Akuyaku Reijou no Ani ni Tensei Shimashita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 2: Du học - Chương 88: Lễ hội hoa (Phần 2)

Lễ hội hoa sẽ bắt đầu vào ngày mai. Hôm nay, ngày cuối cùng đến trường trước kỳ nghỉ dài, được kết thúc sớm vào buổi sáng.

Những ai chuẩn bị trở về vùng lãnh thổ nhà mình thì đang bận rộn gói ghém đồ đạc của mình, còn những ai chọn ở lại thủ đô cũng đang bận rộn gói ghém đồ đạc để trở về nhà cha mẹ.

Trong khi Julian và Cain thì đang thư thái dùng bữa trưa tại nhà ăn.

“Julian-sama sẽ làm gì trong hai tuần tới?”

“Um. Ta sẽ cùng gia đình mình khai màn cho Lễ hội hoa trước toàn thể người dân thủ đô vào ngày đầu tiên. Khi đó ta sẽ phải trở về cung điện hoàng gia. Từ ngày thứ hai trở đi, gia đình hoàng tộc sẽ đi vòng quanh thủ đô để thanh tra vườn hoa của từng gia đình quý tộc một.”

“Vậy là ngài sẽ rất bận rộn nhỉ?”

“Um. Cậu có thể ca tụng ta. Cậu có thể tôn thờ ta vì đã làm việc một cách cần cù như vậy dù mới chỉ là một học sinh.”

“Sự tuyệt vời của Julian-sama, người đã cần cù làm việc cho xứng đáng với cái danh hoàng tộc, là không thể diễn tả được bằng từ ngữ. Vào ngày đầu tiên, mọi người dân xung quanh thủ đô sẽ không thể giấu nổi sự tôn kính của mình và không ngần ngại cho đi những tràng vỗ tay giòn rã trước hình bóng rạng ngời của ngài. Hãy vui mừng đến tận sâu thẳm con tim khi biết rằng tương lai của vương quốc này sẽ được cứu rỗi bởi Đệ nhất Hoàng tử Julian, người trân trọng từng thường dân nói riêng và trân trọng tinh thần dân tộc nói chung…”

“Cain. Ca tụng quá lố cũng là một cái tội đấy.”

“Vậy sao.”

Cain rót ấm trà được mang đến vào hai tách trà, rồi đặt một cái trước mặt Julian và đưa cái còn lại lên miệng mình.

Hương thơm của nó nồng hơn và vị cũng đậm hơn hẳn so với những loại trà nhạt thường thấy tại Limut Break. Vì vậy Cain không khỏi cảm thấy yêu thích khẩu vị trà của người Siriyuum.

“Còn Cain thì sao? Cậu nói là sẽ dành thời gian cho công việc làm thêm phải chứ.”

“Dự định thì là vậy. Nhưng do trường đã đóng cửa, vậy nên tôi cũng sẽ tạm thời mất luôn công việc bán thời gian hiện tại của mình. Đó chỉ là một hệ quả mà thôi.”

Công việc bán thời gian của Cain chủ yếu là đóng vai thủ thư trong thư viện và sắp xếp lại các kệ sách dưới sự chỉ đạo của giáo viên. Thêm vào đó, cậu còn phụ luôn việc dọn dẹp nhà tắm chung rộng lớn tại ký túc, cũng như đôi khi là giúp sơ chế nguyên liệu tại nhà ăn. Lý do quan trọng của tất cả những việc đó là cậu được trả tiền! Vậy nên, sử dụng từ “giúp” ở đây là không phù hợp cho lắm. Tất nhiên, khi trường học đóng cửa và hầu hết mọi người đều rời khỏi ký túc xá, những công việc bán thời gian đó cũng không cánh mà bay.

“Oh, vậy là Cain-sama sẽ rảnh phải chứ?”

Cain ngước đầu dậy khỏi tách trà sau khi được gọi tên, Sylly Leah đang đứng đó. Một đĩa bánh ngọt cùng một tách trà được đặt trên chiếc khay của cô nàng.

“Tôi có thể ngồi cùng được chứ?”

“Tất nhiên rồi, cứ tự nhiên.”

Cain đồng ý và hướng tay về chỗ ngồi gần Julian. Sylly Leah đặt chiếc khay xuống bàn, rồi kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống. Sau khi nhấp một ngụm trà, cô lại nhìn về phía Cain lần nữa.

“Cain-sama, cậu vừa mất việc làm thêm, phải chứ? Đó là lý do cậu đang rất rảnh, phải chứ?”

“Đúng vậy. Tôi đã định sẽ dành khoảng thời gian này đến thăm vườn hoa tại nhà của những người bạn trong lớp, nhưng do vẫn còn chưa quen với lễ nghi tại vương quốc này, cùng với việc tôi cũng không muốn làm phiền họ thêm nữa, bởi vì dù gì thì họ cũng đã đủ bận bịu với việc chuẩn bị trong suốt mùa lễ hội này rồi. Tôi nghĩ mình có lẽ sẽ dành thời gian ôn bài tại phòng ký túc xá vậy.”

Cain thực sự muốn về nhà và chơi đùa cùng Diana, nhưng cậu không thể dành ra hai tuần nghỉ lễ đó trên xe ngựa được. Và số tiền cậu dành dụm được vẫn còn quá xa để có thể chi trả cho một chuyến đi bằng rồng bay.

“Nếu không phiền, cậu có muốn làm bồi bàn tại vườn hoa nhà tôi không? Nói thật thì gia đình tôi có hơi thiếu nhân lực một chút.”

Sylly Leah đặt một tay lên má và nghiêng đầu như thể cô nàng đang gặp rắc rối. Nghĩ lại thì cử chỉ đó mang đầy đủ dáng dấp cần có của một thiếu nữ xinh đẹp nhà quý tộc yêu kiều. Julian lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người và đặt tách trà xuống bàn với một ánh mắt ủ rũ.

“Cain dù sao cũng là con trai của một Công tước tại vương quốc láng giềng. Sẽ là một sự phỉ báng nếu để cậu ấy làm bồi bàn cho một gia đình quý tộc cùng đẳng cấp khác.”

“Cậu ấy vẫn luôn lau dọn bồn tắm chung tại ký túc xá mà, giờ đây ngài lại nói gì vậy, Julian-sama? Với cả mọi bồi bàn làm việc trong dinh thự nhà thần đều là những người hầu có kinh nghiệm cả. Nếu Cain-sama chấp nhận yêu cầu này, thần sẽ đảm bảo quản gia nhà mình sẽ chỉ dạy cho cậu ấy một cách tận tình nhất có thể.”

“Nhưng mà...”

Vì một vài lý do, khuôn mặt của Julian nhuốm màu tâm trạng.

“Sylly Leah. Rất cảm ơn vì lòng thành của cậu. Nhưng hãy cứ đối xử với tôi như một bồi bàn bình thường thôi là được. Kể cả có pha thêm chút sự kính trọng, thì riêng bản chất của việc này thôi cũng đã chả có gì đáng tự hào rồi."

Nói vậy, Cain nở một nụ cười cay đắng. Cậu cảm thấy biết ơn khi họ quan tâm đến địa vị xã hội hiện tại của cậu, nhưng không phải vì thế mà cậu lại trở thành gánh nặng cho gia đình người khác được.

“Vậy tôi sẽ coi đó là một lời đồng ý. Hãy đến dinh thự nhà tôi vào sáng ngày mai. Tôi sẽ báo trước với các hiệp sỹ gác cổng, khi nào cậu đến, tôi sẽ cho cậu biết thông tin chi tiết về công việc sau. Hãy nhớ đấy Cain, công việc làm thêm này chỉ kéo dài trong khoảng thời gian diễn ra Lễ hội hoa mà thôi, vậy nên không việc gì phải cư xử cứng nhắc quá đâu. Chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị sẵn đồng phục cho cậu luôn, vậy nên cậu có thể thoải mái mặc thường phục mà đến cũng được.”

“Vậy thì tốt quá, cảm ơn rất nhiều.”

Giờ đây cuộc bàn luận đã kết thúc, Sylly Leah cầm lấy chiếc dĩa và bắt đầu thưởng thức đĩa bánh.

Thấy thế, Julian gắng giọng ho lấy một cái. Cậu quay mặt về phía Sylly Leah và nở một nụ cười khó xử.

“Vậy thì Sylly Leah. Nàng có bận gì vào ngày cuối cùng của Lễ hội hoa không?”

Sylly Leah im lặng lắng nghe câu hỏi của Julian trong lúc chậm rãi nhai miếng bánh trong miệng. Sau khi nuốt xuống, cô nàng cầm tách trà lên và nhấp một ngụm để dọn sạch khoang miệng, và rồi từ từ đặt tách trà xuống bàn.

“Vậy còn Julian-sama thì sao?”

“Ta sao? Ta vừa nhận được lời mời từ Atila. Việc này xảy ra đột ngột quá. Ta vẫn chưa thể nào quyết định ngay được.”

Julian nhìn thẳng vào mắt Sylly Leah, trong lúc nở một nụ cười gượng.

“Đúng rồi nhỉ! Thần sẽ đi chơi cùng anh trai mình vào ngày cuối cùng! Vậy nên Julian-sama có thể thoải mái dành thời gian với người con gái yêu dấu của ngài ấy, phải chứ?!”

Sylly Leah đứng dậy với tách trà vẫn còn đang uống dở, chiếc bánh của cô nàng cũng mới ăn được có vài miếng.

Cô đánh mắt lườm nguýt Julian một cái, trước khi mỉm cười dịu dàng với Cain và nói, “Giúp đỡ nhau ngày mai nhé,”

“…….Julian-sama. Tôi mong mình chỉ đang hiểu lầm thôi. Nhưng theo ngài, ngày cuối cùng của Lễ hội hoa có ý nghĩa gì?”

“Ngày cuối cùng của Lễ hội hoa là ngày mà mọi người sẽ cùng nhau dạo chơi và nhảy múa bên trong thủ đô tràn đầy sắc hoa cùng với người mà mình yêu thương nhất, như là gia đình, bạn bè, hay người yêu.”

“Vậy là Julian-sama đần thật nhỉ."