Ngươi đứng đó, đơ người nhìn vào khoảng không gian trơ trọi. Ngươi đã từng đặt chân vào khu rừng này rồi?
Ngươi nhớ? Không. Hiện giờ trong đầu của ngươi chẳng chứa một thứ gì cả, tất cả chỉ là sự vô định.
Tuy nhiên ngươi nghe thấy nó. Lời mời gọi từ khu rừng già ảm đạm kia. Rừng Tử Ngạn.
Một khu rừng gắn liền với cái chết, ban đầu nó là một cái tên khác nhưng rồi những kẻ trong đất liền đến đây. Chúng tàn phá khu rừng và làm cho nữ thần cai quản hòn đảo tức giận, để rồi Người đã đặt một lời nguyền đen tối lên khu rừng của Người: Bất kể kẻ nào dám xâm phạm đều sẽ phải đền tội bằng cái chết. Cũng chính từ truyền thuyết mà cái tên Tử Ngạn được hình thành.
Đó chỉ là một trong vô vàn những mẫu chuyện rùng rợn về khu rừng huyền bí ảm đạm này mà ngươi nghe được. Ngươi có muốn nghe sự thật không?
Từng bước, từng bước, ngươi tiến sâu vào khu rừng bí ẩn ấy, nơi mà cô em gái tội nghiệp của ngươi tự sát.
Những tán cây khổng lồ, rậm rạp che khuất ánh sáng và làm cho nơi đây trở nên ẩm ướt, lạnh lẽo. Cơn gió cô độc lùa qua những cành cây, tán lá tạo ra những âm thanh ma mị giống như tiếng khóc bi đát, sầu thảm.
Lạnh. Cảm giác lạnh sống lưng đang chạy dọc trong cơ thể ngươi, cả cái lạnh ngoài thể xác làm ngươi bất chợt rùng mình.
Tối. Rất tối, càng vào sâu bên trong khu rừng thì lại càng tối, ngươi muốn bật đèn LED từ chiếc điện thoại của ngươi lên. Nhưng ngươi chẳng thể hiểu nổi tại sao ngươi lại chẳng làm việc đó, nhưng ngươi vẫn cứ bước đi trong bóng tối mịt mù như thể là khu rừng đang dẫn lối cho ngươi đi vậy. Và khi ngươi cưỡng lại được để bật đèn lên thì ngươi nhìn thấy nó… cây Oek.
Nó cũng chỉ đơn thuần là một cái cây cổ thụ khổng lồ mà thôi, tuy nhiên thì trên cả hành tinh này là có mỗi mình nó tồn tại. Chẳng nhà khoa học nào xác định được tuổi của nó, cũng chẳng có ai biết được chính xác. Nhưng thứ làm cho nó nổi tiếng đó chính là người ta luôn chọn nơi này để treo cổ.
Ngươi nuốt khan rồi nhìn lên trên và tưởng tượng ra rằng có vô vàn những kẻ xấu số đang lủng lẳng trên ấy. Ánh mắt của chúng đỏ rực và nhìn thẳng vào ngươi.
Ngươi thở gấp, trái tim của ngươi đang loạn nhịp, nhưng cơ thể của ngươi thì đang cứng đờ ra và tưởng chừng như ngươi sẽ chết vì sốc, cho đến khi ngươi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên.
Để rồi ngươi nhận ra thứ ngươi vừa thấy chỉ là ảo giác do chính ngươi tạo ra. Đôi tay run run của ngươi thao tác trên màn hình điện thoại. Là mẹ của ngươi gọi đến, bà muốn ngươi trở về nhà ở đất liền để làm đám tang cho cha dượng ngươi. Nhưng bà ta đâu biết rằng bà ta vừa mới mất đi một đứa con… và giờ… lại sắp thêm một đứa nữa…
Bà ta nói thêm là bà gọi cho em gái ngươi mà nó chưa trả lời, bà muốn cả hai anh em ngươi trở về, dù gì thì tên cha dượng kia cũng là cha đẻ của đứa em gái ngươi.
Cùng cha. Cùng mẹ.
Ngươi chẳng nghĩ ngợi gì, ngươi cũng chẳng nhớ gì và ngươi bấm gọi cho đứa em gái vừa mới chết của mình.
Tiếng chuông điện thoại của nó réo lên bài nhạc quen thuộc mà ngươi rất thích, ngươi nghe thấy. Nó đang ở đây chăng? Không. Chỉ là chiếc điện thoại của nó.
Ngươi nhìn vào chiếc điện thoại của mình và ngươi biết rằng bản thân ngươi vừa mới làm một việc hết sức… ngu ngốc. Gọi cho một người đã chết.
Nhưng chiếc điện thoại của em gái ngươi nằm ở gần đó, màn hình nó vẫn sáng và không ở xa lắm. Ngươi bước đến rồi nhặt nó lên, nó hiển thị rằng vừa bỏ lỡ một cuộc gọi của ngươi.
Kì lạ lắm không? Đã từ đêm qua rồi mà chiếc điện thoại vẫn còn nằm ở đấy, không ai phát hiện ra và nó cũng chẳng hết pin. Giống như ai đó muốn ngươi tìm thấy chiếc điện thoại đó vậy.
Ngươi ngẫm nghĩ rồi bật cười. Ý nghĩ đó là của ngươi ta không quan tâm.
Mật khẩu vào điện thoại vẫn như cũ, đứa em gái của ngươi không hề thay đổi. Thế rồi nó hiển thị rằng điện thoại không đủ dung lượng chứa, vì vậy mà nó chỉ lưu một đoạn phim dài hơn ba giờ đồng hồ.
Đúng. Ngươi muốn xem đứa em gái của mình làm gì mà đi ghi hình lại. Phải chăng là một đoạn phim tuyệt mệnh?
Không.
Đó là đoạn phim ghi lại cảnh mà đứa em gái lơ đễnh của ngươi quan hệ cùng lúc với gần chục thằng đàn ông, chúng thay nhau vào trong em gái của ngươi và nó kéo dài hai giờ liền. Chúng bỏ đứa em gái của ngươi lại, nằm trơ trọi giữa nền đất lạnh, bất tỉnh. Đây là một vụ cưỡng bức tập thể giữa rừng? Hay chính con nhỏ em gái của ngươi đã chơi cor mix rồi dụ dỗ đám này vào rừng để thác loạn?
Nó vẫn nằm đó cho đến tận lúc kết của đoạn phim, thì nó bật dậy, trong bộ dạng lõa lồ, nó đứng trơ người và một hồi sau thì nó chạy đi. Tự sát.
Cuộc đời của ngươi là những niềm đau. Ngay khi ngươi được sinh ra thì cha của ngươi bỏ đi, mẹ của ngươi một mình chăm sóc ngươi, đến khi mẹ ngươi lấy được một người chồng khác thì ông ta xuất hiện trở lại. Đứa em gái khác cha kia của ngươi được sinh ra, thì đó là lúc ngươi trở thành cái bao cát cho cha ruột. Nhưng rồi đến một ngày, mẹ ngươi tự tử cũng chính tại khu rừng này, nhưng bất thành. Người cha dượng kia trở lại với mẹ của ngươi. Hắn biến thái một cách khó tưởng, và cũng chính ngươi trở thành đồ chơi cho hắn.
Suốt quãng đời thơ ấu của ngươi thì gia đình chính là điện ngục. Nhưng ngươi vẫn giữ hi vọng vì mẹ của ngươi vẫn sống tốt, vẫn chăm sóc cho ngươi và em gái.
Ngươi đi tìm một cuộc sống ở ngoài xã hội. Từ lúc vào được một công ty về công nghệ, thì từ chức tạp vụ chuyên pha trà và dọn dẹp, ngươi được thăng cấp lên thành một nhân viên quèn ăn lương. Cách đây hơn ba tháng, cuối cùng ngươi cũng trở thành một trưởng nhóm nhỏ. Nhưng buồn thay lũ nhân viên của ngươi lại là con ông cháu cha, một lũ chỉ biết chắp tay xin xỏ rằng ngươi làm giúp chúng.
Tuyệt nhỉ? Giờ thì ngươi nhận khối lượng công việc lên gấp bốn năm lần thay vì chỉ đạo. Trễ hẹn chuyển giao lần một, khách hàng chỉ mắng mỏ. Nhưng đến lần thứ hai thì họ đòi bồi thường hợp đồng với số tiền mà ngươi chẳng bao giờ kiếm nổi trong cả cuộc đời. Sếp của ngươi thì cũng chỉ biết đẩy thêm công việc lên đầu của ngươi, và trách móc ngươi. Giờ thì ngươi hết giá trị, hắn đuổi cổ ngươi cùng món nợ với khổng lồ đúng ra thuộc về công ty, hoặc thuộc về tổ đội của ngươi.
Cộng thêm việc em gái chơi thuốc đến thác loạn rồi treo cổ tự sát vì không dám nhìn mặt người thân. Với sự tức giận tột độ, ngươi ném thẳng chiếc điện thoại của em gái ngươi vào gốc cây Oek cổ thụ đằng xa.
Tiếng hét của ngươi như bị bó lại bởi không gian rộng rãi nhưng cô đặc đến độ khó tin. Ngươi khụy gối xuống cái nền đất ướt át. Những giọt nước mắt của ngươi rơi lã chã lên chiếc quần công sở. Ngày một nhiều giọt nước hơn rơi xuống. Là mưa. Những giọt nước mắt ít ỏi của ngươi bị pha trộn vào cơn mưa nặng hạt.
Chiếc điện thoại rẻ tiền của ngươi bị ngấm nước, và rồi nó tắt ngúm.
Ngươi quỳ ở đó, suy sụp toàn diện. Phải chăng cái chết của tên cha dượng cũng phần nào đó làm ngươi cảm thấy khá hơn?
Tích tiểu thành đại, những giọt mưa rơi xuống đất rồi chúng kéo nhau thành dòng, rồi đọng lại thành vũng ngay dưới chân của ngươi. Những giọt mưa ấy như đang nhảy múa trên nền giai điệu bi thảm của đức mẹ thiên nhiên.
Người muốn thương yêu con người, cả nữ thần cai quản nơi đây cũng vậy. Nhưng những con người ngu ngốc hèn hạ kia đang làm ô nhục họ. Vì vậy đừng đùa giỡn với họ, một khi những kẻ lương thiện ra tay thì cả Chúa cũng chẳng thể chống lại sự cuồng nộ ấy.
Trong cơn mưa tầm tã, ngươi nghe thấy gì đó. Một giọng nói vô cùng ám ảnh, nó như là giọng của chính ngươi vậy.
“Ngươi nhìn thấy ta chứ?”
Ngươi nghe thấy nó, rất rõ ràng. Nhưng khi nhìn xung quanh thì ngươi chẳng thấy một ai cả, trừ một thứ đang phát sáng nằm dưới gốc cây cổ thụ khổng lồ kia.
“Đằng này này. Trong chiếc bình đẹp đẽ bằng vàng sáng lấp lánh kì diệu đây này. Ngươi nhìn thấy ta chưa? Lại đây nào! Giải thoát cho ta và đổi lại ta sẽ cho ngươi thứ mà ngươi muốn. Nhưng đương nhiên là sẽ có điều kiện khác kèm theo tùy vào điều ước của ngươi nữa.”
Chính xác rồi. Là cái bình phát sáng kia đang nói, và giọng nói của nó truyền thẳng vào đầu của ngươi. Không chờ đợi ngươi trả lời lại, nó nói tiếp:
“Ngươi muốn chứ?”
Ngươi thì lại đang nghĩ về việc kết thúc cuộc sống của mình. Nhưng câu nói của nó làm cho ngươi rùng mình nghĩ lại:
“Ta biết là ngươi đang rất tuyệt vọng. Nhưng tại sao lại không dùng điều ước đó để làm lại những việc ngươi từng nuối tiếc?”
Ngươi biết nó rất vô lý, quay ngược thời gian và làm lại cuộc đời. Nhưng cái bình kia, nó đang nói với ngươi.
Ngươi nhếch miệng cười, một nụ cười khổ. Ngươi nghĩ:
Một cơ hội? Tại sao lại không thử? Lỡ may Bingo thì sao?
“Giải thoát cho ta và ta sẽ cho ngươi một điều ước cộng với giải đáp một câu hỏi cho ngươi. Thế nào? Một cái giá quá hời rồi còn gì.”
Ngươi gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ trước mưa đã lạnh, cơn mưa nặng hạt trút xuống làm cho ngươi trở nên tái hết cả người, gương mặt gầy gò của ngươi trở nên xanh xao đến gần như xám xịt. Ngươi đang rất lạnh, lạnh đến mức răng của ngươi đang đánh vào nhau tạo thành tiếng động lớn.
Ngươi bước đến bên cái bình, nó như một cái bình trà nhưng lại đẹp hơn bất kì cái bình nào mà ngươi từng thấy, từng biết. Miệng của ngươi không thể mở ra để nói tròn lời vì cái lạnh, ngươi nghĩ trong đầu và hi vọng rằng nó đang nghe:
Làm sao để ta có thể giải thoát cho ngươi?Đập nó ư? Hay xoa nó?
Nó lên tiếng:
“Đúng. Chạm vào chiếc bình. Và nhẹ nhàng xoa nó. Thế thôi.”
Quá đơn giản và ngươi làm theo lời của nó ngay lập tức. Rồi chờ đợi kì tích xuất hiện.
Nhưng không, không có một thứ gì xảy ra cả, mọi thứ chỉ như một trò đùa. Ngươi bực tức toang đập vỡ nó thành từng mảnh, một giọng nói hấp tấp thét lên:
“Từ từ! Ta phải chuẩn bị!” – Và ngươi đứng chờ nó – “Được rồi. Giờ ngươi muốn điều ước hay một câu trả lời trước?”
Một câu hỏi ngay lập tức xuất hiện trong đầu của ngươi: Ai đã đặt tên cho rừng cây?
Ngươi không chủ ý, nhưng nó cũng xem đó là câu hỏi và trả lời lại:
“Ai đã đặt tên cho rừng cây này. Ta sẽ không trả lời. Nhưng ta sẽ giúp ngươi gặp người có câu trả lời đó. Bởi vì đây là một câu hỏi mà ngươi nên tự tìm hiểu lấy.”
Một câu trả lời mà ngươi chẳng hề mong muốn. Một câu hỏi khác lại nổi lên trong đầu của ngươi: Ngươi là ai?
“Ta… từng là ngư… .” – Một ánh chớp rực sáng cả khu rừng, kèm theo đó là tiếng sấm kinh thiên động địa và nó làm ngươi chẳng thể chú ý được đến giọng nói ấy. Và rồi nó nói tiếp:
“Giờ thì điều ước của ngươi là gì?”
Giống như lúc ban nãy nó đã nói, ngươi muốn làm lại những thứ mà ngươi đã tiếc nuối.
“Được thôi, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng với một điều kiện khác kèm theo. Hãy đi giết hai kẻ mà ngươi tìm được và đem đầu của chúng đến đây cho ta. Ở đây ta có một cây rìu với một con dao, tùy ngươi lựa chọn.”
Ngươi nhìn xuống dưới chân ngươi, hai món vũ khí ấy đã nằm đó tự bao giờ mà ngươi còn không thể xác định được. Và ngươi cầm cây rìu lên, một cây rìu đẹp đến độ khó tưởng, những nét hoa văn tinh xảo đến độ hoàn mĩ, ngươi cầm một tay rồi lật ngửa lưỡi lên trời, chiếc lá xanh trên cành rơi trúng phần lưỡi và nó đứt đôi ra.
Bén. Nó rất bén. Ngươi không nghĩ rằng ngươi có thể nhìn thấy chiếc lá đứt đôi khi vừa chạm vào lưỡi rìu dưới cơn mưa tầm tã giữa khu rừng âm u này. Nhưng ngươi nhìn thấy nó.
Nó, giọng nói ấy lại vang lên trong đầu ngươi:
“Mỗi một hành động của ngươi đều sẽ ảnh hưởng đến quá khứ của ngươi đấy. Hãy nhớ lấy! Hãy thật cẩn thận với mỗi một hành động, mỗi một lựa chọn.”
Ngươi chẳng mấy quan tâm về những lời nói của nó. Nó đúng. Nó luôn đúng. Nhưng lần này ngươi không nghe lời của nó.
Ngươi ném cái bình trở lại gốc cây cổ thụ và điên cuồng chạy mà chẳng cần xác định phương hướng, bởi vì nơi đây chẳng khác gì một mê cung cả.
Và rồi ngươi cũng tìm được hai cái đầu như nó yêu cầu. Cơn mưa đã dứt kể từ lúc ngươi gặp mặt được kẻ xấu số đầu tiên. Ngươi chẳng buồn để ý đến.
Ngươi ném chúng xuống cạnh chiếc bình như những món đồ vật vứt đi. Bởi vì ngươi nghĩ rằng những kẻ đã bước vào khu rừng này, ít hay nhiều gì cũng đã có ý định tự sát rồi, và ngươi giết họ để kết thúc cuộc sống này giúp họ, giúp hai kẻ xấu số mà ngươi tìm thấy.
Nếu nó tồn tại, thì ngươi sẽ nhìn thấy gương mặt đang cười khinh bỉ một cách đáng thương của nó. Nó cười khổ rồi nói như ra lệnh:
“Ngươi hãy nghĩ, hãy tưởng tượng ra khung cảnh mà ngươi muốn trở về, hoặc đơn giản hơn ngươi hãy hỏi một câu hỏi.”
Thế rồi ngươi mở miệng mình ra, những giọt máu của kẻ xa lạ mà ngươi giết chạm vào lưỡi của ngươi, cay nồng mùi thù hận và vị ngọt gắt của mật ong. Đâu đó, ngươi còn cảm nhận được cả vị tanh của những con ếch. Nhưng giờ đây ngươi chỉ đang nghĩ về thứ gì đó mơ hồ, cảnh tượng mà ngươi lao vào hai kẻ ấy. Thế rồi ngươi bất chợt hỏi:
“Ai đã đặt tên cho rừng cây?”
-Hết-
*Chú thích:
Mọi chi tiết trong truyện đều không phi logic đối với thế giới của tác giả, có thể bạn sẽ thắc mắc và nghĩ đó là sạn, tuy nhiên để đảm bảo trải nghiệm đọc của các bạn được tốt nhất, thì tôi sẽ không giải thích bởi vì chúng sẽ là đầu mối cho những câu chuyện khác cùng thế giới trong tương lai.
Truyện tiếp theo: Bắc Kim Thang