“Nào Chika, ăn thử bánh quy tớ làm đi.”
“Chocolate này ngon lắm đấy cậu biết không?”
“Xin hãy ăn một ít senbei của tớ nữa nhé!”
“Etou…, tớ không thể ăn tất cả cùng lúc được đâu.”
Giờ nghỉ trưa ở lớp ¼ mà Ichinose Souma đang học lúc nào cũng sôi động và ồn ào như vậy.
“Họ không biết chán là gì à, huh?”
Trong khi nhấm nháp bánh mì yakisoba tại chỗ ngồi, cậu thốt lên đầy ngạc nhiên.
Khoảng mười nữ sinh tập trung ở giữa lớp, tạo thành một nhóm, tất cả đều cầm chặt bánh kẹo trong tay, cố gắng đút cho cô gái ngồi giữa.
Cổ có mái tóc nâu sáng bồng bền, đang phân vân không biết nên ăn loại nào trong cả tá loại bánh kẹo mà bạn bè đưa ra.
Ngay lúc đó, một cô bạn có mái tóc đen dài cùng đôi mắt sắc sảo vỗ tay thu hút sự chú ý.
Thái độ nghiêm túc cùng vóc dáng có phần cao lớn, cô ấy cứ như SP.
“Này này, Chika đang gặp rắc rối đấy, các cậu từng người một thôi và hãy xếp hàng theo thứ tự đã quyết định bằng thăm trước đó đi.”
Sau khi đã xếp hàng theo hướng dẫn, cô gái đầu tiên đưa chiếc bánh quy lớn với nhiều mảnh chocolate nhỏ bên trên cho Satomi Chika-cô gái có mái tóc nâu.
“Đây, Chika, ăn đi-ăn đi!”
“C-cảm ơn vì bữa ăn.”
Với vẻ mặt xấu hổ khi bị nhiều bạn cùng lớp quan sát, Chika bắt đầu ăn chiếc bánh.
Tay và miệng cô hoạt động nhiệt tình khiến cô nhìn như một chú sóc đang cố giấu hạt sồi vào túi má của mình vậy, thật sự rất đáng yêu.
“Kyaaah! Dễ thương quá đi mất!"
Ngay lặp tức, những giọng nói màu vàng và tiếng la hét được phát ra từ đám con gái.
“Chika, nhìn qua đây đi! Cho tụi tớ vài kiểu ảnh trong khi cậu thưởng thức đồ ngọt nào!”
Cô gái đã đưa bánh quy cho Chika liền lấy điện thoại ra chụp rất nhiều bức ảnh.
“Cứ như sự kiện bắt tay với Idol vậy,… Hmm Không, giống triển lãm gấu trúc hơn.”
Quan sát náo loạn mà đám con gái gây ra, cậu thốt ra những lời đó.
“Thật tuyệt đúng không? Cứ như đang ở vườn hoa của riêng họ vậy.”
Shouhei Kikuchi, người đang ăn cùng Souma cười nhẹ nhàng khi nói.
“Souma, Cậu nghĩ cái nào tuyệt hơn, Tràng cười sảng khoái của đám con trai thuộc mấy CLB thể thao đang “ướt đẫm” mồ hôi hay cái bầu không khí quyến rũ này.”
“Vậy cũng hỏi, tất nhiên là cái này rồi.”
Cậu trả lời ngay lập tức, Shouhei mỉm cười, mặt cậu ta như muốn nói 'Đúng chứ?'.
“Hơn nữa, nhóm con gái không tự nhiên mà gây ồn ào như vậy. Dù sao cô ấy đang giúp đỡ bọn họ rất nhiều mà.”
Vừa nói, cậu ta vừa chỉ đũa về phía nhóm nữ sinh.
Cô bạn tiếp theo đưa cho Chika một túi kẹo dẻo và lắc mạnh đôi tay cô.
“Hôm nọ tớ đã làm theo lời của cậu, mọi việc diễn ra vô cùng tốt đẹp! Tớ rất vui vì đã xin lời khuyên từ Chika! Tớ vô cùng biết ơn!"
"Vậy sao? Uhm, tớ rất vui khi nghe điều đó. Nhưng mà tớ thật sự đâu có làm gì để cậu phải mang ơn…”
"Không không! Cậu chịu lắng nghe thôi là đã làm tớ biết ơn lắm rồi!”
Rồi cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ, thấy vậy Chika chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười đầy ngơ ngác.
Sau khi quan sát bọn họ một lúc lâu, Shohei bắt đầu ăn tamagoyaki của mình với cảm giác sảng khoái.
“Nhờ có [Toàn năng] và [Thiên sứ hòa bình], lớp học của chúng ta mới được bình yên như vậy.”
“Mặc dù nghe mấy biệt danh đó hơi khập khiễng nhưng lớp học được yên bình là tốt rồi.”
Souma không khỏi nhăn mặt khi nghe mấy cái biệt danh sáo rỗng đó.
Nếu hỏi ai là người nổi tiếng nhất lớp ¼. , chắc chắn ai cũng sẽ nhắc đến cái tên Miki Saito và Chika Satomi.
Miki Saito là một học sinh cực kỳ tài năng.
Thành tích học tập xuất sắc, có khả năng thể chất. Cô đã dẫn dắt lớp ¼ vô địch hội thao vào tháng 5 nhờ những kết quả đáng tự hào.
Từng là lớp trưởng trong học kỳ đầu tiên, sau đó tranh cử và được vị trí phó chủ tịch trong hội học sinh dù mới chỉ học năm nhất.
Với những thành tích đáng ngưỡng mộ ấy, có người còn đùa rằng mọi thử thách cô đều có thể tự mình vượt qua dễ dàng.
Do đó có biệt danh của cô là [Toàn năng].
Mặt khác, Chika Satomi không xuất sắc được như Miki.
Điểm số và thể lực đều ở mức trung bình, không phải thành viên của hội học sinh và cũng không tham gia CLB nào.
Cô ấy thật sự chỉ là một người con gái bình thường.
Tuy nhiên, sự quyến rũ của cô lại là chuyện không thể chối cãi.
“Này-này, Chika, tớ ôm cậu một cái được không? Ỏ, cậu thật đáng yêu và dễ ôm đấy, Chika!
“Uhm, việc này thật sự rất xấu hổ đấy...”
“Well, được rồi. Vậy thì ít nhất cho tớ chụp một tấm nhé!”
Sự yêu mến mà các cô gái dành cho Chika có hơi thái quá.
Cho dù là cô là một con vật nhỏ, hay mang nét quyến rũ như món đồ sang trọng. Các cô gái đều sẽ yêu thương và chiều chuộng cô hết mực.
Nhờ bầu không khí nào mà Chika trở thành người mà mọi người có thể chia sẻ và xin ý kiến, một người dễ bắt chuyện.
Sự hiện diện đó khiến căng thẳng trong lớp giảm xuống, không khí trong lớp trở nên nhẹ nhàng hơn.
Do đó có biệt danh là của cô là [Thiên sứ hòa bình].
Đúng như Shouhei đã nói, nhờ có 2 người bọn họ mà lớp ¼ mới được hưởng thái bình.
Tuy nhiên,
“Tớ vẫn nghĩ gọi họ là [Toàn năng] và [Thiên sứ hoà bình] thật thô lỗ."
Chuyện các cô gái xinh đẹp và độc đáo thu hút nhiều sự chú ý là điều đương nhiên, nhưng cách mọi người gọi họ thật sự sáo rỗng.
Dù nó có phù hợp đến mức nào đi nữa thì gọi học sinh trung học như vậy là không nên.
“Ai là người đặt mấy cái biệt danh vô vị đó vậy?"
"Còn ai trồng khoai đất này nữa."
"Cậu đặt á?!"
Đáp lại lời thú nhận bất ngờ từ người bạn cùng lớp, một chút nữa thôi là Souma đã phun mớ bánh mì ra rồi.
“C-có vẻ đặt tên không phải là sở trưởng của cậu nhỉ Shouhei.”
"Im đi. Tớ chỉ muốn đến gần hơn với những cô gái mà tớ ngưỡng mộ thôi.”
"Ngưỡng mộ? Họ á?"
Tình huống này quá đỗi thú vị và bất ngờ đối với Souma.
Cậu vội đảo mắt đi và nhanh chóng xử gọn đống đồ ăn.
trans eng: Nhân viên hoặc cảnh sát an ninh trans eng: ở nhật, giọng cao của nữ và trẻ em được gọi là màu vàng