Akuma Koujo ~ Yurui Akuma no Monogatari ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 01 - Chương 3 - Thú Chi Hoa Giá - 3-8 Tôi trở thành học sinh năm hai ①

Năm tháng đổi thay, mùa vụ xoay vần, sau vài tháng nữa thì tôi, hiện đã là học sinh năm hai của Ma Thuật Học Viện, sẽ lên chín tuổi.

 Tôi đã cùng niên khóa với cô gái nào đó sử dụng súng ma thuật rồi. Bởi vậy đâu thể gọi tôi là một cô bé nữa đúng không. (TN: nhắc tới một nhân vật trong Kurohime, đừng hỏi, mình không có coi bộ này :v)

 ...Mà dù từ từ thì cũng tới lúc tới phải “biến thân” rồi phải không ta?

 Có điều, thay vì cái biến thân của mấy ma pháp thiếu nữ đó thì tôi lại đang thấy phát rầu vì cái kiểu biến thân của mình giống như cái kiểu “ta còn có hai lần biến thân nữa” đó. (TN: nhắc tới câu nói nổi tiếng của Frieza trong DB, có hình minh họa ở cuối)(TN2: yuru có làm khách mời trong một ngoại truyện ma pháp thiếu nữ của tác giả :v, để hết phần 1 rồi mình sẽ dịch cái này :3)

 Maa, tuy là tôi cũng để tâm đến mấy cái đó nhưng đầu tiên cứ đặt nó qua một bên trước đã, và cho dù tôi đã trở thành học sinh năm hai rồi nhưng sinh hoạt của tôi vẫn không có gì đặc biệt thay đổi hết.

 Tôi vẫn chơi đùa với Shelly và Betty như mọi khi rồi cũng có đi dự tiệc trà nữa.

 Nếu nói về việc có thay đổi thì, có lẽ do rốt cuộc thì họ cũng quen thuộc với tôi hay sao đó mà mấy học sinh cùng cấp cuối cùng thì cũng đã chào hỏi với tôi.

 ...Tốn gần hai năm lận đó.

 Mặc dù họ nói chuyện một cách bình thường và còn gửi thư cho mấy tùy tùng của tôi nữa, sao lại có sự phân biệt đối xử này vậy chứ?

 Cho dù tôi có hỏi Shelly thì,

“Đẹp quá cũng là một cái tội đó Yuru-sama”

 Cô ấy cứ lặp đi lặp lại cái kiểu nói chuyện không rõ đầu đuôi đó nên nói thiệt thì tôi cũng không hiểu rõ được gì luôn.

 Mà còn chuyện của “tên nhãi con Rick-chan” nữa, đầu tiên thì, bề ngoài thì mọi thứ cũng đã bình tĩnh lại rồi.

 Có lẽ cũng do tôi có hơi để ý quá chăng nhưng rốt cuộc thì cái event tỏ tình đặc biệt đó đã không diễn ra, và thái độ của cậu ta cũng nhất quán mà không thay đổi gì hết cả, nên có lẽ là tại tôi hiểu lầm đó nhỉ.

 ...Cái tên ngố rừng này...dám đùa giỡn với trái tim thiếu nữ như vậy hả, đừng có hòng mà tôi tha cho đó.

 Nhưng mà cũng hên là tôi không có đi hỏi hắn...Lỡ mà xui xui thì có lẽ tôi đã trở thành “cô gái đau khổ” tự mình hiểu lầm rồi. Nguy hiểm nguy hiểm.

 Có điều, vẫn còn một chút mơ hồ...

“Yurushia”

 Lúc tôi đang dẫn theo có một mình Tina tới salon để trốn học thì có ai đó gọi tôi một cách trống không.

 Trong học viện này mà làm việc đó thì chỉ có thể là “hắn ta” mà thôi.

“...Rick”

 Bởi vì căn bản thì Rick là cái loại “thằng nhãi ore-sama” nên tuy trong phần lớn trường hợp là cậu ta sẽ bỏ lại tùy tùng mà xăm xăm đi tới nhưng gần đây thì cậu ta cũng có điều khác biệt.

 Giống như khi một chiến sĩ chạy trốn khỏi ma vật thì trên đường chạy trốn, tất cả ma vật sẽ bị hấp dẫn tới và tạo thành một hàng dài theo sau như kéo theo “xe lửa” vậy, lúc này phía sau Rick cũng có một hàng dài lê thê toàn là con gái giống như vậy đó.

 A, tăng thêm nữa rồi.

 ...Cái gì chứ. Không hiểu sao mà tôi lại thấy bực mình lên nữa.

 Kẻ từng là một thằng nhãi khiến người ta bực mình như cậu ta cũng đã được mười hai tuổi và trở thành “thiếu niên” rồi, và còn lớn lên nhanh chóng và cao lên gần 170 cm, lớn hơn tôi một cái đầu luôn đó.

“.........”

“Yurushia...”

 Lúc Rick bước lại gần tôi thì khuôn mặt tôi cứng lại ngay lập tức và tôi cũng dừng chân lại.

 Cả mấy người con gái đang kéo thành hàng dài phía sau, họ đang vừa thở hổn hển vừa đuổi theo cậu ta, cũng tự nhiên cứng ngắt lại như bị đông cứng khi họ định lên tiếng gọi Rick.

“...Luderick-nii-sama”

“...Ờ, ừm”

 Mọi người, mọi người đang sợ cái gì đó đúng không? Tôi biết là mình đáng sợ nhưng mà, mấy người con gái đó cứ đờ đẫn mà há miệng ra rồi nhìn tôi chằm chằm bằng khuôn mặt đỏ bừng như bị bệnh và còn run nhẹ nữa, nói chung là họ trở nên lạ lắm.

“...Mọi người cũng có chuyện gì sao?”

 Khi tôi lên tiếng hỏi và nhìn về phía họ thì mấy cô gái đó nhất loạt lùi về phía sau như một làn sóng tựa hồ như mới vừa được cởi trói vậy.

 ...Hể? Tôi mới lỡ phát ra uy áp sao?

“E-em, đi ra đây một chút...”

“Ể...”

 Rick nhăn mặt, tóm lấy tay tôi rồi bỏ mấy cô gái lại và nhanh chân chạy đi.

“...Lại nắm tay nữa sao.... ”

“Ồn ào quá”

 Gì vậy chứ, mồ...Lúc tôi đang nghĩ đúng là lạ khi đáng lẽ bình thường Tina đã phải nháo lên rồi vậy mà giờ cô ấy lại im lặng một cách đáng sợ thì tôi nhìn thấy Tina cũng đang theo sau chúng tôi với khuôn mặt đanh lại.

 Lúc tới gần cái salon mà chỉ có thượng cấp quý tộc mới có thể sử dụng và khi đã xác nhận là không có ai ở xung quanh thì Rick mới nhìn thẳng vào khuôn mặt của tôi.

“Yurushia,...em, làm gì tự nhiên làm mặt lạnh vậy hả”

“.... Ể?”

 Tôi đang làm mặt lạnh sao? Vì Rick cũng đã quen thuộc với “tôi” nên cậu ấy mới giữ được bình tĩnh nhưng mà, tại vậy nên mọi người mới sợ hãi đúng không ta...? Ư~m....

 Tuy không hiểu rõ lắm nhưng mà tôi cũng biết là mình “không giống con người” rồi nên tôi lấy một tay mát xa má của mình rồi hít thở sâu vô thì Rick cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

 Chắc ổn rồi ha? Tôi nhìn qua Tina để hỏi thử thì cô ấy cũng gật đầu liên tục ra chiều nhẹ nhõm.

“...Rốt cuộc thì cũng trở về thành Yurushia như mọi khi rồi”

“Như mọi khi, là thế nào vậy?”

“A~...buồn ngủ...?”

 Gì vậy chứ. Mà sao lại là câu hỏi chứ.

“Đang bực mình gì sao...?”

“...Không biết”

 Rốt cuộc là cái gì vậy chứ? Thỉnh thoảng tôi còn không hiểu chính mình.

 À, ra là vậy. Cũng tại tên nhãi khiến người ta khó chịu nhưng vẫn còn dễ thương Rick này, mới có đẹp trai lên một chút mà đã dụ dỗ con gái người ta rồi còn tính lập harem nữa chứ, bởi vậy đây là cái khó chịu của bậc cha mẹ thôi đó ha. Ưm.

“Tại Rick thành người xấu đó”

“Gì vậy chứ!?”

 Mư...tính giả bộ ngây thơ sao.

“Không phải hồi nãy mới dắt quá trời con gái theo sao”

“Có biết đâu chứ hả! Tại họ tự đi theo đó chứ. A~... ”

“.........?”

 Mặc dù đang phẫn uất nhưng có lẽ nhìn thấy tôi đang nghiêng đầu nên không hiểu sao mà Rick lại cười mỉm. Nhìn không thoải mái tí nào nha.

“Mà nè Rick...Thả tay em ra liền đi có được không?”

“.........”

 Có vẻ như cuối cùng thì Rick cũng nhận ra là cậu đang nắm lấy tay tôi nãy giờ thì phải.

 Cậu ta còn nắm chặt hết sức nữa đó chứ...Cái này, chắc dám để lại dấu lắm đây. Cái tên này đúng là bạo lực mà.

“Không, anh còn có chuyện với em nữa. Đi với anh một chút”

“Ể, gì vậy?”

 Cứ vậy, Rick đi thẳng tới cái salon gần đó, rốt cuộc cho tới đó thì cậu ta vẫn không chịu buông tay của tôi ra.

 Ể, thiệt sao? Tuổi này thì chắc chưa có cái sở thích trói buộc người ta đâu ha...?

 Tiếng piano khẽ khàng lấp đầy trong một phòng salon.

 Đó là một tiết tấu chậm rãi khiến người ta buồn ngủ, cái loại nhạc mà tôi thích.

“.........”

 Tại sao tôi lại ngồi riêng với Rick rồi còn nghe cậu ta đàn piano nữa chứ...Tại sao vậy ta.

 Tôi vừa ngả lưng vô ghế vừa uống hồng trà, tất nhiên là không phải tôi pha rồi mà là do cậu ta tự tay mình pha cho tôi đó. Bởi vì tay nghề của cậu ta khá tốt nên làm cho tôi có hơi chút bực mình.

 Đây là mỉa mai đúng không? Là lời mỉa mai đối với một người có cái skill vụng về như tôi có đúng không? Đúng là bực mình mà.

 Vì là tùy tùng của tôi nên Tina không thể đi vào trong salon được, bởi vậy tuy đang có một lượng lớn sát khí tràn ra nhưng mà chắc cũng không sao đâu ha...

“...Đừng có ngủ đó Yurushia”

 Khúc nhạc đột nhiên dừng lại còn Rick thì nói cái thứ thất lễ như thế đó.

“...Có ngủ đâu chứ...”

 Chỉ là tôi có hơi muốn ngủ một tí thôi mà.

 Có điều, dường như thấy tôi định ngủ khiến cậu ta an tâm hay sao á nên Rick nở một nụ cười trên môi rồi rời khỏi cây piano và tiến lại chỗ tôi.

“Bình tĩnh lại rồi sao?”

“...Cái gì chứ?”

“.........”

 A~...vậy sao. Chắc cậu ta nghĩ tôi đang khó chịu nên mới làm khuôn mặt đáng sợ đó đó ha.

 Giờ thì tôi cũng bình tĩnh như bình thường thôi mà, và ngay từ đầu thì tinh thần của tôi đâu phải là loại lên xuống dữ dội như con người đâu cơ chứ. Chắc vậy.

“...Sao cũng được. Quan trọng hơn, Yurushia. Em có biết chuyện một đại thánh đường mới của Thánh Giáo Hội Costol vừa mới được hoàn thành ở vùng Corts không?”

 Rick vừa khẽ thở dài vừa ngồi xuống cạnh tôi, cuối cùng thì cậu ta cũng vào vấn đề chính rồi.

“Đại Thánh Đường...?”

“Đúng. Đây là cái Đại Thánh Đường thứ năm tại Tariteld, đất nước và lãnh chúa cũng đã xuất ra một nửa chi phí xây dựng cho nó”

 Đất nước cũng chịu chi phí cho nó sao...Cái đó cũng được sao ta? Có lẽ vì là quốc giáo nên cũng được chăng. Dù gì thì chỗ chúng tôi cũng đâu có theo chính sách phân biệt rạch ròi giữa tôn giáo và chính trị đâu ha.

“Có chuyện gì sao...?”

“Không, vẫn chưa có gì...Có lẽ hôm nay hoặc ngày mai thì oji-ue...Công Tước Verusenia sẽ nói cho em biết thôi nhưng mà tổng giám mục mới cùng với lãnh chúa nơi đó đã cùng nhau nói là họ muốn Yurushia, Thánh Nữ đời kế tiếp và là “công chúa” của Thánh Vương Quốc tới đó thì phải”

“...Hả?”

 Họ muốn tôi tới đó sao...tùy tiện quá ha.

“Tới chỗ đó...chi vậy chứ?”

“Để coi...Có lẽ họ muốn cho dân chúng nơi đó nhìn thấy em rồi muốn em cho họ thấy Thần Thánh ma pháp chẳng hạn, rồi chữa lành cho người bị thương nặng hoặc bị trọng bệnh nữa nè, hay là thuyết giảng trước mặt mọi người...à, cái đó thì không được rồi ha”

“Mư...”

 Ờ xin lỗi nha...cũng tại tôi hơi ngốc thôi. Nhưng mà,

“Chắc không phải ở đó luôn đó chứ? Vậy là khoảng bao lâu mới được?”

“Họ thì muốn là một năm nhưng chỉ là khi Yurushia thấy tiện mà thôi. Bình thường thì chỉ khoảng vài tuần thôi”

 Nếu là một năm thì tôi sẽ từ chối nhưng mà vài tuần thì có lẽ là cũng được ha?

 Bị nội dung của câu chuyện làm cho có hơi hứng thú, tôi nhìn vào mặt Rick.

“Nếu vậy thì...lí do để Rick nói chuyện đó với em là?”

 Nếu chỉ có vậy không thì không có lí do gì để Rick kéo tôi tới tận cái salon này để nói chuyện hết cả. Có lí do nào đó khác đúng không? Khi tôi đáp lại Rick bằng ánh mắt đó thì khuôn mặt của cậu trở nên khó hiểu.

“Nè...em là Công Tước Gia Lệnh Nương đúng không? Dù gì đi nữa”

“Gì, gì hả”

“Cái vùng Corts đó...Là lãnh địa của Cappelle Công Tước Gia đó”

“A,...aa~”

 Cappelle Công Tước Gia, là bên có mối quan hệ không được hòa hảo gì cho lắm với Verusenia Công Tước Gia của tôi sao.

“Xin lỗi, cũng tại em không có suy xét kĩ”

“.........”

 Khuôn mặt của Rick càng trở nên khó hiểu hơn...Có lẽ là khuôn mặt muốn bỏ cuộc đó ha.

“Mà nè. Oji-ue cũng không muốn em tới nơi đó đâu có đúng không. Nhưng mà, nếu họ đã phát ra một lời yêu cầu chính thức có quan hệ tới quốc gia để muốn “công chúa” Yurushia tới thì không thể nào làm lơ họ được”

“...Ưm”

 Việc Công Tước Cappelle cố ý gọi tôi đến thế này có hơi đáng ngờ. Nhưng mà với một người nhận được sự đối xử như một thành viên trong Vương Gia như một “công chúa” như tôi thì không thể nào có chuyện Vương Gia có thể từ chối lời mời đó chỉ bằng một tiếng “đáng ngờ” được cả.

 Maa, toàn bộ cũng là tại ojii-sama không thôi nha.

 Chưa kể đến khi tôi hỏi kĩ lại thì theo lịch trình, nó cũng trùng hợp với khoảng thời gian mà otou-sama phải đi công tác nước ngoài nữa.

 Uwa...trắng trợn ghê chưa. Tôi thấy hơi hồi hộp hơn rồi đó.

 Và còn có “Tổng Giám Mục” mới nữa...

“Bởi vậy nên lúc Yurushia đi thì anh cũng đi luôn”

“...Hể ?“

 Sao thành ra như vầy vậy.

“Ê, ê tô...chắc là em cũng không sao đâu mà ha?”

“Anh biết là Yurushia có “sức mạnh” tới mức được coi là Thánh Nữ. Nhưng mà anh nghĩ rằng thay vì nguy hiểm về “tính mạng” thì “danh dự” và “con tim” em còn gặp nguy hiểm hơn nữa đó. Bởi vậy nếu anh cũng đi chung thì hẳn là họ sẽ không dám ra tay một cách đơn giản đâu”

 Đúng là cho dù có là Công Tước Cappelle đi nữa thì tôi nghĩ ông ta cũng không ngốc nghếch đến mức làm mấy trò phiền nhiễu để nhắm vào tính mạng của tôi, người đang được Quốc Vương Bệ Hạ ojii-sama sủng ái đâu ha.

 Bởi vậy như Rick đã nói, thứ bị nhắm tới là “vinh dự” và “danh tiếng” của Công Tước Verusenia, và để có được kết quả đó thì có lẽ họ sẽ định quấy nhiễu “trái tim” tôi.

 Có điều đó lại là thứ mà tôi rất thích...

“.........”

 Rick cứ im lặng mãi và nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt nghiêm túc.

 Nếu tôi gặp nguy hiểm thì Rick, người che chở cho tôi, cũng sẽ gặp nguy hiểm luôn có đúng không?

 ...Thiệt tình hà, tại cậu ta cứ nhìn người ta với đôi mắt đó nên mới khiến nhiều người con gái hiểu lầm không đó.

 Hết cách ha...

 Rick...cứ để đó, tôi sẽ bảo vệ cậu cho.

Akumakoujo38