Phải đuổi cho tới tận Ma Vương Thành là vì tôi có chuyện phải làm.
Thậm chí có thể nói là chính vì chuyện này nên tôi mới phải làm một cuộc đánh cược nguy hiểm như chiến đấu với Rinne.
Đó là một chuyện “quan trọng” tới mức đó lận đó.
Tôi có “nghĩa vụ” phải làm chuyện đó cùng với một “ý chí” mạnh mẽ cho chuyện đó.
[Mofu~]
[...Ôi]
Tôi có nghe thấy Rinne nhưng mà tôi không thèm để ý tới luôn.
Cũng tại tôi đang bận rộn mofumofu bộ lông mà tôi chưa được đụng tới trong mười một năm của Rinne đó mà.
Dù có càu nhàu nhưng Rinne cũng nằm xuống cho tôi có thể dễ dàng mofumofu hơn đó. Phư phư đúng là tsundere-san nha!
Tôi cũng biến lại thành mèo rồi đó.
Mofumofu bằng làn da trần của con người cũng có khoái cảm riêng nhưng mà thật khó để bỏ qua việc chôn mình mofumofu bộ lông của Rinne bằng cả thân thể đó.
Do là Ác Ma nên bộ lông lúc nào cũng mượt mà mà không dơ bẩn, cho dù có đùa nghịch trong đó cũng không khiến nó bị rối nữa, vừa mềm mại vừa bồng bềnh, lớp lông ở bụng thì cực kì mềm mại luôn, được bao phủ trong đó thì cái cảm giác an tâm và thư giãn mà nó đem lại không phải là nói chơi đâu nha.
À mà cái mùi hương dễ chịu này là gì vậy chứ.
Thứ mùi vị ngọt ngào êm dịu của một thứ rượu vang được lên men không biết qua bao nhiêu năm ròng khiến người ta say đắm. Nó còn nồng đậm và rõ ràng hơn hồi còn ở Ma Giới nữa, có lẽ là do mối liên hệ giữa linh hồn của chúng tôi có đúng không.
Cái này, cái này đúng là. Mofumofu thế này thì, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa,
[Vừa vừa phải phải thôi]
“Ể”
Khi đang lăn lộn meo meo trong bộ lông của Rinne thì tôi đột nhiên bị ném ra giữa không trung.
[Hể? Hể?]
Cái thân thể bự xự ngu ngốc của Rinne đột nhiên biến mất, tự nhiên tôi bình tĩnh lại rồi hoảng lên mà tìm kiếm Rinne.
[Bên này nè, Yurushia]
[............Hể? Rinne]
Lúc tôi thử quay về hướng cùa giọng nói đó thì, đứng đó là một con mèo mun lớn hơn tôi một chút với kích cỡ bình thường đang đứng đó với vẻ mặt đắc ý.
[Ồ, ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ , Rinneeeeeeeeeeeeeeeeee]
[Wa]
Đột nhiên nhìn thấy Rinne trong mode “mèo mun” khiến tôi lý tính của tôi bị thổi bay mất tiêu luôn.
Dễ thương quá, dễ thương quá, dễ thương quá, Rinne dễ thương quá đi! Ối trời ơi!
Từ kí ức của thế giới trong mơ đó thì tôi đã yêu “mèo con” dữ lắm rồi nhưng mà tự mình thành mèo với có một con mèo ngay trước mắt mình thế này thì khác nhau lắm đó.
Mấy con mèo trong thế giới này khi tới trước mặt tôi thì cứ gầm gừ “nyaaa” hay là “miyaaaaa” rồi bỏ chạy mất hút luôn chứ không có cho tôi ôm chúng một chút nào hết trơn á! Bởi vậy!
“Đã nói là...vừa vừa phải phải thôi”
Phụp.
Đang hối lỗi.
Nhìn như tôi nổi điên lên tới nơi rồi nhưng mà tôi vẫn còn khỏe mạnh đây.
Trời đất ơi, mỵ lực của việc mofumofu mèo con đúng là đáng sợ thiệt mà. Một Ác Ma lạnh lùng và nổi danh ở quanh đây như tôi mà cũng quên mất bản thân mình vì nó nữa là...
Đúng là một cường giả đứng hàng đầu nơi Ma Giới ha...đáng sợ quá đi.
Cũng hên là có Rinne “phụp” cho tôi lần nữa. Cho dù có nhỏ lại như vầy thì nanh của Rinne cũng đau lắm đó nha. Mặc dù sau đó anh ấy liếm lại cho tôi liền đó.
Không rõ là do mọi việc nên như vậy hay là lời xin lỗi khi hối lỗi mà lần này là tới lượt Rinne mofumofu tôi.... Nhột quá đi.
Chỗ này là cái Ma Vương Thành đã bị phá tan hoang hơn phân nửa. Do chúng tôi đã thổi bay hết phần phía trên nên ánh nắng mặt trời ấm áp đã chiếu sáng vào đây khiến cho nó trở thành một chỗ chơi đùa lý tưởng cho mèo.
[À nói mới nhớ, từ lúc nào Rinne có thể biến thành “mèo mun” được vậy?]
[Tới bây giờ mới nói sao...]
Rinne lẩm bẩm tựa hồ như bị bất ngờ rồi dừng việc mofumofu lại và gừ gừ rồi nằm ềnh ra sàn như do bản chất của mèo.
[Có lẽ...là từ lúc được cô đặt tên cho đó. Cả ma lực và thân thể của tôi cũng đã ổn định hơn nhiều]
Bây giờ thì đã không thể cảm giác thấy cái khí tức bạo lực mà Rinne hay phát ra như lúc còn ở Ma Giới hay lúc anh ấy vừa mới tới đây nữa rồi.
Có thể nói rằng anh ấy...thoải mái hơn thì cũng đúng đúng không? Cái cảm giác tức giận và căng thẳng ấy đã biến mất, thay vào đó đó là cái bầu không khí người lớn...hơn như lần đầu tôi mới gặp mặt anh ấy vậy.
Và khi bình tĩnh lại mà lắng nghe thì cái giọng nói giống như người lớn của Rinne đúng là đúng với sở thích của tôi mà.
Đã từng có lúc sự trói buộc mạnh mẽ của anh ta khiến tôi phải “dạt vòm” như một kiểu phản ứng lại Rinne, nhưng mà phải nói ở bên cạnh anh ấy đúng là thanh thản hơn thiệt.
Nhưng cho dù có thanh thản hơn thì...
[Nè...không “hiển hiện” sao...?]
Khi tôi vừa nằm sải lai ra trên nền nhà vừa hỏi dò thì Rinne làm ra một vẻ mặt có hơi vi diệu.
...Làm mèo mà cũng khéo ghê ta.
[Nhờ được “đặt tên” mà sự tồn tại của tôi cũng trở nên lớn hơn. Dù là vậy thì tôi cũng không biết cần bao nhiêu vật hiến tế thì mới đạt được vật đại diện nữa. Thêm nữa...]
Rinne thể hiện một vẻ tao nhã nơi một “tối thượng vị Ác Ma” khác với một sự hung bạo nơi “Ma Thú”.
[Bản chất của “Ác Ma” không phải là chỉ có tham lam và giết chóc không thôi]
Bản chất của “Ác Ma” và “Thần” là khác nhau.
Tôi không biết thứ được gọi là thần đó có tồn tại hay không nhưng mà thần không cần tín ngưỡng hay gì hết cả mà chỉ ban xuống thiên phạt là bất hạnh và tai nạn để mưu cầu ở con người một khỏa “vô cấu chi tâm” mà thôi. (TN: trái tim trong sạch, để Hán Việt cho nó oách xà lách tí)
Ngược lại Ác Ma thì, ...mấy con đê cấp Ác Ma thì toàn là lũ ngốc không thôi nhưng mà..., thượng vị Ác Ma thì biết được “giá trị” của con người, bởi vậy chúng tôi mới truyền cho con người “trí tuệ bị cấm đoán” để nuôi dưỡng và nâng cao giá trị của chúng.
Đơn giản mà nói thì bên nào cũng là loại xí nghiệp đen hết cả thôi nhưng xí nghiệp của Ác Ma thì chỉn chu hơn và còn cho nhân viên “mồi” nữa. Nếu tính mấy thứ hải sản mà tôi đã đưa cho họ thì dù là trong hàng ngũ Ác Ma tôi cũng thuộc hàng top luôn đó chứ.
Bỏ qua chuyện đó, nếu không hiển hiện thì Rinne cũng không thể lưu lại Vật Chất Giới một thời gian dài được.
[Sao vậy? Nói trước luôn nhưng mà phải vài trăm năm nữa thì tôi mới về lại Ma Giới đó nha?]
Đừng có ích kỉ như vậy chứ, đây là đường ranh mà tôi không thể nhường được đâu đó.
Anh ta nở một nụ cười khổ lộ ra răng nanh tựa hồ như bỏ cuộc trước sự bướng bỉnh của tôi.
[Tôi không nhiều thời giờ tới mấy trăm năm để chờ cô trở về được...nhưng mà nhờ được đặt tên nên tôi vẫn có thể kiên trì được khoảng một năm mà đúng không. Nghĩ gì vậy chứ]
[Vậy sao...]
Coi bộ không làm gì được rồi ha...
Mà giờ thì cũng đang bình tĩnh lại sau khi dọn dẹp xong một mớ hỗn độn rồi nên trước tiên thì cứ để mấy thứ nhỏ nhặt đó lại để sau rồi suy nghĩ vậy.
Dường như Rinne cũng nghĩ như vậy nên cả hai chúng tôi cùng lăn qua lăn lại dưới sàn nhà đầy ánh nắng mặt trời, lúc này, bỗng nhiên tôi cảm giác thấy ánh mắt của ai đó.
...Ai mà lại nhìn trộm bộ dáng đang mofumofu đầy mắc cỡ của tôi vậy chứ!?
*
Hebrard đang cảm thấy bối rối.
Ông vào trong Ma Vương Thành và đuổi theo cái khí tức “Ma Thú” đó nhưng cái khí tức mà ông cảm thấy được lại khác với cái khí tức cuồng nộ lúc nó hiện ra, khí tức của nó trở nên nhạt hơn và bình tĩnh lại hơn nhưng đồng thời, lại cường đại hơn lúc trước.
“Thêm một... nữa sao”
Có thể cảm thấy được thêm một khí tức khác gần đó, cái khí tức đó là của thứ gì chứ.
Flans đã nhìn thấy thứ đó, những ma tộc bị bỏ lại đã tôn sùng thứ đó như “Hoàng Kim Thiên Sứ” nhưng mặc cho việc không cảm thấy sự hung bạo cũng như thô bạo nơi nó thì cái khí tức đầy tai họa và đáng sợ cũng chỉ làm nổi lên một sự “không lành” mà thôi.
Hebrard không biết đó có là Ác Ma hay không nhưng có thể thấy nó là một tồn tại “tà ác” cùng đẳng cấp với “Ma Thú”.
“Là Thiên Sứ hay Ác Ma...”
Cho dù là thứ gì đi chăng nữa thì nếu xử lý sai lầm cũng sẽ dẫn Ma Vương Lĩnh tới hủy diệt thôi.
Ông đã bỏ rơi Ma Vương Lĩnh một lần vì toàn thể ma tộc. Vậy mà rốt cuộc là không thể bỏ rơi nó được, Hebrard tự cười nhạo bản thân không có đủ tư cách cho vị trí Ma Vương.
Ông đã sống tới giờ này chỉ là để báo thù cái “xã hội loài người” đã phản bội mình vậy mà trong những giờ phút cuối cùng, ông lại không thể bỏ được sự ngây thơ của “con người”.
Để sử dụng nó như một thứ công cụ để phục thù, ông đã cố gắng cải cách và làm cho mình dính dáng tới nó nhiều hơn mức cần thiết, có phải việc để cho mình gắn bó với nó tới vậy là sai lầm không nhỉ...
Nếu đã vậy thì, hãy để cho mình chết một cái chết cho ma tộc một lần cuối cùng này để cho xứng với cái tên vua của ma tộc, “Ma Vương”.
Hebrard quyết tâm như vậy rồi hướng về “tử địa” thì,
“.........”
Ông há hốc miệng không khép lại được khi nhìn thấy hai con “mèo” nằm tắm nắng thoải mái ở đó.
“................... Hai con...”Ma Thú”.... ?”
Ngoại hình và cả bầu không khí mà chúng phát ra nhìn chỉ giống như mèo bình thường thôi...Nhưng “cái khí tức” hung ác tới mức tạo thành tai họa mà ông cảm thấy được từ chúng lại làm cho đầu óc Hebrard lâm vào hỗn loạn.
Thứ tồn tại trong truyền thuyết như “Ma Thú” mà lại có tới hai con, là chuyện giỡn hay sao vậy.
Khi Hebrard đang ngốc trệ trước cái cảnh không hợp lẽ thường đó thì con mèo vàng lại cử động tựa như hoảng lên rồi phát ra một thứ uy áp của “Ác Ma” như thể sự vô tư lự nãy giờ chỉ như là lời đùa vậy.
____________________________________________
[Tác giả]
Chương mofumofu ạ. Nhân vật chính có xu hướng vỡ vụn rồi.
Những thiết định mà cho dù không đọc thì cũng không sao.
Những câu truyện có mô-típ bình thường không có luôn hệ sâu với cốt chuyện chính.
“Muốn trở thành Dũng Giả vì công chúa là có gì sai sao?”
“Thị nữ vô tưởng - muốn đến gần ojou-sama sao...?”
Tôi yêu những câu truyện có mô-típ bình thường.
Tuy không viết chúng thành chuyện dài nhưng tôi cũng có viết mấy chuyện ngắn được nửa chừng nên có gì thì sau này tôi sẽ đăng chúng lên.
Tôi còn muốn đăng cả chuyện của mochi burun cùng với onee-sama nữa.
Vậy thôi, chờ đợi nhận được ý kiến và cảm tưởng từ các bạn.