Trong căn phòng tối, chỉ được thắp sáng nhe nhói bởi ánh đèn mờ.
Cain nằm lặng im trên giường mình với tấm màn đã đóng kín
Bởi vì ngày làm việc đã kết thúc, Ilvalino cũng đã trở về phòng của cậu từ trước đó không lâu.
“Ahhhhh! Mình hiểu rồi!”
Đột nhiên, Cain bật dậy và hét lớn.
Cảm giác khó chịu mà cậu nhận được trong cuộc trò chuyện với Đức vua và Nữ hoàng. Ở một mình, trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh và ngẫm nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, Cain ngộ ra một xúc cảm khó tả.
Khi cậu lấy tay ôm đầu, chiếc màn giường đột ngột mở ra.
Ilvalino đang đứng đó, vẫn còn đang ngái ngủ.
“…Cậu vẫn chưa ngủ à?”
Ilvalino nhăn mặt thấy rõ khi cậu thấy Cain ngồi dậy trên giường.
Có lẽ cậu vừa thốc tháo chạy đến đây từ phòng mình sau khi nghe thấy tiếng hét của Cain. Chiếc quần ngủ vén lên đến quá đầu gối tại chân phải, trong khi phía chân trái thì nhăn nhúm lại.
“Tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”
“Để ngày mai được không? Tôi đang buồn ngủ lắm.”
Cain muốn sắp xếp lại những gì vừa xuất hiện trong đầu mình bằng cách nói chuyện với ai đó, nhưng Ilvalino không muốn tham gia cùng cậu.
Bộ não, sau khi được đánh thức, đã bắt đầu ra lệnh cho hai mí mắt hạ xuống nhằm tìm lại giấc ngủ trước đây.
Ilvalino không thể ngăn mình khỏi ngáp ngắn ngáp dài và lấy tay khẽ dụi mắt.
“Vậy thì, chui vào trong chăn và nằm luôn ở đây đi. Đằng nào thì, sẽ vô dụng nếu trò chuyện với không khí, vậy nên cậu ngủ tại phòng tôi hôm nay luôn vậy.”
Nói xong, Cain vén tấm chăn lên và vỗ pompom vào phần giường ngay cạnh mình bằng lòng bàn tay. Ilvalino, vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mơ, trèo lên chiếc giường trước mắt mà không nghĩ ngợi gì, ngáp “Hmm”, trước khi kéo tấm chăn trong tay Cain và đắp kín đến quá đầu mình.
“Ít nhất thì thò mặt ra chứ. Hãy nhân từ chút đi.”
“Hmm.”
Ilvalino nhắm nghiền mắt lại khi cậu khẽ nâng người lên và thò nửa đầu khỏi chân.
Cain muốn cười lớn khi trông thấy cảnh tượng đó, nhưng lúc này đây, cậu không khỏi đặt cằm lên mu bàn tay phải và dùng tay trái để hỗ trợ cho phần cùi trỏ phải đang chống trên giường, suy ngẫm.
“Cả Đức vua Điện hạ và Nữ hoàng Điện hạ chưa một lần xuất hiện tại bất cứ buổi tập kiếm nào của Al-sama cùng với các Hiệp sỹ Vệ binh.”
“Tôi cũng luôn dùng bữa trưa với thằng bé sau buổi luyện tập. Hai người đó cũng không một lần có mặt.”
“Nói gì thì nói, chúng ta đang nói đến gia đình hoàng tộc. Những buổi luyện kiếm hay bữa trưa không phải lúc để dành thời gian với các thành viên trong gia đình.”
“Nhưng họ không chỉ biết rõ về những gì xảy ra trong các buổi tập kiếm, mà cả những vết thương nhẹ xảy ra trong lúc tập luyện đã được pháp sư trị liệu chữa trị hoàn toàn mà không cần báo cáo đi đâu hết, thậm chí là cả những cuộc đối thoại trong bữa trưa nữa. Tôi đang nói đến những thứ nhỏ nhặt như lúc hai người lỡ cụng đầu nhau khi cố nhặt dĩa lên ấy. Cứ như thể họ đã thực sự xuất hiện ở đó vậy.”
“Dù họ không biết về nội dung những câu chuyện bí mật mà tôi và Arundirano đã thì thầm nhỏ nhẹ với nhau, nhưng câu nói ‘Hai đứa bí mật trò chuyện với nhau như thể bạn chí cốt ấy. Rốt cuộc chuyện đó là gì vậy? Kể cho ta được không?’ không phải là ngẫu nhiên.”
“Nếu vậy, thì cậu cũng đã mường tượng ra rồi phải chứ. Từ khía cạnh khách quan.”
Cain ngạc nhiên khi cuộc độc thoại của cậu bị cắt ngang bởi Ilvalino, người mà cậu nghĩ rằng đã ngủ từ lâu. Khi cậu quay đầu sang nhìn, mắt của Ilvalino vẫn đóng nghiền, nhưng nửa đầu cậu vẫn thò ra khỏi tấm chăn.
“Về những buổi tập kiếm, có lẽ họ không khó để thu thập thông tin bởi vì có rất nhiều hiệp sỹ vệ binh xung quanh, nhưng bọn tôi dùng bữa trưa một mình. Chẳng phải không có ai khác trong phòng ăn sao?”
“Thế thì còn những hầu gái thì sao? Hay các nhân viên phục vụ nhà bếp? Hay có bất cứ vệ sỹ nào đứng ngoài cửa không?”
Cậu ngạc nhiên trước câu trả lời của Ilvalino.
“Có đấy. Có hai hầu gái đứng ở góc phòng. Nhân viên phục vụ chỉ đến và đi tại đầu và cuối bữa ăn. Tôi không nghĩ có vệ sỹ nào xung quanh cả… Tôi cũng không nghĩ là có bất cứ vệ sỹ nào trong cung điện hoàng gia cả.”
Nhắc lại mới nhớ, Cain luôn có cảm giác những hầu gái kia đang tiến lại gần khi cậu thì thầm to nhỏ với Arundirano. Liệu đó là nội gián do Đức vua hay Nữ hoàng cài vào?
“Những quý tộc có một thói quen xấu là khi họ trông thấy người hầu nào đứng bên tường, thì họ sẽ cho rằng người hầu ấy là bức tường luôn. Vậy nên hãy cẩn thận đấy.”
“Vậy là bức tường cũng có tai à, ý tôi là Mary.”
“Vậy tên của hầu gái đó là Mary à?”
“Tôi không biết…”
Tuy nhiên, những hầu gái hộ tống họ thay đổi mỗi ngày. Kể cả những hiệp sỹ vệ binh cũng bị quan sát chặt chẽ bởi đội phó, và bởi vì đặc thù buổi luyện tập, họ không thể tập trung theo dõi ai đó trong một thời gian dài được. Kể cả những hầu gái cũng đôi khi phải ra ngoài để chuẩn bị trà. Nhưng kể cả những lúc như thế, thông tin vẫn bị lọt ra.
“Vậy thì, tất cả những ai trong cung điện đều là nội gián. Một thứ gì đó như báo cáo theo dõi hoàng tử được trình lên mỗi ngày. Kể cả khi cậu chỉ lướt qua họ trên hành lang, đó cũng sẽ là một dòng báo cáo.”
Cain nhăn mặt trước những từ ngữ của Ilvalino, nhớ lại về lời nói của người quản gia không lâu trước đây. Ông ấy đã từng nói rằng Ilvalino là của Cain, nhưng tất cả những người hầu khác là của Dismayer và Elise.
“Ý cậu là sao khi nói một dòng báo cáo?”
“Nếu 12 báo cáo được thu thập từ mỗi người hầu mỗi 5 phút như, ‘Tôi lướt qua hoàng tử tại hành lang ở Dokosoko vào tháng nào, ngày nào, giờ nào, phút nào,’ thế là được một bản báo cáo đầy đủ về hoàng tử trong một giờ. Cậu sẽ tưởng tượng ra ngay được thôi. Khi dòng báo cáo này có ghi ‘Tôi ở cùng Cain’ còn dòng báo cáo khác thì không, họ sẽ biết ngay về thời điểm nào cậu ở cùng hoàng tử.”
Cain nghiêm nghị nhìn về phía Ilvalino đang ngủ cạnh mình. Cậu vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng nét mặt cậu nhăn lại lộ rõ vẻ khó chịu.
“Số lượng báo cáo như vậy là khổng lồ… Đức vua và Nữ hoàng thì luôn luôn bận rộn, vậy nên họ không thể đọc nó được.”
“Sẽ có một người khác nhận nhiệm vụ thu thập và sắp xếp những báo cáo. Cậu có thể dễ dàng kiểm tra 12 báo cáo chỉ trong 5 giây nếu chúng được kết nối lại với nhau. Nếu là nhà vua, thì chắc chắn sẽ có ai đó khác sẵn sàng thực hiện công việc đó.”
“Hoặc là nhà vua muốn tự mình làm mọi thứ…”
Cain tự mỉa mai bản thân dù cậu biết rằng chuyện như vậy sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Như Ilvalino đã nói, một bản báo cáo đã được lập ra về các hoạt động và những cuộc đối thoại giữa Cain và Arundirano. Một bản báo cáo miêu tả rõ đến từng chi tiết về những sự việc xảy ra mỗi giây. Thế thì có khác gì người đọc nó đang ở cùng với Arundirano, theo dõi cậu bé, mọi lúc mọi nơi?
Arundirano rất hiếm khi gặp cha mẹ mình và cậu bé sẽ không thể nào biết về việc này được.
“Thật méo mó làm sao.”
“Thông tin là sức mạnh. Để tiếp nhận và sắp xếp thông tin thì cần có kỹ năng, nhưng ai cũng có thể thu thập nó… Vậy nên đúng nghĩa là tất cả những con tốt đã được sử dụng…”
“Ilvalino.”
“Cậu ổn chứ? Tốt nhất cậu nên chợp mắt chút đi.”
Mình thực sự trông buồn ngủ như vậy sao? Lời nói của Ilvalino đã vang vọng trong đầu cậu được một lúc. Sau khi được cảnh báo bởi vị quản gia, cậu luôn luôn giữ tông giọng của mình nhỏ nhất có thể khi nói chuyện với Ilvalino, dẫu cho chỉ có hai người trong phòng.
Cain im lặng suy nghĩ một lúc lâu, nhưng sau khi nghe thấy tiếng ngáy ngày một rõ ràng phát ra từ phía bên cạnh, cậu cũng chui lại vào tấm chăn ấm và nhắm chặt hai mắt.