Sau khi xem qua mấy kệ trưng bày của cửa hàng, Souma chắc chắn nơi này không có thứ gì có thể là lí do để cấm một nữ sinh cao trung cả.
Có vẻ họ không bí mật bán những mặt hang R18 hay gì đó tương tự đâu.
Dù suy nghĩ kĩ tới đâu thì Souma vẫn không hiểu vấn đề của nơi này là gì.
“Tại sao cậu không được tới cửa hàng này vậy?”
Đầu hàng trước câu hỏi hốc búa trong đầu, Souma quyết định hỏi ‘T-Chika’.
Ló mặt ra từ con thú bông khổng lồ, Chika nói:
“Mấy cậu ấy nói nơi này quá trưởng thành, không hợp với tớ.”
“…Hả?”
Souma đứng hình trước những gì cậu vừa nghe được.
Linh thú Nyan-chan, tròn và mềm mại, dễ thương mà dù trông không giống mèo thật cho lắm. Nhưng bằng cách nào mà những thứ đó lại được coi là quá trưởng thành cho một học sinh cao trung cơ chứ/
Souma nghĩ đây có thể là một trò đùa. Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Chika đã bác bỏ dòng suy nghĩ đó.
“Miki-chan nói cái này mới hợp với tớ.”
Chika cho cậu bạn xem móc chìa khóa của cô nàng. Nó là một chú gà con màu hồng, trông hơi tròn và đáng yêu.
Trong mắt Souma, cả gà con và Nyan-chan đều dễ thương, cậu không biết chúng khác nhau chổ nào nữa.
“Có một giai thoại xoay quanh con mèo này, họ nói rằng nó đã sống hơn 200 năm và đã trở thành một youkai Nekomata. Có vẻ nó sắp sinh ra một đứa con nữa.”
“…Và?”
“Miki-chan nói ‘những nhân vật baby như này hợp với Chika hơn.’ Tụi tớ cùng tuổi mà! Sao cậu ấy cứ xem tớ như trẻ con thế?”
Trong khi Chika đang bất mãn, Souma để ý tới cô bé tiểu học bên cạnh. Có vẻ cô bé đã tìm được món đồ chơi yêu thích và đang phấn khích kêu lên, hệt như Chika.
‘Chuyện gì vậy trời…’
Souma không khỏi thở dài bất lực, mọi chuyện đều bình thường mà!
Không hiểu sao mấy cô bạn của Chika lại làm ầm lên chỉ vì việc này cơ chứ?
Souma ước gì cậu có thể kể cho Shouhei, người đang cố lấy lòng Miki và những người bạn nghe về chuyện này.
“Và đó là lí do tớ chọn cửa hàng này, nơi mà Miki-chan luôn ngăn cảng tớ suốt thời gian qua. Đây là bước đầu tiên để tớ trở thành người lớn!”
Chika say sưa trình bày suy nghĩ của mình, nhưng càng nghe, Souma càng thấy chán. Cậu ta đành ‘dựa cột mà nghe’ và mặc kệ sự đời.
Hôm qua, khi nghe Chika nói về quyết tâm của bản thân, Souma đã rất cảm động.
Người ta nói về việc sẽ chăm chỉ thay đổi bản thân càng dễ bao nhiêu thì việc làm được những gì đã nói càng khó bấy nhiêu. Là con người, ai cũng có thiên hướng chọn những con đường dễ dàng hơn.
Khi thấy Chika nhìn thẳng vào đôi mắt mình và dõng dạt tuyên bố quyết tâm, Souma thật sự rất ấn tượng.
Cô ấy trông thật sự tuyệt vời đấy!
Tuy nhiên, xét trên những quyết tâm đó thì việc Chika đang làm thật sự rất khiêm tốn. Suy nghĩ đó không có ý xấu và Souma cũng không hề có ý định hạ thấp cô bạn của mình,.
Dù sao thì dám thử thách bản thân trước những điều mới mẻ đủ để cho thấy cô ấy tuyệt đến mức nào.
Nhưng–
“Ỏ~, chú bé bông xù này đáng yêu quá đi mất! Nhưng, nhưng… đắt quá đi… Xin lỗi, tớ không thể đón cậu về phòng của tớ được rồi…”
Được yêu cầu phải trông chừng cô nàng, Souma cảm thấy mình đến đây với trách nhiệm và quyết tâm sẽ không làm cô bạn thất vọng.
Nhưng sau khi chứng kiến những chuyện vừa xảy ra, Souma tự trách bản thân đã suy nghĩ quá nghiêm túc. Có thể hơi khiếm nhã, nhưng cậu tự cảm thấy mình thật ngốc khi luôn cảnh giác như này.
“Cậu không định mua gì sao Souma-kun? Bọn chúng dễ thương đến mức này cơ mà!”
Chika đang cực kì phấn khích liên tục đảo quanh các quầy hàng. Sau một lúc cô ấy tiến về phía Souma với con thú bông được nâng niu trong tay.
“Không-không đời nào tụi nó lại hợp với tớ. Hơn nữa, ví tiền của tớ lúc nào cũng trong tình trạng báo động. Tớ không đủ khả năng để mua mấy món đồ xa xỉ như này đâu.”
“Oh, bên kia có một cái khay nhựa kìa, nó trông cực kì hợp để làm khuôn bánh luôn!?”
“Thật sao? ở đâu?”
“Ở đây này!”
Chika dắt Souma đến góc cửa hàng, nới đó có một quầy bán dụng cụ nấu ăn.
“Oh, khuôn này hình con mèo. Có thể làm thạch hình mèo bằng nó, chắc hẳn mấy cô bạn cùng lớp sẽ thích. Có lẽ tớ sẽ mua một cái.”
Ngoại hình cũng là một phần quan trọng của đồ ngọt, đây là kinh nghiệm mà Souma không thể bỏ qua.
“Souma-kun, Souma-kun, bên này có bán khuôn bánh kếp nè!”
“Chúng quá đắt, tớ sẽ dùng loại bằng silicon này để thay thế vậy, khó chọn quá đi!?”
“Cậu nghĩ sao về cái khuôn biết nháy mắt này?”
“Rãnh trên đó quá hẹp, sẽ rất phiền nếu phải vệ sinh nên tớ sẽ bỏ qua.”
“Tớ hiểu rồi. Mà này Souma-kun, cậu rất có tố chất trong việc nội trợ đấy biết không?”
“Im đi, không phải chuyện của cậu.”
Sau khi đá xéo nhau, Souma cuối cùng cũng chọn cái khay silicon.
Chika chuẩn bị tiền để ra quầy thu ngân.
“Được rồi, tớ sẽ để cậu ra đó tính tiền vậy.”
“Được, tớ hiêu rồi! Tớ sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Souma-kun giao cho!”
“Không cần trang trọng vậy đâu mà-”
Định nói rằng đây có phải chuyện gì to tát đâu, nhưng Souma đã kịp nuốt lại những lời đó vì cậu hiểu đối với Chika thì việc này thật sự quan trọng.
Lần đầu tiên luôn là lần đáng sợ nhất đối với bất kì ai.
Mặc dù không còn nhớ nữa, nhưng chắc hẳn Souma đã rất hồi hợp khi lần đầu làm bánh.
…Mà nghĩ lại, lần đầu tiên Souma làm bánh là khi nào nhỉ?
Suy nghĩ của cậu bắt đầu lang mang, nhưng giọng nói căng thẳng của Chika đã kéo cậu về thực tại.
“V-vậy… giờ tớ đi thanh toán đây.”
Run rẩy vì lo lắng, Chika bước đến quầy thu ngân với con thú nhồi bông và khuôn bánh trên ta.
“Souma-kun, đừng đi đâu nhée!?”
“Hiều rồi hiểu rồi.”
“Nếu quay lại mà không thấy cậu thì tớ sẽ khóc đấy!”
“Vậy thì cứ khóc đi.”
“Tớ không đùa đâu, sẽ khóc thật đấy!”
“Rồi rồi tớ biết rồi!”
Souma thúc giục Chika nhanh lên và đợi gần lối vào để tránh làm phiền những vị khách khác.
Chika lúc này đang xếp hàng tại quầy thanh toán, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Souma đầy lo lắng. Nhưng cố ấy vẫn chậm chạp bước tới quầy thu ngân.