Akuyaku Reijou no Ani ni Tensei Shimashita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 2: Du học - Chương 138: Tuyệt kỹ song cần

Kiehl, Cain và Ilvalino chồng một vài hòn đá tại rìa sông lên thành một cái giếng đơn giản để đựng cá và thế là mọi thứ đã sẵn sàng.

Cain đi đến để gọi Diana, nhưng Diana và Cordelia đang nằm ngủ ngon lành cùng nhau. Hai người họ đang nằm cạnh nhau trên chiếc thảm dã ngoại và cùng ghé đầu bên dưới chiếc ô màu xanh lam. Trong lúc hồi tưởng lại về chiếc lều đơn giản được tạo bởi thảm trải và ô thường thấy tại bãi biển ở tiền kiếp, Cain để hai người họ lại cho Sascha trước khi trở lại bờ sống.

“Diana và Cordelia đã thiếp đi rồi. Vậy nên hãy bắt đầu chỉ với chúng ta đi.”

Cậu cầm lấy một con sâu trong xô và gắn nó vào lưỡi câu, trước khi nhẹ nhàng vung nó xuống mặt nước. Cả ba người cùng ngồi xuống bên rìa sông trong lúc chờ đợi cá cắn câu.

“Lũ cá có thực sự bơi qua đây không vậy?”

“Em cũng không biết. Bởi vì nơi đây khá nông, nên không có gì là chắc chắn cả. Bình thường thì em sẽ cùng cha đi đến vùng hạ nguồn nơi bọn chúng xuất hiện nhiều cơ.”

“Thịt của lũ quái thú rất ngon mà… Anh tự hỏi nếu lũ cá quỷ cũng ngon như thế thì tốt biết mấy.”

“Cain đã từng ăn thịt quái thú rồi sao? Oops, cá cắn câu rồi.”

Kiehl là người kéo câu và bắt được con cá đầu tiên. Sau khi đưa phần lưỡi câu lại gần và nắm lấy con cá trên tay, cậu cẩn thận gỡ lưỡi câu khỏi miệng cá trước khi ném nó vào bên trong chiếc giếng đơn giản làm bằng đá cuội.

“Vậy thì, Stillitz là người như thế nào?”

“…Cain, cá đã cắn câu anh chưa?”

“Chưa đâu. Vậy thì, Stillitz là ai?”

Kiehl lặng lẽ đưa tay vào trong xô, trước khi nắm lấy một miếng mồi mới và gắn nó vào lưỡi câu. Ilvalino thì nhìn chằm chằm vào chiếc dây câu của mình đang khẽ đung đưa theo dòng chảy của dòng sông, giả vờ như mình không nghe thấy gì.

“Tại sao anh lại biết cái tên Stillitz?”

“Ngày hôm qua, Cordelia đã kể cho anh sau khi Kiehl chạy đi mất.”

“Chậc, Cody-chan. Tí nữa em phải chấn chỉnh nó lại mới được.”

“Em phải đối xử dịu dàng với con gái chứ.”

“Chính là nó đó! Cain là người đã dạy hư Cody-chan. Rốt cuộc anh đang định làm gì chứ?”

Trong lúc nắm lấy chiếc cần câu, Kiehl hướng thẳng ánh mắt của mình về phía Cain. Thấy vậy, Cain ngay lập tức ngoảnh mặt sang bên với vẻ mặt như muốn nói “Không có gì đâu” trước khi khuôn mặt của Ilvalino đập vào mắt cậu. Cain cảm thấy đôi chút phản bội khi mặt của Ilvalino lúc này trông như muốn mỉa mai “là thế chứ gì.”

Dù trường hợp này gần như không thể xảy ra, nhưng nếu mọi chuyện xảy ra theo Route Công tước, thì Kiehl sẽ là hôn phu của Diana. Đối với Kiehl, người đã có tình nhân, thì quyết định kết hôn với Diana chỉ là một cách để làm tròn nghĩa vụ của mình đối với gia tộc, và đến cuối cùng thì Diana sẽ phải hứng chịu một cuộc hôn nhân bất hạnh không cảm xúc.

Vậy nên, Cain đang tự hỏi liệu mình có thể làm gì để thúc đẩy tình nhân của Kiehl lên vị trí hôn thê của cậu chàng càng sớm càng tốt, trước khi bất cứ điều xấu gì có thể xảy ra, nhưng tất cả những gì hiện tại cậu biết về nhân vật này đó là một cô nàng xinh đẹp.

“Không có gì đâu. Nhưng nếu cậu cứ nằng nặc mà lảng tránh như vậy thì anh sẽ không thể nào rũ bỏ nó ra khỏi đầu mình đâu. Ít nhất thì anh mong rằng cậu ý thức được điều đó.”

“Vậy thì anh có ý thức được việc Cody-chan có cảm tình với mình không.”

“Cậu cũng nhận ra rồi sao. Nói gì thì nói, anh đây cũng đâu phải loại người ngờ nghệt đến vậy.”

“Nếu biết rồi, thì làm gì đó đi chứ. Em bắt đầu thấy tội cho Cody-chan rồi đấy.”

Kiehl liếc nhìn Cain bằng nửa con mắt. Thấy vậy, Cain chỉ lắc vai và hạ lông mày, lúc này đây cậu vẫn chưa thể đáp ứng lại mong muốn đó được.

“Cắn câu rồi.”

Ilvalino bất ngờ lên tiếng trong lúc kéo lấy chiếc cần câu. Miệng của một con cá tương đối lớn với những dải sáng màu lục tỏa dưới phần bụng đã bị gắn chặt vào lưỡi câu.

“Oh, con này lớn nè! Làm tốt lắm, Ilvalino.”

“Kiehl-sama, Cain-sama đều sẽ giữ thái độ tốt bụng như vậy với tất cả mọi người mà thôi, ngoại trừ Diana-sama mà nói ra.”

“Ilvalino…”

Khi mà nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được cứu bởi Ilvalino và cố gắng chuyển chủ đề, thì chính cậu chàng lại là người gợi lại cuộc trò chuyện vừa rồi. Cain liếc nhìn bóng hình Ilvalino đang gỡ con cá khỏi lưỡi câu và nụ cười nham hiểm nở trên khuôn mặt của cậu ta. Ilvalino, người đã từng có kinh nghiệm câu cá tại con sông nằm kế bên cô nhi viện để kiếm thức ăn, nhanh chóng ném con cá về phía chiếc giếng và chuẩn bị mồi câu tiếp theo.

“Cordelia là em họ của anh và anh cũng coi con bé như là em gái mình vậy. Anh nghĩ rằng Cordelia rất đáng yêu, vậy nên anh chẳng thể làm gì xấu với con bé được.”

“Em đâu có bảo anh làm gì xấu đâu.”

“Cain-sama, cá cắn câu rồi kìa.”

Sau khi nghe Ilvalino nói vậy, Cain trông thấy cả hai chiếc cần câu của mình đều đang rung lắc dữ dội. Cain đang sử dụng tuyệt kỹ song cần để phụ trách luôn chiếc cần câu thứ đang ra sẽ được sử dụng bởi Diana.

Ilvalino cố định lại chiếc cần câu của mình xuống mặt đất bên cạnh, trước khi cầm lấy chiếc cần câu bên phải của Cain mà không nói một lời, và kéo mạnh nó lên. Cain, người vừa đưa một chiếc cần câu cho Ilvalino, khẽ cong khóe môi lên thành một nụ cười khó đỡ và đồng thời kéo cần câu còn lại của mình lên.

Sau khi Cain nhấc con cá của mình lên khỏi mặt nước, thì con cá mà Ilvalino vừa mới bắt được đã nhanh chóng nằm gọn trong chiếc giếng đựng cá gần đó. Nắm lấy con cá vẫn còn vung vẩy trong tay, cậu ép nó mở miệng ra và gỡ lưỡi câu bị mắc bên trong. Sau khi ném nó vào trong giếng, cậu đặt một tay lên trên hông và duỗi lưng. Quãng thời gian ngồi dài vừa rồi đã khiến cơ thể cậu không khỏi cảm thấy đau nhức.

“Anh biết Cordelia là một cô gái dễ thương và anh cũng biết những cảm xúc mà con bé dành cho mình, Kiehl. Nhưng nếu mà anh đáp lại tình cảm của Cordelia để rồi khiến cho con bé tổn thương sau này… Cậu sẽ giết anh mất.”

“Em không đi xa đến vậy đâu.”

Kiehl ngay lập tức bác bỏ với một khuôn mặt thẳng thừng. Cain nghĩ rằng mình nên hiểu rõ hơn về Kiehl, người vốn cũng có một đứa em gái yêu quý. Vì Cain nghĩ rằng mình hiểu nên cậu đã sử dụng gương mặt đó để đối mặt với Cordelia, một gương mặt tốt bụng khi đối mặt với một người bạn thân thiết của Diana, nhưng tránh xa hoàn toàn khỏi bất cứ chút cảm xúc yêu đương nào dành cho cô nàng.

“Dù sao thì, theo một cách nào đó, Cain cũng quá đỗi ưa nhìn mà.”

“Có những thứ mà anh cũng chẳng thể nào thay đổi được.”

Trong lúc đang nhìn lên Kiehl với một gương mặt tinh nghịch, Cain khẽ hạ thấp đôi lông mày và nhìn xuống, cậu đang không khỏi cảm thấy bối rối khi khuôn mặt mình đột nhiên bị đưa vào cuộc trò chuyện.

Ilvalino, người vừa quăng chiếc cần câu nhận được từ Cain sang một bên vì nghĩ rằng việc câu cá hai tay là quá phiền hà, chạy đến đứng sau Kiehl và Cain trước khi gật đầu.

“Đúng rồi nhỉ, vậy thì tôi nên làm gì để gỡ bỏ khuôn mặt đáng ghét này của Cain-sama đây?”

Kiehl, người đang liếc nhìn Cain, hướng ánh mắt của mình về phía giọng nói của Ilvalino đằng sau lưng trước khi ra vẻ suy ngẫm. Ilvalino đáp lại Kiehl bằng một ánh mắt trầm tư.

“Đúng là mặt của Cain đáng bị ăn đập nhỉ?”

Trong lúc hai tên con trai kia còn đang bận cãi nhau về vấn đề liên quan đến mặt mũi, Ilvalino lại lặng lẽ hướng ánh mắt của mình về phía Diana, người đang ngủ ngon lành trên tấm thảm trải bên dưới bóng cây cổ thụ đằng xa, trước khi lẩm bẩm một mình, “…cũng không đáng ghét lắm đâu.”