Comeback thôi
---
Sau khi hoàn thành việc trực nhật, Souma liền đi đến nhà ga và được Chika chào đón bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Xin lỗi, tớ tới trễ.”
“Không sao đâu, cậu đừng bận tâm mà.”
Souma cố xin lỗi, nhưng vì quá phấn khích nên Chika bỏ ngoài tai những lời đó.
“Tớ chưa bao giờ là người đến trước và chờ đợi người khác như này, thật là một cảm giác mới lạ mà. Ah, xin lỗi, tớ có hơi phấn khích.”
“Cậu thấy phấn khích vì những chuyện như này á?”
“Uhm, thì cậu thấy đấy, khi tớ và Miki-chan cùng đi chơi thì cậu ấy luôn đón tớ, vì vậy tớ không bao giờ phải chờ ai cả. Có vẻ cậu ấy lo lắng rằng ai đó sẽ bắt cóc tớ.”
“Cô ấy bảo vệ cậu hơi thái quá thì phải.”
Bây giờ Souma đã hiểu được phần nào lí do Chika không muốn Miki dính vào kế hoặch của bọn họ.
“Nhờ có cậu Souma-kun, tớ đã làm được việc tớ muốn làm rồi đấy.”
“Chúng ta chỉ gặp nhau ở điểm hẹn thôi mà…”
Souma nói với giọng trêu chọc. Nghe vậy, Chika cười khúc khích ngại ngùng.
“À mà, hôm nay chúng ta sẽ làm gì?”
Vì Souma chỉ cần nếm thử bánh tại một cửa hàng bất kì nào đó, cậu quyết định sẽ để Chika lên kế hoặc cho chuyến đi chơi hôm nay vì lên kế hoặch đi chơi cũng là một việc Chika muốn làm.
“Hôm nay chúng ta sẽ đi mua sắm nhé!”
“Cậu chưa đi mua sắm bao giờ à?”
Souma trố mắt ngạc nhiên, đáp lại Chika trong bĩu môi buồn bã.
“Tớ đã đi mua sắm nhiều lần rồi. Nhưng lúc nào cũng là siêu thị hoặc cửa hàng tiện lợi. Tớ chưa bao giờ có cơ hội chọn thứ mà tớ muốn mua cả, vì vậy đây sẽ là bước đầu tiên để tớ trưởng thành. Đi mua sắm thôi!”
Không hiểu sao, Chika giống như học sinh tiểu học đang hình thành ý thức tự lập vậy.
“Thật ra có vài cửa hàng mà tớ muốn tới thử từ lâu rồi. Nhưng Miki-chan nói rằng còn quá sớm để tớ bước chân vào những nơi đó. Cuối cùng cũng có cơ hội nên tớ sẽ thử thách bản thân và đi mua sắm một mình.”
Chika giơ điện thoại ra cho Souma xem danh sách những cửa hàng mà cô nàng muốn ghé qua. Là một thằng con trai nên Souma cũng không rành về mấy cửa hàng đó lắm, nhưng qua tên gọi thì cậu ta khá dễ đoán được đây toàn là mấy cửa hàng tạp hóa và quần áo.
“Ah, Souma-kun, để chắc chắn thôi nhưng tớ sẽ đi mua sắm một mình, vì vậy tớ mong cậu sẽ không giúp tớ.”
“Tớ biết rồi, đây là lời hứa của chúng ta mà.”
“Nhưng… ở một mình làm tớ thấy bất an, cậu hãy ở cạnh tớ nhé.”
“Đó cũng là một phần lời hứa mà, tớ sẽ theo cậu cả ngày hôm nay. Đổi lại, hãy chỉ đường cho tớ tử tế đó, tớ không muốn bị nói là trẻ lạc ở cái tuổi này đâu.”
“Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu!”
Nhìn Chika phồng má giận dỗi, Souma có chút lo lắng.
“Tớ không còn là trẻ con đâu. Nói cho cậu biết, tớ đã kiểm tra vị trí của những cửa hàng tớ muốn đi từ trước rồi.”
“Được rồi được rồi, tớ sẽ giao mọi chuyện lại cho cậu, hãy hướng dẫn tớ.”
“Được! Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Chika bước đi đầy mạnh mẽ và vung tay trông khá nghiêm túc.
“À mà, Saito-san thì sao? Hôm nay cô ấy ở lại văn phòng hội học sinh à?”
Khi đang rảo bước cùng Chika, trong đầu Souma chợt nhảy ra câu hỏi và cậu không ngần ngại hỏi luôn Chika.
“Không đâu, hôm nay Miki-chan khá rảnh. Cậu ấy có rủ tớ đi chơi nhưng tớ đã từ chối vì có việc quan trọng hơn phải làm.”
Khuôn mặt thất vọng của Miki lướt ngang qua tâm trí Souma.
“Nếu cô ấy biết chuyện này thì có khi tớ sẽ bị xiên vài nhát mất.”
“Thôi nào, mọi chuyện sẽ không tệ đến thế đâu.”
Thấy Souma nhúng vai bất lực, Chika cười khúc khích như thể vừa nghe một câu chuyện thú vị.
“Một nữa những chuyện tớ vừa nói có khi sẽ xảy ra đấy.”
“Sẽ ổn cả thôi, khi bị tớ từ chối thì cậu ấy đã bỏ về nhà ngay.”
Khi nghe vậy, Souma nhận ra dường như Miki không bao giờ đi chơi với ai ngoài Chika cả.
“Có lẽ cô ấy không có người bạn thân nào khác ngoài cậu?”
“Không phải vậy đâu… có lẽ là vậy.”
“Chắc là cô ấy chưa sẵn sàng để buông tay đứa con của mình. Khi cậu trở nên độc lập hơn, cô ấy sẽ trở cô đơn giống như ba mẹ nhìn con cái trưởng thành vậy.”
“Souma-kun, tớ không phải là con của Miki-chan đâu!!”
“Cũng giống nhau thôi mà?”
“Chúng ta bằng tuổi và học cùng lớp đấy biết không!”
“Về mặt lý thuyết thì… đúng là vậy.”
“Về mặt lý thuyết thì… tớ sẽ sớm trở thành một người trưởng thành và mạnh mẽ cho cậu xem.”
Khi bị Souma trêu, Chika dần trở nên chán nản.
‘…Cô ấy đúng là một đứa trẻ mà’ Souma thầm nghĩ.
Mọi hành động của cô ấy đều giống trẻ con. Không khó hiểu khi Miki lúc nào cũng lo lắng và quan tâm tới cô ấy.
Chika, người đang tràn trề tinh thần bắt đầu đến cửa hàng đồ lưu niệm.
“Oh…?”
Sự ngạc nhiên vô tình thoát ra khỏi miệng Souma.
Các sản phẩm có hình neko-chan đáng yêu được trưng bày khắp cửa hàng.
Từ đồ chơi nhồi bông đến khăn tắm, áo phông, hộp màu acrylic, các văn phòng phẩm, đĩa và ly thủy tinh.
Tất cả đều là mèo, mèo và mèo.
Nơi này rất ấn tượng theo một cách nào đó.
‘Đây là nơi nào vậy?’ Souma không khỏi choáng ngợp bởi bầu không khí ở đây, nhưng phần lớn khách hàng nữ trong cửa hàng dường như đã quen với điều này.
Ánh mắt của mọi người dường như sáng lên khi nhìn vào mấy món đồ có hình mèo.
Ngay khi Chika bước vào cửa hàng, cô nàng ngay lập tức bị cuốn hút.
“Wou, Nyan-chan! Tớ đã muốn gặp cậu từ lâu lắm rồi!”
Cô ấy cất giọng như trẻ con và ôm chặt con thú nhồi bông.
“Dễ thương quá đi mất! Cậu có nghĩ vậy không Souma-kun?”
“Ừ, dễ thương thật đấy, nhưng…”
Souma ngượng ngùng gật đầu đáp lại câu hỏi ngây thơ của Chika, rồi cậu nói ra băn khoăn trong lòng.
“Đây có phải là cửa hành mà Saito-san nói còn quá sớm để đưa cậu tới không?”
“Đúng rồi đấy. Thật tệ khi tớ không được đến nơi này đúng không? Chổ này dễ thương đến vậy mà.”
Souma tự hỏi tại sao cửa hàng sang trọng và dễ thương này lại bị nói là quá sớm để đưa một nữ sinh cao trung tới? Phải là quá muộn mới đúng chứ.