Câu chuyện này bao hàm những câu từ miêu tả tàn khốc.
________________________________________
“A, mà nè...”
Khi đang đi dọc theo hành lang của lâu đài thì tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện và thử hỏi chúng.
“Nè mấy đứa, “anh ta” sao rồi?”
Nghe thấy câu hỏi của tôi, mấy đứa Ác Ma đang đi sau lưng tôi bắt đầu run rẩy.
...Ể? Khoan đã. Sao lại phản ứng kiểu đó vậy.
“.........”
Không ai nói gì hết cả. Mấy đứa “con gái” thì làm vẻ mặt quái lạ, và rốt cuộc thì Noa, đứa “con trai” duy nhất trong cả bọn đứng ra mở miệng. Làm con trai cũng khó khăn ghê ha.
“Sau khi...Chủ nhân...Yurushia-sama đi tới đây thì, ngài ấy bắt đầu nổi xung lên rồi tiêu diệt toàn bộ Ác Ma ở gần đó, lúc đó, chúng tôi chỉ còn cách là chạy trốn mà thôi...”
“... Vậy, vậy sao”
Chỉ vì tôi (thú nuôi) tự tiện làm vậy thôi mà anh ta nổi xung lên tới vậy sao ta...Không, không phải lỗi của tôi nha.
“Bỏ qua chuyện đó, Yurushia-sama”
Nia cất giọng vui vẻ nói chuyện với tôi và coi cái thảm cảnh ở Ma Giới chỉ là “chuyện đó” rồi không lưu tâm tới luôn.
Nhìn theo cách đó, thì dường như không có gì thay đổi khi so với “Ninette”, người mà Nia coi là hợp với mình để dung hợp, hết thì phải.
“Gì vậy?”
“Ưm, nhìn cái này dùm tôi đi”
Thứ mà Nia cho tôi xem là thanh ma lực kiếm mà “Ninette” mang theo bên mình. ...Không hiểu sau nhưng mà thanh kiếm lúc trước còn lấp lánh thì bây giờ đừng có nói là lấp lánh mà nó còn te tua như đã bị ăn mòn rồi vậy.
“Sao thành ra như vầy vậy...”
“Thì chỉ xài nó bình thường thôi mà~”
Nia nhíu lông mày thành hình chữ bát (TN: vầy nè 八) rồi lấy ngón tay gõ vô thân kiếm.
...Rắc.
““...A””
Nó bị bẻ gãy một cách dễ dàng. Có biết cái này giá bao nhiêu không hả.
“Không sao. Không có vấn đề gì”
“...Hể? ”
Noa lụm lại đầu mũi kiếm vừa gãy lúc nãy với một câu nói mà hình như lúc trước tôi từng nghe ở đâu đó rồi thì phải. Tôi cứ nghĩ là đứa nhóc này đứa không bị ảnh hưởng gì nhất từ vụ dung hợp chứ, không ngờ vẫn còn sót lại mấy chỗ lạ lạ ha. ...Nhưng mà.
“Nia, thả mấy cái “linh hồn” mà lúc nãy em mới vừa hấp thu ra đây”
“Dạ, nii-san”
Nói vậy mới nhớ, nguyên bản thì Noa với Nia có “thiết định” là anh em mà ha. Nia gật đầu một cách đơn giản rồi đưa một thứ giống như sương trắng cho Noa. Thứ mà hồi nãy Nia vừa mới làm đúng là “hấp thu” ha.
Noa nhận lấy thứ đó rồi dùng ngón tay miết lấy thanh kiếm te tua đã gãy...
“Sửa xong rồi”
“.........”
Nhanh dữ. À mà tôi cũng không hiểu cậu ta đã làm gì nữa.
Không chỉ có vậy mà lưỡi kiếm của thanh “ma lực kiếm” từng lấp lánh ánh sáng bạc giờ đã trở thành một màu đen thui luôn, và còn có thể nghe được tiếng “...ô...ô...” gầm gừ đầy oán hận phát ra từ nó nữa, không phải nó thành một thanh “ma kiếm” xấu xa rồi hả.
Việc cậu ta hành xử khác với “Notus” cũng là hợp lý thôi.
Thứ mà tôi thiết định cho cặp anh em này, Nia là “hấp thu” còn Noa là “giải phóng”, cũng không có vấn đề gì luôn thì phải.
“Đúng là nii-san nha”
Nia nhận lấy thứ đó, rồi vung thanh “ma kiếm” vòng quanh nghe vù vù, và ngay khi bị chém trúng thì bức tường gần đó hóa thành một thứ đổ nát bị ăn mòn ngay lập tức.
Nguy hiểm đó nên dừng lại dùm đi.
“Noa, quần áo của cậu mà dám trưng ra trước mặt Yurushia-sama thì không thích hợp tí nào”
Tina nhìn thấy bộ dáng đó và hướng một cái nhìn lạnh buốt về phía Noa. Cũng tại Bá Tước phu nhân làm cho nó thành ra te tua thế này nhỉ.
“Có thể sửa lại được không Tina?”
“Dạ, tất nhiên là được rồi”
Tina gật đầu một cách nhẹ nhàng rồi cho mọi người thấy mình có thể sửa lại bộ đồ quản gia của Noa trong khoảnh khắc bằng mái tóc vàng tựa như phát sáng của cô ta.
“Ahaha~, nhìn kìa nhìn kìa Yurushia-sama, đen thui luôn~”
Fanny vừa cười lên thích thú vừa bám lấy lưng và nhìn qua vai tôi, vừa chỉ về phía bộ đồ quản gia mà không hiểu sao lại có màu đen thẫm khi được vá lại như mới từ một mái tóc có màu vàng.
Có thể thấy đứa trẻ này cùng với ấn tượng của “Fantine”, người mà nó dung hợp, cũng không có gì khác biệt mấy.
Nhưng mà không phải vậy.
Cho dù nhìn giống nhau đi nữa thì cũng khác biệt hoàn toàn với bốn người họ lúc trước. Chúng chưa bao giờ có cái thái độ làm nũng thế này đối với “tôi”.
Bộ dạng lúc này là, mặc dù vẫn có sự kính trọng như chủ tớ nhưng là một mối quan hệ thoải mái và dựa trên tin tưởng, “thứ quan hệ với họ” mà tôi đã nỗ lực muốn có được.
Nhưng mà hình như hơi sai ở đâu đó.....
“Nè~, Yurushia-sama. Cái “mùi” lạ này có quá trời luôn nhỉ?”
Đang vui vẻ thì đột nhiên Fanny chun chun mũi lại.
“Đúng ha, Fanny. Có biết nó có bao nhiêu với ở đâu không?”
“Ưm...hướng đối diện với chỗ kia có nhiều lắm, ở bên dưới cũng có thứ gì đó mạnh nữa”
Cảm giác khá sắc bén có điều cũng đúng ha.
Lũ Hấp Huyết Quỷ chia ra làm ba đội, còn phía động quật thì chắc là Millen nhỉ.
“Yurushia-sama, nếu được thì, cứ giao phía “bên ngoài” cho tôi là được”
Tina quỳ xuống trước mặt tôi rồi đề nghị điều đó như đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
Đứa trẻ này cũng lãnh tĩnh như nguyên bản “Christina” vậy, có năng lực đó ha. Nhưng mà có hơi khác chút.
“...Một mình cũng được sao?”
“Tất nhiên rồi thưa Yurushia-sama. Không cần làm phiền tới bàn tay cao quý đó của người, với thứ rác rưởi thấp hèn hạ tiện đó thì chỉ cần một mình tôi là cũng đủ lắm rồi”
Cùng với từng từ được nói ra, Tina lại càng lại gần tiến tới gần tôi với khuôn mặt mang trên đó một đôi mắt nóng bỏng.
“Vậy, vậy sao...?”
Xin lỗi, nhưng mà, cho dù là với nguyên bản của đứa trẻ này đi nữa thì tất nhiên là tôi cũng không muốn nó trở thành “kiểu quan hệ” môi chạm môi đâu.
“Rồi rồi, tới đó được rồi, Tina”
Khi Tina đã tiến gần sát tới giới hạn thì Nia đưa thanh kiếm của mình vào cổ cô ta để chặn cô ta lại với một khuôn mặt tươi cười mà mắt thì chẳng có vẻ cười cợt chút nào.
“...Chậc, “
Tina, đừng có chắc lưỡi chứ.
“Đầu, đầu tiên thì, Tina với...Fanny đi chung được chứ?”
“Dạ-”
Fanny nở một nụ cười như trẻ con rồi ngoan ngoãn gật đầu trong tư thế má chạm má với tôi từ đằng sau.
Khuất phía sau, Tina lẩm bẩm gì đó như “...sao chỉ có mình mình chứ...” với giọng mà tôi không thể nào nghe được.
Sao chỉ có đứa trẻ này là thành thế này cơ chứ...?
*
“Chuyện quái gì thế này...”
Trong một hành lang không người, Bá Tước phu nhân đang bỏ sạch hết những gì ưu nhã của một phu nhân mà trốn chạy hết sức mình. Còn về những “người làm” đi theo lúc nãy thì bà ta nghĩ rằng chúng đã bị “Thánh Nữ” đánh bại hết cả rồi.
(...Không thể thế được)
Yurushia, cao lắm thì cũng chỉ là một “con người” mà bà ta xem nhẹ...và còn là một cô gái được xưng tụng như “Thánh Nữ”, không đời nào bà ta nghĩ tới việc người như cô ta mà lại gọi ra “Ác Ma”.
Hơn thế nữa, nó còn khác biệt với loại Ác Ma bình thường một cách rõ ràng.
Vừa bảo trì được hình dáng con người, vừa phát ra cái khí tức tai họa đó. Vì bà ta biết được về loại tồn tại đó bằng “tri thức” của mình nên khi bị đôi mắt đen tối của chúng nhìn phải thì Bá Tước phu nhân đã tháo chạy ngay lập tức.
Để cho thêm chắc chắn, bà ta còn giải phóng lời nguyền trói buộc tinh thần của mấy thị nữ Hấp Huyết Quỷ, cho phép chúng “hỗn loạn” và sử dụng chúng như vật trói chân, nhưng khi nghe thấy “giọng cười” như có thể làm linh hồn tan biến ngay sau đó thì Bá Tước phu nhân đã có thể xác nhận được thân phận thật của con “Ác Ma” đó.
Một thứ có thể làm kẻ địch với thứ được nói là có thể làm cho thiên biến địa dị “Đại Tinh Linh”, một thượng vị cá thể Ác Ma, “Đại Ác Ma”....
(Vậy mà lại có tới bốn con...!? Cho dù là nói giỡn thì cũng không cười nổi nữa)
Nếu chúng đã có được vật đại diện và đã “hiển hiện” ra thì chỉ còn có cách là tháo chạy mà thôi.
Trong quá khứ, khi Đại Ác Ma từng xuất hiện, thì quốc gia sẽ phái quân đội đi thảo phạt, hoặc là gọi lên những anh hùng có sức mạnh ngoài tầm hiểu biết của con người để đánh bại chúng, còn nếu như chúng chưa hiển hiện ra thì chỉ chờ cho tới khi chúng tự nhiên biến mất mà thôi.
Cho dù vậy thì, có thể gọi lên Đại Ác Ma như vậy, cô “Thánh Nữ” đó là loại người nào chứ...?
(Thôi...có suy nghĩ thêm nữa thì cũng chẳng được gì)
Một con người thì không thể nào có thể chuẩn bị đủ “tế phẩm” để có thể tạo thành khế ước với tận bốn Đại Ác Ma.
Lúc này, cô thiếu nữ gọi chúng ra đã bị Đại Ác Ma xơi tái như một tế phẩm rồi có đúng không.
Thứ duy nhất lúc này làm được là phải cố mà chạy nhanh hết sức có thể mà thôi.
Bá Tước và Millen thì vì đã giao trò “săn mồi” cho các bộ hạ Hấp Huyết Quỷ của mình nên đang ở chỗ tế đàn trong động quật.
Nếu kết hợp với họ thì có thể sẽ có khả năng đối phó được cả với Đại Ác Ma nhưng phu nhân không muốn chiến đấu và nếu đã không có cách nào để thông báo nguy cơ với hai người còn lại thì bà ta sẽ chỉ đơn giản là cắt đứt với “đồng bạn” mà thôi.
Với một người chấp nhặt vào sự sống còn bằng việc hóa thành người khác tới mức quên mất tên thật của chính mình như phu nhân thì bà ta sẽ bỏ rơi đồng bạn mà không chần chừ một chút nào.
“Cho dù là vậy, nếu không thu hồi được một chút thì...”
Cho dù phải bỏ chạy khỏi đất nước này, với một người không thể hoạt động dưới ánh mặt trời như phu nhân thì bà ta cần phải đem theo một số lượng “tùy tùng” nhất định.
Ở nhà nguyện vẫn còn có khoảng hơn mười thị nữ Hấp Huyết Quỷ phụ thuộc của phu nhân vẫn còn chờ ở đó.
Chỉ cần lấy lại chúng rồi sẽ ngay lập tức rời khỏi đất nước này. Còn Bá Tước Ober và Millen chắc là sẽ có thể câu giờ đủ đến khi phu nhân có thể chạy thoát.
Tina chạy tới nhà nguyện một mình
Cô có hơi ngạc nhiên một chút về chính mình. Kim Sắc Thú...Yurushia đã nhận lấy một “sinh mạng” Ác Ma yếu đuối như cô, truyền đạt sức mạnh (tri thức) cho cô và còn cho phép cô biến đổi “dung mạo”.
Không thể nào mà cô có chút bất mãn về điều đó, nếu có thì chỉ có một sự sùng bái mãnh liệt đối với chủ nhân “lạ đời” mà không ai nghĩ là Ác Ma đó của mình, nhưng khi cô nhận được thứ đó từ Yurushia một lần nữa, tuy nó làm cho Tina thêm mạnh hơn nhưng nó cũng khiến cô biến hóa còn hơn thế nữa.
Dung hợp với “linh hồn” của con người yếu ớt đã kiệt quệ đó, tuy cô đã ăn hết phần ý nghĩ “thù ghét” và khinh thường đối với chủ nhân nhưng, nó lại khiến cho những “ý nghĩ” kì lạ về Yurushia nảy mầm trong Tina.
(...Một sự căm ghét tới mức muốn ăn lấy Yurushia dễ thương đó...)
Thứ đó có nhiều ý nghĩa.
Khi Tina tới nhà nguyện lúc vẫn còn đang trong cơn muộn phiền không nguôi đó thì một lần nữa, một cảm xúc mới lại hiện ra trong một góc của trái tim cô.
Kí ức về sự đối xử của Bá Tước phu nhân với linh hồn đã dung hợp, Tina khẽ nhíu mày trước sự “căm ghét” đối với thứ đó.
Nhưng mà đó không phải là do không thoải mái. Cho dù là vậy nhưng, không nghi ngờ gì nữa, nó là cảm xúc của chính cô.
Tina chậm rãi mở cánh cửa của nhà nguyện ra. Vốn ban đầu thì cô định đập nát nó nhưng khi nghĩ tới việc nó là thứ thuộc về chủ nhân cao quý mà mình đang phục vụ thì cô đã suy nghĩ lại.
Bá Tước phu nhân, vốn đang định dẫn theo chúng thị nữ để bỏ chạy khỏi mảnh đất này, bị bất ngờ trước một bóng hình nhỏ bé xuất hiện nơi cánh cổng đang chầm chậm mở ra.
Đó là một thiếu nữ hãy còn nhỏ bé mặc đồ maid có mái tóc vàng uốn lọn và đôi mắt màu xanh.
Từng một lần đùa giỡn rồi uống máu, tiếp theo đó là sợ hãi khi thấy bóng dáng đó biến thành Ác Ma, đúng là lẽ ra thì bà đã phải biết cô thiếu nữ này rồi nhưng, lúc này cô bé lại càng khác biệt hơn lúc trước.
Nhìn thì vẫn giống con người...
Chỉ là, dung mạo của cô bé đã trở nên đẹp hơn xa lúc trước, và phu nhân có thể cảm thấy được hàn khí từ cái khuôn mặt lạnh lùng tới mức giống như búp bê đó.
[Gugaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!]
Nhưng mấy con “phế phẩm” lại không cảm thấy được điều đó mà lại lao ra tấn công con mồi nhỏ bé đó.
“.........”
Cho dù là vậy đi nữa thì “thiếu nữ” đó vẫn cứ giữ lấy hai tay trước bụng và trong bước đi chậm rãi thong dong tiến về phía trước của cô ấy vẫn không có chút rối loạn nào, nơi dung nhan nhan xinh đẹp và lạnh lẽo đó...”chân hồng chi đồng” lặng lẽ trú ngụ vào. (TN: đồng tử mắt màu đỏ thẫm, coi lại chap 1-2 lúc Yuru nuôi pet để biết sao có cái này)
Rắc...
Âm thanh của thứ gì đó nứt vỡ, hơn một trăm phế phẩm tấn công “thiếu nữ” đứng yên bất động tựa như hóa thành tượng vậy.
Màu sắc biến mất dần nơi họ và khoảng mười mấy cá thể tấn công từ trên trần thì rớt xuống sàn và bể tan ra như đá vậy.
“........., ”
Bá Tước phu nhân chỉ biết câm nín trước khung cảnh đó.
Cho dù uy áp và luồng khí tức kinh tởm đó của Đại Ác Ma đã biến mất thì chính bản thân bà vẫn cảm giác được sự cách biệt thực lực tuyệt đối giữa hai người.
“...Tại sao, tại sao thứ kinh khủng thế này mà lại được con nhãi đó triệu hoán ra bừa bãi vậy chứ...”
Ngay khi Bá Tước phu nhân thì thầm điều đó thì “nộ khí” bỗng nổi lên như giông tố trong nhà nguyện đã trở nên yên tĩnh, những sợi roi màu vàng bắt đầu xé nát không chỉ “tượng đá” mà cả những người đang còn sống và nhuộm một màu máu đen lên tường và sàn của nơi này.
“Cái thứ muỗi mắt hạ tiện sống nơi bụi cây bờ cỏ mà lại dám buông lời châm biếm với chủ nhân tựa vầng thái dương nơi Ma Giới, người mẹ tựa đấng sáng tạo của chúng ta sao...biết thân biết phận của mình đi”
“Thiếu nữ” nó phát ra thanh âm tựa như tiếng nguyền rủa vọng ra từ sâu trong lòng đất, rồi vặn vẹo khuôn mặt tạo ra hình một nụ cười và làm như mới vừa nhận ra là Bá Tước phu nhân đang có mặt ở đây.
“Chào bà, Bá Tước phu nhân. Tôi rất vui khi được tái ngộ với bà”
Nói xong cô ta uốn nhẹ chiếc eo và cúi đầu xuống thực hiện một cái chào ưu nhã như quý tộc.
“Tôi là Tina, một Gorgon được chủ nhân tạo ra. Còn giờ thì, tạm biệt”
Giống như đã cắt đứt xong những cảm giác mạnh mẽ trong mình, những lọn tóc vàng của Tina bắt đầu uốn lượn như tự thân chúng có mang theo ý chí và biến thành vô số những con rắn màu vàng.
Đây không phải là chiến đấu.
Tina chỉ đứng lặng yên nơi đó, nhưng cô không cho phép cả trăm phế phẩm và vài Hấp Huyết Quỷ còn sót lại được quyền chạy trốn hay phản kháng mà xé nát chúng bằng những con rắn vàng, hóa đá chúng và làm tán loạn linh hồn chúng bằng đôi mắt của mình.
“.........”
Khi thân dưới Bá Tước phu nhân cũng đã bị hóa đá và bà ta nhìn chằm chằm vào “Ác Ma” đó với khuôn mặt tuyệt vọng.... thì chúng Ác Ma thì bắt đầu chà đạp kẻ địch mà chủ nhân chúng đã chỉ định với khuôn mặt khoái trá.
*
Bên trong khu rừng tăm tối đó cũng phát sinh dị biến.
Nó bắt đầu khai mạc khi...một thiếu nữ tóc trắng đơn độc xuất hiện trước mặt cả ngàn phế phẩm.
“Ta đó, Yurushia-sama đã đặt cái tên này cho ta đó”
Mấy phế phẩm đó cười mỉm trước một thiếu nữ đang mỉm cười vui vẻ ngây thơ và không phòng bị.
Vài phế phẩm chìa tay như muốn bắt lấy “thiếu nữ” đó, nhưng khi thấy tay chúng trượt khỏi “thiếu nữ” như bắt phải một làn sương thì khuôn mặt chúng trở nên ngờ vực.
Không ai có thể bắt được. Mà nói đúng hơn thì, tới chạm vào chúng còn không chạm được.
Mấy con phế phẩm nhập tâm vào việc chúng đang làm tới mức bị dắt mũi đi, thậm chí khi “thiếu nữ” đó bắt đầu trôi nổi giữa không trung của khu rừng tăm tối đó thì chúng cũng không nghĩ đó là kì lạ.
Ngay cả khi khuôn mặt trắng của “thiếu nữ” kia...làn da bắt đầu cứng rắn lại như gốm sứ trở thành một cái mặt nạ hề đang nở một nụ cười đi nữa thì cũng không có bất kì ai nhận ra điều đó.
“Bắt đầu thôi nhỉ~?”
Thiếu nữ mặt hề đó bắt đầu giải thể cả ngàn phế phẩm cùng một lúc ngay lúc chúng vẫn còn đang sống.
Róc thịt khỏi xương, kéo nội tạng ra ngoài, rút toàn bộ thần kinh cùng tủy sống ra ngoài nguyên vẹn, cơn thống khổ kinh khủng và sự sợ hãi khiến não chúng kêu gào nhưng thân thể chúng không thể nhúc nhích được một chút nào.
“Bắt đầu thôi nhỉ~?”
Cùng với âm thanh của thiếu nữ, nhục thể đã quay về nguyên vẹn tự lúc nào của chúng lại bị cơn thống khổ cùng sợ hãi khiến người ta điên cuồng tập kích thêm lần nữa.
Toàn bộ việc “tác nghiệp” được đồng thời tiến hành, tất cả cũng đều nhận được chúng một cách đồng thời càng làm cho sự sợ hãi trong điên loạn đó tăng thêm.
“Bắt đầu thôi nhỉ~?”
Cho dù có lập lại cơn ác mộng đó bao nhiêu lần...bao nhiêu lần đi nữa thì những phế phẩm đó cũng không được phép “chết” hay là “điên” được...
“Ta là “Fanny” .....“Nightmare” “Fanny” đó. ...Ơ, không còn ai nghe được nữa rồi ha”
Sau vài vạn lần lặp đi lặp lại trong “ác mộng”, “tâm” của toàn bộ phế phẩm bị xóa đi khi chúng vẫn còn sống trơ trơ, và chúng đứng cứng ngắc ở đó như một khu rừng làm bằng thịt.
“Ê tô...giờ là phải làm việc rồi~”
Fanny bắt đầu thu lấy những “linh hồn” đã mệt mỏi tới gần như biến mất.
Tuy không thích làm việc nhưng nếu là vì Yurushia thì lại là chuyện khác.
Trong cái Ma Giới cô độc, tối tăm, đáng sợ và lạnh lùng đó, chỉ có chủ nhân Yurushia là nổi lên như một tồn tại mang theo hơi ấm của mặt trời.
Cô không thể nào quên được sự cảm động từ cái chạm ấm áp lần đầu tiên đó dành cho bản thân, vốn chỉ là một thứ yếu ớt chỉ có thể làm mồi cho kẻ khác.
Có lẽ vì bản thân dung hợp với “linh hồn” coi mọi thứ trong thế giới này như đồ vật của mình nên Fanny cũng có cảm giác đó.
Nhưng đó là chuyện đương nhiên...
“Đúng vậy, “thế giới” của mình tồn tại là vì Yurushia-sama ha”