-
-
Chỉ tưởng tượng tới cảnh ngồi ghế đôi cùng Chika, vai chạm vai và cùng nhau ăn bỏng ngô cũng khiến Souma xấu hổ.
[Thiên sứ hòa bình] Chika thật sự rất dễ thương. Theo Souma được biết thì rất nhiều chàng trai có tình cảm với Chika, nhưng tất cả đều bị bức tường vững chắc mang tên Miki chặn đứng.
Mặc dù cô nàng không phải là mẫu người Souma thích, song cậu vẫn thấy cô bạn này thật sự rất đáng yêu.
Đối với một học sinh trung học bình thường, chưa từng có bạn gái như Souma, việc làm gì đó lãng mạn như ngồi ghế đôi với một cô gái… là một thử thách khó khăn.
“Cậu nên làm vậy với người cậu thích chứ. Đừng vội như vậy. Mong muốn thử làm điều mới là không xấu, nhưng một số việc cậu nên đợi thời điểm phù hợp, hiểu không?
Souma đỏ mặt trong khi thuyết giảng cho Chika, nhưng đáp lại cậu, ánh mắt cô nàng pha giữa tò mò và vui mừng, như một đứa trẻ nhận được quà vậy.
“S-satomi-san?”
Bị Chika nhìn chằm chằm khiến Souma càng them xấu hổ hơn.
Sau một lúc, cô nàng lẩm bẩm điều mà Souma có mơ cũng không ngờ được.
“…Khi xấu hổ, Ichinose-kun nhìn dễ thương thật…”
“C-cái gì? Dễ thương…?”
“Đúng… khi nhìn cậu như vậy, khiến tớ phấn khích vô cùng.”
Chika nói điều đó với vẻ mặt nghiêm túc, tất nhiên cô nàng vẫn không rời mắt khỏi Souma.
“D-dừng lại đi! Có thể trò đùa này ổn với trẻ mẫu giáo, nhưng với học sinh cấp 3 thì không đâu!”
“Tớ không có đùa đâu. Đó là suy nghĩ từ tận đáy lòng đấy.”
Vừa nói, cô nàng vừa tiến lại gần Souma như bị một thế lực vô hình thúc đẩy. Sau đó… cô chạm vào má Souma.
“N-này…”
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Souma.
“Miki-chan và mọi người luôn vuốt ve tớ, họ nói rằng tớ dễ thương. Đôi lúc tớ tự hỏi tại sao lại làm vậy. Nhưng giờ thì tớ hiểu rồi. Khi nhìn thấy thứ gì đó dễ thương, mọi người luôn có xu hướng muốn vuốt ve nó, đúng không?”
Chika cứ thế vuốt ve má Souma. Đã rất lâu rồi Souma không được người khác làm vậy, hơn hết chỉ có ba mẹ là từng làm điều này với cậu. Sự xấu hổ giờ đây đã đạt đến đỉnh điểm.
Trong con hẻm nhỏ, được chiếu sáng bởi ánh chiều tà rực rỡ, một cô bạn cùng lớp đang chạm nhẹ lên má Souma.
‘Cái tình huống gì đây trời?’
Tâm trí cậu chàng bốc hơi, không thể suy nghĩ được gì nữa.
“N-này, tớ thật sự rấtt xấu hổ rồi đấy…”
“Đây là một điểm tốt của cậu đấy, cậu biết chứ Ichinose-kun? Đỏ mặt như này chứng tỏ cậu vô cùng dễ thương và tốt bụng.”
Souma lùi lại, cố tìm cách thoát khỏi tay Chika. Nhưng cô nàng không dễ từ bỏ, có vẻ như cô nàng muốn chạm và Souma nhiều hơn.
Và rồi, Souma chạy, Chika đuổi. Cứ vài lần như vậy, giờ Souma đã bị dồn vào chân tường.
Cậu có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của bê tông thấu vào trong lớp áo sơ mi. Lưng lạnh buốt, nhưng mặt Souma lai nóng bừng. Cảm giác cứ nóng rồi lạnh, lạnh rồi nóng-các giác quan của cậu ta giờ đã mất kiểm soát.
“Khi nãy cậu nói ghế đôi là dành cho các cặp đôi đúng không? Well. I…Ichinose-kun, cậu biết không? Thật ra tớ thích cậu đấy.”
“Hả…?”
Ngay khi nghe Chika nói ‘thích’, tim Souma đập điên cuồng như muốn văng ra ngoài.
“Tớ đã ngưỡng mộ cậu từ lâu rồi, cậu luôn chăm chỉ làm việc để đạt được mong muốn của bản thân. Tớ thật sự rất tôn trọng điều đó.”
“Thật vinh dự, nhưng… tớ nghĩ kiểu ‘thích’ này mang ý nghĩa khác…”
Dù đã yếu ớt phản kháng, nhưng tay Chika vẫn không dừng lại. Thay vào đó, cô nàng còn mạnh dạn vuốt ve Souma hơn.
“Không biết vì sao, khi nhìn thấy cậu lúc này, tim tớ lại đập loạn xạ. Tớ muốn chạm vào cậu nhiều hơn, muốn ngắm nhìn vẻ mặt cậu nhiều hơn nữa.”
Souma giờ cảm thấy phấn khích một cách kì lạ. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với Chika vậy…?
Bầu không khí cô tỏa ra hoàn toàn khác biệt so với vài phút trước.
Lúc nãy, Chika ngây thơ đến mức giống một chú cún con, khiến bất kì ai cũng thắc mắc liệu đây có phải tuổi thật của cô ấy không. Nhưng giờ đây, sự ngây thơ đó không còn tồn tại nữa.
Trông Chika giờ đây thật quyến rũ, thật trưởng thành.
Ánh mắt khóa chặt vào Souma đầy sắc bén và bí ẩn, giống như ánh mắt của một con sói khóa vào con mồi vậy.
“Tớ đã có rất nhiều việc muốn làm rồi. nhưng bây giờ, tớ sẽ thêm một việc nữa vào danh sách.”
Bản năng mách bảo Souma rằng đừng dại dột mà hỏi đó là gì.
Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, thấm vào bức tường phía sau.
---Không ổn rồi.
Tuy không biết sẽ tệ đến mức nào, nhưng Souma biết rõ hiện tại cậu đang vào thế khó.
Souma đứng chôn chân như con mồi không thể cử động. Trong khi đó, Chika, nở nụ cười của kẻ chiến thắng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Souma.
“Tớ rất mong được hợp tác với cậu, Ichinose-kun… À không, là Souma-kun mới đúng.”
“S-Souma?”
Đột nhiên được gọi bằng tên khiến tim Souma như lỡ đi một nhịp.
Khuôn mặt Chika hiện lên nụ cười thích thú và bí ẩn, tiến lại gần cậu hơn.
“Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là đối tác vì mục tiêu của nhau. Cậu không nghĩ gọi bằng tên sẽ tạo cảm giác giống cộng sự hơn sao?”
Cô ấy nói không sai.
Nếu muốn hợp tác hiệu quả với nhau thì gọi nhau bằng tên riêng cũng là một cách hay. Tuy nhiên, biểu cảm của cô nàng như thổi bay hoàn toàn mớ lí lẽ đó.
Có vẻ Chika muốn gọi như vậy để có thêm mấy phản ứng thú vị từ Souma thôi. Ít nhất đó là điều cậu nghĩ.
“Nhưng, Satomi-san…”
“Gọi tớ là Chika.”
“Sato-“
“Sai rồi, là Chika.”
“C-Chika…”
Trước sức ép không ngừng của cô nàng, cuối cùng Souma cũng phải quy hang.
Ngay lập tức, cảm giác nóng bỏng bao trùm lấy toàn thân Souma. Mồ hồi liên tục tuôn ra từ trán và chảy xuống cằm.
Chỉ là gọi tên cô ấy thôi. Nhưng cảm giác lại vô cùng xấu hổ. Cảm giác này không chỉ đến từ việc gọi tên, mà còn vì cậu đã khuất phục trước lời nói của Chika.
“Tốt lắm.”
Chika lấy khăn tay và cẩn thận lau mồ hôi trên trán Souma, cứ như việc một người mẹ hay làm.
Cuối cùng cũng hài lòng, cô lùi lại khỏi Souma.
“Vậy thì tớ xin phép về đây. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau tại lớp nhé. Cảm ơn cậu rất nhiều vì hôm nay, tớ vui lắm.”
Chika cúi chào lịch sự rồi chạy nhanh ra đường chính.
“Vừa rồi là gì vậy trời…”
Souma không hiểu, nhưng có lẽ cậu vừa mở một cánh cửa bị phong ấn mà đáng lẽ ra không nên động tới.
Tựa lưng vào tường, Souma nhìn bóng dáng nhỏ bé của Chika, cảm giác như toàn bộ sức lức của cậu đã bị lấy đi, cậu ngồi phịch xuống đường.
“…Tim mình đau quá…”
Trong lúc dáng hình nhỏ bé kia hòa vào đám đông, cậu chàng nắm chặt ngực trái của mình. Cảm giác như tim cậu vừa bị giằng xé bởi chuyến tào lượn siêu tốc vậy. Đầy cảm xúc xen lẫn những tiếng gào thét-