Trước khi kịp nhận ra, Cain đã được cõng bởi một tấm lưng rộng.
Cuối tầm mắt, cậu có thể thấy phần giáp vai với những tông lụa phe phẩy. Kèm theo đó là bộ đồng phục độc nhất quen thuộc của Hiệp sỹ Vệ binh.
Khi rướn người và nhìn lên phía trên, Cain trông thấy một mái tóc cắt ngắn màu chàm.
“Tỉnh rồi à?”
“Đội phó…”
Cain đã được cõng lên bởi Fabian, Phó đội trưởng của Đội Hiệp sỹ Vệ binh.
“Al-sama với Ilvalino sao rồi?”
“Ta đây.”
“Tôi đây.”
Cậu nhận được câu trả lời từ bên dưới. Giờ để ý, cậu có thể trông thấy hai người họ đang đi bên cạnh Fabian.
Ilvalino và Arundirano nắm tay nhau khi họ bước đi như vậy như thể để không bị lạc.
Không lâu sau, Cain được thả xuống, và bù lại, giờ đây đến lượt Arundirano bị cõng trên lưng Fabian.
Theo lời kể của Fabian, thì có vẻ như anh ta không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng Arundirano đã trốn khỏi cung điện hoàng gia.
“Khi thấy Cain, tôi còn tưởng rằng đây lại là một vụ bắt cóc hoàng tử nữa chứ.”
Cùng với một nụ cười, anh ta nói rằng mình đã sớm nhận ra việc Arundirano tự mình đuổi theo Cain sau khi cậu bước lên xe ngựa.
Chiếc xe ngựa lăn bánh với tốc độ khá chậm, vậy nên không khó để đuổi kịp. Tuy nhiên, anh ta đã hoàn toàn mất dấu ba người khi họ bước vào một con hẻm nhỏ.
“Tôi đã rất nóng giận vì không biết đó thực sự là một vụ bắt cóc hay chỉ là hiểu lầm.”
Sau đó, anh ta nghe thấy một tiếng nổ lớn phát ra từ cánh rừng phía ngoại ô thủ đô, vậy nên anh đã chạy một mạch đến đó.
Khi đến nơi, đập vào mắt anh là một thứ trông như một đống đổ nát cùng với đó là Ilvalino và Arundirano đang kéo lê Cain.
Fabian tự hỏi không biết tại sao mấy đứa nhóc mới lúc trước còn ở trung tâm thủ đô giờ lại ở đây.
“Tại sao mấy cậu lại ở đó. Các cậu đã làm gì?”
“Có một phế tích mà tôi và Ilvalino đã phát hiện ra ở nơi này. Nó được nối với một cái lán bị bỏ hoang tại một ngõ nhỏ ở trung tâm thủ đô qua một đường hầm bí mật, và trông nó khá ổn, vậy nên tôi nghĩ sẽ tận dụng cơ hội này biến nó thành căn cứ bí mật cho riêng mình.”
“Căn cứ bí mật là gì chứ? Mà, chờ đã, cậu nói là có một đường hầm bí mật sao?”
“Đúng vậy. Tôi tình cờ tìm ra nó khi đi dạo quanh thị trấn trong chuyến viếng thăm cô nhi viện hôm qua. Tôi nghĩ rằng tuy việc này có tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng phát hiện ra một đường hầm bí mật luôn đem lại cho ta cảm giác thích thú. Ừm thì, ở cuối đường hầm còn kèm thêm một phế tích đổ nát này đây nữa.”
“Vậy thì, cậu quyết định biến nơi đó thành căn cứ bí mật?”
“Đúng vậy. Một căn cứ bí mật. Đội phó không biết sao? Căn cứ bí mật ấy.”
Cain đã đến thăm cô nhi viện vài lần trong quá khứ. Khi cậu đem theo Arundirano vào ngày hôm nọ, Fabian cũng đi theo, vậy nên lập luận của cậu được củng cố, và không có lý do gì để tìm hiểu sâu hơn. Việc cậu nói rằng mình đã đi dạo quanh thị trấn không phải là lời nói dối, bởi vì cậu thực sự đã cùng đám trẻ mồ côi đi tìm thức ăn.
Tất nhiên cậu chẳng phát hiện ra đường hầm bí mật nào cả, cậu chỉ bịa ra thôi.
“Dù gì tạo nên một căn cứ bí mật cũng không có gì là sai cả. Không, nó sai đấy. Bởi vì nơi đây là một phế tích, cậu không biết lúc nào nó sẽ thực sự sụp đổ đâu, vậy nên đừng lởn vởn quanh đó.”
“Vậy thì tôi nên chọn một nơi như thế nào?”
“Tôi không biết mình có thể cố định vài miếng ván lên cành cây để tạo bộ khung, và buộc một hai lá cọ hay lau sậy làm mái che không…”
“Tôi hiểu rồi, căn cứ bí mật của đội phó là như vậy.”
“Đó chỉ là ví dụ thôi. Tôi không nói là mình sẽ thực sự dựng lên nó… mà chuyện gì đã xảy ra tại cái căn cứ bí mật của cậu vậy. Vụ nổ vừa rồi là sao?”
“Có một công cụ huyền bí ở phế tích đó mà tôi chưa từng thấy trước đây, trông như một công cụ ma pháp hay nguyền rủa vậy. Và khi tôi tò mò động tay vào, nó bắt đầu hoạt động và phát nổ. May mắn thay, tôi đã kịp thời thi triển ma pháp để bảo vệ Hoàng tử Điện hạ Arundirano, vậy nên không có thương tổn nào hết… Mà, nói là thế nhưng tôi đã nhanh chóng cạn kiệt ma lực và bất tỉnh.”
Cain ngượng ngùng hạ lông mày xuống và gãi đầu.
Trong lúc nói chuyện rôm rả, họ đã bước đến bờ rừng từ lúc nào không hay. Một chiếc xe ngựa được đỗ bên con đường cạnh cánh rừng này. Có lẽ Fabian là người đã lái nó.
“Cậu đã khiến Hoàng tử Arundirano bị liên lụy. Tôi sẽ nghe chi tiết về nó sau, nhưng dù sao thì Cain cũng vừa mới bất tỉnh mà. Tạm thời, cậu có thể về nhà và nghỉ ngơi đã. Tôi sẽ chở cậu về.”
“Cảm ơn. Thật lòng mà nói, tôi vừa trả phí xe cho Điện hạ trên đường đến đây, vậy nên tôi không còn đồng lẻ nào để bắt xe về nữa. Anh đã cứu tôi đó.”
“Chẳng phải tiền tiêu vặt của nhà công tước nhiều lắm sao?”
Fabian khẽ nhíu mày, để lộ một ánh mắt mỉa mai.
Cain cũng nhíu mày theo và nhún hai vai quá mức cần thiết.
“Ở đó, bất kể có đòi hỏi gì, anh sẽ có thứ mình muốn, vậy nên vì thế tôi không bao giờ phải bận tâm đến tiền bạc cả. Nếu so sánh túi tiền của tôi với Ilvalino, thì cậu ta còn có nhiều hơn.”
Đôi khi cậu vẫn có chút tiền tiết kiệm từ các lễ hội, nhưng có bao nhiêu thì Cain cũng tiêu hết vào Diana, vậy nên cậu chẳng còn lại gì.
Phí di chuyển lần này cũng là cậu mượn từ Ilvalino.
Bước thêm một vài bước, Fabian dừng lại trước chiếc xe ngựa.
Anh quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt Cain.
“Đó thực sự là một phế tích sao? Thực sự không có ai ở đó chứ?”
Cain mỉm cười trước câu hỏi của Fabian và đáp lại bằng một đôi mắt chân thành.
“Bởi vì nơi đây là một căn cứ bí mật, nên ở đó không có ai khác ngoài chúng tôi.”
Vì một lý do nào đó, Fabian cảm thấy đôi chút rợn tóc gáy trước ánh nhìn ấy.