Cain vẫn thường hay hỏi Kiehl những câu kiểu như “Cậu đã phải lòng ai chưa?” hay “Cậu đã có người yêu chưa?” Những câu hỏi như vậy đã lọt vào tai Cordelia không biết bao nhiêu lần. Nhưng mỗi khi cô trả lại cùng câu hỏi đó về phía Cain, với một ánh mắt tràn đầy âu lo pha chứa chút tuyệt vọng, Cain lại luôn luôn cố gắng tìm mọi cách để né tránh nó đi.
Cordelia cũng chẳng phải kẻ u muội. Cô đã biết từ lâu rằng việc chạm được đến trái tim Cain vốn đã không phải việc khả thi. Nhưng dù có là như vậy đi chăng nữa, nếu như Cain cứ tiếp tục đối xử tốt với cô như vậy thì làm sao Cordelia có thể cứ thế mà rũ bỏ đi mối tình đầu của mình được chứ.
Sau khi nghe tin Cain không thể đến thăm Nelgrandy vào vụ thu hoạch mùa xuân năm nay bởi vì cậu còn đang bận du học tại nước ngoài, Cordelia đã không khỏi cảm thấy một nỗi thất vọng bao phủ lấy con tim. Nhưng sau khi biết được rằng Cain sẽ trở lại nơi đây nhân dịp kỳ nghỉ hè, cô lại không thể ngăn bản thân khỏi nhảy cẫng lên trong sự sung sướng tuôn trào.
Kể cả dù cho lý do có là vì cậu muốn gặp Diana càng sớm càng tốt đi chăng nữa, cô cũng chẳng để tâm dù chỉ một chút. Chỉ cần được trông thấy mặt Cain thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc rồi.
Món quà lưu niệm cô nhận được từ Cain lần này được trang trí bởi một chiếc hộp ruy băng với những họa tiết màu xanh lam tựa biển xa sâu thẳm, không khỏi khiến người đời khâm phục cách phối màu của Siriyuum. Cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, bên trong đó là một chiếc ô cũng mang sắc lam và cách phối màu tương tự, đem lại cảm giác vô cùng nhẹ nhàng mà thanh lịch.
Khi ánh nắng mặt trời rọi xuống qua chiếc ô ấy, một hoa văn tuyệt đẹp như một chiếc vương miện rọi xuống mặt đất, trông vô cùng bắt mắt và tinh tế.
Chính những món quà lưu niệm như vậy từ Cain là chất xúc tác chính khiến cho trái tim của Cordelia trở nên thổn thức, người mà vẫn luôn cố gắng hết sức để theo đuổi hình tượng của một nữ quý tộc điển hình.
Khi Cordelia đang tung tăng rảo bước đến phòng Cain với ý định gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến cậu, những âm thanh náo nhiệt phát ra từ phòng Diana bên cạnh thu hút sự chú ý của cô.
Nghĩ rằng có lẽ mọi người đang cùng nhau mở quà lưu niệm cho Diana, cô dừng chân lại một nhịp và ghé mắt qua khe cửa đang khẽ hé mở của căn phòng
“Ta sẽ bảo vệ nàng khỏi bất cứ mối nguy hiểm nào. Ta sẽ loại bỏ bất cứ thứ gì khiến cho nàng cảm thấy tổn thương. Bởi vì đối với ta, nàng là người chân quý nhất.”
Nói xong, Diana tạo dáng đứng đầy nghiêm nghị cùng với đó là một khuôn mặt lạnh lùng. Mặc trên mình bộ đồ hiệp sỹ màu trắng xóa, với thanh thánh kiếm trên tay, và mái tóc dài được cột chặt lại sau gáy, cô đứng đầy ngạo nghễ.
Ánh nắng hoàng hôn rọi qua ô cửa sổ phản chiếu lại mái tóc vàng óng ả của cô, tỏa sáng một cách rực rỡ, tô điểm thêm vào đó là khuôn mặt nghiêm trang tựa hiệp sỹ như thể bóng hình ấy vừa mới bước ra từ trong tranh.
Diana, người vừa khẳng định lại lý tưởng của mình một cách đầy rõng rạc, gợi lại cho Cordelia về hình ảnh của Cain, người mà cô đã yêu từ cái nhìn đầu tiên ba năm về trước.
Cordelia cảm thấy trái tim mình quặn thắt lại trước khí chất hiệp sỹ tỏa ra từ Diana, từng hơi thở của cô trở nên đứt quãng, và khuôn mặt cô lúc này đã chuyển sang màu đỏ rực.
Cô không thể rời mắt khỏi bóng hình chất phác của Diana, và vì lý do nào đó, một vài dòng lệ bắt đầu đổ xuống từ đôi ngươi đang mở to trong xúc cảm.
Cordelia dùng hai bàn tay nắm chặt lấy bờ ngực của mình như một cách để trấn áp đi nỗi đau khó tả mà cô đang phải trải qua, trước khi chạy thật nhanh về phòng của mình mà không ngoảnh lại đằng sau.