Chúc mừng 300 tim
-
-
“Cái này là do Satomi-san viết à?”
“V-vâng, là tớ.”
Nghĩ mình sẽ bị mắng tới tấp, Chika có chút ấp úng trả lời.
“Trước đây cậu chưa từng viết phản hồi theo kiểu này, sao hôm nay cậu lại đổi cách viết đột ngột vậy?”
“W-well, vì Ichinose-kun đã làm việc vất vả vậy mà phản hồi của mọi người có cũng như không, nên ít nhất tớ muốn viết cho đàng hoàng….”
Có lẽ vì thiếu tự tin mà giọng Chika cứ nhỏ dần.
“Cảm ơn cậu vì đã làm vậy, tớ thật sự rất vui đấy. Nhưng quan trọng hơn, tớ muốn nói về nội dung feedback của cậu.”
“Đúng như tớ nghĩ… nó không giúp được gì cho cậu đâu đúng không?”
“Không không, ngược lại cơ. Nó rất tuyệt đấy. Những ưu-nhược điểm được chỉ ra rất cụ thể, đây đúng là thứ tớ cần rồi.”
Đây chính xác là kiểu phản hồi mà Souma luôn mong đợi, từng điểm mạnh, điểm cần cải thiện được chỉ ra rõ ràng sẽ giúp cậu cải thiện được chất lượng bánh.
“Thậm chí cậu còn chỉ ra được những điều mà tớ không để ý nữa đấy…”
Rời mắt khỏi tờ phiếu và nhìn sang Chika. Đây là lần đầu Souma nhận được phản hồi chi tiết như vậy. Cảm giác thôi thúc muốn nói nhiều hơn về đồ ngọt với cô bạn này trào dâng trong người cậu chàng.
“Này, giờ cậu có đang bận gì không Satomi-san?”
“K-không, tớ không bận gì cả. Tớ đang định về nhà.”
“Tuyệt, vậy tớ đi cùng cậu nhé, tớ muốn nghe thêm cảm nhận của cậu về món bánh trên đường về.”
“Muốn nghe thêm cảm nhận của tớ sao, thật sự ổn chứ?”
Chika không giấu nổi vẻ bất ngờ trước lời mời đột ngột này.
“Đừng tự ti như vậy chứ, mấy lời đánh giá của cậu hữu ích hơn vạn lần so với mọi người đấy.”
Souma lắc tờ giấy trong tay như muốn nhấn mạnh quan điểm của bản thân. Thấy vậy, khuôn mặt rụt rè của Chika lập tức sáng bừng lên.
“Đã rõ, giúp được cậu tớ vui lắm.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Souma nhét tấm phiếu khảo sát vào túi và rời đi, theo sau cậu là Chika.
“Hãy nói về hương vị đi, cậu nghĩ mẻ bánh lần trước ngon hơn đúng không?”
Vừa rời khỏi lớp học, Souma nôn nóng hỏi cô bạn ngay. Chika đặt tay lên má và bắt đầu suy tư.
“Nếu nói tớ thích mẻ bánh trước hơn thì cũng không đúng lắm. Lần này bánh cũng rất ngon. Nhưng có vẻ cậu đã quá chú tâm vào việc nướng bánh hay gì đó tương tự chăng?”
“Ý cậu là bánh bị quá chín sao?’
“Không không, ý tớ không phải vậy đâu. Tớ nghĩ bánh đã được nướng đúng cách, nhưng mà….”
Lo lắng rằng Souma sẽ bị tổn thương, Chika định sẽ lựa lời nhẹ nhàng nhất có thể.
“Cứ nói thật cho tớ đi, nếu cậu cứ lo lắng như vậy thì chẳng phải mọi chuyện sẽ quay lại vạch xuất phát sao.”
Không phải vì muốn được khen nên Souma mới cất công nhờ mọi người đánh giá bánh của cậu. Cậu muốn nghe những đánh giá chân thành và công tâm nhất để từ đó cải thiện kĩ năng bánh ngọt của mình. Được chỉ ra những điểm làm chưa tốt sẽ khiến chất lượng bánh của cậu tốt hơn.
Khi được Souma nhắc nhở, Chika gật đầu lầm bẩm ‘nếu Ichinose-kun đã nói vậy thì tớ sẽ thử’ và tiếp tục.
“Mùi thơm của bánh đã trở nên đậm hơn đáng kể, nhưng vì vậy mà khi cắn vào miếng bánh tớ đã không cảm nhận được hương vị của phần bột. Nó giống như cậu đang ăn bánh quy hơn là canelé.”
“…Tớ hiểu rồi.”
Có vẻ cậu đã quá chú trọng kết cấu giòn của bánh, kết quả là làm cho hương vị bị tổn hại nặng nề.
Quá chú trọng vào tiểu tiết có vẻ không phải là ý hay.
“Cảm ơn cậu Satomi-san, thật sự rất tuyệt đấy. Tớ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được nghe những đánh giá chi tiết thế này về bánh tớ làm đâu.”
Souma cúi đầu biết ơn, đáp lại cậu là một Chika đang tròn mắt ngạc nhiên.
“Mấy lời đánh giá của tớ có giúp được cậu không?”
“Giúp rất nhiều là đằng khác. Thành thật mà nói, đây là những lời đánh giá hữu ích nhất tớ nhận được từ lúc vào cấp 3 đấy.”
“Thật ư? Tốt đến vậy sao? Ehehe.”
Chika cười khúc khích, uốn éo cơ thể một cách đầy vui vẻ.
Nhìn cô nàng lúc này hơi buồn cười, giống như món đồ chơi lắc lư theo điệu nhạc.
“Tớ lúc nào cũng được mọi người chăm sóc nên hiếm khi có cơ hội giúp đỡ người khác. Đúng là cảm giác này thật tuyệt mà.”
“Well, đúng là cậu luôn được bọn họ chiều chuộng ha.”
Việc Chika được cưng chiều trong lớp giống như chuyện đương nhiên, thậm chí còn có phần khó chịu.
“Ví dụ như, vấn đề giày dép của cậu luôn được Saito-san lo liệu.”
Thấy cậu bạn cùng lớp chỉ vào tủ để giày và nói vậy, Chika bĩu môi bất mãn.
“Đó là vì Miki-chan hay nói tớ sẽ gặp khó khăn khi phải đề giày ở ngăn trên. Ý tớ là tớ cũng đâu thấp bé đến vậy chứ.”
“Đúng là so với Saito-san thì cậu có phần thấp hơn thật. Dù sao cô ấy cũng cao hơn mức trung bình mà.”
“Nhưng tớ cũng không thấp tới mức gặp khó khăn khi với tay lên ngăn tủ trên mà!”
Để chứng minh cho lời nói của mình, Chika với tay lấy đôi giày lười ở ngăn trên cùng ra.
“Quay lại vấn đề chính, ngoài việc nướng bánh quá lâu thì còn điều gì khiến cậu để tâm không?”
Vừa ra khỏi cổng trường, họ đã chuyển chủ đề từ thái độ bảo vệ quá mức của Miki sang mấy chiếc bánh.
“Well, tớ nghĩ đây không phải lỗi của Ichinose-kun đâu nhưng mà…”
“Không sao, cứ nói cho tớ biết đi.”
Được Souma khích lệ, Chika tiếp tục nói.
“Đó là phần vỏ cam, cậu đã cắt nhỏ rồi trộn chung với bột để tạo hương vị đúng không? Đó không phải là ý hay đâu. Nó khá nhạt và gần như đã mất đi vị đặc trưng của cam. Vì thế, khó mà nhận ra được đó là ‘Orange Canelé’.”
Cuối cùng cũng có người để ý đến nó. Trong cả tá phản hồi cậu nhận được không ai có thể nhận thấy vị của cam trong bánh. Bỏ nhiều công sức để rồi không ai nếm được rõ ràng là cú sốc lớn đối với những người làm bánh ngọt.
“Có vẻ cậu đã dùng loại cam mua ở cửa hàng tiện lợi, điều đó không tốt đâu. Cậu nên thử dùng loại cam chuyên cho bánh ngọt ấy.”
“Oh… đúng là tớ đã mua một loại rẻ tiền.”
Tất cả chi phí làm đồ ngọt đều là tiền túi của Souma. Để tiết kiệm nguồn ngân sách hạn chế này cậu đã hình thành thói quen xấu là luôn chọn những nguyên liệu rẻ tiền nhất.
canelé vị cam