Có một sự thật rằng, ngay lúc này đây Cain cũng không biết mình có thể làm được gì trong tình huống này nữa.
Mang cơ thể của một Mục tiêu, mặc dù mới chỉ là một cậu nhóc 12 tuổi, cậu vẫn là “Cain” xuất chúng, sau những tháng ngày tận dụng tài năng trời phú của mình để liên tục rèn luyện cơ thể và trau dồi kiến thức.
Đánh bại những kẻ thù trước mắt, lập nên những chiến lược trong khả năng, và quan trọng nhất là vươn tay ra với những đứa trẻ đang gặp rắc rối.
Cain có thể làm được những việc nhỏ nhặt như vậy, nhưng thanh tẩy một vùng đất quá đỗi rộng lớn thế này sao, có nhìn theo hướng nào đi chăng nữa thì việc đó vẫn là quá sức bình sinh của cậu.
Ngay từ đầu, Cain cũng đâu thể sử dụng được thánh thuật. Dù cậu đã cố hết sức để tiếp thu nó như một cách để loại bỏ nữ chính khỏi cuộc chơi ngay từ đầu, nhưng đến cuối cùng cái gì cũng phải có giới hạn của nó.
“Cain, anh trai ta sẽ tham gia một buổi họp chiến lược với các hiệp sỹ trong tối ngày hôm nay. Vậy nên, trong khoảng thời gian đó, làm ơn hãy kể cho ta nghe thật nhiều về ma thuật nhé."
Gianluca nắm lấy vạt áo của Cain và kéo chặt nó. Quay đầu lại và nhìn xuống, cậu trông thấy một bóng hình với chiều cao gần như tương đồng với Diana và Arundirano. Gianluca lúc này mới 9 tuổi, bằng với hai người họ. Nói về việc này, chẳng phải điều đó có hơi quá trùng hợp hay sao?
“Nói mới nhớ, Julian-sama mới lúc nãy có nói rằng Gianluca-sama sở hữu ma lực. Điều đó rất hiếm gặp ở Yuum, phải chứ?”
“Yeah. Ta được kể lại rằng bà của mẹ mình là một công chúa của Break. Đó có lẽ là lý do chính cho việc ma lực được truyền lại cho đến thế hệ của ta.”
“Vậy sao.”
Về cơ bản thì những người dân tại Siriyuum không có khả năng sử dụng ma thuật, nhưng Tiến sỹ Ianis từng nói rằng có một số rất ít người tại nơi đây được sinh ra với ma lực trong người. Điều này đặc biệt xuất hiện thường xuyên hơn ở vùng biên giới của Siriyuum và Limut Break. Vậy nên việc họ bằng một cách nào đó tự nhiên có được ma lực chảy trong huyết quản, hay việc ấy phụ thuộc vào nhánh cây phả hệ của một gia đình là điều không thể nào xác nhận được, Tiến sỹ Ianis đã nói như vậy.
“Gianluca-sama có tài năng với loại ma thuật nào không? Tôi thì khá tự tin về hỏa ma thuật của mình đó.”
Cain thay đổi chủ đề với mục đích giữ nhịp cuộc đối thoại, nhưng Gianluca chỉ biết lắc đầu với một ánh mắt buồn thảm.
“Ta đến giờ vẫn chưa thể sử dụng được loại ma thuật nào do không có ai tại nơi đây có thể dạy cho ta cả."
Nói vậy, cậu bé đưa cổ tay phải của mình cho Cain xem. Một chiếc vòng tay khảm lam thạch rất đẹp được đeo trên nó.
“Một chiếc vòng tay đẹp như vậy, nó rốt cuộc là thứ gì vậy?”
“Đây là một loại thiết bị điều khiển ma lực. Ở Yuum, khi ai đó được sinh ra với ma lực, họ sẽ phải đeo thiết bị này vào như một cách để tránh việc ma lực bị bộc phát ra ngoài mà không thể kiểm soát."
“Huh?”
Cain vô tình thốt lên một tiếng đầy kỳ quặc dù người đứng đối diện cậu là một hoàng tử. Mặc dù được sinh ra với ma lực, Gianluca lại không được phép sử dụng chính nguồn ma lực đó. Dù vậy thì hành động này cũng không phải là không có cái lý của nó, tại một vương quốc nơi nền ma thuật về cơ bản là không tồn tại, sẽ chẳng ai có đủ khả năng để kiểm soát được nếu ma lực của ai đó bị bộc phát quá mức, việc đó càng trở nên rắc rối hơn nếu đối tượng được nhắc đến ở đây là một hoàng tử. Vậy nên việc vị hoàng tử ấy tìm đến sự giúp đỡ của một pháp sư xa lạ mới gặp không lâu trước đây xuất thân từ Limut Break là điều hoàn toàn có thể hiểu được.
“Liệu nó có thể cởi ra được không? Sẽ thật đáng tiếc nếu ngài không thể sử dụng ma thuật mặc dù được sinh ra với ma lực trong cơ thể.”
“Ở một vương quốc nơi mọi người không thể sử dụng ma thuật, có vẻ như nếu ai đó sử dụng ma thuật sai cách, họ sẽ bị xã hội khiếp sợ và xa lánh. Vậy nên đó là lý do ta không nên sử dụng ma thuật…”
Đó là một lời nói dối.
Nếu không muốn sử dụng ma thuật ngay từ đầu, cậu đã không tìm đến Cain. Ở một vương quốc không có ma thuật, số ít pháp sư trồi lên chắc chắn sẽ trở thành một nỗi nguy ngại không nhỏ.
Ở thế giới trong tiền kiếp của Cain, thì định nghĩa về ma thuật là hoàn toàn không tồn tại. Ở thế giới đó, một người có thể tạo ra một biển lửa mà không cần đến súng phun lửa, hay một người có thể đóng băng mọi thứ trước mắt mà không cần đến xylanh nitơ lỏng sẽ ngay lập tức trở thành một đối tượng vô cùng nguy hiểm với nguy cơ khủng bố thường trực, đó là nếu như họ thực sự tồn tại.
Nhưng sẽ thế nào nếu những xiềng xích ấy được đặt lên một đứa trẻ vô tội chưa làm gì có hại với ai cả? Hơn thế nữa, theo góc nhìn của Cain, khả năng này giống như một món quà hơn là một lời nguyền đối với đứa trẻ ấy, người được sinh ra tại Siriyuum.
“Thế liệu có ổn không nếu ngài cởi bỏ chiếc vòng tay này ra?”
Cain hỏi lại. Dù sao thì Julian cũng đã mang cậu bé tới đây, có khả năng rất cao rằng chiếc vòng tay này bằng cách nào đó có thể cởi bỏ được luôn tại nơi này.
“Anh trai ta có mang theo một chiếc chìa khóa có thể dùng để cởi bỏ nó. Trong trường hợp có chuyện gì đấy nguy cấp xảy ra tại vùng đất hẻo lánh này.”
“Vậy thì, hãy cởi nó ra thôi.”
“Nhưng mà…”
Gianluca vẫn bấu víu lấy vạt áo của Cain. Cậu bé nhìn lên với một ánh mắt chất chứa đầy âu lo.
Cain thấy vậy liền lấy tay xoa đầu Gianluca. Cánh tay cậu vô thức đưa ra như một phản xạ do vô số lần từng trải với Diana và Arundirano.
“Dù sao thì ngài cũng đã đến tận đây rồi. Sẽ thật phí hoài nếu không tận dụng cơ hội này để dùng thử chút ma thuật nhỉ.”
Sau khi mỉm cười và xoa lấy xoa để, Cain nắm lấy bàn tay của Gianluca đang kéo lấy chiếc áo choàng của mình và cùng nhau bước đến chỗ Julian, người đang bàn luận gì đó với các hiệp sỹ.
“Julian-sama. Làm ơn hãy cởi bỏ cho chiếc vòng tay của Gianluca-sama.”
Sau khi họ bước đến chỗ Julian, Cain nói vậy mà không đi kèm lời dẫn nào cả.
“Ta không thể làm thế được. Từ lâu tất cả mọi người đã quyết định rằng chiếc vòng tay này chỉ được phép cởi ra trong trường hợp khẩn cấp mà thôi.”
“Ngay từ đầu, nếu các pháp sư nguy hiểm đến vậy, sẽ thật kỳ lạ khi đến giờ tôi vẫn có thể tự do tự tại mà không phải đeo chiếc vòng tay đó lên người.”
“Cain là một vị khách đến từ vương quốc láng giềng. Với cả ngay từ đầu, Break là một vương quốc nơi nền ma thuật được vô cùng coi trọng và được đưa vào chương trình phổ cập giáo dục. Thực sự nó có thể vượt ngoài tầm kiểm soát được sao?”
“Nói gì thì nói tôi cũng chỉ là một thằng nhóc 12 tuổi vắt mũi chưa sạch. Ở Break thì cũng đến 12 tuổi một người mới được phép nhập học. Ngài đang không ngó lơ đến chất lượng của các gia sư đấy chứ?”
“Dù sao thì cậu cũng được sinh ra tại một gia đình Công tước. Đấy là còn chưa kể đến việc nó là gia tộc Công tước quyền lực nhất vương quốc. Chất lượng của các gia sư tại một nơi như vậy là không cần phải bàn cãi. Mà ngay từ đầu, việc ở chung phòng với nhau đã khiến ta phải điều tra không ít về lai lịch của Cain phòng hậu họa sau này. Nếu như ta mà vẫn cố chấp đặt xiềng xích lên một người như cậu sau tất cả những thông tin đó, thì chẳng khác gì gây thù chuốc oán giữa hai vương quốc cả."
“Vậy là ngài cũng thực sự nghĩ rằng nó là một thứ xiềng xích sao.”
Tirnoa đã từng nói rằng khả năng sử dụng ma thuật sẽ dần dần được cải thiện khi một người lớn lên, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải sử dụng ma lực của mình một cách thường xuyên khi mới còn là một đứa trẻ. Nếu Gianluca đã bị trói buộc bởi thứ xiềng xích ấy kể từ ngay ma lực của cậu bé bộc lộ ra bên ngoài, thì chủ đề của câu chuyện giờ đây đã chuyển sang việc tài năng của cậu bé đã bị phí hoài đến mức nào.
“Đây là vùng đất nằm ngay cạnh biên giới phía bắc phải chứ? Với cả hiện giờ cũng chỉ có tổng cộng chín hiệp sỹ ở đây mà thôi. Sẽ chẳng có ai rảnh rỗi đến nỗi đi dòm ngó tại một nơi khỉ ho cò gáy như thế này đâu. Ngài cũng nghĩ rằng nếu muốn luyện tập ma thuật thì chẳng phải đây là nơi thích hợp nhất sao, Đệ nhất Hoàng tử Julian?”
“Cain…”
Julian đặt một tay lên cằm ra vẻ cân nhắc. Cain liếc nhìn xuống Gianluca bên cạnh mình, tự hỏi liệu có cần thêm một cú thúc nữa không.
“Thế Gianluca-sama có muốn sử dụng ma thuật không?”
“Ta muốn sử dụng nó! Ta muốn trở thành một phù thủy có thể khiến mọi người hạnh phúc, giống như phù thủy Fucca Focca vậy!”
Phù thủy Fucca Focca là ai chứ? Cain nhìn về phía Julian ra vẻ thắc mắc. Nhưng những gì cậu nhận lại chỉ là một cái thở dài não nề trong lúc cậu ta lấy một tay xoa mày.
“Sau chuyện này, chúng ta sẽ cùng nhau đi vào trong rừng để tìm kiếm thức ăn. Trong lúc đó, ta sẽ cởi bỏ chiếc vòng tay của Gianluca. Và ta cũng không thể bắt Cain, một vị khách, lại phải đi làm công việc này được, vậy nên cậu chỉ cần ngồi chờ ở đây thôi, ta sẽ để hai hiệp sỹ lại để bảo vệ cậu. Hãy cùng nhau bắt một con thỏ nhé, Gianluca.”
“Được ạ! Anh trai!”
“Chờ chút đã. Sẽ chẳng có tiến triển một cách đột ngột như vậy đâu. Hãy cởi bỏ chiếc vòng tay đó ngay lúc này đi. Tôi sẽ dạy ma thuật cho Gianluca-sama một cách dễ hiểu nhất có thể để ngài ấy có thể tiếp thu được hiệu quả. Dù sao thì, ở vương quốc này không có nơi nào giảng dạy về những lý thuyết của ma thuật cả, vậy nên sẽ là vô nghĩa nếu tôi không tham gia vào.”
“Cách nói chuyện bộc trực của cậu thật chẳng giống quý tộc chút nào cả, Cain à.”
Cain sẽ không từ bỏ.
Trong tiền kiếp, cậu vốn đã biết rõ rằng sẽ chẳng có gì mà mình có thể làm được trong một sớm một chiều cả. Đặc biệt là trong những dịp được dừng chân tại các nhà trẻ hay trường mẫu giáo, cậu đã bắt gặp không ít những cuộc cãi vã của các cậu bé với nhau. Tớ có thể làm được! Không có gì là không thể cả! Đã thử đâu mà biết! Phần lớn những từ ngữ hùng hồn đó chỉ là một cách để tự khích lệ bản thân mà thôi, nhưng khi bước vào thực hành, đa số đều không thể làm được gì nên hồn.
Bạn không thể làm được bất cứ điều gì chỉ bằng sự cứng đầu! Những đứa trẻ rất thích làm điều ngược lại, và trong một số trường hợp đúng là chúng có thể làm được thật đấy, nhưng trong những khoảnh khắc quan trọng nhất, chúng lại không thể tránh khỏi sự thất bại, đơn giản là vì sự tự tin trước đây về cơ bản chỉ là hàng vay mượn.
Tâm lý của trẻ nhỏ mong manh hơn nhiều so với cách người đời thường nghĩ. Thậm chí ngay cả cậu nhóc ra vẻ cứng cỏi vẫn thường luôn đến chọc tức Cain mỗi khi cậu làm việc cũng không thể chạy một cách tốt nhất trước mặt vị giáo viên mầm non yêu quý của mình.
“Làm ơn hãy cho chúng tôi một chút thời gian luyện tập. Và rồi, với tôi và Gianluca-sama, mọi người sẽ có được một bữa ăn no nê thịnh soạn.”
Julian cởi bỏ cho chiếc vòng tay của Gianluca với điều kiện rằng cậu ấy sẽ ngay lập tức đeo nó lại nếu có bất cứ ai gặp phải nguy hiểm vì chuyện này.