Ba ngày sau khi Cain rời khỏi dinh thự để du học tại vương quốc láng giềng. Diana thoát được khỏi ánh mắt của Sascha và đi đến phòng riêng của Ilvalino.
“Vậy thì… tôi đã bảo cô chủ bao nhiêu lần rằng cô không được đến đây rồi nhỉ?”
“Em đến đây để bàn luận về một chuyện bí mật. Này, Ilu-kun. Hãy nói hết mọi sự thật cho Sascha biết đi.”
“Huh?”
Dù Cain đã không còn ở đây nữa, nhưng Ilvalino vẫn sinh hoạt trong căn phòng dành cho người hầu riêng của mình. Cậu biết rằng rồi một ngày không xa Cain sẽ trở về.
Diana cũng đã có phòng riêng kể từ năm ngoái, nằm ngay phía dưới phòng Cain. Như thường lệ, bên cạnh phòng Diana là căn phòng dành cho người hầu riêng của cô bé, nơi Sascha sinh hoạt.
“Làm vậy thì có nghĩa lý gì?”
“Em là một quý cô, nhưng đó chỉ là vỏ bọc để che mắt thiên hạ mà thôi. Không sớm thì muộn, Sascha cũng sẽ phát hiện ra, vậy nên em không thể diễn kịch mãi được.”
“Đúng là vậy nhỉ."
“Và thêm nữa, em cũng muốn Tiến sỹ Ianis dạy thêm về Siriyuum.”
“Cô không có ý định đuổi theo cậu ấy đấy chứ?”
“Đúng rồi đó! Không cần phải chịu đựng gì cả! Hãy nỗ lực hết sức để không cần phải chịu đựng gì cả!”
Đó là những gì Cain từng nói.
Tuy nhiên, nếu làm vậy, Diana chỉ có thể ở bên Cain trong ba năm tại Siriyuum cho đến ngày cậu ấy tốt nghiệp. Cô chỉ có thể ở bên anh trai mình trong ba năm mà thôi, để rồi lại phải chia xa trong ba năm tiếp theo. Sáu năm học của hai người được chia đều thành hai lần ba năm.
“Dù sao thì ba năm nữa cô chủ mới phải nhập học, vẫn còn khá nhiều thời gian để chuẩn bị. Hãy suy nghĩ kỹ về việc có nên đi du học hay không.”
“Vâng!”
Diana luôn luôn trả lời như vậy. Nhưng Ilvalino biết rõ rằng cô bé sẽ làm ngược lại.
“Kể cả có giải thích cặn kẽ cho Sascha đi chăng nữa, thì chẳng có gì đảm bảo rằng cô ta sẽ không kể lại cho ông bà chủ và mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể hết.”
“Đúng là không dễ dàng đến thế nhỉ. Hmm."
Cả Ilvalino và Diana đều nghiêng đầu suy tư, nhưng họ chẳng nghĩ được ra ý tưởng nào nên hồn.
Vào những lúc thế này, Cain sẽ nói, “Tôi có một đề xuất!” Và rồi ba người họ sẽ cùng nhau chăm chú bàn luận, để rồi mới đi đến ngõ cụt. Nói gì thì nói, như thế vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc ngậm hồ bóng.
“Trước hết hãy tìm hiểu về những món vật tư của Sascha. Sở thích, bạn bè của cô ấy, vân vân và vân vân… Sau khi biết được về những thứ mà cổ thích hay không thích, chúng ta có thể dùng chúng như một công cụ để thuyết phục.”
“Vậy thì anh có làm được điều đó không, Ilu-kun?”
“Cứ để cho tôi. Sẽ tốn đôi chút thời gian, nhưng chắc chắn đâu sẽ vào đó thôi."
“Như một ninja, phải chứ?”
“Không phải ninja.”
Phòng của Ilvalino rất nhỏ và chỉ có một chiếc ghế duy nhất, nội thất trong phòng được tối giản để vừa đủ cho một người dùng. Vậy nên Diana sẽ là người độc chiếm chiếc ghế trong khi Ilvalino ngồi trên thành giường. Ilvalino nghĩ rằng Diana sẽ nhanh chóng đứng dậy sau khi cả hai đi tới kết luận rằng không thể giải quyết vấn đề về Sascha trong một sớm một chiều, nhưng Diana vẫn ngồi im không động đậy.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
“Em cũng muốn giải quyết hiểu lầm giữa cha mẹ với anh trai. Em nên làm gì đây?”
“Hiểu lầm gì vậy?”
Ilvalino nghĩ rằng việc Cain yêu quý em gái mình quá mức là sự thật không thể chối cãi và chắc chắn không phải một hiểu lầm, vậy thì còn hiểu lầm nào khác sao?
Diana bắt chéo chân, đặt hai cùi trỏ mình lên đầu gối, và tựa cằm mình trên lòng bàn tay. Sascha luôn miệng nói rằng một quý cô thì không nên làm những hành động bất lịch sự như vậy, nhưng Ilvalino không than phiền gì. Cain đã dặn cậu rằng phải giúp cho Diana giải tỏa căng thẳng mỗi khi có thể.
“Về những buổi xem mặt của anh trai. Nhìn thì có vẻ như anh ấy tỏ thái độ thô lỗ với các cô gái, nhưng mọi chuyện không phải vậy đâu.”
“Vậy sao?”
“…Có một vài người trong số họ thì đúng là vậy thật, nhưng phần lớn thì không.”
Diana thả lỏng hai chân, hai cánh tay giờ đây khoanh lại trước ngực. Cô bé bĩu môi và ra vẻ gầm gừ. Nó thực sự không giống, không, nó chắc chắn không phải phong thái thường thấy của một quý cô.
“Kay-chan cũng là một cô gái trong số đó. Cậu ấy là người đầu tiên bắt chuyện và chơi đùa cùng em tại bữa tiệc thêu của Nữ hoàng. Cậu ấy cũng đến một trong những buổi tiệc trà tổ chức tại nhà mình để xem mặt với anh trai. Tuy rằng cậu ấy có chủ động bắt chuyện với anh trai, nhưng anh ấy chỉ cười xuề xòa và không thực sự để tâm cho lắm. Sau đó em có hỏi chuyện từ Kay-chan. Cậu ấy chỉ cười và nói phần lớn nội dung của cuộc đối thoại đều là về Di mà thôi.”
“Như vậy chẳng phải cậu chủ Cain mới là người sai ở đây sao?”
“Nhưng em không nghĩ Kay-chan bị phớt lờ đâu, bởi vì cậu ấy là một cô gái rất tốt bụng. Những câu chuyện mà cậu ấy kể cũng đều là về những bữa tiệc thêu và những bức thêu mà hai người họ đã tạo ra. Hơn nữa, còn nhiều cô gái khác tham gia buổi tiệc thêu đó cũng đến để xem mặt nữa.”
Cain đã mất bình tĩnh và tấn công Arundirano vào ngày hôm ấy, vậy nên cậu phải đền tội bằng cách gửi cho tất cả những đứa trẻ tham gia một lá thư xin lỗi cùng một chiếc khăn mùi xoa thêu. Một vài cái trong số chúng được thêu nên bởi Ilvalino, nhưng phần lớn đều là do Cain tự tay làm ra.
Một vài đứa trẻ sau đó đã bắt đầu tham gia những bữa tiệc thêu của Nữ hoàng một cách tích cực hơn thay vì ở nhà nghịch đồ chơi như lẽ thường bởi vì những chiếc khăn mùi xoa này.
Nữ hoàng cũng cảm thấy rất vui khi những đứa trẻ còn chưa đến tuổi đến trường có thể tụ tập với nhau để cùng luyện tập và khoe thành quả của mình với mọi người.
Cain và Diana cũng thường xuyên được mời đến bữa tiệc thêu tổ chức hàng tháng ấy. Vì một vài lý do không xác định, Arundirano cũng đến mỗi khi Cain xin phép nghỉ buổi tập kiếm buổi sáng để tham dự buổi tiệc này.
Vậy nên, những cô bé, vốn đã trở thành bạn với họ trong khoảng thời gian đó, đều biết rằng Cain yêu quý Diana đến nhường nào. Vì lẽ ấy, họ không cảm thấy ngạc nhiên khi cuộc trò chuyện tại buổi tiệc trà được tổ chức với mục đích xem mặt đều chỉ xoay quanh một mình Diana.
Phần lớn trong số chúng còn đón nhận cuộc trò chuyện này một cách tích cực như một chủ đề về bữa tiệc thêu và cười nói vui vẻ. Tất nhiên, một vài câu hỏi thăm dò xã giao với mục đích tìm hiểu đối phương vẫn được xen kẽ vào sao cho đúng với mục đích ban đầu của buổi gặp mặt. Để rồi, những gì họ nhận lại là cảm giác kinh ngạc đôi phần khi Cain luôn tỏ rõ thái độ lạnh nhạt mỗi khi nội dung cuộc trò chuyện không còn xoay quanh đến Diana nữa. Tất nhiên, sau khi cuộc đối thoại được nhanh chóng xoay vòng về đúng quỹ đạo ban đầu, Cain vẫn tiếp tục tham gia với một nụ cười niềm nở trên khóe môi.
“Anh trai chỉ tỏ ra lạnh nhạt bởi vì ảnh không có hứng thú với việc xem mặt mà thôi. Bằng chứng là sau đó, họ vẫn đối xử với nhau như những người bạn tốt tại các buổi tiệc thêu. Còn đối với những quý bà không có liên hệ gì với buổi tiệc thêu này, thì đúng là anh ấy chẳng khác gì một đứa con trai tệ bạc cả. Em nghĩ đầu đuôi mọi chuyện là như vậy đấy.”
“Hmm… Cậu ấy tỏ ra lạnh nhạt vì không muốn kết hôn thôi sao.”
“Đúng vậy.”
“Nếu đó không phải là Cain, mọi chuyện có thể đã khác.”
“Thật sao.”
Những cô gái không quen biết gì Cain sẽ làm mọi cách để đánh bóng bản thân nhằm mục đích gây ấn tượng với đôi phương và cuối cùng nhận một kết quả cay đắng là bị phớt lờ thẳng thừng. Những bậc cha mẹ được mời đến tham dự chắc chắn sẽ không khỏi cảm thấy khó chịu trước sự việc này và buông lời phàn nàn.
Ngay từ đầu, mọi chuyện sẽ không trở nên rắc rối như vậy nếu họ chỉ đến với mục đích thiết lập mối quan hệ bạn bè thân thiết trước khi nhập học. Bởi vì Hoàng tử kế nhiệm kém Cain tới ba tuổi nhưng sở hữu địa vị xã hội cao hơn, nếu kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cậu ta có hôn thê đồng thời nâng cao mối quan hệ đôi bên với Cain rồi mới tính đến chuyện xem mặt, thì cơ hội thành công của họ chưa chắc đã là con số không.
“Chuyện của Sascha. Cũng như việc giải quyết những hiểu lầm với cha mẹ. Em sẽ thực hiện bằng được hai việc này. Vậy nên hãy hợp tác nhé, Ilu-kun.”
“Như cô chủ muốn.”
Diana nắm chặt đôi tay, nói rằng cô bé sẽ giải quyết cho xong những vấn đề rắc rối đằng sau hậu trường sao cho Cain có thể an tâm mà về nhà.