Đó là một người đàn ông tầm thước, mắt đen, tóc đen và có một vẻ ngoài khoảng hơn hai mươi tuổi.
Anh ta là “Dũng Giả-sama” sao...
Nhìn thì cũng khá có sức hấp dẫn đó, nhưng mà hơi đáng tiếc...Mười năm sau thì hãy tới đây nhé, cậu trai trẻ kia.
Nếu muốn được chiều chuộng thì phải là một người đàn ông lớn tuổi hơn còn nếu muốn một tình yêu học sinh thì tôi muốn một người xấp xỉ. Còn thế này thì nửa chừng quá.
Maa, chuyện đó thì sao cũng được thôi.
“Xin hân hạnh được ra mắt người lần đầu tiên thưa công chúa xinh đẹp. Tôi tên là Alfio, tuy những người khác đã cường điệu quá mức lên và gọi tôi là Dũng Giả nhưng ít nhất thì đối với người, tôi muốn được công chúa gọi tôi bằng cái tên là Al”
Nói vậy rồi Dũng Giả? Alfio quỳ xuống trước tôi và định hôn lên mu bàn tay...ngay trước khi anh ta kịp làm chuyện đó thì Noel đã cản nó lại rồi.
“.........”
“.........”
Trong khoảnh khắc, một luồng không khí hiểm ác dường như bắt đầu xuất hiện nhưng Alfio đứng dậy ngay lập tức, nở một nụ cười sáng chói và nhìn Noel theo kiểu bề trên.
“Có vẻ như công chúa cũng có được một kỵ sĩ-dono khá ưu tú đó nhỉ”
Tuy anh ta đang mỉm cười vui vẻ nhưng có lẽ vì câu chuyện của oba-sama hay sao đó mà tôi lại nhìn thấy là như thể anh ta đang cố tình làm vậy.
Đầu tiên thì cứ dựng ngón tay cái lên khen ngợi Noel trong lòng cái đã rồi tôi sẽ chào hỏi lại anh ta như không có chuyện gì xảy ra.
“Tôi là Yu, Yurushia La Verusenia...”
Tiêu tôi, má tôi cứng ngắc hết luôn rồi.
Nói cho rõ ràng luôn thì tôi đang ở trong một tình trạng mà tinh thần của tôi không có để sức để để ý tới hành động của anh ta cũng như dũng khí của Noel.
Nhìn thấy tôi như vậy, Dũng Giả Alfio tỏ ra ngờ vực, nhưng liền sau đó, anh ta mỉm cười với tôi như đã hiểu ra gì đó vậy.
“Ha ha ha, Yurushia-sama. Cho dù tôi có là Dũng Giả thì người không cần phải căng thẳng như vậy cũng được mà. Rồi, giờ để tôi giới thiệu những đồng đội của tôi vậy”
Sai rồi. Không phải là như vậy.
“Đầu tiên là Antikowa, người đảm nhận vai trò hồi phục trong đội”
Phụt.
Ngay lúc đó thì sự chịu đựng của tôi tới giới hạn và tôi cười phụt lớn ra một tiếng.
“...Có, có gì sao...”
Nhìn thấy cái dáng vừa ôm bụng vừa run rẩy đó của tôi...cô ta...elf Antikowa-san, nhăn mặt lại rồi lẩm bẩm như vậy đó.
“Xin lỗi vì đã thất lễ...Tôi là Yurushia La Verusenia...”
Tôi không bao giờ nghĩ tới việc là mình sẽ gặp elf và bị tấn công bất ngờ ở nơi này hết cả.
Nhìn thấy tôi vừa căng cứng lấy má mình vừa chào hỏi như vậy, Antikowa-san coi thường tôi chỉ là con nít và sẵn tiện leo lên theo để nói với giọng bề trên.
“Xin chào...Tôi là Antikowa. Nếu đã gọi Alfio là Al thì cô có thể tôi là Anko cũng không sao”(TN: tác giả chơi lầy chỗ này, “Daifuku (大福, だいふく) hoặc Daifukumochi (大福餅, だいふくもち) là một loại bánh ngọt wagashi của Nhật Bản gồm có viên nếp mochi tròn nhỏ với nhân ngọt, thường là đậu đỏ ngọt xay nhuyễn (tiếng Nhật: anko)” – trích Wiki)
Phụt.
Và tôi lại làm ra một tiếng phụt lớn lần nữa mất rồi. Shiodaifuku...sao cô ta lại làm cái chuyện kinh khủng thế này cơ chứ.
Nhìn thấy tôi cứ co rút không ngừng mà không rõ nguyên do, dù khuôn mặt của Anko-san đã bắt đầu cứng lại nhưng cô ta vẫn ép mình mỉm cười với một vẻ bề trên.
“Cô có cần tôi hồi phục lại cho không? Cho dù thế nào đi nữa thì ở phương bắc tôi cũng được gọi là “Thánh Nữ elf” đó. Còn trẻ như cô mà được gọi là “Thánh Nữ” thì chắc là cũng rắc rối lắm đúng không? Mà cô có nghĩ là chỉ có một Thánh Nữ thôi thì tốt hơn đúng không nhỉ?”
Cô gái elf đó một đôi tai dài và là một mỹ nhân-san có thân hình thon gọn đúng như tôi tưởng tượng, nhưng mà không hiểu sao lại không được...Cứ nhìn mặt cô ta là tôi cười ngay lập tức.
“Yurushia, đủ rồi đó!”
Tôi có thể nghe thấy được có người lên tiếng trách mắng tôi khi thấy tôi cứ cười không ngừng như vậy từ phía sau lưng Anko-san. Tôi như vậy mà có bị người khác nổi giận thì cũng đúng thôi.
Nhưng mà, đây cũng là chuyện tốt.
“Onee-sama, chúng ta lại gặp nhau rồi”
Tôi cố ý làm cho Anko-san không lọt vào tầm mắt của mình và cuối cùng thì cũng chữa được cái chứng cười không ngừng đó, đứng đối diện với hai onee-sama của mình, tôi nở một nụ cười tuyệt với đến mức mà chính bản thân tôi cũng phải thấy bất ngờ.
Atarin-nee-sama cùng với người nãy giờ vẫn đang núp sau lưng chị ấy và lườm tôi, Orellin-nee-sama, hai người chị cùng cha khác mẹ của tôi cuối cùng cũng đã tới đây rồi.
“Hai chị của Yurushia-sama cũng đã trở thành đồng đội với tôi rồi đó”
Theo như những gì mà Dũng Giả Alfio nói cho tôi biết thì hai onee-sama của tôi đồng hành cùng nhóm Dũng Giả-sama với vai trò là “Ma Pháp Sư”.
Aa, rốt cuộc thì cũng gặp được rồi. Hai onee-sama đáng yêu của tôi.
Đặc biệt là Atarin-nee-sama đó, chị ta đang “chín tới” trong một trạng thái rất tốt khiến tôi khá mong đợi tới ngày thu hoạch.
“Một đứa trẻ ngu ngốc như mày mà lại nghĩ rằng mình được phép bỏ qua lời Al-sama nói và ngó lơ Anko-sama hay sao hả!?”
Có lẽ vì tôi đang nở một nụ cười quá rạng rỡ hay sao đó mà Atarin-nee-sama có hơi lùi lại.
...Đừng có nói cái Anko đó dùm cái. Không là tôi lại cười nữa đó.
“Đúng đó, tụi ta đã trở thành đồng đội với Dũng Giả Al-sama rồi đó, sao mày...”
Vì Orellin-nee-sama không hiểu sao mà lại bắt đầu nói mấy thứ nhỏ nhặt nên tôi nhìn chằm chằm vào chị ấy rồi tỏa ra một chút “uy áp” nhẹ thì chị ấy im lặng lại ngay lập tức.
“Là con gái của otou-sama mà lại mất lịch sự quá đó onee-sama”
“...Mày”
Atarin-nee-sama bước ra phía trước như để che chở cho Orellin-nee-sama.
Mấy chị em tôi bắt đầu lườm nhau...không có chuyện đó xảy ra. Là vì tuy Atarin-nee-sama có lườm tôi nhưng mà tôi thì chỉ tươi cười nhìn cô ấy mà thôi.
Nhưng mà...dường như chỉ có Atarin-nee-sama là có thể hiểu được một chút thôi thì phải.
Việc trong ánh mắt đang vừa mỉm cười vừa nhìn họ đó của tôi, tôi không nhìn họ với tư cách là “con người”...
“Xin lỗi, onee-sama. Em rất vui khi lại được chơi đùa lần nữa thế này”
Cứ thúc nó chín tới quá mức thì cũng không tốt lắm nên đầu tiên thì cứ cười thỏa mãn rồi nói như thể muốn cắt đứt cuộc trò chuyện này tại đây vậy, khi tôi làm thế thì Atarin-nee-sama nghiến chặt răng.
“Mày nhớ lấy...”
Nhận lấy thái độ ngoan ngoãn của tôi như một lời “châm biếm”, onee-sama của tôi để lại một lời chia tay đáng yêu rồi lại đi đâu nữa mất rồi.
Tất nhiên là tôi sẽ không quên được rồi ha. Có điều, có phải là tôi chơi đùa hơi quá trớn rồi không nhỉ...
Cả Dũng Giả-sama và Anko-san cũng rời khỏi đây để đuổi theo onee-sama, Callisto-san thì ngốc trệ nhìn mọi thứ trong giây lát rồi vội vàng cúi chào, để lại một câu nói rồi cũng đuổi theo họ.
“Yurushia-sama, năm kia...à không, năm sau, tôi sẽ được quyết định trở thành giám mục tại giáo hội Tariteld. Lúc đó, chúng ta chắc chắn là sẽ chào hỏi...”
***
Alfio Pate, hai mươi hai tuổi, Dũng Giả của Siegels có một bí mật mà anh ta không thể nói được với bất kì ai.
Sinh ra như một thứ nam tại phía bắc của Siegels ở một nông trại trồng rất nhiều cây ăn quả, tuy không phải là quý tộc, nhưng dù gì thì anh ta cũng đã được sinh ra trong một gia đình giàu có.
Sự biến hóa đầu tiên xảy ra khi anh ta hai tuổi.
Trong buổi kiểm tra ma lực, mặc dù không có tính tương thích với Tinh Linh ma pháp, nhưng với phổ thông ma pháp thì anh ta lại có tính tương thích với địa thủy hỏa phong, toàn bộ các thuộc tính, ba mẹ của anh ta cũng ngạc nhiên với tài năng đó và giáo dục anh ta như một anh tài, cứ thế, anh ta lớn lên trong sự khen ngợi của mọi người xung quanh mình.
Sự biến hóa tiếp theo xảy ra khi anh ta bốn tuổi.
Mặc dù ba mẹ cũng như anh em không ai quan tâm đến việc họ có tóc màu nâu đỏ, mắt màu trà và chỉ mình Alfio là có tóc đen, mắt đen, nhưng chính Alfio lại có cảm giác mình như một kẻ khác biệt, và những ý nghĩ ấy dần dần thay đổi thành “mình là người được chọn”.
Và rồi...năm bảy tuổi, trong lúc nằm trên giường ngủ vùi vì một cơn sốt cao, anh ta đột nhiên nhớ lại kí ức từ “kiếp trước” của mình.
Anh ta không nhớ ra được tên, khuôn mặt, hay thậm chí là cả gia đình kiếp trước của mình.
Nhưng Alfio lại nhớ ra được đó là một thế giới không có ma pháp mà được tràn đầy lợi ích từ khoa học, cùng với việc nhớ lại “tri thức” của thế giới đó, anh ta cũng xác nhận được là mình đã được sinh ra tại thế giới này sau khi bị tử vong vì ngộ độc rượu cấp tính khi là sinh viên đại học ở thế giới trước.
Từ đó, Alfio bắt đầu tu luyện ma thuật và kiếm thuật khác biệt với mọi người.
Sử dụng kiến thức trong những cuốn sách mà mình từng đọc trong kiếp trước, anh ta tạo ra ma pháp mới, cố gắng tu hành để nâng cao ma pháp với một lòng nhiệt tình khiến cho người ta sợ hãi, và còn thành công trong cả việc dùng những kỹ thuật gia công từ kiếp trước để xử lý trái cây cho gia đình mình khiến cho việc làm ăn được phát đạt và mở rộng hơn.
Đánh bại ma vật tấn công vườn trái cây và thôn làng lân cận, sát cánh bên người con gái elf xinh đẹp để đẩy lùi đàn voi tấn công làng của cô, mà nguyên nhân việc chúng giận dữ và tấn công là do người elf đã khai phá khu rừng để làm đất nông nghiệp, không biết tự lúc nào mà Alfio đã được gọi là Dũng Giả của Siegels.
Nhìn người con gái elf và người bạn thanh mai trúc mã, con gái của một gia đình kỵ sĩ với vai trò chiến sĩ có cảm tình với mình, Alfio vừa mỉm cười dịu dàng vừa nghĩ.
“...Cuối cùng cũng được hai người rồi sao”
Tuy chuyện này không xảy ra nhiều ở Thánh Vương Quốc, nhưng ở đất nước Siegels này thì chuyện đa thê cũng không phải là hiếm gặp.
Thiếu nữ elf xinh đẹp mà anh từng hâm mộ từ kiếp trước.
Cô bạn thanh mai trúc mã dễ thương là con gái của một gia đình kỵ sĩ.
Vẫn còn chưa đủ. Nếu đã được tái sinh ở thế giới này thì mình muốn có ít nhất là sáu người vợ, anh ta đã nghiêm túc suy nghĩ như thế đó.
Nếu hỏi tại sao lại là sáu người thì vì anh ta nghĩ là để luân phiên thay đổi trong một tuần còn ngày cuối cùng thì mọi người sẽ cùng vui vẻ với nhau.
Ngày hôm đó, Alfio đã nhận được lời mời tới dự lễ kết hôn của Vương Đệ Điện Hạ từ vị tư tế trưởng thường hay tài trợ cho anh.
Vì những kiến thức kì lạ và thiên kiến nên cho dù có nổi tiếng đến thế nào thì anh ta cũng không muốn tới gần Vương Tộc, nhưng khi nghe được là “em gái” của cặp chị em quý tộc xinh đẹp vừa trở thành “ứng cử viên” cho harem của anh ta mấy tháng qua cũng có tham gia thì anh lập tức quyết định sẽ tới đó mà không chút chần chừ.
Ngày lễ kết hôn chính thức diễn ra. Mặc dù việc nghe thấy “em gái” mới có tám tuổi có làm anh thấy thất vọng, dù vậy thì anh ta vẫn nghĩ lại rằng “có thể”, nhưng khi tham gia vào buổi tiệc chiêu đãi đó thì Alfio đã gặp được một thiếu nữ có vẻ đẹp làm cho anh ta kinh ngạc.
Mái tóc phát ra ánh sáng mờ ảo tựa như được dệt nên từ những sợi tơ vàng.
Làn da trắng mượt mà như thứ lụa thượng hạng nhất trên cõi đời này.
Mặc cho đó là một vẻ ngoài đẹp đẽ tới mức nhìn không ra khuyết điểm, nhưng với một người đã quen mắt với 2D và CG từ kiếp trước thì anh ta không nghĩ rằng vẻ đẹp dị thường đó có chút gì mất tự nhiên mà chỉ muốn bắt được cô thiếu nữ có vẻ đẹp hoàn mỹ đó mà thôi.
“Chắc chắn là mình phải có được cô thiếu nữ xinh đẹp này trong tay thôi”
Alfio thầm quyết định điều đó trong lòng, và hôm nay anh ta cũng nhận nhiệm vụ từ tư tế trưởng, tấn công bọn bắt cóc và cứu lấy mấy đứa trẻ.
Chỉ là có một thứ, chính anh cũng đã phụt ra khi lần đầu biết tới sự tồn tại tức cười của shiodaifuku (eft), nó khiến anh có một cảm giác thân cận kì lạ với thiếu nữ đó khi anh nhớ lại.
_________________________________________
ngubathong: kinh nghiệm từ chap này, ngay cả khi bạn có chuyển sinh thì cũng nên nhìn qua ngó lại coi thử mình có là main hay không :v,