Chúc mừng 100 tim
-
-
Trước phản ứng có phần kì lạ của Souma, Shouhei chỉ tay về nhóm con gái:
"Chuẩn. Có thằng con trai nào lại không muốn tham gia với họ chứ?”
"Tớ đây."
Khi Souma chỉ vào bản thân, Shouhei nhìn cậu biểu cảm khó tả.
“Well, vì cậu là một tên kì quặc mà, tớ còn có thể xem cậu là một tên biến thái nữa kìa.”
“Tên ngốc này, cậu có biết mình đang nói gì không hả?”
Cậu nhìn Shouhei với ánh mắt hình viên đạn, nhưng cậu ta chẳng màng để tâm.
Shouhei tiếp tục nói với giọng điệu có phần trách móc.
“Cậu không hiểu được vị trí mà cậu đang có, là một trong số ít nam sinh có thể tiếp cận các cô gái, ấy vậy mà cậu lại lãng phí điều đó, mấy thằng ghen tị thậm chí còn nói cậu có vấn đề về đầu óc.”
“Mặc kệ mấy thằng đó đi, tớ có lí do riêng để tiếp cận bọn họ mà, không hề có một xíu dã tâm nào đâu”.
Souma biết trong đám con trai đang nổi lên làng sóng ghen tị với cậu vì cậu được các bạn nữ ưu ái, nhưng chuyện đó không đáng để cậu quan tâm.
“Dù sao thì, nếu thật sự muốn kết thân với các cậu ấy, có lẽ làm theo tớ cũng là một cách hay đấy.”
Sau khi đánh chén xong bữa trưa của mình, cậu lấy ra một chiếc hộp được để cẩn thận trong balo.
Nặn ra nụ cười hết sức gượng gạo lúc nhìn Souma lắc nhẹ chiếc hộp, Shouhei nói.
“Xin lỗi nhưng tớ sẽ bỏ qua đề nghị này, dù sao đây không phải sở trường của tớ. Hơn nữa toàn bộ nam sinh trong trường không ai có thể vượt qua Souma. Thử nghĩ xem nếu tên dở người nào đó làm theo rồi đưa ra sản phẩm tệ hơn cậu, đó đích thị sẽ là thảm họa. Giống như “quả trứng của Columbus” ấy.”
"Cậu đang khen tớ đấy hả?"
Souma nhìn cậu bạn với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng đáp lại chỉ là cái nhúng vai của Shouhei.
“Tớ đang khen cậu thật lòng mà, mặc dùng cũng có chút ghen tị.”
“Ngay cả khi cậu có ghen tị với tớ đi nữa thì tớ cũng không biết phải nói gì đâu.”
Cạn ngôn từ, Souma chỉ biết nhìn chằm chằm vào mặt cậu bạn cùng lớp.
<thật sự tôi không có động cơ đen tối nào khi tiếp cận các cậu ấy>Souma thầm nghĩ.
Cầm chặt chiếc hôp trong tay, cậu tiến về phía ồn ào giữa lớp. Bằng những lời nói vui vẻ, các cô gái tiếp đón cậu vô cùng nồng hậu.
“Oh, là Ichinose-kun kìa!”
“Hôm nay chắc chắn là ngày của cậu rồi Ichinose-kun. Hãy cảm thấy may mắn đi!"
“Lại đây tham gia với tụi tớ nào!”
Họ cứ như những chú mèo thần tài đang vẫy tay mời gọi cậu đến vậy.
“Ah, là ichinose-kun sao, tốt rồi Chika, chúng ta lại có thêm bất ngờ đáng mong đợi trong giờ nghỉ trưa rồi.”
Ở trung tâm nhóm bạn, Miki cất lời chào Souma trong khi tay cô vẫn đang ôm chặt Chika.
Dưới sự điều khiển của Miki, Chika cứ như một con rối đang vỗ tay vậy. chắc vì xấu hổ mà cô hơi cúi mặt xuống ra chiều ngượng ngùng.
“Vậy, chúng tớ đang mong chờ bất ngờ gì vậy?”
“Tớ đã làm canelé cho hôm nay.”
Nhẹ nhàng mở nắp hộp, cậu để lộ chiếc bánh mang màu nâu cháy, cùng với đó là những tiếng “Ohhhh” và hò reo từ phía các bạn nữ.
Trước Souma khi kịp nói bất kì điều gì, mấy cô gái như những kẻ săn mồi đói bụng, chỉ trong tức khắc mà chiếc hộp đã không thể chứng minh nó đã từng đựng những mấy cái bánh thơm ngon nữa.
“Itadakimasu!”
Khi vừa cho bánh vào miệng, mấy cô bạn lặp tức chìm đắm trong cảm giác say mê mà món canelé óng ánh nâu mang lại.
“Uhm, ngon quá đi mất!”
"Đúng vậy, quả không hổ danh là Ichinose-kun mà!”
“Mấy cái bánh quy hôm trước cũng ngon quá xá luôn!”
“Đúng thế đúng thế!”
Nhâmmm, nhaiii, nhaiii, nhaiii.
Dù miệng vẫn đang thưởng thức mấy miếng canelé nhưng bầu không khí lúc này lại trở nên sôi động hơn bao giờ hết.
“Vậy, cho tớ biết cảm nhận của mọi người về mấy chiếc bánh được không?”
Quan sát phản ứng của mọi người, Souma không khỏi nôn nóng muốn nghe cảm nhận chân thật về món cậu đã làm.
Đám đông ồn ào lập tức đứng hình ngơ ngác.
“Có ngon không?”
“Có chứ, rất ngon là đằng khác.”
“Tớ thì thích mấy cái canelé bán gần nhà ga hơn .”
“Tớ thích canelé vị hojicha.”
“Oh, loại đó cũng ngon đấy!”
Từng người một lần lượt bày tỏ ý kiến của mình.
Tuy nhiên, đây lại không phải những lời mà Souma muốn nghe.
“Không phải kiểu đánh giá chung chung đó, các cậu có thể nói cụ thể hơn không. Ví dụ như nó ngọt thế nào, có dai hơn lần trước không,… hay mấy thứ tương tự.”
“Lần trước?"
Một cô bạn còn đang ngấu nghiến miếng canelé trong miệng nghiên đầu đầy thắc mắc.
“Hồi đầu tháng tớ có mang một mẻ bánh lên lớp mà, nhớ không?”
"Có á? Tớ không có chút ấn tượng gì về lần đó hết.”
Biết là không thể trong cậy vào họ, cậu liền quay sang Miki và Chika.
"Còn 2 cậu thì sao? Có nhận xét gì không?”
Trong khi vừa đút canelé vừa ôm Chika trong vòng tay như một đứa bé, Miki bày tỏ ý kiến của mình.
“Cho dù cậu có hỏi chi tiết như vậy… nó thật sự rất ngon? Bề mặt tạo cảm giác giòn, lớp bên trong lại hơi dai tạo nên một tổng thể cân bằng. Tớ nghĩ nó thật sự rất tuyệt.”
Ý kiến của cô dù có tốt và chi tiết hơn các bạn khác, nhưng đối với người đang phải dành dụm số tiền trợ cấp ít ỏi để mua nguyên liệu, Souma cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Souma lúc này như ghi 2 từ “Bất mãn” trên mặt.
“Này, nhận xét cụ thể hơn đi, cậu là [Toàn năng] cơ mà.”
Đáp lại cậu là một Miki cau mày cực kì khó chịu.
“Cậu dừng lại được không, tớ thật sự không thích cái biệt danh đó tí nào.”
“Oh, cậu cũng nghĩ nó sáo rỗng à?”
“Tất nhiên là vậy rồi! [Thiên sứ hoà bình] hoàn toàn phù hợp với Chika, tớ cũng không có ý kiến gì. Nhưng mà [Toàn năng] á, thật vô nghĩa.”
Rất hợp lí.
“Vậy cậu thích được gọi là gì?”
“Well, nếu được thì tớ muốn được gọi là 'Omeganarumono' với viên ruby tượng trưng cho '全能の神' thì sẽ tuyệt lắm.”
“Wow, trả lời ngay lặp tức luôn. Là hội phó hội học sinh luôn mang vẻ nghiêm túc nhưng cậu cũng nghĩ đến mấy chuyện như này ư, thật đáng sợ.”
“Đ-đó là vì mấy cuốn manga của anh tớ thôi!”
Thấy phản ứng của Souma, Miki lúng túng tìm lí do để bào chữa.
“Nghiêm túc mà nói, tớ chả cần mấy cái biệt danh vô dụng đó đâu. Ai là người đã nghĩ ra mấy cái tên dở hơi này không biết?”
“Rõ ràng quá rồi, là Shouhei chứ ai.”
"Cậu ta…?!"
Nhớ về việc cậu ta nói muốn làm quen với bọn họ, Souma nói ra những lời đó.
Tuy nhiên, cậu không thật sự quan tâm mối quan hệ ấy sẽ theo hướng tốt hay xấu.
“Quan trọng hơn, tớ muốn nghe đánh giá chi tiết hơn về món canelé.”
Souma đột ngột bẻ lái chủ đề khiến cho Miki có chút khó chịu.
“Cậu chỉ nghĩ được bấy nhiêu đó thôi à?”
"Tất nhiên rồi."
“Wow, cậu không nhận ra tớ đang mỉa mai cậu luôn.”
Làm bánh ngọt là sở thích của Souma. À không, gọi là sở thích thì không đúng lắm, ước mơ của cậu là trở thành một đầu bếp bánh ngọt hàng đầu.
Từ khi còn là học sinh tiểu học, cậu đã miệt mài học tập, nghiên cứu và đã làm rất nhiều bánh chỉ để nhắm đến tương lai nơi cậu có thể trở thành đầu bếp bánh ngọt hàng đầu.
Tuy nhiên, do không được ba mẹ chấp thuận. Cậu không thể theo học cơ sở chuyên đào tạo về làm bánh mà phải vào một ngôi trường trung học hết sức bình thường.
Nhưng đam mê vẫn cháy mãi, mỗi khi có thời gian rảnh cậu đều nghiên cứu về bánh kẹo. Cậu hay nướng bánh để luyện tập, cậu cũng hay đến các cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng để có nhiều trải nghiệm vị giác khác nhau.
Tặng bánh ngọt cho các cô gái cũng là một phần trong bài tập của Souma.
Người ta nói con gái và đồ ngọt luôn đi liền với nhau. Cậu tin rằng những nhận xét thẳng thắng của họ sẽ là tài liệu quý báu để cậu mài dũa kĩ năng làm bánh của mình. Hoặc ít nhất là cậu nghĩ vậy.
một câu thành ngữ, nghĩa đại khái là nếu không biết thì sẽ khó nhưng nếu biết rồi thì mọi chuyện thật sự đơn giản. Bánh canelé là một món bánh ngọt đặc trưng của Pháp. Bánh có có lớp vỏ giòn, màu nâu óng ánh, bên trong bánh thì béo ngậy, thơm, ăn rất thích. trans eng: vị thần toàn năng