Chap này sẽ có những cảnh miêu tả tàn khốc.
__________________________________
Người đàn ông đó đã bị đánh rơi từ trên đỉnh hạnh phúc xuống địa ngục.
Thuở thiếu thời, ông ấy vẫn chưa biết tới mùi vị của bất hạnh.
Là con một trong một gia đình có đầy đủ cả ba lẫn mẹ. Do cả ba mẹ đều đi làm nên nhà họ cũng không nghèo khó, ông ta cũng không nghi ngờ gì mà chỉ nghĩ rằng đây cũng chỉ là một gia đình bình thường như mọi gia đình khác mà thôi.
Thứ mà ông ta nhận ra là cả ba lẫn mẹ ông ta đều không tới ngày hội thể thao có đúng không. Hay là mọi người trong gia đình chỉ ăn chung với nhau một tuần có một lần. Hay là tại có không biết bao nhiêu lần mọi người trong gia đình không nói chuyện với nhau nhiều ngày liên tục.
Có vẻ như chỉ có mình ông ta là nghĩ rằng đó là một ngôi nhà, còn những người khác thì không có hứng thú gì với từ gia đình, họ chỉ đơn thuần đang sống ở đó cùng nhau mà thôi.
Có lẽ nhận ra điều đó sẽ khiến ông ta tự cảm thấy bản thân mình bất hạnh chăng.
Nhưng dù cho vậy thì ông ta vẫn không nghĩ là mình bất hạnh. Ông ta biết là trong thế giới này còn có nhiều nỗi bất hạnh lớn lao hơn, thêm nữa, ông còn có được một thiếu nữ là bạn thanh mai trúc mã luôn quan tâm đến bản thân ông.
Nhìn thấy ông ta hãy còn nhỏ mà đã phải đi mua bento để thay cho bữa chính hàng ngày, người mẹ của cô bạn gái cùng tuổi ấy đã bắt đầu đãi ông những bữa ăn tại nhà của họ.
Có thể nói là ông ấy được nuôi lớn tại nhà của cô ấy thì cũng không sai biệt lắm.
Một người cha thân thiện cùng một người mẹ hiền lành. Một người em trai xem ông như anh trai vậy. Họ đã chơi với nhau từ lúc tiểu học, để ý tới nhau lúc sơ trung, và trở thành người yêu của nhau lúc cao trung, tuy những ý nghĩ làm loạn cũng đã từng có lúc ghé qua nhưng khi nghĩ tới gia đình của cô ấy thì mối quan hệ trong trắng của họ vẫn cứ tiếp tục như vậy đó.
Và cứ thế...khi tốt nghiệp đại học thì cũng là lúc họ sống cùng nhau, tuy muốn tổ chức một lễ kết hôn bằng chính tiền do mình làm ra nhưng ông vẫn tới công sở vô hộ khẩu cho cô ấy để mọi chuyện được rõ ràng, lúc đang vui vẻ như bay bổng mà đi tới đó thì ông bị rớt xuống một lỗ cống.
Khi nhận ra thì ông ta đã ở trong một căn phòng mờ mịt và thô lậu.
Thực tế thì, để nhận ra được nét thô lậu của căn phòng cũng tốn của ông ta một quá trình mấy tháng để mắt có thể nhìn tốt dần lên được. ...Người đàn ông đã trở thành một đứa bé sơ sinh.
Ông ta lập tức nhận ra cái thế giới này có gì đó không được bình thường.
Bầu trời của nó luôn có một vẻ mờ mịt không phân biệt sáng đêm. Hai người có vẻ là ba mẹ chăm sóc cho ông ta còn mọc vảy trên da và có cả sừng nữa nên đó cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Nhưng mà ông ta không có thời gian để quan tâm đến chuyện đó.
Đây là đâu. Tại sao mình lại trở thành một đứa bé sơ sinh, chuyện đó thì sao cũng được.
Cuối cùng thì điều mà ông mơ ước cũng đã tới, sau tất cả thì cũng đã tới lúc ông nghênh đón đêm đầu tiên bên người bạn gái...người bạn thanh mai trúc mã đã trở thành vợ của mình, vậy mà tại sao ông ta lại phải tới cái nơi này cơ chứ, ông ta không thể nào lý giải được điều đó.
Mỗi ngày trôi qua lại làm ông ta thêm nôn nóng. Tuy rằng ông ta có khóc la như một đứa trẻ để nói lên rằng mình muốn trở lại bên cạnh người vợ của mình ngay lập tức nhưng mà, trong thực tế thì ông ta lại cũng là một đứa bé sơ sinh nên không có ai hiểu cho ông hết cả.
Cho tới một ngày, một bước ngoặc làm biến đổi cả cuộc đời sau này của ông ghé thăm qua.
Ba mẹ có mọc sừng của ông bế ông tới một căn phòng tăm tối nằm dưới lòng đất có rất nhiều người cũng mang đặc trưng của quái vật tập trung ở đó.
Thứ ông nhìn thấy là một tế đàn hắc ám. Nhận thấy mùi thối rữa của huyết nhục làm cho ông tái xanh.
Nhìn nơi này giống như một cái tế đàn để kêu gọi “Ác Ma”, khi ông quay qua nhìn về phía ba mẹ của mình thì, họ lại đang nhìn ông với ánh mắt như nhìn một “người lạ” tựa hồ giống như ánh mắt của ba mẹ kiếp trước của ông vậy, nhận thấy điều đó khiến cuối cũng thì ông cũng đã hiểu được.
Ông hiểu được tại sao lúc này mình không có vảy hay sừng như ba mẹ của mình.
Ông cũng biết được rằng có lẽ mình đã bị bắt tới đây từ một nơi nào đó để làm “vật hiến tế” cho Ác Ma.
Nghi thức được bắt đầu. Cho dù có phản kháng đi chăng nữa thì một đứa bé cũng không thể làm gì được.
Sao lại thành ra thế này cơ chứ...
Ông muốn trở về bên cạnh người vợ của mình. Ông không muốn bất cứ thứ gì khác ngoài điều đó hết cả. Ông muốn thoát khỏi chốn địa ngục này mà quay về cạnh người vợ yêu dấu của mình...
Cái ma pháp trận bao quanh ông ta bắt đầu phát ra ánh sáng, ngay lúc người đàn ông mà ông từng nghĩ là cha của mình hạ cái thanh đoản kiếm hoen rỉ đó xuống thì...
[...Không lẽ chỉ có nhiêu đây cống phẩm mà các ngươi cũng muốn gọi ta xuất hiện sao...đúng là sỉ nhục mà]
Thanh đoản kiếm đang hạ xuống dừng lại ngay trước mắt ông ta như thể thời gian đã ngừng trôi vậy.
Ông ta có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình đông cứng lại như thể thời gian bị ai đó làm gián đoạn.
Một kẻ có thể động đậy được trong một thế giới bất động, “giọng nói” đó cất lên để nói chuyện với một mình ông.
[Kẻ mang trong mình linh hồn mạnh mẽ nhất trong đám này là một đứa bé sao...Nhưng cho dù có đạt được linh hồn của mi thì ta cũng gần như không thể can thiệp được vào thế giới này. ...Nếu đã vậy thì, hãy kí một khế ước với ta nào. Nói ra nguyện vọng của ngươi đi. Và như một cái giá cho điều đó, ngươi sẽ dâng hiến cho ta thứ gì đây?]
Ông ta nói rằng muốn trở về bên cạnh người vợ của mình mà không chút chần chừ. Chỉ cần có được nó thì ông ta không cần gì khác nữa. Ông ta thề rằng sẽ dâng hiến mọi thứ của chính mình.
[Nếu đã vậy thì sau khi ngươi chết, linh hồn của mi sẽ là của ta. Nhưng nó vẫn chưa đủ cho cái giá để đưa ngươi đi dị giới. Vậy, ngươi tính thế nào? Câu trả lời đang nằm ngay trước mắt ngươi rồi đó”
Miệng ông ta khẽ ngậm lại trong khoảnh khắc...rồi nói ra câu trả lời mà Ác Ma mong muốn.
***
Theo hiệu lệnh của Ma Đạo Tham Mưu Geass, người được Ma Vương Hebrard giao cho quyền chỉ huy, Ma Vương Quân, vốn đang tác chiến theo kiểu riêng lẻ, được dồn lại thành một rồi bắt đầu cuộc xâm lược của mình.
Tổng số khoảng chừng bốn mươi vạn.
Cho dù có thiếu thốn lương thực và có một vài chủng tộc chậm chân dẫn tới thời gian tập hợp có sai khác nhưng mà, thế này vẫn là quá ít.
Lúc xuất trận khỏi Ma Vương Lĩnh thì Ma Vương Quân ước chừng có tới hai trăm vạn. Một nửa số đó đã biến đi đâu mất rồi cơ chứ...
“Nhanh chân lên! Bộ hạ của Thú Vương Gallus không bao giờ làm ra cái chuyện đầy sỉ nhục như ra chiến trường chậm cả!”
Bạch Viên Thú Tướng Gittler, người chỉ huy đệ nhị quân của Thú Vương, đang dẫn theo mười vạn tướng lĩnh làm quân tiên phong mà xẻ dọc Ma Vật Lâm.
Trong đầu Gittler tràn đầy sự khó chịu và nôn nóng. Trước giờ họ vẫn chia quân ra từng nhóm nhỏ mà hình động nhưng lại có những nhóm không quay về khiến cho quân số không ngừng giảm xuống.
Có thứ gì đó tiềm phục trong rừng.
Do bản năng của dã thú mẫn cảm với hình bóng của một ai đó khiến tốc độ của Thú Vương Quân giảm xuống.
Đêm tối không trăng trong khu rừng khiến họ chỉ có thể nhờ cậy vào đôi mắt của những dã thú có thể nhìn thấy trong đêm mà chạy, đột nhiên cái suy nghĩ rằng kẻ đang chạy bên cạnh họ không còn là đồng bạn của mình mà đã là “ai đó khác” chợt bật ra.
“.... Hi,”
Họ nghe thấy tiếng gào nấc nghẹn của ai đó, tiếp theo sau là có vài thú nhân ma tộc bị xé thành mảnh nhỏ.
“Gì, gì vậy!?”
“Địch sao!”
Thứ mà họ lờ mờ thấy được là một nhân ảnh vặn vẹo còn tối hơn cả đêm đen.
Ai đó nhanh chóng thắp lên ma thuật quang để chiếu rọi, thì ở đó là một thứ mặc quần áo rách nát đang xì xụp húp lấy máu thịt của đồng bạn họ và nở nụ cười với khuôn mặt nhìn như thú, một “Ác Ma” kinh tởm.
“Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Đứng trước cái khí tức của “Ác Ma”, thứ được gọi là căn nguyên của “sợ hãi” của sinh vật sống khiến những binh lính dũng mãnh của Thú Vương Quân cũng phải thét lên.
Chuyện đó không chỉ xảy ra tại một nơi, tiếng thét cất lên trong toàn quân và một trận ngược sát bắt đầu.
“Mạnh mẽ lên! Sự sợ hãi của các ngươi chỉ làm cho Ác Ma có lợi thêm thôi!”
Cho dù nội tâm có đang hỗn loạn thì Gittler vẫn cổ vũ bộ hạ của mình.
Tại sao Ác Ma lại xuất hiện ra ở nơi này cơ chứ? Chưa kể còn không phải là Ác Ma bình thường nữa. Đây là loại “Thượng cấp Ác Ma” đã đạt được vật đại diện và hiển hiện ra...và còn có thể cảm nhận được cái khí tức tai họa mà chúng phát ra còn hơn nữa đó chứ.
Trước mặt Gittler xuất hiện một cự hán Ác Ma chắc nịch và bè ngang.
“...Groleau...?”
Khuôn mặt và thể hình của con Ác Ma này vẫn còn lưu lại những nét nồng đậm của Groleau, Trư Thú Tướng của đệ tam quân.
“Ngươi...lấy Groleau...làm vật đại diện saooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo!”
Tức giận khi nhìn thấy con Ác Ma đã ăn linh hồn và lấy thân thể của người bạn của mình làm vật đại diện, Gittler vung thanh chiến phủ cự đại của mình lên đánh về phía nó.
[...Bư ha ha ha]
Ác Ma mỉm cười trước điều đó rồi phá nát thanh chiến phủ đang gào rú lao về phía nó bằng một tay, cắm phặp miệng của mình vào trong lồng ngực của Gittler, ăn sống tim và niếm lấy cái linh hồn đang ngập tràn vị của tuyệt vọng và căm ghét.
[Meo]
Trong khoảnh khắc, cùng với lúc cái tiếng chém khiến người ta thấy phát mệt đó cất lên, Ác Ma và Gittler bị thổi bay đi thành bụi phấn.
Một thanh kiếm màu vàng rạch phá màn đêm, một thiếu nữ đơn thân nổi bật lên trong đêm tối.
“Coi nào, không được có đúng không? Đã nói là một ngày chỉ được ăn vặt (linh hồn) một cái thôi mà?”
Giọng nói không đặc biệt lớn gì cho lắm, cũng tựa hồ như một nữ sinh trung học trách mắng em trai của mình mà thôi nhưng lại làm cho tất cả thượng cấp Ác Ma ở đó nhăn mặt và đứng thẳng lưng lên như cẩn trọng.
Cho dù con Ác Ma bị cô trách mắng vừa nãy bằng cái giọng thoải mái đó có bị xóa đi xự tồn tại chỉ bằng một kích đi nữa thì Nia, người làm nên việc đó, vẫn hành xử như thể chẳng quan tâm gì tới nó.
Số ma tộc được bên Millen biến thành Hấp Huyết Quỷ được nhượng cho bên Nia là khoảng vài ngàn. Thêm vào việc sử dụng đại lượng linh hồn, số lượng “tân chủng thượng cấp Ác Ma” đã tăng thêm được hơn ngàn cá thể.
Nia không nhịn được mà cũng muốn giáo dục những Ác Ma mới đó.
Và do vậy, tổng thể một ngàn năm trăm Ác Ma được chia cho Nia cùng với Tina, và để giáo dục cộng thêm thu thập linh hồn nên họ mới đem chúng đi huấn luyện thực địa.
“Rồi nha~, mọi người~, đừng dừng tay lại chứ. Bé nào mà lười là đồ ăn bữa nay đổi lại thành cái đó đó nha”
Nghe thấy Nia nói làm mấy Ác Ma hoảng lên mà tiếp tục trận chà đạp của mình.
Nụ cười và vẻ thoải mái tựa Ác Ma biến mất khỏi khuôn mặt đó, và 749 thượng cấp Ác Ma lại tiếp tục cố gắng với công việc ngược sát của mình.
Lần này, bento của Ác Ma thuộc nhóm của Nia gồm có, mười lăm kí wakame khô. Một con bạch tuộc khô. Đồ ăn vặt là một linh hồn.
Một con Ác Ma đã nói thế này.
[Nói thẳng ra thì, ăn wakame riết tới mức chán ngấy luôn rồi.... Nhưng mà so ra thì bên Tina-sama còn không có kèm bạch tuộc như bên mình nữa đó. So như vậy thì thấy mình vẫn còn hơn nhưng mà đúng là bên Fanny-sama tốt ghê đó nha. Mấy đứa bên đó mà cố thì còn được ăn “kẹo đen” nữa đó. Hiếm khi mới thấy ngài ấy dẫn theo bộ hạ ra ngoài, nhưng mà lần nào dẫn ra thì cũng được mọi người ghen tị không thôi. Mà...cái đó thì đúng là tệ thiệt mà...]
Cái thứ mà Nia nói tới như “đồ ăn cho mấy bé lười” là một thứ tồn tại tồi tệ thiệt thì phải.
Ngay khi chủ nhân Yurushia tạo ra được nó thì nó đã khiến ngài ấy phải nhăn mặt và “phong ấn” nó lại như hàng đặc biệt, nó là một thứ có đê cấp Ác Ma tá túc trong đó, có thể tự phân liệt để gia tăng số lượng, vừa kêu lên [kyaa, kyaa] vừa tự mình uốn éo bò vô miệng của đối tượng để cho đối tượng tự ăn chính mình, một thứ “wakame” tựa trong mơ vậy.
Nhờ vào việc được Noa sử dụng một cách hợp lý mà tiếng than thở ích kỉ của mấy Ác Ma về đồ ăn cũng đã không còn.
Cũng vì như vậy (?) mà trong một bóng đêm sâu thẳm và tràn đầy sợ hãi, Ma Vương Quân đang im lặng mà giảm dần đi.
______________________________________
Có thể thấy nó là một loại wakame khá lạ.
Còn không tới vài chương nữa là đã kết thúc phần một rồi.