Akuma Koujo ~ Yurui Akuma no Monogatari ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 01 - Chương 3 - Thú Chi Hoa Giá - 3-3 Tôi được tròn tám tuổi ①

Cuối cùng thì tôi cũng đã lên tám tuổi.

 Có thể nhìn nó giống như “vậy có gì khác với trước giờ không?” nhưng mà dù gì cái cảm giác không còn là “bé gái” nữa mà thành “thiếu nữ” cũng quan trọng lắm đó nha.

 Đúng là tôi vẫn trưởng thành một cách bình thường nhưng mà, thân thể của tôi sẽ thành ra sao nhỉ?

 Rồi giờ...về cái buổi tiệc sinh nhật đã thành thông lệ của tôi thì, vì tôi đã đến sống ở Vương Đô nên cũng không cần phân ra tổ chức nữa mà chỉ cần làm ở một nơi thôi. ...Mặc dù vậy thì mới là bình thường mà nhỉ.

 Tôi không muốn làm ở Vương Thành. Tuy tôi nghĩ vậy nhưng mà từ khi cái “lời đồn” về con gái của Công Tước Gia càng phát tán rộng thêm ra thì biệt trang của Công Tước Gia ở Vương Đô không chứa nổi lượng khách muốn ghé qua.

 Mà không hiểu sao có lại người liên quan tới tôn giáo thuộc cấp đại giám mục ở đất nước này dẫn theo thêm mấy Thần Quan nhìn cũng khá tốt tới để dỗ dành tôi.

 Họ muốn hòa giải hay là muốn giữ cự ly với tôi đó nhỉ?

 Thế nên, tôi cũng có suy nghĩ thêm một chút và quyết định là sẽ tổ chức tiệc sinh nhật lần này của tôi tại Vương Thành để mọi thứ có thể kết thúc được một cách suôn sẻ.

 Có điều tôi không rõ phải làm bộ mặt nào và nói chuyện thế nào với tên đó thì mới được nữa... (TN: đọc hai ba lượt kết hợp với đoạn dưới mới biết Yuru ám chỉ ai :v, coi như câu đố lần này đi :3)

 

 Vài ngày sau đó, tôi sử dụng đầy đủ quyền hạn của một “công chúa” để rời khỏi Vương Đô.

 Nói trước luôn nhưng mà, không phải là tôi trốn học đâu.

 Vì otou-sama làm công việc ngoại giao nên có rất nhiều nước mời ông đến, nhưng mà không hiểu tại sao lần này lịch của ông lại bị chồng lên nhau. Và còn là lễ kết hôn với đám tang nữa chứ.

 Nhìn thấy otou-sama gặp rắc rối như vậy nên tôi tính đứng ra như một “công chúa” và đảm nhận trách nhiệm cho ông.

 Không, không phải là tôi kiếm cớ để chạy trốn đâu đó nha?

 Tất nhiên là vì tôi ra mặt như một “công chúa” là bộ mặt của quốc gia để làm công việc ngoại giao nên tôi phải được phép nghỉ học ở học viện thôi ha.

 Chương học viện? Nó chưa bắt đầu mà nhỉ?

 Nhưng mà cái danh “công chúa” của tôi là do ojii-sama Bệ Hạ ban cho chỉ để thể hiện sự cưng chiều với cháu gái mà thôi nên cả ojii-sama và otou-sama đều phản đối chuyện này.

 Cho dù là vậy đi nữa thì ojii-sama cũng là người chiều cháu gái mà. Bởi vậy nhờ có obaa-sama với Elea-sama từ sau nói thêm vô, rồi tôi còn ngồi trên đùi ông và cố “thuyết phục” một cách cẩn thận thì ông cũng hiểu cho tôi.

 Nhờ vậy mà cuối cùng thì otou-sama cũng phải đồng ý và chấp nhận cho tôi qua quốc gia láng giềng Siegels nơi oba-sama đang ở để tham gia lễ kết hôn của vương đệ-san bên đó.

 

“Công chúa, mấy người dong binh đoàn tới rồi”

 Ngày xuất phát, Sara-chan, người đã trở thành phó đoàn trưởng hộ vệ kỵ sĩ đoàn của tôi tới báo tin.

 Không biết là từ lúc nào mà Sara-chan đã trở thành phó đoàn trưởng nữa nhỉ...mà còn là kết quả từ một trận đấu tay không nữa kìa.

 Tôi không muốn họ chọn ra bằng cách đó tí nào...

 Mấy người là nữ kỵ sĩ đoàn duy nhất trong Thánh Vương Quốc đó, sao lại có nhiều người máu me vậy chứ...?

 Dong binh đoàn, là cách gọi những người chuyên môn chiến đấu “cái gì cũng làm”-san.

 Sao vậy chứ, thế giới này không có thứ chức nghiệp gọi là “mạo hiểm giả” gì hết đó.

 Nếu có ma vật xuất hiện trong làng thì bình thường, lãnh chúa sẽ gửi binh sĩ tới đó, và cũng có không có mấy thứ hay ho như mê cung nữa. ...Một câu chuyện không có mơ mộng gì hết.

 Thay vào đó, ở đây có “dong binh đoàn”, họ là người sẽ hộ tống những thương nhân đi buôn bán xa hay nhận ủy thác từ quý tộc.

 Ở Vương Đô có vài dong binh đoàn, và như một điều kiện với otou-sama để tôi được phép đi Siegels, tôi phải đem theo dong binh đoàn mà otou-sama đã ủy thác cùng đi theo nữa.

 Rốt cuộc thì những hộ vệ lần này sẽ đi theo tôi để tham gia lễ kết hôn gồm có, nữ hộ vệ kỵ sĩ đoàn, mười lăm người. Binh sĩ của Vương Đô, hai chục người. Đầu bếp và người chăm sóc, tám người. Dong binh đoàn, mười tám người. Và cộng thêm bốn tùy tùng của tôi nữa thì thành ra tổng cộng là sáu mươi lăm người cả thảy.

 ...Nhiều quá.

 À không, nếu nói tới việc đại diện cho quốc gia thì cũng không nhiều đâu nhỉ?

 Trong số những người chăm sóc, Vio cũng đi theo với tôi theo nguyện vọng của okaa-sama.

 Một nhân tuyển an toàn ha. Cho dù có giỏi tới đâu đi nữa thì Noa với Tina cũng mới chỉ là con nít mà thôi.

 Brit-chan với Sara-chan thì vì để “tự hào” về tôi trước kỵ sĩ của Siegels nên họ đã luyện tập cách xếp hàng cho thật là ngầu suốt luôn đó...

 Ưm. Dù otou-sama với okaa-sama có cảm thấy bất an thì cũng không có cách nào khác ha.

 Mà, kệ đi. Trước tiên thì phải ra chào hỏi người đại diện của dong binh đoàn vừa mới tới đã.

 Nói thiệt thì, tôi cũng trông mong được nhìn thử xem là oji-sama bảnh bao nào sẽ tới đây đó. (TN: nhắc lại nhưng mà sở thích của Yuru là mấy ông chú lịch thiệp :v)

 Rốt cuộc thì lại là một người bự như gấu vậy.

“Công chúa-san, vì chúng tôi cũng đi theo nên cứ để việc đảm bảo an toàn cho chuyến hành trình cho chúng tôi là được”

“Hân hạnh, Gấu-san”

 Tôi nhanh chóng buông bỏ hàng đống thứ mà mình từng hi vọng rồi thử gọi đoàn trưởng-san của dong binh đoàn một cách giản lược là “Gấu-san” thì ông ta lại còn vui nữa chứ.

 Nhưng mà thần linh lại không bỏ rơi tôi.

 Một Ác Ma như tôi mà còn cầu nguyện thần linh. Nên có lẽ vì vậy nên mới có ân huệ tới đây.

“Rushia!”

“Noel?”

 Là vậy đó. Người đã dũng cảm mà bảo vệ tôi, Noel-kun dễ thương cũng có mặt ở đây.

 Cũng đã hai năm rồi chúng tôi mới tái ngộ với nhau. Noel-kun cũng được mười tuổi rồi, có phải vì đã cao hơn nên nhìn cậu ta cũng ra dáng đàn ông hơn phải không ta.

“Gặp lại...rồi”

“Ư... ưm”

 Noel chạy vội tới bên tôi như một con cún rồi tay mình bao lấy hai tay của tôi và trao cho tôi một nụ cười bằng khuôn mặt dễ thương của cậu ta.

 Sao, sao mà, thân mật dữ quá vậy...

“Ôi, Noel!”

 Bụp, một nắm đấm mà chỉ nhìn thôi là đã thấy đau rồi giáng xuống đầu Noel.

“.......~”

“Đừng có tự nhiên mà nắm lấy tay công chúa-san chứ, làm cái gì vậy hả!?”

 Gấu-san nóng tính quá ta.

 Trường hợp này thì phải nói là Gấu-san cũng đúng nhưng mà vì ông ta định sử dụng nắm đấm đó thêm lần nữa nên tôi không suy nghĩ gì mà giơ tay của mình ra.

“Ui da “

“Đô ô ô ô ô!?”

“Hi, ”

 Trước cái búng tay vô trán của tôi, cả Gấu-san và sẵn tiện là Tina đều ôm lấy trán rồi khuỵu xuống.

 Ngay khi Noel nắm lấy tay tôi thì Tina đã tiếp cận với ánh mắt khác lạ rồi nên sẵn tiện thì tôi búng vô trán cô ta luôn.

 À mà nhân tiện, lượng ma lực có trong cái búng của Gấu-san với Tina khác nhau năm trăm lần lận đó.

 Nguy hiểm nguy hiểm, hai bên trái phải mà lộn nhau thì thành thảm họa rồi ha.

“Gấu-san, Noel là bạn của tôi nên tha cho cậu ta có được không?”

 Mặc dù đó chỉ là một lời yêu cầu nhẹ nhàng nhưng mà cả Gấu-san và Tina rồi tới cả Noel nữa cũng chỉ ngồi xổm mà không động đậy còn Brit-chan với Sara-chan thì lại nắm lấy tay nhau trong sợ hãi, và không ai nghe tôi nói gì hết cả.

 

“Ây da, đúng là “Thánh Nữ-sama” ha! Cũng phải mười năm rồi tôi mới nhận một đòn thế này đó!”

 Gấu-san phục hồi nhanh hơn tôi nghĩ rồi cười sảng khoái.

 Thánh Nữ-sama, muôn năm. Đến cái chuyện phi thường thức tới mức này mà chỉ cần “đúng là Thánh Nữ-sama” rồi chấp nhận luôn, thế giới này đúng là tuyệt ghê đó.

“Mà nè, Noel, cho dù là bạn bè tới đâu đi nữa thì cũng không được làm vậy với “công chúa”-san đó. Xin lỗi, nó là người mới thôi”

“Xin, xin lỗi, Rushia...-sama”

 Nhìn Noel bị tức giận rồi cúi đầu ủ rũ thế này dễ thương quá đi thôi.

 Tuy chuyện xảy ra đột nhiên làm cho tôi khá bất ngờ nhưng mà theo lời của dong binh đoàn trưởng, Ba, Barunabasu...?...Gấu-san thì, tuy là là người mới gia nhập một năm trước nhưng mà Noel cũng có triển vọng lắm.

 Maa, Noel cũng có tài năng dữ lắm mà nên chuyện đó cũng là đương nhiên thôi ha.

“À mà Noel, sao cậu lại vô dong binh đoàn vậy...?

“Ư, ưm...tại vì, tôi muốn mình...mạnh mẽ hơn”

 Noel liếc liếc tôi rồi nói vậy.

“Gì vậy chứ...? Làm con trai mà có khát vọng muốn “mạnh mẽ” thì mình không nghĩ nó có gì là mắc cỡ đâu đúng không?”

“A,...ưm”

 Gấu-san cười lớn rồi xoa loạn đầu tóc của Noel, lúc này đang rụt rè mắc cỡ như một con vật nhỏ vậy.

“Đàn ông thì cũng có lúc vậy mà, công chúa-san cũng ủng hộ nó đi”

“Ư, tôi biết rồi~. Cố lên nha, Noel”

“D, dạ”

 Lúc tôi ủng hộ thì Noel mỉm cười bằng khuôn mặt đỏ rần rồi đáp lại như vậy đó.

 Đúng là Noel dễ thương ghê. ...Không biết có giành cậu ta về được không nhỉ?

 Từ đó, chuyến hành trình của chúng tôi cũng bắt đầu.

 Thông thường thì cần hai tuần để tới được quốc gia láng giềng Siegels. Nhưng vì tôi không được cho phép cắm trại ngoài trời nên chúng tôi phải đi qua từng nơi có nhà trọ thành ra cần tới ba tuần mới tới nơi.

 Có vẻ nó là một chuyến hành trình bình yên và trôi chảy nhưng mà vào khoảng ngày thứ mười thì cuối cùng chúng tôi cũng gặp phải “quái vật”. (TN: khúc này viết chữ monster bằng hiragana thay vì katakana, ý chỉ Yuru coi thường hay không coi nó là quái vật)

“Gàooooooooo”

“Là “hà mã” đi hoang, mọi người cẩn thận!”

 Dong binh đoàn và binh sĩ chạy ra phía trước theo tiếng gọi của Gấu-san, còn hộ vệ kỵ sĩ đoàn thì vây chặt lấy tôi.

 Cho dù Noel không tiến lên phía trước nhưng cậu ta ở tuyến giữa vừa cầm sẵn kiếm vừa yểm ma pháp chi viện cho mấy người Gấu-san.

 Trong lúc du hành thì Vio cũng có dạy cho Noel Thần Thánh ma pháp với ma pháp phổ thông.

 À mà tôi thì không có dạy. Tại cái cách giải thích của tôi tùy tiện quá nên cậu ta không hiểu được đó. ...Híc.

 Cái con hà mã màu vàng đó cũng mạnh lắm nhưng không hiểu sao mà mọi người cũng đẩy lùi được nó.

 Nhưng mà...hà mã có xuất hiện thiệt ha. Tôi cứ nghĩ là nó sẽ không có tấn công người du hành thiệt chứ.

“Có lẽ nó bị mấy người elf đuổi khỏi rừng...”

“...Ể?”

 Theo như Gấu-san nói thì ở một khu rừng gần đây có làng của người elf, để khai phá ra một lượng lớn đất nông nghiệp nên họ đã chặt phá khu rừng.

 Cho dù có trị vì được nhưng không thống trị được họ. Vậy cũng được sao, chủ nhân của rừng rậm. Biết điều biết chuyện đi, Shiodaifuku. (TN: nhắc lại là cách phát âm tên của elf và dwarf của thế giới này giống tên của mấy món bánh ngọt trong tiếng nhật, chi tiết chương 1-6)

 Dường như họ có hơi khác với người elf trong tưởng tượng của tôi....

 Maa, cho dù có mấy chuyện như vậy thì ba tuần sau đó, chúng tôi cũng vô sự mà tới được Siegels.

 Với tôi thì đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài đó. Siegels là một quốc gia thế nào ha.

 Rốt cuộc thì cũng chả nói chuyện với Noel được tí nào...