Cain một lần nữa bị phạt do gây nguy hại cho Hoàng tử Arundirano bằng việc vô tình chạm vào một công cụ ma pháp khả nghi nào đó trong lúc chơi đùa tại căn cứ bí mật.
Tạm thời cậu sẽ không được tham gia buổi luyện kiếm cùng các hiệp sỹ vệ binh cũng như các tiết học tại gia của cậu cũng bị tạm hoãn.
Nhưng không như lần trước, cậu có thể thoải mái nói chuyện với Diana và Ilvalino, cũng như được dùng bữa với gia đình như thường.
Thậm chí ngay lúc này đây, Cain cũng đang trò chuyện rôm rả với Ilvalino trên chiếc sofa tại phòng riêng của cậu
“Theo quan điểm của những chuyên gia, có hai loại vụ nổ mà cậu nên biết.”
“Sở thích của các chuyên gia sao.”
“Một loại là vụ nổ siêu nhiên có công lực lớn mà không cần sử dụng thuốc súng hay ma thuật, loại thứ hai là vụ nổ trữ tình có thể thực hiện với một số công cụ đơn giản.”
“Trữ tình là cái quái gì chứ.”
“Có hai loại là vụ nổ bột hay vụ nổ hơi nước.”
“Vụ nổ bột và vụ nổ hơi nước à.”
Ilvalino lắng nghe với một ánh mắt không hứng thú. Những chủ đề mà Cain dùng để nói chuyện với Ilvalino thường vô cùng nhảm nhí, vậy nên cậu không có nhiều kỳ vọng vào lần này.
“Lắng nghe với một chút nhiệt huyết xem nào. Chính vụ nổ hơi nước đã thổi bay căn cứ bí mật của chúng ta vào ngày hôm qua đấy.”
“…Chẳng phải đó là do ma pháp của Cain hay sao?”
Ilvalino trông có vẻ đôi chút hứng thú với chủ đề này, cậu tạm gác cuốn sách trên tay lại và nhìn thẳng vào mặt Cain.
“Cuối cùng thì tôi cũng được chứng kiến hiện tượng đó tận mắt. Trước đây, tôi chỉ có thể sử dụng những loại ma pháp gây nổ với một mức công phá tầm trung, và thậm chí vụ nổ lớn nhất gây ra bởi nó cũng không hoa mỹ như ngày hôm qua. Bình thường thì, ma pháp gây nổ là hỗn hợp giữa hỏa ma thuật và phong ma thuật. Vậy cách làm của tôi có gì khác vào lần đó?”
“Cậu đã sử dụng hỏa và thủy ma thuật.”
“Chính xác, đúng là phần chuẩn bị được thực hiện hoàn toàn bằng ma pháp, nhưng về cơ bản thì đây là khoa học… hay nói đúng hơn, vụ nổ đó xảy ra là do hiện tượng tự nhiên. Lý thuyết đơn giản thôi, nước sẽ ngay lập tức bay hơi nếu bị tác động bởi nhiệt độ cao. Nếu lượng nước đủ lớn thì sức công phá gây ra không nhỏ đâu.”
“Nước thực sự có thể phát nổ sao… thật à…?”
“Nếu cậu tò mò, tôi có thể giải thích chi tiết nếu chúng ta có cơ hội lần sau. Đừng có lạm dụng bởi vì nó khá nguy hiểm đấy.”
“Tôi còn không biết mình có đủ khả năng để thực hiện nó không cơ, vậy nên sẽ ổn thôi.”
Có lẽ bởi vì quá hiếu kỳ với vụ nổ gây ra bởi nước, Ilvalino đóng ghiền quyển sách trên tay mình lại từ lúc nào.
“Và còn một loại vụ nổ trữ tình nữa, nổ bột. Cái này còn dễ thực hiện hơn.”
“Vậy là các loại bột cũng có thể phát nổ sao?”
“Đúng vậy. Nếu cậu tạo ra một tia lửa dù là nhỏ nhất bên trong một túi bột đủ mịn, một vụ nổ sẽ xảy ra.” (Anh em nào xem Toaru là được nhìn tận mắt luôn)
“Chỉ cần thế thôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì chẳng phải lạ sao khi tiệm bánh không phát nổ mỗi ngày.”
“Cần thêm một vài điều kiện khác nữa. Nó cần được thực hiện bên trong một môi trường yếm khí đến một mức độ nào đó, cũng như phụ thuộc vào độ đặc của loại bột sử dụng nữa.”
“Vậy thì đến cuối cùng cũng đâu phải dễ dàng gì?”
“Cậu có thể tạo ra một vụ nổ chỉ bằng một túi bột và một que diêm, chẳng phải rất tuyệt sao?”
Trữ tình chứ, trữ tình chứ. Cain lắc lắc ngón tay trỏ của mình như để nhấn mạnh.
Ilvalino không thể phủ nhận bởi vì cậu thực sự đã được tận mắt trông thấy vụ nổ hơi nước, nhưng thật khó tin khi nghĩ rằng bột thôi cũng có thể phát nổ.
“Những hiện tượng tự nhiên khá đáng sợ đấy. Đến nước thôi cũng có thể phát nổ mà. Nếu cậu không hiểu được nguyên lý, thì chắc chắn cậu sẽ cảm thấy nghi hoặc. Cái đó tôi hiểu mà.”
Sau vụ việc, Cain và Ilvalino đã tra hỏi về tình hình từ đội trưởng hiệp sỹ vệ binh và cục trưởng cục ma pháp, nhưng những lý do mà họ đưa ra về việc vô tình kích hoạt một công cụ ma pháp bí ẩn tại một căn cứ bí mật không tên trôi qua trót lọt.
Cục trưởng cục ma pháp tò mò về công cụ ma pháp mà cậu nhắc đến và muốn nghe chi tiết về hình dáng, cấu tạo, và cách nó kích hoạt, trong khi đội trưởng đội hiệp sỹ vệ binh thì muốn nghe thêm về đường hầm bí mật ẩn dưới thủ đô và cấu tạo ban đầu của căn cứ bí mật cũng như nội thất bên trong nó. Điều đó khiến Cain không khỏi cảm thấy lo lắng.
Họ có lẽ đã nghi ngờ rằng đây là nơi ẩn náu của một tổ chức tội phạm nào đó. Cain rũ bỏ những lo âu trong lòng mình, tự nhủ với bản thân rằng cậu chỉ đang suy nghĩ thái quá mà thôi, nhờ đó mà khuôn mặt cậu vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Lúc này đây, có lẽ những cơ quan chính phủ đã bắt đầu điều tra về những căn nhà kho hay những chiếc lán bỏ hoang tại thủ đô. Để xem liệu có đường hầm bí mật nào khác không.
Cánh cửa phòng được mở ra một cách đầy vô ý cùng lúc với tiếng gõ cửa.
Diana bước vào.
“Em học xong rồi! Cùng chơi nào, anh trai!”
“Diana, phải chờ chủ phòng trả lời trước khi mở cửa chứ.”
“Vâng.”
Ilvalino thì thầm với Diana, người vừa chạy đến với một nụ cười hân hoan. Diana lúc nào cũng đáp lại như vậy, nhưng đây là một thói quen khó bỏ.
“Diana! 3!”
“7!”
Cain và Diana dạo gần đây đã chơi một trò chơi có tên “cộng đến 10”. Đúng như tên gọi thôi, Diana sẽ ngay lập tức trả lời con số mà Cain đưa ra sao cho cộng lại bằng 10.
Nếu trả lời đúng, Cain sẽ hết lời ca ngợi Diana. Đây là một trò chơi để Cain tạo cho mình cơ hội được khen ngợi Diana, bởi vì cô bé có thể cộng mà không cần dùng ngón tay.
“Anh trai và Ilu-kun đang chơi gì vậy?”
Cô bé dùng hai tay vỗ vào đùi của Cain, như muốn ra hiệu rằng mình muốn ngồi giữa chiếc sofa hai chỗ, sau khi Cain chỉnh lại vị trí ngồi của mình, Diana trèo lên và ngồi ngay ngắn cạnh Cain.
“Bọn anh đang nói về nét trữ tình.”
“Trữ tình là gì ạ?”
“Hmm? Theo đuổi những giấc mơ và mộng tưởng chăng? Mà dù sao thì, định nghĩa của trữ tình thực sự là gì chứ?”
“Khó lắm sao?”
Khi Cain nghiêng đầu thắc mắc, Diana cũng nghiêng đầu theo, như thể đang bắt chước.
Thấy vậy, Ilvalino nghĩ rằng họ chẳng khác gì là hình ảnh phản chiếu trên gương vậy. Mặc dù ngoại hình và độ dài tóc khác nhau, khuôn mặt của họ lúc này giống hệt nhau.
Có lẽ bởi vì Cain luôn để lộ khuôn mặt dịu dàng hiếm thấy khi ở cùng Diana.
“Đúng rồi. Hãy cùng tạo ra một căn cứ bí mật.”
“Căn cứ bí mật!? Wow! Căn cứ bí mật thật sao!?”
“Đúng vậy, là căn cứ bí mật đó!”
Cain đứng dậy, ôm lấy Diana, và bế cô bé khỏi chiếc sofa, họ cùng nhau nắm tay và bước quanh căn phòng.
Cain cầm chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn học với Diana, đặt nó cách giường một khoảng, và đặt một cuốn sách bên trên.
Cậu lấy một chiếc dây lưng trong tủ quần áo, dùng để cuốn chặt cột giường dùng để treo màn với lưng ghế, và sau khi đặt một tấm màn lên trên, cậu tạo ra một thứ giống như một chiếc lều đơn giản.
Lộn ngược chiếc thùng nhỏ trong phòng trước đây được dùng làm thùng rác, đặt nó ở giữa lều, và trải một chiếc khăn mùi xoa lớn lên trên.
Khi Cain treo một chiếc đèn lồng nhỏ ở giữa dây lưng, chiếc ghế dường như chuẩn bị đổ xuống do sức nặng, vậy nên cậu tăng số lượng sách đặt trên nó.
Chỉ trong vòng gần một tiếng đồng hồ, một căn cứ bí mật đã được hoàn thiện.
Những viên kẹo được đặt trên chiếc bàn tạo ra bởi thùng rác làm đồ ăn vặt, cùng những con thú nhồi bông của Diana, những quyển sách của Ilvalino và những dụng cụ thêu dệt của Cain trải khắp căn lều, bóng của chúng lắc lư theo ánh sáng đèn lồng.
“Bởi vì căn cứ này hơi nhỏ, vậy nên sẽ không đủ chỗ nếu không ngồi thế này.”
Cain nói trong lúc ôm lấy Diana vào lòng.
“Kể cả không chật thì em vẫn thích ngồi thế này hơn!”
Diana ôm chặt lấy con thú nhồi bông của cô bé trong lúc nói vậy.
“Tối và khó đọc quá…”
Ilvalino nhăn mặt khi cố gắng đọc một cuốn sách.
Bởi vì đây là căn cứ bí mật, bạn có thể ăn bao nhiều đồ ăn vặt tùy thích. Bởi vì đây là căn cứ bí mật, hãy nói về những thứ bí mật. Và bởi vì đây là căn cứ bí mật, hãy cùng giấu kho báu của chúng ta! Và…
Ba người trò chuyện nhỏ nhẹ trong căn lều nhỏ cho đến khi họ bị gọi xuống ăn trưa.
Khi bữa trưa kết thúc và họ trở về phòng, căn cứ bí mật ấy đã được dọn dẹp sạch sẽ bởi hầu gái và không còn dấu vết nào của nó nữa.
Ah, Ilvalino nghĩ rằng dù sao thì nét trữ tình cũng không tồn tại lâu.