Akuyaku Reijou no Ani ni Tensei Shimashita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Arc 2: Du học - Chương 91: Ngày cuối cùng của Lễ hội hoa (Phần 1)

T/N: Chút fanservice cho ngày Quốc khánh

---

Vào ngày cuối cùng của Lễ hội hoa, những vườn hoa của các gia đình quý tộc sẽ không mở cửa. Nói cách khác, công việc làm thêm của Cain đã kết thúc vào ngày hôm qua, và hôm nay là một ngày nghỉ đúng nghĩa.

Tất nhiên, tuy là thế nhưng những gian hàng ven đường vẫn còn xuất hiện tương đối tấp nập vào ngày cuối cùng này.

Dàn nhạc hoàng gia sau nhiều ngày biểu diễn tại cung điện đã di chuyển đến quảng trường lớn tại thủ đô vào ngày cuối cùng. Tại bốn quảng trường còn lại trong thành phố, những buổi hòa nhạc cũng được tổ chức bởi các thường dân như để thỏa gu sở thích của họ. Một số nhóm quý tộc với niềm đam mê âm nhạc mãnh liệt cũng tự nguyện hỗ trợ kinh phí cho những buổi hoà nhạc tự phát này. Có vẻ như những ai muốn trở nên nổi bật hoặc chỉ đơn giản là muốn chơi nhạc một cách hết mình, như những học sinh tại câu lạc bộ âm nhạc trong trường hay cả những thương gia vô tình ghé qua nơi đây, đều có thể thoải mái lên sân khấu để biểu diễn, khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

Theo những gì được biết thì ngày này là ngày mà mọi người sẽ dành thời gian cùng với người mà mình yêu thương nhất, có thể là gia đình, bạn bè, hay người yêu, cùng nhau vui đùa và cùng nhau nhảy múa thỏa thích giữa những con đường đầy hoa, nhưng Cain không có người nào như vậy tại vương quốc này.

Những người bạn cùng lớp của cậu đều rất tốt bụng và tận tình, và mặc dù cậu đã cùng họ nói chuyện và ăn trưa không biết bao nhiêu lần, những vẫn không có ai trong số đó đem lại cho cậu cảm giác đủ thân thiết để cùng nhau đi chơi vào ngày trọng đại này cả.

Maddy, đồng nghiệp cũng như tiền bối của cậu, có vẻ như đang bận giúp mở một gian hàng nào đó tại thủ đô ngày hôm nay. Tất nhiên là vì mục đích đồng tiền bát gạo. Trước đây, Cain từng nghe nói rằng dù có xuất thân là con trai của một gia đình Tử tước, nhưng có vẻ như cậu ấy vẫn đang cố gắng tiết kiệm tiền theo nhiều cách nhất có thể vì mục đích nào đó.

Vì vậy, hôm nay, tại nơi ký túc xá đã trở nên không khác gì một ngôi nhà bỏ hoang, Cain với lấy một cuốn sách giáo khoa trên tủ sách của mình và cắm đầu vào học cho quên cái sự đời nghiệt ngã.

“Cain! Ta có một công việc làm thêm rất hời cho cậu đây!”

Ngay sau khi cánh cửa được mở ra một cách đầy thô bạo, Julian bước vào, hét lên với một giọng ầm ĩ. Cain nhăn mặt và hỏi lại Julian, nhưng việc khuôn mặt cợt nhả kia, thứ đang nở một nụ cười đến tận mang tai, không khỏi đem lại cho cậu cảm giác chẳng lành.

“Tôi đang có một cảm giác chẳng lành, vậy nên nếu có thể tôi muốn từ chối bằng mọi giá.”

“Vậy thì cậu nên sớm suy nghĩ lại đi. Bởi vì nếu chỉ cần chấp nhận đi chơi cùng với ta ngày hôm nay thì cậu sẽ ngay lập tức nhận được ba đồng vàng vào cuối ngày!"

Ba đồng vàng có thể chi trả cho toàn bộ phí di chuyển bằng xe ngựa từ đây đến thủ đô của vương quốc Limut Break cũng như toàn bộ tiền trọ và tiền ăn trong suốt quãng đường đó. Với nó, Cain có thể với tới rất gần đến mục tiêu trở về nhà cha mẹ mình vào kỳ nghỉ dài ngày tiếp theo, hoặc nếu tiếp tục cần mẫn tiết kiệm thêm thì chi phí cho một chuyến đi bằng rồng bay sẽ không phải một ước mơ xa vời nữa.

Với lượng tiền lớn như vậy trước mắt, những dự cảm chẳng lành trong cậu ngày một lớn dần. Cain tự hỏi tại sao một công việc đơn giản đến vậy lại đi kèm với một mức lương khổng lồ như thế, mặc dù cậu thật sự mong muốn được cầm số tiền đó trong tay ngay lúc này.

“Ngài có ý đồ gì khi đưa ra một mức giá lớn như thế chứ?”

“Ừm thì, ta chỉ muốn đi dạo xung quanh thành phố và tận hưởng ngày cuối cùng của Lễ hội hoa cùng một người bạn thôi mà.”

“…Julian-sama không có người bạn nào khác sao?”

“Đừng có thô lỗ như vậy chứ.”

“Nói đúng hơn, tại sao ngài không mời Sylly Leah-sama? Cô ấy nói rằng sẽ đi chơi cùng với anh trai mình ngày hôm nay. Nhưng bởi vì chúng ta đang nói đến Julian-sama ở đây, việc lịch trình đó thay đổi một cách đột ngột sẽ không phải là vấn đề gì to tát cả. Dù gì ngài cũng là hôn phu của cô ấy mà.”

“Điều đó là không thể đâu. Nếu bây giờ mà ta đến mời Sylly Leah, thì ta sẽ bị cô ấy bắt nói lời yêu 100 lần trước mặt tất cả các thành viên của gia đình Miticulian mất. Ta không thể làm vậy được!”

“Cái danh dự chết bẫm đó… Chẳng phải như thế cũng tốt sao, việc ngài nói lời yêu 100 lần ấy.”

“Nếu không có danh dự, thì gia đình hoàng tộc đã chẳng có tí tiếng nói nào rồi.”

Cain cuối cùng cũng bỏ cuộc và gật đầu chấp nhận công việc bán thời gian từ Julian, người có một quyết tâm mãnh liệt về việc cậu ấy sẽ không bao giờ đến mời Sylly Leah ngày hôm nay. Sẽ thật khó tin khi nghĩ rằng bạn có thể nhận được ba đồng vàng chỉ bằng việc đi lòng vòng quanh thủ đô, và nếu như có may mắn bắt gặp Sylly Leah trên đường, Cain nghĩ rằng mình sẽ bằng mọi giá phải dính hai người họ lại với nhau và trở về.

Ba đồng vàng chỉ bằng việc đi lòng vòng quanh thủ đô sao? Chuyện cổ tích như vậy đâu có tồn tại.

***

“Hahaha. Thịt viên chiên ngập dầu ở đây thế nào? Họ còn bán cả bánh bao nhân khoai tây chiên đấy, ăn kèm với chút sốt là tuyệt cú mèo luôn.”

“Không cần đâu ạ.”

“Cứ tự nhiên đi, ta đãi mà. Karin.”

“Chi.”

“Hahaha. Các quý cô không nên tặc lưỡi như vậy đâu.”

Julian, mặc trên người một bộ quần áo màu mè đúng chất quý tộc điển hình, bước đi với một tâm trạng tốt. Một cô gái xinh đẹp, người đang được hộ tống bên cạnh bởi Julian, sở hữu mái tóc dài màu vàng óng mượt như sợi nắng và đôi mắt xanh biếc sâu thẳm như bầu trời mùa hạ. ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Cô ấy đang khẽ nhếch khóe miệng của mình lên thành một nụ cười, nhưng đôi mắt thì lại không cho thấy điều đó.

Vẻ đẹp của cô nàng khi đứng cạnh Julian được tô điểm thêm bằng bộ váy viền dài màu xanh lam dễ thương đi kèm với đôi giày cao gót duyên dáng. Những người qua đường xung quanh đều không thể ngăn mình khỏi quay đầu nhìn lại về phía cô gái với cái tên Karin ấy để rồi thở dài khi nhận ra rằng Hoàng tử Julian lại dắt theo mình một thiếu nữ xinh đẹp.

“Ngài hài lòng chưa?”

“Ta không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng ta biết nàng đang cảm thấy cáu kỉnh, Karin à. Dù sao thì đây cũng là làm công ăn lương mà, vậy nên hãy diễn cho đúng vai nhé.”

“Chi.”

“Hahaha. Đó là lý do tại sao các quý cô không nên tặc lưỡi đấy.”

Tương phản với vẻ hờn dỗi của Cain, Julian liên tục pha trò. Nào là dùng muỗng đút đồ ngọt cho Cain ăn, mua tặng cho cậu những bộ đồ đầy nữ tính, rồi thậm chí còn chủ động mời nhảy nữa. Tất nhiên, Cain buông lời từ chối tất cả. Cậu đã từng nghĩ đến việc sẽ ăn thật nhiều đến khi lên cơn đau bụng mà lăn ra ngất mới thôi, nhưng việc phần hông vay bó lại đau hơn cậu tưởng đã ngăn cậu khỏi ăn quá nhiều.

“Dù có nghĩ thế nào, thì chẳng phải ngài nên chọn bừa lấy một người trong đám con gái đang theo đuổi mình hay sao? Ngài nên đi chơi với ai đó trong số họ, hoặc là nhiều người cùng lúc cũng được, chứ sao cứ phải là tôi cơ chứ.”

Sau cùng thì, thằng con trai đang ngồi trước mặt Cain chính là người đã khoe khoang về việc nếu chưa có thêm đủ ba hôn thê nữa thì sẽ không tính là ngoại tình. Vậy nên cậu ta đáng ra phải tay trong tay với ba mỹ nhân lúc này mới đúng chứ.

“Điều đó là không được đâu, bởi vì ta vẫn chưa chọn được hôn thê nào khác ưng ý ngoài Sylly Leah cả. Đi chơi cùng với một cô gái ngẫu nhiên nào đó vào ngày cuối cùng của Lễ hội hoa ư. Như thế thì không đúng với luân thường đạo lý cho lắm, nhưng ta vẫn muốn trải nghiệm cảm giác đó ít nhất một lần, đi chơi với ai đó vào ngày cuối cùng của Lễ hội hoa ấy.”

“Vậy sao? Tôi không biết ngày cuối cùng của Lễ hội hoa lại quan trọng như vậy đấy… nhưng đâu nhất thiết là phải đi chơi với người yêu, đúng chứ? Dù sao thì đây cũng là ngày mà ngài có thể dành ra cho gia đình và bạn bè mà?”

Không cần nói đâu xa, ngay xung quanh cậu lúc này đây, Cain có thể trông thấy một vài khuôn mặt thân quen ở trường đang vui vẻ thưởng thức đồ ăn vặt cùng bạn bè đồng trang lứa, hay cặp mẹ con đằng kia đang cùng nhau ngắm nhìn một chú hề biểu diễn, hay người cha đang cõng con gái mình chạy một vòng quanh vườn hoa trong niềm vui thú.

“Nếu ta đi chơi cùng với Cain hay Gianluca, những cô nàng sẽ lại tiếp cận và nói rằng “Điện hạ, thần đang cô đơn quá. Liệu ngài có thể đi chơi cùng với thần không?” Ta không muốn phải làm tổn thương bất cứ ai trong một ngày vui vẻ thoải mái như thế này."

“Không, đó đâu phải là vấn đề.”

“Và nếu như Sylly Leah chẳng may phát hiện ra ta đang đi chơi với một cô gái khác. Cô ấy chắc chắn sẽ nổi giận. Dù không nói ra, nhưng ta biết rõ rằng cô ấy chắc chắn sẽ rất giận, Sylly Leah ấy.”

Cain không cảm thấy chút bóng dáng nào còn sót lại về người con trai đã từng nói rằng sẽ không phải là ngoại tình cho đến khi cậu ta có thêm ba hôn thê nữa. Vì vậy, cậu không khỏi thở dài thườn thượt, nghĩ rằng đáng lẽ bằng mọi giá cậu ấy nên mời Sylly Leah đi chơi ngay từ đầu.

Julian là người đã nói rằng mình không muốn bị Sylly Leah bắt gặp tay trong tay cùng một cô gái khác, mặc dù trước đây chính cậu ta cũng là người đã mang không biết bao nhiêu thiếu nữ ngực bự về phòng mà không để Cain biết. Julian nói rằng mình không muốn Sylly Leah bắt gặp đang vui đùa cùng với một cô gái khác, mặc dù chính cậu ta là người đã khoe khoang về số lượng lời mời mà mình nhận được vào ngày cuối cùng của Lễ hội hoa.

Julian là một con người với tràn đầy những mâu thuẫn về sự hứng thú mà cậu ta dành cho người khác giới cũng như tình yêu mà cậu ta dành cho Sylly Leah.

“Thế thì tại sao lại là tôi chứ? Chẳng phải ở cung điện sẽ có rất nhiều người sẵn lòng chấp nhận yêu cầu của ngài sao, đặc biệt nếu họ là phái nữ. Và làm vậy cũng dễ để biện minh hơn nếu chẳng may ngài gặp Sylly Leah-sama.”

Vì dụ như, nó có thể là mối quan hệ người quen, như là con gái hay cháu gái của bà đỡ, hay một hầu gái, hoặc thậm chí là cả gia sư. Bất cứ cô gái nào với cái tên mà những nữ sinh đang theo đuổi Julian không biết đến đều được cả.

“Nếu là một cô gái xinh đẹp như Karin, thì chẳng ai sẽ nghĩ rằng “Mình mới là người phù hợp hơn” và xen ngang vào đâu, phải chứ?”

“Có người nào lại nghĩ như vậy chứ?”

“Thế giới này kỳ lạ hơn nàng tưởng đấy, Karin.” (Đúng vậy, chúng tôi rất là kỳ lạ luôn)

Trong khi Cain và Julian bước đi bên cạnh nhau, họ đã tiến đến quảng trường lớn phía trước cung điện hoàng gia từ lúc nào không hay. Dàn nhạc Hoàng gia đang đứng đó, quay lưng về phía cung điện, và chơi những bản nhạc vui tươi đúng với không khí lễ hội.

Mọi người đều lắng nghe trong niềm hạnh phúc, nhưng chưa ai chủ động nhảy múa theo cả.

“Julian-sama, ngài đến rồi sao.”

Một người đàn ông từ dàn nhạc tiến tới với cây violin trên tay. Trông thấy Cain, ông ấy khẽ cúi đầu và giới thiệu mình là nhạc trưởng của ngày hôm nay.

“Kể cả khi ngài có chơi một bản nhạc đặc thù dành cho việc nhảy múa đi chăng nữa, thì mọi người cũng sẽ cảm thấy chần chừ bởi vì biểu diễn trước mặt họ là Dàn nhạc Hoàng gia. Nhưng nếu ai đó bắt đầu nhảy, thần nghĩ rằng mọi người cũng sẽ bắt đầu nhảy theo mà thôi. Vậy nên Julian-sama. Liệu ngài có thể nhảy điệu đầu tiên không?”

Cain nhăn mặt đến nỗi đôi lông mày của cậu tạo thành hình một vùng thung lũng sâu thẳm. Bạn nhảy của Julian ở đây, không còn ai khác ngoài Cain cả.

“Hahaha. Được thôi, sẽ thật nhàm chán nếu không nhảy múa vào ngày lễ hội thế này, vậy nên ta sẽ là người mở bát! Karin, nàng sẽ làm bạn nhảy của ta chứ?”

“Tất nhiên rồi ạ.”

Trong cuốn sách tranh về nữ hiệp sỹ Nina, có một phân cảnh nơi Nina trông thấy một cô gái đang khóc lóc vì bạn nhảy của cổ không có ý định hợp tác, vậy nên Nina đã quyết định thay cậu bé kia trở thành bạn nhảy của cô nàng luôn. Diana, người vẫn luôn yêu thích nhân vật Nina, cũng vì thế mà muốn nhảy theo vai nam.

Và cũng không có lý do gì Cain lại không để Diana làm điều cô bé muốn cả.

Vậy nên, Cain, Diana và Ilvalino đều có thể nhảy theo vai của cả nam và nữ.

Julian và Cain lịch thiệp bước đến giữa quảng trường, chuyển từ vòng tay qua nhau sang đặt tay trong tay. Và rồi, hai người họ vào tư thế chuẩn bị nhảy trong khi chờ tiếng nhạc vang lên.

Người nhạc trưởng chơi violin giơ một tay lên cao và ra hiệu cho dàn nhạc, cùng lúc dậm gót giày xuống nền đá cuội để đếm.

Tan, Tan, Tan, Tan, Tan!

Âm nhạc nhanh chóng lấp đầy khu quảng trường rộng lớn, Cain và Julian cũng lấy đó làm dấu hiệu để bắt đầu nhảy theo. Ban đầu, sự tinh tế được thể hiện rõ trong điệu nhảy của họ, thứ không quá khó hiểu đối với hai quý tộc điển hình, nhưng tại một thời điểm khi Julian bước một bước về phía sau, Cain đã vô tình kéo lấy cánh tay của cậu ta và ép cậu quay người theo mình. Cộng với việc lúc đầu, hai người họ phân chia vai nam nữ rõ ràng, nhưng đến cuối cùng cả hai đều biến thành nam. Như một hệ quả, điệu nhảy của họ dần trở nên nhanh hơn, cả hai người đều cố gắng để kìm hãm lại đôi chút, nhưng quán tính từ những lần quay người cưỡng ép vẫn là quá lớn, và mỗi khi ai đó bước lên một bước, người còn lại sẽ phải phản ứng theo và bước thật nhanh về phía sau. Xuyên suốt điệu nhảy, không ít lần họ dẫm vào chân nhau, đá vào chân nhau, hay là gượng ép để né tránh lẫn nhau, vậy nên điệu nhảy đã bóp méo thành thứ gì đó không còn là điệu waltz, tango, quickstep hay latin nữa. Bây giờ chính hai người bạn nhảy cũng chẳng biết mình đang làm cái quái gì nữa.

“Julian-sama. Không ai sẽ tham gia nếu họ được chiêm ngưỡng một điệu nhảy đáng hổ thẹn thế này đâu. Vậy nên tôi muốn đề xuất một ý tưởng, hãy tách ra, kéo lấy một người nào đó trong đám đông và tiếp tục điệu nhảy với họ.”

“Cũng thú vị đấy, nhưng chẳng phải như thế sẽ chỉ là biến từ một cặp thành hai cặp thôi sao?”

“Sau khi nhảy được một lúc, ngài hãy đưa ra đề nghị này với họ luôn và tách ra thêm một lần nữa.”

“Um, ta hiểu rồi? Nhưng mà…”

“Gặp lại sau… Chúc may mắn!”

Phớt lờ những từ ngữ đáng thoát ra từ miệng của Julian, Cain nắm lấy cánh tay cậu ta, và sau khi xoay một vòng, cậu đẩy nó về phía một đám đông gần đó.

Sau khi Julian chập chững tiến tới biển người trong lúc đang xoay tròn như chong chóng, bóng hình của Sylly Leah đập vào mắt cậu, người đang nắm lấy cánh tay của anh trai mình.